Chương 10
17 tháng Tám, 1998
Chúng đang làm đau cô, những hình dáng kinh khủng, đen tối, không có mặt mũi. “Con tôi,” Meghann cầu xin nhưng dường như điều đó chỉ làm chúng tức giận hơn nữa. Tại sao chúng lại ghét cô đến thế?
“Không!” Meghann gào lên khi cô nhìn thấy ánh thép loé lên trong ánh trăng – một lưỡi dao sáng lấp lánh chết chóc đang chỉ vào bụng cô, sẵn sàng để tiêu diệt đứa trẻ vô tội bên trong cô.
Nhưng lưỡi dao xuyên qua cô và Meghann cảm thấy cơn đau điên dại. Tệ hơn, cô cảm thấy con mình đang chết… cô cảm thấy sự hoang mang của nó khi bóng tối bảo bọc bên trong bụng cô bị lưỡi thép lạnh buốt xâm nhập và ngọn lửa sinh mệnh nhỏ bé bên trong cô bị tiêu diệt một cách tàn bạo.
Meghann ngước mắt lên lần nữa và thấy một hình dáng khác mặc áo choàng ở phía xa xa. Lưng hắn quay lại nhưng cô vẫn biết đó là ai.
“Simon!” cô hét lên với chút sức lực cuối cùng. “Đừng để chúng em chết! Cứu em!”
Hắn không nghe thấy cô chăng? Tại sao hắn cứ quay lưng lại? Tại sao hắn lại chạy đi?
“Trở lại đi!” Meghann gào lên nhưng giọng cô đang trở nên yếu hơn và tầm nhìn mờ đi. Cô đang chết, cùng với đứa bé. “Tại sao anh lại bỏ bọn em? Cứu em với!”
“Simon!” Meghann giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng với một tiếng kêu. Đôi mắt hoang dại và run rẩy khắp toàn thân, cô ôm chặt chiếc gối vào ngực, cố ép mình thở đều đặn.
Chỉ là mơ thôi, Meghann tự bảo mình. Vậy thì tại sao cô lại cảm thấy một sự áp chế và sợ hãi đến mức cô muốn gào lên lần nữa?
“Charles?” cô gọi. Chẳng lẽ anh hay Lee không nghe thấy tiếng gào của cô sao? Rồi mắt cô rơi trên tờ giấy nhắn được để gọn gàng trên khung giường mình.
Meghann,
Chuyến bay của bọn anh khởi hành lúc 8:30. Hơi lo khi em vẫn còn đang ngủ nhưng Lee bảo là các bà bầu thì cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Em có số di động rồi đấy – gọi anh nhé!
Yêu em,
Charles
Meghann muộn màng nhớ lại chuyến đi của Charles và Lee tới San Francisco để dự cuộc họp mặt lần thứ 46 của Hiệp hội các bác sĩ sản khoa và nhà gien học của Mỹ nơi Lee sẽ đọc một bài thuyết trình về việc chăm sóc các ca sinh nở có độ mạo hiểm cao. Họ chỉ đi ba ngày và đã yêu cầu Meghann đi cùng nhưng cô khăng khăng là họ nên cùng đi với nhau. Mặc dù Charles e ngại khi phải để cô một mình, anh đã đồng ý đi – ít nhất là cho đến khi anh tới nhà Simon đêm qua và nhìn thấy chuyện xảy ra giữa Meghann và ông chủ của cô.
Charles không hề nói gì để đổ lỗi cho cô hay khiến cô cảm thấy xấu hổ vì những gì cô đã suýt làm với Simon. Thái độ của Charles là Meghann chỉ là nạn nhân của mối liên kết huyết thống giữa cô và Simon. Anh khăng khăng nói là cô không phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình khi mà cô đang uống máu của chủ nhân và rõ ràng là cô không thể ở một mình với hắn. Kể từ giờ, Charles sẽ ở bên cô mỗi khi cô phải tới gặp Simon để đảm bảo là hắn không thể lợi dụng cô.
Anh sẽ ở bên cô trong khi Lee đi San Francisco một mình.
Phải gần đến lúc bình minh Meghann mới có thể thuyết phục nổi Charles rằng trong khi anh có ý tốt, anh lại chẳng giúp ích gì bằng cách đối xử với cô như một đứa bé ngỗ nghịch cần phải theo dõi sát sao. Cảm xúc của cô hướng về Bá tước Baldevar rất phức tạp và dựa trên nhiều thứ chứ không chỉ là mối liên kết huyết thống.
“Nhưng, Meghann,” Charles kêu lên. “Em không thấy những cảm xúc đó chính là thứ hắn đã gieo vào đầu em sao? Hắn đang làm cho em nghĩ rằng em muốn hắn trong khi không phải thế!”
“Anh không biết điều đó,” Meghann quát lại. “Em không biết điều đó… nhưng em muốn biết! Em muốn hiểu bản thân mình. Em muốn hoà hoãn với hắn. Lee nói đúng. Em cần phải xem xét các cảm xúc của mình – bất kể điều em phát hiện ra có làm em khó chịu đến đâu.”
Charles dành cho người yêu của mình một cái nhìn gay gắt trước khi trở lại với Meghann, nói bằng từng câu chậm rãi, cẩn thận cho thấy anh đang sắp sửa mất bình tĩnh. “Meghann, anh sẽ không đứng một bên và xem em dâng mình cho tên quái vật! Em xứng đáng nhận nhiều hơn. Anh rất tiếc vì em đã quá khó khăn khi tìm kiếm một tình yêu. Ước chi em là một người đàn ông để chúng ta có thể yêu và cưới nhau!” (bó tay cái ông này!!!)
Tuyên bố lố bịch đó đã làm giảm căng thẳng trong căn phòng cho tất cả mọi người, kể cả Lee, mọi người đều cười phá lên trước ý nghĩ ngốc nghếch đó.
“Em còn có thể làm tệ hơn thế nhiều,” Meghann nói, ôm chặt bạn mình.
“Đó là vấn đề đấy,” Charles trả lời. “Nghe này, anh có thể không phải lòng em nhưng anh yêu em như một cô em gái. Em nghĩ là anh có thể đứng sang bên để em tự huỷ hoại đời mình sao?”
“Anh không nghĩ là em biết điều hơn là trở lại với Simon à?” Meghann trả lời. “Nghe này, em muốn anh và Lee đi với nhau vì em cần chút thời gian cho chính mình. Nếu một phần trong em muốn hắn – cái phần khổ dâm, tự huỷ hoại bản thân ấy – thì em phải đối mặt với nó và cắt nó ra khỏi mình, giống như cách ta cắt đi một chi khi nó bị hoại tử vậy. Em muốn bốn ngày tới là thời gian để hồi tâm và thiền tịnh. Bằng cách đó em có thể tự mình nói không với Simon thay vì cần đến anh đứng gác cho em để em không ném mình vào hắn. Anh không thấy sao? Em cần tự mình từ chối hắn.”
Charles quan sát cô thật kỹ trước khi cuối cùng cũng thở dài và gật đầu. “Đáng lẽ anh phải biết điều hơn là nghĩ em chịu chấp nhận bất kỳ cái gì kém hơn việc tự mình từ chối hắn – kể cả khi có một lý do cực kỳ chính đáng là em đang phải uống máu hắn. Okay, bọn anh sẽ tới San Francisco và cho em thời gian của mình. Nhưng anh đã thấy trên mặt em hôm qua có máu. Em không cần ăn nữa, vì thế hãy hứa với anh là em sẽ không lại gần hắn trong khi bọn anh đi xa.”
Meghann hứa và Charles miễn cưỡng đồng ý đi với Lee tới San Francisco.
Giờ Meghann ước gì có bạn cô ở đây… ước gì có bất kỳ ai ở đây. Cơn ác mộng đó đã bỏ lại cô với một trái tim đập thình thịch và nỗi sợ ghê gớm khiến cô ngấp nghé miệng vực hoảng loạn.
Ngốc thật, cô tự bảo mình. Giấc mơ đó chỉ là một cuộc diễn tập cho những nỗi sợ trong tiềm thức của mình. Một phần trong mình muốn Simon nhưng một phần khác lại biết rằng mình không nên đặt lòng tin vào hắn… biết rằng tất cả những gì nó mang lại chỉ là sự đau đớn mà mình đã cảm nhận trong giấc mơ đó. Thế thôi – mình không hề gặp nguy hiểm thực sự.
