← Quay lại trang sách

Chương 21

Southampton, New York

Sáu tuần sau

“Bảng viết gì đấy?” Ba của Maggie hỏi, nheo mắt với tấm bảng vừa được treo lên biển tỷ số. “Ba để quên kính ở nhà rồi.”

Maggie giơ tay lên che mắt khỏi ánh mặt trời chói chang buổi chiều, cầu nguyện cho cái tin tốt lành mà cô và mọi người hâm mộ khác của đội Dodgers đều đang mong chờ. Đội Dodgers đang nắm trận đấu này trong tay, hạ đội Braves 6-0. Nếu hôm nay họ chiến thắng và đội St. Louis Cardinals thua, đội Dodgers sẽ giành giải Vô địch quốc gia và tiến lên Giải vô địch Thế giới. “Tỷ số chung cuộc của trận Cards. Ba-một… ôi, lạy Chúa… ba-một! Cardinals thua rồi, họ bị loại rồi!”

“Cardinals thua – chúng ta sẽ thắng giải quốc gia, chúng ta sẽ thắng giải quốc gia!” Bridie, bạn thân nhất của Maggie gào lên và nắm tay Maggie trong khi cả hai nhảy cẫng lên.

“Điều này chẳng tuyệt vời lắm sao?” Maggie hét, và Bridie bắt đầu gật đầu háo hức đồng tình nhưng Maggie đã giật tay cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to, sáng long lanh của bạn.

“Maggie?”

Maggie nhắm chặt mắt để cô không phải trông thấy con bù nhìn nhăn nheo đã chiếm chỗ của Bridie, khuôn mặt cô ấy là một mạng lưới chằng chịt những nếp nhăn và đốm đồi mồi với hàng lông mày suốt đời nhăn lại vì đau đớn. Bà già ấy siết chặt tay Maggie và hỏi cô tại sao hồi trước cô lại biến mất như thế, tại sao lại chạy trốn cùng với…

“Maggie, thôi nào,” cô nghe Bridie cầu khẩn. “Có chuyện quái gì với cậu thế? Trông cậu như vừa gặp ma ấy.”

Maggie mở hé mắt một tí rồi phá ra cười nhẹ nhõm nhưng vẫn hơi lo lắng. Đầu óc cô đang lừa mị cô… Bridie chẳng bị làm sao cả. Không hề có bà già lạ lùng nào, chỉ có cô bạn tóc vàng xinh đẹp của cô đang mặc chiếc váy đầm màu hồng.

“Mình chỉ bị choáng một giây thôi mà,” Maggie nói và sụp xuống chỗ ngồi.

“Chẳng trách mà con bị choáng,” ba cô càu nhàu với cô. “Sáng nay không những con quên đội mũ nên bị cháy nắng chưa từng thấy… con lại còn uống hết hai chai bia trong trận đấu nữa chứ. Chắc con bị mất nước rồi. Đi lấy cho mình một cốc nước và vã vào mặt trước khi ba phải bế con ra khỏi đây đi.”

“Nhưng, ba ơi,” Maggie cãi, “con muốn xem Wyatt kết thúc hiệp này và giành cúp vàng…”

“Đến lúc này mới chỉ có một đấu thủ bị loại thôi. Giờ đi tìm vòi phun nước và đừng có cãi lại ba con nếu con biết điều gì là tốt cho con, Meghann Katherine.”

Đừng tranh cãi với tôi, Meghann. Maggie cau mày, rẽ đường qua vài khán giả khi cô tìm phòng vệ sinh nữ. Dường như cô có thể nhớ được ai đó ngoài ba cô gọi cô bằng cái tên đáng ghét ấy. Một người đàn ông nào đó có kiểu nói bóng bẩy, ta-biết-tuốt và một giọng nói trầm đục, thì thào mà cô không dám bất tuân…

“Không!” Maggie nói to lên, làm người phụ nữ còn lại trong phòng vệ sinh giật mình. Maggie nhún vai đơn giản trước cái nhìn dò hỏi của người phụ nữ và vã nước lạnh từ bồn vào mặt mình, cau có với cô gái luộm thuộm đang nhìn chằm chằm lại cô từ trong gương.

Việc ai đã gọi cô là Meghann thì có gì quan trọng? Việc ấy chẳng hề quan trọng… điều quan trọng là Maggie đang cực kỳ lôi thôi. Mái tóc đỏ loà xoà của cô đã thoát ra khỏi tấm lưới cuộn màu đen ở gáy và giờ đang chĩa ra mọi hướng, khiến cô trông như là vừa mới bị ngồi ghế điện. Tệ hơn nữa, mặt cô bị cháy nắng kinh hoàng… trông cô giống hệt một quả cà chua chín nẫu!

Maggie nhúng tay vào nước và ép tóc xuống, buộc những lọn tóc cứng đầu phải chui trở vào lưới. Cô không làm được gì nhiều với khuôn mặt ngoại trừ phủ thêm một chút phấn để che đi những phần tồi tệ nhất. Maggie lôi hộp phấn của cô ra và ấn miếng bông thoa phấn xuống lớp bột trước khi đưa nó lên mặt, nhưng điều cô nhìn thấy trong gương một lần nữa khiến cô nhảy giật lùi lại với tiếng kêu kinh hoàng.

Cô không có hình ảnh phản chiếu… ở chỗ của nó là hình một người phụ nữ lờ mờ với mái tóc đỏ dài đến eo và đôi mắt xanh lục vô cùng buồn bã.

Tại sao em lại không nhìn thấy hình phản chiếu của mình nữa, Simon?

Đừng để việc đó làm em buồn. Thứ em nhìn thấy trong gương là bằng chứng không thể chối cãi về việc em là một sinh vật siêu nhiên có quyền thống trị chắc chắn với đêm đen, quyền tự do trước cái chết và bệnh tật.

“Không!” Maggie rú lên và quýnh quáng chạy khỏi căn phòng. Cô phải trở lại chỗ khán đài, với Bridie và ba cô. Điều kinh khủng không thể nói ra này sẽ không phải là sự thật nếu cô có thể trở lại nơi cô thuộc về…

“Không!” cô thét lên lần nữa trước người đàn ông hói tóc, ăn mặc giản dị đang đứng dựa vào cột xi măng, đôi mắt nâu tử tế của ông tràn đầy niềm thương cảm khi ông bắt gặp ánh mắt ngang ngạnh của cô.

