← Quay lại trang sách

Tập 2

Ngọc Tuyền kéo khăn lau nước mắt, cô đau đớn nhìn Thạch nằm thiêm thiếp. Thạch đã mê như thế 2 ngày nay, vết bỏng nặng quá. Bé Trung và bé Hằng cũng bỏng, nhưng nhẹ hơn.

2 ngày nay, cơ quan rồi láng giềng cho chút đỉnh tiền, nhưng có thấm vào đâu so với nhu cầu đang cần tiền mua thuốc cho Thạch.

Ngọc Tuyền không muốn nhờ va? Quân, nhưng nếu nhờ vả anh, cô còn biết trông vào ai. Thạch đã quên thân anh để cứu 2 con của Quân, đã đến lúc Quân phải gánh vác trách nhiệm nuôi con.

Để cho mẹ trông nom 2 đứa bé, Ngọc Tuyền đón xe đi thành phố. Tất cả hy vọng cô chỉ còn biết trông mong vào anh, mong anh bỏ qua những lỗi lầm của cô và Thạch:

− Bà tìm ai?

Cách ăn mặc luộm thuộm của Ngọc Tuyền đã làm cho người giúp việc xem thường. Mặt cô ta khinh khỉnh, Ngọc Tuyền thấp giọng:

− Tôi muốn gặp ông chủ hoặc bà chủ nhà này, cô làm ơn mở cửa.

Cô ta nhìn Ngọc Tuyền từ đầu đến chân, cất giọng hách dịch:

− Có chuyện gì vậy?

− Chuyện quan trọng, phiền cô nói giùm cho, có Ngọc Tuyền ở quê lên tìm:

− Chờ đó đi!

Cô ta ngoe nguẩy đi chứ không chịu mở cửa cho Ngọc Tuyền vào. Đứng bên ngoài nhìn vào, Ngọc Tuyền thầm chua xót. Liệu cô có sai lầm không khi không chịu nói sự thật? Quân sống sung túc đầy đủ, còn 2 đứa con của anh cơ hàn. Muốn gởi con đi nhà trẻ cũng không đủ tiền, phải bỏ con ở nhà và khoá cửa lại. Nếu như Thạch không liều mình cứu sống con.. Ngọc Tuyền cả đời ân hận.

Thật lâu, để cho Ngọc Tuyền đứng dưới cái nắng chói chang, cô giúp mới trở ra:

− Bà chủ vừa thức dậy. Còn ông chủ đi Hà Nội không biết khi nào về.

Cô ta mở cánh cửa đủ cho Ngọc Tuyền lách vào, và chỉ cái ghế đá ở hành lang:

− Đợi 1 chút đi!

Lòng Ngọc Tuyền ngổn ngang trăm mối, cô không ngồi nổi. Người cô muốn gặp là Quân, còn Hoàn Châu, bây giờ cô đã là vợ của anh, liệu thói thường tình của đàn bà là ích kỷ đố kỵ, cô có chịu đưa ra 1 số tiền lớn?

− Ai đây?

Bà Hoan ngẩn người ra nhìn Ngọc Tuyền, cô kêu lên:

− Bác Hoan! Cháu là Ngọc Tuyền đây nè:

− Trời đất! Ngọc Tuyền đây sao? Sao bây giờ cháu già và xấu dữ vậy? Quần áo nhếch nhác.. Vào phòng khách ngồi đi cháu.

Bà dắt tay Ngọc Tuyền vào. Quay lại cô giúp việc, bà quát:

− Sao không chịu mời cô Ngọc Tuyền vào nhà rồi lấy nước uống? Mày là cái thứ gì mà khinh thường người khác vậy?

Ai mắng chứ bà Hoan thì phải biết, cô ả vội lui vào ngay. Hoàn Châu yểu điệu đi xuống, mùi nước hoa từ người cô ngào ngạt.

Ngọc Tuyền chào bạn. Hoàn Châu quả thật đẹp và sang trọng. Người ta thường bảo "người đẹp vì lụa", ở đây sự giàu sang càng tôn vinh nhan sắc của Hoàn Châu hơn. Cô chậm rãi bước xuống, trên cổ và bàn tay lấp lánh những hạt kim cương đắt tiền:

− Có chuyện gì mà Ngọc Tuyền mới sáng sớm đi tìm tôi vậy?

− Có, có, Hoàn Châu! Cậu giúp giùm tôi. Nhà tôi bị hoả hoạn, anh Thạch bị thương rất nặng đang hôm mê - Ngọc Tuyền nói đến không kịp thở - Bé Trung và bé Hằng.:

− Bé Hằng và bé Trung thì liên quan gì đến chúng tôi? Anh Quân cũng phải khó nhọc được mới kiếm được tiền, cậu đến gõ cửa lầm nhà rồi. Sao cậu không đến cơ quan của anh Thạch ấy?

Vẻ mặt Hoàn Châu dửng dưng đến lạnh lùng 1 cách tàn nhẫn như họ chưa từng quen nhau, Ngọc Tuyền cố vớt vát hy vọng cuối cùng:

− Cơ quan của anh Thạch có cho, nhưng không đủ. Mình đến tìm cậu vì mình biết cậu có tiền. Mình sẽ trả cậu tiền sau khi anh Thạch và 2 đứa nhỏ bình phục. Mình sẽ kiếm tiền trả lại cho cậu, mình xin hứa.

Hoàn Châu châm biếm:

− Cậu sẽ trả cho tôi 1 năm hay 10 năm? Tóm lại, tôi chỉ có thể giúp cậu tiền về xe mà thôi. Cậu về đi!

Hoàn Châu ném lên bàn 2 tờ năm chục ngàn, cô hất hàm nhìn mẹ:

− Mẹ đưa nó ra ngoài, rồi nhớ đóng cổng cho cẩn thận.

Ngọc Tuyền chết điếng. Sự sống của Thạch lẽ nào tiêu tan hy vọng rồi sao? Cô không thể để cho anh chết. Anh đã quên thân anh để cứu 2 đứa con của Quân, và đây là nhà của Quân, tiền bạc của Quân, tài sản của Quân..

Thạch ơi! Em đành có lỗi với anh.

Lao đến quỳ trước mặt Hoàn Châu, nước mắt Ngọc Tuyền ràn rụa:

− Hoàn Châu! Dẫu cậu là vợ anh Quân, nhưng cậu cũng 1 thời là bạn gái của anh Thạch. Cậu bỏ anh ấy, chư' đâu phải anh ấy bỏ cậu. Cậu hãy vì 1 chút tình cũ mà cứu anh ấy đi.

Hoàn Châu khoanh tay trước ngực lạnh lùng:

− Từ lúc tôi hiểu thế nào là mãnh lực của đồng tiền, tôi dặn lòng chớ tin ai và mềm lòng vì ai. Tôi sẽ không giúp anh ấy đâu:

− Được..

Ngọc Tuyền cắn mạnh môi:

− Cậu không muốn giúp anh ấy chứ gì? Được, mình đến đây không phải cốt gặp cậu, mà gặp anh Quân, vì 2 đứa bé song sinh đó là máu thịt của anh Quân. Tại sao mình và anh Thạch vội vã cưới nhau? Mình tin là cậu hiểu. Vậy cậu hãy cứu anh Thạch, cứu 2 đứa bé.. Bây giờ mình không xin nữa, mà kêu gọi bổn phận lòng nhân đạo của cậu.

Hoàn Châu đứng đờ ra, cô đã suy đoán không sai. Là con của Quân. Nhưng rồi Hoàn Châu định tỉnh ngay:

− Tôi không hiểu cậu nói gì cả. Tôi sẽ giúp cậu 1 triệu, nhiều lắm rồi đó.

Quay lại cô giúp việc, Hoàn Châu ra lệnh:

− Theo tôi lên lầu lấy tiền đưa cho cô ta và không được mở cửa cho vào nữa. Nếu không, tôi sẽ đuổi việ chị.

Cô hất mặt nhìn Ngọc Tuyền:

− những lời cậu vừa nói thật trẻ con vô lý, tôi không tin cậu và cả anh Quân nữa. Tại sao trong ngày thôi nôi của chúng nó, anh Quân hỏi, cậu lại phủ nhận? Cậu muốn làm tiền chúng tôi à? Ấu trĩ, giả dối lắm Ngọc Tuyền.

Nãy giờ im lặng, đến lúc này không chịu được thái độ quá tàn nhẫn của con, bà Hoan khó chịu xen vào:

− Con cư xử như thế là không đúng rồi Hoàn Châu. Ngọc Tuyền là bạn của con, đâu phải xa lạ. 2 đứa từng chia chung 1 củ khoai, mặc áo chung, ăn chung. Lẽ ra con phải giúp nó. Hơn nữa, 2 đứa bé ấy là con của Quân..

Hoàn Châu cắt ngang lời mẹ, cô nói như quát:

− Chuyện của con, con biết giải quyết, không cần mẹ xen vào. Mẹ tốt lắm sao? Mẹ đã vì tiền mà bán rẻ con mình. Tốt nhất mẹ nên im lặng.

Hoàn Châu nện mạnh gót giày đi, mặc cho bà Hoan sững sờ và mặc cho Ngọc Tuyền đau đớn và tuyệt vọng. Cô sẽ không cần tiền của Hoàn Châu, cô đã gõ lầm cửa rồi. Còn Quân, chắc gì anh chịu tin cô khi anh đang rất hận cô.

Ở bệnh viện, Thạch và 2 đứa nhỏ đang cần sự chăm sóc của cô. Ngọc Tuyền đứng lên đi ra cửa. Lòng cô tan nát não nề.

