← Quay lại trang sách

Chương 16

Chiều hôm sau đó trong lúc đang bước đi khá nhanh trong khu vực âm u nhất của khu rừng thông đổ bóng có vẻ đe dọa hơn bất cứ nơi nào khác, tôi trong thấy bóng dáng của một người đàn bà cao ráo đang đứng trên lối mòn cho xe vào nhà. Bất giác chân tôi bước thật nhanh chệch ra bên ngoài lối mòn đó. Tôi cứ đinh ninh đó là mụ digan nhưng chợt giật lùi lại khi nhận ra người ấy. Đó là mẹ tôi. Bà đứng đó, cao ráo, khắc nghiệt với mái tóc hoa râm.

“Lạy Chúa nhân từ,” tôi nói. “Mẹ làm con giật mình, mẹ à. Mẹ đang làm gì ở đây? Tới thăm chúng con sao? Chúng con có mời mẹ tới khá nhiều lần, phải không mẹ?”

Thật ra chúng tôi nào có mời mọc gì đâu. Tôi có đưa ra một lời mời gần như lấy lệ, chỉ có vậy thôi. Tôi còn nói cái kiểu khiến mẹ tôi gần như chắc chắn sẽ không nhận lời. Tôi chẳng muốn bà tới đây. Chưa bao giờ muốn bà tới đây cả.

“Anh nói đúng đó. Cuối cùng mẹ cũng tới thăm hai đứa. Để xem mọi chuyện có tốt đẹp với anh hay không. Vậy ra đây là ngôi nhà lớn hai đứa đã xây, đúng là to thật,” bà nhìn qua vai tôi.

Tôi nghĩ mình phát hiện ra trong giọng bà có ý chê bai chua chát đúng như tôi lường trước.

“Quá to lớn không hợp với cái thứ như con chứ gì?” tôi hỏi.

“Mẹ có nói vậy đâu, chàng trai à.”

“Nhưng mẹ đã nghĩ như vậy.”

“Anh sinh ra không phải để sống trong nhà đó, và rời khỏi vị trí của anh trong cuộc sống không đem đến điều gì tốt đẹp đâu.”

“Chẳng bao giờ có ai đi tới đâu nếu như nghe lời mẹ.”

“Ấy, mẹ biết đó là điều anh nói và suy nghĩ, nhưng không biết tham vọng có bao giờ từng làm điều gì tốt đẹp cho ai hay không. Nó là thứ sẽ khiến anh ngậm đắng nuốt cay đó.”

“A, vì Chúa xin mẹ đừng cằn nhằn,” tôi nói. “Đi thôi! Đi tới nơi để xem tận mắt ngôi nhà to lớn mà chê bai nó đi! Và đến gặp cô vợ vĩ đại của con mà chê bai đi nếu mẹ dám làm như vậy!”

“Vợ anh à? Mẹ đã gặp nó rồi.”

“Mẹ nói gì vậy, đã gặp cô ấy rồi sao?” tôi gặng hỏi.

“Vậy là nó chưa nói cho anh biết hả?”

“Sao chứ?” tôi lại gặng hỏi.

“Là nó đã tới gặp mẹ.”

“Cô ấy đã tới gặp mẹ sao?” tôi hỏi, sững sờ kinh ngạc.

“Phải. Một hôm nó tới nhà, đứng ngoài cửa nhấn chuông và có vẻ hơi sợ sệt. Nó là một thiếu nữ xinh xắn và thật dịu dàng trong bộ đồ thật đẹp đang mặc. Nó hỏi, ‘Bác là mẹ của anh Mike, phải không ạ?’ Mẹ trả lời là ‘Phải, cô là ai?’ Và nó đáp, ‘Con là vợ anh ấy. Con phải đến thăm mẹ. Con nên biết mẹ anh Mike là ai mới là phải phép ạ…’ Rồi mẹ nói, ‘Tôi tin chắc nó không muốn cô tới đâu.’ Và nó ngần ngừ. Mẹ nói, ‘Cô không cần bận tâm nói với tôi chuyện đó. Tôi biết rõ con trai mình và biết điều nó muốn hay không muốn.’ Nó nói, ‘Mẹ nghĩ là - có lẽ anh ấy ngượng ngùng vì mẹ bởi lẽ mẹ với anh ấy nghèo, còn con lại giàu có, nhưng hoàn toàn không phải như thế. Hoàn toàn không như anh ấy nghĩ chút nào. Không phải thế, thật ra không phải đâu ạ.’ Và mẹ lặp lại, ‘Cô không cần phải nói vậy với tôi đâu, cô gái à. Tôi biết con trai mình mắc những lỗi lầm gì. Đó không phải là lỗi lầm của nó. Nó chẳng hề ngượng vì mẹ nó và cũng không hề xấu hổ vì xuất thân của nó đâu. Nó e dè với tôi sao đó. Tôi rành nó quá mà.’ Điều đó khiến con bé có vẻ vui thích. Nó nói, ‘Con nghĩ các bà mẹ lúc nào cũng cảm thấy như thế — cho là mình biết mọi điều về con trai mình. Và các cậu con trai vẫn luôn cảm thấy bối rối chính là vì chuyện ấy ạ!’

