← Quay lại trang sách

Chương 6

K T. Bruster, hay Cat Bruster, nổi tiếng là triệu phú da đen chột mắt duy nhất ở Memphis. Ông sở hữu một dây chuyền các quán da đen biểu diễn khỏa thân ở thị trấn, tất cả đều vận hành hợp pháp. Ông sở hữu nhiều dãy nhà cho thuê, được vận hành hợp pháp. Và ông sở hữu hai nhà thờ ở nam Memphis, cũng được vận hành hợp pháp nốt. Ông là người bảo trợ cho các lẽ phải của người da đen, là người bạn của các chính trị gia, người hùng của dân da đen của ông.

Việc được cộng đồng yêu mến là điều quan trọng với Cat vì ông sẽ lại bị truy tố, sẽ lại bị xét xử và xem chừng sẽ lại được tha bổng nhờ những người đồng bào mà phân nửa là da đen. Chính quyền nhận thấy không thể nào buộc cho Cat tội giết người hay buôn bán những thứ như phụ nữ, ma túy, hàng trộm cắp, thẻ tín dụng, tem lương thực, rượu lậu, súng ống, và pháo hạng nhẹ.

Ông chỉ còn một con mắt. Mắt bên kia đã nằm đâu đó trên đồng ruộng Việt Nam. Ông mất nó vào cùng cái ngày năm 1971 mà người đồng đội Carl Lee Hailey của ông bị bắn trúng chân. Carl Lee dìu ông trong hai giờ, đến khi họ tìm được cứu viện. Sau chiến tranh, ông trở về Memphis, mang theo gần một ký thuốc lá chế bằng lá thuốc non và đọt gai dầu. Hoa lợi được ông dùng để tậu một quán rượu nhỏ ở South Main, và ông đã hầu như chết đói trước khi thắng được một cô gái điếm trong một ván poker với một gã ma cô. Ông hứa với cô nàng này rằng cô có thể thôi làm điếm nếu chịu lột quần áo và khiêu vũ trên bàn. Trong một sớm một chiều, ông đã ăn nên làm ra vượt hơn cả mong đợi, cho nên ông tậu thêm một quán rượu nữa và thuê thêm nhiều vũ nữ. Ông đã tìm ra cái thị trường ngách của mình, và chỉ sau hai năm ông đã là một người rất giàu có.

Văn phòng của ông đặt trên gác một trong những câu lạc bộ do ông sở hữu, tọa lạc ngay bên ngoài South Main, giữa Vance và Beale, thuộc phần thô nháp nhất của Memphis. Tấm bảng hiệu treo bên vỉa hè quảng cáo cho Bud và vú, nhưng ở đó có nhiều thứ để mua bán hơn đằng sau những chiếc cửa sổ sơn đen.

Carl Lee và Lester tìm ra cái quán có tên là Brown Sugar, vào khoảng trưa ngày thứ Bảy. Họ ngồi trong quán, gọi Bud và ngắm vú.

“Cat có trong đó không?” Carl Lee hỏi gã phục vụ quầy khi gã này vượt qua họ từ phía sau. Gã làu nhàu rồi quay lại bồn rửa, nơi gã tiếp tục làm cái việc rửa ly bia của gã. Carl Lee liếc nhìn gã giữa những ngụm bia và màn khiêu vũ thông lệ.

“Cho một bia nữa!” Lester nói lớn, mắt không rời các vũ nữ.

“Cat Bruster có đây không?” Carl Lee hỏi chắc nịch khi gã phục vụ quầy mang bia đến.

“Ai hỏi vậy?”

“Tôi.”

“Để chi?”

“Tôi và Cat là bạn thân. Cùng đi lính ở Việt Nam.”

“Tên?”

“Hailey. Carl Lee Hailey. Từ Mississippi.”

Gã phục vụ quầy biến mất, một phút sau tái xuất hiện giữa hai chiếc gương sau quầy rượu. Gã ra dấu cho Hailey, và ông đi theo gã qua một cánh cửa nhỏ, vượt qua các phòng vệ sinh, đi đến một cánh cửa đóng kín ở phía trên cầu thang. Văn phòng vừa tối tăm song vừa lòe loẹt. Thảm sàn thì màu vàng, vách tường màu đó, trần nhà thì xanh lục. Một trần nhà xanh lục bị tróc lở. Những chấn thưa bằng thép chắn hai chiếc cửa sổ đen xỉn. Và để cường điệu thêm, một mớ cờ xí nặng trịch, bụi bặm và đỏ tía được treo lơ lửng từ trần xuống tận sàn như để tóm bắt hết những tia nắng đủ khỏe để đột nhập qua được mấy tấm kính sơn phết. Ở giữa phòng, một chiếc đèn trần nhỏ mạ crôm kém công năng đang chầm chậm xoay cùng với những tấm gương, chỉ cao hơn đầu họ chút đỉnh.

Hai vệ sĩ vạm vỡ mặc vest đen bó sát ra đuổi gã phục vụ quầy, đưa Lester và Carl Lee vào chỗ ngồi rồi đứng sau lưng họ.

