← Quay lại trang sách

Chương 22

"Có chuyện gì không ổn à, Simon?”

“Điều gì trên đời có thể không ổn nào?” Simon hỏi một cách tu từ. “Em sống sót sau cơn nguy kịch, chúng ta có một đứa con gái xinh đẹp, và em không còn cư xử như một mụ nanh nọc nữa.”

Meghann nuốt xuống rất nhiều câu đáp trả về chuyện cái gì đã gây ra sự nanh nọc của cô và xiên một miếng phi lê nhỏ. Những câu nói liến thoắng chẳng thể trấn an được các nghi ngờ của cô – Simon có chuyện gì đó; cô chỉ chưa thể lần ra được thôi.

Những suy tư của Meghann bị chen ngang bởi tiếng mở cửa trước khe khẽ. Trái tim cô nảy lên khi cô nhận ra người vừa vào trong nhà và cô bắt đầu lao về hướng đó nhưng chỉ đi được vài feet từ chỗ ghế ngồi là Charles Tarleton đã xuất hiện nơi ngưỡng cửa của phòng ăn, Lee đi bên cạnh anh. Cả hai người đều nhìn vào Meghann như thể họ không tài nào tin nổi cô đang ở đó.

“Meghann!” cuối cùng Charles cũng hét lên, lao về phía cô và xoay cô vòng quanh, đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên má cô. “Meghann, anh không tin được…”

“Đêm nay em cũng bị như thế suốt.” Cô mỉm cười qua hai hàng nước mắt giống thứ đang chảy ròng ròng trên mặt bạn mình.

“Tránh xa cô ấy ra,” Lee ra lệnh với một nụ cười tới tận mang tai. “Để em nói chào nào.”

“Khi nào? Như thế nào?” Charles nói, không phải với Meghann mà với Simon.

“Hồi tối này cô ấy tỉnh dậy,” Simon giải thích. “Rõ ràng tiếng khóc của Elizabeth đã mang cô ấy về lại cho chúng ta.”

Mặc dù biểu hiện của Simon không thay đổi và giọng điệu hắn vẫn bình tĩnh, Meghann biết rằng hắn đang gửi một thông điệp ngầm tới Charles, vì mắt bạn cô hơi mở to trước khi anh khôi phục lại vẻ bình thản. Có chuyện gì ở đây thế? Meghann tự hỏi. Kể từ khi nào Charles và Simon tình thương mến thương đủ để nói chuyện thần giao cách cảm với nhau? Quan trọng hơn là, họ nói với nhau cái gì mà không muốn cô nghe thấy?

Nhưng Meghann quá hạnh phúc trước việc gặp lại các bạn mình nên không hỏi. Cô chỉ đơn giản chọn chỗ ngồi bên cạnh Simon trong khi Lee và Charles tự phục vụ bữa tiệc thịnh soạn ở chiếc tủ gỗ hồng sắc.

Đói rã ruột sau một chế độ ăn kiêng mà theo Charles thông báo với cô là chỉ gồm máu và dịch truyền trong vòng sáu tuần, Meghann ngấu nghiến hết mười sáu ounce thịt phi lê, cùng với vài lát thịt vịt dày nhồi khoai tây nghiền và vô số các loại rau. Simon, Charles và Lee tấn công đĩa thức ăn của họ với sự hăng hái tương đương, và bữa ăn trở nên khá vui vẻ, với vài lần nâng cốc rượu Chateau Y’Quem mà Simon đưa ra để uống mừng sự hồi phục của Meghann và việc Elizabeth ra đời.

“Meghann.” Charles thoáng nghiêm mặt và nắm tay cô. “Anh rất xin lỗi vì em đã tỉnh dậy một mình – chắc em phải sợ hãi và bối rối kinh khủng. Anh ước gì Lee hay anh dã ở đó với em nhưng bọn anh đã thực sự nghĩ rằng đêm nay mình nên ra về. Bọn anh nghĩ việc Bá tước, à, Simon có chút thời gian ở một mình với em là rất nên.”

Meghann nghĩ về bộ mặt khủng khiếp của Simon khi cô mới tỉnh dậy, và cảm thấy trào dâng niềm yêu thương với Charles và Lee. Họ thật tốt biết bao khi tôn trọng những cảm xúc của Simon và tránh đi để không phải chứng kiến nỗi đau thương kinh khủng đã khiến cho hắn phải khóc.

Tất nhiên… sao cô lại không thấy nhỉ? Tình bạn mới mẻ giữa Charles và Simon đã thành hình trong cái đêm dài khủng khiếp khi mà họ không biết liệu cô sống hay chết. Meghann lại nghĩ về hai quầng thâm ghê tởm dưới mắt Simon, nước da nhợt nhạt chết đói của hắn, và biết rằng hắn đã ở bên cô thực tế là trọn thời gian cô nằm đó hôn mê. Chính sự tận tuỵ của hắn dành cho cô cuối cùng đã khiến Charles hạ thấp sự cảnh giác và tin tưởng Bá tước Baldevar.

Meghann sắp nói với cả ba người đàn ông rằng lòng trung thành và sự quan tâm của họ có ý nghĩa thế nào với cô thì một tiếng khóc xé tai xuyên thủng bầu không khí tiệc tùng.

“Ít nhất chúng ta cũng không cần dùng đến ba cái máy trông chừng trẻ con.” Meghann thở dài và đứng dậy. “Là tại thính giác nhạy của ma cà rồng hay tại con bé có tiếng khóc đặc biệt to thế?”

“Đừng có nói xấu con gái tôi, thưa bà – chẳng có gì không đúng với hai buồng phổi khoẻ mạnh cả. Mặc dù tôi phải nói là con bé sắp có một sự ngạc nhiên dễ chịu,” Simon nhận xét với nụ cười tinh quái. “Em có thể làm cho Elizabeth say với tất cả chỗ rượu mà em đã uống.”

Meghann lè lưỡi ra và yêu cầu Charles đi cùng cô tới phòng trẻ. Họ bay tới đó trong vài giây và Meghann bế cái bọc mặt đỏ gay, đang quẫy đạp ra khỏi nôi. Cô nhanh chóng cởi ba nút áo đầu tiên trên chiếc váy màu xanh lục sẫm và đổi một bầu ngực để lấy hoà bình khi Elizabeth bắt đầu bút cùng với vẻ háu đói như lúc nãy.

“Em lại bay được?”

Meghann gật đầu và ngồi xuống ghế bập bênh. “Cuối cùng em lại là mình lần đầu tiên trong nhiều tháng qua. Suốt những tháng không thể bay trong miền tâm linh – giống như là con người vậy! Nhân thể, sao Lee vẫn còn là người thế?”

“Cái gì?”

Meghann giật mình trước vẻ lúng túng của Charles. “Em tưởng anh sẽ biến đổi anh ấy sau khi em sinh con.” Lúc trước Lee đã từ chối bị biến đổi, nói rằng chẳng có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy việc sinh nở của Meghann sẽ không tiếp tục vào ban ngày, và anh nghĩ rằng ai đó nên có khả năng ở bên cạnh cô lúc ban ngày phòng trường hợp cần kíp.

“Meghann à,” Charles bắt đầu nói và dừng lại. Anh thả người xuống ghế cạnh cửa sổ, khuôn mặt anh là một sự tổng hoà không vui của nỗi thất vọng, nỗi buồn, và hơi tiếc nuối.

“Meghann,” anh lại nói và giơ ta ra để chạm vào bên má hồng mịn như cánh hoa của Elizabeth, mỉm cười với cô gái nhỏ. “Em có để ý thấy gì lạ về Elizabeth không?”

“Lạ á?” Meghann cau mày. “Tại sao, không – chẳng có gì. Con bé có vẻ hoàn toàn bình thường.”

“Đúng,” Charles nói và thở dài. “Con bé hoàn toàn bình thường. Meghann à, con gái em là một con người.”