“Mẹ nói cũng có thể đúng như vậy. Khi còn trẻ lúc nào mẹ cũng khoe mẽ với đời. Mẹ nhớ lại chính mình khi còn là một con bé ở trong nhà cô của mẹ. Trên vách tường phía trên giường của mẹ có hình một con mắt cực kỳ lớn trong một cái khung mạ màu vàng, có dòng chữ Chúa Trời Ngài luôn thấy con. Mẹ ớn cả xương sống khi đi ngủ.”

“Không hiểu sao cô ấy lại giấu kín chuyện đó. Lẽ ra phải nói với con chứ.”

Tôi tức giận. Rất giận. Tôi không hề biết cô ấy lại giữ bí mật như vậy với tôi.

“Nó hơi sợ sệt vì việc đã làm, có lẽ vậy, nhưng không việc gì nó phải sợ anh, con trai à.”

“Đi nào!” tôi nói. “Đi xem ngôi nhà của chúng con đi!”

Không rõ bà có thích ngôi nhà của chúng tôi hay không nữa. Chắc là không. Bà ngó quanh các phòng, nhướn lông mày rồi đi vào căn phòng mở ra sân hiên. Ellie và Greta đang ngồi ở đó. Họ vừa từ bên ngoài đi vào, và Greta đang khoác hờ chiếc áo choàng đỏ thắm lên vai. Mẹ tôi nhìn cả hai. Bà cứ đứng trơ ra đó trong phút chốc, như thể đã bám rễ tại chỗ.

Ellie nhảy nhổm lên, tiến tới băng qua gian phòng và nói:

“Ôi, là bà Rogers đây mà.” Rồi quay sang Greta, cô nói, “Là mẹ của anh Mike đến xem ngôi nhà và thăm chúng tôi. Có đẹp không mẹ? Đây là bạn con, Greta Andersen.”

Cô đưa cả hai tay ra nắm lấy hai tay mẹ. Mẹ ngó Ellie rồi nhìn chằm chặp Greta qua vai cô.

“Mình thấy,” bà nói một mình, “Mình thấy rồi.”

“Mẹ thấy gì ạ?” Ellie hỏi.

“Mẹ đã thắc mắc. Không biết tất cả ở đây sẽ như thế nào,” bà đáp. Rồi nhìn xung quanh. “Phải, ngôi nhà thật tuyệt. Màn cửa thật tuyệt, mấy cái ghế thật tuyệt và những bức tranh thật tuyệt.”

“Mẹ cần phải dùng trà chứ ạ,” Ellie nói.

“Có vẻ như cả nhà đã dùng trà xong rồi mà.”

“Trà là một món chẳng bao giờ cần phải uống xong đâu ạ.” Rồi cô nói với Greta, “Em sẽ không rung chuông gọi người giúp việc. Greta, chị đi ra nhà bếp pha một bình trà mới, được không chị?”

“Đương nhiên rồi, em cưng à,” cô ta đáp rồi ra khỏi phòng, ngoái đầu lại nhìn mẹ tôi soi mói, gần như sợ sệt.

Mẹ tôi ngồi xuống.

“Hành lý của mẹ đâu rồi?” Ellie hỏi. “Mẹ đến ở lại chứ ạ? Con hy vọng thế.”

