LỜI MỞ ĐẦU
Câu chuyện dưới đây do kiến Gầy kể. Kiến Gầy tức là tôi. Một công dân tầm thường. Tôi có làm việc hay nô nghịch ở giữa chợ cũng không ai để ý đến! Không ai nghe thấy tiếng đập quả tim be bé của tôi! Cả câu chuyện tôi kể dưới đây cũng tầm thường vậy: những phong tục, những xích mích be bé, những may mắn và không may be bé...
Tôi được đặt tên là kiến Gầy, khi sống bầy đàn ở làng Mận rộng lớn. Làng tôi cổ kính rêu phong lắm, bởi nó được xây cất, vun đắp từ ngàn đời... Tôi có ông tổ những năm đời, mười đời và có khi nhiều đời hơn nữa. Các cụ tổ của tôi thực vất vả khi từ phương xa đến đây sinh cơ lập nghiệp. Họ đã phải chống chọi với vô vàn cam go và hiểm nguy rình rập... Khi di cư dặm trường trên các vùng sa mạc hoang vu, hay các đồng cỏ khô cằn xơ xác.
Một nửa số dân của tổ tiên tôi bấy giờ đã tử nạn. Nghe đâu bởi các trận bão cát, các cơn rét muộn thình lình đổ ập xuống thảo nguyên, cùng các cuộc đụng độ tàn khốc với lũ kiến Sư Tử, kiến Đầu Beo, lũ kiến người chỉ chuyên hành nghề ăn cướp lương thực, bắt phụ nữ và trẻ con để ăn thịt, hay để bắt làm nô lệ!
Vậy là tôi bắt đầu vào chuyện rồi... Nhưng bạn đọc lưu ý, câu chuyện tôi kể chỉ theo ngôn ngữ của loài kiến thôi nhé.