Chương 15
Thật đáng ngạc nhiên vì trên cõi đời này mọi sự hóa ra hoàn toàn không như mình mong đợi.
Chúng tôi đã dọn vào nhà của mình, đã sống ở đó và tránh xa mọi người đúng như ý muốn và dự tính của tôi. Chỉ có điều tất nhiên chúng tôi không tránh được mọi người. Chuyện này chuyện nọ lại như sóng vượt đại dương đổ dồn lên chúng tôi, hết đợt này rồi đợt khác.
Trước tiên là mụ mẹ kế trời đánh thánh đâm của Ellie. Mụ gửi thư và đánh điện quốc tế yêu cầu cô ấy đi gặp đám cò nhà đất. Mụ nói mình đã quá mê ngôi nhà của chúng tôi nên nhất định phải có một ngôi nhà riêng cho mụ ở nước Anh. Mụ rất muốn hàng năm sang Anh sống chừng hai tháng. Và theo sau bức điện cuối cùng mụ tới nơi và chúng tôi phải đưa mụ đi khắp vùng lân cận xem nhiều nơi theo yêu cầu của mụ ta. Sau rốt, mụ ít nhiều có ý định mua một ngôi nhà. Cách nhà chúng tôi chừng mười lăm dặm. Chúng tôi chẳng muốn mụ ta ở đó, rất ghét ý tưởng đó — nhưng không thể nói ra với mụ. Nói đúng hơn, điều tôi thật sự muốn nói là ngay cả khi chúng tôi đã nói ra cũng không ngăn nổi mụ mua nhà ấy, nếu mụ đã muốn mua. Không thể ra lệnh bảo mụ không được tới đó. Đó là điều cuối cùng Ellie muốn làm. Tôi biết điều đó. Tuy nhiên trong khi cô ấy vẫn còn đang đợi báo cáo địa chính, một số bức điện lại đến.
Chú Frank dường như đã lâm vào một tình thế khó khăn sao đó. Chỉ biết là chuyện gian lận lừa đảo, cần có một số tiền lớn mới đưa ông ta ra được. Thêm những bức điện được gửi qua gửi lại giữa ông Lippincott và Ellie. Rồi sau đó hóa ra lại có chuyện rắc rối gì đấy giữa chuyên viên ngân hàng Stanford Lloyd và ông luật sư Lippincott. Họ tranh cãi về một số vốn đầu tư của cô ấy. Do dốt nát và cả tin, tôi từng có cảm tưởng những người ở bên Mỹ cách mình xa lơ xa lắc. Tôi chưa bao giờ nhận ra họ hàng và những kẻ có quan hệ với Ellie trong kinh doanh nghĩ chuyện lên máy bay sang Anh trong hăm bốn tiếng đồng hồ rồi lại bay trở về chẳng là vấn đề gì cả. Mới đầu, Stanford Lloyd bay qua và lại bay về. Rồi ông Lippincott bay sang.
Ellie phải lên tận London để gặp họ. Tôi không hiểu rõ những chuyện liên quan đến tài chính này. Tôi nghĩ mọi người khá thận trọng trong lời ăn tiếng nói. Nhưng đó là chuyện có liên quan tới việc chuyển giao hết quỹ ủy thác cho Ellie, và có ý kiến sao đó thật quái gở cho là ông Lippincott đã trì hoãn, hoặc chính chuyên viên ngân hàng đang làm trì trệ việc kết toán sổ sách.
Trong khoảnh khắc yên lành ngắn ngủi giữa hai chuyện phiền hà này, Ellie và tôi đã khám phá ra Nhà Cảnh của mình. Thật sự chúng tôi chưa thám hiểm hết khu đất, chỉ là khu vực ở ngay xung quanh nhà mà thôi. Chúng tôi vẫn thường đi lên theo những con đường mòn xuyên qua cánh rừng, xem thử chúng dẫn tới đâu. Một hôm chúng tôi đi theo một lối mòn cỏ cây quá rậm rạp tới nỗi mới đầu thật sự không thấy nó đâu cả. Nhưng chúng tôi đã lần mò theo lối mòn đó và sau cùng đi ra chỗ cô ấy gọi là Nhà Cảnh. Một chỗ trông giống như một cái miếu nhỏ màu trắng. Tình hạng vẫn còn khá tốt nên chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ và cho sơn lại rồi đặt một cái bàn, vài cái ghế vào trong đó, thêm một đivăng và tủ chén trong góc rồi bỏ vào trong tủ những món đồ sứ và thủy tinh cùng mấy cái chai. Thật sự rất thú vị. Ellie nói chúng tôi sẽ cho phát quang lối mòn và làm cho dễ leo lên hơn, nhưng tôi bào đừng làm vậy, không ai khác biết nó ở đâu thì hay hơn. Ellie nghĩ đó là một ý tưởng lãng mạn.