Bà Hoan đuổi theo:

− Ngọc Tuyền! Cháu không chờ lấy tiền sao?

− Dạ thôi bác ạ, số tiền đó cũng chẳng cứu được anh ấy. Có lẽ phần số anh ấy ngắn ngủi. Thằng Trung cũng phỏng nặng ở chân, con cần trở về:

− Hãy đợi bác! Nhớ đừng đi đó!

Bà lôi Ngọc Tuyền vào phòng mình, mở tủ rút hết tiền trong tủ dúi vào tay cô:

− Cháu cầm lấy đi, không được từ chối. Đây là tiền bác cho thằng Trung. Gượm đã! Chờ lấy tiền của Hoàn Châu, nó là 1 con quỷ sắt đá rồi, nhưng cũng đừng tự ái trong lúc này cháu ạ.

Cảm động Ngọc Tuyền nấc lên, cô nói tiếng cám ơn mà nói không thành lời.

o0o

Xuống xe đò và lên xe thồ, Ngọc Tuyền nóng nảy hối người tài xế. Ruột gan cô nóng như hơ. Cho dù số tiền của bà Hoan cho không là bao, nhưng có còn hơn không, nó có thể phần nào giúp anh Thạch chống chọi lại tử thần.

Thằng Trung đang khóc nhề nhệ vì cái chân đau. Ngọc Tuyền lao vào, người đầy bụi đường và mồ hôi, cô chỉ biết ôm lấy đầu con vỗ về:

− Trung! Ngoan nào con.. Con xem chi. Hằng ngủ ngon chưa:

− Bé Hằng đang sốt, y tá vừa lấy nhiệt độ, gần 39 độ lận đó - Bà Phát buồn rầu nói.

bao nhiều âu lo và sóng gió dường như muốn đổ lên hết đôi vai yếu ớt của Ngọc Tuyền. Cô vuốt ve gương mặt con gái mà ứa nước mắt. Lẽ nào ông trời trừng phạt cho sự sai lầm của cô, khi không cho Quân nhận con? Nước mắt Ngọc Tuyền rơi nhanh trên tóc con.

Bà Phát cũng khóc theo:

− Lẽ ra mẹ không nên bỏ chúng nó ở nhà 1 mình. Tất cả tại mẹ. Chúng nó có mệnh hệ nào, mẹ cũng chết theo nó:

− đừng nói như vậy mẹ ơi. Là tại con, tại con..

Đang nói Ngọc Tuyền vội bưng mặt, cô thấy chóng mặt quá. Suốt ngày nay cô có ăn uống gì đâu, lo lắng chiếm mất tất cả:

− Con làm sao vậy Tuyền?

− Con chóng mặt quá. Có lẽ con đói thôi:

− Để mẹ pha cho con 1 ly sữa.

Ly sữa nóng giúp Ngọc Tuyền tỉnh táo lại 1 chút, cũng là lúc cô nghĩ đến Thạch. Anh còn nằm ở phòng cấp cứu. Cô ngồi dậy ngay:

− Con chưa khỏe lại, định đi đâu đó Tuyền?

− Con sang phòng anh Thạch.

Lần theo vách tường, Ngọc Tuyền đi lên phòng cấp cứu. Cô chỉ đứng được bên ngoài nhìn anh chập chùng trong cơn mê mà nước mắt cứ tuôn dòng.

o0o

Hoàn Châu giận dữ xô mạnh cửa phòng, cô nói như hét:

− Con Huệ nói mẹ cho Ngọc Tuyền rất nhiều tiền. Mẹ có tấm lòng hào hiệp từ lúc nào vậy?

Trước câu hỏi châm biếm của con gái, bà Hoan không giận. Tại bà làm mẹ không ra gì, cho nên bây giờ Hoàn Châu có đối xử tệ bạc, bà cũng cam chịu.

Bà ngước lên nhìn Hoàn Châu:

− Mẹ nhìn nhận là mẹ sai, khi vì hoàn cảnh nợ nần bức bách, mẹ đã bán con cho ông Cát Đằng. Nhưng con không nên vì lòng thù hằn mà cư xử bất công với mọi người.

Hoàn Châu lạnh lùng:

− Chính cuộc đời đã dạy con như vậy đó. Và cả mẹ nữa, mẹ chẳng những nhận tiền của Cát Đằng mà cả tên Phước. Hắn đâu có xem con là người.

Cô vạch cúc áo lên ngực mình và kéo váy áo ngủ lên hằn học:

− những vết thẹo ghê tởm này trên thân thể con, mẹ có biết vì sao không?

−.:

− Sau khi thỏa mãn thú tính, tên Phước không ngần ngại tí tàn thuốc vào người con. Hắn thích thú nhìn da thịt con cháy, nhìn con oằn oại đau đớn.. Lúc đó mẹ đang ở đâu hả? Mẹ ở trong 1 sòng bạc đỏ đen nào đó đang sát phạt, phải không?

Bà Hoan rơi nước mắt:

− Mẹ xin lỗi con. Mẹ đã ăn năn lắm rồi. Chính vì thế mẹ thề bỏ hết bài bạc. Thằng Quân cho bao nhiêu tiền, mẹ cất hết. Quân là người tốt, nó cứu vớt con, con phải biết ơn mà cứu 2 đứa con của nó chứ:

− Con không cứu. Sau này con sẽ có con với anh ấy, tiền bạc của anh ấy là của con con, chúng nó còn sống, chúng sẽ phân chia tài sản. Con muốn những đứa con của anh Quân phải chết.

Bà Hoan kinh hãi nhìn Hoàn Châu. Cái vẻ độc ác và lời nói kia làm cho bà sợ hãi. Hoàn Châu điên rồi, cuộc sống ô nhục ngày xưa đã thực sự biến đổi đứa con gái hồn nhiên ngây thơ của bà, và bà chính là tên thủ phạm.

Hoàn Châu hăn học:

− Con cấm mẹ nói bất cứ điều gì với anh ấy. Con vừa điện thoại đến bệnh viện.. Hà.. hà..

Hoàn Châu cười thành tiếng:

− Chi phí điều trị cho thằng Trung, bé Hằng và Thạch lên đến cả trăm triệu.. Tất cả chết hết đi. Mười ngày nữa anh Quân mới về, mẹ hiểu chứ?

Hoàn Châu bỏ đi, bà Hoan đứng chết điếng. Lúc này bà ân hận làm sao. Chưa bao giờ bà hỏi Quân số điện thoại di động của anh. Mà hỏi để làm gì? Bây giờ phải làm sao đây?

Đi qua đi lại, ruột gan của bà như có trăm ngọn lửa đang bùng cháy.

o0o

3 ngày trôi qua, đầu óc của bà Hoan như chợt tỉnh khi mà Quân vẫn chưa về. Bà cuống cuồng chạy đi và đến gõ cửa ầm ầm nhà người tài xế lái xe cho Quân:

− có chuyện gì vậy bà chủ?

Tài xế Tư mở rộng cửa cho bà Hoan bước vào. Anh ân cần rót nước trà mời bà.

Bà Hoan xua tay:

− Tôi hỏi cậu chuyện này thôi. Số là Quân có cho tôi số điện thoại của nó, nhưng tôi đã làm mất. Nay nhà có việc cần, con Hoàn Châu lại đi Đà Lạt, cậu có thể cho tôi biết số điện thoại của ông chủ cậu được không?

Tư tươi cười:

− Tưởng chuyện gì, để cháu ghi ngay số điện thoại của anh Quân cho bác.

Cầm được số điện thoại của Quân, bà Hoàn thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, bà cẩn thận dặn:

− Cậu đừng nói gì với con Hoàn Châu nhà tôi nhé:

− Dạ, cháu sẽ không nói.

Từ giã Tư, bà Hoan đi luôn ra quầy điện thoại. Sáng nay Hoàn Châu đi Đà Lạt chơi, cho nên bà có thể an tâm gọi điện cho Quân:

− Alô.

Tiếng của Quân! Bà Hoan mừng quýnh:

− Mẹ đây Quân:

− Có chuyện gì vậy mẹ?

− Mẹ nói vắt tắt thôi. Con về ngay để giúp Ngọc Tuyền và 2 đứa con của con, chúng nó đang rất nguy kịch và ca? Thạch nữa. 2 đứa nhỏ là con ruột của con đó. Về ngay kẻo không kịp. Mẹ giấu Hoàn Châu điện thoại cho con đó.

Quân sửng sốt, anh từng linh cảm như thế mà:

− Alô, con còn nghe chớ Quân?

− Dạ, con sẽ lập tức về ngay.

Quân sung sướng đến độ gần như nghẹt thở. Là con của anh. Cám ơn thượng đế. Tắt điện thoại, Quân lao ra ngoài như cơn lốc.

o0o

Ngọc Tuyền tuyệt vọng đứng bên ngoài. Tính mạng của Thạch đang như chỉ mành treo chuôn g. những biến chứng xảy ra từng ngày từng giờ. Bình oxy lên xuống những nhịp thở bất thường.

Tì tay vào tấm cửa kính, Ngọc Tuyền bơ phờ nhìn vào Thạch nằm đó bất động, tấm khăn phủ hờ hững trên thân thể đầy vết bỏng rộp của anh. Đã 1 tuần, anh vẫn chìm trong cơn mê chập chùng.

Anh không được chết Thạch ơi. Xin hãy cứu anh ấy. Nhưng hình như ông trời không nghe tiếng van xin của Ngọc Tuyền.

1 bàn tay đặt lên vai Ngọc Tuyền, cô thờ ơ quay lại và sững sốt:

− Anh Quân!

