← Quay lại trang sách

Tập 1

Cúc cu. Cúc cu..

Tiếng chim cu gáy vang lên ngoài hàng rào bông bụp, giọng điệu quen thuộc. Tiếng gáy chim cu của Quân giả giọng gọi. Ngọc Tuyền vội rửa tay, cô chạy lại bên hàng rào bông bụp gọi khẽ:

− Anh Quân!

Quân ngoi đầu lên ngay, anh cười âu yếm:

− Cho em cái này nè Tuyền:

− Gì vậy?

− Bí mật! Vào nhà hãy mở ra. À! Tối gặp nghe:

− Anh Quân..

Đang định nói, nhìn thấy Quân nháy mắt lia lịa với mình, Ngọc Tuyền nhìn ra sau. Cô hết hồn vì ông Phát đang đứng sau lưng cô:

− Ba!:

− Vào nhà ngay!

Ông hét tướng lên và quay sang Quân xẵng giọng:

− Thằng kia! Tao đã cấm mày giao du với con gái tao rồi kia mà. Làm ơn để yên cho nó học hành. Còn mày, bao giờ có tiền, có nhà cửa đàng hoàng hãy gặp nó.

Dứt lời, ông lôi Ngọc Tuyền vào nhà và không quên tát cho cô 1 bạt tai nên thân. Quân xót xa nhìn theo. Anh biết ông Phát khinh anh nghèo, khinh anh mồ côi. Cách cư xử của ông càng cho Quân quyết chí nhiều hơn. Anh sẽ vượt lên cái nghèo bằng mọi giá:

− Đi thôi!

Thạch cặp cổ Quân lôi đi. Anh ấm ức:

− Cậu xem, ổng quá đáng chưa? Mình yêu Ngọc Tuyền chân thật, vậy mà ổng nhất định ngăn cấm:

− Vậy thì cậu cần phải phấn đấu.

Quân chán nản:

− Đúng là cái nghèo bó cái khôn. Người ta chỉ học 3 năm đại học nông lâm thôi ra trường, còn mình vừa học vừa làm, có hôm đuối quá, ngủ như chết, hay vất vả quá học không nổi, cuối cùng thi rớt, lưu ban. Năm nay mà rớt nữa, tớ không đi học:

− Cậu đi làm à?

− Không, đi đào vàng:

− Đào vàng?

− Cậu nghe chuyện đi đào vàng ơ? Hà Đông chứ?

− Có, mình có nghe. Nhưng nghe nói khí hậu ở đó khắc nghiệt, ngày nóng như đổ lửa, đêm lạnh cắt da, đã vậy còn cướp giết người lộng hành. Nguy hiểm lắm đó Quân.

Quân cắn mạnh đôi hàm răng:

− Mình sẽ đi! Có 1 lần mình đi với thằng Thịnh rồi, cũng không đáng sợ lắm đâu. Ừ, còn cậu đang đi đâu vậy?

− Vừa ở nhà Hoàn Châu về. Nợ vây, bác Hoan bỏ trốn, mình với Hoàn Châu đành hứng mũi chịu sào.

Quân thở dài lôi Thạch ngồi xuống đám cỏ bên đường. Tiền sao quan trọng đến như thế? Nó chi phối tất cả cuộc sống của con người. Anh sẽ đi. Cuộc sống của anh không thể nào không có Ngọc Tuyền.

o0o

Quân đứng rồi ngồi, ngồi rồi lại đứng. Có lẽ Ngọc Tuyền không ra nơi hẹn được với anh, cái tát hồi sáng hẳn là đau lắm:

− Hù!

Bị 1 cái đập vai đau điếng, Quân quay lại nhăn nhó:

− Tay em có gai hay sao vậy Hoàn Châu, đau muốn chết luôn. Đi đâu vậy?

− Ngọc Tuyền nhờ em ra đây nói với anh, nó không đi được, đi là ông già đập gãy giò luôn.

Quân thở dài sườn sượt:

− Anh biết mà. Đợi là đợi chứ biết là sẽ không gặp. Ổng chê anh nghèo, nên giữ chặt Ngọc Tuyền:

− Anh Thạch nói anh định đi theo anh Thịnh?

− Ừ:

− Khi nào về nhà có vàng, anh nhớ đúc thành 2 cục nghen:

− Để làm gì?

− 1 cho em mượn, 1 chọi vào người ông bố vợ tương lai khó ưa của anh. Kỳ cục! Ổng thích anh Thạch mà lại đi ghét anh.

Câu nói của Hoàn Châu không chọc cười Quân, mà anh ngồi chống cằm buồn hiu. Làm sao anh không biết chuyện ông Phát thích Thạch, nhưng mà không sao, Thạch là của Hoàn Châu.

Hoàn Châu đứng lên:

− Đi về! Ngọc Tuyền không ra đây được, anh ở đây làm gì?

− Ừ, thì về.

Quân bước theo Hoàn Châu. Cô vừa đi vừa nhai nhai cọng cỏ tươi:

− Em định dự thi chương trình duyên dáng do công ty Cát Đằng tổ chức. Nếu đoạt giải, mẹ con em sẽ đỡ khổ hơn.

Quân thờ ơ:

− Thế à?

− Anh Thạch thì không muốn cho em đi. Nhờ vả anh ấy hoài em cũng ngại, còn mẹ em. không biết khi nào bà mới tỉnh ngộ bỏ cờ bạc nữa.

Chợt Hoàn Châu vui vẽ:

− Chu? Nhật này, bộ tứ mình đi thác Đức Mẹ chơi đi, anh khỏi sợ là Ngọc Tuyền không đi được. Có anh Thạch với em là bác Phát ô kê cái rụp luôn.

Mặt Quân tươi lên tức thì:

− Ừ, giúp giùm anh đi Hoàn Châu:

− Nhưng anh phải nhớ: Nếu có vàng, em phải có 1 phần đó.

Quân phì cười. Đi đào vàng và ước mơ đổi đời, giống như là huyền thoại trong cổ tích vậy.

o0o

Thạch ngồi lên ghế xích đu, đối diện ghế đá của Ngọc Tuyền:

− Sao, có đi được không?

− Anh xin ba giùm em đi.

Thạch cười nheo mắt đùa:

− Chà! Làm chim Ô Thước bắt cầu cho a? Chức với chàng Ngưu không biết được cái gì đây?

Ngọc Tuyền cũng đùa theo:

− Sao này em và Quân có con, em sẽ cho con em gọi anh Thạch bằng ba. Không sinh con mà có con, không thích à?

Thạch phì cười:

− Thích! thích mê luôn.

Anh đứng lên:

− để anh vào gặp ba em.

Thạch đi vào trong, anh bắt gặp ông Phát đang săm soi mấy giò phong lan, liền men lại gần:

− Cháu chào bác!:

− À Thạch! Cháu mới đến chơi.

Ông vui vẻ:

− Cháu xem nè Thạch. Mấy giò phong lan của bác, cái nào cũng bắt đầu ra hoa, đẹp quá trời luôn.

Biết ông mê phong lan, Thạch vội tán vào:

− Đẹp quá! Bác năng chăm bón, nó sẽ mau ra hoa hơn. Ở nhà cháu có 1 giò phong lan tím vừa ra hoa, ngày mai cháu mang lại biếu bác.

Ông Phát hớn hở:

− Vậy hả! Cám ơn cháu trước đó.

Làm bộ tán dương mấy giò phong lan của ông và đưa ông lên tận mây xanh, Thạch đi vào ngay mục đích của mình:

− Chu? Nhật này, bác cho Ngọc Tuyền đi dã ngoại với bọn cháu nghe bác. Toàn là sinh viên không hà:

− Ừ, được mà.

Thạch suýt chút nữa nhảy cẫng lên. Quá thành công rồi. Nán lại với ông 1 chút, anh đi tìm Ngọc Tuyền và đưa ra 1 ngón tay:

− Số "dzách".

Hiểu ý câu nói của Thạch, Ngọc Tuyền cười gật đầu:

− Thôi, anh về nghe Tuyền. Sáng chủ nhận, 7 giờ anh đón:

− Dạ.

Ngọc Tuyền tiễn Thạch ra tận cửa, cô xúc động khi thấy Quân ngồi trên chiếc xe đạp núp trong 1 góc.

Thạch chạy về phía Quân, anh ngồi lên phía sau xe, tay đập lên vai Quân:

− Yên tâm đi. thằng nỡm, chủ nhật sẽ gặp em của mày.

Quân vui mừng:

− Ông "bô" cho rồi hả?

− Ừ, Tao xin là được. Nhưng làm nhịp cầu cho 2 đứa mày, tao phải ăn cắp giò phong lan quý của bao tao. Ổng biết được, ổng cạo đầu tao:

− Tao sẽ kiếm mua giò khác cho mày:

− Mắc lắm đo thằng quỷ! Không cần đâu. Bộ mày nhiều tiền lắm hả? Đừng có lo! Lúc nãy Ngọc Tuyền nói khi nào tụi mày thành vợ thành chồng sẽ cho con mày kêu tao là ba:

− Gì chớ cái đó, tao bằng lòng 2 tay 2 chân luôn:

− Thôi, tới đi bác tài!

Vui quá, Quân đạp mạnh pêđan cho xe vọt lên. Miệng huýt sáo bài nhạc quen thuộc mà Ngọc Tuyền hay hát.

o0o.

Đón Ngọc Tuyền trước nhà cô xong, Thạch chở đến ngã ba. Ở đó có Hoàn Châu và Quân đợi.

Bây giờ 2 chiếc xe đạp đi song song. Thạch chơ? Hoàn Châu, Quân đèo Ngọc Tuyền ngồi phía sau. Xe họ lủng lẳng bánh mì thịt nguội và 1 trái dưa hấu to.