“Nhất định chúng ta sẽ không cho mụ Cora biết,” tôi nói và Ellie đồng ý.
Vào cái lần chúng tôi từ chỗ đó đi xuống, không phải lần đầu tiên mà sau đó, sau khi mụ mẹ kế đã đi mất và chúng tôi đang hy vọng sẽ lại được bình an, cô ấy đang nhảy chân sáo phía trước tôi bỗng dưng vấp vào một rễ cây ngã nhào và bị bong gân mắt cá chân.
Bác sĩ Shaw tới, nói cô ấy bị bong gân rất nặng nhưng có lẽ một tuần nữa là có thể đi đứng bình thường trở lại. Vậy là Ellie mời Greta đến. Tôi không thể nào phản đối. Thật tình chẳng ai có thể chăm sóc cô thật đàng hoàng, tôi muốn nói một phụ nữ. Các chị giúp việc đều khá vô dụng, và dù sao Ellie cũng muốn Greta giúp đỡ. Vậy là Greta đến.
Cô ta đến, dĩ nhiên là một điều hết sức may mắn đối với cô ấy. Và cả với tôi nữa, chừng nào chuyện đó còn tiếp diễn. Cô ta sắp xếp việc này việc nọ và giữ cho mọi việc trong nhà ổn thỏa. Đám giúp việc nhà giờ đây bắt đầu báo trước sẽ nghỉ việc. Họ nói ở đây lẻ loi hiu quạnh quá - nhưng thật tình tôi nghĩ chính mụ mẹ kế đã làm cho họ rối trí. Greta cho đăng quảng cáo và nhận thêm hai người giúp việc gần như ngay lập tức. Cô ta săn sóc mắt cá chân Ellie, làm cho cô ấy vui, đi mua cho cô món này món nọ mà cô ta biết cô ấy thích, loại sách, thứ trái cây và những món đại loại như thế – những thứ tôi không hề biết gì cả. Và họ có vẻ hạnh phúc kinh khủng khi ở bên nhau. Nhất định Ellie rất vui sướng vì được gặp Greta. Và chẳng hiểu sao Greta lại không ra đi lần nữa… Cứ tiếp tục ở lì. Ellie hỏi tôi:
“Anh không phiền lòng nếu chị Greta tiếp tục ở lại ít lâu nữa, phải không anh?”
“À không. Không, tất nhiên là không.”
“Có chị ấy ở đây thật quá thoải mái,” Ellie nói. “Anh biết đấy, có quá nhiều chuyện linh tinh của phụ nữ mà chúng mình không thể cùng làm với nhau. Thật cô đơn khủng khiếp nếu không có một phụ nữ ở quanh mình.”
Mỗi ngày tôi lại thấy Greta gánh vác thêm một chút công việc, ra lệnh này lệnh nọ, làm như bà chúa trong việc này việc khác. Tôi giả đò như mình thích có Greta ở đó, nhưng một hôm khi Ellie đang nằm gác bàn chân lên trong phòng khách còn Greta và tôi thì ở ngoài sân hiên, đột nhiên chúng tôi lao vào cãi vã với nhau một trận. Tôi không thể nhớ đích xác những lời lẽ nào đã mở đầu cuộc tranh cãi. Cô ta nói gì đó khiến tôi bực mình và tôi đáp lại thật gay gắt. Rồi sau đó chúng tôi tiếp tục dùng lời dao to búa lớn. Chúng tôi khá lớn tiếng. Cô ta mặc kệ tôi, cứ nói toàn những lời lẽ xấu xa ác nghiệt có thể nghĩ ra, còn tôi thì ăn miếng nào trả miếng nấy cũng chẳng vừa gì. Bảo cô ta là thứ đàn bà ưa ra lệnh, việc gì cũng can thiệp vào và tôi sẽ không để cho Ellie gần như lúc nào cũng bị ra lệnh. Chúng tôi quát tháo lẫn nhau rồi sau đó bất thình lình Ellie đi cà nhắc ra sân hiên, nhìn chúng tôi từ người này sang kẻ kia, và tôi nói:
“Em yêu, anh xin lỗi. Anh hết sức xin lỗi.”
Tôi trở vào trong nhà và đặt Ellie nằm trở lại sofa. Cô nói:
“Em đã không nhận ra. Không nhận ra một chút nào là anh - anh thật sự không thích chị Greta ở đây.”