“Không, cô gái à, mẹ sẽ không ở lại. Nửa giờ nữa sẽ trở về bằng tàu hỏa. Mẹ chỉ muốn ghé thăm hai đứa thôi.” Rồi bà nói thêm thật nhanh, có lẽ vì muốn nói ra trước khi Greta quay trở vào. “Bây giờ đừng lo lắng nữa, con dâu cưng à. Mẹ đã kể cho nó biết con đã tới viếng thăm mẹ rồi.”

“Xin lỗi anh Mike vì đã không cho anh biết,” Ellie nói chắc như đinh đóng cột. “Em cứ nghĩ thế thì tốt hơn.”

“Con bé đã có lòng tốt quá mức, đúng vậy đó, ” mẹ tôi nói. “Anh đã cưới được một cô gái tử tế, Mike à, lại còn xinh đẹp nữa. Phải, một cô gái rất xinh đẹp.” Rồi bà nói thêm nghe không rõ lắm, “Mẹ xin lỗi.”

“Xin lỗi,” Ellie lặp lại, thoáng chút bối rối.

“Xin lỗi vì những gì mẹ đã suy nghĩ.” Mẹ tôi nói thêm có vẻ hơi căng thẳng, “À, đúng như con nói các bà mẹ đều như vậy. Luôn có chiều hướng nghi ngờ các nàng dâu. Nhưng khi gặp con, mẹ biết nó đã gặp may. Dường như quá tốt với mẹ vì quả đúng như vậy thật.”

“Thật không đúng đâu vào đâu cả,” tôi nói, nhưng lại mỉm cười với bà. “Con vẫn luôn có khiếu thẩm mỹ xuất sắc mà mẹ.”

“Anh vẫn luôn có khiếu thẩm mỹ đắt tiền, đó là điều anh muốn nói mà.” Vừa nói mẹ tôi vừa nhìn những màn cửa bằng gấm.

“Khiếu thẩm mỹ đắt tiền của con thật ra không tệ lắm đâu ạ,” Ellie mỉm cười nói với bà.

“Con bảo nó tiết kiệm dần dần một ít tiền đi,” mẹ nói, “sẽ tốt cho tính nết của nó đó.”

“Con không chịu thay tâm đổi tính đâu,” tôi nói. “Cái lợi khi lấy vợ là cô ấy luôn nghĩ mọi việc ta làm đều hoàn hảo cả, có đúng vậy không Ellie?”

Giờ đây trông Ellie lại có vẻ vui sướng. Cô cười rồi đáp:

“Anh nói quá đáng rồi đấy nhé, Mike! Tự cao tự đại quá đi thôi.”

Lúc đó Greta bưng bình trà đi vào. Chúng tôi mới có đây một chút không thoải mái, mà không hiểu sao khi Greta trở vào thì không khí lại trở nên căng thẳng. Mẹ tôi nhất quyết không chịu nán lại một lát dù Ellie cố hết sức thuyết phục, và một lúc sau cô không nài nỉ nữa. Ellie và tôi cùng đi bộ với mẹ tôi trên lối mòn quanh co qua đám cây và ra tới cổng.

“Hai đứa gọi nó là gì vậy?” đột nhiên mẹ tôi hỏi.

“Đất Digan ạ,” cô đáp.

“À, đúng là quanh đây có dân digan, phải không?”

“Sao mẹ lại biết?” tôi hỏi.

“Mẹ đã thấy một người khi tới gần. Mụ ta ngó mẹ rất kỳ cục, đúng vậy đó.”

“Mụ ấy thật ra cũng bình thường,” tôi nói, “hơi khờ dại một chút, chỉ có vậy thôi.”

“Sao anh lại nói là khờ dại chứ? Vẻ mặt mụ là lạ khi nhìn mẹ. Mụ bất bình với các con hay sao đó.”

“Con nghĩ chuyện ấy không có thật đâu,” Ellie nói. “Mụ ta đã tưởng tượng ra tất cả. Rằng chúng con đã đuổi mụ ra khỏi đất của mụ hay gì gì đấy.”

“Mẹ nghĩ mụ muốn vòi tiền đó,” mẹ tôi nói. “Bọn digan đều như vậy cả. Đôi khi bịa ra những bài ca điệu múa về chuyện chúng bị khinh khi, lừa phỉnh thế nào đó. Nhưng chúng sớm dừng lại khi có được chút tiền trong lòng bàn tay ngứa ngáy của chúng.”

“Mẹ không ưa dân digan ạ,” Ellie nói.