“Ông không phải là thật!” cô gào lên với ông, nước mắt chảy tràn xuống mặt. “Ông không phải, không phải! Ông chỉ là một giấc mơ… một giấc mơ kinh khủng, bẩn thỉu, và tôi muốn tỉnh dậy ngay bây giờ! Tôi muốn lại là Maggie!”

“Banrion,” Alcuin thì thầm buồn bã và ôm cô vào vòng tay ông trong khi cô khóc. “Ta chưa từng biết một người nào bị tổn thương vì sự bất tử nhiều như nữ hoàng trẻ tuổi lạc lối của ta. Ta sẽ làm bất kỳ việc gì để quay ngược thời gian và mang con trở lại với thế giới an toàn, tốt đẹp này của con.”

“Đây là sự thật đấy,” cô khụt khịt. “Ba con… ông đã mang tất bọn trẻ ra khỏi trường, thậm chí còn cho bạn Bridie của con đi cùng, để bọn con có thể xem đội Dodgers thắng giải quốc gia. Mọi chuyện đều y như con còn nhớ trừ việc con chẳng thấy gì khác thường khi nhìn vào Bridie cả. Làm sao mà con… con có thể biết được một đêm nào đó con sẽ đứng bên giường bệnh của cô ấy và dùng năng lực ma cà rồng của con để kết thúc nỗi thống khổ của cô ấy.”

Kể cả khi Alcuin đang ôm cô, việc đó cùng dường như không thật chút nào. Maggie O’Neill là ma cà rồng, vợ của một sinh vật lạ lùng, tàn bạo đã bắt cô phải gọi hắn là ông chủ? Không, làm sao chuyện ấy có thể xảy ra khi cô đang đứng ở Braves Field, lắng nghe tiếng la hét chói tai của những người hâm mộ đội Dodgers khi đội tuyển yêu thích của họ càng tiến gần hơn tới chức vô địch? Điều chắc chắn có thật hơn là ông linh mục bị biến thành ma cà rồng này sẽ biến mất và rồi Maggie và gia đình cô sẽ lên tàu trở về New York, suốt đường đi huyên thuyên về các cơ hội để đội Dodgers thắng được đội Yankees bất bại. Rồi, cô và Bridie sẽ bí mật bàn với nhau về một vấn đề thậm chí còn quan trọng hơn… liệu anh họ của Maggie, Mickey có thực hiện lời hứa và mời Bridie đi chơi trong dịp nghỉ lễ Tạ ơn hay không.

“Tất cả chuyện này đều có vẻ quá thật,” cô tiếc nuối nói. Nó không giống như mơ gì cả, trong mơ cả thế giới đều là những chiếc bóng mà không có vật chất nào. Chẳng phải cô đang cảm nhận độ cứng của xi măng bên dưới chân mình, ánh mặt trời nhấm nháp má mình hay sao? Cô chưa từng có một giấc mơ nào như thế này.”

“Đây không hẳn là một giấc mơ, Banrion à.”

“Vậy thì nó là gì? Con chết rồi ư?”

“Không hẳn,” Alcuin trả lời. “Nhưng con đang ốm nặng. Ta tới để nói với con rằng con có thể ở lại đây nếu đó là ý muốn của con và không ai còn làm phiền con nữa – kể cả Simon Baldevar.”

“Simon.” Meghann (cô biết là mình đã biết cô không còn là Maggie ngây thơ trong trắng từ rất lâu rồi) thở dài và đôi mắt tối lại. Trong lúc bốc đồng, cô nắm tay Alcuin, tìm kiếm trong đôi mắt ông để thấy sự chỉ trích và tổn thương mà cô chắc chắn sẽ có ở đó… lần trước họ đã chia tay một cách kinh khủng. “Xin đừng ghét con vì những lời con đã nói. Con rất tiếc –“

“Banrion,” Alcuin ngắt lời, giơ một tay lên để ngăn cô nói tiếp. “Đừng xin lỗi. Nếu ai phải xin lỗi thì đó là ta phải cầu xin con tha thứ. Hành vi của ta là không thể dung tha… chủ trương tắm máu thay vì hoà bình. Cần phải nhìn thấy nỗi tức giận và sự tổn thương trong mắt con thì ta mới hiểu cuộc chiến với Simon đã biến ta thành thứ gì. Nó khiến ta sẵn sàng hi sinh tình yêu của một cô gái mà ta coi như con thay vì đình chiến với hắn. Trong bốn trăm năm qua, ta đã bị lòng thù hận gặm nhấm… không chỉ vì những gì mà cháu trai ta đã làm với con người mà vì ta còn muốn trả thù kể từ khi trông thấy những việc hắn đã gây ra cho Isabelle.”

“Simon nghĩ rằng thầy yêu Isabelle.”

“Có lẽ là vậy. Kể cả khi nằm trên giường hấp hối, với cơ thể tàn tạ và trí não kiệt quệ, Isabelle Baldevar vẫn sở hữu một vẻ bình thản lặng lẽ và đức hạnh can đảm mà ta chưa từng gặp nơi bất kỳ con người nào khác. Khi ta trông thấy người phụ nữ trẻ ngọt ngào ấy đang chết dần và nghĩ về mọi thứ mà Simon đã cướp khỏi cô ấy –“

“Simon đã không cướp gì của cô ấy cả!” Meghann gay gắt nói chen vào. “Người bị cái gia đình thối nát ấy tước đoạt tất cả chính là anh ấy. Họ đã đối xử với anh ấy như đất đá, chẳng cho anh ấy thứ gì hết, nhưng anh ấy vẫn gắng gượng gầy dựng tài sản của chính mình và rồi cái lão Roger tham lam kia đã cố cướp luôn cả cái đó. Chính vì anh ta mà Simon đã phải giết người và cưới Isabelle. Simon chỉ đang bảo vệ những thứ mà anh ấy đã quá nhọc công xây dựng. Nếu Isabelle đã không ngu ngốc và mê tín như thế, cô ta đã không mất đứa con. Khi Michael bị ốm, đáng lẽ cô ta phải để cho bác sĩ của Simon chăm sóc thằng bé…”

Alcuin dường như thấy buồn cười trước bài phát biểu nhiệt thành của Meghann và cô đột ngột dừng lời, nghĩ rằng có lẽ cô là người đầu tiên trong bốn trăm năm qua đứng ra biện hộ cho phẩm cách của Simon Baldevar. Kể cả ở đây, nơi cô có thể trông thấy và cảm nhận vầng dương mà Simon đã cướp mất của cô với dòng máu độc của hắn và nói chuyện được với gia đình mà hắn đã khăng khăng cô phải cắt đứt liên lạc… kể cả ở đây, cô vẫn yêu hắn đủ để bảo vệ cho hắn.