Tôi vỗ về xoa dịu cô và bảo đừng để ý gì hết, chỉ là tôi mất bình tĩnh, đôi khi hơi ưa gây gổ. Vấn đề là tôi nghĩ Greta hay ra vẻ bà chủ một chút, chỉ có vậy thôi. Có lẽ điều đó cũng khá tự nhiên, vì trước đây cô ta vẫn thường như vậy. Và cuối cùng tôi nói thật ra tôi rất thích Greta, chỉ là đã mất bình tĩnh vì bực mình và lo lắng. Vậy là chuyện đó kết thúc khi tôi gần như năn nỉ Greta tiếp tục ở lại.
Đó là một màn cãi vã ra trò. Rất có khả năng khá nhiều người trong nhà cũng nghe thấy. Nhất định anh giúp việc mới thuê và vợ anh ta cũng nghe. Khi tức giận quả là tôi hay quát tháo. Tôi dám chắc mình thật sự hơi quá lố một chút. Tôi là người như vậy đó.
Dường như Greta hết sức lo lắng về sức khỏe của Ellie, cho đó là vấn đề quan trọng, cứ bảo cô ấy không được làm việc này hay việc nọ.
“Thật ra cô ấy không được mạnh khỏe lắm, ” Greta nói với tôi.
“Ellie chẳng có gì không ổn cả,” tôi nói. “Lúc nào cô ấy cũng khỏe mạnh kia mà.”
“Không, chẳng phải thế đâu, Mike ạ. Sức khỏe của cô ấy thật mong manh.”
Kế tiếp bác sĩ Shaw đến khám mắt cá chân cho Ellie, tiện thể cho cô biết nó đã bình thường trở lại, chỉ cần băng bó kỹ nếu định bước đi trên mặt đất gồ ghề.
Tôi hỏi ông ta một cách có lẽ khá ngu ngốc điều mà đàn ông thường hay hỏi:
“Sức khỏe cô ấy không phải mỏng manh hay gì đó chứ, đúng không bác sĩ Shaw?”
“Ai bảo sức khỏe cô ấy mỏng manh chứ?” Ông này là kiểu bác sĩ hành nghề đời nay khá hiếm hoi và quả thật ở địa phương vốn có tiếng là ông Shaw tự-nhiên-sẽ-khỏi.
“Theo như tôi hiểu thì cô ấy chẳng sao cả, ” ông ta nói. “Ai mà chả bị bong gân mắt cá chân.”
“Ý tôi không phải là mắt cá chân. Không rõ cô ấy có bị yếu tim hay bệnh gì đó đại loại như thế hay không.”
Ông ta ngó tôi qua mép trên của cặp mắt kính. “Đừng bắt đầu tưởng tượng ra chuyện này chuyện nọ, cậu trai trẻ ạ! Điều gì khiến cậu nghĩ như thế? Cậu nào phải hạng người thường lo lắng về chuyện ốm đau bệnh tật của phụ nữ chứ.”
“Dạ, là cô Andersen đã nói như vậy đó.”
“A, cô Andersen. Cô ấy biết gì về chuyện ấy chứ? Không đủ tư cách để chẩn đoán bệnh, đúng không?”
“Dạ không,” tôi đáp.
“Vợ cậu là người phụ nữ cực kỳ giàu có,” ông nói, “theo lời bàn ra tán vào ở đây. Dĩ nhiên, một số người cứ tưởng tất cả người Mỹ đều giàu có.”
“Cô ấy giàu lắm,” tôi nói.
“À, cậu phải nhớ điều này. Phụ nữ giàu có cứ tưởng mình bị đủ thứ bệnh nặng nhất. Bác sĩ này thầy thuốc nọ vẫn luôn cho họ những thứ thuốc bột và thuốc viên tròn, những viên thuốc kích thích hay gây hưng phấn hoặc là thuốc an thần, những thứ nói chung nếu họ không uống thì còn tốt hơn. Bây giờ phụ nữ nông thôn khỏe mạnh hơn nhiều vì không một ai lo lắng cho sức khỏe của họ cái kiểu như thế cả.”
“Cô ấy quả có uống mấy viên con nhộng hay gì đó,” tôi nói.
“Tôi sẽ kiểm tra sức khỏe tổng quát cho cô ấy nếu cậu thích. Cũng có thể tìm ra thứ rác rưởi nào người ta đã cho cô ấy uống. Xin nói cho cậu biết trước đây tôi từng bảo người ta vứt hết cả lô vào sọt rác đấy.”