Vậy thì tại sao Meghann lại cảm thấy như thế các bức tường trong căn phòng nhỏ này đang ép lại quanh cô? Tại sao mỗi một bản năng trong người cô đều gào thét bảo cô ra khỏi nhà? Chạy, đó là dòng sóng ngầm trong những suy nghĩ của cô. Nguy hiểm… nguy hiểm… Chạy đi!
Simon, Meghann nghĩ và gần như đã tới chỗ điện thoại. Không có nghĩa là cô cần đến thiết bị của con người đó – cô có thể chỉ đơn giản triệu hồi hắn bằng sức mạnh ý nghĩ nếu cô muốn. Rồi cô sẽ không phải cô đơn hứng chịu nỗi sợ quặn thắt này nữa. Không như trong mơ, hắn sẽ không bao giờ quay lưng đi. Cô biết hắn sẽ gặp cô, ôm cô…
Không! Cô đã hứa với Charles – chẳng lẽ cô sẽ phá vỡ lời hứa đó chỉ chưa đầy một giờ sau khi anh đi, cư xử như một đứa trẻ sợ hãi và đòi ai đó tới vỗ về xua đi nỗi sợ cho cô? Cô sẽ không gọi Simon, cô sẽ làm đúng những gì cô phải làm trong khi Charles và Lee đi xa – dùng thời gian ấy để suy nghĩ thông suốt.
Sa mạc, Meghann nghĩ, và cô hài lòng khi cảm nhận được vòng dây đang siết chặt quanh ngực cô lỏng ra được một ít. Có lẽ cô chỉ cần ra khỏi nhà… cần ít không khí và khoảng không để có thể suy nghĩ.
Meghann tắm vội vàng và buộc tóc kiểu đuôi ngựa bình thường, tròng vào chiếc quần jean rộng và chiếc áo len Mets của cô. Nhưng có cái gì đó vẫn gặm nhấm cô, thì thầm là cô cần sự bảo vệ.
Trong lúc ngẫu hứng Meghann tới bên đống hộp các tông đặt cạnh tủ quần áo. Mặc dù ngôi nhà của Lee rất rộng nó vẫn không đủ phòng để chứa hết đồ dùng của cô vì thế cô để phần lớn lại trong kho. Cô lục lọi trong cái hộp để đồ của Jimmy và nhanh chóng tìm thấy thứ cô đang tìm – khẩu.357 ổ quay.
Meghann có cảm giác yên tâm kỳ cục trước sức nặng của vũ khí trong tay cô. Vì Chúa, tại sao một ma cà rồng lại cần súng để an toàn? Có lẽ vì đây là bùa hộ mệnh của Jimmy chăng? Khẩu.357 này đã cứu anh đêm hôm con ma cà rồng tìm thấy gia đình anh. Jimmy đã không thể cứu vợ hay con mình như ba phát đạn từ khẩu súng đã làm con ma cà rồng choáng váng đủ lâu để Jimmy lao ra khỏi nhà và tìm trợ giúp. Sau đó, mặc dù thứ đó đã biến mất rất lâu trước khi Jimmy trở lại với cảnh sát, anh vẫn giữ khẩu súng bên mình và không bao giờ ra ngoài khi mặt trời lặn mà không mang theo súng.
Lần đầu tiên trong đêm đó, Meghann mỉm cười – nhớ lại cô và Jimmy đã tìm thấy nhau như thế nào trong thời khắc đen tối nhất của cuộc đời họ và đã giúp đỡ nhau. Cô đã giúp anh chiến thắng thói nghiện rượu bằng cách huấn luyện anh để anh không còn bất lực trước thứ đã giết gia đình anh. Một khi anh bắt đầu giết ma cà rồng vào ban ngày anh không còn cần phải dìm nỗi sợ của mình xuống rượu vào ban đêm nữa.
Về phần mình, Jimmy đã giúp cô kiểm soát cơn khát máu tráo trở vẫn luôn luôn kêu gào đòi cô giết người. Bất kể khi nào cô thấy giận dữ hay thất vọng, cơn khát máu lại ở đó, quỷ quyệt thì thầm rằng chỉ một lần giết chóc thôi là cô sẽ khá hơn. Jimmy gợi ý rằng có lẽ Meghann cần một cách khác – ngoài sex, rượu ngải đắng và hàng thùng Camels [12] – để giải toả căng thẳng, và đã mời cô đi tập bắn cùng.
Với tay lấy hộp đạn, Meghann mỉm cười, nhớ lại rằng dưới sự chỉ dẫn của Jimmy cô đã trở thành một tay thiện xạ chỉ trong vài tuần. Cô nhớ lại sự ngạc nhiên của anh khi thấy cô bắn khẩu magnum bằng một tay, trong khi một phụ nữ bình thường với khổ người và cân nặng như cô sẽ bị ngã ngửa ra kể cả khi bắn bằng hai tay.
Meghann quyết định tập bắn và đút đạn vào trong ổ, đóng xi lanh, gạt chốt an toàn và nhét khẩu súng xuống lưng quần jean.
Cô sẽ đi tới sa mạc và tập bắn vài lần trong khi làm mọi cách để giải quyết những xúc cảm của mình.
Meghann lái chiếc Caddy của cô tới nơi Simon đã đưa cô tới píc níc. Ở đây cô đã mắc phải sai lầm là để Simon trở lại cuộc đời cô vì thế đây là địa điểm hoàn hảo để trục xuất hắn khỏi trái tim cô.
Meghann lục lọi bộ sưu tập CD của cô, tìm cái gì đó hợp với tâm trạng giận dữ và hoang mang của mình. Cô dừng lại ở Át bích (Ace of Spades), nghĩ rằng những nốt nhạc dữ dội của Motorhead chính là thứ đêm nay cần.
Jimmy đã giới thiệu cô với Motorhead, Meghann nhớ lại trong lúc đặt những lon sô đa rỗng mà cô đã mang theo để tập bắn. Trước anh, cô không thực sự quan tâm tới ban nhạc rock punk của Anh này, mà thích những ban nhạc của New York như The Ramones hay The Heartbreakers hơn. Nhưng Jimmy cứ bật đi bật lại album của họ và kéo cô tới các buổi hoà nhạc cho đến khi cô bị đốn gục.
Và đó mới chính là cách một mối quan hệ nên diễn ra, Meghann nghĩ khi cô bắn lon theo nhịp điệu của các bài hát điên cuồng đầy năng lượng, cho đi và đón nhận, trao đổi các ý nghĩ và sở thích. Jimmy Delacroix và sáu năm họ cùng chung sống là điều gần nhất với một mối quan hệ bình thường mà cô đã có kể từ khi bị biến đổi. Không có sự ham muốn đen tối, đói khát khiến ta bị lộn từ trong ra ngoài và khiến không còn điều gì trên đời này có ý nghĩa nữa… chỉ là một tình bạn ngọt ngào, vui vẻ mà tình cờ cũng có bao gồm sex tuyệt nhất mà cô từng có ngoài Simon Baldevar.
Simon Baldevar, Meghann nghĩ và bắn thêm một lon nữa. Cô ước hắn chưa từng trở về từ cõi chết và triệt để phá huỷ cuộc đời cô như thế - ngay khi cuối cùng cô cũng tìm được một cách để sống hạnh phúc như một con người.
Quỷ ta ma bắt anh đi, Simon, Meghann điên cuồng nghĩ và bắn một mục tiêu. Tại sao anh không để tôi yên?
Cô nạp lại đạn và buồn bã thừa nhận rằng Simon Baldevar sẽ chẳng là vấn đề gì hết nếu cô có thể thực sự từ chối hắn. Tên ma quỷ ấy quá kiêu hãnh nên sẽ không theo đuổi một người phụ nữ thực sự ghê tởm hắn. Vậy điều gì đã kéo cô lại với hắn, khiến cô trông ngóng được gặp hắn trong khi lẽ ra phải căm ghét hắn vì tất cả những gì hắn đã làm?