CH ôm qua bụng Thạch, cô tinh nghịch cắn vào lưng anh.

Thạch nhăn nhó:

− Ái, đau mà em!:

− Anh đón đưa Ngọc Tuyền hoài, ba Ngọc Tuyền tưởng anh đeo đuổi con gái ổng, ổng bắt cưới luôn cho mà coi.

Thạch phì cười:

− Nói chuyện trên trời dưới đất không hà. Anh cưới Ngọc Tuyền làm vợ cả để tối nó đi với thằng Quân, còn em làm vợ lẽ, tối đi với anh:

− Nói bậy!

Hoàn Châu đấm thùm thụp vào lưng Thạch. Hứng chí, Thạch hát nghêu ngao.

"Yêu đi em, để sau này nhớ nhau.

Chở em qua vũng lầy nào.

Xe lăn bánh trượt sâu xuống sình".

Bài hát làm cho Hoàn Châu ôm bụng cười ngặt nghẽo. Quân chạy sát vào, anh bắt chước Thạch hát to.

"Tình yêu là gì hở em?

Anh không định nghĩa được đâu.

Lòng anh dạt dào hạnh phúc.".

Xe bắt đầu xuống dốc, con dốc thoai thoải. Hàng cây bên đường còn ngậm những hạt sương ướt lá. Nắng buổi sáng xuyên qua, lấp lánh như những hạt thuỷ tinh không màu xinh xắn. Ngọc Tuyền hít sâu không khí lành lạnh của buổi sáng trong lành vào lồng ngực mình, cô tựa má vào lưng Quân mơ màng. Tình yêu nhiều cách trở càng khiến cô thấy yêu anh nhiều hơn.

Xe dừng lại cuối con dốc bên đài tượng Đức Mẹ. Quân khoá 2 chiếc đạp bằng sợi dây xích, rồi nắm tay Ngọc Tuyền cùng Thạch và Hoàn Châu đi xuống thác.

Nước đổ từ trên cao ầm ầm xuống, tung những bọt trắng xoá. Đứng trước thiên nhiên hùng vĩ, Ngọc Tuyền thấy mình như nhỏ lại, và bàn tay Quân thật vững chắc quàng qua vai cô như chở che.

Hoàn Châu sôi nổi, cô không trầm lặng như Ngọc Tuyền, đôi chân cô như chim sáo nhún nhảy qua những gộp đá to. Cô ríu rít như chim:

− Nhanh lên anh Thạch ơi! Nhặt cho em mấy hòn đá này coi.

Những hòn đá cuội đen trắng nằm dưới làn nước trong veo. Thạch vừa khom người nhặt, Hoàn Châu tinh nghịch đẩy Thạch ngã xuống nước, cô ngã lăn theo anh, cả 2 nằm chồng lên nhau dưới dòng nước chảy.

Thạch ôm chặt lấy Hoàn Châu luôn, anh vờ doạ cô:

− Coi chừng anh trấn nước em đó. Khỉ quá đi!

Hoàn Châu bĩu môi:

− Anh dám. Em khóc cho anh dỗ mệt nghỉ luôn:

− Anh không dỗ đâu mà anh sẽ..

Anh cúi đầu tìm môi cô, 2 làn môi tìm nhau say mê..

Từ đàng xa, Ngọc Tuyền ngồi dựa vào vai Quân:

− Anh nhất định phải đi sao?

− Ừ, nếu anh muốn có em. Vì ba em sẽ nhất định ngăn cách chúng ta. Anh chán học rồi, năm nào anh cũng bị lưu ban, cứ đến kỳ thi là ngã bệnh:

− Em lo cho anh, Quân ạ. Em nghe nói ở đó ghê lắm:

− Tại người ta đồn đại thôi. Yên tâm đi! Anh đi và sẽ về mà.

Nắng lên cao chênh chếch.

Hoàn Châu đứng lên trên 1 gộp đá to, cô hét tướng lên:

− Đói quá rồi, dọn thức ăn ra ăn đi Tuyền ơi. Có chuyện gì mà nói hoài không hết thế?

Quân buông vai Ngọc Tuyền ra:

− Hoàn Châu gọi kìa, mình lên trên đó đi em.

Anh đứng dậy và đưa 2 tay đón lấy 2 tay Ngọc Tuyền. Cô đặt tay vào tay anh mỉm cười.

Đến gồ đá cao, Ngọc Tuyền loay hoay định leo lên, Quân đỡ người cô:

− Anh đỡ em cho, chứ tự em leo lên, làm sao leo cho được.

1 tay anh quàng qua hông cô để nhấc cô lên cao, mấy ngón tay khẽ chạm vào bầu ngực mềm mại, Ngọc Tuyền đỏ mặt quay đi. Còn Quân, như có 1 luồng điện nóng chạy vào cơ thể mình. ngây ngất:

− Nhanh lên.

Thạch bày thức ăn trên phiến đá phẳng. Anh dùng dao nhỏ cắt thịt nguộc và xẻ dưa hấu. Ngọc Tuyền giành lại:

− Để em xẻ cho. Hoàn Châu! Cậu thật vô tích sự, chẳng làm gì cả.

Hoàn Châu hất mặt:

− Tớ vốn như vậy mà, chỉ biết ăn thôi.

Cô nhón 1 miếng xúc xích bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm, Quân khui 1 lon bia đưa cho Thạch. Thạch cầm lấy uống.

Câu chuyện của họ nổ giòn. Thạch đùa:

− Sau này, tớ bắt Hoàn Châu phải sanh cho tớ đủ 1 đội bóng đá luôn, và gả con cho con cậu đó Quân.

Quân phì cười:

− Nói phải giữ lời đó.

Hoàn Châu nhăn mặt như khỉ:

− Anh làm như em là gà vậy, đẻ đến 11 đứa con. Em không thèm lấy anh đâu:

− Không lấy anh, em sẽ bị ế chồng đấy:

− Hừ! Làm như anh có giá lắm vậy.

Cô tọng ngay 1 trái ớt vào miệng Thạch. Vốn không ăn cay được, Thạch hét lên như còi xe cứu hoả. Anh đuổi Hoàn Châu chạy vòng vòng giữa tiếng cười trong trẻo của Quân và Ngọc Tuyền.

o0o

Niềm vui tắt ngay khi Hoàn Châu về đến nhà. Một nhóm người vây quanh nhà cô, họ hét ầm ĩ, mặt mày dữ tợn. Hoàn Châu bình tĩnh đi lại, cô đã quá quen với những chuyện xảy ra như thế này.

Thấy Hoàn Châu, họ bao vây cô lại:

− Gọi bà ấy ra đây! Muốn trốn hả, không dễ đâu.

Chán quá, Hoàn Châu lạnh lùng:

− Tôi không biết. Mấy người tìm được bả, muốn xé xác hay đánh đập gì đó tuỳ các người. Tôi không liên quan đến:

− Mày nói như vậy là sao ha? Châu? Bả mượn nợ, mày cũng có ăn vậy:

− Không liên quan đến tôi.

Tức mình vì cách nói ngang ngược của Hoàn Châu, bọn chủ nợ phá cửa nhà. Hoàn Châu lùi ra:

− Mấy người muốn đập phá gì đó cứ việc đập đi. Tôi không ngăn cản đâu.

Lời nói của cô như chế dầu vào lửa, họ hung hăng đập phá, mặc cho Thạch cố năn nỉ.

Hoàn Châu ngồi yên trên đống đổ nát mà khóc. Cô sẽ đi rời xa nơi này, sẽ không luyến tiếc gì cả. Cô phải vươn lên số phận nghèo đói nợ nần đang vây lấy cô.

Thạch cần mẫn sắp xếp lại những gì có thể xài được 1 chỗ.

Ầm! Hoàn Châu giận dữ đá mạnh những thứ Thạch vừa gom lại. Cô giận dữ:

− Còn gì nữa mà anh mất công gom lại. Bỏ hết đi!

Thạch ôm cô lại:

− Em giận dữ làm gì. Mất tiền dĩ nhiên người ta phải xót ruột. Lẽ ra em nên vuốt giận họ hơn là chọc giận họ:

− Em chán lắm rồi anh biết không. Em chán lắm! Em sẽ rời bỏ nơi này. Em sẽ không để cuộc đời em mãi như thế này.

Thạch ôm Hoàn Châu vào lòng, anh chỉ còn biết vỗ về cô. Anh vừa ra trường, và vừa đi làm, sự nghiệp mới chỉ là bước khởi đầu, muốn giúp cô, anh cũng đành bó tay.

Trong lòng Thạch, Hoàn Châu khóc oà. Cuộc sống đã đưa cô đến 1 quyết định mà cô biết, những gì êm đẹp của qúa khứ sẽ là dĩ vãng.

o0o

Căn nhà ọp ẹp trống trước hở sau. Quân ngậm ngùi sờ tay lên ảnh bà nội. "Nội ạ! Con sẽ đi xa. Nội giữ nhà giùm con và giữ ca? Ngọc Tuyền giùm con".

Đứng lặng 1 lúc, Quân đi lại lấy áo mặc vào. Chắc là Ngọc Tuyền đang đợi anh. Kéo cửa lại, Quân chậm rãi đi.

Con trăng mùng bảy lên cao từ lâu, Ngọc Tuyền ngồi 1 mình, cô khẽ ngước nhìn anh. Quân hỏi:

− Em đến lâu chưa?

− Dạ, mới thôi.

Anh ôm cô vào ngực mình, ngồi lặng yên với ý nghĩ của 1 người sắp đi xa.