Trước khi ra về ông ta nói với Greta:
“Cậu Rogers yêu cầu tôi kiểm tra sức khỏe tổng quát cho vợ cậu ấy. Tôi không thể tìm thấy bất cứ điều gì quá tệ với cô ấy cả. Tôi nghĩ tập thể dục thêm ở ngoài trời có thể có tác dụng tốt đấy. Cô ấy đã dùng những thứ thuốc gì thế?”
“Cô ấy có mấy viên thuốc thường uống khi thấy mệt mỏi, và mấy viên nữa cô ấy uống để ngủ nếu muốn ạ.”
Cô ta cùng bác sĩ đi xem toa thuốc của Ellie. Ellie mỉm cười:
“Tôi không uống tất cả những thứ thuốc này đâu, bác sĩ Shaw ạ. Chỉ trong những viên con nhộng chống dị ứng mà thôi.”
Bác sĩ Shaw xem những viên con nhộng, đọc toa thuốc và nói không hại gì cả, rồi chuyển sang cái toa kê những viên thuốc ngủ.
“Gặp rắc rối gì về chuyện ngủ nghê hay sao?”
“Không còn nữa khi tôi về sống ở thôn quê. Tôi nghĩ từ lúc về đây thì một viên thuốc ngủ thôi tôi cũng chưa từng uống.”
“À, thế thì tốt.” Ông vỗ lên vai cô. “Chẳng có gì bất ổn với cô cả, cô ạ. Đôi lúc có chiều hướng lo âu một chút, phải nói là chỉ có thế thôi. Thuốc viên con nhộng này không gây sốc đâu. Dạo này rất nhiều người dùng chúng mà chẳng tổn hại gì. Cứ tiếp tục uống đi nhé, chỉ cần chừa lại thuốc ngủ thôi!”
“Anh không hiểu sao mình lại lo lắng,” tôi nói với Ellie vẻ hối lỗi. “Có lẽ vì Greta.”
“Ôi chao,” cô bật cười, “chị Greta thường làm ầm lên về em. Chính chị ấy cũng chẳng bao giờ lo chữa trị gì cho mình. Chúng ta sẽ mở rộng lòng ra, Mike ạ, và bỏ hết những chuyện này đi.”
Giờ đây Ellie trở nên có quan hệ rất thân thiết với hàng xóm láng giềng. Claudia sang chơi hết sức thường xuyên và thỉnh thoảng cùng cô cưỡi ngựa đi chơi. Tôi không cưỡi ngựa, suốt đời tôi đã gắn bó với xe hơi và sửa chữa máy móc. Không nắm được cả điều căn bản về ngựa, mặc dù từng dọn phân, rửa chuồng ngựa bên Ireland chừng một hai tuần. Tôi không muốn bắt đầu cưỡi ngựa ở dưới vùng này. Rất có thể người ta sẽ cười nhạo tôi. Tôi nghĩ cưỡi ngựa có lẽ rất tốt với cô ấy. Dường như cô rất vui thích.
Greta khuyến khích cô cưỡi ngựa, mặc dù chính Greta cũng chẳng biết gì về ngựa cả.
Ellie cùng Claudia tới một cuộc bán đấu giá, và theo lời khuyên của Claudia cô mua cho mình một con ngựa màu nâu hạt dẻ tên là Chinh Phục. Tôi cố thuyết phục Ellie phải cẩn thận khi một mình phi ngựa đi, nhưng cô lại cười chế giễu tôi:
“Em đã cưỡi ngựa từ lúc mới lên ba anh ạ.”
Vậy là cô ấy vẫn thường cưỡi ngựa đi mỗi tuần chừng hai ba lần. Greta vẫn thường lái xe ra Phố Chợ Chadwell để mua sắm.
Một hôm Greta nói lúc đang ăn trưa: “Hai em với đám digan thật lạ! Sáng nay có một mụ già trông đến khiếp, đứng ngay giữa đường. Suýt chút nữa chị đã đâm sầm vào mụ rồi. Chỉ đứng chép miệng đằng trước ô tô thôi. Chị phải đỗ xe lại. Còn đi lên đồi nữa.”
“Hả, mụ ta muốn gì vậy?”
Ellie đang lắng nghe cả hai chúng tôi nhưng chẳng nói gì hết. Tuy vậy tôi nghĩ cô có vẻ khá lo lắng.
“Đồ trơ tráo, láo xược, chết tiệt, mụ ấy đe dọa chị,” Greta nói.
“Đe dọa chị sao?” tôi gắt.