Dục vọng? Ước gì chỉ đơn giản như thế. Nếu Meghann nghĩ cảm xúc duy nhất của cô với Simon là nhu cầu sinh lý thì cô sẽ không khổ sở. Còn có những cảm xúc khác, cách mà hắn khiến cô cảm thấy an toàn và hạnh phúc, bất chấp mọi điều cô biết về hắn.
Meghann dựa vào tảng đá lớn và cân nhắc tình huống của mình. Một năm trước, nếu có ai bảo cô rằng Simon Baldevar sẽ tái xuất hiện trong cuộc đời cô, sát hại Alcuin, phá huỷ tâm trí Jimmy, làm cô có thai và rồi làm cô gần như thích hắn trong vòng một tháng, Meghann không chắc là cô sẽ cười vào câu nói ngu ngốc như thế hay đập vỡ sọ kẻ không may kia ra.
Vậy làm sao hắn làm được? Ở một mức độ nào đó, Meghann biết câu trả lời. Tên ma quỷ tàn bạo, vô nhân tính đã giết và huỷ hoại rất nhiều cuộc đời một cách dễ dàng chỉ là một mặt trong nhân cách của hắn… mặt mà Meghann có thể từ chối không chút khó khăn. Chính là mặt kia… người tình lãng mạn, không bao giờ thôi sáng tạo và một người đàn ông dịu dàng tuyệt đối có thể làm cô bình tĩnh lại chỉ với một cái nhìn âm yếm… Meghann đã dâng hiến trái tim cho chính sinh vật ấy.
Mi lại đang phải lòng hắn đấy à? Một giọng nói tức tối hỏi.
Tôi không biết, Meghann trả lời.
Làm sao mi lại không biết? giọng nói quạc lại. Mi đã có tới bốn mươi năm để nghĩ về chuyện đó.
Thực ra, điều đó không đúng. Kể từ giờ phút cô đóng cọc hắn cho tới lúc Alcuin kể với cô Simon vẫn còn sống, Meghann đã từ chối nói hay thậm chí là nghĩ về hắn. Một phần của việc đó là do kiểu mê tín trẻ con – có vẻ như nghĩ về hắn sẽ thôi thúc hắn, bằng cách nào đó làm hắn sống lại.
Những lần hiếm hoi mà cô nghĩ về Simon, Meghann đã tự an ủi mình với một bài kinh cầu – Simon Baldevar là tên quái vật tàn bạo đã dứt cô ra khỏi gia đình mình, ép buộc cô thành ma cà rồng, và bắt cô phải sống trong cái lồng son của sự nô lệ hoá về tình dục và áp chế về mặt tinh thần cho đến khi Alcuin mang tới một sự giải thoát. Với những ý nghĩ như thế chạy trong đầu, thật dễ dàng để tin rằng cô chưa từng yêu Simon, chưa từng cảm thấy bất kỳ điều gì nơi hắn trừ lòng căm thù, sự sợ hãi và có lẽ là một chút xíu dục vọng…
Nguy hiểm! Trái tim Meghann rớt xuống dạ dày và miệng cô khô đắng.
Có những kẻ bất tử ở gần cô và chúng định làm hại cô thật sự.
Giấc mơ đó – cô đã tưởng nó là một biểu tượng cho tình cảm lẫn lộn của cô với Simon. Giờ cô đã biết nó là một lời cảnh báo.
Cứt thật! Cô sẽ làm cái quái gì bây giờ? Meghann hít một hơi dài, biết rằng cô phải lấy lại bình tĩnh nếu không sẽ chết. Lựa chọn tốt nhất của cô là gì?
Xuất hồn, cô quyết định nhanh. Chạy thật xa khỏi sự đe doạ. Trong tình trạng thai nghén Meghann không đời nào tham gia và một trận chiến cơ bắp được. Mặc dù cô đang ở cách thành phố năm mươi dặm và xuất hồn chỉ đưa cô đi được ba mươi dặm nhưng thế cũng được. Cô chỉ cần làm hai chuyến.
Meghann nhắm mắt và tập trung và con đường cao tốc cô quạnh cách đây ba mươi dặm… cạnh đường ray xe lửa… tập trung…
Không! Meghann gần thét lên từ đó trong cơn hoảng loạn, nhưng làm như thế sẽ mang những kẻ tấn công tới gần hơn. Có chuyện gì với cô thế? Cô cảm thấy thế giới thực bắt đầu trôi đi, cơ thể cô bắt đầu nhấc lên, và rồi cô đông cứng, cơ thể vẫn còn ở lại và từ chối biến thành vô hình.
Tại sao? Với trái tim trĩu nặng, Meghann nhớ lại Simon từng bảo việc mang thai có thể cản trở khả năng bay trong miền tâm linh của cô.
Chết tiệt, những tiếng bước chân đã ở quá gần, cô không có hi vọng nào tới được xe ô tô và lao đi. Và nếu cô mất khả năng bay… cô sẽ phải làm cái quái gì? Chờ đã – Mẹo vô hình của Simon?
Meghann quấn quanh khí của mình một tấm chăn đen ảo, tưởng tượng ra nó là một cái khăn choàng từ đầu cho đến chân cô. Đã được phủ kín, cô bắt đầu bước về phía xe ô tô, biết rằng chỉ cần cô tới cái xe thì sẽ an toàn. Không con ma cà rồng nào có thể chạy nhanh hơn chiếc Caddy.
“Ngươi nghĩ ngươi đang đi đâu, chó cái?”
Choáng váng, Meghann xoay lại và thấy những kẻ tấn công nhưng trước hết cô tự hỏi có phải mắt cô đang đánh lừa cô không.
“Tôi đi tới xe của mình,” Meghann bình tĩnh nói với Guy Balmont, một con ma cà rồng khổng lồ chắc nịch, cao gần bảy feet (2m1 – í ẹ). Hắn đã là cánh tay mặt của Alcuin cho đến khi cô và Charles tới. Cô chỉ quen biết qua loa hai người đàn ông bên cạnh hắn. Tất cả những gì cô biết là chúng đều ít nhất hai trăm tuổi… rất già và chắc chắn là khá mạnh. “Sao ông không tránh đường ra?”
“Ngươi đã học được sự kiêu ngạo dưới chân chủ nhân của ngươi đó à?” Guy thét lớn, và Meghann cảm thấy sợ thực sự - vừa vì sự căm thù trong mắt hắn vừa vì thanh gươm to bản nơi bụng hắn, cùng một bộ với thứ hai người đồng hành của hắn đang mang. Gươm bản rộng – vũ khí được chọn để chặt đầu những ma cà rồng ác. Lạy Chúa…lưỡi dao trong giấc mơ của cô…
“Ngươi và thằng bạn đồng tính của ngươi,” Guy nói tiếp, nước bọt bắn ra khỏi miệng hắn trong lúc tức giận. “Nghĩ các ngươi quá thông minh…có thể trốn tránh bọn ta. Nhưng ta đã tìm thấy ngươi… Charles sẽ không có ở đây để giúp ngươi, phải không con điếm? Nó đang ở San Francisco, thực hành tội lỗi của nó chống lại thiên nhiên với một gã con người nào đó.”
Chết tiệt – chắc hẳn Charles đã trả tiền vé máy bay bằng thẻ tín dụng. Tại sao cô và Charles lại quên mất các ma cà rồng ở Ballnamore căm ghét họ như thế nào? Tại sao họ lại nghĩ là không cần tới các biện pháp an toàn nữa một khi Simon đã tìm ra họ?
“Vậy là ông đã tìm ra tôi,” Meghann lạnh lùng nói. “Nói xem ông muốn gì và cuốn xéo khỏi đây đi.”
“Đừng tỏ ra cao ngạo với ta, con đĩ. Tình nhân của ngươi không có ở đây để cứu ngươi khỏi sự trừng phạt thích đáng đâu.”
“Nếu ông đang nói về Bá tước Baldevar, thì đó không phải là tình nhân của tôi.”
“Ngươi đang mang đứa con hoang của hắn,” một trong hai tên tay sai của Guy gầm ghè với cô.
Làm thế quái nào mà chúng biết? Cô và Charles đã rất cẩn thận; họ không lấy bất kỳ một tài liệu nào khỏi Ballnamore và Meghann không cho phép bất kỳ ma cà rồng nào gần cô, với những giác quan quá nhạy của chúng. Trừ khi… phải chăng có những ma cà rồng ở Ballnamore cùng huyết thống với Charles? Có lẽ sự lo lắng anh dành cho cô đã hạ thấp hàng phòng ngự của anh và khiến cho bọn chúng có thể đọc được ý nghĩ của anh.