Ngồi bên nhau khá lâu, ca? Ngọc Tuyền lẫn Quân không ai nói 1 lời nào. Ngày mai Quân lên đường, lại phải xa nhau 1 thời gian dài, nỗi nhớ lại lên đênh ngút ngàn.

Ánh trăng lên cao soi yếu ớt. Tiếng ve, tiếng dế mèn tấu thành 1 khúc nhạc buồn. 1 cơn gió đi qua, Tuyền rùng mình:

− Em lạnh à Tuyền?

− Dạ. Sáng mấy giờ anh đi vậy?

− Sáu giờ.

Quân cười nhẹ, vòng tay qua người Tuyền:

− Chi vậy, muốn đi tiễn anh hả? Mọi khi anh vẫn hay đi, em đâu có buồn ha? Tuyền?

− Em không hiểu nữa. Sao lần này em thấy buồn. Thôi, đừng đi nghe anh:

− Sao lại không đi. Chuyến này nhất định anh sẽ có vàng để cưới em. Nếu không, ba em đâu chịu gả em cho anh.

Ngọc Tuyền ngả đầu lên vai Quân, cô mơ màng nhìn trăng treo trên cao. Đâu phải Quân mới đi lần đầu, những chuyến đi dài và vất vả của anh làm cho cô lo sợ: Đào vàng. Nhưng sao lần này, cảm giác trong Ngọc Tuyền làm sao ấy.

1 vật gì bò nhột dưới chân, Tuyền nhìn xuống, cô kêu lên thất thanh:

− Anh Quân. r. ắn.n. rắn..

Chẳng sợ chút nào, Quân nhanh tay chụp vào đuôi nó, anh xoay thật mạnh rồi đứng lên ném ra xa. Quay sang cô, anh cười:

− Đừng sợ! Bắt rắn là phải như vậy đó. Quay thật mạnh nó sẽ bị gãy xương sống không làm gì được cả.

Anh phủi tay. Ngọc Tuyền sợ hãi nhìn tay Quân. Biết cô còn sợ, anh xoè 2 tay chọc:

− Nè:

− Anh Quân!

Tuyền lùi lại phía sau, chân cô trợt dài trên lớp rơm khô. Quân chồm tới, anh đỡ lấy người Ngọc Tuyền giữ lại. Vòng tay mạnh mẽ của anh ôm qua người cô, ngực anh chạm vào bộ ngực mềm mại của cô và như có luồng điện cao áp đi vào, cả 2 đờ ra trong 1 phút. Phút giây gần gũi thân mật nhất. Anh run run cúi xuống hôn cô. Nụ hôn rơi trên mắt, trên môi và không dừng lại mà đi tiếp nữa, lần xuống chiếc cổ và đôi vai. Mùi hương trinh nguyên ngây ngất. Từ lúc nào, tay Quân tháo từng chiếc cúc áo của Ngọc Tuyền. Không hiểu sao Ngọc Tuyền không phản đối mà tay cô còn ôm quàng qua cổ anh, kéo anh sát vào người cô hơn. Lúc này, không gian chỉ còn tiếng gió bay nhẹ, tiếng hơi thở của tình yêu trong mê say hoan lạc..

Và cuối cùng là tiếng khóc thật khẽ của Ngọc Tuyền. Anh ôm cô thật chặt vào mình:

− Tuyền! Anh xin lỗi. Em có hối hận không?

− Hoàn toàn không.

Cô lắc đầu:

− Em yêu anh.

Lần nữa, Quân hôn cô say đắm:

− Sáu tháng thôi, anh trở về và nhất định sẽ thưa với ba xin cưới em. Hãy vững tin và chờ anh nghe em! Anh yêu em suốt đời.

o0o

6 giờ Ngọc Tuyền vùng dậy, cô đưa tay cuốn mái tóc dài của mình và bới lên.

Xỏ châm vào đôi dép mủ, Tuyền mở cửa nhà chạy quáng quàng ra đường. Chưa bao giờ Quân đi mà cô đưa tiễn anh cả. Lần này sao cô muốn được nhìn thấy anh.

Ra đến con lộ lớn, cũng vừa lúc đoàn xe chạy ngang qua trước mặt Tuyền. Từ trên xe trong nhóm người đông đảo, Quân nhoài người ra hét to:

− Tuyền ơi!

Ngọc Tuyền kêu lên thảng thốt:

− Anh Quân!

Chiếc xe chạy vút qua, từng chiếc nối tiếp và rồi chỉ còn lại cho Tuyền là lớp bụi mờ đỏ tung bay. Ngọc Tuyền đứng bất động, nước mắt cô âm thầm chảy, giọt nước mắt xa cách. Cô sẽ không được nhìn thấy anh nữa trong gần 200 ngày. Anh sẽ không còn nấp ló ngoài hàng rào dâm bụt vì sợ ba cô trông thấy để nhìn cô, hay gọi để đưa cho cô 1 cây kẹp tóc, bọc chè táo xọn, loại chè cô thích ăn..

Nỗi nhớ lênh đênh ngút ngàn. Bắt đầu ngày hôm nay cô sẽ chỉ có 1 mình:

− Mới sáng sớm việc nhà không làm, ra đây làm gì vậy?

Tiếng của ông Phát sau lưng, Ngọc Tuyền hốt hoảng chùi nhanh nước mắt:

− Dạ:

− Đi về!

Ông Phát quát khẽ. Ngọc Tuyền cúi gằm đầu mà đi. Cô nghe tiếng lòng mình gọi tên anh và như nghe có cả hơi thở của anh bên tai cô:

− Hù!

Hoàn Châu nhảy xổ chắn đường, làm cho Tuyền hết hồn lùi lại. Cô đưa tay lên ngực và nhìn ra sau. Thì ra ba không đi theo cô. Tức mình, cô đấm vào vai bạn:

− Đồ quỷ! Mày làm cho tao hết hồn:

− Mày khóc đấy à? Để tao xem. chuyện gì đây?

− Chuyện gì đâu. Mới sáng sớm đi đâu mà ăn mặc đẹp dữ vậy?

− xuống tỉnh dự thi người đẹp duyên dáng, tao nói mà mày quên rồi à? Mày đấy, suốt ngày chỉ biết anh Quân của mày thôi. Hắn đi rồi cho nên mày khóc phải không?

Ngọc Tuyền gật đầu, có không xấu hổ khi bi. Hoàn Châu soi mói. Cô yêu Quân, yêu cả cái nghèo của anh, và không hề hối hận đã cho cuộc đời con gái của mình:

− Thôi, tao đi đây kẻo trễ.

Hoàn Châu hấp tấp đi. Ngọc Tuyền nhìn theo lòng cô đầy ắp nỗi buồn vì Quân đã đi xa, dù là anh đi để lo tương lai của cô và anh.

o0o

− Chạy đi anh Thạch.

Ngồi lên sau xe Thạch, Hoàn Châu ôm qua bụng anh, cô khe khẽ:

− Đi thôi anh, kẻo muộn!:

− Ngọc Tuyền như thế nào?

− Khóc, khóc đỏ cả mắt luôn.

Hoàn Châu áp mặt vào lưng Thạch, giọng khe khẽ:

− Bọn chúng mình 4 người, anh Quân đi Hà Đông không biết chừng nào về. Còn em, nếu đâu vào cuộc thi chọn người đẹp duyên dáng, em sẽ về Sài Gòn, ở lại chỉ còn anh và Ngọc Tuyền thôi đó:

− Anh biết. Nhưng mà anh nghĩ xa mặt nhưng không cách lòng là được:

− Nhưng nếu như. vì hoàn cảnh, em phụ anh, anh có trách em không anh Thạch?

Thạch lắc đầu:

− Không, anh yêu em, anh có thể chết cho em nữa mà:

− Đừng nói như vậy mà anh!

cô cắn nhẹ vào lưng Thạch. Cô biết mình sẽ phụ bạc anh, 1 điều cô không hề muốn, nhưng chắc chắn sẽ có. Xin lỗi anh, Thạch ơi:

− Em khóc ha? Châu? Này! Đừng có mít ướt, nước mắt sẽ nhoè mặt em, làm em kém đẹp đó.

Bàn tay anh tìm bàn tay Hoàn Châu bóp nhẹ. Cả 2 im lặng trên quãng đường đi.

Xe vừa đỗ lại trước Cung Văn Hoá, Tuấn Hùng đi nhanh ra, mặt anh ta nhăn lại:

− Sao em đến muộn dữ vậy Hoàn Châu?

− Kẹt xe, em chạy xe muốn tắt thở đây nè:

− Mau vào trong cho chi. Mai trang điểm lại. Em có hy vọng lắm đó.

Tuần Hùng áp sáp vào người Hoàn Châu:

− Trúng tuyển phải nhớ ơn anh đó:

− nhớ rồi!

Thạch gởi xe xong, anh đi lại và toan đi với Hoàn Châu, nhưng Tuấn Hùng khó chịu ngăn lại:

− Anh xuống hàng ghế khán giả ngồi đi!

Hoàn Châu suy nghĩ 1 chút, cô rất muốn Thạch ở cạnh cô, nhưng có lẽ Tuấn Hùng sẽ không bằng lòng, cho nên cô xoè tay ra:

− Anh Hùng! Cho em 1 vé mời đi:

− Ừ.

Anh ta rút trong túi áo đưa cho Thạch xong, nắm tay Hoàn Châu lôi đi. cô nhìn lại anh:

− Xuống ghế ngồi, và nhớ đợi em nghe, anh Thạch.

Thạch khẽ gật đầu. Thực sự anh không muốn Hoàn Châu đi vào những chỗ như thế này, nhưng anh đành bất lực mà thôi. Hoàn Châu cũng có cái lý của cô. Học hành dang dở, gia đình nợ nần, cách tiến thân của cô chỉ còn biết nhờ vào sắc đẹp mà trời đã ban cho cô.