“Cái gì?” Choáng váng, cô ngồi bật dậy, khiến núm vú rơi ra khỏi miệng Elizabeth. Trước tiếng càu nhàu khó chịu của con bé, Meghann đưa đầu nó trở lại bầu ngực cô. “Con người? Nhưng sao lại thế? Simon và em là –“

“Bất kể hai người là gì, hai người đã từng là con người. Rõ ràng chúng ta không bao giờ mất hẳn mã gen người… nó chỉ bị chôn vùi trong ADN của chúng ta. Dự đoán của anh là nguyên nhân gây ra việc Elizabeth là người cũng giống như nguyên nhân của những đôi mắt xanh – gien lặn.”

“Phải.” Meghann nói chậm rãi, cố hấp thụ chuyện kinh ngạc này. Cô nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ bé, khuôn mặt con người của con cô, và cố sắp đặt các suy nghĩ của mình cho rành rẽ. “Nhưng làm sao anh có thể chắc chắn nó là người? Nếu chuyện nó có thể chịu được ánh sáng ban ngày thì, đó chẳng phải là toàn bộ tiềm năng của viên đá phù thuỷ ư…”

Trước những lời này Charles nhăn mặt lại như thể cô vừa đánh anh. “Không, Meghann. Elizabeth không phải là một viên đá phù thuỷ. Nó chỉ đơn giản là một đứa trẻ con người do bố mẹ bất tử sinh ra. Làm sao bọn anh biết? Dấu hiệu đầu tiên là nó từ chối máu, chẳng hấp thụ được gì ngoại trừ sữa của em. Nếu việc ấy còn chưa đủ thì bọn anh đã tiến hành vài cuộc kiểm tra, nạo một ít ruột hồi [31]… Meghann à, chẳng có chút gì ma cà rồng trong con gái em cả.”

“Con không phải là ma cà rồng,” Meghann nói với đứa trẻ gà gật trong vòng tay cô. Mới nghe tin, Meghann bị sốc, vì cô chưa từng một lần tưởng tượng ra điều này khi nghĩ về chuyện con cô sẽ thế nào. Bất chấp việc cô và Simon chung một huyết hệ, cô đã quá lo lắng rằng Elizabeth sẽ bị biến dạng như thế nào đó hay bị đẻ non như tất cả những đứa bé ma cà rồng khác.

“Ôi, Charles,” Meghann nói, nghĩ rằng trông bạn cô thậm chí còn buồn hơn khi cô cười. “Sao trông anh buồn thế? Việc này thật tuyệt! Elizabeth có thể đi tới trường với những đứa trẻ khác, chơi ở bên ngoài, và thưởng thức mặt trời – mặt trời! Charles, ai sẽ chăm sóc Elizabeth trong lúc em ngủ?”

“Đó là lý do tại sao Lee vẫn chưa bị biến đổi. Cậu ấy sẽ chăm sóc Elizabeth vào ban ngày và cậu ấy sẽ tiếp tục làm như thế cho đến khi nó có thể tự chăm sóc mình. Meghann, đừng nhìn như thế - chẳng có gì là áp đặt cả. Về chuyện bất tử, Lee mới chỉ tứ tuần và đặc biệt khoẻ mạnh… cậu ấy sẽ có thể biến đổi mà không gặp khó khăn nào ngay khi Elizabeth đã khôn lớn. Cả hai bọn anh đều không chịu bỏ qua cơ hội được nuôi dưỡng một đứa bé và bọn anh yêu con gái em như thể nó là máu thịt của bọn anh. Anh không thể nói cho em biết bọn anh biết ơn và tự hào như thế nào khi Simon yêu cầu Lee chính thức nhận nuôi Elizabeth.”

“Anh ấy sao cơ?”

Charles mỉm cười trước sự kinh ngạc của cô. “Simon nói rằng Elizabeth cần một người giám hộ lúc ban ngày và anh ta nghĩ chẳng còn ai khác xứng đáng hơn chính vị bác sĩ đã mang con bé tới thế giới này bình an. Có vẻ như anh ta chẳng hề thấy phiền chuyện Lee là người đồng tính. Chắc chắn tất cả những lời xúc xiểm của Bá tước Baldevar về chuyện kê dâm chỉ là một cách để làm anh tức lên thôi.”

Meghann giữ im lặng nhưng cô biết cơ hội làm Charles bối rối bằng cách tấn công tình trạng đồng tính mà anh đã rất xấu hổ khi còn là người còn lâu mới là lý do duy nhất khiến Simon phản ứng mạnh với bạn cô như thế. Bốn thế kỷ đã qua mà hắn vẫn còn khinh bỉ những người đồng tính sau cuộc chạm trán đầy hổ thẹn với Nicholas Aermville. Simon phải tôn trọng Lee tới mức nào mới bỏ qua những định kiến ăn sâu bén rễ đó và biến Lee thành người duy nhất thích hợp để trông chừng con gái hắn lúc ban ngày!

“Tất nhiên, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều khi bây giờ em đã khoẻ lại,” Charles nói tiếp, coi sự im lặng của Meghann chỉ là do ngạc nhiên sâu sắc. “Hãy nghĩ xem thế giới đã thay đổi biết bao nhiêu so với lúc anh và em còn trẻ, Meghann. Giờ chẳng ai nghĩ đến lần thứ hai về chuyện một anh chàng gay và một người phụ nữ bình thường cùng nuôi nấng một đứa trẻ với nhau. Simon cũng nói rằng… nói rằng anh ta nghĩ nếu em chết, ít nhất em cũng được an ủi bởi ý nghĩ rằng Lee và anh đang nuôi nấng Elizabeth.”

Meghann vội chớp mắt, nghĩ có lẽ Alcuin đã nhầm và không cần phải mất lâu thế thì nước mới làm sói mòn đá. Nhưng cô không nghĩ tình yêu của cô là thứ đã thay đổi Bá tước Baldevar… chính là tình yêu hắn dành cho con gái đã có thể dần tiêu huỷ bóng tối bên trong hắn. Đó là một thứ tình yêu không vị kỷ, chẳng liên quan gì đến sự ám ảnh và ham muốn đen tối đã khiến Simon giết bất kỳ ai đe doạ mối quan hệ của hắn với Meghann, giống như Jimmy Delacroix…

“Jimmy!” cô kêu lên và ngậm chặt miệng lại – không bao giờ nên để cho Simon nghe thấy cô hỏi về anh. Cô dành cho Charles một cái nhìn dò hỏi… Jimmy có còn sống không?

Charles trông thấy nỗi lo lắng của cô và gật đầu. Cậu ta khoẻ, Meghann. Simon đã tôn trọng lời hứa với em và để cậu ta yên. Anh sẽ giúp cậu ta điều chỉnh với cuộc đời bất tử… đừng lo về Jimmy nữa.

Meghann gật và chuyển sự chú ý trở lại với Elizabeth. Cô biết cô sẽ nhớ Jimmy, người bạn tốt nhất của cô sau Charles, nhưng cô nghĩ tốt hơn hết họ không nên gặp lại nhau nữa. Với việc cô ra khỏi đời anh và Charles hướng dẫn anh vượt qua sự rối loạn của cuộc đời bất tử, có lẽ Jimmy có thể tìm được con đường của mình và xây dựng một cuộc sống mới cho bản thân.

“Charles,” cô đột ngột nói, quên mất Jimmy khi những lời của bạn cô thấm vào và ý nghĩa của chúng làm phiền cô. “Sao anh lại nói Simon muốn anh và Lee nuôi Elizabeth? Anh nói như là anh ấy sẽ không ở đây vậy.”

Một lần nữa, Charles dành cho cô cái nhìn chứa đựng cả tiếc nuối, đau khổ và sự dè dặt. Cô biết Charles muốn nói cho cô biết điều gì đã gây ra nỗi buồn của anh nhưng cái gì đó đã ngăn anh lại. “Meghann à, anh… Simon mới có quyền nói cho em biết.”

