← Quay lại trang sách

Chương 19

Thật lạ là tôi rất khó nhớ được những gì đã xảy ra sau đó. Tôi muốn nói đến diễn tiến nối tiếp nhau của tất cả chuyện này. Cho tới lúc đó tất cả đều rõ ràng trong tâm trí tôi. Tôi đã hơi do dự không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu, chỉ vậy thôi. Nhưng từ đó trở đi như thể có một lưỡi dao chém xuống cắt đời tôi thành hai nửa. Những gì tôi tiếp tục làm từ lúc Ellie chết đi giờ đây dường như với tôi giống như một điều gì đó tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Một đống hỗn độn những kẻ hung hăng đầy tham vọng, những nhóm người khác nhau và những chuyện xảy đến, tôi không còn tự mình kiểm soát được bất cứ điều gì nữa. Chuyện này chuyện nọ không phải xảy đến với tôi mà khắp quanh tôi. Dường như y như vậy đó.

Mọi người đều rất tử tế với tôi. Dường như đó là điều tôi nhớ rõ nhất. Tôi sai lầm va vấp khắp nơi, có vẻ bàng hoàng ngơ ngác và chẳng biết phải làm gì. Còn nhớ Greta đã làm đúng với sở trường của mình. Cô ta có khả năng đáng kinh ngạc ấy của phụ nữ khi gánh vác trách nhiệm và đối phó tình huống. Tôi muốn nói là đối phó với tất cả các chi tiết không quan trọng mà ai đó phải lo liệu. Hẳn tôi không có khả năng lo liệu những việc đó.

Tôi nghĩ điều trước tiên tôi còn nhớ rõ sau khi họ đưa Ellie đi mất và tôi đã về nhà – nhà của chúng tôi - ngôi nhà đó – là khi bác sĩ Shaw tới nhà trò chuyện với tôi. Không rõ sau đó bao lâu nữa. Ông điềm tĩnh, hiền lành tốt bụng, biết điều. Chỉ giải thích điều này điều nọ thật rõ ràng và nhẹ nhàng.

Thu xếp. Còn nhớ ông thường dùng cái từ thu xếp. Cái từ đó thật là đáng ghét quá và hết thảy những chuyện có liên quan với nó nữa. Những chuyện trên đời với những từ dao to búa lớn - tình yêu - tình dục - sống - chết - thù hận - đó hoàn toàn không phải là những chuyện chi phối cuộc sống. Còn rất nhiều chuyện vặt vãnh tầm thường hèn hạ khác nữa. Những chuyện mình phải cam chịu, những chuyện mình chẳng bao giờ nghĩ tới cho đến khi chúng xảy đến với mình. Những người đảm đương mọi việc, lo thu xếp đám tang, thẩm tra về cái chết bất thường, và những người giúp việc vào các phòng kéo tất cả màn cửa sổ xuống. Sao lại phải kéo màn xuống vì Ellie đã chết chứ? Toàn là những chuyện ngớ ngẩn!

Còn nhớ chính vì vậy tôi đã cảm thấy vô cùng biết ơn bác sĩ Shaw, ông đối phó với những chuyện như vậy quá tử tế và hợp lý, giải thích thật nhẹ nhàng tại sao một số chuyện nào đó lại như vậy và cần phải có một cuộc cho lời khai trước tòa. Còn nhớ ông đã nói khá chậm rãi để có thể hoàn toàn chắc chắn tôi hiểu được.

Tôi không rõ một cuộc cho lời khai trước tòa sẽ như thế nào. Chưa bao giờ dự một cuộc nào cả. Dường như đó là một chuyện lạ kỳ không có thật đối với tôi, một kẻ vẫn chưa hoàn toàn từng trải. Viên chức điều tra về những cái chết bất thường là một người đàn ông nhỏ thó thấp bé đeo cặp kính không gọng kẹp vào mũi, chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt tầm thường. Tôi phải cung cấp chứng cứ về việc nhận diện, phải tả lại lần cuối cùng gặp Ellie ở bàn ăn sáng, chuyện cô ấy cưỡi ngựa ra đi như thường lệ vào buổi sáng và việc chúng tôi sắp xếp để gặp nhau dùng bữa trưa sau đó. Tôi nói cô có vẻ y hệt như thường lệ, hoàn toàn khỏe mạnh.