Biết rằng chối cũng vô ích, Meghann nghĩ cô đã tìm thấy một cách khác thoát khỏi cái bẫy này. Bọn ma cà rồng này già hơn cô – một lợi thế nhưng cũng đồng thời là điểm yếu của chúng. Chúng đánh giá thấp cô vì cô là đàn bà. Và chúng không thể đọc được ý nghĩ của cô, vì thế nếu cô có thể làm chúng mất cảnh giác, cô sẽ có cơ hội sống sót thoát ra khỏi đống lộn xộn này.
Meghann gập bụng xuống, trông như thể cô sắp khóc nhưng thực ra là trượt khẩu súng của Jimmy ra khỏi cạp quần. Tạ ơn Chúa cô đã nạp lại đạn. Cô nói chuyện, tự hào vì sự run rẩy thảm thương trong giọng mình. “Các người không được gọi con tôi là thứ ghê tởm. Nó chỉ là một đứa bé như bất kỳ đứa trẻ nào khác… không dính dáng tới tội lỗi của cha nó.”
“Ngươi dám so sánh cái thứ ngươi đang mang trong mình với một đứa bé? Nó là nòi giống của một con điếm và một con quỷ bệnh hoạn và nhiệm vụ của ta là phải dứt nó ra khỏi bụng ngươi trước khi nó có thể huỷ diệt tất cả bọn ta. Hội đồng đã biết là ta nói đúng về ngươi khi chúng ta phát hiện ra ngươi đang mang thai. Ta đã được phép của họ để giết ngươi vì tội phản bội.”
Đó – cô đã đặt tay lên chốt an toàn. Meghann phát ra một tiếng gừ, cầu cho âm thanh đó ngăn bọn ma cà rồng khỏi nghe thấy tiếng click của chốt an toàn. “Tất cả chuyện này là như vậy đúng không? Đồ đạo đức giả khốn nạn, đừng cố làm ra vẻ ngươi đang cứu vớt thế giới bằng cách giết ta. Ngươi hi vọng rằng Charles sẽ quá đau thương khi ta chết đi nên sẽ không cản đường ngươi. Đồ con hoang ghê tởm, độc ác! Ngươi muốn vị trí mà thầy Alcuin đã để lại cho ta và Charles? Tới lấy nó đi nếu ngươi có thể.”
Một trong hai tên tay sai của Guy lao vào cô. Tay Meghann giật lên và cô đặt khẩu.357 vào đầu hắn. Khi cô bóp cò, tên ma cà rồng bị bắn lên, máu và óc phụt vào Guy và tên kia. (ghê quá)
Cô cảm thấy một quyền năng thô bạo giật khẩu súng khỏi tay cô nhưng thế cũng được – cô đã nghĩ Guy sẽ làm y như thế. Trong lúc hắn tập trung vào việc kéo vũ khí ra khỏi tay cô, Meghann chuyển sự chú ý sang tên ma cà rồng bị thương, và thanh gươm của hắn bay vào trong bàn tay giơ ra của cô.
Lách người tránh tên tay sai đang cố tóm lấy cô, Meghann nhảy qua khoảng cách ngắn tới chỗ tên ma cà rồng bị bắn, đang cố gắng ngồi dậy và nhìn quanh một cách mơ màng. Hắn thấy Meghann hạ xuống bên cạnh nhưng thậm chí trước cả khi hắn kịp giơ tay lên, cô đã chặt đầu hắn bằng một nhát nhanh gọn.
“Tóm lấy nó, đồ ngu!” cô nghe Guy gào lên, và xoay lại đối mặt với kẻ tấn công thứ hai. Tên ma cà rồng giơ gươm lên nhưng Meghann không hề có ý định giao tranh. Thay vào đó cô đá vào háng hắn, cảm thấy niềm thoả mãn xấu xa khi hắn đổ gục xuống đầu gối, rên siết vì cơn đau trong hai quả bóng bị vỡ.
Đó… hai bị hạ, còn một. Meghann biết tốt hơn là không nên thử hạ Guy. Kế hoạch của cô là nhảy lên đỉnh tảng đá đằng sau cô; cô có thể tránh được các cuộc tấn công từ trên đó và có lẽ là nhảy ra tới chỗ xe cô được.
Meghann gập đầu gối và chuẩn bị quăng mình nhưng một tảng đá khổng lồ bay về phía cô. Cô cố thụp xuống nhưng thứ đó vẫn đập vào mặt bên phải của cô, làm vỡ nát xương gò má cô.
Gào lên đau đớn, cô ngã xuống mặt đất, hoảng sợ bởi cơn buồn nôn bất chợt và sự co thắt đau đớn cô cảm thấy trong bụng dưới. Không, đừng để tôi mất con.
Meghann phải tập trung năng lượng vào việc ngăn sự sảy thai, tự chữa lành cho mình. Như Alcuin đã dạy cô, cô xoay sự tập trung của mình vào bên trong… nhìn thấy phần dạ con đang co thắt và tập hợp mọi năng lượng của mình để giữ yên nó. Chỉ sau vài giây phút chờ đợi kinh hoàng thì cơn co thắt mới dừng lại và Meghann biết cô sẽ không mất đứa bé.
Trong khi Meghann nằm đó cuộn tròn và thở hổn hển, kẻ tấn công cô nhảy tới. Cô mơ hồ cảm thấy hai bàn tay thô bạo kéo cô đứng dậy, xé quần áo cô và buộc cô vào tảng đá. Mặt cô đã lành nhưng cô vẫn còn thấy chóng mặt.
Nắm đấm của Guy dọng vào mặt cô, khiến cô tỉnh táo lại hoàn toàn. “Vẫn là con điếm kiêu ngạo, lẳng lơ của Bá tước Baldevar phải không? Thật may vì ta đã tìm thấy ngươi trước khi hắn có thể cứu ngươi và con quỷ con của ngươi.”
Choáng váng, Meghann nhìn vào hắn rồi bắt đầu cười như điên.
“Ngừng lại,” Guy gầm ghè và độc ác vặn núm vú của cô. “Dừng lại ngay! Làm sao lúc này ngươi cười được?”
“Ngươi là đồ ngu!” Meghann kêu lên, giọng cô phá tan sự yên tĩnh của hoang mạc. Guy và tên tay sai lùi ra xa, dường như hơi sợ người đàn bà kích động trước mặt chúng. “Các người không thể cảm nhận được kẻ thù của mình sao? Hắn ở đây, đồ ngu ạ!”
Meghann nghĩ cô đã trông thấy hai bàn tay khổng lồ run rẩy và tên tay sai của hắn thì trắng bệch ra. “Ý ngươi là gì, ở đây à?” Hắn biết về… không!”
“Phải!” Meghann gào lên, giọng cô nghèn nghẹt vì Guy đã đấm vỡ mũi cô và nó vẫn chưa lành. “Hắn biết ta đã có thai và hắn ở đây! Chẳng phải rất tuyệt khi các ngươi được gặp lại kẻ thù cũ của mình, khi bây giờ đã không còn áo choàng của Alcuin để mà núp đằng sau nữa à, đồ cục cứt hèn mạt kia?”
Meghann hít một hơi dài và chuyển nỗi hoảng loạn của cô thành năng lượng dùng để gửi đi một tin nhắn khẩn cấp: Cứu em, Simon! Cô chắc chắn Bá tước Baldevar sẽ đến giúp cô; cô đang có thai mà. Nhưng cô không hề biết hắn đang ở đâu; có thể hắn ở quá xa để bay tới đây. Nhỡ hắn đến muộn? Cô có thể ngăn Guy bao lâu nữa?
Triệu hồi lại làm cô phát ốm; cô chóng mặt và thở khó nhọc. Nhưng ngay lúc này hai con ma cà rồng kia không phải là mối đe doạ với cô; đầu chúng còn đang ong ong vì sức mạnh ẩn trong lời kêu gọi của Meghann.