“Banrion à,” Alcuin đang nói, và cô nhìn lên, tập trung vào lời của ông. “Chỉ có Simon và Isabelle là biết rõ toàn bộ sự thật đã xảy ra trong cuộc hôn nhân của họ. Ta vẫn còn thấy ngạc nhiên vì cháu ta đã tâm sự với con, cảm thấy cần phải biện hộ cho lối sống của hắn với một ai đó. Chắc hắn phải yêu con sâu sắc lắm.”

“Chẳng phải thầy đã nói Simon không biết yêu sao?”

“Hắn biết,” Alcuin nói với nụ cười buồn. “Trong bốn trăm năm, hắn hân hoan trong cơn khát máu và đắm chìm trong việc tạo ra nỗi đau. Ta sợ rằng hắn vẫn còn như thế, nhưng giờ đã có một mặt khác trong con người Bá tước Baldevar… cái mặt mềm mỏng, dịu dàng trong nhân cách hắn mà hắn thể hiện khi ở bên con. Ta không ngạc nhiên khi con yêu hắn… hắn đã rất cố gắng để dành lấy trái tim con.”

“Banrion à, ta biết con đang bối rối và ta mong có nhiều thời gian nói chuyện với con hơn nhưng con càng ở đây lâu, con càng khó quay trở lại… nếu đấy là điều con muốn.”

“Tất nhiên con muốn trở lại… con phải trở lại, các con con cần con. Chúng sống sót, phải không ạ? Alcuin, hãy nói với con là chúng ổn đi!

Alcuin chỉ cười và đeo một cây thánh giá bằng bạc sáng lấp lánh, được chạm khắc tinh xảo quanh cổ cô.

“Ta đã tặng cái này cho em gái ta vào ngày cử hành lễ thành hôn cho cô ấy, vài thế kỉ trước đây. Hãy truyền lại nói cho con gái con… phải, Banrion, con có một đứa con gái. Ta đã cảm nhận được nơi nó tấm lòng chan chứa tình cảm trong sáng mà ta cầu nguyện là những gánh nặng của sự bất tử sẽ không cướp mất của con. Lạ lùng làm sao vì ta vẫn luôn nghĩ Simon muốn làm hỏng ngọn lửa độc nhất vô nhị trong linh hồn con… huỷ hoại con như đã huỷ hoại Isabelle. Giờ ta đã hiểu ra đó chính là lý do hắn biến con thành soror mystica của hắn; người phụ nữ duy nhất hắn cho là thích hợp để sinh con cho hắn. Có lẽ vẫn còn một tia thánh thiện nhỏ nhoi bên trong Bá tước Baldevar nếu hắn còn có tình yêu dành cho con.”

“Alcuin, con biết con đã bảo thầy là con yêu anh ấy. Nhưng con cũng yêu thầy và tin vào những gì thầy đã dạy con, về việc thầy nghĩ ma cà rồng nên sống thế nào. Con có thể yêu anh ấy nhưng con không muốn giống như Simon, con không muốn.”

“Banrion,” Alcuin dứt khoát nói, úp hai bàn tay ông lên hai bên mặt cô. “Cô sẽ không bao giờ giống Simon Baldevar. Ta mong ta có thể an ủi con và nói rằng tình yêu của con sẽ chiến thắng bóng tối trong tâm hồn Bá tước Baldevar nhưng cần phải có rất nhiều thời gian thì nước mới bào mòn được đá. Ta không chắc con muốn nhận lấy cái nhiệm vụ to lớn và có thể là sẽ thất bại ấy nhưng có lẽ con phải nhận… vì lợi ích của con cái con. Giờ, dù ta vui được gặp con như thế nào, đã đến lúc con phải đi rồi, Banrion.”

Meghann gật đầu, đứng nhón chân lên để hôn tạm biệt vào má Alcuin.

“Con yêu cha, thưa Cha,” cô nói, biết rằng Alcuin cũng giống hệt như ba Jack O’Neill của cô. Cô sẽ trở thành thứ gì nếu không nhờ sinh vật hiền dịu này hướng dẫn trong cuộc đời bất tử?

“Ta cũng yêu con, Banrion à… con và Charles, vì đã theo đuổi tín điều của ta sau khi ta chết trong khi những kẻ khác không cưỡng nổi nhu cầu quyền lực của chúng. Hãy nói với nó ta tự hào vì cả hai con biết bao và nói với Simon Baldevar rằng ta chỉ hi vọng hắn nhận ra hắn có được gì qua con. Giờ thì nghe đi, Banrion… hãy lắng nghe.”

Lắng nghe ư? Meghann cau mày – cô phải lắng nghe cái gì cơ? Giờ cô chẳng nghe thấy gì cả, kể cả những tiếng reo hò mà cô nhớ lại được ở sân Braves hay giọng nói nhẹ nhàng, khác lạ của Alcuin. Cô chẳng nghe thấy gì nhưng rồi lại có cái gì đó rất khẽ. Phải, một cái gì đó trong đám sương mù bao quanh cô, một âm thanh ngao ngao tuyệt vọng. Nó chắc phải là…

“Tiếng trẻ con khóc!” Meghann thốt lên và thấy mình nằm trên chiếc giường cỡ lớn với tấm ra giường màu tử đinh hương tươi và chăn màu tím. Nhìn quanh căn phòng bày trí đơn giản với các bức tường trát vữa stucco màu kem, cô nhận ra đây là một trong rất nhiều căn phòng không được sử dụng ở ngôi nhà Southampton. Chắc cô đã được mang vào đây để hồi phục sau khi sinh nở. Phải, chắc chắn là cô đã sinh con, Meghann nghĩ, chà hai bàn tay cô trên cái bụng giờ đã phẳng lì. Nhưng chuyện gì đã xảy ra cho hai đứa bé sinh đôi?

