← Quay lại trang sách

Chương 23

Phải, đó là những việc tôi vừa làm. Bây giờ tất cả đã xong xuôi rồi. Phút cuối của trận đánh, phút cuối của cuộc đấu tranh. Đoạn cuối của hành trình.

Dường như thời trai trẻ hiếu động của tôi đã qua quá lâu rồi. Những tháng ngày tôi muốn, tôi muốn. Nhưng có lâu lắc gì đâu chứ. Chưa đầy một năm…

Tôi đã vượt qua tất cả - đang nằm đó trên giường ngủ trên tàu và suy nghĩ.

Gặp gỡ Ellie - những lần chúng tôi bên nhau trong Công viên Nhiếp Chính - chuyện kết hôn trong Phòng Đăng ký. Ngôi nhà - anh Santonix xây lên - ngôi nhà hoàn tất. Của tôi, tất cả là của tôi. Tôi là tôi - là tôi - là tôi như tôi muốn. Như tôi vẫn luôn muốn là chính mình. Đã có được mọi thứ mình từng muốn có và đang trở về nhà với tài sản của mình.

Trước khi rời New York tôi viết một lá thư gửi đi bằng đường hàng không để nó tới đó trước tôi. Tôi viết cho ông Phillpot. Không biết sao tôi lại cảm thấy ông sẽ hiểu, dù cho những kẻ khác có thể không hiểu.

Viết thư dễ dàng hơn nói trực tiếp cho ông ấy biết. Dù sao ông cũng phải biết. Mọi người đều phải biết. Có lẽ một số người sẽ không hiểu, nhưng tôi nghĩ ông sẽ hiểu. Ông đã nhìn thấy tận mắt Ellie và Greta thân thiết với nhau như thế nào, Ellie phụ thuộc vào Greta ra làm sao. Chắc ông sẽ nhận ra tôi cũng đi đến chỗ phụ thuộc vào cô ta và không thể nào sống một mình trong ngôi nhà từng chung sống với Ellie trừ phi có người ở đó giúp đỡ tôi. Tôi không biết mình nói có rõ lắm hay không. Đã làm hết sức mình rồi.

“Tôi muốn ông là người đầu tiên biết chuyện này,” tôi viết. “Ông đã đối xử quá tử tế với chúng tôi và tôi nghĩ ông sẽ là người duy nhất hiểu được. Tôi không thể đối mặt với việc sống một mình ở Đất Digan. Tôi đã suy nghĩ mãi suốt thời gian ở nước Mỹ và quyết định ngay khi về tới nhà sẽ ngỏ lời cầu hôn với Greta. Xin ông hiểu cho, cô ấy là người duy nhất tôi thật sự có thể nói về Ellie. Cô ấy sẽ hiểu. Có lẽ cô ấy sẽ không lấy tôi, nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ… Điều đó sẽ làm cho mọi chuyện như thể ba người chúng tôi vẫn còn bên nhau.”

Tôi viết lá thư đó ba lần mới có thể diễn tả đúng những gì mình muốn nói. Ông Phillpot phải nhận được nó hai ngày trước khi tôi tới nơi.

Tôi lên boong tàu khi gần tới nước Anh. Ngó ra ngoài khi đất liền tới gần hơn, tôi nghĩ, “Giá như anh Santonix đang ở với mình nhỉ!” Quả thật tôi đã ước mong điều đó. Ước mong anh ấy biết được mọi chuyện đều đã trở thành hiện thực như thế nào. Mọi mưu mô từng tính toán - mọi điều từng suy nghĩ - mọi thứ từng muốn có.

Tôi đã giũ bỏ nước Mỹ, giũ bỏ bọn lừa đảo và bọn bợ đỡ nịnh hót, cả bầy cả lũ những kẻ tôi căm ghét và biết khá chắc chắn chúng căm ghét và khinh rẻ tôi vì tôi thuộc tầng lớp quá thấp kém! Tôi đang ca khúc khải hoàn trở về. Về với đám cây thông và con lộ nguy hiểm ngoằn ngoèo đi lên qua Đất Digan tới ngôi nhà trên đỉnh đồi. Ngôi nhà của tôi. Tôi đang quay về với hai thứ mình muốn có. Nhà của tôi - ngôi nhà mình từng mơ ước, từng mưu tính và muốn có trên tất cả mọi thứ. Ngôi nhà ấy và một người đàn bà tuyệt vời… Tôi vẫn luôn biết một ngày nào đó sẽ gặp một người đàn bà tuyệt vời. Tôi đã gặp cô nàng. Tôi đã trông thấy cô và cô đã trông thấy tôi. Chúng tôi đã đến với nhau. Một người đàn bà thật tuyệt vời. Giây phút đầu tiên gặp mặt tôi đã biết mình thuộc về cô, tuyệt đối và mãi mãi thuộc về cô. Tôi là của cô nàng ấy. Và giờ đây - cuối cùng - tôi đang đến với cô.