Guy loạng choạng kéo mình đứng dậy và tát cô mạnh đến nỗi làm đầu cô đập vào tảng đá phía sau. “Ngươi sẽ chết trước khi chủ nhân của ngươi đến, chó cái.”
Cô không thể chịu nổi việc trần truồng trước mặt tên quái vật này; cô cảm thấy đôi mắt dơ bẩn của hắn đang lướt khắp người cô và dành cho hắn một nụ cười khinh bỉ mà cô hi vọng là che giấu được nỗi sợ của mình. “Cứ nhìn cho kỹ vào, Guy à. Ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy một phụ nữ khoả thân nữa. Kể cả khi ngươi giết ta, cả hai chúng ta đều biết là Bá tước Baldevar sẽ dễ dàng tiêu diệt ngươi.” Guy giơ tay lên nhưng Meghann tiếp tục chọc tức hắn. “Sao ngươi không kể cho tên học trò ngu ngốc của ngươi biết là ngươi chưa từng thắng nổi một trận đối đầu nào với Bá tước Baldevar?”
“Im ngay!” Guy rống lên và vòng hai bàn tay quanh cổ cô. “Ta sẽ giết ngươi, đồ con điếm!”
Cổ họng cô chẳng khác nào đất sét trong những ngón tay khổng lồ của hắn. Meghann cảm thấy chúng ấn vào da cô. Cô nhìn thấy sao trời… hắn đang ép thanh quản cô; cô không thở được.
Đột nhiên hắn thả cô ra và đầu Meghann gục xuống ngực khi cô cố ép không khí đi qua cuống họng bị thương của mình.
Rồi cô cảm thấy một bàn tay thọc vào tóc cô, và Guy kéo cô lên, đảm bảo là cô trông thấy thanh gươm hắn đang giơ lên chỗ nắm tóc dày của cô trong tay hắn. “Bá tước Baldevar có thể rất mạnh nhưng ta biết làm sao để đánh gục hắn. Nói xem, ngươi nghĩ tên quái vật máu lạnh ấy có khóc thật không nếu hắn trông thấy con điếm quý báu của hắn bị lột da đầu… mái tóc đẹp tuyệt vời của nó cùng với phần đỉnh đầu bị vứt xuống đất ở bên cạnh trong khi máu của đứa con hoang của hắn chảy tràn từ giữa chân nó? Chuẩn bị gặp kẻ tạo ra ngươi đi.”
Meghann nhìn thấy vẻ sát nhân trong mắt hắn ta, sát nhân và không một lời cầu xin nào có hi vọng chạm tới tâm trí tràn ngập thù hận và giận dữ của hắn. Và Simon không có ở đây. Ai sẽ cứu con cô? Cô không thể để thứ này giết cô được.
Guy vung gươm lên và Meghann trông thấy mũi gươm sắc nhọn hướng tới bụng mình.
“Azazeal!” cô gào lên trong lúc hoảng loạn. Cô mơ hồ nhớ lại câu chuyện của Simon về con quỷ mà hắn đã gọi lên để giết cha hắn. Cô không nhớ nổi tên của con quỷ mà hắn đã gọi nhưng cô đã lén nhìn vào cuốn sách bìa da Lemegeton mà hắn giữ trong phòng làm việc. Bất chấp hậu quả, Meghann đọc to một trong những bài khấn mạnh nhất của Chìa khoá của Solomon vào giây phút lưỡi gươm của Guy sượt qua bụng cô.
“Ta triệu hồn ngươi, quỷ dữ và linh hồn bất trị, kẻ đang trốn trong vực sâu đen tối! Tới với ta, tới với ta, Thiên thần bóng tối, và sẵn sàng làm theo lời ta ra lệnh cho ngươi!”
Tảng đá cô đã bị trói vào nổ tung thành một ngàn mảnh và Meghann văng xa đến mười hai feet. Cô loạng choạng kéo mình đứng dậy và chùn bước trước mùi hôi thối thấm qua không khí.
“Lạy Chúa,” cô thì thầm đầy tôn kính khi trông thấy tay sai của Guy bị xé thành mấy mảnh bởi một lực lượng vô hình. Cánh tay và chân hắn bị xé toạc ra như thể chúng chỉ là những que diêm và rồi những cái chi bị tách rời đó tấn công vào bụng tên ma cà rồng. Trong suốt quá trình đó, Meghann lại nghe thấy tiếng cục cục điên cuồng đã suýt khiến cô phát điên vào cái đêm Simon gọi hồn, khi hắn quá giận dữ vì cô cố giết hắn để cứu Jimmy. Trong một lúc giận dữ, hắn đã triệu hồn những con quá vật mà đến hắn còn khó điều khiển.
Không, Meghann nghĩ trong cơn hoảng loạn. Mình không thể nào gọi ra cái thứ đó được – không! Nếu với Simon mà chúng còn quá mạnh, cô không đời nào bắt chúng nghe lời được. Một con quỷ nhỏ hơn, đó là thứ cô cố gọi… không phải cái lực lượng ma quỷ đang hướng về cô này…
Meghann xoay tròn và co rúm lại trong vòng tròn nhỏ vừa xuất hiện. Xin hãy để vòng tròn bảo vệ cô, làm ơn….
Cô trông thấy cái gì đó lởn vởn ở rìa vòng tròn và phát ra tiếng thở nhẹ nhõm, nhưng nó nhanh chóng biến thành tiếng thét khi thứ đó giật cô lên khỏi mặt đất và lắc cô như một con búp bê bằng vải.
Cô chờ cho nó xé toạc chân tay cô rồi nhận ra số phận của cô còn tồi tệ hơn nhiều. Thứ đó đang cố chui vào trong cô… cô cảm thấy hình hài lạnh buốt của nó cố trèo vào trong cô. Nó muốn cơ thể cô còn nguyên vẹn… nó thèm khát cơ hội được sở hữu một cơ thể ma cà rồng.
Meghann chiến đấu với mọi phần tử trong người mình và nỗ lực của cô chỉ đem lại một cú thúc rất khẽ. Cô gần như cảm thấy niềm vui của nó trước sự vật lộn của cô. Nó biết chẳng bao lâu nữa cô sẽ kiệt sức và nó có thể ở lại trên mặt đất vĩnh viễn; vì cơ thể bất tử của cô sẽ chịu được cú sốc lúc bị ám, cô sẽ không bị sói mòn và chết như những con người bị quỷ ám khác…
“Aufuge a ea!” Meghann nghe thấy một giọng nói rống lên và cô bị thả mạnh xuống đất.
“Cái… này…” là tất cả những gì cô nói được trước khi Simon Baldevar kéo cô lên.
“Lệnh Trục xuất,” hắn nói nhanh. “Meghann, em đã gọi thứ này… em phải bắt nó đi.” Hắn đặt hai bàn tay ở hai bên trán cô. “Tập trung, Meghann. Hãy nhận lấy sức mạnh của tôi vào trong em và dùng nó để đuổi thứ này về địa ngục.”
Meghann cảm thấy thứ gì đó đen tối và có uy lực vô biên tràn qua người cô, tác động của nó giống như một cú sốc điện. Đây là nguồn năng lượng của chủ nhân cô chảy trong cô, và chỉ mình nó có thể cứu cô lúc này.
Khi Meghann nhìn lên thứ trước mặt cô, giọng cô mang theo sự lạnh lẽo và vững vàng sẽ đe doạ nó phải vâng lời. “Linh hồn bất tuân, ta tước của ngươi mọi chức vụ và phẩm giá nếu ngươi không lập tức trở về nơi trú ngụ của ngươi!”
Sự thay đổi trong bầu không khí diễn ra ngay lập tức. Mùi hôi thối không tả nổi biến mất và sa mạc lại trở về với bầu trời êm dịu của nó.
Mắt Meghann đảo quanh, tự hỏi con quỷ đã tiêu diệt kẻ thù của cô chưa. Cô trông thấy những bộ phận đứt rời của một ma cà rồng và tất nhiên còn có con ma cà rồng cô đã giết nữa, nhưng Guy ở đâu?
“Đây.” Simon lột áo sơ mi ra và mặc vào cho cô, hắn cài khuy khi tay cô quá run không tự làm được. “Bọn tiện dân sẽ không nhìn em nữa. Chúng đã làm hại em chưa?”