“Chúng là một lũ trộm cắp. Không chịu làm việc lâu bền và không chịu buông tay ra khỏi những gì không thuộc về chúng.”

“Ôi,” Ellie nói. “Chúng con - chúng con - bây giờ không còn lo lắng nữa.”

Mẹ tôi chào tạm biệt rồi lại hỏi thêm, “Cái cô trẻ tuổi ở với hai đứa là ai vậy?”

Ellie giải thích Greta đã sống với cô ba năm trước khi cô đi lấy chồng và nếu không nhờ Greta hẳn cô đã phải sống khốn khổ.

“Greta đã làm mọi chuyện để giúp chúng con. Chị ấy là một người thật tuyệt vời,” cô nói. “Con sẽ không biết làm sao - làm sao mà được việc nếu không có chị ấy.”

“Cô ta đang sống với các con hay chỉ viếng thăm thôi?”

“Ôi,” Ellie tránh không trả lời câu hỏi đó. “Chị… chị ấy hiện đang sống với chúng con vì con bị bong gân mắt cá chân và phải có người chăm sóc. Nhưng bây giờ con đã bình thường trở lại rồi ạ.”

“Những vợ chồng mới cưới vẫn cùng nhau tự làm mọi việc một mình thật tốt mà,” mẹ tôi nói.

Chúng tôi đứng gần cổng dõi mắt nhìn mẹ tôi bước đi mất hút.

“Mẹ có cá tính rất mạnh mẽ,” Ellie nói với vẻ đăm chiêu.

Tôi giận Ellie, thật sự rất tức giận vì cô đã đi tìm gặp mẹ tôi mà không cho tôi biết. Nhưng khi cô quay lại, đứng nhìn tôi với một bên lông mày hơi nhướn lên cùng nụ cười vui vẻ nửa rụt rè nửa tự mãn của một cô bé trên khuôn mặt cô, tôi không khỏi nguôi giận.

“Em là một con nhỏ hay lừa gạt quá há,” tôi nói.

“À, đôi lúc em phải như thế, anh ạ.”

“Giống như trong một vở kịch của Shakespeare có lần anh từng xem. Họ diễn ở một trường anh từng theo học.” Bất giác tôi trích dẫn một câu, ‘Con bé đã lựa cha, có lẽ mi cũng thế.'”

“Anh đóng vai ai thế? Othello à?”

“Không,” tôi đáp. “Anh đóng vai cha của cô gái. Chính vì vậy anh mới nhớ lời thoại ấy. Thực tế đó là câu thoại duy nhất của anh.”

“Con bé đã lừa cha, có lẽ mi cũng thế,” Ellie có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. “Theo như em được biết thì em nào có lừa dối bố mình. Chắc hẳn sau này có lẽ em sẽ lừa ông.”

“Chắc ông ấy sẽ không đối xử nhẹ nhàng lắm khi biết anh cưới em,” tôi nói, “còn hơn cả mẹ kế em nữa đó.”

“Đúng, em nghĩ ông ấy sẽ chẳng nhẹ nhàng đâu. Ông luôn muốn răm rắp tập tục,” cô nói, rồi lại nở nụ cười bé gái ngồ ngộ của mình. “Bởi thế chắc em phải giống như Desdemona thôi, sẽ lừa gạt bố mình và bỏ trốn theo anh.”

“Sao em lại muốn gặp mẹ anh quá vậy?” tôi tò mò hỏi.

“Chẳng phải em muốn gặp bà quá đỗi đâu anh,” Ellie đáp, “nhưng em cảm thấy tệ kinh khủng nếu không làm gì cả. Anh không nhắc tới bà thường xuyên lắm, nhưng em được biết bà vẫn luôn làm mọi điều có thể làm được vì anh. Đến cứu anh trong vụ này việc khác và làm việc rất cực nhọc để anh được học ở một trường thượng hạng và có những thứ như thế. Và em nghĩ dường như quá nhỏ nhen và hợm hĩnh nếu em không gần gũi bà.”

“À, hẳn đó không phải lỗi tại em,” tôi nói. “Là lỗi của anh.”

“Vâng,” Ellie nói. “Em có thể hiểu có lẽ anh không muốn em đến gặp bà.”