Không ai thấy tôi về tới làng Kingston Bishop. Trời đã gần tối và tôi đi tàu hỏa trở về, cuốc bộ từ nhà ga theo một con đường phụ vòng quanh. Tôi không muốn gặp bất cứ người dân nào trong làng. Đêm nay thì không…

Mặt trời đã lặn khi tôi đi lên con lộ tới Đất Digan. Tôi đã cho Greta biết giờ sẽ tới nơi. Cô đang ở trong ngôi nhà trên đó chờ tôi. Cuối cùng rồi! Chúng tôi giờ đây đã chấm dứt chuyện tránh né và tất cả những chuyện giả vờ - giả vờ không ưa cô nàng - giờ đây tôi cười một mình, nghĩ tới vai trò mình từng đóng, một vai trò tôi đã đóng thật cẩn thận ngay từ lúc mới bắt đầu. Không ưa Greta, không muốn cô đến ở lại với Ellie. Phải, tôi đã rất cẩn thận. Mọi người chắc hẳn sẽ nhắm mắt mà tin chuyện giả vờ đó. Tôi nhớ lại chuyện chúng tôi làm ra vẻ như đang cãi lộn để cho Ellie nghe lỏm.

Greta biết rõ tôi là người như thế nào từ giây phút đầu tiên gặp mặt. Chúng tôi chưa bao giờ có bất cứ ảo tưởng ngu ngốc nào về nhau. Cô cùng một giuộc với tôi, có cùng một thứ khát khao thèm muốn như tôi. Chúng tôi muốn có cả thế giới, chẳng phải cái gì kém hơn! Chúng tôi muốn vượt lên trên cả thế giới. Muốn hoàn thành mọi tham vọng. Muốn có mọi thứ, chẳng chịu thiếu bất cứ thứ gì. Còn nhớ tôi từng trút hết nỗi lòng với cô khi gặp nhau lần đầu tiên ở Hamburg, cho cô biết nỗi thèm muốn thứ này thứ nọ đến điên cuồng của mình. Không cần phải che giấu Greta tính tham lam vô độ của mình đối với cuộc sống, chính cô cũng tham lam như vậy. Cô nói:

“Muốn có được tất cả những gì mình muốn trên đời, anh phải có tiền mới được.”

“Phải,” tôi nói, “và anh không biết làm thế nào để kiếm được tiền.”

“Không, làm việc cực nhọc anh sẽ không kiếm được tiền đâu. Anh không phải hạng người ấy.”

“Làm việc! Anh sẽ phải làm việc nhiều năm trời! Anh không muốn chờ đợi. Không muốn làm một người trung niên.” Tôi nói tiếp, “Em biết chuyện anh chàng Schliemann ấy rồi đó, anh ta đã làm việc, chịu cực chịu khổ và có được một tài sản để có thể biến ước mơ của đời mình thành hiện thực, anh ta đã sang thành Troy đào bới và tìm thấy các hầm mộ của thành Troy. Anh ta đã đạt được ước mơ của mình nhưng phải chờ đến tuổi bốn mươi. Còn anh thì không muốn chờ tới khi trở thành một người đàn ông trung niên. Già mất rồi. Gần kề miệng lỗ rồi. Anh muốn có tiền ngay bây giờ khi còn trẻ khỏe. Em cũng vậy, đúng không?”

“Đúng. Và em biết anh có thể làm được điều đó bằng cách nào. Dễ thôi. Em thắc mắc không biết anh từng nghĩ đến chuyện ấy hay chưa. Anh tán gái khá dễ dàng, đúng không? Em có thể thấy thế. Có thể cảm thấy điều ấy.”

“Em nghĩ anh quan tâm tới bọn con gái - hay thật sự từng quan tâm hay sao? Chỉ có một cô nàng anh muốn có,” tôi nói. “Là em đó. Em biết điều đó mà. Anh thuộc về em. Anh đã biết điều đó lúc mới gặp em. Vẫn luôn biết mình cần có ai đó giống như em. Và anh đã có em. Anh thuộc về em.”

“Đúng, em cũng nghĩ như thế.”

“Cả hai chúng ta đều muốn có cùng những thứ trên đời,” tôi nói.

“Em nói là dễ lắm,” cô nói. “Dễ dàng thôi. Tất cả những gì anh phải làm là cưới một con bé nhà giàu, một trong những đứa giàu nhất thế giới. Em có thể chỉ cho anh cách làm chuyện ấy.”

“Đừng nói chuyện kỳ quái, em à!”

“Chẳng kỳ quái đâu, sẽ dễ dàng thôi.”

“Không,” tôi nói, “như vậy chẳng ích lợi gì cho anh. Anh không muốn làm chồng một con vợ nhà giàu đâu. Nó sẽ mua thứ này thứ nọ cho anh, cùng anh làm việc này việc khác và nhốt anh trong một cái lồng bằng vàng, đó không phải là điều anh muốn.”

“Anh đâu cần phải như thế. Đó là chuyện không cần kéo dài thật lâu. Chỉ lâu dài vừa đủ thôi. Mấy con vợ cũng có lúc chết đi, anh biết đấy.”

Tôi ngó cô lom lom.

“Bây giờ anh bị sốc rồi,” cô nói.

“Không, anh không bị sốc đâu.”