“Em gần mất con,” Meghann nói. “Đó là khi chúng trói em vào… khi em cố chữa lành thân thể mình… chúng lột quần áo của em và trói em vào… trần truồng. Ôi, Chúa ơi, em không thể chịu nổi cái cách hắn nhìn em và em nghĩ là em sẽ chết. Em nghĩ em sẽ chết trong sa mạc này, bị trói và bất lực không ngăn nổi chúng làm hại con mình…”
“Khóc đi, Meghann,” Simon nói khi cô ngã vào cánh tay hắn, thổn thức như thể sẽ không bao giờ ngừng. “Khóc đi và đẩy nỗi sợ hãi tồi tệ đó ra khỏi em. Khóc cho tất cả những gì tên khốn đó đã làm với em trong nỗ lực tổn hại tôi. Tôi hứa sẽ không ai làm hại em được nữa.”
“Guy…”
“Tên hèn mạt sẽ sớm xuất hiện và cái đêm đau lòng này sẽ qua.” Meghann để ý thấy Simon đang nắm chặt thanh gươm cô cướp được của một tên ma cà rồng.
“Đêm nay em đã mơ thấy anh,” cô bật ra. “Chúng đang… giết… giết em nhưng anh lại quay lưng đi, không chịu giúp..”
“Suỵt,” Simon nói và hai cánh tay hắn siết chặt quanh cô cho đến khi cô nghĩ là hắn sẽ nghiền nát cô nhưng cô không quan tâm. Cô bám vào hắn cũng chặt như thế. “Meghann, nghe này. Đừng bao giờ, đừng bao giờ triệu hồi từ cuốn Lemegeton lần nữa. Tôi biết Guy đã làm em sợ nhưng ma thuật đó không phải dành cho em. Em có biết là suýt nữa tôi đã không kịp tới giúp em chống lại thứ đó? Tôi chắc chắn có thể đuổi Guy và đám tuỳ tòng của hắn nhưng em không thể triệu hồi những thứ mà em không biết làm sao để điều khiển. Nó có thể huỷ hoại thân thể em nếu không cũng làm cho em vô tri vô giác như Jimmy Delacroix. Hiểu chưa?”
Meghann bắt đầu gật, nhưng khuôn mặt Simon thay đổi, đôi mắt trở nên dữ dội và cứng rắn khi một cánh tay hắn đưa ra và Meghann bị gạt ra phía sau.
“Đừng can thiệp,” Simon ra lệnh rồi nhìn vào Guy, đang đứng trước mặt hắn và giơ thanh gươm lên trong một tư thế tấn công. “Cha xứ Balmont, ngươi có chắc là ngươi muốn chiến đấu với ta không? Ta không phải là một người phụ nữ bụng mang dạ chửa, vô phương tự vệ và ngươi cũng không còn hai tên tay sai khoẻ mạnh bên cạnh nữa.”
“Ta không sợ đối mặt với ngươi,” Guy gầm gừ và lao và hắn nhưng Simon dễ dàng cản cú tấn công trong khi đưa chính lưỡi gươm của hắn vào tay Guy.
Meghann theo dõi trận đấu… cô chưa từng nhìn thấy Simon Baldevar với một thanh gươm trên tay. Chắc hắn phải là một đấu thủ đáng sợ trong thời của mình, Meghann nghĩ khi nhìn hắn buộc tên ma cà rồng khổng lồ phải lùi lại với một loạt những cú chém vòng và phản công. Hắn di chuyển nhanh đến nỗi gần như là một cái bóng trong mắt Meghann… một cái bóng đang di chuyển để đấu lại với kẻ thù của mình bằng tốc độ và sự duyên dáng dữ dội chết người.
“Ta sẽ bắt người phải nhìn ta giết con điếm của ngươi,” Guy hổn hển, vừa mới ngăn được thanh gươm của Simon trước khi nó tấn công vào tim hắn.
Simon đáp trả bằng một cú đâm sắc bén vào cổ họng Guy. Ma cà rồng kia làm hắn chệch hướng và cố dồn trọng lượng lên lưỡi gươm của Simon để khiến hắn làm rớt nó.
Nếu Guy nghĩ thân thể to xác của gã đã là đối thủ của bá tước Baldevar thì gã đã nhầm lẫn tai hại. Những giọt mồ hôi xuất hiện trên trán gã khi gã ấn thanh gươm xuống bằng tất cả sức nặng của mình và đó là khi Simon để cho thanh gươm của hắn rời tay hoàn toàn. Không thể điều chỉnh bản thân trong sự thả lỏng đột ngột, Guy cảm thấy quán tính làm cho tay gã chống xuống đất và từ đó Simon dễ dàng đâm xuyên qua lưng của ma cà rồng đang cúi lom khom vào trái tim gã.
Simon lườm địch thủ đang hấp hối của mình một lúc trước khi hắn ngẩng mặt lên tìm kiếm Meghann. Hắn thấy cô đang lúi húi bên một cụm đá, điên cuồng đào bới.
“Chiếc nhẫn của ba!” cô gào lên với hắn khi hắn chạm vào vai cô. “Tên khốn…khốn nạn đó, chắc hắn đã giật nó ra khỏi cổ em!” Meghann cào vào đống gạch vụn, dường như không để ý khi những móng tay dài của cô bị gãy trong lúc cô xới tung mặt đất.
“Em không thể làm mất nhẫn của ba được,” Meghann khóc. “Nhẫn cưới của ông… anh Frankie đã đưa nó cho em… sau khi em bỏ anh, em đã tới thăm gia đình mình trước khi tới chỗ thầy Alcuin. Và Frankie nói rằng ba muốn em có chiếc nhẫn… Em sẽ tặng nó cho chồng em. Em mang nó quanh cổ để giữ nó ở bên. Nhưng giờ nó không ở đây… em không thể tìm thấy nó! Em không thể mất nó, em không thể!”
“Meghann.” Simon nói bằng giọng trầm ấm, nhẹ nhàng, đu đưa cô từ trước ra sau như thể cô là một đứa bé. “Không sao… không, đừng khóc. Chúng ta sẽ tìm chiếc nhẫn, tôi hứa. Suỵt nào, suỵt.”
Meghann bám vào hắn, cảm thấy bình tĩnh lại nhờ nhịp đập đều đặn nơi tim hắn và bờ ngực rộng, đầy an ủi đang cho đầu cô tựa vào.
“Nào,” Simon nói, sự bình tĩnh trong giọng hắn đẩy lùi cơn hoảng loạn của cô. “Em ở đâu khi Guy lấy chiếc nhẫn?”
“Đó là sau khi chúng trói em vào đá. Em cảm thấy sợi dây chuyền tuột khỏi cổ nhưng giờ tảng đá không còn nữa. Nó đã nổ tung khi em… khi em gọi cái thứ đó. Vì thế em đang tìm quanh đống gạch vụn…”
“Em có nhớ tảng đá đã ở đâu không?”
Meghann gật đầu và chỉ vào một đụn đá lớn cách họ vài feet.
“Hãy băt đầu tìm từ đó.” Simon giúp cô đứng dậy, và giữ một tay quanh eo cô khi họ bước về chỗ đã từng có tảng đá.
Ngay lập tức Simon trông thấy một thoáng vàng lấp lánh bên dưới phiến đá to nhất và nhặt chiếc nhẫn lên. “Của em đây, em yêu.” Hắn đặt chiếc nhẫn vào túi áo ngực trên cái áo đã mặc cho Meghann.
Thay vì mỉm cười, cô nhìn lên hắn bằng đôi mắt ủ rũ. Cô cảm thấy cái nhẫn vàng cứng qua lần vải mỏng của chiếc áo lanh và nghĩ cô đã vui biết bao vào cái đêm Frankie đưa cô chiếc nhẫn, cái đêm cô nghĩ rằng mình đã giết được Simon và tới thăm gia đình mà cô đã bị chia cắt kể từ khi bị biến đổi.
Chiếc nhẫn cưới là bùa hộ mệnh của Meghann, một thứ cô đã đạt được bằng cách bỏ mặc Simon chết và làm hoà với gia đình mà hắn đã chia cắt khỏi cô. Chiếc nhẫn là bằng chứng cho thấy cô là người phụ nữ độc lập, không biết sợ mà cha cô đã nuôi dạy nên, không phải là sinh vật nhỏ bé điệu đàng tuân phục mọi ý muốn của Bá tước Baldevar.