Lời khai do bác sĩ Shaw nêu ra thật đơn giản, không đưa đến một kết luận nào. Chẳng có thương tích nghiêm trọng, một xương đòn bị trật khớp và những vết bầm tím như là hậu quả của việc ngã ngựa - có tính chất không nghiêm trọng lắm để mà gây ra cái chết vào lúc đó. Không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ cô ấy có di chuyển sau khi ngã xuống. Ông nghĩ cái chết thực tế đã đến ngay tức khắc. Chẳng hề có thương tích đặc biệt nào của các cơ quan để gây ra cái chết và ông không thể giải thích gì khác hơn ngoài việc cô ấy đã chết vì đột quỵ do bị sốc. Theo như tôi tìm hiểu thuật ngữ y học đã được sử dụng, thì Ellie đã chết đơn giản chỉ do không thở được, bị ngạt thở kiểu nào đó. Các cơ quan của cô đều khỏe mạnh, thức ăn và dịch vị trong dạ dày vẫn bình thường.

Greta cũng cho lời khai, nhấn mạnh khá nhiều rằng trước đó khi cô ta đã báo với bác sĩ Shaw. Cách đây chừng ba bốn năm Ellie từng bị một chứng bệnh tim nào đó. Cô ta chưa bao giờ nghe đề cập tới bất cứ điều gì rõ ràng cả, nhưng họ hàng của Ellie thỉnh thoảng có nói cô ấy bị yếu tim và phải cẩn thận đừng làm gì quá sức. Cô ta chưa từng nghe điều gì rõ ràng hơn.

Sau đó tới những người từng trông thấy hay ở vùng lân cận lúc xảy ra tai nạn. Ông già đào than bùn là người đầu tiên trong bọn họ. Ông đã thấy quý bà ấy đi ngang qua, cách ông chừng năm chục thước, ông biết bà ấy là ai tuy chưa bao giờ trò chuyện. Là phu nhân ở ngôi nhà mới xây.

“Ông nhận ra bà ấy vì thấy rõ hay sao?”

“Không, đích xác không trông thấy, nhưng tôi biết con ngựa ấy, thưa ngài. Nó có một chùm lông trắng trên móng. Trước đây là ngựa của ông Carey ở tận Shettlegroom. Tôi chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì khác ngoài việc nó rất thuần tính thích hợp để một phu nhân cưỡi ạ.”

“Con ngựa có quấy rối gì không khi ông thấy nó? Giở chứng kiểu nào đấy?”

“Không ạ, nó vẫn lành. Đấy là một buổi sáng rất yên lành ạ.”

Ông già nói không có nhiều người quanh đó. Không để ý thấy nhiều người. Con đường mòn qua bãi đất hoang đó không được sử dụng nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng người ta dùng nó làm lối đi tắt để tới một trong các trang trại. Một đường mòn khác cắt ngang qua nó cách xa chừng một dặm. Ông đã thấy vài người đi ngang qua sáng hôm ấy nhưng không để ý. Một người đàn ông cưỡi xe đạp, một người khác đi bộ. Cách xa quá nên ông không biết họ là ai, và dù sao cũng không để ý lắm. Ông nói lúc sớm hơn, trước khi thấy phu nhân phi ngựa, ông có thấy mụ già Lee, hay đã tưởng như thế. Mụ ta đi lên đường mòn về phía ông rồi sau đó rẽ vào khu rừng. Mụ thường xuyên đi ngang qua bãi đất hoang và hết vào lại ra khỏi khu rừng.

Viên chức thẩm tra hỏi vì sao mụ Lee không có mặt ở tòa án. Ông ta biết rằng mụ đã được triệu tập tới dự phiên tòa. Tuy nhiên ông được cho biết mụ đã rời khỏi làng cách đây mấy ngày rồi - không ai rõ khi nào. Mụ không để lại địa chỉ nào cả. Mụ không hề có thói quen làm như vậy, mụ thường xuyên bỏ đi rồi trở về không hề thông báo với bất cứ ai. Vì vậy chuyện này chẳng có gì bất thường. Thật ra một vài người nói họ nghĩ mụ đã rời khỏi làng trước ngày xảy ra tai nạn.

Viên chức thẩm tra lại hỏi ông già:

“Tuy thế ông vẫn nghĩ mình đã trông thấy bà Lee sao?”

“Không thể nói là chắc chắn. Tôi không muốn xác nhận. Đó là một người đàn bà cao ráo bước đi, khoác một cái áo không tay màu đỏ như bà Lee đôi khi vẫn mặc. Nhưng tôi không chú ý nhìn. Tôi đang dở tay mà. Có thể là bà ấy, cũng có thể là người khác. Ai chắc được chứ?”