Meghann bắt đầu thấy cảm giác khó chịu trong mũi và đưa tay lên, cảm thấy cái ống truyền dịch. Cô bóc nó ra, tự hỏi cô đã phải nằm bất tỉnh và cần được cho ăn bao lâu rồi. Và nếu cô yếu đến nỗi phải uống máu qua uống truyền thì tại sao lại không có ai trông chừng cô – Charles hay Lee? Điều cuối cùng Meghann trông đợi là thức dậy một mình trong một căn phòng xa lạ. Sao không có ai ở đây để nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra cho các con của cô?

Các con của cô… Meghann căng tai nghe, cầu cho cô lại nghe thấy tiếng khóc nhỏ đã làm cô thức dậy. Nhưng căn nhà quanh cô hoàn toàn yên tĩnh; cô đang bắt đầu tự hỏi liệu có ai ở trong nhà hay không thì một âm thanh sụt sịt, bị nén lại xuyên qua màn yên tĩnh dày đặc quanh cô.

Đó là tiếng ai đó đang khóc… không phải một đứa bé mà là một người đàn ông. Một người đàn ông đã mất mọi hi vọng và đang khóc than trong tuyệt vọng, nhưng kìm nén âm thanh ấy để không ai nghe được anh ta.

Meghann nhảy ra khỏi giường, tóm cọc giường gỗ hồ đào khi thế giới thoáng quay cuồng quanh cô. Rõ ràng là cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Nhưng cô không thể trở lại giường; cô phải nhanh chóng tới bên tiếng khóc thảm thiết kia, tìm xem cái gì đã gây ra chuyện đó.

Tiếng khóc dẫn cô tới một căn phòng rộng rãi, vui vẻ trên lầu ba nơi cô và Simon đã chọn làm phòng trẻ cho hai đứa sinh đôi. Meghann ngập ngừng ngoài cánh cửa đóng chặt, sợ phải bước nốt bước cuối cùng và phát hiện ra các con cô có sống sót sau lần sinh nở kinh hoàng hay không. Ngay khi cô chùn bước, tiếng khóc của người đàn ông càng vang to hơn và Meghann buộc mình phải mở cánh cửa.

Hình ảnh chào đón cô là một thứ mà cô không bao giờ có thể ngờ tới. Thay vì Charles hay Lee, người đang cúi trên chiếc nôi trong khi đôi vai rung lên vì từng hồi nức nở lại là Simon. Meghann cảm thấy run rẩy đến tận tâm can, choáng váng và xấu hổ thay cho Simon; cô biết hắn sẽ không muốn bất kỳ ai trông thấy hắn như thế này.

Cô nên nói gì đó, cho hắn biết rằng cô đang ở trong phòng, nhưng cô không thể phát ra được tiếng nào qua nỗi đau thương của mình trước việc nhìn thấy chỉ độc một chiếc nôi được trang trí bằng hoa hồng sáng màu mà cô đã mua nhiều tháng trước. Còn chiếc nôi kia đâu, chiếc được quấn trong đăng ten thời Victoria ấy? Đứa bé kia chắc đã chết và giờ cả đứa này cũng đang hấp hối… còn điều gì khác có thể khiến Simon Baldevar khóc ngoài cái chết của đứa con mà hắn đã muốn có quá lâu?

“Cha rất rất xin lỗi,” cô nghe thấy hắn thì thầm và cô bật khóc thành tiếng, ghét chính mình vì cái tai nạn đã dẫn tới thảm kịch này. Giá như cô đừng đặt mình vào giữa trận ẩu đả ác liệt kia, các con của cô sẽ không bị chết trước cả khi chúng có cơ hội sống. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi tại cô…

Simon đứng thẳng người dậy và quay ngoắt ra sau, đôi mắt màu hổ phách thoạt tiên biểu lộ nét kinh ngạc, rồi tràn đầy một niềm hi vọng làm cô cũng choáng váng gần giống như hắn.

“Meghann?” hắn nói và giọng hắn nghe cũng có vẻ kinh ngạc như cảm giác của cô.

Cô chỉ có thể gật đầu; cô chưa bao giờ trông thấy Simon như thế này. Đôi mắt hắn trũng sâu dưới hai cái hố thâm quầng và da hắn có cái vẻ đói máu thảm hại của ma cà rồng.

“Meghann,” hắn lại nói và niềm vui hoang dại trong mắt hắn mờ đi khi hắn trông thấy những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt cô. “Em yêu, sao em lại khóc thế kia?”

“Con,” cô nghẹn ngào và chỉ một ngón tay run rẩy về phía cái bọc hắn đang ôm chặt vào ngực mình. “Con đang hấp hối…”

“Không, Meghann,” Simon nói và giọng trấn an bình tĩnh của hắn cắt qua nỗi đau của cô. “Em lấy cái ý nghĩ đó ở đâu thế? Chẳng có chuyện gì với con gái chúng ta cả.”

“Con gái à?” Meghann hổn hển, toàn bộ con người cô tập trung lại cái bọc mà Simon đang giơ ra cho cô.

“Em có muốn bế Elizabeth không?” Simon hỏi với nụ cười toe toét, và Meghann cảm thấy một nụ cười đáp lại đang hình thành trên môi mình.

“Chúa ơi, có,” Meghann nói và nhào tới, lảo đảo một chút khi cô lại bị chóng mặt.

“Từ từ nào,” Simon bảo cô và đặt một tay dưới khuỷ tay cô trong khi ôm ấp đứa bé sơ sinh vào mình bằng tay kia.

“Em đã phải trải qua một thử thách cam go đấy,” Simon nói và dẫn cô tới chiếc ghế bập bênh bọc đêm ở cạnh cửa sổ nhô ra ngoài.