Giờ đây tên khốn Guy Balmont đã ép cô phải trở về vị thế phụ thuộc vào Simon để giữ mạng. Quỷ tha ma bắt hắn, Meghann nghĩ, cảm thấy gần nghẹt thở vì sự giận dữ và tuyệt vọng trong lòng. Cô đã tìm kiếm nơi ẩn náu nơi Alcuin để được tự do thoát khỏi Simon, và giờ Guy đã đẩy cô trở lại trong vòng tay hắn… (Orkid: nghĩ về người vừa mới cứu mình thoát chết như vậy đó!!!)
“Đêm qua tình thế nào đã buộc em phải ôm lấy tôi?” Simon khẽ hỏi mặc dù đôi mắt màu vàng của hắn cháy rực trong bóng đêm mịt mùng xung quanh họ.
Meghann bắt đầu nói và hắn chộp lấy cô, siết chặt hai cánh tay cô trong một gọng kìm sắt khiến cô kêu lên.
“Em là của tôi,” Simon dữ dằn nói. “Tại sao cái sự thật đơn giản đó lại làm em quằn quại trong hổ thẹn thế? Cái gì mới làm em nhận ra em thuộc về tôi hả?”
Trước khi cô có thể trả lời, Simon đã hôn cô – không phải là sự vuốt ve dịu dàng như hắn đã dành cho cô đêm trước mà là một sự đụng chạm cứng rắn, đầy sở hữu, giải thoát cho ham muốn hoang dại, nguyên sơ bên trong cô.
Tôi muốn em, Meghann – cả thể xác và linh hồn. Hãy đầu hàng đi!
“Vâng,” cô nghe thấy chính mình hổn hển, quên hết tất cả mọi thứ trừ sức mạnh chi phối như bão tố đang xuyên qua người cô. “Xin hãy đón nhận em!”
Đồ đĩ!
“Guy,” Meghann kêu lên và ngồi dậy. “Em tưởng hắn đã chết!”
“Nếu lúc trước tôi vẫn còn chưa có quá nhiều lý do để giết hắn thì giờ chắc chắn là tôi đã có,” Simon gầm gè và giả vờ cau có với tiếng cười khúc khích của Meghann. Hắn mỉm cười và kéo cô lại gần và hôn cô lần nữa trước khi đứng dậy giơ tay ra cho cô. “Chờ ở chỗ ô tô và tôi sẽ tiêu diệt hắn. Rồi chúng ta sẽ nói tiếp chuyện từ chỗ tên đểu cáng đó chen ngang.”
Meghann lắc đầu. “Em mới có tư cách giết hắn, không phải anh.”
Simon cười và gập cánh tay cô trong tay hắn. “Em càng ngày càng chứng tỏ là tình nhân của tôi đấy. Chắc chắn em đáng được tự tay hạ lưỡi rìu hành quyết rồi. Tới đây, em yêu.”
Tên ma cà rồng bị đóng cọc đang nằm úp mặt xuống đất đá sa mạc, hổn hển thở và vặn vẹo khổ sở với lưỡi gươm chọc qua lồng ngực.
Simon dành cho Guy nụ cười lạnh gáy và cầm cánh tay gã, cắn ngập răng nanh vào động mạnh cảnh của gã.
Meghann phải quay đi… nhìn thấy Simon hút máu khơi dậy cơn khát máu của chính cô. Cô liếc lên nhìn mặt trăng tròn vành vạnh, nghĩ rằng thay vì tìm thấy câu trả lời, chuyến đi ra ngoài sa mạc này lại càng mang đến nhiều câu hỏi hơn.
Điều gì đó đang xảy ra giữa cô và Simon, đã xảy ra kể từ cái đêm cô thụ thai. Cô đã rất chắc chắn rằng hắn muốn giết cô, khi Alcuin lần đầu nói với cô rằng Bá tước Baldevar vẫn còn sống. Thay vào đó, hắn tuyên bố rằng hắn vẫn yêu cô và vui vẻ nói với cô rằng cô có đáp lại những tình cảm của hắn, kể cả khi cô từ chối.
Meghann đã từ chối – dữ dội và thường xuyên. Chẳng phải cô đã dành bốn mươi năm cuộc đời mình để chửi rủa hắn, cảm tạ Chúa đã cho cô thoát khỏi hắn sao? Rồi hắn tái xuất hiện và gần như là họ chưa từng chia lìa. Nhưng tại sao? Không phải là vì thời gian đã nâng tầm hắn lên – hắn vẫn là con quỷ vô lương tâm như trước, kẻ đoạt lấy mọi thứ hắn muốn mà không cần nghĩ đến ai khác.
Cầu Chúa tha thứ cho ngươi vì đã ôm ấp một con quỷ.
“Im đi!” Meghann hú lên, làm Simon giật mình trong lúc đang hút máu. Cô giật thanh gươm ra khỏi người Guy và dùng nó để thiến gã bằng một cú gọn ghẽ. “Không được gọi anh ấy là quỷ, đồ… đồ giết trẻ con!”
Meghann vung gươm lên cao trên đầu, chuẩn bị hạ nó xuống cổ Guy thì gã lẩm bẩm, “Ta đã làm sư phụ thất vọng.”
“Ngươi đang nói về cái quái gì?” cô hỏi. “Thầy Alcuin sẽ ghê tởm ngươi vì việc ngươi đã cố làm đêm nay.”
“Giờ…” hắn cố hổn hển, “ngươi mới là kẻ thầy ghê tởm… con điếm của Baldevar…” Máu tuôn ra từ mồm và mũi gã, Guy không thể tiếp tục nói được nữa.
“Yếu xìu,” Simon lẩm bẩm và đặt bàn tay lên mái tóc thẳng của Guy, cho phép một chút sinh lực chảy vào trong con ma cà rồng đang chết… chỉ vừa đủ để gã có thể nói nốt những lời cuối cùng.
Meghann cảm thấy tim cô rớt xuống dạ dày trước cái nhìn háo hức, thích thú trên mặt Simon. Nếu hắn đã gia ân cho Guy thì cô chắc chắn không muốn nghe điều gã định nói.
Guy cố gắng cười với cô… nụ cười độc địa đối lập với nỗi đau trong mắt hắn. “Thầy đã biến ngươi thành học trò yêu thích để lừa ngươi… làm cho ngươi tin thầy. Alcuin không yêu ngươi… chỉ muốn giữ ngươi tránh xa khỏi chủ nhân ngươi. Đã bảo ta… bảo ta xử lý ngươi… giết ngươi nếu có ngày ngươi mang thai đứa con của Bá tước Baldevar.”
“Thằng khốn nạn dối trá!” Meghann vung gươm vào cổ Guy, chặt đầu hắn trong một tích tắc. Sau khi hắn đã chết, cô tiếp tục xả thịt hắn, điên cuồng đâm chém. “Chết đi! Chết đi! Chết đi!”
Cô rú lên và quẫy đạp trong khi Simon ấn chặt hai cánh tay cô vào hai bên người và lấy thanh gươm khỏi tay cô. “Thả tôi ra!”
“Cơn kích động của em có thể làm hại con,” hắn bình tĩnh nói.
“Không phải là thật! Không phải!” Meghann khóc. “Alcuin yêu tôi, tôi biết là thầy yêu tôi.”
Simon xoay cô lại và vuốt ve má cô. “Có lẽ lão ta quý mến em chừng nào em còn ngoan đạo và chống lại tôi. Tuy nhiên, nếu có bao giờ lão nghĩ em sẽ lại yêu tôi, lão sẽ phê chuẩn cái chết của em mà không cần suy nghĩ lại.”
Meghann nấc lên từ “không” nhưng nó là một lời nài xin tuyệt vọng hơn là một tiếng từ chối giận dữ.
“Meghann, lão biết em tái hợp với tôi có nghĩa là thế nào, và tôi đánh cược sự bất tử của mình là lão chưa từng một lần bàn về việc đó với em. Em đang mang thai đứa trẻ có thể giải thoát chúng ta khỏi bóng tối. Nếu nó còn sống, ngày nào đó máu của nó sẽ cho chúng ta quyền năng để bước đi trong ánh sáng ban ngày. Nếu tôi sở hữu một quyền năng như thế, điều gì sẽ ngăn tôi khỏi huỷ diệt tất cả những kẻ đứng chắn đường tôi?”