“Em nghĩ anh đã có mặc cảm tự ti vì mẹ anh hay sao? Điều đó hoàn toàn không đúng sự thật. Ellie à, anh cam đoan với em không đúng. Không phải vậy đâu.”

“Không,” cô có vẻ tư lự, “bây giờ thì em hiểu rồi. Đấy là vì anh không muốn bà làm lắm chuyện vớ vẩn mà các bà mẹ vẫn thường làm.”

“Chuyện vớ vẩn là sao hả?” tôi thắc mắc.

“À, em hiểu bà là loại người hoàn toàn biết rõ những gì người khác cần phải làm. Em muốn nói bà muốn anh theo đuổi một việc làm nhất định.”

“Hoàn toàn đúng,” tôi nói.

“Bây giờ hẳn điều ấy không quan trọng lắm. Phải nói đấy là một lời khuyên rất tốt. Nhưng đấy chẳng phải là một lời khuyên thích hợp với anh đâu, Mike ạ. Anh không phải loại người chịu ở yên một chỗ. Không muốn làm việc gì bền lâu. Anh muốn đi xem chuyện này chuyện nọ và làm việc này việc khác - thỏa chí tang bồng.”

“Anh muốn ở lại đây trong ngôi nhà này với em,” tôi nói.

“Có lẽ trong một thời gian… Và em nghĩ - em nghĩ anh sẽ luôn luôn muốn trở về đây. Em cũng thế. Hằng năm chúng mình sẽ trở về đây và ở đây sẽ hạnh phúc hơn bất cứ nơi nào khác. Nhưng anh cũng muốn đi nơi này nơi nọ. Muốn đi du lịch, xem điều này điều nọ và mua món này món khác. Có lẽ suy nghĩ kỹ những kế hoạch mới để làm vườn ở đây. Có lẽ chúng mình sẽ đi xem các vườn hoa bên Ý, bên Nhật Bản, các vườn hoa và công viên đủ loại.”

“Em làm cho cuộc sống có vẻ thật thú vị, Ellie à,” tôi nói. “Anh xin lỗi vì đã cáu kỉnh.”

“Ôi, em không phiền lòng vì anh cáu gắt. Em không sợ anh đâu.” Cô cau mày nói thêm, “Mẹ anh không thích chị Greta.”

“Rất nhiều người không thích Greta mà em.”

“Kể cả anh nữa.”

“Này Ellie, em cứ nói như vậy mãi. Không đúng đâu. Anh chỉ hơi ghen với chị ấy lúc ban đầu, chỉ vậy thôi. Anh và chị ấy bây giờ rất thân với nhau rồi.” Và tôi nói thêm, “Có lẽ chị ấy khiến người ta gần như phải giữ thế thủ.”

“Ông Lippincott cũng không thích chị ấy, phải không? Ông nghĩ chị ấy có quá nhiều ảnh hưởng với em,” cô nói.

“Có đúng vậy không em?”

“Em thắc mắc sao anh lại hỏi thế chứ? Vâng, có lẽ đúng như thế. Chỉ là lẽ tự nhiên thôi, chị ấy có cá tính khá chi phối và em phải có ai đấy để tin cậy và nương tựa. Ai đấy sẽ đứng về phe em.”

“Và giúp em tìm ra đường đi nước bước của mình hả?” tôi vừa hỏi vừa cười.

Chúng tôi khoác tay nhau đi vào nhà. Chiều hôm ấy không hiểu sao trời thật tối tăm. Có lẽ vì mặt trời vừa rời khỏi sân hiên và để lại cảm giác u tối đằng sau.

Ellie hỏi: “Có chuyện gì vậy anh Mike?”

“Anh không biết nữa,” tôi đáp. “Chỉ là anh chợt có cảm giác như ai đó đang bước đi trên nấm mồ của mình vậy.”

“Một con ngỗng đang bước đi trên nấm mồ của anh. Đúng ra phải nói như thế chứ, phải không anh?”

Không thấy Greta ở đâu quanh đó cả. Người giúp việc nói cô ta đã ra ngoài đi dạo.