Meghann nhẹ ngồi vào trong ghế và nụ cười của Simon rộng hơn trước bàn tay giơ ra và biểu hiện háo hức trên mặt cô. Hắn lưu luyến đưa đứa trẻ cho Meghann và cô vòng tay quanh người con gái mình. Ngạc nhiên vì việc chuyển từ vòng ôm thân thuộc của cha sang đôi bàn tay xa lạ, đứa bé mở mắt và nhìn chằm chằm vào mẹ nó. Meghann chỉ có một giây để ngưỡng mộ đôi mắt màu xanh mùa xuân của cô con gái trước nó phát ra tiếng khóc cáu kỉnh.

“Đừng có vẻ khó chịu thế,” Simon thì thầm trước biểu cảm bị tổn thương của Meghann. “Elizabeth chỉ đang nói với em là nó bị đói.”

“Đói à?” Meghann cau màu rồi cảm thấy một dòng chất lỏng ấm trào ra trên áo ngủ của cô. “Sao… đó là sữa của em! Em cho bé bú được không?”

“Thế em nghĩ là ai đã cho bé ăn suốt sáu tuần qua?”

“Em đã bị hôn mê sáu tuần sao?” Meghann hỏi vẻ khó tin khi những tiếng khóc của con gái cô leo thang thành tiếng kêu gào giận dữ. Dường như con bé đang nói, liệu Meghann có thể làm ơn thôi hỏi han cho đến khi một đứa trẻ rất đói đã được bú không?

“Em… Simon, em không biết phải làm thế nào.”

“Đừng lo,” hắn nói và kéo những sợi đăng ten trên áo ngủ của cô. “Elizabeth biết phải làm gì.”

Simon nói đúng. Chẳng bao lâu sau khi Meghann hướng cái đầu nhỏ về phía ngực cô, đứa bé đã ngậm vài bên núm vú quen thuộc và bắt đầu mút ngấu nghiến.

“Ôi,” Meghann thở gấp trước cảm giác bị hút ra trên ngực cô khi đứa bé bú. Theo một nghĩa nào đó, cho con bú cũng giống như đang bị hút máu, nhưng bị những chiếc răng nanh của Simon cắm vào và hút máu của cô không bao giờ cho cảm giác tuyệt như thế này. Việc này tuyệt vời và có cảm giác đúng đắn mà việc bị hút máu không bao giờ có được. Cho Elizabeth bú không hề làm cô kiệt sức chút nào; thay vào đó, việc cho con bú khiến cơn đau tức trong ngực cô dịu đi trong lúc con gái cô hau háu ăn.

Meghann đặt tay lên đầu con, vuốt ve lớp tóc xoăn màu hạt dẻ sáng trong khi cô chuyển đứa bé sang ngực bên kia. Đứa bé thậm chí còn không nhìn lên, chỉ chăm chăm vào việc bú sữa.

Meghann cảm thấy nước mắt lại châm chích mí mắt mình lần nữa khi cô để ý một bàn tay nhỏ xíu hoàn hảo bám vào bầu ngực cô. Cô chưa từng nhìn thấy thứ gì xinh đẹp như cái nắm tay nhỏ xíu ấy, nước da màu ngà mong manh, những móng tay màu ngọc trai bé tị, và sức mạnh đáng ngạc nhiên trong cái nắm tay của đứa trẻ lọt lòng khi Meghann trượt ngón trỏ của cô vào trong tay con gái.

“Mẹ yêu con,” Meghann thì thầm và đứa bé chỉ thoáng nhìn cô trước khi phát ra một tiếng ợ to, ướt át. Meghann cười lớn và dựa ra sau ghế bập bênh, giở tấm chăn ra để cô có thể xem xét con mình.

Meghann đã nghe nói rằng trẻ sơ sinh thường ngủ ngay sau khi ăn nhưng Elizabeth vẫn còn thức, đáp lại cái nhìn tò mò của mẹ bằng ánh mắt tò mò của chính nó. Nó nằm ngoan ngoãn và lặng lẽ trong khi Meghann quan sát thân hình nhỏ bụ bẫm rồi tập trung sự chú ý vào mặt con gái cô, nhìn thấy chính mình và cả Simon trong những đường nét của cô con gái bé nhỏ.

Nó có đôi mắt của mình, Meghann nghĩ, mỉm cười trước đôi mắt màu xanh lục sáng ngời, hình quả hạnh với hai hàng lông mi dài màu nâu. Nhưng nó có mái tóc của cha nó… màu nâu hạt dẻ sáng với những lọn đỏ, dày và gợn sóng như của anh ấy thay vì thẳng đuột như của mình. Và cái mũi của anh ấy cũng thẳng và gọn như thế này. Nhưng này là môi mình… và nhìn mà xem; nó cũng sẽ có đôi gò má của Simon… cao và quý phái.

“Con chẳng đẹp sao?” Meghann thì thầm nhưng không có câu trả lời. Cô cau mày và nhìn lên để chỉ thấy cô và Elizabeth đang ở một mình trong phòng. Cô đã quá mải mê vào Elizabeth nên chẳng hề nghe tiếng Simon rời đi.

Meghann bắt đầu đung đưa từ trước ra sau trên ghế, mang đến nụ cười nhỏ trên gương mặt Elizabeth. Cô nghẹn thở trước nụ cười nửa miệng quá giống kiểu của Simon và cô bao phủ khuôn mặt nhỏ bé trong những nụ hôn. Con của chính cô đang mỉm cười với cô, con của cô và Simon Baldevar.

Meghann ôm đứa bé đang ngủ lại gần hơn và tiếp tục đung đưa. Trong giấc mơ hay bất kể chỗ nào mà linh hồn cô vừa đi tới, Meghann đã cảm thấy rất hối tiếc vì những điều cô đã đánh mất khi trở thành ma cà rồng. Giờ, nhìn vào khuôn mặt con gái mình, cô biết rằng cô sẽ làm lại tất cả từ đầu… làm bất kỳ điều gì để kết cuộc là được ôm đứa trẻ tuyệt vời này.

