← Quay lại trang sách

Chương 4

Trong phòng thẩm phán, ở mặt sau tòa án, nơi một đám đông tụ tập để nghe ngóng vụ hiếp dâm, Percy Bullard ngồi bồn chồn trên chiếc ghế da sau chiếc bàn làm việc đồ sộ bằng gỗ sồi đã mòn vẹt. Trong căn phòng nhỏ kế bên, các luật sư đang tụ tập bên máy pha cà phê, bàn tán về vụ việc.

Chiếc váy đen nhỏ nhắn của Bullard treo trong góc, gần cánh cửa sổ trông ra hướng bắc, về phía đường Washington. Đôi chân cỡ sáu đang xỏ giày chạy bộ của ông chỉ hơi khẽ chạm sàn. Ông là một người nhỏ thó, nóng nảy, luôn lo lắng trước các phiên tòa sơ bộ và trước từng phiên xử lặt vặt khác. Sau mười ba năm ngồi trên ghế thẩm phán, ông chưa bao giờ học được cách thư giãn. May mắn thay, chẳng ai bắt ông phải xử những vụ lớn, vốn dành cho thẩm phán Tòa Lưu động. Bullard chỉ là thẩm phán hạt mà thôi, và ông đã lên đến hết đỉnh cao mất rồi.

Ông Pate, viên cảnh sát kỳ cựu của phòng xử, gõ cửa.

“Vào đi!” Bullard nói.

“Chào thẩm phán.”

“Ngoài kia có bao nhiêu người da đen vậy?” Bullard đột ngột hỏi. ”

“Một nửa phòng xử.”

“Vậy là cả trăm người! Một phiên xử giết người cũng chẳng thu hút nhiều người xem đến thế. Họ muốn gì vậy?”

Ông Pate lắc đầu.

“Họ tưởng chúng ta xử mấy gã đó hôm nay chắc.”

“Tôi nghĩ họ chỉ quan tâm thôi,” ông Pate nhẹ nhàng nói.

“Quan tâm cái gì? Tôi có thả chúng đâu. Đây mới là phiên sơ bộ thôi mà.” Ông dịu xuống rồi nhìn ra cửa sổ. “Gia đình có ngoài đó không?”

“Tôi nghĩ là có. Tôi nhận ra vài người họ, nhưng tôi không biết cha mẹ con bé.”

“An ninh sao rồi?”

“Cảnh sát trưởng đã điều cảnh sát và dự bị đến canh gác chặt phòng xử. Chúng tôi đã khám xét từng người ở cửa vào.”

“Có tìm thấy gì không?”

“Không, thưa ông.”

“Mấy gã kia ở đâu?”

“Cảnh sát trưởng đã đưa họ đến. Một phút nữa họ sẽ ở đây.” Vị thẩm phán có vẻ hài lòng. Ông Pate đặt tờ giấy viết tay lên bàn. “Cái gì đây?”

Ông Pate hít một hơi sâu. “Đó là yêu cầu của tổ truyền hình Memphis xin được quay phim phiên xử.”

“Cái gì!” Khuôn mặt Bullard đỏ tía lên. Ông cáu kỉnh đong đưa chiếc ghế xoay. “Quay phim trong phòng xử của tôi ư?” ông quát lên rồi xé toang tờ giấy, vứt các mảnh về phía chiếc thùng rác. “Họ đang ở đâu?”

“Đang ở phòng tròn.”

“Ra lệnh cho họ xéo ngay khỏi tòa án.”

Ông Pate mau mắn rời đi.

Carl Lee Hailey ngồi ở hàng ghế áp chót. Hàng chục bà con và bằng hữu bao quanh ông trên những băng ghế bọc đệm phía bên phải phòng xử. Các cảnh sát vũ trang dè dặt đi lởn vởn, lo lắng quan sát nhóm da đen, đặc biệt là Carl Lee, người đang ngồi khom mình về phía trước, cùi chỏ chống đầu gối, lơ láo nhìn xuống sàn.

Qua cửa sổ, Jake nhìn sang mặt hậu của tòa án phía bên kia quảng trường, vốn quay mặt về hướng nam. Lúc này đã là một giờ chiều. Anh đã bỏ bữa trưa, như thường lệ, và không có công việc gì ở phía bên kia đường. Nhưng anh cần chút không khí trong lành. Anh đã ở lì trong tòa nhà suốt cả ngày, và mặc dù không muốn nghe chi tiết vụ hiếp dâm, anh không muốn bỏ lỡ phiên tòa này. Hẳn phải có một đám đông trong phòng xử vì quanh quảng trường chẳng còn chỗ nào trống để đậu xe. Một nhóm phóng viên và người chụp ảnh đang sốt ruột đứng chờ bên những cánh cửa gỗ ở mặt hậu của tòa án, nơi Cobb và Willard sẽ đi vào.