Hai anh em trầm trồ trước những món đồ gỗ. “Đẹp nhỉ?” Lester nói. B.B. King đang rên rỉ khóc thương trên chiếc máy stereo ẩn giấu.

Bất chợt, Cat bước vào từ cánh cửa ngâm sau chiếc bàn làm việc bằng cẩm thạch và thủy tinh. Ông lao đến Carl Lee. “Bạn tôi! Ông bạn của tôi! Carl Lee Hailey!” Ông la lớn, vồ vập lấy Carl Lee.

“Gặp lại anh tôi vui quá, Carl Lee! Vui quá đi mất thôi!”

Carl Lee đứng dậy, cả hai ôm choàng nhau. “Sao rồi, bạn của tôi?” Cat hỏi.

“Tôi ổn, Cat ạ, tôi ổn mà. Còn anh?”

“Tuyệt! Rất tuyệt! Cậu này là ai?” Ông quay sang Lester, chìa tay trước ngực anh. Lester lắc nó thật mãnh liệt.

“Đây là em trai tôi, Lester,” Carl Lee nói. “Nó từ Chicago đến.”

“Lester, rất vui được làm quen với chú. Tôi và gã đô con kia rất khắng khít với nhau. Rất chi là khắng khít.”

“Anh ấy kể về ông suốt,” Lester nói. Cat ngắm nghía Carl Lee.

“Carl Lee ơi, Carl Lee. Anh trông khá lắm đấy. Cái chân ra sao rồi?”

“Nó ổn, Cat ạ. Khi trời mưa đôi lúc nó cũng buốt, nhưng không sao cả.”

“Chúng ta rất khắng khít với nhau, đúng không?”

Carl Lee mỉm cười, gật đầu. Cat buông ông ra. “Uống chút gì nhé, các bồ tèo?”

“Không, cảm ơn.”

“Cho tôi một bia,” Lester nói. Cat búng ngón tay và một gã vệ sĩ biến mất. Carl Lee ngả lưng ra ghế, còn Cat thì ngồi trên mép bàn làm việc của ông, chân đong đưa và lắc lư như một thằng nhóc ngồi ở cầu tàu. Ông toét miệng cười với Carl Lee, người đang co rúm trước những lời khen ngợi.

“Sao anh không đến Memphis làm việc cho tôi nhỉ?” Cat nói. Carl Lee biết thế nào câu đó cũng sẽ đến. Cat đã mời ông làm việc cho ông ta suốt từ mười năm qua.

“Không, Cat ạ, cảm ơn anh. Tôi sống vậy cũng vui rồi.”

“Anh thấy vui thì tôi cũng vui. Mà trong đầu anh đang nghĩ gì vậy?”

Carl Lee há miệng, ngập ngừng, bắt chéo chân, chau mày. Cuối cùng, ông gật đầu, nói, “Tôi xin anh một ân huệ, Cat ạ. Chỉ là một ân huệ nhỏ thôi.”

Cat dang rộng hai tay, “Bất cứ điều gì, huynh ạ. Bất cứ điều gì anh muốn.”

“Anh có nhớ khẩu M-16 chúng ta dùng ở Việt Nam không? Tôi cần một khẩu như thế, càng sớm càng tốt.”

Cat thu hai tay lại, khoanh chúng ở trước ngực. Ông dò xét nhìn bạn. “Đó là một khẩu rất khủng. Anh muốn săn loại sóc nào vậy hả?”

“Tôi không định săn sóc.”

Cat đã xét đoán cả hai anh em. Ông biết tốt nhất là đừng hỏi lý do. Chuyện này nghiêm trọng đấy, nếu không thì Carl Lee đã chẳng đến. “Một khẩu Semi nhé?”

“Không. Tôi muốn thứ thiệt.”

“Sẽ bộn tiền đấy.”

“Bao nhiêu?”

“Thứ quỷ đó bị cấm ngặt lắm đấy, anh có biết không hả?”

“Nếu tôi mua được nó ở Sears thì đã chẳng đến đây.”

Cat lại cười toét. “Khi nào anh cần nó.”

“Hôm nay.”

Bia đã đến và được phục vụ cho Lester. Cat di chuyển ra sau bàn, bước đến chiếc ghế bành bằng nhựa vinyl của ông. “Một ngàn bạc.”

“Tôi có.”

Cat hơi ngạc nhiên, nhưng không để lộ ra. Anh chàng da đen mộc mạc ở cái thị trấn nhỏ của Mississippi này đào đâu ra một ngàn đô la? Hẳn là phải vay cậu em.

“Một ngàn là với người khác chứ không phải với anh, huynh ạ.”

“Thì là bao nhiêu?”

“Không đồng nào hết. Tôi nợ anh những thứ còn hơn cả tiền bạc rất nhiều.”

“Tôi sẽ rất vui nếu được trả tiền.”

“Không. Tôi không nghe đâu. Khẩu súng là của anh."

“Anh tử tế quá, Cat ạ.”