Simon đã biến đi đâu nhỉ? Meghann muốn hắn trở lại; cô muốn chia sẻ con gái mình với hắn và bảo hắn…

Bảo hắn cái gì? Meghann thở dài, làm Elizabeth lầm rầm khe khẽ trong lúc ngủ. Bảo hắn rằng cô không giận nữa; rằng mọi chuyện đã được tha thứ chăng? Liệu cô có nên tha thứ cho Simon – một lần nữa hay không? Làm sao cô có thể bỏ qua những việc hắn đã làm với Jimmy Delacroix, khi mà những hành động của hắn chỉ ra quá rõ ràng khả năng bạo tàn tới mức kinh ngạc? Meghann rùng mình, trí óc cô dẫn cô tới hình ảnh Simon đứng trên đầu Jimmy, nét mặt méo mó thành một chiếc mặt nạ ma quỷ độc ác và căm thù khiến cho trái tim cô thắt lại vì sợ. Làm sao cô có thể đưa Elizabeth ra trước một sinh vật như thế?

“Anh ấy sẽ không bao giờ làm thế với nó,” Meghann nói thành tiếng và biết rằng đó là sự thực. Elizabeth sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt tồi tệ nhất của cha nó. Bằng chứng của những ý định của hắn cho con gái đang đầy rẫy xung quanh cô – từ việc con gái cô được chăm sóc tử tế, cơ thể bé nhỏ sạch sẽ cho tới căn phòng trang trí tuyệt vời mà hắn đã tạo ra cho nó.

Vẻ buồn bã, lo lắng rời khỏi mắt cô khi cô nhìn vào căn phòng trẻ. Có thể Meghann đã chọn đồ gỗ nhưng chính tài năng và trí tưởng tượng của Simon đã biến đổi căn phòng thành một nơi hoàn hảo để nuôi lớn một đứa trẻ với những bức bích hoạ mà hắn đã vẽ trên tường và trần nhà.

Chúng là hình ảnh những câu chuyện thần tiên giàu trí tưởng tượng, được tỉ mỉ vẽ lại. Chàng hoàng tử đẹp trai đang đặt đôi hài thuỷ tinh dưới chân Cinderella, chú lợn nhìn lên tấm mạng nhện được kết một cách thần kì đầy ngưỡng mộ, trước con mắt của chú chuột hay dỗi Wilbur đang nhìn… đó là từ cuốn Tấm mạng của Charlotte, một trong những câu chuyện yêu thích của Meghann. Tất cả các bích hoạ đều được vẽ cực kỳ cẩn thận, chăm chút từng li từng tí đến tận chi tiết nhỏ nhất – hình đan kết của tấm mạng nhện, ánh mặt trời nhảy múa trên những tấm gỗ mỏng trong chuồng cỏ, lớp thuỷ tinh trong suốt, óng ánh của đôi hài của Cinderella.

Không thể nào ghét Simon cho được trong căn phòng xinh đẹp mà hắn tạo ra cho con của họ, thật khó để khinh bỉ hắn khi cô nhìn vào đứa con gái nhỏ là kết quả sự tái hợp của họ. Meghann nhắm mắt và đung đưa, ru mình vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh bởi tiếng kẽo kẹt của cái ghế bập bênh và hơi thở đều đặn, hoàn hảo của con gái.

Giật mình bởi mùi máu đột ngột sực lên trong không khí, Meghann mở mắt và trông thấy Simon bên cạnh cô, giơ ra một chiếc cốc và một cái bình bằng bạc. Cô vươn tay lấy máu, gần như gập người lại vì cơn đói và nhu cầu cần máu.

“Tôi sẽ bế con trong khi em ăn.”

Với chút tiếc nuối, Meghann để cho Simon bế con đi và nhìn hắn duỗi dài trên chiếc ghế cạnh cửa sổ sọc xanh và trắng, bế Elizabeth lên để cho con bé có thể nhìn thấy đại dương.

“Đây sẽ là quang cảnh của con, công chúa ạ,” Simon lẩm bẩm trong lúc Meghann tu ừng ực chỗ máu hắn mang tới cho cô. Máu nóng, cô nghĩ, không phải là từ một túi truyền và không phải là máu ma cà rồng. Simon chắc đã đi săn nhanh trong lúc cô cho Elizabeth bú.

Chắc trong lúc đi vắng hắn cũng đã ăn, cô nghĩ, để ý thấy hắn đã khoẻ lên nhiều thế nào. Đôi mắt hõm sâu và làn da bệnh hoạn không còn, thay vào đó là màu kem thường lệ và đôi mắt vàng cảnh giác.

“Không phải máu là thứ đã làm tôi hồi phục, Meghann à… mà là em. Tôi đã thực lòng nghĩ rằng mình đã mất em, em yêu quý. Lúc nãy khi em đi vào và nghe thấy lời xin lỗi của tôi… tôi sẽ cho con gái mình bất kỳ điều gì, vậy mà một điều duy nhất nó cần hơn mọi thứ khác – mẹ của nó – thì tôi lại không thể mang lại.”

Simon đưa cho đứa bé một ngón tay, mỉm cười khi đứa trẻ tóm lấy nó bằng tất cả sức mạnh của nó. “Em đã thấy con có đôi mắt của em chưa? Đêm qua, chúng vẫn chưa hoàn toàn chuyển sang màu xanh lục từ màu xanh dương của trẻ sơ sinh. Tôi muốn chết khi nhìn vào nó và trông thấy em… nghĩ rằng đôi mắt của con gái sẽ là tất cả những gì tôi có để nhớ đến em. Chúng tôi đã ngăn được máu chảy … hay đúng hơn là kỹ năng của bác sĩ Winslow đã ngăn được em xuất huyết. Nhưng dường như em đã mất quá nhiều… em không tỉnh dậy bất kể chúng tôi có bơm bao nhiêu máu vào người em. Chúng tôi cố gắng không nói ra, nhưng có vẻ như trí óc và linh hồn em đã ra đi kể cả khi cơ thể ma cà rồng vẫn không chết và thả tự do cho em.” Đôi mắt Simon nheo lại và hắn cúi tới trước, cẩn thận không làm phiền Elizabeth khi hắn đưa ngón tay lên chiếc thánh giá bằng bạc quanh cổ Meghann. “Tôi chưa từng nhìn thấy thứ này.”