“Em vẫn nghĩ anh sẽ không bị sốc. Có lẽ từng làm rồi à?” Cô nhìn tôi dò hỏi, nhưng tôi sẽ không trả lời câu hỏi đó. Tôi vẫn còn lại đôi chút bản năng tự vệ. Có một số bí mật ta không muốn bất cứ ai biết. Không phải những bí mật đó cần giữ kín nhiều lắm, mà tôi không thích nghĩ tới chúng. Không thích nghĩ tới bí mật đầu tiên. Tuy vậy chỉ là chuyện ngốc nghếch. Chuyện con nít dại khờ. Chẳng có gì quan trọng cả. Tôi đã có một nỗi ham mê trẻ con với một chiếc đồng hồ đeo tay sang trọng mà một đứa con trai… một thằng bạn học của tôi đã được tặng cho. Tôi muốn có nó. Muốn lắm. Nó hết sức đắt tiền. Một ông bố đỡ đầu giàu có đã tặng nó cho bạn tôi. Đúng, tôi muốn có chiếc đồng hồ đó, nhưng không hề nghĩ mình sẽ có cơ lấy được. Thế rồi có một ngày chúng tôi cùng đi trượt băng. Lớp băng không đủ sức chịu đựng. Không như chúng tôi tưởng trước đó. Đúng là có chuyện xảy ra. Lớp băng bị nứt ra. Tôi trượt trên mặt băng tới chỗ nó. Nó đang cố bám víu. Nó bị lọt xuống một cái hố và bám vào mảng băng đang làm cho nó đứt tay. Tôi băng qua để kéo nó lên, tất nhiên, nhưng khi tới đó thì thấy tia sáng lấp lánh của chiếc đồng hồ đeo tay. Tôi nghĩ: “Giả như nó bị chìm xuống và chết đuối thì sao?” Tôi nghĩ chuyện đó sẽ dễ dàng biết chừng nào…

Gần như chẳng biết mình đang làm gì, dường như vậy, tôi cởi dây đeo, chộp lấy chiếc đồng hồ rồi dúi đầu nó xuống thay vì kéo nó lên… Chỉ cần giữ đầu nó ở bên dưới. Nó không thể vùng vẫy nhiều, nó đang ở dưới lớp băng. Người ta trông thấy liền đi về phía chúng tôi. Họ tưởng tôi đang cố kéo nó lên. Họ lôi nó lên thật đúng lúc với đôi chút khó khăn, cố hô hấp nhân tạo cho nó nhưng đã quá muộn. Tôi giấu báu vật của mình ở một chỗ đặc biệt nơi tôi thỉnh thoảng vẫn cất giữ vật này vật nọ. Những thứ tôi không muốn mẹ thấy vì bà sẽ hỏi tôi lấy nó ở đâu ra. Một hôm bà tình cờ bắt gặp chiếc đồng hồ đó trong khi đang làm chuyện vớ vẩn với đôi vớ của tôi. Hỏi tôi không phải là đồng hồ của thằng Pete chứ? Tôi đáp tất nhiên không phải - đó là một món đồ tôi trao đổi với một thằng bạn trong trường.

Tôi vẫn luôn bồn chồn lo lắng vì mẹ - vẫn luôn cảm thấy bà biết quá nhiều về mình. Đã bồn chồn lo lắng vì bà khi bà tìm thấy chiếc đồng hồ. Chắc bà đã nghi ngờ. Dĩ nhiên bà không thể biết được. Chẳng ai biết cả. Nhưng bà vẫn thường nhìn tôi một cách lạ lùng. Mọi người đều nghĩ tôi đã cố gắng cứu Pete. Chắc bà chưa bao giờ nghĩ vậy. Chắc bà biết. Bà chẳng muốn biết đâu, nhưng thật phiền phức bà lại biết quá nhiều về tôi. Đôi khi tôi cảm thấy tội lỗi một chút xíu, nhưng rồi cảm giác đó qua đi khá sớm.

Và rồi về sau, khi tôi đang cắm trại. Đó là trong thời gian chúng tôi tập quân sự. Anh chàng tên là Ed cùng tôi tới chỗ đánh bạc. Tôi không gặp may, thua sạch, nhưng anh ta lại thắng được một số tiền. Anh ta đổi thẻ lấy tiền rồi cùng tôi trở về nhà, trên mình nhét đầy những tờ giấy bạc. Túi quần anh ta căng phồng. Rồi sau đó hai thằng ăn cướp xuất hiện quanh một góc phố và tiến tới chỗ chúng tôi. Chúng sử dụng khá thành thạo hai con dao bấm tự động. Tôi bị rách da ở cánh tay nhưng Ed lại bị đâm một nhát chí mạng. Anh ta ngã nhào vì vết đâm đó. Rồi có tiếng nhiều người đi tới thật ồn ào. Bọn cướp chuồn mất. Tôi thấy nếu mình nhanh tay… Tôi đã nhanh tay! Các phản xạ của tôi khá nhạy bén - tôi bọc một khăn tay quanh bàn tay mình và rút con dao ra khỏi vết thương của Ed rồi đâm hai nhát nữa vào những chỗ dễ chết hơn. Anh ta thở hổn hển rồi đi luôn. Dĩ nhiên tôi hoảng sợ, chỉ hoảng sợ chừng một vài giây rồi biết sẽ không sao cả. Vì vậy tôi cảm thấy, à, lẽ tất nhiên cảm thấy tự hào về bản thân mình vì suy nghĩ và hành động nhanh nhạy! Tôi thầm nghĩ, “Tội nghiệp lão Ed! Lão vẫn luôn ngốc nghếch.” Tôi chuyển những tờ giấy bạc ấy qua túi mình - chẳng mất một chút thời gian nào! Không gì bằng có phản xạ nhanh nhạy, chộp lấy thời cơ. Rắc rối ở chỗ thời cơ chẳng đến thường xuyên lắm. Tôi cho rằng một số người đâm ra hoảng sợ khi biết mình đã giết chết ai đó. Nhưng tôi đã không hoảng sợ. Lần này cũng không.