Nhà giam nằm ở mạn nam, cách quảng trường hai dãy nhà, xuôi theo cao tốc. Ozzie lái xe chở theo Cobb và Willard ở băng ghế sau. Với một xe cảnh sát đi trước và một xe bọc hậu, đoàn diễu hành rẽ khỏi đường Washington, đi vào một con đường ngắn dẫn đến hàng hiên của tòa án. Sáu cảnh sát hộ tống các bị cáo vượt qua đám phóng viên, băng qua cửa, rồi lên cầu thang hậu để vào căn phòng nhỏ ngay bên ngoài phòng xử.

Jake chộp chiếc áo khoác, phớt lờ Ethel, ù chạy sang bên kia đường. Anh chạy lên cầu thang hậu, băng qua một hành lang nhỏ bên ngoài phòng bồi thẩm, rồi vào phòng xử bằng cửa hông, vừa lúc ông Pate đưa Ngài của ông ta ra ghế thẩm phán.

“Tất cả đứng dậy chào tòa,” ông Pate hô lớn. Mọi người đứng dậy. Bullard bước đến ghế thẩm phán và ngồi xuống.

“An tọa,” ông quát lớn. “Các bị cáo ở đâu? Ở đâu? Đưa họ vào đây ngay.”

Hai tay bị cùm, Cobb và Willard được dẫn vào phòng xử từ một phòng chờ nhỏ. Chúng không cạo râu, trông bệ rạc, bẩn thỉu, bối rối. Willard nhìn nhóm người da đen đông đúc còn Cobb thì quay lưng lại họ. Looney tháo còng, cho chúng ngồi xuống cạnh Drew Jack Tyndale, viên luật sư bào chữa công cộng, tại chiếc bàn dài của bên bị. Cạnh đó là một chiếc bàn dài nữa, nơi công tố viên Rocky Childers đang ngồi ghi chép, trông có vẻ long trọng.

Willard ngoái đầu ra sau, một lần nữa dò xét những người da đen. Ở hàng ghế đầu, ngay phía sau hắn, là mẹ của hắn và mẹ của Cobb, mỗi bà đều được một cảnh sát bảo vệ. Với tất cả các viên cảnh sát đó, Willard cảm thấy an toàn. Cobb thì vẫn từ chối quay lưng lại.

Từ hàng ghế sau cách đó chừng hai mươi lăm mét, Carl Lee ngẩng đầu lên nhìn vào lưng hai gã đã hãm hiếp con gái ông. Chúng là những kẻ lạ, trông nhếch nhác, bờm xờm, bẩn thỉu. Ông che mặt rồi khom mình xuống. Phía sau ông, các cảnh sát đứng dựa tường, quan sát từng động thái.

“Nghe đây,” Bullard lớn tiếng mở lời, “Đây chỉ là phiên sơ bộ, không phải là phiên xét xử. Mục đích của phiên sơ bộ là xác định liệu có đủ bằng chứng rằng tội ác đã được tiến hành hay không, nhằm ràng buộc bị cáo với đại bồi thẩm đoàn. Các bị cáo thậm chí có thể khước từ phiên này nếu muốn.”

Tyndale đứng dậy, “Không, thưa Ngài, chúng tôi muốn xúc tiến phiên này.”

“Rất tốt. Tôi có các bản khai của cảnh sát trưởng Walls cáo buộc cả hai bị cáo về tội cưỡng hiếp một người nữ dưới tuổi mười hai, tội bắt cóc và hành hung nghiêm trọng. Ông Childers, ông mời nhân chứng đầu tiên của ông được rồi đấy.”

“Vâng thưa Ngài, xin mời cảnh sát trưởng Ozzie Walls."

Jake ngồi trong khoang bồi thẩm cùng nhiều luật sư khác, tất cả đều giả tảng như đang bận đọc những tài liệu quan trọng. Ozzie tuyên thệ rồi ngồi vào ghế nhân chứng phía bên phải Bullard, cách khoang bồi thẩm tầm một mét.

“Xin ông vui lòng cho biết tên?”

“Cảnh sát trưởng Ozzie Walls.”

“Ông là cảnh sát trưởng của hạt Ford?”