Nhìn theo cô đến khuất, anh mới lững thững đi xuống, ngồi vào hàng ghế dành cho khách mời.

Cuộc thi bắt đầu. Các thí sinh đêm chung kết dự cuộc thi trình diễn áo dài cùng áo tắm. Sau đó là cuộc thi ứng xử thông minh. Hoàn Châu đẹp rực rỡ quá. Những tiếng xì xào bàn tán..

Hoàn Châu sẽ thắng và có thể cô sẽ không còn là của riêng anh nữa. Ý nghĩ này làm cho Thạch buồn buồn. Tuy nhiên anh vẫn mong cô trúng tuyển.

Tiếng người dẫn chương trình vang lên. Đến phiên Hoàn Châu thi ứng xử. Thạch hồi hộp ngồi gần như nín thở.

Hoàn Châu khoan thai bước ra. Từ trên cao, cô nhìn thấy Thạch. anh chính là nguồn động viên duy nhất của cô.

Hoàn Châu trả lời trôi chảy câu hỏi. Thạch thở phào nhẹ nhõm:

− Chúng tôi xin công bố kết quả cuộc thi. Thứ nhì là thí sinh Nguyễn Ánh Hồng và người đẹp duyên dáng nhất là thí sinh mang số báo danh 30: Đỗ Hoàn Châu.

Hoàn Châu rơi nước mắt. Cô sẽ có tiền trả nợ cho mẹ từ phần thưởng trúng tuyển. Cao hơn nữa, cô sẽ qua 1 khoá đào tạo người mẫu và là người mẫu độc quyền cho công ty may mặc thời trang Cát Đằng. Nước mắt Hoàn Châu ràn rụa.

Người ta bao vây Hoàn Châu, phỏng vấn cô. Hoàn Châu ngây ngất bởi hạnh phúc được tôn vinh. Lúc này cô quên mất Thạch, anh đã bị đẩy ra thật xa, cho dù anh cố chen vào. Cho đến lúc anh nhìn thấy Hoàn Châu thì cô đã lên xe, chiếc xe bóng lộn sang trọng đi mất:

− Hoàn Châu!

Tiếng của Thạch chìm trong sóng người ồn ào, anh thất vọng nhìn theo, 1 cảm giác mất mát chợt hình thành.

o0o

− Chúc mừng em, Hoàn Châu!

Ly rượu đưa ra, Hoàn Châu bối rối cầm lấy:

− Em uống đi. Rượu này không say đâu mà sợ.

Tuấn Hùng nheo mắt, cười với Hoàn Châu:

− 1 lát ông chủ của anh sẽ bàn với em cụ thể hơn về hợp đồng nhận em vào công ty quảng cáo.

Hoàn Châu vừa nhấp môi 1 chút, cô đã thấy từ cửa, Cát Đằng đi vào. Ông ta cười với cô:

− Chào em! Anh biết thế nào em cũng trúng tuyển, cho nên anh bảo Tuấn Hùng túc trực chờ em.

Tuấn Hùng đứng lên, đã đến lúc anh ta phải nhường chỗ cho ông chủ của mình:

− Em làm việc với anh Cát Đằng nhé.

Hoàn Châu vội đứng lên, cô khép nép:

− Chào chú ạ.

Cát Đằng trợn mắt:

− Anh già lắm sao Hoàn Châu? Trong giới nghệ sĩ, không ai gọi anh là chú cả. Cho anh xin tiếng chú ấy đi.

Ông ta suồng sã đặt tay lên vai trần của Hoàn Châu và dìu cô ngồi xuống. Hoàn Châu cắn nhẹ môi để không phải phủi bàn tay ông trên vai cô. Chết tiệt cái đôi mắt của ông ta, nó nhìn cô như muốn lột trần cô ra vậy.

Ngồi xuống, bàn tay ông ta vẫn chưa chịu rời vai Hoàn Châu:

− Tuấn Hùng! Rót rượu đi chứ:

− Dạ.

Tuấn Hùng khúm núm rót rượu vào ly, và vờ như không thấy ông chủ mình đang ngầm ra lệnh cho anh phải biến đi:

− Em uống hết ly rượu này đi, rồi theo anh lên lầu, chúng ta sẽ bàn cụ thể hơn.

Cát Đằng nâng ly uống cạn. Quay sang thấy ly rượu của Hoàn Châu còn nguyên, ông ta nhướng mắt:

− Không ai từ chối ly rượu uống chúc mừng mình đâu đó, Hoàn Châu.

Từ chối không được, Hoàn Châu đành đáng liều uống cạn. Rượu chỉ hơi đắng 1 chút thôi, hương vị ngọt nên không khó uống lắm. Cô nghe 1 luồng hơi nóng chạy vào cô thể mình.

Ly rượu thứ hai.

Cát Đằng tươi cười:

− Công ty của anh sẽ nhận em vào làm người mẫu quảng cáo, mỗi 1 quảng cáo em sẽ được hưởng 15%, còn lương căn bản của em..

Mặt Hoàn Châu lúc này đã hồng lên, cô nghe người thật nóng đến chỉ muốn cởi hết áo quần và trầm mình vào dòng nước lạnh.

Cô gượng đứng lên:

− Ông Đằng! Tôi..

Hoàn Châu ngã ập vào người ông ta. Đôi tay phốp pháp vòng qua người ôm lấy cô, ông ta cúi hôn cô.

Tuấn Hùng đi ra, anh ta nhẹ tắt cây đèn và khép cửa lại.

1 màu hồng sáng mờ mờ, tiếng chân di động nhẹ, và 2 thân hình rơi trên tâm thảm êm ái.

Ở 1 góc hành lang, Tuấn Hùng mím môi khinh bỉ. Bà Hoan - mẹ Hoàn Châu - đang chăm chú đếm tiền: số tiền bán con.

Nhìn thấy Tuấn Hùng, bà cười tươi, nhưng chỉ nhận được cái nhìn lạnh lùng, rẻ khinh.

o0o

− Hoàn Châu!

Thạch bật dậy như cái lò xo, anh lao ra đón Hoàn Châu, nhưng 1 cánh tay giơ ra, ngăn anh lại: cánh tay của bà Hoan:

− Từ rày sắp lên, tao cấm mày đi gặp con gái tao nữa. Nó đã ký hợp đồng với công ty quảng cáo Cát Đằng, mẹ con tao sẽ về thành phố sống. Mày đừng có làm cái bóng ma, theo ám ảnh mẹ con tao!

Thạch đứng lại, anh đưa mắt nhìn Hoàn Châu, mong ở cô có 1 phản ứng, nhưng hoàn toàn không có, cô không hề nhìn anh và bỏ đi luôn vào nhà.

Cô đã thay đổi ư? Sau 1 cuộc tuyển chọn, cô đã nhận ra giữa anh và cô hoàn toàn cách biệt, có lẽ như thế. Anh cũng đã lường trước sự việc, cũng như không quên trong quá khứ, cô từng ngã vào lòng anh thỏ thẻ: "Thạch ơi! Em sẽ mãi yêu anh, yêu suốt đời".

Lời nói đó anh không bao giờ quên và mãi ghi khắc vào tim.

Buồn rầu, anh đi lần ra bờ sông và ngồi xuống chiếc ghế đá.

Dòng sông trước mặt anh nước trôi lững lờ, dòng nước trong xanh, đàn cá con lội tung tăng..

Chủm. chủm..

Thạch giật mình nhìn lên. Ngọc Tuyền đang thờ ơ ném những hòn đá nhỏ xuống dòng nước. Hình như cô không thấy anh. Thạch kêu khẽ:

− Ngọc Tuyền! Em làm gì vậy?

Ngọc Tuyền quay lại, mặt cô buồn xo, mắt đỏ và ướt lệ. Cô đi lại và ngồi xuống cạnh anh:

− Quân có điện thoại hay gởi thư về cho em không?

− Không có.

Thạch chắt lưỡi:

− Xa quá nên nó không có điều kiện đi gởi thư, còn điện thoại tốn tiền. Phải để tiền mà ăn chứ.

Ngọc Tuyền chùi nước mắt:

− Em có nói gì đâu! Tại nhớ ảnh, em khóc vậy thôi.

Thạch cảm động, phải chi Hoàn Châu có 1 lần rơi nước mắt vì anh, anh vui biết bao nhiêu. Hình như anh chỉ yêu cô rất nhiều mà thôi, dù cô vẫn luôn nói yêu anh, yêu suốt đời.

o0o

Ở đây gần như không có ranh giới phân biệt ngày và đêm. Những tiếng cuốc đào, rồi tiếng xẻng bén ngót xắn vào đá.

Trong bóng tối nhập nhoạng, Quân thở dài xoè bàn tay ra. Bàn tay anh phồng rộp. Lớp da bị phồng lên, ngày hôm sau bể nước toé cả máu, đau rát kinh khủng.

Ở nhà chắc Ngọc Tuyền rất mong anh. Cô sẽ đợi anh từng giờ, từng ngày. Anh chỉ còn biết gởi cho em chút nắng ấm để sưởi ấm em mà thôi, Tuyền ơi:

− Lên hết, lên hết!

Tiếng quát tháo ầm ĩ bên trên. Cánh đào vàng cùng với Quân nhìn nhau: Chuyện gì vậy?

Không ai có thể trả lời được. Họ đứng lên và lần theo con đường hầm lên trên.

Một quang cảnh làm Quân sửng sốt. Một toán người dữ dằn, mặt đen nhẻm đang chĩa súng thẳng vào tốp người đào vàng và lùa họ đi.