Xin lưu ý đó là một việc ta chẳng muốn làm quá thường xuyên. Không làm trừ phi đó có thể là việc thật sự xứng đáng làm. Tôi không hiểu sao Greta lại cảm thấy tôi như vậy. Nhưng cô nàng biết. Ý tôi không phải cô nàng biết tôi thật sự đã giết chết hai người. Nhưng tôi nghĩ cô nàng biết ý tưởng giết người sẽ không làm cho tôi bị sốc hay rối trí.

Tôi hỏi: “Tất cả chuyện kỳ quái này là gì vậy, Greta?”

Cô đáp, “Em đang làm việc ở một vị trí có thể giúp anh. Có thể đưa anh giao tiếp với một trong số những đứa con gái giàu nhất nước Mỹ. Em ít nhiều có chăm sóc cho nó, sống chung với nó. Em có rất nhiều ảnh hưởng đối với nó đấy.”

“Em nghĩ cô ấy sẽ để mắt tới một người như anh hay sao?” tôi hỏi. Tôi không tin điều đó. Một tiểu thư nhà giàu có thể kiếm được bất cứ gã đàn ông quyến rũ gợi cảm nào mình thích mà lại đi mê tôi chứ?

“Anh có sức quyến rũ tình dục mạnh lắm đấy,” cô ta nói. “Bọn con gái mê anh lắm, đúng không?”

Tôi cười nhăn nhở rồi đáp mình làm cũng không quá tệ.

“Nó chưa bao giờ được hưởng cái của ấy. Được chăm sóc quá kỹ. Những thanh niên duy nhất nó được cho gặp mặt đều là con dòng cháu giống cả, con trai các chủ ngân hàng, con nhà tài phiệt. Nó đã được chăm chút kỹ để có một cuộc hôn nhân tốt lành trong tầng lớp có tiền của. Bọn họ kinh hãi khi nó gặp phải những người ngoại quốc đẹp trai có thể theo nó để đào mỏ. Nhưng lẽ đương nhiên nó tha thiết hơn với những người như thế. Họ sẽ mới mẻ đối với nó, điều gì đấy nó chưa từng gặp. Anh phải diễn một vở kịch bịp bợm với nó. Phải bị tiếng sét ái tình ngay giây phút đầu tiên trông thấy nó rồi quật cho nó đổ luôn. Sẽ dễ dàng thôi. Nó chưa bao giờ có bất cứ ai thật sự tiếp cận, tán tỉnh đâu. Anh có thể làm chuyện ấy.”

“Anh có thể thử,” tôi nói với vẻ hoài nghi.

“Chúng ta có thể lên kế hoạch làm chuyện ấy,” cô nàng nói. “Gia đình cô ta sẽ can thiệp và chặn đứng chuyện đó lại mà.”

“Không đâu anh,” Greta nói, “bọn họ sẽ không biết gì về chuyện ấy, không hề hay biết cho đến khi đã quá muộn. Cho đến khi hai người đã bí mật kết hôn rồi.”

“Thì ra ý của em là như vậy.”

Vậy là chúng tôi bàn về chuyện đó. Chúng tôi lập kế hoạch. Xin lưu ý chưa đi vào chi tiết. Greta trở về Mỹ nhưng vẫn giữ liên lạc với tôi. Tôi tiếp tục làm nhiều công việc khác nhau. Tôi đã kể cho cô nàng nghe về Đất Digan và nói mình muốn có nó. Cô nàng bảo đúng là một nơi rất tuyệt để dàn dựng một chuyện tình lãng mạn. Chúng tôi bày mưu để cuộc gặp mặt của tôi với Ellie sẽ diễn ra ở đó. Greta sẽ kích động để cô ấy muốn có một ngôi nhà ở nước Anh và thoát ly khỏi gia đình ngay khi vừa đến tuổi thừa kế.

Phải, chúng tôi đã lên kế hoạch. Greta là một nhà vạch kế hoạch đại tài. Tôi không thể nào vạch ra kế hoạch ấy nhưng biết mình có thể đóng vai của mình thật ổn thỏa. Tôi vẫn luôn khoái đóng vai. Và thế là sự việc đã diễn ra như vậy. Tôi đã gặp Ellie như vậy đó.

Tất cả chuyện này thật vui. Vui đến muốn phát điên lên vì tất nhiên lúc nào cũng có một nguy cơ, có mối hiểm nguy bị bể kế hoạch. Điều khiến tôi bồn chồn lo lắng là lúc phải gặp Greta. Tôi phải làm sao để để lộ khi nhìn cô. Tôi cố không để mắt đến cô nàng. Chúng tôi đồng ý tốt hơn hết tôi nên tỏ ra không ưa cô, giả vờ ghen với cô. Tôi đã thực hiện điều đó suôn sẻ. Còn nhớ cái ngày cô xuống nhà tôi và ở lại.

Chúng tôi đã dàn dựng một màn cãi vã để cho Ellie nghe thấy. Không biết chúng tôi có làm hơi lố không. Tôi không nghĩ vậy. Đôi khi tôi bồn chồn lo Ellie có thể đoán biết hay sao đó, nhưng chắc cô ấy không đoán ra đâu. Tôi không biết. Thật tình không biết. Quả thật tôi chưa bao giờ biết về Ellie.