“À, mụ bảo chị đi khỏi đây ngay. Mụ nói: ‘Nơi đây là đất của dân digan. Về đi! Về đi cả lũ bây! Bây từ đâu tới thì về đó, nếu muốn được yên thân!’ Rồi mụ giơ nắm tay lên vung vẩy vào mặt chị. Mụ nói: ‘Tao mà rủa xả cả lũ bây thì bây không khi nào có may mắn nữa đâu à. Mua đất chúng tao rồi dựng nhà trên đất chúng tao. Chúng tao không muốn nhà cửa ở chỗ cho người ta dựng lều.’”
Greta còn nói rất nhiều nữa. Ellie hỏi tôi sau đó, hơi cau mày:
“Tất cả chuyện ấy nghe có vẻ hoàn toàn không thể nào có thật, anh không nghĩ thế sao, Mike?”
“Anh nghĩ Greta có hơi cường điệu một chút,” tôi đáp.
“Không hiểu sao lại nghe có vẻ không đúng,” cô nói. “Không biết chị Greta có thêm thắt hay không nữa.”
Tôi đắn đo suy nghĩ rồi nói: “Sao chị ấy lại muốn thêm thắt vào chuyện này chuyện nọ chứ?” Rồi tôi hỏi lại thật gay gắt, “Dạo gần đây em có gặp Esther hay không? Không gặp trong lúc cưỡi ngựa đi chơi chứ?”
“Mụ digan à? Không gặp.”
“Em nói nghe có vẻ không chắc lắm, Ellie à,” tôi nói.
“Em nghĩ đã thoáng thấy mụ mấy lần,” cô nói. “Đang đứng giữa đám cây chăm chú nhìn ra nhưng chẳng lần nào đủ gần để em chắc chắn cà.”
Thế nhưng một hôm Ellie cưỡi ngựa trở về, trắng bệch và run rẩy. Mụ già đã đi ra từ giữa hai gốc cây. Cô phải thắng ngựa dừng lại nói với mụ. Mụ ta cứ vung nắm đấm và làu bàu nói không ra hơi. Ellie nói, “Lần này em giận lắm. Em nói với mụ: ‘Bà muốn gì ở đây? Đất này đâu phải của bà. Là đất và nhà của chúng tôi cơ mà.’ Khi ấy mụ già nói: ‘Nó không khi nào là đất của tụi bây, sẽ không khi nào thuộc về tụi bây. Tao đã cảnh cáo tụi bây một lần và tao đã cảnh cáo tụi bây hai lần. Tao sẽ không cảnh cáo nữa. Sẽ không còn lâu đâu, nói cho mày biết đó. Tao thấy thần chết kia kìa. Sau vai trái mày đó. Chính thần chết đang đứng gần mày và chính thần chết sẽ bắt mày đi. Con ngựa mày cưỡi có một bàn chân trắng. Bộ mày không biết cưỡi ngựa chân trắng là xui xẻo hay sao? Tao thấy thần chết và cái nhà to đùng tụi bây xây sụp đổ đó!’”
“Phải ngăn chặn chuyện này lại,” tôi tức giận nói.
Lần này Ellie không cười xòa cho qua chuyện. Cả cô lẫn Greta đều có vẻ bối rối lo lắng. Tôi đi thẳng xuống làng. Trước tiên tôi tới căn nhà nhỏ của mụ Lee. Tôi ngần ngừ một lát nhưng thấy ở đó chẳng có đèn đóm gì nên tới thẳng đồn cảnh sát. Tôi có biết trưởng đồn là trung sĩ Keene, một người đàn ông bộc trực và hiểu lý lẽ. ông ta lắng nghe tôi rồi nói:
“Tôi rất tiếc vì nhà ông đã gặp chuyện phiền toái này. Bà ấy già lắm rồi và có thể hay quấy rối. Cho đến nay chúng tôi chưa hề gặp nhiều điều thật sự phiền phức với bà ấy. Tôi sẽ nói với bà ấy và bảo thôi đừng làm thế nữa.”
“Tùy ông vậy,” tôi nói.
Ông ta ngần ngừ một lát rồi nói:
“Tôi không muốn gợi ra ý này ý nọ, nhưng như ông đã biết, ông Rogers ạ, ở quanh đây có ai đấy có thể - có lẽ vì một nguyên do vặt vãnh nào đấy - thù ghét và muốn hãm hại ông hay vợ ông?”
“Chắc chắn không có chuyện đó đâu. Sao lại như vậy được chứ?”
“Bà lão Lee dạo gần đây có rất nhiều tiền - không rõ từ đâu mà có…”
“Ông nói thế là sao?”