Là Quân, anh đã đến! Anh xót xa nhìn Ngọc Tuyền. Cô ốm quá, và già đi so với lần gặp nhau cuối cùng, khi cô nói với anh 2 đứa con sonh sinh không phải là con của anh:

− Thạch như thế nào rồi?

− Bác sĩ nói hy vọng còn sống mong manh lắm. Huyết áp cao, tim lớn nên thở rất khó. Em chết mất, anh Quân ơi. Anh Thạch đã hy sinh thân anh ấy cứu con của chúng ta:

− Mẹ của Hoàn Châu đã gọi cho anh. Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi để cứu anh ấy, em an tâm đi!

Anh dìu cô đi lại ghế ngồi xuống:

− 2 đứa nhỏ như thế nào?

− Chân thằng Trung chưa lành, còn bé Hằng đã bình phục, không còn sốt nữa. Anh không giận em vì em đã lừa dối anh hay sao?

Quân lắc đầu:

− Anh đã suy nghĩ trên suốt quãng đường đi, và anh hiểu vì sao em và Thạch đám cưới vội vã.

Ngọc Tuyền lau nước mắt:

− Nếu anh ấy không cưới em, em chỉ có nước bỏ nhà đi để bảo vệ giọt máu của anh. Lúc đó em và anh Thạch đồng lòng rằng phải bảo vệ giọt máu của anh. Có lẽ là định mệnh. 2 đứa bé xinh quá, chính vì vậy mà anh Thạch trở thành ích kỷ với anh:

− Anh Thạch yêu cầu anh đi, trả bình yên cho em, tránh xúc động cho em, và anh đã đi. Lúc đó anh đau khổ cùng cực:

− Anh có thể không tin em, nhưng có 1 điều em vẫn đợi anh, đợi 1 cách tuyệt vọng.. để rồi trong đêm làm giỗ anh lần thứ nhất, em đã ngã vào lòng Thạch, nói đúng hơn là sự đền đáp ơn nghĩa. Bây giờ thì cả đời em trả cũng không nổi:

− Đừng quá lo lắng, anh sẽ lo cho anh Thạch bằng tất cả khả năng của anh.

Quân lau nước mắt cho cô, anh ngập ngừng:

− Anh gặp con 1 chút nhé?

Ngọc Tuyền đứng lên, giọng cô bi ai:

− Không ngờ anh gởi cho em 2 đứa con chứ không phải 1, đã nghèo em lại càng nghèo hơn. Có 1 đôi lúc em muốn gặp anh để nói sự thật. Tim em vẫn cứ ray rứt khoắc khoải vì hình ảnh quay lưng đi của anh hôm ấy. Nhưng nghĩ đến Thạch, nếu như em nói ra sự thật là em xúc phạm anh ấy, cho nên em lại thôi.

Quân siết nhẹ vai Ngọc Tuyền:

− Anh hiểu mà.

Bà Phát đang bón sữa cho thằng Trung. Thấy Ngọc Tuyền, thằng bé cười phơi mấy cái răng sữa nhỏ xíu:

− Mẹ!

Quân ngây ngất, nó giống anh quá. Anh ngồi sụp xuống nắm tay cả nó và bé Hằng:

− Con tên gì, nói cho.. chú nghe với?

Bé Hằng lanh lợi hơn, nó chen vào:

− Con tên bé Hằng, còn Trung tên bé Trung.

Câu nói ngây thơ của con làm Quân phì cười. Anh ôm nó hôn:

− Chú là ai vậy?

− Bạn của ba mẹ con.

Nó sờ tay lên đôi kính cận của Quân đang đeo:

− Con mượn nha?

Ngọc Tuyền nhăn mặt:

− Con hư quá đó, Hằng.

Cô giải thích với Quân:

− Thạch rất cưng nó, cho nên bướng lắm.

Quân ôm choàng 2 con, mùi hương của con khiến anh rung động ngất ngây. Chưa bao giờ anh cảm nhận được tình phụ tử đến nghẹn ngào trong timn mình. Anh mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong sự yêu thương của mọi người, đó cũng chính là nguyên nhân anh cư xử tốt với bà Hoan, cách cư xử anh đã cảm hoá bà. Và giờ đây, anh hạnh phúc quá. Con của anh. Đứa con kết tinh của tình yêu đêm ấy.

o0o

Hoàn Châu hằn học qua điện thoại:

− Anh đang ở đâu vậy?

Giọng Quân vẫn đầm ấm:

− Thì em cứ vui chơi đi, anh có trách em đâu:

− Anh có thấy anh bỏ em 1 mình gần cả tháng rồi không? Có vợ chồng nào mà như vậy không. Em sẽ về Sài Gòn nội ngày mai đó:

− Xin lỗi, anh đang bận lắm:

− Anh Quân! Chừng nào anh mới về?

Hoàn Châu hét lên, nhưng Quân đã tắt máy. Anh ta đang ở đâu vậy?

Hoàn Châu giận dữ dằn điện thoại xuống. Từ 2 tuần nay anh luôn nói với cô anh rất bận. Hay là anh ta.. lại gặp Ngọc Tuyền? Ý nghĩ này làm cho Hoàn Châu hoảng sợ. Không, cô không thể nào mất Quân. Mất Quân cô sẽ mất tất cả, cuộc sống xa hoa, kẻ hầu người hạ, tiền đầy túi.. Tài sản của Quân là của cô, không ai có thể sẻ chia hay tranh giành. Hét gọi gã tài xế, Hoàn Châu ra lệnh cho anh ta chuẩn bị xe đi về.

Vừa về nhà, Hoàn Châu xộc ngay vào phòng mẹ:

− Châu!:

− Mẹ im đi, nghe con hỏi! có phải mẹ đã báo tin cho anh Quân là Ngọc Tuyền đi tìm anh ấy?

Trước cơn thịnh nộ của con gái, bà Hoan gật đầu nhỏ nhẹ:

− Làm người, ăn ở phải có đạo đức 1 chút con ạ. Tiền của Quân có, nó phải lo cho con nó và đáp tạ ơn của Thạch.

Hoàn Châu rít lên chói tai:

− Mẹ im đi! Mẹ hại con rồi. Suốt đời mẹ chỉ biết hại con gái của mình, vậy mà mẹ mở miệng là nói đạo đức. Đồ đạo đức giả! Me hãy đi đi, tôi không muốn thấy bà nữa.

Hoàn Châu giận dữ quật đổ nát tung tóe những thứ trong phòng mẹ. Cô gần như điên lên bở viễn ảnh sẽ bi. Quân bỏ rơi. Cô hầm hầm quát tháo và đập phá.

Quân đang ở cạnh Ngọc Tuyền và 2 đứa con, họ sẽ nối lại cung đàn dang dở, khi mà Thạch không còn sống. Anh sẽ ly hôn với cô.

Không bao giờ cô chịu ly hôn. Trước cơn thịnh nộ của Hoàn Châu, bà Hoan ngồi im lặng. Bà không buồn cũng như không tin Quân bo? Hoàn Châu, khi bà đã xem trọng anh hơn con gái mình.

Quật nát hết mọi thứ, Hoàn Châu vùng lên.. Cô sẽ đi tìm họ.

o0o

1 mặt, Quân tìm bác sĩ giỏi và lo chuyển Thạch về thành phố. 1 mặt, Quân đưa tiền cho ông Phát cất lại nhà. Còn bao nhiêu thời khắc còn lại, Quân dành hết cho 2 con.

Đặc biệt hôm nay thằng Trung thật đẹp trai trong bộ đồ soọc mới. Cái chân hãy còn đau, nên Quân bắt nó ngồi 1 chỗ. Con bé Hằng xinh xắn với chiếc váy đầm trắng. Nhìn nó mà Quân nao lòng, nó có đôi mắt to và đen lấp lánh như mắt Ngọc Tuyền.

Nó xoay người làm duyên:

− Con đẹp không ba?

− Không ai đẹp bằng con gái của ba hết. Bé Hằng số một.

Nó nhảy vào lòng Quân và ngồi lên đùi anh. Thằng Trung ganh tỵ:

− Ba ôm bé Hằng, không ôm con:

− Ba ôm con nè.

Quân ôm nó vào lòng và hôn:

− Con phải gọi chi. Hằng chứ không gọi là bé Hằng.

1 bóng đen đứng chắn trước mặt Quân, anh nhìn lên và cười:

− Hoàn Châu! Em về quê hồi nào vậy?

Hoàn Châu mím môi giận dữ. Anh không ngạc nhiên cũng không hề e ngại sợ hãi khi cô tìm về và bắt gặp anh đang vui đùa với 2 đứa nhỏ. Anh xem thường cô quá rồi, khi cô là vợ anh, vợ hợp pháp.

Quân ngồi nhích qua, chừa 1 khoảng ghế đá cho Hoàn Châu:

− Em ngồi đi! Em xem, thằng Trung nó giống anh như đúc:

− Anh định nhân cơ hội này mà nhìn 2 đứa nhỏ à?

Quân cau mày:

− Em nói gì khó nghe quá vậy? Không biết thì thôi, chứ đã biết rồi thì dù Thạch bệnh hoạn hay khỏe mạnh, anh vẫn nhìn con. Nó là con của anh mà:

− Vậy còn Ngọc Tuyền, còn em?

− Em vẫn là vợ anh.

Hoàn Châu hằn học:

− Không phải mấy ngày nay, "cây đa cũ và bến đò xưa" à?

− Tốt nhất là em nên vui vẻ.