Tán tỉnh Ellie rất dễ. Cô rất dịu dàng. Phải, cô thật sự dịu dàng. Chỉ là đôi khi tôi thấy sợ cô ấy vì cô làm việc này việc nọ mà không cho tôi biết. Và cô biết những chuyện tôi chưa bao giờ nghĩ là cô ấy biết. Nhưng cô ấy yêu tôi. Phải, cô ấy yêu tôi. Đôi khi - tôi nghĩ mình cũng yêu cô ấy…

Tôi không muốn nói cũng giống như Greta. Cô là người đàn bà của tôi. Cô chính là hiện thân của tình dục. Tôi được tạo ra dành cho cô và đã phải tự kìm nén mình lại. Ellie thì khác. Tôi vui thích khi chung sống với cô ấy. Phải, giờ đây có vẻ rất kỳ quặc khi tôi nghĩ lại chuyện đó. Tôi rất vui thích khi sống với cô ấy.

Bây giờ tôi đang ghi lại chuyện này. Vì đây là điều tôi từng suy nghĩ tối hôm đó khi từ nước Mỹ trở về. Khi tôi đã vượt lên trên thế giới và về đến nơi, đã có tất cả những gì từ lâu mình hằng mong ước, bất chấp mọi nguy cơ, bất chấp mọi hiểm nguy, bất chấp từng gây ra một án mạng khá trót lọt. Mặc dù chỉ nói điều đó với chính mình mà thôi!

Phải, một đôi lần tôi từng nghĩ thật là xảo quyệt, nhưng chẳng ai có thể đoán biết chúng tôi đã làm chuyện đó như thế nào. Giờ đây mọi nguy cơ đã qua đi, mọi hiểm nguy đã kết thúc và tôi đang đi lên Đất Digan đây. Đi lên như từng đi lên ngày hôm ấy sau khi đọc áp phích quảng cáo trên tường và đi lên để xem tàn tích của ngôi nhà cũ. Đi lên và vòng qua khúc quanh…

Rồi sau đó - chính lúc đó tôi trông thấy cô ấy. Tôi muốn nói chính lúc đó tôi trông thấy Ellie. Ngay khi tôi vừa đi vòng qua góc con lộ ở nơi nguy hiểm thường xảy ra tai nạn. Cô cũng ở chỗ ấy, đúng ở nơi trước đó từng đứng dưới bóng cây linh sam. Đúng y như từng đứng, hơi giật mình khi thấy tôi và tôi cũng giật mình khi thấy cô. Ở đó thoạt tiên chúng tôi đã nhìn nhau rồi tôi tiến tới gần và nói với cô, đóng vai một chàng trai đột nhiên phải lòng cô bé. Đóng vai ấy cũng hay cực kỳ! Ôi, xin thưa tôi là một diễn viên đại tài!

Nhưng tôi không hề ngờ giờ đây lại trông thấy cô ấy… Tôi muốn nói bây giờ không thể nào trông thấy cô, đúng không? Nhưng tôi đang trông thấy cô… Cô ấy đang nhìn, nhìn thẳng vào mặt tôi. Chỉ là - có điều gì đó khiến tôi khiếp sợ - điều gì đó khiến tôi khiếp sợ lắm. Chỉ là như thể cô ấy không thấy tôi - tôi muốn nói tôi biết thật sự cô ấy không thể nào ở đó. Tôi biết cô ấy đã chết - nhưng tôi lại trông thấy cô. Cô ấy đã chết và thi hài đã được chôn trong nghĩa trang ở bên Mỹ rồi. Nhưng dù sao đi nữa thì cô ấy đang đứng dưới gốc linh sam và đang nhìn tôi. Không, không phải nhìn tôi. Cô đang nhìn như thể mong chờ tôi và tình yêu biểu hiện trên khuôn mặt. Cũng là tình yêu tôi từng trông thấy một ngày nọ - một ngày khi cô đang gảy những dây đàn ghita của mình. Ngày hôm đó cô đã hỏi tôi, “Anh vừa nghĩ gì thế?” Tôi hỏi lại, “Sao em lại hỏi anh như vậy?” và cô đáp, “Anh đang nhìn em như từng yêu em.” Tôi đã nói gì đó thật ngốc nghếch như là “Tất nhiên anh yêu em mà.”

Tôi đứng khựng lại. Đứng khựng lại đó trên con lộ. Tôi đang run rẩy. Tôi kêu lên thật lớn:

“Ellie.”

Cô ấy không động đậy. Chỉ ở lại đó mà nhìn… Nhìn thẳng thấu cả ruột gan tôi. Đó là điều khiến tôi khiếp sợ vì biết nếu mình suy nghĩ một lát sẽ biết tại sao cô ấy không thấy tôi, và tôi không muốn biết. Không, tôi không muốn biết điều đó. Hoàn toàn chắc chắn không muốn biết. Đang nhìn thẳng vào chỗ tôi đang đứng - mà chẳng thấy tôi. Vậy là tôi phóng chạy. Như một thằng hèn nhát chạy lên phần còn lại của con lộ tới tận những ánh đèn đang chiếu sáng trong ngôi nhà của tôi cho tới khi trấn tĩnh lại không còn hoang mang sợ hãi một cách ngu ngốc nữa. Tôi đã vào nhà rồi. Đây là thắng lợi vẻ vang của tôi. Đã về tới nhà rồi. Tôi là chàng thợ săn về nhà từ trên đồi, trở về ngôi nhà của mình, về với những thứ tôi từng muốn có hơn bất cứ thứ gì trên đời, về với người đàn bà tuyệt vời mà tôi thuộc về cả thể xác lẫn tâm hồn.

Và bây giờ chúng tôi sẽ kết hôn và sống trong ngôi nhà ấy. Chúng tôi sẽ có tất cả những gì từng đóng kịch để có được! Chúng tôi đã thắng - thắng thật dễ dàng!