Giờ đây mẹ tôi đã biết hết về cuộc hôn nhân của tôi và đã gặp Ellie, tôi làm điều mình thật ra muốn làm đã khá lâu rồi. Tôi gửi cho bà một tấm séc trị giá rất lớn. Tôi bảo bà dọn tới một ngôi nhà khang trang hơn và mua thêm bất cứ đồ đạc nào bà muốn. Những thứ cũng như vậy đó. Tất nhiên tôi băn khoăn liệu bà có nhận không. Đó không phải tiền do tôi làm việc mà kiếm được và thật tình tôi không thể giả vờ như đó là tiền của mình. Đúng như tôi dự đoán, bà gửi trả tấm séc xé làm đôi với một lá thư ngắn viết nguệch ngoạc:

“Mẹ sẽ không dính dáng gì với bất cứ đồng tiền nào trong tấm séc này,” bà viết. “Anh sẽ không bao giờ thay đổi. Bây giờ mẹ biết rõ điều đó, cầu trời giúp cho anh.”

Tôi quăng nó xuống trước mặt Ellie:

“Em thấy mẹ anh như thế nào rồi đó. Anh đã cưới một cô gái giàu có và đang sống nhờ vào tiền của cô vợ nhà giàu, và bà già thiên lôi đó không đồng tình.”

“Anh đừng lo lắng! Rất nhiều người nghĩ như thế. Rồi bà sẽ qua thôi. Bà thương anh rất nhiều đấy, anh Mike ạ,” cô nói thêm.

“Vậy sao lúc nào bà cũng muốn làm anh thay đổi chứ? Bắt anh theo kiểu mẫu của bà. Anh là chính mình. Không phải là kiểu mẫu của bất cứ ai. Đâu phải thằng con nhỏ xíu để mẹ cho vào khuôn đúc tùy ý bà thích chứ. Anh là chính mình. Là người lớn. Anh là anh mà.”

“Anh là anh,” Ellie nói, “và em yêu anh.”

Rồi sau đó có lẽ để làm chỗ tôi xao lãng đi, cô hỏi một chuyện đang khiến cô khá băn khoăn lo lắng.

“Anh nghĩ gì về ông giúp việc nhà mới thuê này?”

Tôi chưa hề nghĩ tới anh ta. Có gì để suy nghĩ chứ? Có lẽ tôi thích anh ta hơn người giúp việc trước đây không ngại che giấu việc hắn đánh giá thấp địa vị xã hội của tôi.

“Anh ta bình thường thôi,” tôi đáp. “Sao vậy em?”

“Em chỉ thắc mắc không biết có phải anh ta là nhân viên an ninh hay không.”

“Nhân viên an ninh sao? Em muốn nói gì vậy?”

“Là thám tử ấy. Em nghĩ không chừng chú Andrew đã sắp đặt việc này.”

“Sao ông ta lại làm vậy chứ?”

“À, có lẽ vì phòng trường hợp bắt cóc. Ở bên Mỹ các gia đình thường có vệ sĩ, nhất là ở thôn quê.”

Lại thêm một điều bất lợi nữa khi có nhiều tiền mà tôi chưa hề biết đến!

“Thật là một ý tưởng quá gớm!”

“Ôi, em không biết nữa… Có lẽ em đã quen với chuyện ấy. Có là vấn đề gì đâu? Thật ra người ta không hề để ý đến.”

“Vợ anh ta cũng dính vào chuyện này chứ?”

“Chắc là có, em nghĩ thế, mặc dù bà ta nấu ăn rất giỏi. Em nghĩ chú Andrew hay có lẽ là Stanford Lloyd, một người nào đó trong bọn họ đã nghĩ ra chuyện này, chắc hẳn đã trả tiền cho người giúp việc trước đây để anh ta bỏ đi rồi bảo hai người này xếp hàng chờ sẵn để vào nhận việc. Thật là hết sức dễ dàng.”

“Mà lại không cho em biết sao?” tôi vẫn không tin nổi.

“Họ sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện cho em biết đâu. Không em đã làm ầm lên rồi. Dầu sao có lẽ em hoàn toàn nhầm lẫn về họ.” Cô nói tiếp có vẻ mơ màng. “Chỉ là người ta biết cái cảm giác vì đã quen với loại người như thế lúc nào cũng ở xung quanh mình.”

“Tội nghiệp cô bé giàu có,” tôi nói một cách gay gắt.

Ellie hoàn toàn không hề phiền lòng. Cô nói:

“Em cho rằng câu ấy đúng là miêu tả khá xác đáng đấy.”

“Là những điều anh vẫn đang tìm hiểu về em đó mà, Ellie,” tôi nói.