Quân quay sang nói chuyện và đùa với 2 con, phớt lờ thái độ khó chịu của Hoàn Châu. Cô uất ức ngồi nhìn anh. Nếu hành động được, ắt cô cũng không từ, lôi 2 đứa nhỏ khỏi vòng tay Quân và đánh cho chúng 1 trận nên thân. Tiếc là cô không làm được gì hết, chỉ còn biết trơ mặt nhìn cha con Quân vui vẻ nói cười:

− Em về Sài Gòn đi. Ngày mai chuyển Thạch về thành phố, anh cũng về theo. À! Hay em đến bệnh viện thăm Thạch đi. Ảnh vẫn còn hôn mê chưa biết gì cả:

− Anh về Sài Gòn, còn 2 đứa nhỏ này.. Chúng ở với bà ngoại phải không?

Quân lắc đầu:

− Không đâu. Bà ngoại chúng đang bận rộn với nhà cửa, nên anh quyết định mang nó về Sài Gòn.

Hoàn Châu bật dậy như cái lò xo:

− Mang chúng nó về Sài Gòn? Em không đồng ý. Anh Quân! Anh đừng quên em đã là vợ anh.

Quân hơi bất ngờ về thái độ của Hoàn Châu, tuy nhiên anh vẫn vui vẽ:

− Anh đâu có quên em là vợ anh. Nhưng 2 đứa bé này là con anh, anh đã từng mồ côi đói khổ vất vả, cho nên anh không thể bỏ mặc con của anh. Em hãy hoà đồng với chúng nó đi. Trẻ con nó sẽ yêu ngay với kẻ có tình yêu với nó.

Hoàn Châu lịm người cay đắng. Đúng ra cô không có quyền gì ngăn cấm anh lo cho con của anh, dù cô là vợ hợp pháp của anh. Tài sản, tiền bạc và nhà cửa là của anh, cô về với anh chỉ có 2 bàn tay trắng và 1 tấm thân đã nhuốc nhơ. Anh đã mang cô từ vũng bùn lên đỉnh cao đầy ánh sáng, để có thể nhìn thẳng vào mọi thứ không e dè sợ hãi.

Biết cô ghen, anh ôm qua vai cô:

− Anh và Ngọc Tuyền chỉ còn là tình bạn thôi, dù rằng anh vẫn còn yêu cô ấy. Anh xin lỗi khi đã nói ra những lời này, có thể làm em buồn lòng.

Tức lắm, nhưng Hoàn Châu chỉ còn biết ngả đầu vào vai anh.

o0o

− Bà ngoại ơi, ông ngoại ơi! Bái bai..

Đó là câu nói Quân đã dạy. 2 đứa trẻ ngồi trên xe hồn nhiên vẫy tay chào ông bà ngoại.

Bà Phát lưu luyến:

− Lâu lâu về thăm ngoại nghe con.

Quân gật đầu chào 2 người rồi ra hiệu cho xe chạy đi. Bé Hằng đứng lên băng ghế, nó hớn hở nhìn ven đường:

− Ba ơi! Cái cây nó chạy theo mình hả ba?

Quân bật cười giải thích:

− Không phải đâu con. Xe chạy, nên con nhìn thấy xe chạy theo mình thôi.

Anh quay sang hôn con trai:

− Con buồn ngủ thì dựa vào ba ngủ nghe Trung.

Nó giống tính Quân nên ít nói, còn bé Hằng thì líu lo suốt ngày. Hình như Ngọc Tuyền dạy nó hát, nên nó thuộc rất nhiều bài hát. Nó hay hát bài hát:

"Ba thương con vì con giống me.

Mẹ thương con vì con giống ba.

Cả nhà ta đều thương yêu nhau..".

Mỗi lần nó hát, Quân cứ phải cười vì giọng ngọng nghịu của nó.

Hát chán, nó ngồi xuống chân Quân:

− Ba ơi! Bà ngoại nói nhà ba ở "hành hố" hả ba?

− Ừ:

− Vậy có ba Thạch của con không?

− Ba Thạch bệnh nên còn nằm ở bệnh viện.

Thằng Trung xen vào:

− Ba ơi! Nó nhớ ba Thạch.

Quân vỗ về:

− Ừ, khi nào ba Thạch mạnh, ba sẽ dắt con đi thăm.

Hoàn Châu ngồi lặng thinh ở băng trước, cô khó chịu lắm mà cố ghìm lại. Có 2 đứa con, Quân dường như quên hẳn cô.

Xe chạy êm, 2 đứa nhỏ dựa vào lòng Quân ngủ. Anh ôm 2 con thiu thiu ngủ theo chúng nó. Ngọc Tuyền là của Thạch, còn anh, anh chỉ cần 2 đứa con của mình. 2 con là báu vật, không gì có thể thay thế được. Sự hy sinh của anh thật công bằng.

Quân khép mắt lại. Anh đã về lại nơi tang tóc sau khi lành bệnh. Cái hố nguỵ trang trong bụi dúi cạnh bờ sông cỏ mọc lên xanh um, anh phải tìm mãi, và cuối cùng tìm được số vàng lần ấy anh đã lén chôn ở đó. Anh cầm khối vàng ròng trên tay hoan hỉ tìm về, nhưng con đò đã tách bên sang sông.

1 điều chắc chắn Quân biết: anh không yêu Hoàn Châu, anh cần Hoàn Châu vì bởi tâm hồn đang hoang vắng lạnh lẽo.

o0o

Đang nắm bàn tay của Thạch bóp nhè nhẹ, chợt Ngọc Tuyền sững người, vì dòng nước mắt đang từ từ chảy ra từ khóe mắt của Thạch. Anh khóc ư? Mừng quá Ngọc Tuyền chồm người lên sát gương mặt Thạch. Cô hồi hộp kêu khẽ:

− Anh tỉnh rồi phải không anh Thạch? Tỉnh lại đi anh!

Nhưng đáp lại sự mừng rỡ của Ngọc Tuyền, Thạch vẫn nằm im lìm, lồng ngực nhấp nhô thật nhẹ. Không có gì cả. Ngọc Tuyền cố gọi:

− Anh Thạch! Mở mắt ra nhìn em đi anh.

Không có gì cả, Ngọc Tuyền tuyệt vọng khóc oà:

− Anh giận em đó sao? Anh biết chúng ta nghèo mà, sở dĩ mà chậm chuyển anh đi điều trị vì chúng ta không có tiền, anh phải hiểu điều đó, mà mở mắt ra nói chuyện với em đi. 2 đứa con nhớ anh lắm, nó cứ khóc đòi anh đó.

Vậy mà tàn nhẫn thật, Thạch vẫn lặng im chìm sâu vào vô thức. 20 ngày trôi qua, anh không 1 lần tỉnh lại, cơ thể cứ liên tục xảy ra những biến chứng.

Đứng nhìn Ngọc Tuyền gọi Thạch, Quân0 cầm được nước mắt. Anh không còn ý nghĩ ghen hờn hay đố kỵ, mà là 1 tình cảm thông sâu xa. Người nằm đó và sắp đi vào cõi hư vô, chết để cho 2 đứa bé được sống.

Quânđặt nhẹ tay lên vai Ngọc Tuyền, tiếng anh nghèn nghẹn:

− Em đừng quá đau buồn, Thạch sẽ tỉnh lại mà..

An ủi là như thế, chứ Quânbiết đã quá muộn để cứu Thạch. Vết thương phỏng nặng quá, lục phủ ngũ tạng đều tổn thương và cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhìn Ngọc Tuyền đau đớn vật vã, trái tim anh xốn xang. Anh đã làm hết khả năng của mình để giành Thạch lại với tử thần, nhưng đành bó tay. Gục mặt vào ngực Quân, Ngọc Tuyền khóc lặng lẽ:

− Làm sao cho anh ấy tỉnh hả anh? Tại sao ông trời không để cho em chết thay cho anh ấy?

Quânvỗ nhẹ vào đầu Ngọc Tuyền. Anh còn biết làm sao hơn nữa. Định mệnh.. Định mệnh khắc nghiệt mà con người không thể nào vươn lên được, khi sự sống và cái chết thật cận kề nhau.

Chợt toàn thân Thạch run lên bần bật, màn hình kêu lên tín hiệu cấp cứu. Quânhoảng hốt đẩy Ngọc Tuyền ra, anh lao ra cửa gọi bác sĩ.

Toán y bác sĩ chạy ngay vào, họ mời cả 2 ra ngoài. Ngọc Tuyền gần như không còn biết gì nữa, cô bấu thật chặt vào cánh tay của Quânlàm anh đau, nhưng anh không gỡ tay cô ra:

− Anh Quânơi! Anh Thạch.. anh Thạch.:

− bình tĩnh lại đi Ngọc Tuyền!

Cánh cửa phòng cấp cứu xịch mở, vị bác sĩ phụ trách nghiêng mình buồn bã:

− Xin thành thật chia buồn, vì gia đình đưa bệnh nhân đến muộn quá. Ông Thạch đã ra đi.

Ra đi! Ngọc Tuyền kêu lên hãi hùng, cô lao vào và đứng lại sững sờ. Người ta kéo tấm drap trắng đậy mặt anh lại. Thạch đã vĩnh viễn ra đi.:

− Anh Thạch! Không thể nào..

Ngọc Tuyền quỵ xuống, toàn thân cô mềm oặt trong tay Quân. Anh vội vã bế cô nằm lên giường:

− Ngọc Tuyền! Tỉnh lại em.

Mũi thuốc trợ tim giúp Ngọc Tuyền tỉnh lại. Cô bật ngồi dậy ngay. Thạch đang nằm đó lặng im như từ 20 ngày qua, anh ra đi mà không nhìn cô lấy 1 lần, không nói với cô 1 câu. Tại sao vậy?