Đến 1 cái hố to, toán người kia bắt nhóm thợ đào vàng đứng sắp hàng lại, Quân cũng không ngoại lệ.

Giữa lúc không ai hiểu chuyện gì thì 1 loạt súng nổ giòn ria thẳng vào họ. Tạch. tạch. tạch. Quân kinh hoàng khi thấy thây người gục xuống. Đồ dã man! Anh quay đầu để chạy. Sau lưng anh, từng con người như 1 cái cây bị đốn ngã, lần lượt ngã quỵ, máu đỏ loang mặt đất:

− Đại ca, nó chạy kìa.

Quân chạy, 1 số chạy theo Quân:

− Đứng lại!

1 loạt súng ria qua đầu, Quân nghe đau điếng ở bả vai, anh ngã xuống. hai, ba, bốn thân thể khác đè lên người anh. Quân ngất đi, anh thấy mình bay lên thật cao và tiếng Ngọc Tuyền gọi anh văng vẳng:

− Anh Quân ơi..

o0o

− Ngọc Tuyền nghe gì chưa?

Thạch hốt hoảng lao vào nhà Ngọc Tuyền như cơn lốc:

− Thằng Quân. Thằng Quân..

Đang xách gào nước, Ngọc Tuyền buông rơi chiếc gào trên tay, cô lao lại nắm tay Thạch lắc mạnh:

− Anh nói anh Quân làm sao?

− Nó. nó chết rồi!:

− Chết?

Ngọc Tuyền đứng sững người ra, nhưng rồi cô hét toáng lên:

− Anh Thạch nói dối:

− Không, anh nói thật. Thằng Thịnh đi 1 lượt với Quân, nó đang nằm bệnh viện ngoài ấy. Sáng nay gia đình nó nghe hung tin nên kéo hết ra ngoài ấy.

Ngọc Tuyền gần như lả người trong tay Thạch. Không, Quân của cô vẫn sống, anh không thể nào chết được. Anh đã hẹn với cô anh sẽ trở về:

− Anh Thạch! Anh đi với em ra ngoài ấy chớ?

Trước đôi mắt đầy lệ của Ngọc Tuyền, Thạch gật đầu:

− Được, anh đi với em. Em chuẩn bị tiền và quần áo đi, ngoài đó lạnh lắm.

Ngoài đó là Hà Đông, 1 địa danh hoàn toàn xa lạ đối với Ngọc Tuyền. Quân nói với cô, nơi ấy là rừng và xa hơn nữa là 1 vùng đất đồi trọc hoang vu, cái nơi chó ăn đá gà ăn muối ấy, mọi người đang ùn ùn kéo đến để đào vàng và đãi vàng.

1 nhóm người dùng máy rà tìm khoanh vùng, rồi thuê người canh giữ như những người lính sẵn sàng súng vào đầu kẻ nào muốn nhảy vào. Quân đã đến đó với 1 giấc mơ đổi đời.

Cô nào có cần điều ấy, cô cần anh và tình yêu của anh. Nếu như anh thật sự không còn nữa. Ngọc Tuyền rùng mình, cô không dám nghĩ đến điều ấy.

o0o

Tiếng gà gáy hiệp đầu, Ngọc Tuyền trỗi dậy. Cô rón rén thay quần áo, rồi thổi tắt cây đèn dầu nhỏ, lấy chiếc nón cùng túi xách cầm tay, đi thật nhẹ lại cửa.

Phong thư gởi cho cha, cô dằn lên bàn. Cô không dám nói với ông vì chắc chắn ông sẽ không cho cô đi. Ông ghét Quân, vì anh mồ côi và nghèo. Quân không có gì hết ngoài khối óc thông minh và đôi tay vạm vỡ.

Cạch! Tiếng rút chốt cửa vang lên khô khan trong đêm vắng làm Ngọc Tuyền giật mình sợ hãi như đứng tim. Trong mùng, ông Phát chỉ trở mình rồi ngủ tiếp.

Ngọc Tuyền kéo nhẹ cánh cửa, cô thoát nhanh ra ngoài và bắt đầu chạy. Tóc cô xổ tung theo nhịp chân chạy. Thạch chờ cô ở ngã ba:

− Lên xe đi Tuyền!

Chờ cho cô ngồi lên, Thạch vội cho xe chạy đi. Anh giải thích:

− Phải tranh thủ đi nhanh, có 1 chuyến xe độc nhất đi đấy. Kéo áo lại cho ấm, kẻo lạnh lắm đó Tuyền:

− Dạ.

Quá nôn nao nên Ngọc Tuyền không nghe lạnh, cô tựa người vào lưng Thạch. Anh tăng ga cho xe chạy nhanh hơn. Ở bến xe, 1 chiếc xe đò đang đậu ở đó, đèn trên xe mở sáng, người phụ xe la inh ỏi:

− Xe đi Hà Đông, ai đi leo lên, bà con ơi!

Ngồi lên xe, Ngọc Tuyền hồi hộp muốn chết. Cô sợ ông Phát thức giấc biết mọi chuyện, ông sẽ đuổi theo cô bắt lại. Sống hay chết, gian khổ hiểm nguy cô cũng nhất định đi tìm Quân.

Xe chạy đi rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Thạch mua ổ bánh mì thịt, anh đưa cho cô:

− Ăn đi, không thôi đói đó. Khát thì lấy nước này mà uống nghe Tuyền:

− Dạ.

Cô ứa nước mắt nhìn Thạch:

− Cám ơn anh nghe anh Thạch:

− Cám ơn gì. Anh và thằng Quân là bạn, anh phụ em đi tìm nó cũng hợp lẽ thôi. Em ăn bánh mì đi.

Ngọc Tuyền lắc đầu:

− Khi nào đói, em sẽ ăn.

Xe vẫn chạy, chiếc xe đò cũ kỹ, phải nói là nó đang bò thì đúng hơn. Thỉnh thoảng hành khách trên xe bị dằn tung lên vì xe lọt xuống những ổ gài và ổ voi to tướng. Bụi mù tung bay mù mịt.

Trời bắt đầu sáng dần, ánh bình minh lờ mờ. Gió thổi mạnh ù ù quất vào mặt Ngọc Tuyền rát rạt. Thạch kéo rèm xe xuống, anh ân cần:

− Em mệt thì ngủ đi Tuyền, còn xa lắm.

Ngọc Tuyền tựa đầu vào thành ghế, mắt cô nhắm lại. Con đường thiên lý xa dịu vợi:

− Xuống xe đi Tuyền.

Thạch đưa tay đỡ Tuyền bước xuống xe:

− Đưa túi xách, anh xách giùm cho:

− Dạ thôi, em xách cũng được. Đây là chơ. Hà Đông hả anh?

− Ừ. Trước tiên chúng ta đi ăn cho no, xong anh đưa em đến bệnh viện gặp thằng Thịnh rồi hẵng tính.

Chợ biên giới cũng khá sầm uất. Thạch dẫn Ngọc Tuyền vào quán cơm, anh gọi 2 dĩa cơm. Cơm gạo đen và rời rạc, 1 lát thịt vàng, mấy miếng dưa leo thái mỏng. Ngọc Tuyền cố nuốt, mệt nhọc và lo lắng cho Quân làm cho cô thấy không ngon miệng chút nào. Cô ăn uể oải:

− Ráng ăn đi Tuyền!

Thạch gọi cho cô ly nước chanh:

− Em cần phải ăn để có sức, vì khoảng đường đi sẽ rất vất vả.

Ăn xong, gọi 1 chiếc xe ôm, cả 2 đến bệnh viện. Thịnh đã được chuyển về thành phố, vì vết thương rất nặng, nguyên phần xương hàm bị viên đạn phá nát, hy vọng sống chỉ có 50%. Nhưng như vậy còn có hy vọng, vì mọi người không 1 ai sống sót để trở về.

Ngọc Tuyền bàng hoàng vịn vào vai Thạch. Cô cảm thấy mọi thứ quay cuồng đảo lộn, cô ngất đi trong tay Thạch.

o0o

Vậy là hết! Gần 100 cái xác được đào bới lên, đã thối rữa, mùi tử khí bốc nồng nặc. không thể nào nhận dạng được.

Thạch lôi Ngọc Tuyền ra xa, anh đưa cho cô 1 nửa trái chanh:

− Ngậm vào miệng và chà xát lên mũi đi Tuyền.

Ngọc Tuyền đẩy Thạch ra, cô cố lao vào, nhưng người ta kéo cô ra. Ngọc Tuyền quỳ xuống, cô không còn nước mắt để khóc nữa mà trong cô là 1 nỗi đau đớn buốt lòng. Quân không còn nữa, anh đã vĩnh viễn ra đi.

Có ngờ đâu đêm ấy lại là lần cuối cùng cả 2 bên nhau, rồi vĩnh viễn chia lìa nhau.

Quân ơi! Đêm ấy bỗng dưng em linh cảm sẽ là lần cuối cùng và bây giờ đã thành sự thật, 1 sự thật đau đớn.

Ngọc Tuyền thất thểu quay ra. Trời hôm nay nắng nhiều quá, nắng chói chang, cái nắng khắc nghiệt như muốn thiêu đốt tất cả. Quanh quẩn đâu đây 1 màu tử khí bao trùm.

Thạch sơ. Ngọc Tuyền ngã nên anh theo cô từng bước, từng bước. Chân Ngọc Tuyền xiêu vẹo, nhưng cô không ngã. 2 vai cô như còng xuống chở nặng đau thương.

Quãng đường trở về quê sao xa thăm thẳm.

o0o

− Anh đưa em đến đây được rồi anh Thạch, em tự về nhà.