“Vâng.”

“Tôi biết ông là ai rồi,” Bullard làu bàu trong khi lần giở tập hồ sơ.

“Thưa cảnh sát trưởng, chiều hôm qua văn phòng của ông có nhận được cuộc gọi nào báo tin một đứa bé mất tích không?”

“Có, vào khoảng bốn giờ ba mươi.”

“Văn phòng của ông làm gì?”

“Cảnh sát Willie Hastings được phái đến tư gia của ông bà Gwen và Carl Lee Hailey, cha mẹ của cô bé.”

“Nó nằm ở đâu vậy?”

“Phía dưới đường Craft, sau tiệm tạp hóa Bates.”

“Ông ta phát hiện gì?”

“Ông ta tìm thấy mẹ của cô bé, người đã gọi điện báo. Rồi ông ta chạy xe vòng vòng để tìm cô bé.”

“Ông ta có tìm ra không?”

“Không. Khi ông ta trở về thì cô bé đã ở đó. Cô bé được tìm thấy bởi đám người câu cá, rồi họ đưa cô bé về nhà.”

“Tình trạng cô bé thế nào?”

“Cô bé bị cưỡng hiếp và đánh đập.”

“Cô bé có tỉnh không?”

“Có. Cô bé nói được hay thì thào được đôi chút.”

“Cô bé nói gì vậy?”

Tyndale đứng bật dậy. “Thưa Ngài, tôi biết tin truyền miệng được chấp nhận trong phiên xử như thế này, nhưng đây là gấp ba lần tin truyền miệng.”

“Bác bỏ phản đối. Im đi. Ngồi xuống. Hỏi tiếp đi, ông Childers.”

“Cô bé nói gì?”

“Kể với mẹ đó là hai gã da trắng đi trên chiếc bán tải màu vàng với lá cờ của Liên minh Miền Nam ở cửa sổ. Chỉ chừng đó thôi. Cô bé không nói được nhiều. Hai quai hàm của cô bé đã bị vỡ và khuôn mặt thì bị đá.”

“Chuyện gì diễn ra sau đó?”

“Cảnh sát gọi cứu thương và cô bé được đưa đến bệnh viện.”

“Cô bé thế nào?”

“Họ nói cô bé đang nguy kịch.”

“Chuyện gì diễn ra sau đó?”

“Căn cứ trên những gì tôi biết đến lúc đó, trong đầu tôi đã nẩy ra một nghi phạm.”

“Vậy ông làm gì?”

“Tôi tìm một người chỉ điểm, một người chỉ điểm đáng tin cậy. Rồi gài hắn vào quán bia ở cuối hồ.”

Childers không phải là loại người thích hay sa đà vào chi tiết, đặc biệt là trước mặt Bullard. Jake biết điều đó, và Tyndale cũng biết. Bullard gửi mọi vụ án lên bồi thẩm đoàn, cho nên mọi phiên sơ bộ chỉ là hình thức mà thôi. Bất kể vụ án nào, dữ kiện nào, bằng chứng nào, bất kể mọi thứ. Bullard sẽ ràng buộc bị cáo với bồi thẩm đoàn. Nếu không có đủ bằng chứng, thì cứ để đại bồi thẩm đoàn thả họ ra, chứ Bullard thì không đời nào. Ông cần được bầu lại, chứ đại bồi thẩm đoàn thì có cần được bầu lại đâu. Cử tri luôn tức giận khi những tên tội phạm được trả tự do. Phần lớn các luật sư bào chữa ở hạt đều khước từ phiên sơ bộ trước Bullard. Jake thì không. Anh xem những phiên này là cách tốt nhất và nhanh nhất để tìm kiếm việc khởi tố. Tyndale thì hiếm khi khước từ phiên sơ bộ.

“Quán bia nào?”

“Huey’s.”

“Anh ta phát hiện gì?”

“Anh ta nói có nghe thấy Cobb và Willard, hai bị cáo ở đây, khoác lác về việc hiếp dâm một cô bé da đen.”

Cobb và Willard đưa mắt nhìn nhau. Ai là chỉ điểm vậy. Chúng chẳng nhớ mấy ai ở quán Huey’s.

“Các ông phát hiện gì ở Huey’s?”

“Chúng tôi bắt giữ Cobb và Willard, rồi khám xét chiếc bán tải đăng ký tên Billy Ray Cobb.”

“Các ông phát hiện gì?”

“Chúng tôi kéo nó đi và mới vừa kiểm tra sáng nay. Có rất nhiều vết máu.”

