← Quay lại trang sách

Chương 18

Bác sĩ Shaw lái một chiếc Land-Rover tàn tạ tới. Tôi nghĩ đó là xe ông dùng để đi thăm bệnh ở các trang trại xa xôi hẻo lánh khi thời tiết xấu. Gần như ông ta chẳng để mắt đến cả hai chúng tôi. Ông đi thẳng tới, cúi xuống nhìn Ellie. Rồi ông bước qua chỗ chúng tôi.

“Cô ấy đã chết chí ít ba hay bốn giờ rồi,” ông nói. “Chuyện này đã xảy ra thế nào?”

Tôi kể cho ông nghe cô ấy đã cưỡi ngựa ra đi như thường lệ sau bữa điểm tâm sáng hôm đó.

“Cho đến lúc này cô ấy đã từng gặp tai nạn khi cưỡi ngựa ra ngoài hay chưa?”

“Chưa,” tôi đáp. “Cô ấy cưỡi ngựa rất giỏi.”

“Phải, tôi biết cô ấy cưỡi ngựa rất giỏi. Từng gặp cô ấy một đôi lần rồi. Cô ấy đã biết cưỡi ngựa từ khi còn bé, tôi hiểu mà. Không rõ dạo gần đây cô ấy có gặp tai nạn nào tác động đôi chút đến thần kinh cô ấy không. Có phải con ngựa đã thình lình hất xuống…?”

“Sao nó lại hất xuống chứ? Con vật này rất lành mà.”

“Con ngựa đặc biệt này không hề có tật xấu nào cả,” thiếu tá Phillpot nói. “Nó rất thuần tính, không hề giở chứng. Cô ấy có bị gãy xương chỗ nào không ông?”

“Tôi chưa khám kỹ lắm, nhưng cô ấy chẳng có vẻ bị thương tích gì cả. Có thể có tổn thương bên trong. Có lẽ bị sốc, tôi cho là như thế.”

“Nhưng không thể chết vì bị sốc,” tôi nói.

“Trước đây có người từng chết vì bị sốc ấy chứ. Có phải cô ấy bị yếu tim…”

“Nghe nói lúc còn ở bên Mỹ cô ấy từng bị yếu tim - ít nhất là một chứng suy nhược gì đó.”

“Hừm, tôi không thể tìm ra nhiều dấu vết về bệnh đó khi khám cho cô ấy. Tuy thế ta vẫn chưa có điện tâm đồ. Dù sao bây giờ cũng chưa cần phải xem xét. Sau này ta sẽ rõ. Sau cuộc điều tra chính thức.”

Ông ta nhìn tôi có vẻ dò xét, rồi vỗ vỗ lên vai tôi:

“Cậu về nhà nằm ngủ đi. Cậu là người đang phải chịu đựng vì bị sốc đấy.”

Thật kỳ quặc không rõ từ đâu dân trong vùng chợt hiện ra, lúc đó có ba bốn người đứng gần chúng tôi. Một ông tập đi bộ đường dài từ con lộ chính nhìn thấy mấy người chúng tôi, một bà mặt mày hồng hào có lẽ đang tới một trang trại theo lối đi tắt và một ông công nhân sửa đường già. Họ cứ kêu lên và nêu ra các nhận xét.

“Tội nghiệp quý cô này quá.”

“Còn quá trẻ nữa chứ. Bị ngã ngựa phải không?

“À, chẳng bao giờ hiểu rõ mấy con ngựa đâu.”

“Có phải là bà Rogers người Mỹ ở Các Tòa Tháp không ạ?”

Mãi tới khi tất cả những người khác đã kêu lên kinh ngạc theo kiểu của mình, ông công nhân sửa đường cao tuổi mới nói. Ông cho chúng tôi biết vài thông tin. Vừa lúc lắc cái đầu ông nói:

“Chắc chắn tôi đã thấy chuyện xảy ra. Đã thấy chuyện xảy ra.”

Bác sĩ quay phắt sang ông già.

“Ông đã thấy xảy ra chuyện gì?”

“Tôi thấy một con ngựa đang chạy lồng lộn qua vùng này.”

“Ông có thấy cô này ngã ngựa hay không?”

“Không có. Không, tôi không thấy. Lúc cô ấy phi ngựa qua đầu khu rừng thì tôi trông thấy cô ấy, sau đấy tôi quay lưng lại đẽo đá để sửa đường. Rồi nghe có tiếng vó ngựa. Tôi ngước nhìn lên và con ngựa ấy đang phi nước đại ở đấy. Tôi chẳng hề nghĩ là có tai nạn. Có lẽ cô ấy đã xuống ngựa và thả cho nó đi thì sao. Nó không phi về phía tôi mà theo hướng ngược lại.”

“Ông không trông thấy cô này nằm trên mặt đất à?”

“Không. Ở xa thường tôi nhìn không rõ lắm. Tôi đã thấy con ngựa vì nó hiện lên ở đường chân trời.”

“Cô ấy phi ngựa một mình à? Có ai đi cùng cô ấy hay ở gần đấy hay không?”

“Không có ai ở gần cô ấy cả. Không. Chỉ có một mình. Cô ấy phi ngựa không xa tôi lắm, ngang qua chỗ tôi, theo lối ấy đấy. Có lẽ đang hướng về phía khu rừng. Không, tôi hoàn toàn không thấy ai ngoài cô ấy và con ngựa.”

“Có thể người digan đã dọa cho cô ấy sợ,” bà mặt mày hồng hào nói.

Tôi quay ngoắt lại, “Người digan nào vậy? Lúc nào?”

“Ôi, chắc là - à, chắc hẳn cách đây độ ba bốn giờ khi tôi đi xuống con đường cái sáng hôm nay. Có lẽ chừng mười giờ kém mười lăm tôi đã thấy mụ đàn bà digan ấy. Hình như là kẻ sống ở những ngôi nhà nhỏ trong làng. Ít ra tôi nghĩ đấy là mụ ta. Không gần lắm nên tôi không chắc chắn nhưng mụ ta là kẻ duy nhất mặc áo choàng sát nách màu đỏ đi khắp quanh đây. Mụ đang đi lên lối mòn xuyên qua đám cây. Có người kể với tôi hình như mụ ta đã nói những lời lẽ thô tục với quý cô người Mỹ đáng thương này. Dọa nạt cô ấy. Bảo cô ấy sẽ có chuyện không hay xảy ra nếu cô không bỏ nơi này mà đi. Nghe nói cô ấy rất khiếp sợ.”

“Mụ digan,” tôi nói. Rồi thật đắng cay tôi tự nhủ nhưng rất lớn tiếng, “Đất Digan. Ước gì mình chưa bao giờ nhìn thấy nơi này!”