“Có thể ai đấy đang trả tiền cho bà ta - ai đấy muốn ông rời khỏi đây. Đã có một sự cố - cách đây khá nhiều năm rồi. Bà ấy nhận tiền của ai đấy trong làng - để đe dọa một người láng giềng phải bỏ đi. Cũng làm cái kiểu vớ vẩn như thế này - đe dọa - cảnh cáo - làm bùa phép tà ma. Dân ở đây rất mê tín. Ông sẽ ngạc nhiên khi biết ở Anh có bao nhiêu làng có phù thủy riêng. Hồi ấy bà lão đã bị cảnh cáo, và cho đến nay theo như tôi được biết từ dạo ấy bà chưa bao giờ cố tiếp tục - nhưng chuyện này cũng có thể y như thế. Bà ấy ham tiền lắm - người ta sẽ làm rất nhiều việc vì tiền…”
Nhưng tôi không thể chấp nhận ý kiến đó. Tôi chỉ ra cho ông trung sĩ rõ ở đây chúng tôi là người hoàn toàn xa lạ. “Chúng tôi đâu có thời gian gieo thù chuốc oán,” tôi nói.
Tôi đi bộ trở về ngôi nhà, lo âu và rối trí. Khi rẽ qua góc sân hiên tôi thoáng nghe tiếng đàn ghita của Ellie, và một người cao ráo đang đứng nhìn vào cửa sổ chợt quay lại tiến về phía tôi. Trong phút chốc tôi tưởng là một tên digan, nhưng rồi nhẹ cả người khi nhận ra Santonix.
“Ôi,” tôi nói hơi hổn hển, “thì ra là anh. Anh từ đâu bất ngờ hiện hình vậy hả? Đã lâu lắm rồi chúng tôi không nghe tin tức gì về anh.”
Anh không trực tiếp trả lời tôi. Chỉ nắm cánh tay tôi ra xa cửa sổ.
“Vậy là cô ta đang ở đây,” anh nói. “Tôi chẳng hề ngạc nhiên. Từng nghĩ sớm muộn gì cô ta cũng đến. Sao cậu lại để mặc cho cô ta thế? Nguy hiểm đấy. Cậu cần phải biết điều ấy.”
“Anh muốn nói Ellie hả?”
“Không, không, không phải Ellie. Cô kia ấy! Tên cô ta là gì nhỉ? Greta hử?”
Tôi ngó anh lom lom.
“Cậu có biết Greta là người như thế nào hay không hả? Cô ta đã đến, đúng không? Đang chiếm hữu đấy! Cậu sẽ không tống khứ cô ta đi được đâu. Cô ta đến để ở lại luôn đấy.”
“Ellie bị bong gân mắt cá,” tôi nói. “Greta tới để chăm sóc cho cô ấy. Cô ta sẽ… tôi cho là cô ta sẽ sớm đi thôi.”
“Cậu chẳng biết gì về những chuyện kiểu này. Cô ta vẫn luôn có ý muốn đến. Tôi biết điều ấy mà. Tôi đã đo lòng cô ta khi cô ta xuống đây trong lúc nhà đang xây.”
“Dường như Ellie muốn có cô ta,” tôi làu bàu.
“À phải rồi. Cô ta từng sống với Ellie một thời gian, đúng không? Cô ta biết cách điều khiển Ellie.”
“Đó là điều ông Lippincott từng nói. Gần đây tôi thấy tận mắt điều đó thật đúng.”
“Cậu có muốn cô ta ở đây không Mike?”
“Tôi không thể quăng cô ta ra khỏi nhà,” tôi bực tức đáp. “Cô ta là bạn thân của Ellie. Bạn tốt nhất của cô ấy mà. Tôi có thể làm cái quái gì được chứ?”
“Không được,” Santonix đáp, “chắc là cậu có thể làm bất cứ điều gì, đúng không nào?”
Anh ấy nhìn tôi. Đó là một cái liếc nhìn rất kỳ lạ. Santonix là một người kỳ lạ. Ta không bao giờ biết được lời anh ấy nói thật ra có ý nghĩa gì.
“Cậu có biết mình đang đi về đâu không Mike? Có biết gì không? Đôi lúc tôi nghĩ cậu hoàn toàn không biết gì cả.”
“Tất nhiên tôi biết chứ,” tôi nói. “Tôi đang làm điều mình muốn làm. Đang đi tới nơi mình muốn tới.”
“Thế sao? Tôi vấn thắc mắc lắm. Không rõ cậu có thật sự biết chính mình muốn gì hay không nữa. Tôi e ngại cho cậu vì Greta. Cô ta mạnh hơn cậu, cậu biết đấy.”
“Tôi không hiểu anh nhận ra điều đó bằng cách nào. Không phải là vấn đề sức mạnh.”