“Nói cái gì?” cô hỏi và đúng lúc ấy, cô nghe thấy một tiếng khóc cực kỳ lạ lùng không giống bất kỳ thứ gì cô từng nghe trước đó. Nó giống như những chiếc đinh nhọn bị cọ một cách chậm rãi vào tấm bảng với giọng rên rỉ đói khát vượt lên trên. Âm thanh ấy khiến cô nổi da gà và Elizabeth tỉnh dậy, khóc lóc sợ hãi, kích động.

Meghann ôm chặt con và đặt hai bàn tay lên đôi tai nhỏ để cố ngăn tiếng ồn. “Suỵt, con yêu, suỵt, cái quái gì thế?” Cô buộc mình lắng nghe và nghĩ nếu bạn bỏ đi sự kỳ quái trong đó thì nó giống y như là…

Một đứa trẻ đang khóc!

“Đứa bé còn lại,” Meghann từ từ nói và nhìn vào Charles, sự bối rối lộ rõ trên mặt cô. “Nhưng em… em tưởng đứa kia đã chết…”

Cô lạc giọng, vừa vì không thể nào nói được trong tiếng khóc rống lên như thế và vừa vì cô chợt nhận ra thật kỳ lạ khi cô không hề nghĩ gì về đứa con được cho là đã chết của cô. Cứ như thể cô chỉ trông mong một đứa trẻ… cô đã hoàn toàn quên mất cô mang song thai. Không, không phải quên – giờ cô đã cảm nhận được một tấm chắn nhỏ trong đầu và biết rằng chỉ có một người đủ sức mạnh để đặt nó ở đó.

“Nhưng tại sao?” cô tự hỏi thành tiếng. “Em không hiểu – tại sao Simon lại giấu con em khỏi em, khiến em thậm chí không nghĩ về nó?” Sự thảng thốt khiến giọng cô to lên và gần như làm chìm mất tiếng khóc không ngừng nghỉ khiến răng cô phải nghiến lại.

“Meghann –“ Charles bắt đầu nói nhưng Meghann dúi Elizabeth vào anh và lao ra khỏi phòng, nhắm tới nguồn của tiếng động. Cô phải gặp đứa con còn lại của mình, đứa mà cô sợ là cô đã mất.

Cô thấy mình ở trong một căn phòng không có ánh sáng, tối đến mức ngay cả đôi mắt ma cà rồng của cô cũng khó nhận ra được các chi tiết. Các tấm rèm bị kéo xuống hết tránh mọi ánh sáng của mặt trăng và cô có thể thấy là cả bóng đèn cũng đã bị tháo ra từ bộ đui ở trên trần.

Chính giữa phòng có một chiếc nôi gỗ thiếp vàng… cùng một cặp với chiếc của Elizabeth. Tại sao Simon lại tách hai đứa trẻ ra, chia rẽ một đứa trong cái phòng như hang động, chẳng có đồ chơi, đồ gỗ, chẳng có gì ngoài độc một chiếc nôi như thế này?

Meghann đi về phía sinh vật rú rít trong chiếc nôi, cảm thấy màng nhĩ mình gần như bị xuyên thủng bởi tiếng khóc the thé, không sao tả nổi.

“Đừng khóc,” cô bắt đầu ngâm nga nhưng giật lùi lại vì sốc, nhét chặt tay vào miệng để không thét lên khi cô trong thấy làn da lấp lánh, trong suốt, những mạch máu xanh và đỏ ghê tởm rất giống với những cái đã từng phủ khắp mặt Alcuin. Đứa bé có một cặp răng nanh ngắn, sắc nhọn lòi ra khỏi đôi môi nhợt nhạt của nó. Tồi tệ hơn cả làn da của nó là đôi mắt. Chúng chỉ là hai đồng tử đen sì bao quanh là một tròng mắt trống rỗng và chẳng có màu sắc gì hết.

Những âm thanh nghèn nghẹn yếu ớt thoát ra khỏi Meghann khi hơi thở của cô bật ra trong cơn nghẹ ngào. Cô nhanh chóng chớp mắt và giữ chặt những ngón tay ở giữa hai hàm răng, sợ rằng nếu cô để chúng ra cô sẽ bắt đầu thét lên và không bao giờ ngừng.

Nó đã chịu đựng đủ rồi, cô mù quáng nghĩ. Làm sao mà mình, mẹ của nó, lại còn làm mọi việc tệ hơn bằng cách hét lên khi nhìn thấy nó?

Lạy Chúa, tại sao đứa bé này lại biến dạng đến thế khi mà Elizabeth quá hoàn hảo? Meghann cảm thấy những giọt nước mắt nóng bỏng, mằn mặn chảy xuống mặt cô và đáp xuống hai bàn tay đang bịt chặt mồm.

Đứa bé tội nghiệp, cô nghĩ, nhìn xuống với lòng cảm thương và sự khiếp sợ với sinh vật đang điên cuồng gào thét. Giống y hệt những đứa khác… dòng máu của hai ma cà rồng tạo ra những đứa con quái thai, bị biến dạng khủng khiếp.

Đôi bàn tay mạnh mẽ tóm lấy vai cô và Meghann đã hét lên, một âm thanh không bị kiềm chế chứa đầy sợ hãi và cô độc và đôi chút điên dại.

“Không, không.” Simon lắc lư người cô từ đằng sau, ôm cô thật chặt. “Không sao đâu, Meghann… không tệ như vẻ ngoài đâu. Tôi đã muốn chờ tới khi em hồi phục sức lực một chút rồi tôi sẽ giải thích…”

“Quỷ tha ma bắt cậu!” hắn gào lên với Charles, kéo một con người đi cà nhắc tới chỗ chiếc nôi. “Đáng lẽ cậu phải cho nó ăn trong khi Meghann cho Elizabeth bú.”

“Anh biết là nó chẳng có giờ ăn cụ thể gì cả,” Charles vội vã giải thích. “Nó đã không cần ăn trong hai đêm liền.”

“Đừng làm phiền tôi với ba mớ giải thích – chỉ cần cho nó ăn để Meghann có thể bình tâm lại. Cưng à, nhìn đi… nhìn đi, tôi bảo em!”

Simon thô bạo giữ đầu Meghann, buộc cô phải nhìn trong khi Charles bế đứa trẻ khỏi cũi của nó và đặt nó lên cổ con người.

Meghann trông thấy những vết cắn sâu lấm tấm trên cổ và cổ tay người đàn ông và biết rằng con người này đã bị hút máu gần kiệt, chắc hẳn đã bị bỏ bùa để ngoan ngoãn như thế này. Đây chắc là chỗ mà Simon đã lấy máu để cho cô uống lúc trước.

Hắn là một kẻ xâm hại trẻ con, Charles nói với Meghann trong khi anh giữ người đàn ông đứng yên. Đừng thương hại hắn – nếu có công lý trên đời này thì hắn đáng phải chịu đựng nhiều hơn nữa so với việc bị một đứa bé ma cà rồng hút máu từ từ.

Đứa bé ngưng khóc khi môi nó chạm vào da thịt con người – chắc hẳn nó đã ngử thấy mùi máu của ông ta, Meghann vẩn vơ nghĩ. Những chiếc răng nanh nhỏ, sắc cắm vào tĩnh mạch gã đàn ông và đứa bé hút máu cũng ngấu nghiến như Elizabeth đã uống sữa từ bầu ngực Meghann vậy.

Khi nó ăn, một sự thay hình đổi dạng kinh ngạc xảy ra. Lớp da trong suốt hiện rõ những bó mạch máu đã biến mất, thay vào đó là làn da nhợt nhạt, màu trắng sữa. Meghann kéo tay Simon ra và đặt một bàn tay dè dặt lên mặt đứa bé, đẩy một bên mí mắt lên. Phải, máu thậm chí cũng đã cho mắt nó một màu sắc, biến chúng thành một tông màu xám bạc dị kỳ nhưng hấp dẫn.