Nét mặt Ngọc Tuyền bơ phờ hốc hác. Thạch biết cô đã quá sức chịu đựng rồi. Cái chết của Quân làm cho cô suy sụp hoàn toàn. Anh nhìn cô xót xa rồi lắc đầu:

− Không, anh đưa em vào tận nhà, nếu không anh sẽ không yên tâm:

− Không được đau anh Thạch. Ba em sẽ đối xử với anh không tốt. Em đã mang ơn anh nhiều lắm rồi.

Thạch cương quyết giật cái túi xách trên tay Ngọc Tuyền, anh nắm tay cô dắt đi:

− Không ơn nghĩa gì cả, anh giúp em thì phải giúp cho trót.

Không biết làm sao, Ngọc Tuyền đành đi theo. Vả lại, cô còn sức đâu mà chống lại, chỉ mong sao về đến nhà, cô vào phòng mình nằm xuống rồi muốn thế nào cũng được.

Thạch đi trước, Ngọc Tuyền đi phía sau. Cả 2 hồi hộp, họ chờ cơn thịnh nộ của ông Phát.

1 không gian nặng và lạnh lùng phủ trùm. Ngọc Tuyền bước vào nhà, ông Phát đang ngồi uống trà. Thấy cô, ông bỏ tách trà xuống bàn gằn giọng:

− Sao không đi luôn còn về chi vậy?

− Ba. con xin lỗi..

Nước mắt Ngọc Tuyền rơi mau. Thạch vội chen ra trước mặt cô:

− Thưa bác, là do con ru? Ngọc Tuyền đi. Cô ấy đang quá đau buồn, xin bác hãy tha thứ và đừng nổi giận:

− Không phải chuyện của anh, anh ra khỏi nhà tôi ngay. Còn Ngọc Tuyền, vào trong ngay!

Ông đứng lên thô bạo đẩy Thạch ra cửa. Anh bước đi, giọng cứng cỏi:

− Anh Quân đi đào vàng vì sự đòi hỏi của bác khi anh ấy muốn cưới Ngọc Tuyền. Nay anh Quân không còn nữa, Tuyền có đi tìm cũng là đạo lý thuỷ chung. Bác nên an ủi Tuyền hơn là ngược đãi. Bác mà còn đối xử như vậy với Tuyền, thì chính bác sẽ dồn cổ vào con đường cùng. Cháu xin bác..

Ông Phát buông thỏng tay. Thật ra, ông đòi hỏi ơ? Quân cũng vì muốn con gái ông có 1 cuộc sống ấm no. Thuở nhỏ cơ hàn, ông đã quá ngán ngẩm. Chính vì nghèo mà hôn nhân của ông không được hạnh phúc. Lẽ ra con gái ông phải thông minh hơn 1 chút. Nay Quân không còn nữa, xem như ông trút đi được gánh nặng ngàn cân trên vai.

Ông gật đầu:

− Anh yên tâm đi! Tôi là cha nó, không lẽ tối giết nó. Anh đi về đi!

Thạch nhìn Ngọc Tuyền như ngầm bảo cô hãy yên tâm. Ngọc Tuyền gật nhẹ:

− Anh Thạch! Anh về nhà nghỉ đi!

Ngọc Tuyền nhìn cha, và lần đầu tiên cô nhận ra rằng: cho không quá đỗi nghiêm khắc. Cô đi về phòng mình và đóng cửa lại. Nước mắt bây giờ tha hồ tuôn chảy, để khóc thương cho 1 người đã vĩnh viễn nằm xuống.

o0o

Không phải đợi lâu lắm, Thạch nhìn thấy Hoàn Châu. Anh hầu như không nhận ra cô. Mái tóc suôn đẹp ngày nào, bây giờ bùm sùm lên. Chiếc váy cô mặc ngắn quá, gần như phơi trọn vẹn đôi chân thon dài.

Anh băng qua đường và đứng nhìn cô lặng lẽ. Hoàn Châu lùi lại 1 chút, nhưng rồi cô lạnh nhạt hất cao mặt:

− Có chuyện gì vậy, anh Thạch?

Giọng Thạch hiu hắt:

− Ngày xưa, chưa bao giờ em hỏi anh câu này khi anh đi tìm em. Em thực sự thay đổi đến anh không ngờ đó Hoàn Châu.

1 chút xao xuyến trên gương mặt Hoàn Châu, nhưng rồi lạnh lùng ngay:

− anh vừa bảo em đã thay đổi? Đúng. Em đã thay đổi. Em không còn yêu anh nữa! Đừng tìm em vô ích. Gần 2 tháng qua em im lặng, em cứ nghĩ là anh đã hiểu:

− Chuyện gì vậy, Hoàn Châu?

Bà Hoan đi ra, nhìn thấy Thạch, mặt bà sầm xuống:

− Cậu đến đây làm gì? Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, tương lai con gái tôi đang tốt đẹp, xin đừng đeo bám con gái tôi.

Bà nhìn Thạch từ đầu đến chân khinh bỉ:

− Cậu hãy về soi gương lại xem con người cậu ra sao. Xách dép cho con gái tôi còn chưa được, tư cách nào cậu theo bám con gái tôi?

Hoàn Châu nhăn mặt, cô lôi mẹ ngồi vào xe:

− Anh ấy sẽ không tìm con nữa đâu mà.

cô ngồi luôn vào xe và nhìn Thạch:

− Anh đi về và đi cưới vợ đi, đừng bao giờ tìm em nữa!

Cô khoát tay ra hiệu cho xe chạy đi. Thạch đứng nhìn theo. Anh không ngạc nhiên mà buồn. Bên 1 bà mẹ ham tiền, Hoàn Châu phải chịu đựng sự ảnh hưởng thôi. Anh chỉ tiếc cho cô, cuộc sống mà cô đang sống chỉ là giấc mơ phù du, rồi nó sẽ tan mau.

Cất bước đi, anh nghe lòng mình đau đớn. 1 mối tình có từ thời thơ ấu, đã bị dòng đời cuốn trôi đi. Người ta nói thà sinh ly hơn tử biệt, nhưng anh lại muốn mình được chết như Quân, để lại lưu luyến cho bao người.

1 tuần nay, không hiểu Ngọc Tuyền sống như thế nào? Có lẽ cô sống mà như đã chết.

o0o

− Tuyền! Ngọc Tuyền!

Thạch nhô người ra khỏi hàng rào bông bụp cho Ngọc Tuyền thấy mình. Cô ngước lên nhìn anh. Suýt chút nữa Thạch kêu lớn lên vì gương mặt Ngọc Tuyền hốc hác, phờ phạc.

Vạch hàng rào bông bụp, Thạch len vào xót xa. Mới có hơn 1 tuần không gặp mà cô tàn tạ đến như thế này. Tình yêu của cô dành cho Quân làm cho anh vừa kính phục, vừa muốn rơi nước mắt:

− Sao ra nông nỗi này vậy Tuyền? Em có thể đau buồn, nhưng đâu phải hành hạ em như thế này. Hay là ba em..

Ngọc Tuyền ứa nước mắt:

− Ba em không làm gì em hết, nhưng mà anh Thạch ơi, em chết mất:

− Chuyện gì nữa Tuyền?

− Em đã. có mang hai tháng rồi, mà anh Quân..

Cô ngồi chồm hổm xuống, 2 tay bưng mặt mà khóc. Thạch chết sững. Ôi! Anh thèm tình yêu của Ngọc Tuyền dành cho Quân biết bao. Tiếc là "thằng quỷ sứ" đó không còn nữa. Hắn chết đi còn để lại 1 hậu quả "chết người" cho Ngọc Tuyền.

Thạch buì ngùi ngồi xuống, anh vịn lên vai cô:

− Ở nhà, có ai hay biết gì chưa?

− Chưa! Ở nhà cứ tưởng em vì anh Quân mà bệnh:

− Rồi em tính sao?

− Em không muốn bỏ nó.

Ngọc Tuyền nức nở:

− Nó là giọt máu của anh Quân, làm sao em bỏ đi được. Nhưng anh biết tính ba em đó, ông mà biết được sẽ giết em chết mất. Còn nếu bỏ nhà đi, em biết đi đâu.

Quả là nan giải, những gì Ngọc Tuyền vừa nói ra cho Thạch hiểu cô đã vì trăn trở suy tính, và chính vì thế mà cô đã gầy rộc người. Anh xót xa ôm vai cô:

− Em không được bỏ nhà đi. Có mang như thế này, em làm gì để sống? Nếu có làm đưọc đi chăng nữa thì cũng chỉ được vài tháng thôi:

− Em không hối hận vì đã trót trao thân cho anh Quân, em cũng không sợ ba em giết em, nhưng ba em sẽ tự giết ông vì nhục đó, anh Thạch ơi.

Thạch cắn môi:

− Em đừng quá tuyệt vọng. Hay là. anh sẽ xin ba em cưới em:

− Cưới em?

Ngọc Tuyền sững sờ đẩy Thạch:

− Anh nói gì vậy? Anh điên rồi hả?

− Anh không điên. Bởi có thể vì danh dự ba em bắt em bỏ đứa bé. Nó là giọt máu của Quân, chúng ta phải bảo vệ nó:

− Còn Hoàn Châu?

− Anh và cô ấy đã chia tay. Cô ấy không còn là Hoàn Châu của thuở nào. Em cứ bằng lòng đi, anh tin ba em không từ chối đâu.

Phải! Ngọc Tuyền biết ba cô sẽ không từ chối. Thạch có nghề nghiệp ổn định, anh còn có cả 1 vườn trái cây tạm đủ sống. Nhưng như thế này, hoá ra cô lợi dụng anh và phụ tình Quân. Anh mới mất, thi thể chưa rã tan và còn tình cảm của cô và anh. Hai trái tim hướng về 2 nẻo khác nhau.