“Chẳng phải thế sao? Tôi nghi là thế đấy. Cô ta là loại người mạnh mẽ, loại người luôn luôn tìm ra đường đi nước bước của mình. Cậu không có ý cho cô ta ở đây. Đấy là điều cậu vừa nói. Nhưng cô ta đang ở đây, và tôi vừa quan sát họ. Cô ta và Ellie ngồi bên nhau, ở nhà cùng nhau nói liếng thoắng và ở lại lâu dài. Cậu là ai hả, Mike? Người ngoài sao? Hay cậu không phải là người ngoài?”
“Anh điên mất rồi, những điều anh nói đó. Anh muốn nói gì - tôi mà là người ngoài hả? Tôi là chồng của Ellie. Không phải sao?”
“Cậu là chồng Ellie, hay Ellie là vợ của cậu?”
“Anh mất trí rồi. Có khác gì đâu chứ?”
Anh ấy thở dài. Thình lình hai vai anh sụp xuống như thể khí lực đã tuôn hết ra ngoài rồi.
“Tôi không thể tác động đến cậu. Không bảo được cậu nghe lời tôi. Không thể làm cho cậu hiểu. Đôi lúc tôi nghĩ cậu hiểu được, đôi lúc tôi lại nghĩ cậu hoàn toàn không hiểu gì về chính mình hay bất cứ ai khác.”
“Này anh, tôi sẽ học được nhiều điều từ anh đó, Santonix à. Anh là một kiến trúc sư tuyệt vời, nhưng mà…”
Nét mặt anh biến đổi một cách kỳ quặc.
“Đúng thế, tôi là một kiến trúc sư giỏi. Ngôi nhà này là công trình tuyệt nhất tôi từng xây. Hầu như tôi hết sức thỏa mãn với nó. Cậu muốn có một ngôi nhà như thế này. Và Ellie cũng muốn một ngôi nhà như thế này để chung sống với cậu. Cô ấy đã có nó và cậu đã có nó. Đuổi người đàn bà kia đi, Mike ạ, trước khi quá muộn!”
“Sao tôi có thể làm cho Ellie bực mình chứ?”
“Người đàn bà ấy sẽ có được cậu chừng nào cô ta muốn có cậu,” Santonix nói.
“Này anh,” tôi nói, “tôi không thích Greta đâu. Cô ta luôn khiến tôi tức tối. Hôm nọ thậm chí tôi đã cãi với cô ta một trận thật dữ dội. Chẳng hề quá đơn giản như anh tưởng đâu.”
“Không, không hề đơn giản với cô ta.”
“Dù ai gọi nơi này là Đất Digan và có một lời nguyền trù ếm nó cũng vậy thôi, có thể hắn đã có được cái gì đó,” tôi tức giận nói. “Chúng tôi đã gặp dân digan nhảy ra từ sau đám cây, vung nắm đấm cảnh cáo nếu chúng tôi không rời khỏi đây, một số phận kinh khiếp sẽ xảy đến với chúng tôi. Nơi này phải tốt lành và đẹp đẽ chứ.”
Đó là những lời lẽ thật kỳ quặc khi nói ra, những lời lẽ sau cùng ấy. Tôi nói như thể ai khác đang nói vậy.
“Phải, nên như thế,” Santonix nói. “Nên như thế, nhưng không thể được nếu có điều quái quỷ gì đấy ám vào, đúng không?”
“Chắc chắn anh chẳng tin vào…”
“Có nhiều chuyện kỳ quặc mà tôi tin… Tôi có biết về cái ác. Cậu không nhận thấy sao, chẳng phải cậu thường cảm thấy chính tôi cũng có phần nào đấy ác độc hay sao? Vẫn luôn như thế. Chính vì thế tôi biết lúc nào cái ác ở gần tôi, mặc dù chẳng phải lúc nào cũng biết nó ở chỗ nào… Tôi muốn ngôi nhà mình xây được gột sạch cái ác. Cậu hiểu điều ấy chứ?” Giọng điệu anh có vẻ như hăm he đe dọa. “Cậu hiểu điều ấy chứ? Nó thật quan trọng đối với tôi.”
Rồi anh đột ngột thay đổi cung cách. Anh nói:
“Thôi nào, đừng nói lắm chuyện vớ vẩn nữa! Ta vào gặp Ellie thôi!”
Vậy là chúng tôi đi vào qua cửa sổ và Ellie chào Santonix, có vẻ vô cùng vui thích.