Trước đụng chạm của cô, đứa bé giật ra khỏi ngón tay cô và rít lên… một tiếng rít thực sự không khác gì âm thanh của một con rắn. Meghann giật lùi, rợn người trước bằng chứng trước mắt về việc con cô quái gở như thế nào.

“Không,” cô bật ra. Làm sao một đứa bé có thể nhìn như thế, đóng đinh cô với cái nhìn thù hận và rít lên tiếng huýt gió không giống với bất kỳ thứ gì cô từng nghe trước đó? Có chuyện gì với nó vậy?

Nó là ma quỷ, một giọng nói xảo quyệt thì thầm. Nó chính là thứ sinh vật kinh tởm mà Guy đã cố loại bỏ khỏi thế giới này bằng cách giết cô. Có lẽ tốt hơn nên –

“Không!” cô thét lên lần nữa và quay gót bỏ chạy khỏi căn phòng nhanh hết mức có thể. Cô mới là đồ đáng tởm – người ta còn gọi một bà mẹ không thể chịu nổi hình ảnh đứa con ruột thịt của mình là cái gì khác được nữa? Cô phải ra khỏi căn phòng đó, phải nghĩ và chấn chỉnh lại bản thân. Cô phải cố gắng chấp nhận điều cô vừa trông thấy, phải tìm ra một cách để là mẹ của sinh vật tội nghiệp, quái thai ấy…

“Meghann!”

“Để cô ấy đi,” cô nghe Simon nói khi cô vội lao vào đêm tối giá lạnh.

Cô không biết mình đã đi bộ bao lâu cho đến khi nhiệt độ dưới 0 và cơn gió lạnh buốt thổi từ biển đã xâm nhập vào nỗi đau cũng như khả năng chịu lạnh bình thường của cô. Rùng mình, Meghann liếc quanh và chẳng nhìn thấy điểm mốc quen thuộc nào, chỉ có bờ cát trắng trải dài vô tận và đường viền tối đen của những dinh thự to lớn mà cô nghĩ là lạc lõng trong vẻ đẹp hoang dã của vùng Hamptons này.

Cô ngồi xuống bờ biển, nước thuỷ triều lạnh buốt gần như chạm tới chân cô, và cô cuộn tròn thành một quả bóng, đầu gối kéo lên sát ngực trong nỗ lực giữ ấm. Tất nhiên, cô có thể bay trở lại ngôi nhà nhưng cô còn chưa sẵn sàng quay trở lại.

Meghann chống cằm lên đầu gối và đăm đăm nhìn vào biển và đường chân trời màu đen, không thực sự trông thấy gì – không có gì ngoài khuôn mặt của con trai cô. Không phải trạng thái ghê tởm lúc chưa được ăn của nó tra tấn cô, khiến cô phải chạy khỏi nhà… mà là tiếng gầm ghè nó dành cho cô khi cô chạm vào nó. Đó có phải là vì nó đã cảm nhận được nỗi hoảng sợ của cô và từ chối cô trước cả khi cô có thể chối bỏ nó?

Meghann khóc, căm ghét bản thân vì đã không thể yêu con trai mình như cô đã yêu con gái cô từ giây phút Simon đặt nó vào tay cô. Cái cảm giác ấm áp trào dâng làm căng đầy lồng ngực cô khi cô nghĩ về Elizabeth, về đôi mắt xanh ngây thơ phản chiếu lại mắt cô, khuôn mặt ngọt ngào chóp chép trong giấc ngủ đâu rồi? Chẳng lẽ cô nông cạn, đáng tởm đến mức tình yêu dành cho Elizabeth chỉ dựa trên vẻ đẹp của nó? Chẳng lẽ cô chỉ có thể yêu một đứa bé xinh xắn? Khi cô ngồi chết lạnh không chỉ vì tiết trời đông giá, những giọt nước mắt mới bật ra khỏi cô và cô ước sao Chúa Trời giết luôn mình đi…

“Thôi ngay đi.”

Meghann đau khổ quá nên không giật mình và cho phép Simon quấn cô trong một chiếc áo khoác viền lông chồn, quên mất những lời phản đối thường lệ của cô về quyền của động vật và sự độc ác trong việc mặc áo lông thú. Cô cũng không tránh đi khỏi đôi tay mạnh mẽ bao bọc quanh cô.

“Tôi không cho phép em khóc lóc thảm thương như thế này. Tất nhiên em phải thấy khó chịu rồi… em nghĩ tôi không bị sốc khi Bác sĩ Winslow kéo Mikal ra khỏi em sao?”

Mikal – Meghann gật đầu trước cái tên mà cô và Simon đã đồng ý đặt cho con trai họ. Mikal John Khalid Baldevar. John cho Học giả Dee và ba của Meghann, Khalid cho người bạn đã bị giết của Simon, và Mikal là một biến thể của Michael, tên của đứa cháu yêu quí của Simon.

“Ôi, Simon…” cô bắt đầu nói nhưng cô vẫn còn khóc nhiều quá không nói nên lời. Cuối cùng, cô nhìn lên và dò hỏi, có chuyện gì với nó thế?

Vòng tay đang ôm cô trở nên cứng như thép và đường viền cằm của hắn siết lại trước khi Simon trả lời khó nhọc, “Chẳng có gì sai với con trai chúng ta cả, Meghann.”

“Không có gì sai!” cô ré lên, bị sốc quên cả khóc bởi câu chối thản nhiên của hắn.

“Làm sao anh có thể nói thế? Anh không thấy…”

Meghann nghẹn lời bởi cô đã biết câu trả lời – Simon không thấy, sẽ không bao giờ thấy có gì sai với đứa con trai mà hắn đã muốn có từ quá lâu, người thừa kế và hi vọng lại nhìn thấy ánh sáng ban ngày của hắn.

“Em không thấy sao?” Simon hỏi và kéo mạnh cô đứng dậy. “Em không thấy máu bồi bổ cho nó, khiến nó toàn vẹn hay sao? Tôi biết điều em đang nghĩ, Meghann… em lo là con trai chúng ta sẽ phải giấu mặt mãi mãi…”

Meghann gật đầu, thêm nhiều nước mắt thoát khỏi mắt cô khi cô nghĩ đến việc giải thích với một đứa bé tại sao nó không được để bị nhìn thấy, phải trốn chui trốn nhủi như một bí mật tội lỗi nào đó.

“Không, Meghann,” Simon nói và khẽ lắc cô. “Nó không giống Alcuin. Da của lão thầy tu có thay đổi khi lão ăn không? Một khi Mikal uống máu, những biến dạng của nó sẽ biến dần đi…”

“Trong bao lâu?” Meghann hỏi. “Chúng ta sẽ làm gì nếu chúng ta… nếu chúng ta dẫn nó ra ngoài và đột nhiên nó thay đổi…”

“Rồi nó sẽ lớn lên không bị thế nữa… y như Elizabeth sẽ thay đổi từ một đứa bé sơ sinh bụ bẫm thành một cô gái trẻ xinh đẹp trong tương lai. Đừng nhìn tôi như thế, Meghann. Tôi không nói bằng những mong mỏi ảo tưởng mà là thực tế. Khi Mikal mới ra đời, máu chỉ làm nó lành lặn trong vài giờ. Nhưng mỗi đêm tình trạng lành lặn của nó lại kéo dài hơn; giờ nó hoàn toàn ổn trong hai đêm sau khi uống máu. Đó là lý do tại sao tôi tin rằng các biến dạng sẽ mất hết khi nó lớn lên.”

“Nó ghét em,” Meghann nói bằng giọng nhỏ xíu và nhắm chặt mắt lại.