“Còn gì khác không?”

“Chúng tôi phát hiện một chiếc áo thun vấy máu.”

“Áo thun của ai?”

“Nó thuộc về Tonya Hailey, cô bé bị cưỡng hiếp. Cha cô bé, Carl Lee Hailey, đã xác nhận chiếc áo này sáng nay.”

Carl Lee nghe thấy nhắc đến mình bèn ngồi thẳng lưng lên. Ozzie nhìn thẳng vào ông. Jake quay lại và lần đầu tiên thấy Carl Lee.

“Ông mô tả chiếc xe thử xem.

“Đó là một chiếc bán tải mới, hiệu Ford. Bánh xe mạ crôm với lốp đi bùn. Có lá cờ của Liên minh Miền Nam treo ở cửa sổ hậu.”

“Ai sở hữu nó?”

Ozzie trỏ về phía các bị cáo. “Billy Ray Cobb.”

“Nó có khớp với mô tả của cô bé không?”

“Có.”

Childers dừng lại để rà soát các ghi chép của ông.

“Ông cảnh sát trưởng, ông còn có chứng cớ nào khác chống lại các bị cáo không?”

“Sáng nay chúng tôi đã nói chuyện với Pete Willard ở nhà giam. Ông ta đã ký tên nhận tội.”

“Mày làm gì vậy!” Cobb thốt lên. Willard co rúm người, tìm kiếm sự giúp đỡ.

“Trật tự! Trật tự!” Bullard vừa quát vừa nện cây búa của ông. Tyndale thì lo tách hai thân chủ của ông.

“Ông đã tư vấn cho ông Willard về các quyền của ông ta chưa?”

“Đã.”

“Ông ta có hiểu chúng không?”

“Có.”

“Ông ta có ký tuyên bố về chuyện đó không?”

“Có.”

“Có những ai hiện diện khi ông Willard khai báo?”

“Có tôi, hai cảnh sát, thanh tra của tôi, Rady, và trung úy Griffin của đội Tuần tra Cao tốc.”

“Các ông đã có bản nhận tội rồi chứ?”

“Đã”

“Xin ông vui lòng đọc nó ra.”

Phòng xử lặng như tờ khi Ozzie đọc bản nhận tội ngắn. Carl Lee thờ thẫn nhìn hai bị cáo. Cobb trừng mắt nhìn Willard, kẻ lúc này đang phủi bụi chiếc giày ống.

“Cảm ơn cảnh sát trưởng," Childers nói khi Ozzie dứt lời.

“Ông Willard có ký nhận tội không?”

“Có, trước mặt ba nhân chứng.”

“Công tố không còn gì để hỏi thêm, thưa Ngài.”

Bullard lớn giọng, “Ông có thể thẩm vấn chéo được rồi đấy, ông Tyndale.”

“Tôi tạm thời không có gì để hỏi, thưa Ngài.”

Một nước cờ cao, Jake nghĩ. Về mặt chiến lược mà nói, đối với bên bị, cách tốt nhất là nên giữ im lặng tại phiên sơ bộ. Chỉ lắng nghe, ghi chép, để cho phóng viên tòa án ghi lại lời khai, và giữ im lặng. Đằng nào thì đại bồi thẩm đoàn cũng xem xét vụ việc, cớ gì phải bận tâm. Và chớ bao giờ để cho các bị cáo khai. Lời khai của họ chẳng phục vụ cho mục đích gì, mà sẽ còn ám họ ở phiên xét xử. Jake biết họ sẽ không tuyên thệ gì cả vì anh hiểu Tyndale.

“Mời nhân chứng kế tiếp của ông đi,” vị thẩm phán yêu cầu. “Chúng tôi không có ai thêm nữa, thưa Ngài.”

“Tốt. Ngồi xuống đi, ông Tyndale, ông có nhân chứng nào không?”

“Không, thưa Ngài.”

“Tốt. Tòa nhận thấy có đủ bằng chứng rằng nhiều tội ác đã được các bị cáo này thực hiện, và tòa lệnh cho ông Cobb và ông Willard phải chịu sự câu lưu để chờ hành động của đại bồi thẩm đoàn hạt Ford, dự kiến sẽ nhóm họp vào thứ Hai ngày 27 tháng Năm. Còn câu hỏi nào khác không?”