“Alcuin đã cho em,” Meghann trả lời, hơi kinh ngạc khi nhìn xuống món quà đã lọt được vào thế giới thực cùng với cô. Simon chẳng thể hiện chút ngạc nhiên nào khi cô giải thích lai lịch của cây thánh giá, mặc dù miệng hắn trễ xuống vẻ không hài lòng. “Thầy muốn em tặng cái này cho Elizabeth.”

“Vị thánh vĩ đại của các ma cà rồng muốn để lại di vật cho con tôi?”

“Con em nữa,” Meghann chỉ ra. “Và em nghĩ anh nên biết rằng em sẽ không ở đây nếu không có thầy Alcuin. Em không chắc em đã ở đâu nhưng… em lại là Maggie, không hề có chút kí ức nào về anh hay cuộc biến đổi. Đáng lẽ em đã chết và ở lại nơi đó nhưng thầy Alcuin đã đến và bảo em rằng nếu em muốn trở lại đây, thầy sẽ giúp em.”

Simon nhướng một bên lông mày. “Alcuin gửi trả em về cho tôi? Chẳng lẽ cái chết đã làm lão thầy tu mất trí rồi à?”

“Thầy đã giúp em trở lại bởi vì em yêu cầu thầy làm thế - không điều gì có thể ngăn em khỏi con em,” Meghann lặng lẽ nói. “Thầy chẳng nói gì về anh ngoại trừ… thầy nói rằng thầy hi vọng anh nhận ra anh có gì nơi em.”

Trong một giây điều gì đó đen tối lướt qua mặt Simon rồi biến mất. Hắn đứng dậy và mỉm cười với Meghann khi hắn ngồi xuống chiếc ghế bập bênh. “Tôi biết Alcuin coi tôi là ma quỷ… tôi không hề nhận ra là lão còn nghi ngờ trí tuệ của tôi. Lúc này đừng nói về những lời lải nhải của ông bác tôi nữa. Tôi muốn cả hai cô gái của tôi, cô bé à. Em ngồi cùng chúng tôi chứ?”

Bất kỳ sự lo lắng nào còn lại cũng nhạt đi trước đôi bàn tay bảo vệ đang quấn quanh Elizabeth, cái nhìn dịu dàng, tràn đầy hi vọng trong mắt Simon khi hắn ngẩng lên cười với cô. Meghann không thể phá hỏng giây phút này với những lời gay gắt và buộc tội. Mỉm cười lại với hắn, cô ngồi ghé lên đùi hắn, một tay vòng quanh cổ hắn trong khi tay còn lại đặt trên đầu con gái họ.

Đứa trẻ xoay về phía tay cô và phát ra tiếng lầm bầm mãn nguyện nho nhỏ. Simon khẽ cười trước âm thanh ấy và thì thầm để đứa bé không bị đánh thức. “Em đã sai rồi, Meghann.”

“Hửm?” cô lơ đãng hỏi, nhận đứa bé từ tay hắn để cô có thể ôm ấp hình hài bé nhỏ.

“Khi em thét lên rằng tôi muốn cướp mọi thứ đáng để trân trọng ra khỏi tay em. Tôi thực sự mong em có một gia đình để yêu thương.”

Meghann đỏ mặt, nhớ lại mọi lời sỉ nhục và nguyền rủa mà cô đã ném vào hắn trong cơn giận dữ khi cô phát hiện ra điều hắn đã làm với Jimmy. Cô đã bảo hắn rằng cô ghét hắn, rằng cô sẽ không bao giờ cho phép hắn ở gần con của họ. Vậy mà giờ cô ở đây, cuộn tròn trong lòng hắn, nhận lấy niềm an ủi từ hơi ấm cơ thể hắn mà cô cảm nhận qua chiếc áo sơ mi dày dặn. Chắc chắn hắn sẽ nghĩ cô là con ngốc y như Jimmy Delacroix đã gọi cô.

“Có lẽ là tính khí thất thường.” Simon cười với cô. “Chắc chắn không hề ngu ngốc… chỉ là em sở hữu tính khí nóng nảy kinh khủng của người Ai-len mà em hiếm khi kiềm chế. Tôi không gợi lại chuyện đó để trách mắng em, Meghann, hay vì tôi đang muốn một lời xin lỗi mà tôi biết sẽ không bao giờ tới –“

“Xin lỗi!” Meghann nóng nảy nói và lập tức phải hạ giọng trước đôi mắt mở lớn, thảng thốt của Elizabeth. Cô tiếp tục bằng giọng thì thào châm biếm. “Anh muốn tôi xin anh tha lỗi vì đã bắt quả tang anh à, đồ quái vật kiêu ngạo…”

Simon ngửa đầu ra sau và cười phá lên, làm cho Elizabeth quạu quọ nhiệt thành. “Đôi khi ở bên phía nhận lãnh những lời cay độc của em cũng khá thú vị, cô bé ạ. Không, tôi không trông đợi cũng không muốn một lời xin lỗi. Tôi chỉ định hỏi là em có thoả mãn với những gì tôi có để cho em hay không.”

Meghann không cần phải hỏi hắn muốn nói gì. Simon muốn biết liệu cô có chấp nhận con người hắn như bây giờ… cả phần người tình và người cha dịu dàng như hắn đối xử với cô và Elizabeth, cũng như cái phần sinh vật tàn bạo như hắn đã tỏ ra với bất kỳ ai hắn coi là kẻ thù – như Jimmy Delacroix. Nhưng Meghann biết hắn không cần phải ghét ai đó mới làm đau họ được. Simon không ghét những con người bị hắn hút máu… hắn đơn giản coi họ là những sinh vật không đáng kể, chỉ để sử dụng như là linh hồn đã chế ngự hắn và hắn sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác tội lỗi của Meghann trước việc thoả mãn cơn khát máu.