− Tuyền!

Quânngăn Ngọc Tuyền lại, cô đẩy anh sang 1 bên, từ từ đến bên Thạch, bình tĩnh giở tấm drap ra và nhìn Thạch. Gương măt. Thạch xanh tái, mắt he hé mở.. Có phải anh lưu luyến vì chưa nói câu 1 lời nào từ biệt cô. Ngọc Tuyền đưa tay vuốt mắt anh, cô nhẹ hôn lên vầng trán vừa bắt đầu lạnh. Đôi dòng nước mắt cứ chảy lặng lẽ, cô không còn vật vã nữa, mà lặng im trong thế giới vô hình cùng với anh. Anh thật tàn nhẫn.. bỏ cô ra đi mà không có lời giã từ.

o0o

− Mày là quỷ, là yêu tinh.. Mày giết con tao, tại sao mày không chết đi.

Ngọc Tuyền ngôi thinh lặng mặc cho bà Hai vừa đánh vừa xỉ vả cô, không 1 cử chỉ chống lại. Bất nhẫn, Quânxông vào ngăn lại:

− Cô ấy đau khổ quá nhiều rồi, bác còn muốn hành hạ cô ấy nữa sao?

Bà Hai quay lại căm hờn nhìn Quân:

− Mày.. chính mày đã cùng với nó hại chết con tao. Hãy trả con tao lại cho tao!

Bà vừa đánh vừa hét như người điên, mọi người phải xông vào và kéo ra. Quânđỡ lấy người Ngọc Tuyền, cô không còn đủ sức để chịu đựng sự đau đớn của việc chia ly vĩnh viễn. Cô không yêu Th, nhưng ân nghĩa của anh với cô, mãi mãi cô không thể nào trả hết được. Bây giờ nếu có chết để cho Thạch sống lại, Ngọc Tuyền cũng cam lòng:

− Anh đưa cô ấy về nhà đi. Mẹ tôi không chịu nổi sự có mặt của cô ấy.

Quângật đầu cho Minh Tâm hiểu:

− Vâng, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.

Anh ôm qua vai cô dìu đi, nhưng Ngọc Tuyền đứng lại:

− Em không về đâu. Hãy cho em ở lại cạnh anh Thạch. Em có lỗi với anh ấy.

Quânvỗ về:

− Ở đây người ta không muốn nhận em đâu, hơn nữa em yếu quá rồi. Chúng ta mang ơn Thạch, nhưng em cũng cần phải nghĩ đến con nữa, Tuyền ạ.

Anh gần như lôi cô đi, Ngọc Tuyền nấc lên:

− Tại sao không cho em ở lại với anh ấy? Anh ấy luôn bảo không thể nào sống xa em, xa con kia mà.

Quânlắc đầu:

− Về đi em!

Ngọc Tuyền nhìn lại, cô lả đi trong vòng tay Quân, bởi đôi mắt Thạch trong bức di ảnh đang nhìn cô như hờn trách.

Buổi sáng ấy, anh uống vội ly cà phê nóng rồi đi, còn cô cũng vội ra chợ, anh chở cô đi trên chiếc xe của anh, tay anh lần ra sau tìm tay cô:

− Anh ân hận quá Tuyền ạ, vì anh mà em khổ. Nếu về với Quân, em sẽ không như thế này.

Lúc ấy, cô cắn vào vai áo anh:

− Anh mà nói như vậy nữa, em giận đó.

Vậy mà bây giờ anh bỏ cô đi, để cô ở lại 1 mình.

Đưa Ngọc Tuyền về khách sạn, Quânrót cho cô ly nước và đưa 1 viên an thần cho cô:

− Em uống đi rồi ngủ. Nên nhớ, 2 con cần có em.

Lúc này, Ngọc Tuyền ngẩn lên ngơ ngác:

− Bé Trung, bé Hằng đâu rồi?

− Em quên rồi sao? Anh để nó ơ? Sài Gòn và nhờ mẹ anh lo giùm. Mẹ của anh cũng yêu trẻ con lắm.

Hiểu Quânmuốn nói đến bà Hoan, Ngọc Tuyền lẳng lặng cầm viên thuốc bỏ vào miệng, cô uống cạn ly nước và đưa cái ly không cho anh:

− Bây giờ em ngủ đi.

Anh ngồi xuống cạnh cô, âu yếm vuốt lại mái tóc rối, và như ru cô anh vỗ về:

− Ngủ đi em!

Đau thương như bào mòn tất cả ý chí của Ngọc Tuyền, cô khép mắt lại, dòng nước mắt trào ra khoé mắt.

o0o

Những tiếng cười trẻ trung vô tư thật giòn tan như lốc xoáy vào trái tim Hoàn Châu.

Mở mạnh cửa, Hoàn Châu hầm hầm đi xuống. Đến bậc thang cuối cùng, cô càng thịnh nộ hơn. Bà Hoan như đứa trẻ khom lưng bò trên nền gạch, thằng Trung ngồi lên lưng, bé Hằng bò phía trước, 2 bà cháu vừa bò vừa kêu lên những tiếng "ụm bò" vui vẻ:

− Dẹp, dẹp hết!

Hoàn Châu lao xuống, cô đá mạnh vào những món đồ chơi bày bừa bãi ra đó, quát tháo ầm ĩ. Bà Hoan dừng trò chơi, ngồi thẳng người lại:

− Con làm cái trò khỉ gì vậy Hoàn Châu?

− Mẹ đùa giỡn như con nít, xem có được không vậy? Không ra làm sao cả:

− Mẹ vui chơi với 2 đứa nhỏ, mắc mớ gì đến con?

− Sao lại không? Ầm ĩ quá, con không chịu được:

− Thì con đóng cửa phòng con kín lại, ai làm phiền con.

Bà thản nhiên quay sang 2 đứa nhỏ đang ôm nhau vì sợ:

− Đừng sợ! Không sao đâu con. Bé Hằng, bé Trung! Mau bò với bà nè.

Hoàn Châu nghiến răng:

− Con nói thôi! Coi chừng con tống cổ chúng nó ra đường đó.

Bà Hoan cười nhạt:

− Mẹ đố con dám đó. Nên nhớ đây là nhà của ba chúng nó. Con ghen hay sao Hoàn Châu? Mẹ khuyên con, con ghen như vậy là bậy rồi.

Hoàn Châu bật khóc:

− Có ai thiệt thòi như con? Chồng đi suốt, ở cạnh người phụ nữ khác, còn để 2 đứa con ở đây cho con chăn dắt. Quá quắt lắm, con không chịu nổi. Tại sao con muốn 2 đứa nhỏ này chết mà nó không chết chớ?

Toàn thân bà Hoan nổi gai, Hoàn Châu vừa nói điên gì vậy? Bắt gặp cái nhìn của mẹ, Hoàn Châu lúng túng chùi nước mắt:

− Mẹ nhìn con cái gì vậy? Con đang đau khổ muốn chết, mẹ không thấy sao?

− Hoàn Châu à! Người ta nói bần cùng mới trở thành đạo tặc. Mẹ có lỗi đã làm hỏng đời con, nhưng Quânđã cứu vớt đời con và mẹ, đừng vì chút lòng ghen tuông và mình làm điều ác đức nghe con.

Hoàn Châu giật mình, cô vùng vằng quay lưng:

− con không hiểu mẹ nói gì nữa.

cô bỏ đi lên lâu, không thấy đôi mắt của mẹ nhìn theo cô, cái nhìn lo lắng âu lo. Nhưng rồi bà cố xua tan điều suy nghĩ không hay trong đầu, gọi 2 đứa bé:

− Trung, Hằng! Mìn làm bò tiếp nha:

− Bà ơi! Mình hát đi bà:

− Cháu muốn hát bài gì nào?

− Hát bài "Ai hỏi cháu" đi:

− Đâu, cháu hát bà nghe xem nào.

Bé Hằng nhanh nhẩu, nó vỗ 2 bàn tay nhỏ xíu vào nhau, cất giọng trong trẻo thơ ngây.

"Ai hỏi cháu cháu học trường nào đây..

Thằng Trung cười ngây ngô hát theo.

"Trường của cháu đây là trường Mầm Non":

− Hay, hay..

Tiếng đùa ồn ào, Hoàn Châu gục mặt vào đôi bàn tay trong căn phòng kín của mình. Lòng cô lịm đi trong nỗi lo. Cô sợ mất Quân. Cô phải đi tìm Quân.

o0o

Nắng chiều tắt từ lâu, Ngọc Tuyền vẫn còn ngồi như hoá đá, vành khăn tan chít trên đầu. Cô nhặt từng nắm đất nắm lại trong tay. Thạch đang nằm dưới kia. 2 năm trước, cô đã từng khóc Quânnhư thế, không có nấm mộ, không có nén nhang. 2 năm sau, kẻ ở cạnh cô là Quân, còn Thạch.. Anh vĩnh viễn nằm xuống dưới lòng đất lạnh ấy.. bàng hoàng như trong mơ:

− Về thôi Ngọc Tuyền!

Quânâu yếm khoác áo ấm cho cô và dìu cô đứng lên:

− Ngày mai em cứ ở lại khách sạn đi, anh về Sài Gòn đưa 2 con về cho em. Nhà cất cũng sắp xong rồi.

Nhắc đến 2 con, lòng Ngọc Tuyền ấm lại. Bao lâu rồi, mãi lo cho Thạch và chìm đắm trong đau thương, cô quên mất 2 đứa con của mình. Mấy ngày nay, hẳn là chúng rất nhớ cô.