Thạch nghiêm giọng:

− Em nghe anh nói nè Tuyền. Đây chỉ là giải pháp tạm thời, chúng ta là vợ chồng giả. Anh muốn giúp em giữ lại giọt máu của Quân.

Xúc động quá, Ngọc Tuyền chỉ còn biết ôm lấy Thạch mà khóc.

o0o

Đang đi bà Hoan giật mình vì 1 bóng người to lớn đứng chắn trước mặt. Bà nhìn lên, hốt hoảng lùi lại toan tìm đường chạy:

− Trở lại.

Cánh tay thô bạo hất ngược bà Hoan lại và quát tướng lên:

− Bà nghĩ là bà sẽ trốn thoát bọn tôi hay sao?

Thất sắc, bà Hoan gượng gạo:

− Đâu có! Tôi:

− Bà định chừng nào trả tiền cho tôi đây? Bà cho tôi là con nít hay sao vậy?

− Tôi. tôi chưa có tiền.

Nắm tóc bà Hoan bị ghịt mạnh xoắn vào tay, tên cô đồ hầm hầm:

− Không có tiền, không có tiền! Tôi chán câu trả lời của bà lắm rồi. Bà có tin tôi sẽ lấy thẹo bà để trừ nợ không vậy?

Sợ đến muốn ngất luôn, bà Hoan chắp 2 tay lạy như tế sao:

− Cậu Phước! Tôi lạy cậu, tôi sẽ trả tiền cho cậu mà.

Phước béo nạt đùa:

− Bà nói như vậy lần thứ mấy rồi hả?

− Tôi sè có mà. Con Hoàn Châu nhà tôi nó sẽ cho tôi tiền. Tôi sẽ trả cho cậu thật mà:

− Bà muốn khỏi trả tiền cho tôi không?

− Dạ, tôi đâu có dám cậu Phước:

− Tôi sẽ cho bà số tiền thiếu, nếu như bà bảo con gái bà đến gặp tôi và chịu làm việc cho tôi.

Làm việc cho Phước mập. Làm công cụ hái ra tiền cho gã thì đúng hơn. Bà bật khóc:

− Đâu có được cậu Phước. Nó đang ở với ông Cát Đằng:

− Cát Đằng thì mặc kê. Cát Đằng. Ổng dám đụng tới thằng này, tôi để thẹo ổng luôn.

Tên đệ tử đứng gần nhanh miệng chen vào:

− Con gái bả mà chính chuyên gì hả anh Phước. Vừa lấy thằng cha Cát Đằng, vừa lấy thằng Tuấn Hùng:

− Im miệng mày lại đi!

Gã giật mạnh tóc bà Hoan lần nữa, làm cho bà tưởng chừng da đầu bà tuôn theo bàn tay hộ pháp tàn bạo của hắn.

Cắn mạnh răng để khỏi rên lên, bà cố van xin lạy lục gã:

− Cậu Phước! Tôi sẽ trả cho cậu mà:

− Được, tôi kỳ hẹn với bà trong 3 ngày nữa mà bà chưa có tiền, tôi sẽ hỏi mượn cái tay bà làm kỷ niệm đó.

Gà xô đùa bà Hoan ngã lăn kềnh rồi bỏ đi. Lồm cồm ngồi dậy, ba ngồi luôn trên mặt đất mà khóc. Tất cả cũng vì cái thói ham mê cờ bạc mà ra cả:

− Mẹ làm gì ngồi đây vậy?

Vừa thấy Hoàn Châu, bà Hoan bật dậy khóc oà:

− Hoàn Châu ơi! Cứu mẹ với:

− Mẹ lại dây vào với bọn thằng cha Phước béo phải không?

− Mẹ đâu có muốm. Nhưng màmẹ thiếu nợ bọn nó, đến những:

− Là bao nhiêu?

Hoàn Châu vung tay giận dữ:

− Mẹ biết tụi nó là tụi cho vay cắt cổ, sao mẹ còn dây vào với tụi nó hả? Mẹ tưởng con có nhiều tiền lắm hay sao? Mẹ thiếu nó bao nhiêu?

− Mẹ mượn có mười lăm triệu, 1 tháng trả:

− Ba triệu tiền lời chứ gì? Đồ khốn kiếp! Ăn lời cắt cổ người ta:

− Mấy tháng rồi, bây giờ là 38 triệu lận.

Hoàn Châu kinh hãi buông rơi cái ví trên tay. 38 triệu! Cô quát lên:

− Mẹ hãy tự lo liệu đi. Mẹ tưởng con in được tiền hay sao?

Bà Hoan bệu bạo:

− Châu ơi! Tụi nó hẹn trong vòng 3 ngày mà mẹ không có tiền trả, nó sẽ chặt tay mẹ:

− Vậy hãy để nó chặt tay mẹ đi, cho mẹ tỉnh ngộ.

Cô ngoe nguẩy bỏ đi, mặc cho bà Hoan nháo nhào chạy theo. Cô vừa đi vừa gạt nước mắt.

Có ai biết tâm hồn cô đang tan nát. Thạch cưới Ngọc Tuyền. Chỉ mới mấy tháng chia tay thôi mà. Ngày nào anh nói yêu cô, vậy mà bây giờ. cô vừa nói tiếng chia tay là anh rời bỏ cô ngay.

Xa anh rồi, cô mới biết không có ai bằng anh, không ai yêu cô như anh đã từng yêu cô. 1 cái nhăn mặt của cô cũng làm anh băn khoăn lo lắng. Ngày ấy bây giờ còn đâu nữa.

Anh có biết chăng, cô tìm về chốn cũ. Cảnh cũ còn đó, chưa đổi thay mà cuộc tình đã phân ly. Cô nghe tiếng lòng mình nức nở trong buổi chiều hạ.

Trên cành, hoa phượng vẫn nở âm thầm. Con sóng vẫn réo ầm gọi mùa mưa.

o0o

cổng chào hoa cưới và 2 chữ "Tân Hôn" to tướng như xé nát tim Hoàn Châu. Ngày xưa yêu nhau, Thạch hay mơ mộng: ngày cưới của 2 đứa, anh mặc áo thụng xanh, còn cô mặc áo đỏ.

Anh còn cười chọc cô: "Em nhớ phải sinh cho anh đủ 1 đội bóng nha, nhớ đó".

Lúc ấy, cô lườm anh bằng đôi mắt có đuôi, rồi cấu móng tay nhọn vào hông anh. Thạch chịu nhột dở ẹc, anh cong người như con tôm và cười như con đười ươi, cười nắc nẻ. "Anh không đùa nữa Châu ơi! Tha cho anh đi mà.".

Hoàn Châu nằm lăn trên người anh, sự đụng chạm thân mật đã làm 2 đứa cùng sững sờ trong 1 phút. Sau đó cô thẹn thùng vùi mặt vào ngực anh. Anh nâng gương mặt cô lên, đôi sóng mắt giao nhau và đôi làn môi từ từ gặp nhau, trao nhau nụ hôn thắm thiết. Ngày ấy, nay còn đâu nữa..

Hoàn Châu căn nhẹ môi bước qua cánh cổng hoa, cánh cổng ngày xưa cô và Thạch từng mơ ước.

Ngọc Tuyền và Thạch cùng nhìn ra, cả 2 ngỡ ngàng:

− Hoàn Châu!

Hoàn Châu tươi cười dẫu lòng cô đang muốn khóc:

− Tôi xin đến chúc mừng 2 người đây. Sao, không hoan nghênh tôi đến à?

Thạch tiến đến:

− Sao lại không hoan nghênh? Vui lắm chớ! Anh cứ ngỡ em không còn về đây nữa:

− 2 người tệ thật, đám cưới mà không mời tôi, tuy nhiên tôi vẫn đến.

Cô cầm ly rượu trên bàn giơ lên cao:

− xin chúc mừng 2 người bạn thân của tôi!

Ngọc Tuyền lúng túng, sự xuất hiện của Hoàn Châu làm cho cô thấy xấu hổ. Tâm trạng Ngọc Tuyền lúc này đầy mặc cảm có tội, tội cướp người yêu của bạn:

− Hoàn Châu! Tôi xin lỗi. tôi..

Thạch thản nhiên nhận ly rượu trên tay Hoàn Châu:

− Cám ơn lời chúc mừng của em. Sở dĩ anh không mời em dự đám cưới của anh và Ngọc Tuyền, vì anh biết em đã thay đổi. Con đường của em đi và chúng tôi đã hoàn toàn khác nhau.

Thạch uống cạn rồi anh rót 1 ly khác đưa cho cô:

− Bây giờ đến phiên anh mời em và chúc mừng em, càng ngày xinh đẹp hơn.

Hoàn Châu cầm ly rượu uống cạn mà lòng cô đau xé. Ngày nào yêu nhau nồng thắm môi kề môi, sao bây giờ trở nên xa lạ khách sáo. Tất cả tại cô, còn trách ai.

Chờ cho Hoàn Châu uống cạn, Thạch nghiêng mình:

− Cám ơn em đã đến dự. Cứ tự nhiên nhé! Bây giờ anh xin lỗi, anh còn phải đi tiếp khách.

Anh ôm qua vai Ngọc Tuyền đi sang bàn khác, để mặc Hoàn Châu. Có ai biết lòng anh cũng nổi phong ba. Cô đã phụ bạc anh, vậy mà cô còn xuất hiện cho lòng anh đau đớn.

Đi theo Thạch, Ngọc Tuyền đầy ái ngại:

− Anh Thạch! Hay anh đi gặp riêng Hoàn Châu và giải thích cho cô ấy hiểu, chúng ta..