Hắn thậm chí cũng sẽ không thèm thử thay đổi mình để làm hài lòng cô. Nếu Meghann không thể điều hoà bản thân với con người Bá tước Baldevar, cuộc sống của họ bên nhau sẽ chỉ có đau khổ khi cô phản ứng với sự thất vọng cay đắng mỗi khi hắn làm điều gì đó đi ngược lại những quy tắc đạo đức của cô.

Và với Elizabeth đó sẽ là kiểu sống gì… nhìn cha mẹ mình cắn xé nhau bằng những lời hận thù, cay nghiệt? Trong nghề nghiệp của mình, Meghann đã trông thấy kết quả của những cuộc hôn nhân thảm hoạ… những đứa trẻ với đôi mắt trống rỗng làm tan nát trái tim cô khi cô thấy rằng chúng không có chút niềm tin nào vào tình yêu vì chúng chưa từng được tặng cho cái đó hay thậm chí là trông thấy cha mẹ mình dành cho nhau bất kỳ điều gì ngoại trừ sự khổ sở và đau đớn. Cô sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy đến với Elizabeth.

Vậy là cô chỉ còn lại hai lựa chọn – rời bỏ Bá tước Baldevar nhưng vẫn cho phép hắn là một phần trong cuộc đời Elizabeth hay chấp nhận hắn hoàn toàn, nuốt xuống nỗi sợ hãi và ghê tởm của cô trước phần tồi tệ nhất trong linh hồn hắn. Mặc dù nếu cô làm như thế, điều gì sẽ xảy ra với linh hồn của chính cô… và của Elizabeth?

“Cô bé,” Simon nói sau một hồi im lặng kéo dài, “tại sao việc tôi quan tâm đến em và Elizabeth hơn bất kì ai tôi từng quan tâm tới vẫn là chưa đủ? Em thực sự sẽ vứt bỏ mọi thứ mà chúng ta có thể có chỉ vì một biển người xa lạ thậm chí còn không đánh giá cao các hành động của em hay sao?”

Meghann nhăn mặt trước giọng điệu gay gắt của Simon, trước biểu hiện cay đắng nhưng vì lý do gì đó có vẻ cam chịu của hắn. Nó gần như là hắn biết cô sẽ rời bỏ hắn và hắn đành chấp nhận để mất cô vậy. Liệu Simon có thực sự để cô bỏ đi không? Meghann nghĩ, cố nhớ lại cô từng nhìn thấy hắn như thế này vào lúc nào, và rồi cô chợt nhận ra. Hắn đã mang cái vẻ mặt thăm dò, căng thẳng này vào cái đêm đầu tiên họ gặp nhau – khi hắn đang cố quyết định xem nên giết cô hay là biến đổi cô.

“Chẳng có gì cần phải quyết định cả.” Simon cười và ấn môi hắn vào hõm cổ của cô. Cô cảm thấy một tia dục vọng xuyên khắp người và khó lắm mới nghe được phần còn lại trong câu nói của hắn. “Tôi chỉ cần một nụ hôn là biết rằng tôi sẽ không bao giờ để em đi. Một nụ hôn thôi, Meghann à, và tôi đã phải lòng em.”

“Chưa có ai hôn em như anh cả,” cô e thẹn nói khẽ và cảm thấy bàn tay hắn trên gáy cô, hướng dẫn môi cô tới chỗ môi hắn. Rõ ràng hắn chẳng định cho cô đi đâu cả - mặc dù hắn đã quyết định rằng nói chuyện chẳng ích lợi gì. Họ có một giây tiếp xúc thích thú trước khi tiếng khóc hết cỡ làm Meghann dội ra. Nhìn xuống, cô thấy rằng cô đã siết chặt con khi ấn mình vào người Simon. Đứa bé vặn vẹo và mở đôi mắt màu xanh lục để lườm ông bố bà mẹ vô tâm của nó một cái.

Meghann và Simon nhìn xuống khuôn mặt nhỏ cau có và cùng cười với nhau.

“Sinh vật bé nhỏ dễ cáu, phải không nào?” Meghann cười khúc khích, cảm thấy sự căng thẳng trong căn phòng được xua tan khi họ cùng cười với đứa bé quạu quọ.

“Con gái tôi có tính khí của một thiên thần.”

Simon khụt khịt và dành cho cô nụ cười tinh quái. “Trừ khi ai đó từ chối nó hay gây rắc rối cho nó… lúc ấy nó sẽ gào lên như nữ thần báo tử cho đến khi mọi mong muốn của nó được thoả mãn.”

“Em tự hỏi nó thừa hưởng cái đó từ đâu?” Meghann nói một cách châm biếm trong khi cô đặt con vào trong chiếc nôi Đế vương cổ bằng gỗ dái ngựa. Simon đứng ở một bên, và họ cùng nhau đưa Elizabeth vào giấc ngủ, suốt thời gian ấy nhìn chằm chằm vào nhau với đôi mắt đói khát, háo hức.

“Ngủ ngon, con yêu quý,” Meghann thì thầm và cúi xuống hôn vào vầng trán đầy lông tơ.

“Con bé sẽ thức dậy sớm thôi,” Simon nói. “Mỗi ba giờ nó ăn một lần. Nói đến chuyện đó, giờ tôi phải cho em ăn thôi, bà mẹ nhỏ. Em vẫn còn hơi nhợt nhạt và lại vừa cho Elizabeth bú – em phải ăn để lấy sức. Và sau đó… à, ai mà nói được chúng ta sẽ làm gì với thời gian còn lại trước khi Elizabeth cần ăn lần nữa?”

Meghann mỉm cười và cho phép hắn bế bổng cô lên, đáp lại nụ hôn đầy đam mê của hắn bằng trước khi họ rời khỏi phòng trẻ. Có lẽ hắn là ma quỷ và có lẽ trong tương lai hắn sẽ làm một hành động tàn ác nào đó khiến cô lại ghét hắn lần nữa. Nhưng ngay lúc này Meghann muốn nhận lấy tình yêu mà hắn quá ư náo nức được trao cô, để chia sẻ niềm vui của hắn vì đứa trẻ mà họ đã mang tới thế giới này. Cô sẽ nghĩ về mọi mặt của hắn và mọi chuyện hắn có khả năng làm ra sau… rất, rất lâu sau này.