Tối hôm đó Santonix tỏ ra hoàn toàn bình thường. Không còn những cảm xúc tột độ nữa. Anh ấy là chính mình, dễ mến, vô tư lự. Hầu như anh chỉ nói chuyện với Greta, thật sự cho cô ta đặc quyền được anh ấy quyến rũ. Và anh ấy rất quyến rũ. Hẳn bất cứ ai cũng đoan chắc là Santonix có ấn tượng tốt với Greta, thích cô ta và nóng lòng muốn làm cho cô ta hài lòng. Điều đó khiến tôi cảm thấy Santonix quả thật là một người nguy hiểm, còn rất nhiều điều về anh ấy nữa mà tôi chưa từng thấy dù chỉ thoáng qua.
Greta luôn đáp ứng lại sự ái mộ. Cô ta phát tỏa hết những gì tốt đẹp nhất của mình. Lúc này lúc khác cô ta có thể tự làm lu mờ hay bộc lộ nhan sắc của mình, và đêm nay trông cô ta xinh đẹp chưa từng thấy. Mỉm cười với Santonix, lắng nghe anh ấy như thể say mê. Tôi tự hỏi điều gì ở đằng sau phong cách của anh ấy. Ta chẳng bao giờ biết phải làm gì với anh ấy. Ellie hy vọng anh ấy ở lại rất nhiều ngày nữa nhưng anh lắc đầu. Nói mình phải ra đi hôm sau.
“Hiện giờ ông đang xây gì đấy, bận rộn lắm phải không ạ?” Anh đáp không phải thế, vừa mới xuất viện thôi.
“Họ lại chữa trị vá víu một lần nữa, nhưng có lẽ đấy là lần cuối.”
“Chữa trị vá víu là sao? Họ làm gì với ông thế?”
“Cho máu xấu chảy hết ra khỏi cơ thể tôi rồi truyền máu tốt đỏ tươi vào,” anh đáp.
“Ôi,” Ellie khẽ rùng mình.
“Đừng lo,” anh bảo, “điều ấy sẽ không bao giờ xảy đến với cô đâu.”
“Nhưng sao điều ấy lại phải xảy đến với ông cơ chứ?”
Ellie hỏi. “Thật là tàn nhẫn.”
“Không phải tàn nhẫn, không đâu,” Santonix đáp. “Tôi vừa mới nghe những lời cô hát đấy thôi. Vì niềm vui người được tạo ra, với nỗi buồn da diết trong ta, an lành vào trần thế bao la."
“Tôi đi thật an lành bởi biết vì sao mình lại đến đây. Còn với cô, Ellie ạ, thì: Từng buổi sáng và từng đêm dài, ngọt ngào sướng vui bao kẻ ra đời. Là cô đấy.”
“Ước gì tôi có thể cảm thấy an lành!” Ellie nói.
“Cô không cảm thấy an lành hay sao?”
“Tôi chẳng thích bị đe doạ,” cô đáp. “Chẳng thích bất cứ ai trù ếm tôi.”
“Cô đang nói về mụ digan ấy sao?”
“Vâng ạ.”
“Hãy quên đi,” Santonix bảo. “Đêm nay quên nó đi nhé! Ta hãy cùng nhau vui vẻ đi! Ellie - chúc cô mạnh khỏe, sống lâu - còn tôi thì kết thúc nhanh chóng và khoan dung - và chúc cậu Mike đây may mắn…” Anh dừng lại, nâng ly hướng về Greta.
“Sao ạ?” Greta hỏi. “Với tôi thì sao ạ?”
“Với cô thì chúc điều sẽ đến với cô! Thành công, có lẽ thế phải không?” anh ấy hỏi thêm nửa đùa nửa thật, giọng điệu có ý châm biếm mỉa mai.
Anh ấy ra đi sáng sớm hôm sau.
“Ông ấy là một người quá kỳ lạ,” Ellie nói. “Em chưa bao giờ hiểu nổi ông ấy.”
“Anh chưa bao giờ hiểu được một nửa những gì anh ấy nói,” tôi đáp.
“Ông ấy biết rõ nhiều chuyện,” cô có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
“Em muốn nói anh ấy biết được tương lai hả?”
“Không, ý em không phải thế. ông ấy hiểu biết con người. Trước đây em từng nói với anh một lần rồi. Ông ấy hiểu người ta rõ hơn họ hiểu chính mình. Đôi khi ông ghét họ vì lẽ ấy, đôi khi lại tội nghiệp họ. Thế nhưng ông ấy lại không tội nghiệp cho em,” cô nói thêm với vẻ trầm ngâm.
“Sao anh ấy lại phải tội nghiệp em chứ?” tôi gặng hỏi.
“Ôi, bởi vì…” Ellie nói.