Thạch lắc đầu:

− Không cần. Em không nghe anh nói hay sao? Con đường đi của anh và cô ấy đã khác nhau. Cô ấy đã vì danh lợi mà phụ bạc quay lưng.

Biết lòng anh cũng đang xót xa, Ngọc Tuyền đành im lặng. Cô và anh cùng 1 nỗi đau chung: mất người mình yêu.

Bây giờ Quân đã ở 1 cõi rất xa, anh có hiểu chăng những nỗi đớn đau cô phải chịu?

o0o

Hoàn Châu đi những bước chân xiêu xẹo, cô uống rượu hơi nhiều trong tiệc cưới của Thạch, và bây giờ ra về 1 mình trong nỗi đau tơi bời.

Anh đã cưới vợ, 1 tình yêu tan vỡ để lại biết bao ngậm ngùi. 1 thuở nào yêu nhau, sao bây giờ thành xa lạ. Bài thơ nào anh viết tặng cô ngày 2 đứa mới yêu nhau, cô vẫn còn ghi khắc trong lòng, nhưng nay tình yêu đã chết rồi, chỉ còn là kỷ niệm mà thôi.

2 bóng đen đứng chắn trước mặt Hoàn Châu. Cô giật mình nhìn lên. 2 tên cận vệ của Phước Béo. Hoàn Châu lùi lại:

− Tránh ra! 2 anh muốn gì?

− Anh Phước nói mời chị lên xe.

Theo hướng tay hắn, Hoàn Châu nhìn theo. Ông ta đang ngồi trên xe với chiếc kính đen to bè trên mặt. 2 tên cận vệ mặt thì như sẵn sàng đánh lộn vậy. Hoàn Châu thở dài, cô biết mình không thể không đi, nên gạt cả 2 ra, cô chậm chạp đi đến xe. Cánh cửa mở ra cho cô ngồi lên. Phước béo không nói gì cả, ông ta phẩy tay ra hiệu cho xe chạy đi, sau khi 2 tên cận vệ cùng ngồi vào.

Sau lưng Hoàn Châu, từ 1 con hẻm, Thạch đang đứng nhìn theo, 2 tay anh nắm lại. Đó là 1 sự thật đau lòng anh vừa trông thấy.

Cuộc đời Hoàn Châu có lắm kẻ đưa người đón, thế thì cô còn xuất hiện ở đây chi vậy? Điều đó càng khiến lòng anh đau đớn cho 1 tình yêu đã thực sự tan vỡ:

− Vào trong đi anh Thạch!

Ngọc Tuyền nắm tay Thạch lay nhẹ. Anh lắc đầu, tuy nhiên chân vẫn bước theo cô.

o0o

Lôi mạnh tay Hoàn Châu và xô cô ngã sóng soài lên giường, Phước giận dữ:

− Cô tưởng cô muốn trốn tôi là được à?

Không chút sợ hãi, Hoàn Châu ngồi dậy:

− Tại sao tôi phải trốn ông?

− Cô còn dám hỏi tôi? Tụi mày! Hãy lôi bà ấy ra cho tao!

Cánh cửa mở, Hoàn Châu sững sờ nhìn mẹ. Bà đang bị bọn cận vệ của tên Phước trói lại. Ông ta xẵng giọng:

− Mày hãy hỏi mẹ của mày đi. Đã nhận tiền của tao mà dám tỉnh tuồng xem như không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ tụi bây chưa biết danh của Phước Béo này. Tụi bây! Hãy cho chúng nó biết tay đi!

Vừa dứt lời, những cái tát như trời giáng vào mặt bà Hoan. Bà hét lên đau đớn.

Hoàn Châu hét lớn:

− Thả bà ấy ra đi! Tôi đây, ông muốn làm gì tôi thì làm đi! Hãy thả bả ra đi!

Hoàn Châu quay đi, cô vừa giận vừa thương mẹ. Cũng đáng kiếp cho bà.

Bọn cận vệ mở trói và lôi bà Hoan đi. Hoàn Châu đứng giữa phòng, cô cởi bỏ hết quần áo trên người mình ném xuống chân, lạnh lùng:

− Ông hãy sử dụng đồng tiền của ông đi.

Phước ngẩn người ra, đây là lần đầu tiên anh ta bắt gặp 1 cô gái không biết sợ. Anh ta bước đến ngắm Hoàn Châu như săm soi 1 vật để biết giá trị món đồ mình sắp chiếm hữu, rồi nhẹ tay vuốt lên ngực cô.

Hoàn Châu nhắm mắt lại. Phút giây này đây, cô muốn mình được chết. Chết là hết tất cả, mọi ưu phiền bỏ lại sau lưng. Đêm này là đêm tân hôn của Thạch, giờ này anh đang hạnh phúc bên người vợ mới cưới, còn cô đang trong vòng tay 1 gã đàn ông phàm phu tục tử, hắn đang chiếm đoạt thân xác của cô:

− Mở mắt ra đi!

1 cái tát nhẹ và mặt Hoàn Châu, đồng thời 1 ly rượu đưa vào miệng cô:

− Uống 1 chút rượu đã!

Không từ chối, Hoàn Châu uống cạn. Phước béo, Cát Đằng hay Tuấn Hùng. tất cả đều như nhau, cùng 1 mục đích thoả mãn dục vọng của họ. Hoàn Châu uống rượu trong nước mắt. Chợt, cô hét to lên, 1 cơn đau đến tắt thở. Gã đang dùng điếu thuốc dí lên ngực cô và thích thú nhìn cô đau đớn oằn oại.

Trước khi ngất đi, hình như cô nhìn thấy Thạch. anh đang khóc và nhìn cô, cái nhìn sâu thăm thẳm.

o0o

− Em hãy ngũ đi, ngày nay có lẽ em mệt lắm rồi.

Thạch cởi áo khoác ra máng lên móc, Ngọc Tuyền ngập ngừng:

− Rồi anh ngủ ở đâu, anh Thạch?

− Anh hả?

Thạch nhún vai:

− Anh có mua 1 cái ghế bố xếp kìa. Anh sẽ ngủ trên ghế bố, không cần lo cho anh.

Thạch thật chu đáo, Ngọc Tuyền cảm kích nước mắt cô lại trào ra:

− Cả đời em nợ anh, anh Thạch ạ.

Thạch nhăn mặt:

− Em lại nữa rồi. Được, cứ cho em nợ anh, vì thằng Quân thiếu nợ em, nó không trả, nên anh trả, được chưa? Trông mặt em bơ phờ lắm rồi, hãy nằm xuống giường và ngủ đi!

Ngọc Tuyền nằm xuống, bây giờ cô mới tháy mệt sau 1 ngày cưới bận rộn. 1 ngày cô hằng mơ ước với Quân, được sánh vai cùng anh, anh mặc áo dài khăn đóng màu xanh, và cô mặc áo cưới gấm màu đỏ, đầu vấn khăn dỏ, đi giữa những lời chúc mừng.

cái ngày ấy chỉ còn là 1 giấc mơ hoang tưởng, anh đã vĩnh viễn đi xa để lại cho cô nỗi nhớ và nước mắt và 1 đứa con nữa.

Em giận anh rồi đó Quân. Tại sao anh làm khổ em? Tại sao anh hứa mà không về? Trong đêm tối, nước mắt Ngọc Tuyền lã chã rơi.

Thạch trở mình nằm nghiêng qua, anh đập tay lên giường:

− Em lại khóc nữa sao Tuyền? Mang thai mà em khóc hoài, không tốt cho thai nhi đâu.

Mặc cho Thạch nói, Ngọc Tuyền cứ khóc. Những tiếng khóc cố kèm nén, thành ra đôi vai cô run rẩy. Thạch thở dài quay lưng. Anh chỉ có thể giúp cô như vậy thôi. Còn chia sẻ nỗi đau này, anh biết làm sao đây? Vì chính anh cũng đang đau. Giá như ngày hôm nay Hoàn Châu đừng đến. Cô xuất hiện chỉ làm anh thêm đau lòng, thêm quay quắt.

1 đêm dài trôi qua lạnh lùng..

o0o

− Sao Ngọc Tuyền?

Thạch đứng dậy ngay khi vừa thấy Ngọc Tuyền bước ra. Anh lo lắng nhìn cô. Ngọc Tuyền không nói gì cả, cô đưa cho anh tờ kết quả siêu âm. Thạch cầm lấy, anh kêu lên:

− Trời đất! Song thai!

Qua phút sửng sốt, anh đùa:

− Cái thằng Quân này thiệt. Nó bỏ đi không thèm nói 1 câu, nhưng lại gởi cho em đến 2 đứa con. Em thấy còn mệt nhiều không?

− Dạ, bác sĩ có cho toa mua thuốc:

− Đưa đây anh mua cho.

Anh cầm lấy toa thuốc đọc:

− Chỉ là thuốc bổ thôi. Thôi, về đi.

Anh bước đi chậm, Ngọc Tuyền cũng bước theo anh. 1 chút vui và 1 chút lo lắng. cô đang sống dựa vào Thạch và dự định sau khi sinh con sẽ trở ra chợ buôn bán nuôi con, nhưng ông trời lại cho cô mang thai song sinh. cô phải làm như thế nào đây? Tiếp tục lợi dụng lòng tốt của anh hoài hay sao? Anh còn phải cưới vợ sinh con. Định mệnh sao cứ mãi cợt đùa với cô:

− Anh Thạch này!

Thạch quay lại:

− Em muốn nói gì, Tuyền?

− Em muốn ra chợ buôn bán. Sống nhờ anh hoài thế này, em ngại lắm. Hơn n?