Phần còn lại ông già lặp lại rất nhiều điều từng nói với chúng tôi. Đã trông thấy phu nhân ấy phi ngựa gần đó, trước đây vẫn thường thấy bà ấy cưỡi ngựa. Ông không đặc biệt chú ý. Chỉ là sau đó ông thấy con ngựa phi nước đại một mình. Có vẻ như có gì đó khiến nó hoảng sợ.

“Chí ít có thể là như thế đấy.”

Ông không thể nói lúc đó là mấy giờ. Có thể là mười một giờ, cũng có thể sớm hơn. Rất lâu sau đó ông mới thấy con ngựa ở rất xa. Dường như nó đang quay trở lại khu rừng.

Thế rồi viên chức thẩm tra lại gọi tôi và hỏi thêm vài câu nữa về mụ Lee, mụ Esther Lee ở căn nhà nhỏ có giàn nho.

“Ông và vợ ông biết bà Lee vì từng gặp hay sao?”

“Phải,” tôi đáp, “biết hết sức rõ ạ.”

“Ông đã nói chuyện với bà ấy ư?”

“Phải, rất nhiều lần rồi. Hay nói đúng ra,” tôi nói thêm, “bà ta nói với chúng tôi.”

“Bà ấy có lần nào từng đe dọa ông hay vợ ông không?”

Tôi ngừng lại một lúc khá lâu.

“Theo ý nghĩa thì có ạ,” tôi đáp chậm rãi, “nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là…”

“Ông chưa bao giờ nghĩ gì?”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ bà ta thật sự muốn làm như vậy,” tôi đáp.

“Bà ấy nói nghe có vẻ gì đặc biệt ác cảm với vợ ông hay không?”

“Có lần vợ tôi từng nói như vậy. Cô ấy nghĩ bà ta đặc biệt ác cảm với mình nhưng không hiểu nổi tại sao.”

“Ông hay vợ ông có lần nào ra lệnh cho bà ấy ra khỏi đất của mình, đe dọa bà ấy hay đối xử thô lỗ hay tương tự với bà ấy hay không?”

“Bất cứ chuyện gây hấn nào cũng đến từ phía bà ta cả,” tôi đáp.

“Ông có bao giờ có cảm tưởng thần kinh bà ấy bị rối loạn hay không?”

Tôi đắn đo suy nghĩ rồi mới trả lời. “Có, tôi từng nghĩ như vậy. Bà ta cứ đinh ninh tin chắc khu đất chúng tôi xây nhà thuộc về bà ta, bộ tộc của bà ta hay họ tự gọi mình là gì cũng vậy. Bà ta bị chuyện ấy ám ảnh kiểu nào đó.” Tôi nói thêm thật chậm rãi, “Tôi nghĩ bà ta đang trở nên tệ hại hơn, càng lúc càng bị ý nghĩ ấy ám ảnh nhiều hơn.”

“Tôi hiểu rồi. Bà ấy chưa lần nào tỏ ý định hành hung vợ ông hay sao?”

“Chưa ạ,” tôi đáp chậm rãi, “tôi nghĩ nói như vậy thật không công bằng. Tất cả chỉ là - hoàn toàn chỉ là một kiểu cảnh cáo vớ vẩn của dân digan: ‘Tụi bây sẽ bị xui xẻo nếu ở lại đây. Sẽ có một lời nguyền trù ếm tụi bây nếu tụi bây không chịu bỏ đi.’”

“Bà ấy có nhắc đến cái chết hay không?”

“Có, tôi nghĩ vậy. Chúng tôi không xem lời bà ta là nghiêm túc. Ít ra là…” tôi tự sửa lại, “tôi không cho đó là chuyện nghiêm túc.”

“Ông nghĩ vợ ông xem là nghiêm túc hay sao?”

“Tôi e rằng đôi lúc cô ấy từng nghĩ như vậy. Bà già đó có thể làm cho người ta hơi hoảng sợ. Tôi nghĩ bà ta không thật sự chịu trách nhiệm về những gì mình đang nói hay đang làm.”

Phiên tòa kết thúc khi viên chức thẩm tra hoãn cuộc điều tra chính thức đến nửa tháng sau. Mọi chứng cứ đều chỉ rõ cái chết do những nguyên nhân bất ngờ nhưng không đủ chứng cứ cần thiết cho thấy rõ nguyên nhân nào đã gây ra tai nạn. Ông ta sẽ hoãn vụ việc cho tới khi nghe được lời khai của mụ Esther Lee.