Cửa không cài then. Tôi đi vào, nện chân đi qua cánh cửa mở rộng của phòng đọc sách. Và Greta đang ở đó, đứng bên cửa sổ đợi tôi. Cô đẹp lộng lẫy. Lộng lẫy nhất và đáng yêu nhất tôi chưa từng thấy. Cô giống như nữ hoàng Brunnhilde, một nàng Valkyrie siêu phàm với mái tóc vàng rực sáng. Cô tỏa hương thơm ngát, có ánh mắt và nụ hôn có mùi vị kích thích tình dục. Chúng tôi từ chối không gần gũi nhau đã quá lâu ngoại trừ thỉnh thoảng có những cuộc gặp mặt ngắn ngủi ở trên Nhà Cảnh.

Tôi tiến thẳng vào trong vòng tay của cô nàng, một chàng thủy thủ về nhà từ biển cả, về nơi mình thuộc về. Phải, đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của đời tôi.

Ngay sau giây phút thần tiên đó chúng tôi trở về với thực tại. Tôi ngồi xuống và cô đẩy một mớ thư về phía tôi. Gần như cái máy tôi cầm lên một lá dán tem nước Mỹ. Đó là lá thư gửi bằng đường hàng không của ông Lippincott. Tôi tự hỏi ông ta viết cái gì trong đó, tại sao lại phải gửi thư cho tôi.

“A,” Greta thở ra một hơi thật dài có vẻ thỏa mãn, “Chúng ta đã thành công rồi.”

“Đến ngày chiến thắng rồi,” tôi nói.

Cả hai chúng tôi cùng cười, cười sằng sặc như điên như dại. Có rượu champagne ở trên bàn. Tôi khui ra và chúng tôi nâng ly chúc mừng nhau.

“Nơi này thật tuyệt vời,” tôi nhìn quanh. “Anh nhớ trước đây đâu có đẹp bằng bây giờ. Santonix - à anh chưa nói cho em biết. Anh Santonix chết rồi.”

“Ôi giời ôi, thật đáng thương. Như thế ông ta đã bệnh thật sao?”

“Tất nhiên là anh ấy bị bệnh. Chưa bao giờ anh muốn nghĩ như vậy. Anh đã tới thăm khi anh ấy đang hấp hối.”

Cô nàng khẽ rùng mình.

“Em đâu có muốn như thế. Ông ấy có nói gì không?”

“Thật ra chẳng có gì. Anh ấy nói anh là đồ ngu - lẽ ra anh phải đi theo hướng kia.”

“Ông ấy muốn nói gì - con đường nào chứ?”

“Không biết anh ấy muốn nói gì,” tôi đáp. “Chắc là anh ấy đang mê sảng. Không biết mình đang nói chuyện gì nữa.”

“Ngôi nhà này sẽ là một đài tưởng niệm thật tuyệt để nhớ đến ông ấy. Chúng ta sẽ kiên trì giữ lấy nó, anh nghĩ thế chứ?”

Tôi nhìn cô nàng chòng chọc. “Tất nhiên rồi. Bộ em tưởng anh sẽ sống ở nơi nào khác hay sao?”

“Chúng ta không thể lúc nào cũng sống ở đây. Không thể sống suốt cả năm. Bị chôn vùi trong một cái hố như ngôi làng này à?”

“Nhưng đây là nơi anh muốn sống - là nơi anh vẫn luôn có ý muốn sống.”

“Phải, đương nhiên là thế. Nhưng dù sao đi nữa, Mike ạ, chúng ta đã có được tất cả tiền bạc trên đời. Có thể đi bất cứ nơi đâu. Chúng ta sẽ đi khắp lục địa này — sẽ đến châu Phi săn bắn trong rừng già. Có thể lãng du khắp nơi. Chúng ta sẽ đi tìm kiếm thứ này thứ khác - những bức tranh thật thú vị. Sẽ đến thăm đền Angkor Vat. Anh không muốn sống một cuộc đời phiêu lãng hay sao?”

“À, anh cũng nghĩ vậy đó… Nhưng chúng ta sẽ luôn trở về đây, phải không em?”

Tôi có một cảm giác kỳ quặc, thật kỳ quặc là tôi cảm thấy có gì không đúng ở đâu đó. Đây là tất cả những gì tôi từng nghĩ tới. Ngôi nhà của tôi và Greta. Tôi không hề muốn có bất cứ thứ gì khác. Nhưng cô nàng không nghĩ như vậy. Tôi thấy rõ điều đó. Cô nàng chỉ mới bắt đầu thôi. Bắt đầu muốn cái này cái nọ. Bắt đầu biết mình có thể có được chúng. Bỗng dưng tôi có một dự đoán thật tàn khốc. Tôi bắt đầu run lên.

“Anh có chuyện gì thế hả Mike - anh đang run kìa. Có bị cảm lạnh hay sao vậy?”

“Không phải vậy đâu,” tôi đáp.

“Chuyện gì đã xảy ra thế Mike?”

“Anh đã thấy Ellie.”

“Anh muốn nói gì, thấy Ellie à?”

“Trong lúc đang bước đi lên con lộ, anh rẽ qua góc lộ và cô ấy ở đó, đứng dưới một gốc linh sam, đang nhìn - anh muốn nói là nhìn về phía anh.”

Greta ngó tôi lom lom.

“Đừng có buồn cười như thế! Anh - anh đã tưởng tượng ra.”