Nhìn lại nấm mộ của Thạch lần chót, Ngọc Tuyền quay lưng đi. Gío nhiều quá, Quânôm vai cô:

− Em mau đi ra xe, kẻo lại ốm.

Anh thắt lại khăn choàng cổ, âu lo nhìn cô:

− Em nhớ phải ngủ nhiều và ăn cho nhiều thì mới mau lại sức. Em có khóc hoài hay dằn vặt mình, Thạch cũng không còn nữa.

Ngọc Tuyền nắm tay Quân, giọng cô thật khẽ:

− 2 năm trước, em cũng từng sống như thế này. Sự ra đi của anh lúc đó, thực sự đẩy em xuống tận cùng tuyệt vọng, chính Thạch đã vực em đứng lên.

Anh ôm cô vào lòng xúc động:

− Hãy quên tất cả đi em!

o0o

Hoàn Châu bật dậy khi nhìn thấy cả 2, anh đang ôm qua vai Ngọc Tuyền. Còn cô ta cũng vậy, quên mất mình là 1 phụ nữ đang để tang chồng. Ánh mắt Hoàn Châu đầy thù hằn.

Nhìn thấy Hoàn Châu, Quâncau mày, tuy nhiên vòng tay anh vẫn quàng trên vai Ngọc Tuyền:

− Em đi đâu vậy?

− Em muốn hỏi anh, em có còn là vợ của anh không?

− Muốn gì hãy lên phòng đi!

Anh dìu Ngọc Tuyền đi trước, dù Ngọc Tuyền cố đẩy anh ra:

− Anh hãy để em về nhà mẹ em:

− Nhà cất chưa xong, em về đó làm gì? Lên phòng đi. Ăn cơm xong, anh đưa em về.

Quả là anh đã quá xem thường cô. Hoàn Châu nghiến răng lại, dằn cơn ghen đang lên đến đỉnh đầu.

Chỉ chờ cho cửa phòng đóng lại, cô hằn học:

− Quá sức chịu đựng của tôi rồi. 2 người hãy nói đi, bây giờ tính như thế nào đây?

Quânnghiêm mặt:

− Em không thể đặt em vào địa vị 1 người bạn chia sẻ nỗi đau và sự mất mát của Ngọc Tuyền hay sao? đừng quên, Thạch cũng vì em làm rất nhiều điều cho em:

− Em muốn nội đêm nay, anh phải về Sài Gòn với em. Em không chịu nổi sự có mặt của 2 đứa bé trong nhà:

− 2 đứa bé ấy là con anh, chúng có quyền ở trong căn nhà của cha chúng nó.

Hoàn Châu lồng lên, cô hết chịu nổi với câu trả lời của anh. Cô lao vào cấu xé Quân:

− Khốn nạn! Anh nói với tôi như vậy đó hả?

− Anh vẫn luôn xem em là vợ, nhưng anh có bổn phận với con anh và cả với Ngọc Tuyền. Cô ấy cần bình tĩnh để nuôi con, em đừng đánh mất những tình cảm mà anh từng dành cho em.

Hoàn Châu lùi lại, cô quay sang Ngọc Tuyền gay gắt:

− Nếu cậu ở vào địa vị của tôi, cậu có đau khổ không, khi chồng mình săn sóc quan tâm đến người tình cũ mà quên hẳn mình? Anh ấy bảo xem tôi như vợ, nhưng chưa bao giờ anh ấy nói yêu tôi, hay cho tôi 1 cái nhìn yêu thương dịu dàng. Anh ấy luôn đi vắng nhà, hết ngày này đến ngày nọ. Tôi phải làm gì đây để bảo vệ hạnh phúc của tôi?

Ngọc Tuyền ngồi chết lặng. Chưa bao giờ cô có ý nghĩ trở lại với anh, nhưng cô cần anh như 1 người bạn để san sẻ khi mà cô gần như kiệt sức. Cái chết của Thạch còn quá mới mẻ, như dìm cô xuống tận cùng, mọi phản ứng đều chậm chạp.

Quânđẩy Hoàn Châu ra:

− Tối nay anh và em sẽ nói chuyện. Còn bây giờ, anh đưa Ngọc Tuyền về nhà cô ấy:

− Em đưa Ngọc Tuyền đi!:

− Không được:

− Tại sao không được? Rõ ràng là anh không muốn rời xa Ngọc Tuyền. Em là vợ anh, em đi tìm anh, anh không hề quan tâm đến em, tại sao vậy?

− Anh không muốn giải thích với em, còn tại sao thì em hiểu rồi.

Anh ôm vai Ngọc Tuyền ân cần:

− Anh đưa em về nhà.

Ngọc Tuyền lách xa vòng tay Quân:

− Em có thể tự về được, anh hãy ở lại với Hoàn Châu đi:

− Thôi được, để anh bảo tài xế lái xe đưa em về.

Ngọc Tuyền đứng lên:

− Cậu cứ an tâm đi Hoàn Châu. Mình không có ý trở lại với anh Quân, chen vào cuộc sống của vợ chồng cậu. Có điều, mình và anh Quân0 thể không gặp nhau, vì 2 đứa con của mình cần anh ấy.

Hoàn Châu quay ngoắt đi lại cửa sổ đứng. Ngọc Tuyền có nói gì đi nữa cô cũng không tin, vì rõ ràng Quânchỉ biết có Ngọc Tuyền. Nhìn theo họ đi, lòng Hoàn Châu đầy thịnh nộ. Cô chụp chiếc gối quật mạnh vào cánh cửa. Chưa hết giận, cô gạt những ly tách trên bàn cho rơi xuống đất vỡ tan tành.

o0o

Mặc cho Ngọc Tuyền xua đuổi, Quânở nán lại bên cô cho đến khuya mới chịu về.

Vừa mở cửa, anh giật mình nhìn mọi thứ đổ vỡ tung toé.

Hoàn Châu bật dậy, giọng cô như quát:

− Là em đập phá đó.

Quânbước qua những đống đổ nát, anh ngồi xuống ghế mệt mỏi bóp trán:

− Em có biết là em làm cho anh thất vọng lắm không?

− Chính anh cũng làm cho em thất vọng. Em là vợ của anh mà:

− Là vợ, em phải biết chia sẻ những khổ tâm của chồng mình chứ. Nếu anh không quan tâm đến Ngọc Tuyền, cô ấy sẽ sống như thế nào đây?

Hoàn Châu giận dữ:

− Nói đi nói lại cũng là để biện hộ cho những hành động của anh:

− Anh không biện hộ, vì đây là bổn phận của anh. Thạch từng xem 2 đứa con của anh như chính con ruột thịt của anh ấy. Thạch đã vì cứu 2 đứa nhỏ mà chết, anh phải lo chu toàn tất cả.

Quânnghiêm mặt:

− Lúc Ngọc Tuyền đến kêu gọi em, lẽ ra em nên giúp đỡ cô ấy, đàng này em đã ngoảnh mặt quay lưng. Chính vì không có tiền chuyển Thạch về Sài Gòn mà Thạch đã chết. Lương tâm em để đâu hả?

Ánh mắt Quânlạnh lùng băng giá. Mồ hôi Hoàn Châu rin ra trên trán. Cô biết mình sai rồi, sai lầm không thể tha thứ, và chắc chắn anh không tha lỗi cho cô. Anh đang nhìn cô bằng ánh mắt của 1 vị quan toà đối với phạm nhân.

Hoàn Châu khóc oà, cô sụp xuống chân anh:

− Em xin lỗi.:

− Em đã để lòng ghen tuông biến em thàh 1 kẻ ích kỷ, hẹp hòi, làm ngơ trước người bạn thân của mình.. em bảo anh phải cư xử như thế nào với em đây?

Anh đứng lên để tránh bị cô ôm lấy. Hoàn Châu có cảm giác mọi thứ sụp đổ xuống chân cô.

o0o

− Bác cháu chúng ta hãy ngồi xuống đây và nói chuyện, Quân nhé.

Quân dạ 1 tiếng nhỏ và ngồi xuống ghế đối diện với ông Phát.

Ông rót trà vào 2 cái tách, rồi mời Quân. Anh đón tách trà, nhưng không uống mà để xuống bàn. Anh đoán được phần nào việc ông Phát sắp nói với mình.

Ông Phát nhìn khắp căn nhà mới. Căn nhà lớn và đẹp hơn căn nhà vách ván lợp tole của ông gấp trăm lần. Người ta đã nói đùa rằng: "Cháy căn nhà cũ, để được căn nhà mới lớn và đẹp hơn". Và cũng sau vụ hỏa hoạn, ông hiểu 1 sự thật đau lòng mà con gái ông cố bưng bít:

− Cám ơn cháu đã giúp đỡ bác cất căn nhà này. Căn nhà mà cả đời bác.. chưa bao giờ dám nghĩ đến:

− Xin bác đừng nói như vậy. Hãy cứ xem như con làm nghĩa vụ làm cha đối với 2 đứa con của con.

Ông Phát nhấp 1 ngụm trà:

− Có 1 việc bác cần nhắc nhở, cháu đã có vợ và Ngọc Tuyền đang để tang chồng, cho nên để tránh người đời đàm tiếu, cháu hãy tạm thời đừng về đây nữa.

Quân cúi đầu đau khổ:

− Bác nỡ ngăn cách tình cha con của cháu sao?

− Mỗi tháng, bác sẽ đưa 2 đứa nhỏ lên thành phố cho tụi nó gặp cháu. Hãy tạm thời như vậy đi. Bác không muốn Ngọc Tuyền làm điều gì có lỗi với thằng Thạch.