Tyndale chậm rãi đứng dậy. “Có, thưa Ngài, chúng tôi yêu cầu tòa ban hành một khoản bảo lãnh tại ngoại hợp lý cho các bị…”

“Quên điều đó đi,” Bullard nạt. “Việc bảo lãnh tại ngoại vào lúc này bị từ chối. Theo như tôi hiểu, cô bé đó đang trong tình trạng nguy kịch. Nếu cô bé chết, dĩ nhiên sẽ có những cáo trạng kiểu khác.”

“Tốt lắm, thưa Ngài, trong trường hợp đó tôi xin yêu cầu một phiên tại ngoại trong vài ngày tới, với hy vọng tình trạng của cô bé được cải thiện.”

Bullard dò xét nhìn Tyndale. Ý hay đấy, ông nghĩ. “Cho phép. Phiên tại ngoại sẽ được lập vào thứ Hai tuần sau, ngày 20 tháng Năm, ngay tại phòng xử này. Từ đây đến đó, các bị cáo sẽ bị câu lưu bởi cảnh sát trưởng hạt Ford. Bãi tòa.”

Bullard nện búa rồi biến mất. Cảnh sát bu đến các bị cáo, còng tay họ lại, rồi tất cả biến mất khỏi phòng xử. Họ vào phòng chờ rồi xuống cầu thang hậu, vượt qua các phóng viên và leo vào các xe cảnh sát.

Phiên sơ bộ mang phong cách tiêu biểu của Bullard—chưa đầy hai mươi phút. Công lý có thể rất lẹ làng trong phòng xử của ông. Jake trò chuyện với các luật sư khác, nhìn đám đông im lìm đi qua những cánh cửa gỗ đồ sộ cuối phòng xử. Carl Lee vội đi ra và ra hiệu cho Jake đi theo ông. Họ gặp nhau ở phòng tròn. Carl Lee muốn nói chuyện. Ông xin lỗi đám đông và hứa gặp lại họ ở bệnh viện. Ông cùng Jake xuống tầng trệt theo chiếc cầu thang xoắn.

“Tôi thực sự rất tiếc, Carl Lee ạ” Jake nói.

“Vâng, cả tôi cũng vậy.”

“Con bé thế nào rồi?”

“Nó sẽ qua thôi.”

“Gwen ổn không?”

“Ổn, tôi nghĩ vậy””

“Còn anh thì sao?”

Họ đi chầm chậm dọc hành lang, hướng ra cửa hậu của tòa án. “Tôi vẫn chưa hoàn hồn. Ý tôi là, mới hai mươi bốn giờ trước đây thôi mọi thứ vẫn đang ổn. Giờ thì xem chúng tôi kìa. Con gái bé bỏng của tôi đang nằm viện với ống iếc cắm đầy mình. Vợ tôi muốn nổi điên còn mấy đứa con trai thì sợ chết khiếp, và tôi thì chỉ nghĩ đến việc trừng trị mấy thằng con hoang đó mà thôi.”

“Tôi ước có thể làm được gì, Carl Lee ạ.”

“Tất cả những gì anh có thể làm là cầu nguyện cho con bé, cầu nguyện cho chúng tôi.”

“Tôi biết chuyện đó rất đau lòng.”

“Anh cũng có con gái nhỏ mà, đúng không?”

“Vâng.”

Carl Lee không nói năng gì khi họ sánh bước trong im lặng. Jake đổi chủ đề. “Lester đang ở đâu?”

“Ở Chicago.”

“Cậu ấy đang làm gì vậy?”

“Làm cho một công ty thép. Công việc tốt. Đã lập gia đình.”

“Anh đùa à? Lester mà lập gia đình?”

“Phải, nó cưới một cô nàng da trắng.”

“Một cô nàng da trắng! Chú ấy muốn gì ở một cô nàng da trắng cơ chứ?”

“Xời, anh biết Lester mà. Mãi mãi là một gã mọi đen xấc láo. Chú ấy hiện đang trên đường về. Sẽ đến vào tối muộn.”

“Chi vậy?”

Họ dừng lại ở cửa hậu. Jake lặp lại câu hỏi:

“Lester về đây làm gì?”

“Chuyện gia đình ấy mà.”

“Các người đang có kế hoạch gì phải không?”

“Đâu có đâu. Chú ấy muốn thăm cháu gái thôi mà.”

“Các người chớ có kích động đấy nhé.”

“Anh nói thì dễ lắm, Jake.”

“Tôi biết.”

“Kế hoạch của anh là sao, Jake?”

“Ý anh nói gì?”

“Anh có một bé gái nhỏ. Giả sử nó nằm bệnh viện, bị đánh, bị hãm hiếp. Anh sẽ làm gì đây?”