“Nó chỉ là một đứa bé vô tri, không thể ghét ai được. Đáng lẽ tôi phải cảnh cáo em là đừng chạm vào nó trong lúc nó ăn – phản ứng của nó chỉ là một con thú đang bảo vệ thức ăn của mình, cảnh báo em lùi ra. Nó nghĩ em sắp cướp máu của nó.”

Meghann gật đầu và cảm thấy nhẹ nhõm một chút trước lời giải thích của Simon nhưng còn những điều khác về con trai cô làm phiền cô. “Nếu không có gì sai với nó, sao anh lại nhốt nó trong cái căn phòng tối tăm khổ sở đó như con hủi? Sao nó không ở trong phòng trẻ với Elizabeth?”

“Tiếng khóc của nó làm phiền con bé. Còn về căn phòng, Mikal là ma cà rồng. Nó có những khả năng của chúng ta nhưng chưa có chút trí tuệ nào cả. Nó di chuyển đồ vật lung tung mà không chút nghĩ ngợi về an toàn bản thân. Cần phải giữ nó ở trong một căn phòng không có vật gì để nó quăng liệng và làm hại chính mình nếu chẳng may chúng đụng trúng nó. Còn về bóng tối, đôi mắt nó cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng. Kể cả ánh nến cũng gây cho nó sự khó chịu vô cùng – Bác sĩ Winslow nghĩ việc tiếp xúc lâu với bất kỳ ánh sáng nào cũng có thể gây ra mù loà.”

Kinh ngạc, Meghann chỉ có thể há hốc miệng với hắn… đây có phải là tin tức tồi tệ nhất chưa! “Ý anh là thằng bé sẽ phải sống suốt phần đời còn lại trong bóng tối mịt mùng? Simon, lạy Chúa tôi! Làm sao anh có thể nói là không có gì sai… chẳng lẽ anh muốn sống như một con dơi? Anh đã cho rằng con cái của hai ma cà rồng sẽ sống được dưới ánh mặt trời và giờ thì hoá ra là chúng ta còn chịu được ánh sáng giỏi hơn cả Mikal!”

“Mikal thậm chí còn chưa được một tuổi,” Simon nói, và cô nhận ra một nét sắc nhọn trong giọng điệu đều đều của hắn. “Tôi chưa bao giờ cho rằng nó sẽ mang lời hứa viên đá phù thuỷ từ lúc lọt lòng. Tôi cho rằng nó sẽ lớn lên như thế, nhận ra đầy đủ tiềm năng của mình khi đã trưởng thành. Đôi mắt nó sẽ mạnh dần lên y như chân tay nó sẽ phát triển và chẳng bao lâu nó sẽ hưởng ánh sáng ban ngày như Elizabeth vậy.”

“Lỡ như đôi mắt nó không cải thiện? Lỡ như nó không bao giờ thích nghi được?”

Simon nhướng một bên lông mày. “Em gợi ý điều gì, Meghann? Tôi có nên giết nó không?”

“Tất nhiên là không!” cô khóc. “Chỉ là… chỉ là nếu nó bị buộc phải sống trong bóng tối, thì nó mới là người phải trả giá và chịu đựng đau khổ, không phải chúng ta! Và chúng ta là những kẻ đáng bị như thế vì chúng ta đã mang nó tới thế giới này, nó đã không đòi được sinh ra…”

“Tình yêu của tôi,” Simon khẽ nói và vuốt ve mặt cô bằng những đầu ngón tay. “Làm sao em có thể tự khinh ghét mình và cho rằng em là một bà mẹ giả tạo? Nếu em không yêu con trai chúng ta nhiều như yêu Elizabeth thì tại sao em lại khóc dữ như thế khi nghĩ về nỗi đau của nó? Lau khô mắt đi, cưng à. Tôi không muốn nhìn thấy em khóc khi nói lời tạm biệt.”

“Tạm biệt?” Meghann nhắc lại, chết đứng. Cô nhìn lên và ý nghĩa của chiếc áo khoác ca-sơ-mia Simon đang mặc cuối cùng cũng thâm nhập được vào đầu óc cô. Hắn sẽ không mặc cái đó chỉ để đi tìm cô.

“Phải, tạm biệt,” Simon nói và cầm hai tay cô. “Không có nhiều thời gian để giải thích… Mikal và tôi phải có mặt ở sân bay trong một giờ nữa.”

“Mikal? Thế còn Elizabeth?” Thế còn em?

“Elizabeth sẽ ở lại với em.”

“Anh đang bỏ con bé – bỏ tôi? Quỷ tha ma bắt anh đi, Simon!” Meghann gào lên và giật tay ra, đôi mắt xanh cháy lên lửa giận dữ và bị tổn thương. “Thế là sao – giờ anh không cần tôi khi đã có đứa con trai quý báu của anh? Và Elizabeth… đồ rắn độc, tôi đã tưởng là anh yêu con bé! Làm sao anh có thể bỏ rơi con gái mình như thế? Có phải vì nó là con người nên nó chẳng phục vụ mục đích gì hay không?”

“Đó chẳng phải là những gì mà mọi người sẽ nghĩ sao?” Simon hỏi với nụ cười cay đắng. “Bá tước Baldevar thật tàn nhẫn làm sao – hắn bỏ rơi Meghann ngay khi cô ta trình làng cho hắn một đứa con gái con người yếu đuối thay vì hòn đá phù thuỷ. Không cần phải tấn công cô ta hay con gái cô ta. Hậu duệ của Bá tước Baldevar chẳng là mối đe doạ cho bất kỳ ai cả. Meghann, bọn ngu ngốc ấy thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ rằng chúng ta có hai đứa con. Chúng sẽ không làm hại Elizabeth và tôi có thể đi trốn cùng Mikal.”

“Đó là kế hoạch của anh biết bao lâu nay ư?” Meghann hỏi. “Tất cả những câu nói về chuyện chúng ta cùng nuôi dạy con cái chỉ là những lời nói dối để xoa dịu tôi? Anh lúc nào cũng định đưa con tôi đi khỏi tôi phải không? Làm sao anh có thể mang Mikal đi và bỏ lại Elizabeth mà không một lần nghĩ lại như thế? Tại sao anh lại làm như thế? Anh không muốn tôi và Elizabeth sao?”

“Meghann, em nói như thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại… như thể tôi sẽ không bao giờ gặp con gái mình vậy. Làm sao em có thể nghĩ là tôi không muốn em – sau tất cả những gì tôi đã làm để giữ em lại bên tôi? Tôi yêu em… yêu em nhiều đến mức tôi sẽ không từ chối nếu em khăng khăng đòi đi cùng Mikal và tôi. Nhưng Elizabeth vẫn phải ở lại đây với các bạn chúng ta.”

“Không!” Meghann khóc. “Không, không! Tôi sẽ không bao giờ bỏ con gái. Tôi yêu nó.” Meghann nghĩ về nắm tay trắng nhỏ xíu cuộn tròn trên ngực cô, về ánh mắt tin cậy ngây thơ của con gái mình khi nó nhìn lên mẹ nó, và biết rằng cô sẽ không bao giờ chịu được việc lìa xa nó. Nhưng còn Mikal? Làm sao cô có thể cho phép Simon lôi nó đến nơi có Chúa mới biết là nơi nào?

“Tôi biết em yêu Elizabeth. Em nghĩ tôi không yêu sao?” Simon lại cầm tay cô, quỳ xuống trước mặt cô trên cát lạnh. “Chẳng phải em đã bảo tôi hàng ngàn lần em muốn cho con em điều gì? Được lớn lên trong tình yêu thương và sự quan tâm, được đến trường và có bạn bè và niềm vui mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng được quyền có? Meghann à, Elizabeth có thể có mọi thứ ấy nhờ Bác sĩ Winslow trông chừng nó vào lúc ban ngày. Và nó có thể có một thứ mà tôi đã không dám hi vọng mang lại cho nó cho tới đêm nay… mẹ của nó. Tôi không thể yêu cầu em từ bỏ đứa con mà em đã muốn có biết bao lâu nay.”