Quân ngồi lặng im. Anh biết ông Phát luôn cứng rắn và ông sẽ không thay đổi quyết định của mình, cũng như ngày xưa ông từ chối anh:

− Cháu hãy bằng lòng với quyết định của bác:

− Dạ, cháu sẽ làm theo lời bác.

Quân đi ra sân, 2 đứa con của anh đang vui đùa với con ngựa gỗ. Nhìn thấy anh, con bé Hằng cười toe toét:

− Ba! Ngồi xe ngựa gỗ với con không?

Quân lắc đầu, đi lại ngồi xuống cạnh 2 con, anh ôm cả 2 vào lòng và hôn chúng.

Thằng Trung bá cô? Quân, nói đả đớt:

− Ba đi Sài Gòn hả?

− Ừ. Con muốn đi với ba không?

− Phải có mẹ nữa, con mới đi.

Bé Hằng gõ tay lên đầu em trai:

− Mẹ phải ở nhà với ba Thạch.

Thằng cãi lại:

− Ông ngoại nói ba Thạch chết rồi.

Quân ngăn không cho 2 đứa cãi nhau nữa, anh dắt chúng đi dọc ra đường. 2 đứa đều không chịu nắm cái tay giả của Quân, mà chỉ giành nắm cánh tay còn lại. Quân quay lại.. có ý tìm bóng dáng Ngọc Tuyền đứng đâu đó, nhưng hình như để giữ lễ với Thạch, cho nên cô tránh mặt anh. Điều này càng cho anh nỗi buồn nhiều hơn, trái tim lạnh lẽo của anh đau đớn xót xa. Gần nhau trong gang tấc, nhưng sao xa dịu vợi.

o0o

Ánh trăng treo trên cao, con trăng sáng vằng vặt. Đêm thật êm ả, như cái đêm chia tay của 2 năm về trước, anh và Ngọc Tuyền chia tay. Quân đi chầm chậm trên con đường nhỏ. Anh muốn nhìn lại 1 lần nơi ấy, vì bởi ngày mai anh 1 mình về thành phố, nỗi nhớ sẽ hành hạ anh quắt quay.

Chợt Quân đứng lại, 1 dáng ngồi cô đơn và quen thuộc. Mừng quá, Quân bước nhanh đến, anh thấy lòng mình xúc động mãnh liệt:

− Tuyền!

Cô không ngạc nhiên khi thấy anh. Có lẽ cô đến ngồi đây đợi anh cũng nên. Quân ngồi xuống, mắt anh không rời cô:

− Ngày mai anh hãy về thành phố, các con em sẽ chăm sóc cẩn thận, anh cứ yên tâm. Còn điều này nữa, anh hãy cư xử tốt với Hoàn Châu:

− Anh biết. Có lẽ em cũng biết anh sẽ rất nhớ em:

− Khi con khôn lớn, em sẽ giao 2 con cho anh.

Quân xúc động:

− Cám ơn em đã cho anh 2 đứa con xinh xắn, bụ bẫm:

− Em có thể hỏi anh chuyện này không?

− Em hỏi đi!

Ngọc Tuyền nghiêm mặt:

− Em muốn biết ở đâu mà anh có tiền? Em không yên tâm chút nào và cũng không dám nghĩ anh làm chuyện phi pháp:

− Anh hoàn toàn lương thiện. Có 1 lần anh phát hiện được 1 khối vàng khi đào đến, anh đã lấp nó lại. Lúc ấy anh chưa nghĩ mình có quyền sở hữu nó. Ở đó, người ta có thể vì vàng mà giết lẫn nhau. Thế rồi khi bọn cướp vàng tràn vào thảm sát, anh bị bắt gục, những thân hình khác ngã đè lên người anh..

Quân nhắm mắt lại, lâu lắm rồi, anh không muốn nhớ lại điều kinh hoàng ghê tởm ấy.

Ngọc Tuyền khe khẽ:

− Anh đừng nhắc lại nữa!

Quân lắc đầu, anh nói tiếp:

− Anh đã đẩy những cái xác đó ra và bò đi. Ranh giới giữa cái chết và sự sống thật khủng khiếp, nhưng mà cuối cùng anh đã sống và quay trở lại chỗ ấy.. Hoang vắng đìu hiu tóc tang. Anh lấy số vàng đó và trở về tìm em. Ấy là ngày em đi sinh con. Anh đi vì Thạch yêu cầu anh. Từ số vàng ấy, anh bắt đầu làm sự nghiệp. Anh có tất cả, nhưng lại không có em.

Ngọc Tuyền ngồi lặng im, đầu cúi sâu xuống. Anh đã có tất cả và cái tất cả ấy bù đắp cho anh, anh còn có Hoàn Châu nữa.

Thật lâu, cô ngẩng lên nhìn anh:

− Như vậy là em yên tâm. Chúng ta có thể tạm chia tay. Mỗi tháng ba sẽ đưa 2 con đi gặp anh. Anh đi về ngủ đi để ngày mai còn về Sài Gòn. Hoàn Châu.. cô ấy đang chờ anh.

Ngọc Tuyền đứng lên đi, Quân hoảng hốt:

− Nhưng anh thật sự không yên tâm chút nào về em cả, Tuyền ạ. Em muốn sống mãi với hình bóng của Thạch ư?

− Em sẽ sống như vậy.

Cô đi như chạy. Quân đứng nhìn theo, hình như nước mắt anh đang chảy.

Buổi sáng Quân ra về, chỉ có ông Phát tiễn anh. Ngồi trong xe, Quân ngậm ngùi nhìn lại. Anh nghĩ đến câu hỏi của 2 con khi thức dậy: "Ba Quân của con đâu rồi mẹ ơi?".

o0o

Tiếng xe chạy trên cát sỏi cho Hoàn Châu biết Quân đã về. Cố nén tất cả căm tức vào lòng, Hoàn Châu chải lại mái tóc và tô 1 chút son, đánh lại 1 chút phấn hồng, cô mở nhanh cửa ra để đi đón Quân.

Cánh cửa mở, Quân cũng vừa lên đến, tiếng anh héo hắt. Anh nở nụ cười nhẹ với cô:

− Em khỏe không?

− Anh Quân!

Hoàn Châu sà vào lòng Quân, cô ôm anh thổn thức:

− Em cứ tưởng rằng anh bỏ em luôn rồi.

Anh hôn nhẹ vào má cô rồi đẩy ra đi vào phòng. Anh vẫn nhớ cô là vợ anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là chấp nhận những gì cô dành cho anh.

Hoàn Châu lần tay cởi cúc áo cho Quân, cô ngọt ngào:

− Em lấy quần áo cho anh đi tắm nhé:

− Thôi không cần đâu. Anh phải đi liên lạc với các cơ sở làm ăn nữa:

− Anh vội dữ vậy? Nghĩ đến em 1 chút đi Quân!

Cô ngồi lên chân anh, nhẹ vuốt lên mặt anh, rồi định hôn anh. Nhưng anh đẩy cô ra, nghiêm mặt:

− Chiều nay anh sẽ về. À! Mẹ khỏe chứ?

Hoàn Châu sầm mặt, cô đáp cộc lốc:

− Khỏe!

Cô ấm ức vì anh đứng lên đi ra khỏi phòng. Xa nhau bao nhiêu ngày, bao giờ và bao giờ anh cũng chỉ cư xử chừng mực với cô như vậy thôi, 1 ranh giới rạch ròi. Anh có hiểu cô là 1 người vợ, cô cần sự quan tâm của anh đối với cô và cả khao khát gối chăn nữa.

Cố nén giận, cô đi theo anh:

− Chiều, em nấu món cá bông lau măng chua, anh về ăn nhé:

− Được rồi.

Thay bộ quần áo khác, Quân đi ra xe. Và anh lại lao vào công việc để quên niềm đau nỗi nhớ đang giày vò trái tim mình.

o0o

Hoàn Châu ném mạnh số tiền cuối cùng ra giữa chiếu bạc:

− Tôi đặt hết số tiền này. Tài!

Hoạt trố mắt kêu lên:

− Hết số tiền này?

− Ừ:

− Để coi..

Hoạt đếm tiền, anh ta cười:

− 5 triệu rưỡi cho 1 ván bài. Được. Ai đặt nữa, đặt đi!

Lắc hột xí ngầu xong, anh ta đặt xuống:

− Khui à nha!

Quả là số Hoàn Châu đen đủi! Xỉu! Cô đã thua đứt 5 triệu chỉ trong 1 buổi chiều. Chán nản, cô đứng lên. Ngày xưa bà Hoan đã vì tiền vì nợ nần mang cô đi bán. Số tiền cần lúc ấy có bao nhiêu đâu, mà con nợ vây lấy bám riết, mắng chửi làm nhục. Thạch đã từng giúp cô, nhưng có thấm vào đâu.

Bây giờ cô muốn bao nhiêu cũng có, nhưng tình yêu thì không. Cô khao khát làm mẹ, khao khát tình yêu vòng tay của Quân, nhưng trái tim anh đã đóng băng đối với cô thôi, vì tình yêu anh dành hết cho 1 người rồi.

Hôm nay là ngày Quân đón con về nhà, anh quên mất sự hiện diện của cô để chỉ biết có 2 đứa nhỏ. Cô về đó làm gì? Đi đâu đây? Hoàn Châu không biết mình đi đâu nữa:

− Cô Hoàn Châu! Không chơi nữa hả?