“Có lẽ quả là ta vẫn thường tưởng tượng ra chuyện này chuyện nọ. Dù sao đây cũng là Đất Digan mà. Đúng là Ellie đã ở đó, trông có vẻ - có vẻ hết sức hạnh phúc đúng y như cô ấy, như vẫn - vẫn luôn ở đó và sẽ luôn luôn ở đó.”

Greta nắm lấy vai tôi lắc mạnh, “Mike! Mike này, Đừng nói những chuyện như thế! Anh đã uống rượu trước khi về đến đây hả?”

“Không đâu, anh vẫn chờ tới khi về đây với em. Biết thế nào em cũng có rượu champagne chờ sẵn để chúng ta ăn mừng mà.”

“À, chúng ta hãy quên Ellie và nâng cốc chúc mừng nhau đi!”

“Đó là Ellie mà,” tôi vẫn bướng bỉnh.

“Đương nhiên không phải là Ellie. Chỉ là hiệu ứng gây ảo giác của ánh sáng mà thôi - cái gì đấy đại loại như thế.”

“Đó là Ellie, và cô ấy vừa đứng ở đó. Đang nhìn - đang tìm kiếm và nhìn anh. Nhưng cô ấy không thể thấy anh. Greta à, cô ấy không thể thấy anh.” Tôi lên giọng. “Và anh biết tại sao. Biết tại sao cô ấy không thể thấy anh.”

“Anh muốn nói gì thế?”

Ngay lúc đó lần đầu tiên tôi thì thào nói chẳng ra hơi:

“Vì đó không phải là anh. Anh không ở đó. Chẳng có gì để cô ấy trông thấy ngoài đêm vô tận.” Rồi tôi la lớn với giọng hoang mang khiếp sợ, “Ngọt ngào sướng vui bao kẻ ra đời, và bao kẻ ra đời đêm vô tận. Là anh, Greta à, là anh đó. Em còn nhớ cô ấy ngồi trên sofa đó như thế nào không Greta? Cô ấy vẫn thường vừa đánh đàn ghita vừa hát bài hát ấy với giọng thật ngọt ngào. Chắc hẳn em còn nhớ.”

Rồi tôi hát không ra hơi:

“Từng đêm dài và từng buổi sáng, bao kẻ ra đời khổ đau cay đắng. Từng buổi sáng và từng đêm dài, ngọt ngào sướng vui bao kẻ ra đời. Là Ellie đó, em à. Cô ấy đã ra đời ngọt ngào vui sướng. Ngọt ngào sướng vui bao kẻ ra đời, bao kẻ ra đời đêm vô tận. Đó là điều mẹ đã biết về anh. Bà biết đời anh sẽ là đêm vô tận. Lúc đó anh chưa tới đó. Nhưng bà đã biết. Và anh Santonix đã biết. Anh ấy biết anh đang đi về hướng đó. Nhưng điều ấy lẽ đã không xảy ra. Đã có một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc thôi, là lúc Ellie hát bài hát ấy. Lẽ ra anh đã được hoàn toàn hạnh phúc, thật sự hạnh phúc khi kết hôn với Ellie, đúng không? Hẳn anh có thể tiếp tục chung sống với Ellie.”

“Không, anh không thể. Em chưa bao giờ nghĩ anh là hạng người dễ bị mất tinh thần.” Greta lại lắc vai tôi thật mạnh. “Tỉnh lại đi!”

Tôi nhìn cô chòng chọc:

“Anh xin lỗi Greta. Anh vừa nói cái gì vậy?”

“Chắc là chúng nó đã hạ gục anh ở bên nước Mỹ ấy. Nhưng anh đã làm rất ổn, đúng không? Ý của em là tất cả các vốn đầu tư đều ổn thỏa cả chứ?”

“Mọi thứ đều được thu xếp ổn thỏa,” tôi đáp. “Mọi thứ đều được thu xếp ổn thỏa vì tương lai của chúng ta. Tương lai huy hoàng rực rỡ của chúng ta.”

“Anh nói rất kỳ quặc. Em muốn biết Lippincott nói gì trong bức thư của ông ta.”

Tôi kéo lá thư của ông ta về phía mình và mở ra. Chẳng có gì trong đó ngoài một miếng giấy cắt ra từ một tờ báo. Không phải mới cắt ra đây, nó đã cũ và khá nhàu nhò. Tôi nhìn xuống chằm chặp. Đó là ảnh chụp một đường phố. Tôi nhận ra đường phố đó, phông hình là một tòa nhà khá to lớn. Đó là một đường phố ở Hamburg có mấy người đang đi về phía người chụp ảnh. Hai người đang khoác tay nhau bước đi ở hàng đầu. Đó là Greta và chính tôi. Vậy là Lippincott đã biết. Ông ta biết ngay từ đầu tôi từng quen biết với Greta. Ai đó chắc hẳn đã gửi miếng giấy này cho ông ta lúc nào đó, có lẽ không hề có ý đồ hiểm ác. Có lẽ chỉ lấy làm vui thích khi nhận ra cô Greta Andersen đang bước đi trên đường phố Hamburg mà thôi, ông biết tôi từng quen biết cô ta và tôi nhớ lại ông từng hỏi tôi đã gặp hay chưa gặp Greta Andersen. Tất nhiên tôi đã chối phăng đi, và ông ta biết tôi đang nói dối. Chắc hẳn điều đó khiến ông ta bắt đầu hoài nghi tôi.