“Mikal cũng là con em. Tại sao anh muốn nuôi chúng cách biệt nhau? Tại sao Elizabeth và em không thể đi cùng anh?”

Bàn tay Simon siết chặt tay cô cho đến khi Meghann kêu lên nhưng hắn không hề nới lỏng. “Meghann, em không thấy hai con của chúng ta khác nhau thế nào sao? Tôi đã không lừa dối em suốt những tháng qua khi tôi nó chúng ta sẽ không chia lìa nữa. Tôi hoàn toàn mong đợi chúng ta cùng nhau nuôi dậy một đứa trẻ. Rồi, khi chúng ta biết em đang mang song thai, tôi đã có dự cảm đầu tiên về chuyện này nhưng tôi không bao giờ nói gì vì chẳng ích gì khi làm em buồn khổ vì một suy đoán vẩn vơ. Nhưng giờ đây… Meghann à, Mikal sẽ phải được nuôi dưỡng trong sự bí mật tuyệt đối. Một lời thì thào nhỏ nhất về sự tồn tại của nó thôi cũng sẽ làm mọi tên ma cà rồng trên đời này cố tìm cách giết nó vì sợ thứ mà nó sẽ trở thành. Tôi sẽ không để cho con trai tôi lớn lên với mặc cảm của một con thú bị săn đuổi… tôi sẽ mang nó tới nơi nào đó xa xôi hẻo lánh, tránh khỏi đám đông và những đôi mắt theo dõi. Đó sẽ là một cuộc đời cô độc nhưng nó sẽ không bao giờ có gì để mà so sánh cả. Nhưng, em yêu, không có lý do gì để buộc Elizabeth cũng phải sống như thế và tôi biết một cuộc đời trong cảnh tăm tối không phải là thứ em muốn cho nó. Có lẽ Mikal sẽ chưa phát triển khả năng sống dưới ánh sáng cho đến tuổi thiếu niên… em nghĩ nó sẽ không trở nên căm ghét và uất ức với em gái mình, ghen tỵ với việc con bé được tự do lúc ban ngày, được xã hội chấp nhận sao? Vì kể cả khi nó thích ứng được với mặt trời sớm hơn, tôi cũng vẫn không thể mạo hiểm để ai nhìn thấy nó cho đến khi nó có khả năng tự bảo vệ mình khỏi kẻ thù. Em không thấy Mikal sẽ trở nên khinh ghét em gái con người của nó như thế nào vì con bé không phải đi trốn như nó sao? Cũng như con bé sẽ ghen tị với nó vì những khả năng mà con bé không có, những năng lực có thể gây nguy hại cho con bé nếu nó thử làm đau em gái trong một cơn giận dữ? Bọn trẻ phải được nuôi nấng riêng rẽ, Meghann à. Đầu tiên là vì kẻ thù của chúng phải thấy em với Elizabeth, phải tin rằng con bé là đứa con duy nhất trong cuộc tái hợp của chúng ta cho đến khi Mikal đủ mạnh để chống chọi với bất kỳ cuộc tấn công nào. Thêm nữa, một khi con bé và Mikal đã trưởng thành… thằng bé có khả năng hưởng ánh mặt trời như em gái và con bé đã được biến đổi để nó không còn là con người vô phương tự vệ… lúc ấy, tất cả chúng ta có thể đoàn tụ mà không sợ kẻ thù hay lo lắng rằng hai anh em chúng sẽ ghét nhau.”

Elizabeth bị biến đổi ư? Một ngày nào đó sẽ nhìn thấy cơn khát máu sáng lấp lánh trong mắt con gái cô ư? Meghann rùng mình và gạt hình ảnh không dễ chịu ấy ra khỏi tâm trí. Cô không cần phải nghĩ về việc đó trong nhiều năm nữa, vả lại, chỉ Elizabeth mới có quyền quyết định liệu nó có muốn tiếp tục là người hay trở thành một ma cà rồng. Không một ai được ép buộc sự bất tử lên nó – Meghann sẽ bảo đảm chuyện đó.

Nhưng về phần còn lại của những gì Simon đã nói… giờ Meghann đã hiểu. Cô đã trông thấy hai đứa bé sẽ ghét nhau như thế nào – Mikal muốn tự do của Elizabeth để hưởng thụ cuộc sống và mặt trời mà không sợ bị phát hiện, Elizabeth muốn thứ mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng tưởng là những quyền năng phát thuật đầy quyến rũ. Chỉ khi đã trưởng thành chúng mới có thể vượt lên sự oán giận và có lẽ là yêu thương lẫn nhau.

“Vâng,” Meghann nói và gật đầu với Simon. Cô quỳ xuống bên cạnh hắn, gạt một lọn tóc màu hạt dẻ khỏi trán hắn. “Nhưng anh không thể nuôi trẻ sơ sinh một mình. Ai sẽ trông chừng con khi anh đi ăn? Simon, thế là quá sức… anh sẽ cần giúp đỡ. Nhưng còn ma cà rồng nào khác chúng ta có thể tin cậy ngoài Charles?”

“Tôi sẽ không ở một mình, cô bé.” Simon cười toe trước cái cau mày khó hiểu của cô và nói tiếp. “Mikal và tôi sẽ tới chỗ Adelaide.”

“Adelaide?” Choáng váng, Meghann chỉ có thể há hốc miệng trong khi Simon khẽ cười.

“Phải, Meghann – Adelaide. Tôi còn trông cậy vào ai để chăm sóc con trai mình ngoài chị vú nuôi tốt bụng của chính tôi nữa?”

“Nhưng… nhưng… ý anh là anh cũng đã biến đổi chị ấy? Nhưng em tưởng chị đã chết, em tưởng mọi người anh yêu đều đã chết trong trận chiến đầu tiên với Alcuin.”

“Mọi người ở bên tôi lúc ấy đều chết hết. Tôi đã gửi Adelaide đi xa từ rất lâu trước khi Alcuin tới lãnh địa. Phụ nữ, cho dù có là ma cà rồng cũng chẳng có chỗ nào trong chiến tranh cả. Kể từ cuộc thảm sát ấy, sự tồn tại của Adelaide đã là một bí mật – nhân dạng thực sự của chị chỉ có tôi và chị được biết. Chính chị là người đã cho tôi chỗ trú ẩn trong suốt những năm tôi muốn thế giới tin rằng tôi đã chết. Và chính chị là người sẽ giúp tôi nuôi nấng con trai tôi.”

Và chính chị mới là người Mikal sẽ nghĩ là mẹ nó, Meghann nghĩ, ghen tị với người đàn bà cô không biết. Nhưng thật sai trái khi nghĩ theo cách ấy và Meghann biết như thế. Cô nên thấy biết ơn vì Mikal sẽ có một hình dáng bà mẹ trong đời, nên thấy vui mừng vì Simon sẽ không phải tự mình nuôi nấng con trai.

“Tôi sẽ có thể để thằng bé lại cho Adelaide chăm sóc và thi thoảng tới thăm, Meghann à… em và con gái chúng ta. Tôi cũng muốn xuất hiện nơi công cộng để kẻ thù của chúng ta không quên sự tồn tại của tôi. Giờ tôi không đặc biệt lo lắng sẽ có kẻ nào cố tấn công em nữa – đặc biệt là khi chúng không coi Elizabeth như một mối đe doạ. Thêm nữa, với việc em đã khoẻ lại và có Bác sĩ Tarleton ở bên, tôi tin rằng hai người sẽ chống lại được bất kỳ cuộc tấn công nào.”