Jake nhìn qua ô cửa và không thể trả lời. Carl Lee chờ đợi.

“Đừng làm gì ngốc nghếch đấy nhé, Carl Lee.”

“Trả lời câu hỏi của tôi đi. Anh sẽ làm gì?”

“Tôi không biết. Tôi không biết phải làm gì cả.”

“Để tôi hỏi anh điều này. Nếu đó là cô con gái bé bỏng của anh, và nếu đó là hai gã mọi đen, và anh không thể trừng phạt được chúng, vậy anh sẽ làm gì?”

“Giết chúng.”

Carl Lee nhoẻn cười, rồi chợt cười phá lên. “Chắc chắn anh sẽ làm vậy, Jake, chắc chắn anh làm vậy. Rồi anh thuê một luật sư giỏi để nói rằng anh bị điên, y như cách anh đã làm trong vụ của Lester vậy.”

“Chúng tôi đâu có nói Lester điên. Chúng tôi chỉ nói Bowie đáng chết thôi mà.”

“Anh đã cãi thắng cho chú ấy, đúng không?”

“Thì đó.”

Carl Lee bước đến cầu thang rồi nhìn lên. “Đó là cách chúng lên phòng xử phải không?” ông hỏi mà không nhìn Jake.

“Ai cơ?”

“Mấy gã đó.”

“Phải. Hầu hết trường hợp, họ giải chúng lên trên theo chiếc cầu thang này. Nó nhanh và an toàn hơn. Họ có thể đậu xe ngay ngoài cửa, rồi áp tải chúng lên cầu thang.”

Carl Lee bước đến cánh cửa hậu, nhìn hàng hiên qua ô cửa. “Anh cãi bao nhiêu vụ giết người rồi, Jake?”

“Ba vụ. Vụ Lester và hai vụ nữa.”

“Bao nhiều vụ xử người da đen?”

“Cå ba.”

“Anh rất giỏi các vụ mọi đen bắn người, đúng không?”

“Tôi nghĩ thế.”

“Anh có sẵn sàng cãi thêm một vụ nữa không?”

“Đừng làm vậy, Carl Lee. Không đáng đâu. Ngộ nhỡ anh bị xử tử, bị vào phòng hơi ngạt thì sao đây? Mấy đứa nhóc nhà anh sẽ thế nào? Ai nuôi dạy chúng đây? Không đáng vì mấy thằng côn đồ ấy đâu.”

“Anh vừa nói với tôi rằng anh sẽ làm vậy.”

Jake bước đến chiếc cửa, đứng cạnh Carl Lee. “Tôi thì khác. Tôi có thể thoát tội.”

“Bằng cách nào?”

“Tôi là người da trắng, và đây là một hạt da trắng. Với chút may mắn, có thể tôi sẽ có một bồi thẩm đoàn toàn da trắng mà lẽ đương nhiên sẽ thiện cảm với tôi. Đây đâu phải là New York hay California. Một người đàn ông được cho là bảo vệ gia đình mình. Bồi thẩm đoàn sẽ ăn bà điều đó.”

“Còn tôi thì sao?”

“Như tôi nói, đây đâu phải là New York hay California. Một số ít dân da trắng sẽ ngưỡng mộ anh, nhưng phần đông sẽ muốn thấy anh bị treo cổ. Sẽ khó hơn rất nhiều để được tha bổng.”

“Nhưng anh làm được mà, phải không Jake?”

“Đừng làm vậy, Carl Lee.”

“Tôi không có lựa chọn nào cả, Jake ạ. Chừng nào mấy thằng con hoang đó còn chưa chết thì tôi không bao giờ ngủ yên. Tôi sẽ mắc nợ con gái bé bỏng của tôi, tôi sẽ mắc nợ chính mình, tôi sẽ mắc nợ dân da đen chúng tôi. Điều đó sẽ phải thực hiện.”

Họ mở cửa, đi dưới mái hiên dọc theo lối xe đi rồi ra đường Washington phía bên kia văn phòng của Jake. Họ bắt tay nhau. Jake hứa sẽ ghé qua bệnh viện ngày mai để thăm Gwen và gia đình.

“Còn điều này nữa, Jake. Anh sẽ vào nhà giam gặp tôi khi họ bắt tôi chứ?”

Jake gật đầu trước khi kịp suy nghĩ. Carl Lee mỉm cười rồi đi xuôi theo vỉa hè đến chiếc xe của ông.