Tiếng của Hoạt đuổi theo Hoàn Châu. Cô lắc đầu:

− Hết tiền rồi:

− Tôi cho mượn:

− Thôi.

Hoàn Châu bước ra đường, cô đứng thẫn thờ. Mấy chiếc tắc xi dừng lại mời, cô đều lắc đầu.

Lại 1 chiếc xe nữa đỗ sát vào, Hoàn Châu cáu kỉnh:

− Tôi nói không đi mà:

− Lâu quá không gặp, không nhận ra anh sao Hoàn Châu?

− Tuấn Hùng!

Tuấn Hùng bước xuống xe, trông anh vẫn đỏm dáng, áo quần bảnh bao và nụ cười vẫn lẳng:

− Vừa nhìn thấy em là anh nhận ra ngay. Em đẹp thật đấy, Hoàn Châu!

Hoàn Châu cay đắng:

− Đệp có được gì đâu, em vẫn bị bỏ rơi đây nè:

− Gã đàn ông nào mà ngu dữ vậy, đi bỏ rơi em. Hơn 1 năm, anh vẫn có ý tìm em. Sao bổng dừng em biến mất vậy?

− Anh đi đâu vậy?

− Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.

Không đợi mời lần thứ 2, Hoàn Châu ngồi vào xe, cô ngả đầu vào thành ghế:

− Anh muốn đưa em đi đâu cũng được, em đang chán đời nè:

− Vậy chúng ta đi ăn rồi đi nhảy, chịu không?

− Tùy anh.

Vừa lái xe, Tuấn Hùng vừa ngắm Hoàn Châu:

− Em mà chán đời, anh không tin chút nào. Em còn đẹp, còn quyến rũ chết người như thế kia.. Gã đàn ông nào làm cho em buồn vậy?

− Đi ăn di, em đang đói lắm:

− OK.

Tuấn Hùng vui vẻ lái xe nhanh hơn. Lâu quá không gặp, những cảm xúc khi gặp lại thật khó tả. Anh vẫn chưa quên đươc. phút giây mê say từng trải qua cùng cô.

Đi ăn xong, Tuấn Hùng đưa Hoàn Châu vào vũ trường.

Anh ta thăm dò:

− Em đi đến khuya được chớ Hoàn Châu? Anh hỏi em vì tay em có đeo nhẫn.

Anh ta đùa:

− Anh sợ ăn thẹo lắm.

Hoàn Châu nhún vai:

− Anh chẳng cần sợ. Em có đi đến sáng, anh ấy cũng không cần quan tâm đến em.

Tuấn Hùng nhíu mày:

− Anh ấy?

− Ừ, anh ta còn muốn em đi cho khuất mắt nữa kìa.

Giọng Hoàn Châu cay đắng. Đúng hơn là cô không có can đảm ở nhà để nhìn Quân và 2 đứa con. Nó nhắc cô nhớ lại tội ác của mình. Người cô muốn phải chết đâu phải à Thạch. Vậy mà anh đã vì cứu 2 đứa trẻ phải bỏ mình. Tâm hồn cô bi thương tràn ngập, có ai rõ thấu điều này.

Tuấn Hùng cho xe đỗ lại 1 chỗ, anh xuống xe và vòng qua mở cửa xe cho Hoàn Châu xuống.

Vừa bước qua cánh cửa vũ trường là cả 1 không gian sôi động, Tuấn Hùng ôm qua eo Hoàn Châu dắt vào. Anh chọn bàn trống và gọi 2 ly rượu. Nhạc đang trỗi điệu Rock - Rap sôi động. Chơ cô uống cạn ly rượu, Tuấn Hùng lôi cô ra piste.

Hoàn Châu cứ nhảy. Rượu và sàn nhảy cho cô tạm quên điều phiền muộn trong lòng:

− Uống đi Hoàn Châu!:

− Ừ, uống thì uống.

Hoàn Châu nốc hết ly rượu vào miệng, cô đã say. Về đâu đêm nay? Giờ này Quân có chờ cô hay không? Hay anh đang ngủ say bên 2 đứa con của anh?

− Em say rồi, anh đưa em về nghen?

− Không, em không muốn về:

− Em say rồi.

Tuấn Hùng đưa Hoàn Châu ra xe, anh nhăn mặt vì cô nôn vào người anh, mùi chua loét.

Đã quá say, Hoàn Châu để mặc Tuấn Hùng đưa cô đi.

Trả tiền thuê phòng khách sạn. Tuấn Hùng phải bế Hoàn Châu đi. Anh ta mở cửa phòng, bế cô vào đặt nằm lên giường rồi quay lại đóng cửa:

− Rót rượu nữa đi.. Uống nữa đi..

Hoàn Châu trở mình lè nhè. Tuấn Hùng kéo cô nằm ngửa lại, anh ta bắt đầu hôn cô, không có phản kháng nào, mà cô ôm qua người anh:

− Đừng bỏ em.. đừng bỏ em..

Không có lời nói đáp lại, mà là hành động. Từng mảnh vải trên thân thê? Hoàn Châu rời xuống chân. Tuấn Hùng dạt người ra 1 chút để ngắm, 1 thân thể vẫn đẹp tuyệt vời, từng cho anh ta cảm giác ngây ngất. Rồi áp sát vào, anh ta vuốt nhẹ lên làn da thịt mịn màng, khát khao chiếm đoạt chợt bùng lên như ngọn lửa..

o0o

Hoàn Châu tỉnh giấc, cảm giác lành lạnh làm cô mở mắt ra. 1 cánh tay đang ôm qua thân thể cô. Tuấn Hùng! Hoàn Châu lặng người đi trong 1 lúc, để nhớ lại tất cả.

Từ thất vọng cô đi đánh bạc và đi cùng với Tuấn Hùng, cô đã nhảy như điên, uống rượu uống như nước và cuối cùng là như thế này đây.

Đẩy Tuấn Hùng ra, cô ngồi dậy. Cái đẩy tay của cô làm cho Tuấn Hùng thức giấc. Anh ta mỉm cười đưa tay ôm qua người cô:

− Em dậy rồi à? Còn sớm chán, dậy làm gì?

− Em muốn đi về:

− Chút nữa đi! Bây giờ mới 4 giờ sáng mà về gì.

Anh ta kéo Hoàn Châu ngã ập lên người mình và vuốt ve cô. Hoàn Châu khép mắt lại, cô đã dấn thân cùng anh ta, còn gì nữa để từ chối. Cô buông trôi mình theo cảm xúc bồng bềnh và như ngọn lửa đốt cháy thân thể cô thành tro bụi.:

− Dậy đi!

Hoàn Châu lay mạnh người Tuấn Hùng. Anh mở mắt ra, cô đã chỉnh tề quần áo từ bao giờ. Anh dụi mắt ngồi dậy:

− Về à?

− Chẳng lẽ ở lại với anh:

− Anh đưa em về:

− Thôi khỏi, em tự đi tắc xi về:

− Chừng nào mình lại gặp nhau?

− Không biết:

− Cho anh số phone đi:

− Thôi!

Hoàn Châu đứng lên, Tuấn Hùng kéo cô lại:

− Em tàn nhẫn với anh, nói đi là đi sao?

Trầm ngâm 1 chút, cô đưa tay ra:

− Cho em số điện thoại của anh đi, em sẽ gọi cho anh:

− Để anh đưa số điện thoại của anh vào máy em.

Tuấn Hùng bấm số máy vào bộ nhớ, xong anh lưu luyến ôm cô:

− Em là người yêu tuyệt vời của anh:

− Đêm qua.. chúng ta có thể có con được không?

− Em muốn có con à?

− Phải! Nếu không em chỉ là 1 phần nhỏ thôi, hoặc anh ta có thể bỏ em. Em không muốn sống cuộc sống nghèo khổ như xưa nữa.

Bao nhiêu đó đủ đê? Tuấn Hùng hiểu sự việc. Anh ta cười nheo mắt:

− Bất cứ khi nào em muốn, đều có thể gọi điện cho anh.

Hôn Hoàn Châu thắm thiết lần nữa, anh mới chịu buông cô ra.

Hoàn Châu bước ra khỏi khách sạn, nắng của 1 ngày vừa lên. Cô không thấy khi cô vừa lên tắc xi, Tuấn Hùng lẳng lẽ lái xe đi theo.

Anh ta ngạc nhiên nhìn căn biệt thư. Hoàn Châu vừa đi vào và cánh cửa sắt nặng nề đóng lại (92).

o0o

Quân dậy rất sớm, anh lo cho 2 đứa trẻ ăn sáng cùng với bà Hoan. Hoàn Châu về giữa ngay lúc ấy. Cô đứng lại nhìn quang cảnh trước mặt mình. Nó vẫn ấm áp mà không cần có mặt cô. Cô là kẻ thừa thãi. Chuyện cô đi suốt đêm với 1 người đàn ông khác là đáng kiếp lắm.

Quân ngẩng lên, anh vui vẻ:

− Em đói không, ngồi đây ăn sáng luôn Hoàn Châu?

− Em ăn rồi.

Hoàn Châu đi luôn lên lâu, cô vào phòng đóng cửa lại và nằm soài trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà.

Quân định bảo 2 đứa nhỏ chào Hoàn Châu, nhưng cô đi luôn và không hề nhìn 2 đứa trẻ, nên anh đành thôi và quay sang bón thức ăn cho con:

− Ba ơi! Lát nữa mình đi sở thú hả ba?

Quân gật đầu:

− Ừ, con năn nỉ bà ngoại đi cùng nữa đi.

Bà Hoan lắc đầu:

− Mẹ không đi đâu, mẹ ngán đi lòng vòng sở thú m?