Meghann mỉm cười trước lời khen ngợi và nuốt nước mắt. Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Nhiều năm trước đây, kể cả trong những giờ phút nóng nảy sau khi cô phát hiện ra Simon đã làm gì với Jimmy, cô sẽ rất vui khi được thoát khỏi hắn, sẽ chẳng cảm thấy gì ngoại trừ sự nhẹ nhõm trước việc hắn ra đi. Nhưng giờ đây… giờ đây chỉ có ý nghĩ phải từ bỏ con gái mới ngăn Meghann không ném mình vào tay Simon và khăng khăng đòi hắn đưa cô đi cùng.

“A, Meghann,’ Simon thì thầm và khẽ ấn cô nằm xuống trên nền đất với chiếc áo lông chồn lót dưới như chăn. “Đừng buồn như thế, cô bé, nếu không tôi sẽ không đi được. Vài năm để chờ Mikal trưởng thành thì có là gì so với bốn mươi năm chúng ta đã không có nhau? Và tôi sẽ gặp em và Elizabeth, cũng như em có thể tới thăm Mikal. Đừng khóc, em yêu, đừng nghĩ đây là kết thúc. Chỉ một vài năm ngắn ngủi từ bây giờ và chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Tới đây, em yêu. Hãy tiễn tôi đi bằng tình yêu chứ không phải nước mắt.”

Với chiếc áo lông thú mềm mại bên dưới và vòng tay, cơ thể cứng chắc của Simon bao bọc cô, Meghann không cảm thấy lạnh, không nghĩ về trái tim tan vỡ của cô khi đôi tay và miệng hắn lướt khắp người cô. Có cảm giác như Simon đang ghi dấu da thịt cô để nhớ bằng từng cái vuốt ve, cũng như đôi bàn tay háo hức của cô đang tìm kiếm hắn để lưu lại ký ức khi hắn đã ra đi. Từng đụng chạm, từng ngụm máu cô nuốt vào sau khi hắn đưa đầu cô tới cổ hắn, đây là thứ cô sẽ giữ lại trong tim mình sau khi hắn đã ra đi.

Có lẽ bởi cô chỉ vừa mới hồi phục, Simon không uống máu cô nhưng thay vào đó hắn gắn miệng mình với ngực cô, y như con gái họ đã làm trước đó. Nhưng thay vì cảm giác dịu dàng ấm áp cô cảm thấy khi cho Elizabeth bú, Meghann thấy một luồng xung điện xuyên suốt cơ thể mình, nó càng mãnh liệt hơn khi Simon hôn cô lần nữa và cô nếm được vị sữa trên lưỡi hắn.

Sau đó, Meghann chậm chạp mặc quần áo, trái tim cô đập thình thịch và hai bàn tay run dữ dội tới mức dường như phải mất hàng giờ cô mới cài được hết khuy trên váy. Ân ái đã xoá sạch mọi nỗi buồn của cô; giờ Meghann cảm thấy cô có thể chia tay Simon và Mikal mà không có nước mắt. Nhưng có một điều cô sẽ làm cho con trai mình trước khi cô để cho Simon mang nó đi khỏi cô.

“Nghe em này,” Meghann nói khẩn thiết và nắm chặt tay Simon gần mạnh như cái nắm tay của hắn lúc trước. “Trước khi em sinh con, em đã bắt anh hứa sẽ nuôi dạy con chúng ta theo cách mà anh biết là em muốn – cùng với tình yêu và xúc cảm. Anh hãy thề với em là anh sẽ không dạy Mikal thù hận và nghĩ nó vượt trội hơn những kẻ bị nó hút máu. Anh hãy nhớ rằng nếu anh làm nó nghĩ con người chẳng là gì thì là anh đang nuôi dạy nó nghĩ em gái của chính nó chẳng là cái thá gì.”

“Em tưởng tôi sẽ dạy con trai tôi không có chút tình yêu và ràng buộc nào đối với chính gia đình nó sao? Nó sẽ cảm nhận cùng một tình yêu thương và sùng kính với Elizabeth như tôi… con bé là con gái tôi, không phải một con người không đáng kể nào đó như phần còn lại của nhân loại. Thôi nào,” Simon nói và đặt tay lên miệng cô khi cô toan nói lại. “Tôi biết rất rõ em muốn gì. Tôi hứa danh dự với em là Mikal sẽ không được nuôi dạy như một tên sát nhân không cảm xúc.”

Meghann chấp nhận lời hứa của hắn với một cái gật đầu và sắp trở lại ngôi nhà, nhưng Simon tóm cô lại chỗ hắn và cô nghĩ đã thấy hắn hơi run. Đó là khi cô nhận ra nỗi lực đằng sau việc bỏ lại cô cùng với Elizabeth của hắn. Đây là điều thực sự không vị kỷ đầu tiên mà Simon Baldevar từng làm. Rốt cuộc, hắn có thể giấu Elizabeth không cho cô biết, hay mang cô và Elizabeth đi cùng hắn khi hắn đi trốn với Mikal. Nhưng hắn đã không làm thế… hắn muốn con gái mình có cuộc sống tốt đẹp hết mức có thể và nếu hắn phải hi sinh vợ mình để cho Elizabeth có mẹ thì hắn sẽ làm.

Anh ấy đã thay đổi, Meghann nghĩ. Không hoàn toàn – người tình ghen tuông và con ma cà rồng tàn bạo vẫn còn đó nhưng chúng đã không còn là những phần duy nhất của linh hồn và trái tim hắn. Giờ ở Simon đã có một thứ gì khác và cô phải giúp hắn phát triển nó.

“Em biết điều em phải nói với mọi người,” cô khẽ nói. “Em sẽ phải nói với thế giới rằng Bá tước Baldevar chẳng là gì ngoài một tên ma quỷ mạt hạng – kẻ từ bỏ con gái của mình chỉ vì con bé là người. Nhưng khi Elizabeth đủ lớn để đặt câu hỏi, em sẽ kể với nó rằng cha nó… chồng em… là một người đàn ông tốt, một người nó nên thấy tự hào được gọi là Cha.”

Cô không thể ban tặng cho hắn lời ngợi khen nào cao hơn và Simon biết điều đó. Hắn ghì lấy cô, ôm cô thật chặt vào mình. Hắn không nói gì, chỉ ôm cô một lúc chặt đến gãy xương cho đến khi cuối cùng vòng tay hắn cũng nới lỏng và họ bắt đi bước trở lại nhà, tay trong tay.

Meghann nhận ra cô đã không lang thang khỏi ngôi nhà quá xa, chỉ một vài dặm. Tất nhiên họ có thể bay trở lại nhà nhưng Meghann không nghĩ Simon vội gì hơn cô trong việc bắt đầu sự chia cắt của họ. Chuyến đi bộ trong im lặng này là lần cuối họ có thể ở bên nhau một mình trong một thời gian rất dài nữa.

Khi họ vòng qua khúc quanh để vào nhà, Meghann trông thấy Charles và Lee đang chờ ở cuối đường lái xe, bên cạnh chiếc Bentley to lớn. Lee ôm một bọc nhỏ màu xanh trong cánh tay.

“Elizabeth?” Meghann khẽ hỏi Charles.

“Đang ngủ ở bên trong. Anh không nghĩ em muốn đưa nó ra ngoài trời lạnh thế này.”

Meghann gật đầu và vươn tay cho Lee – cô phải bế con ít nhất một lần trước khi nó và Simon ra đi.

Không có sự biến dạng hay tiếng khóc khủng khiếp, Meghann đã có thể quan sát con trai mình và trông thấy một thằng bé dễ coi. Nó không có tiềm năng xinh đẹp như Elizabeth nhưng cô nhìn thấy những thứ khiến mình mỉm cười… đặc biệt là đôi mắt màu bạc trong, độc nhất và khá đẹp theo kiểu của riêng nó.

“Ba em tóc đen,” Meghann nói bằng giọng nghèn nghẹn khi cô xoa hai bàn tay lên mái tóc đen dày trên trán Mikal. “Nhưng, Simon… sao nó lại gầy guộc thế? Nó phải nhẹ hơn Elizabeth ít nhất ba pound.”