Tôi bỗng thấy sợ Lippincott. Tất nhiên ông ta không thể tình nghi tôi giết chết Ellie. Tuy vậy ông ta đã nghi gì đó. Có thể ông ta nghi ngờ ngay cả chuyện ấy.

“Xem này,” tôi bảo Greta, “ông ấy đã biết chúng ta từng quen nhau. Đã biết điều đó ngay từ đầu. Anh vẫn luôn ghét con cáo già ấy và ông ta vẫn luôn ghét em. Khi biết chúng ta sẽ kết hôn, hẳn ông ta sẽ nghi.” Nhưng sau đó tôi biết ông ấy chắc chắn đã nghi ngờ cô ta và tôi sẽ kết hôn, nghi ngờ chúng tôi từng quen nhau, có lẽ ông ta nghi chúng tôi là tình nhân.

“Mike, anh thôi đi, đừng như con thỏ đế hoang mang hoảng sợ có được không? Phải, em vừa nói thế đấy. Một con thỏ đế hoang mang hoảng sợ. Em từng ngưỡng mộ anh, vẫn luôn ngưỡng mộ anh. Nhưng bây giờ anh đang rơi xuống vỡ tan tành rồi. Anh sợ hết thảy mọi người.”

“Đừng nói như vậy với anh!”

“À, quả đúng như thế đấy.”

“Đêm vô tận.”

Tôi không thể nghĩ tới bất cứ điều gì khác để nói cả. Vẫn đang thắc mắc đúng ra nó có ý nghĩa gì. Đêm vô tận. Nghĩa là tăm tối. Nghĩa là tôi không ở đó nên không hề thấy. Tôi có thể thấy người chết nhưng người chết không thể thấy tôi mặc dù tôi đang sống. Không thể thấy tôi vì thật ra tôi không ở đó. Người đàn ông từng yêu Ellie thật ra không ở đó. Đã tự nguyện vào trong đêm vô tận. Tôi cúi đầu xuống thấp hơn, về phía mặt đất.

“Đêm vô tận,” tôi lại nói.

“Thôi đừng nói như thế!” Greta hét lên. “Đứng dậy! Hãy là một người đàn ông, Mike ạ! Đừng chịu thua cái ý tưởng mê tín đồng bóng vô lý này!”

“Làm sao tôi có thể không nghĩ tới nó chứ?” tôi hỏi. “Tôi đã bán linh hồn cho Đất Digan rồi, đúng không? Đất Digan chưa bao giờ an toàn cả. Chưa bao giờ an toàn với bất cứ ai. Đã không an toàn với Ellie và hiện không an toàn với tôi. Có lẽ không an toàn với cô đó.”

“Anh muốn nói gì thế?”

Tôi đứng lên. Đi về phía cô ta. Tôi từng yêu cô ta. Phải, tôi vẫn còn yêu với một nỗi thèm khát tình dục vừa bị dồn nén. Nhưng tình yêu, lòng thù hận, nỗi thèm muốn - chẳng phải cũng như nhau hay sao? Ba trong một và một trong ba. Tôi chưa bao giờ có thể ghét Ellie, nhưng lại ghét Greta. Vui thích khi thù ghét cô ta. Tôi ghét cay ghét đắng cô ta với một mong muốn rộn ràng niềm vui thú - Tôi không thể chờ những phương cách an toàn, không muốn chờ đợi đâu, tôi tới gần cô ta.

“Đồ chó cái bẩn thỉu!” tôi nói. “Đồ chó cái tóc vàng lộng lẫy đáng ghét! Cô không an toàn đâu, Greta à. Cô không an toàn thoát khỏi tay tôi đâu. Có hiểu không? Tôi đã học được niềm vui thích - vui thích khi giết người. Tôi thật hưng phấn vào cái ngày tôi biết Ellie ra đi với con ngựa ấy tới chỗ chết. Tôi đã khoái trá vào sáng hôm đó vì việc giết người, nhưng chưa bao giờ đến gần hơn việc giết người cho tới bây giờ. Việc này thì khác. Tôi muốn nhiều hơn chứ không chỉ biết chuyện ai đó sẽ chết vì nuốt một viên thuốc con nhộng vào giờ ăn sáng. Tôi muốn nhiều hơn là đẩy một mụ già qua một mỏ đá. Tôi muốn dùng đôi tay của mình.”

Bây giờ đây Greta đang sợ hãi. Cô ta từng là kẻ tôi thuộc về kể từ ngày hôm ấy khi tôi gặp cô ta ở Hamburg, gặp và tiếp tục giả vờ mắc bệnh, vứt bỏ việc làm của mình, ở lại đó với cô ta. Phải, lúc đó tôi từng thuộc về cô ta cả thể xác lẫn tâm hồn. Bây giờ tôi không thuộc về cô ta. Tôi là chính mình. Đang đi vào một thứ vương quốc khác, đến với một kẻ tôi từng mơ tưởng. Cô ta đang sợ hãi. Tôi khoái chí khi thấy cô ta sợ hãi và tôi siết chặt hai bàn tay mình quanh cổ cô ta. Phải, ngay cả bây giờ khi đang ngồi đây ghi lại tất cả mọi chuyện về mình (nên lưu ý tôi rất vui sướng khi làm việc này) - viết ra tất cả về mình, những gì mình từng trải qua, những gì mình từng cảm thấy và suy nghĩ, mình đã lừa dối mọi người ra làm sao - phải, thật tuyệt vời khi làm việc ấy, đúng là tôi đã sung sướng tuyệt vời khi giết chết Greta…