Đột nhiên, Meghann nhìn thấy nó – một ma cà rồng tàn bạo không cần phải ngủ vào ban ngày. Toàn thể các ma cà rồng khác sẽ hoàn toàn bất lực trước hắn; hắn có thể giết họ khi mặt trời lên.
“Đúng thế, Meghann. Alcuin biết hoặc là lão phải giữ chúng ta xa nhau hoặc lão phải giết em.”
“Đừng nói nữa!” Meghann kêu lên. “Alcuin sẽ không giết tôi, không bao giờ!”
“Không sao? Tôi đã giết lão trước khi làm em mang thai để giữ an toàn cho em. Sau khi em thụ thai, nếu em có thể rời khỏi tôi lần nữa, em có biết lão sẽ làm gì không?” Nụ cười lạnh lẽo của Simon làm Meghann sợ hơn cả đòn tấn công bất ngờ của Guy. “Không gì hết. Lão sẽ chia tách chúng ta để tôi không thể cho em ăn bằng máu của tôi – chỉ việc đứng một bên giường bệnh của em và nhìn em chết đói.”
Meghann đặt hai bàn tay lên tai; cô không thể nghe thêm một lời nào nữa. Những lời đó đang khiến cho bốn mươi năm qua trong đời cô chỉ là một lời nói dối. Simon cầm tay cô trong tay hắn, làm tan vỡ trái tim cô cũng như lòng tin của cô vào Alcuin bằng những câu nói của hắn.
“Em nghĩ sao, Meghann? Alcuin sẽ bảo em phải đi tìm tôi để tôi có thể cứu em chăng? Lão sẽ giữ bí mật với em bởi vì lão không bao giờ tin cậy em hay người bạn tốt, Bác sĩ Tarleton của em hoàn toàn được.” Môi Simon cong lên nhạo báng trước cái nhìn choáng váng của cô. “Meghann à, tôi không tạo ra câu chuyện bội phản này để thuyết phục em rằng em không có người bạn nào và buộc em trở về bên tôi tìm niềm an ủi; tôi không hề mong muốn có em nhờ lừa dối. Tôi chỉ đơn giản muốn em đối mặt với vài sự thật khó khăn. Em nghĩ Charles Tarleton vẫn còn sống nếu tôi nghĩ cậu ta muốn giết em sao? Không, Alcuin có thể thấy rằng em và Charles trước nhất dành lòng trung thành cho nhau, vì thế lão ta đã nói dối với cả hai người.”
“Có lẽ ông ấy không biết em phải uống máu anh,” Meghann khóc, tìm kiếm một sợi rơm để bám víu.
Simon cười độc địa. “Cô bé yêu quý, em có biết làm sao tôi giành được Infans Noctis không? Isaac Spears đã trộm nó từ chỗ Alcuin. Lão biết về bí mật đó trước tôi rất lâu.”
Meghann không biết người ta có thể đau đớn đến thế này; có một cục nghẹn đắng trong cổ họng cô và ngực cô thắt lại đến mức không thở nổi. Cô hít không khí bằng từng hơi ngắn, nông, ra lệnh cho mình không được khóc. Cô sẽ không khóc vì chuyện này… cô sẽ không khóc vì bị Alcuin phản bội, vì cái ý tưởng là toàn bộ sự dạy dỗ yêu thương của ông, điều nhắc cô nhớ rất nhiều tới người cha của mình hoá ra lại chỉ là một công cụ để đạt tới mục đích cuối cùng, một cách để ngăn cản cô và Bá tước Baldevar.
Meghann nhìn vào cảnh địa ngục xung quanh cô – đầu của Guy Balmont vẫn đang nhìn vào cô, đôi mắt mở to và chỉ trích, xác chết không toàn vẹn của học trò hắn, tất cả những hòn đá từ tảng đá bị nổ - và nghĩ rằng cô phải chạy khỏi nơi bị nguyền rủa này. Cô phải vào trong ô tô và đi thật xa, thật xa khỏi nơi mà cô suýt nữa thì mất con. Dù cô không bao giờ thấy lại sa mạc nữa cũng được. Cô bắt đầu bước đi, vẩn vơ tự hỏi liệu Simon có làm gì để ngăn cản cô không. Ngay lúc này cô thậm chí sẽ không nhìn hắn. Chắc hắn phải buồn cười cô lắm, một con ngốc ngớ ngẩn thậm chí còn không biết khi mình bị thao túng, không biết rằng Alcuin chỉ thu nhận cô để ngăn cô khỏi hắn.
Cảm thấy choáng váng và muốn ốm, cô dựa vào chiếc xe Caddy, hoàn toàn kiệt sức và không thể làm thêm việc gì nữa, kể cả một việc nhỏ nhặt là mở cánh cửa xe. Thế giới quay cuồng quanh cô và cô đáng lẽ đã ngã xuống đất nếu không nhờ hai cánh tay khoẻ mạnh đã bế cô lên và đặt cô vào ghế trước trên xe.
Ăn xong em sẽ khá hơn. Một cổ tay xuất hiện dưới miệng cổ, và mũi cô nhận ra mùi máu nóng, đầy sinh lực đang mời gọi.
Meghann đói khát cắn xuống, không cảm thấy gì khác ngoài niềm vui khi vị ngọt của máu lấp đầy miệng cô và xua đuổi sự ốm yếu của cô. Cô tham lam liếm láp chỗ máu, không chỉ đang ngấu nghiến thứ chất lỏng mà còn cả quyền năng và sức mạnh chảy từ máu Simon vào cơ thể cô, cô muốn tất cả sức sống ấy cho mình và đứa bé.
“Đủ rồi,” cô nghe thấy giọng nói hài hước và cổ tay bị kéo ra khỏi răng nanh và hai bàn tay đang giữ chặt của cô. Lúc ấy cô mới biết là đầu mình đang nằm trên đùi Simon, cô cố di chuyển nhưng hắn giữ cô ở nguyên chỗ. “Em phải chờ đến khi lại có thể hút máu người thì mới hút cạn con mồi được, cô thú hoang nhỏ ạ.”
“Simon?” cô lẩm bẩm ngái ngủ. “Có gì sai với em à? Sao em mệt thế?”
“Không có gì sai cả,” hắn bình tĩnh trả lời. “Chẳng có gì ngoài chuyện đang mang thai và hoàn toàn kiệt sức sau cuộc tấn công lén kia. Giờ ngủ đi cô bé, và tôi hứa em sẽ cảm thấy khá hơn khi tỉnh dậy vào đêm mai.”
“Sao anh không giết em?” cô hỏi và xoay lại để nằm thoải mái hơn. Meghann biết những câu hỏi của mình có một chút khẩn thiết ở trong đó nhưng cô đang rất khó suy nghĩ và nói chuyện.
“Gì cơ?”
“Khi anh trở lại.” Cô ngáp. “Sao anh không giết em ngay?... đã bỏ chạy và để mặc anh chết… huỷ hoại cuộc sống của chúng ta chẳng vì cái gì, chỉ để một trong những kẻ thù của anh có thể… có thể sử dụng em… chống lại anh. Sao anh không ghét em?”
“Ghét em? Vì sao? Vì em còn trẻ và yếu đuối trước những mưu mô của một lão cha xứ quỷ quyệt à? Đừng làm mình buồn lòng vì bám lấy quá khứ. Chỉ cần nhắm mắt lại và ngủ một giấc để hồi phục.”
“Chúng ta đang đi đâu đây?” cô cố gắng lải nhải khi nghe thấy chiếc Caddy khởi động. “Em… đừng đưa em về nhà Lee… sợ ở một mình…”
“Suỵt,” Simon bảo cô và vuốt tóc cô, ru cô vào giấc ngủ. “Tôi đang đưa em đến nơi em thuộc về… về nhà cùng tôi.”
“Tốt,” Meghann nói và nhắm mắt. Giờ cô có thể ngủ khi biết rằng Simon Baldevar sẽ đứng canh cho cô và con cô.
Chú thích:
[12] Tên một loại thuốc lá