“Là do đường ruột của nó,” Simon giải thích. “Nó không thể tiêu hoá được thứ gì ngoài máu. Đừng hốt hoảng thế, cô bé. Em có cho Elizabeth ăn gì ngoài sữa trong giai đoạn này không? Tôi chắc là khi lớn lên, thằng bé sẽ chịu đựng được thức ăn.”

Cho đến lúc này, mọi hi vọng của Simon dường như đều ghim vào chuyện Mikal sẽ tiến bộ khi lớn khôn. Con cầu xin Chúa, Meghann cầu nguyện. Hãy để mọi chuyện diễn ra theo cách Simon đang nghĩ – hãy để con trai con được thưởng thức cuộc sống, để nó cảm nhận được mặt trời sưởi ấm nó, để nó ăn được thứ gì đó ngoài máu người. Đột nhiên Meghann mừng vì các con cô được nuôi riêng rẽ, mừng vì Elizabeth sẽ không bao giờ trông thấy người anh nhỏ của nó bám vào một vật chủ con người và uống máu. Hình ảnh đó với con gái cô sẽ như thế nào, trông thấy người anh ma cà rồng của nó hút máu hết đêm này sang đêm khác và rồi lại ra ngoài để cố hoà nhập vào xã hội con người, suốt lúc ấy biết cái gì đang ẩn núp trong nhà nó?

Elizabeth không bao giờ được trông thấy chúng ta ăn, Meghann nói, và Charles gật đầu. Cô trông thấy mắt Simon nheo lại nhưng nếu hắn có nghe thấy điều cô nói hắn cũng im lặng, chỉ đưa tay ra để cô trao Mikal cho hắn.

Khi Meghann giao thằng bé cho hắn, điều gì đó ác liệt diễn ra trước mắt cô, một điều báo ma quái đến nỗi cô kêu lên sợ hãi và lảo đảo dựa vào Charles.

“Meghann?” Charles hoảng hốt nói trong khi Simon lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, Mikal được ôm vào người hắn.

“Em không sao,” cô cố nói. “Em đoán là vẫn hơi choáng.” Cô thấy Simon rành rành không tin cô nhưng cô có thể nói gì với hắn? Vì một trong số rất ít lần trong đời ma cà rồng của cô, Tiên thị của cô đã thất bại. Thông thường các điềm báo của Meghann rất rõ ràng nhưng cái này… cái này chẳng hơn gì một thoáng sợ hãi ngắn ngủi trước khi nó biến mất. Meghann không hiểu cô đang được cảnh báo với cái gì, nếu có. Sau này, lúc Simon đã đi, cô sẽ cố giải nghĩa điều tiên tri qua thuật thôi miên.

Simon thắt đai cho Mikal vào ghế ngồi và đóng cửa xe, bắt tay với Charles và Lee trước khi quay sang Meghan. Lời tạm biệt của họ đã được nói trên bãi biển; cô biết sẽ không có cuộc chia tay nồng ấm nào khi có Charles và Lee đang đứng đây.

Môi Simon chỉ khẽ chạm vào môi cô khi hắn cúi xuống cô. Tôi yêu em, Meghann.

“Bảo trọng,” Meghann thì thầm mãnh liệt vào tai hắn, điềm báo vẫn còn làm cô phiền lòng.

Cô cảm thấy hai tay hắn xoắn tóc cô, rồi giật một nắm tóc để cô nhìn lên và chớp mắt lo lắng trước cái nhìn cứng rắn trong đôi mắt vàng của hắn. Có chuyện gì?

Em là của tôi, Meghann. Tôi sẽ hết sức phiền lòng nếu em quên mất điều ấy trong lúc chúng ta cách xa. Với mệnh lệnh không lời ấy, Simon quay bước đi khỏi cô và vào trong xe, thậm chí còn không quay lại để liếc nhìn cô lấy một cái.

Đi chết đi, Meghann giận dữ nghĩ khi cô nhìn theo chiếc xe xa dần. Tôi không phải là đồ vật để bị gọi là của anh! Simon Baldevar nghĩ hắn là ai? Vậy mà cô đã suýt thì phong thánh cho hắn vài phút trước! Hắn chẳng thay đổi chút nào hết.

Không, điều đó không đúng – Simon đã thay đổi. Hắn đã thay đổi rất nhiều nếu hắn chịu từ bỏ người đàn bà mà hắn đã giành giật và mưu toan chiếm lấy bằng mọi khả năng của mình chỉ để cho con gái - người phàm của hắn hạnh phúc. Và hắn đã trông cậy giao việc nuôi nấng nó cho Charles cũng như Lee… và Charles là một trong những kẻ thù tồi tệ nhất của hắn chỉ cách nay vài tháng.

Simon đúng là một sự pha trộn phức tạp giữa dịu dàng thuần tuý và bạo lực tuyệt đối, Meghann nghĩ khi cô theo dõi chiếc xe mang hắn và con trai cô biến mất khỏi tầm nhìn. Một năm trước cô đã không hiểu điều đó, không thấy bất kỳ điều gì ngoại trừ sự độc ác đã cho phép hắn giết Alcuin và huỷ diệt Jimmy một cách dễ dàng. Giờ, Meghann biết rằng bất kể con quỷ trong hắn có mạnh đến mức nào, nó cũng đã bị chế ngự bởi tình yêu hắn dành cho cô và các con của họ.

Nhưng cô lo lắng vì con quỷ ấy vì nó cũng mạnh mẽ y như cái phần dịu dàng mà hắn dành cho những người hắn chọn để yêu thương vậy. Có lẽ hắn ra đi lại là điều tốt, một điều tốt vì Elizabeth sẽ không bao giờ bị vấy bẩn bởi bóng tối trong tâm hồn cha nó. Cô và Charles có thể là ma cà rồng, nhưng họ không hân hoan trong việc gây ra chết chóc và đau thương như Simon.

Meghann rùng mình khi cô nghĩ về thứ Mikal có thể trở thành khi Simon nuôi nấng nó, nhưng cô không thể nghĩ được điều gì để giúp con trai mình. Chẳng có gì ngoài cái chết có thể chia cắt Simon khỏi con trai hắn, và thậm chí nếu cô có thể mang Mikal đi khỏi hắn, Meghann không nghĩ cô đủ mạnh để bảo vệ con trai mình khỏi tất cả những kẻ sẽ cố làm hại nó. Cô cũng không mong đi trốn và nuôi Elizabeth tội nghiệp như một kẻ lánh đời chỉ vì không ai được trông thấy Mikal. Không, tốt hơn hết là để Simon mang Mikal đi. Cô chỉ phải cầu nguyện Simon sẽ tôn trọng lời thề với cô và không nuôi dạy Mikal trở thành một tên sát nhân khát máu vô tình.

Meghann nghe thấy tiếng khóc khe khẽ trong nhà và biết Elizabeth đã dậy, sẵn sàng đòi ăn. Khi cô bắt đầu đi vào nhà, cô nghĩ cô đã có nhiều hơn những gì mình dám mơ trong năm vừa qua kể từ khi cô phát hiện ra Simon còn sống. Cô có thể đã mất Alcuin và Jimmy nhưng cô đã có đứa con gái xinh đẹp, những người bạn thân nhất bên cạnh để giúp nuôi nấng Elizabeth, và cô biết rằng Mikal sẽ an toàn bên cha nó. Cô cũng có nhiều năm để quyết định xem liệu cô có muốn làm vợ Simon Baldevar bất chấp mọi điều cô biết về hắn hay không.

Mình có mọi thứ mà mình có thể hi vọng, Meghann nghĩ và quay sang cười với bạn mình. “Đi nào… em nghe tiếng Elizabeth khóc.”

Tháng 12/2010

Người dịch: Orkid Cobevicam

Hội những người mê Simon Baldevar

Chú thích:

[31] Một phần của ruột non