“Tôi phải đưa cho anh năm mươi khẩu mới phải.”

“Tôi chỉ cần một thôi. Khi nào thì có?”

“Để kiểm tra xem nhé.” Cat gọi điện cho ai đó rồi lầm bầm vài câu vào ống nghe. Đặt hàng xong, ông gác điện thoại rồi cho biết phải mất chừng một tiếng nữa.

“Chúng tôi có thể chờ,” Carl Lee nói.

Cat tháo miếng bịt khỏi mắt trái, lấy khăn tay lau chùi hốc mắt rỗng tuếch. “Tôi có ý này hay hơn. Ông cất giọng, nói với mấy gã vệ sĩ,”Điều xe cho tao. Bọn tao tự đi lấy.”

Họ đi theo Cat qua cánh cửa ngầm, bước ra một hành lang. “Tôi sống ở đây, anh biết đấy,” ông trỏ ngón tay. “Sau cánh cửa này là chỗ tôi ở. Thường nuôi mấy cô em khỏa thân trong đó.”

“Giá mà thấy được nhỉ," Lester khấp khởi.

“Bình thường mà,” Carl Lee nói.

Xa hơn, Cat trỏ vào một cánh cửa sắt dày, đen, sáng loáng ở cuối hành lang. Ông dừng lại như để chiêm ngưỡng nó. “Đây là nơi tôi cất tiền. Tôi bố trí một người canh gác ở trỏng suốt cả ngày lẫn đêm."

“Bao nhiêu tiền vậy?” Lester nhấp một ngụm bia, hỏi.

Cat tiếp tục đi xuôi hành lang. Carl Lee lừ mắt, lắc đầu với cậu em. Đến hết hành lang, họ leo một cầu thang hẹp đi lên tầng bốn. Nơi đây tối hơn, và đâu đó trong bóng tối Cat tìm ra nút bấm trên tường. Họ im lặng chờ đợi một giây, cho đến khi bức tường mở ra, để lộ một thang máy sáng trưng trải thảm đỏ có gắn tấm biển CẤM HÚT THUỐC. Cat nhấn một nút khác.

“Anh phải leo thang bộ mới bắt được thang máy để đi xuống” ông khoái chí nói. “Lý do an ninh ấy mà.” Họ gật đầu tán thưởng đầy ngưỡng mộ.

Thang máy đi xuống tầng hầm. Một trong các vệ sĩ đứng chờ bên cánh cửa mở sẵn của chiếc Limo. Cat mời các vị khách của ông vào xe đi một vòng. Họ đi chầm chậm, vượt qua một dãy Fleetwood, thêm nhiều chiếc Limo nữa, một chiếc Rolls, và đủ các loại xe hạng sang của châu Âu, “Của tôi hết thảy đấy,” ông hãnh diện nói. Gã lái xe bóp còi và một cánh cửa nặng được cuốn lên, để lộ một con đường một chiều. “Lái chậm thôi,” Cat quát gã lái xe và gã vệ sĩ ngồi ở băng trước. “Tôi muốn đưa các bồ đi một vòng tham quan.”

Carl Lee đã từng thụ hưởng tua tham quan này vài năm trước, trong lần cuối ông ghé thăm Cat. Có một dãy nhà ọp ẹp, không sơn phết mà người đàn ông vĩ đại này gọi là tài sản cho thuê. Có những nhà kho cổ xây bằng gạch đỏ, với những cửa sổ xỉn đen bít ván, và không có manh mối nào cho thấy chúng chứa chấp gì bên trong. Có một nhà thờ, một nhà thờ hưng thịnh, và cách đó vài dãy nhà lại có thêm một nhà thờ nữa. Cả đến các mục sư ông cũng sở hữu nốt, ông nói vậy. Có hàng chục quán rượu góc phố với những cánh cửa để ngỏ và những nhóm thanh niên da đen ngồi trên những băng ghế bên ngoài, uống những chai Stag gần một lít. Ông hãnh diện trỏ một tòa nhà bị cháy gần Beale, sôi nổi kể câu chuyện về một đối thủ toan cạnh tranh giành chỗ đứng trong ngành kinh doanh khỏa thân. Ông làm gì có đối thủ cạnh tranh nào, ông nói vậy. Rồi đến những câu lạc bộ mang những cái tên như Angels, Cat’s House, Black Paradise, những nơi mà cánh đàn ông có thể đến thưởng lãm rượu ngon, thức ăn ngon, nhạc hay, gái khỏa thân, và có thể nhiều thứ khác nữa, ông nói. Các câu lạc bộ đã biến ông thành một người rất giàu có. Cả thảy đến tám cái.

Họ được giới thiệu cả tám. Cộng thêm với một cái trông giống như hầu hết các bất động sản ở Memphis. Ở tận cùng một con đường không tên gần bờ sông, gã lái xe rẽ ngoặt vào giữa hai trong số các nhà kho gạch đỏ, rồi đưa xe vào một lối hẹp cho đến khi một cánh cổng mở ra ở bên phải. Qua cổng, một cánh cửa mở ra cạnh một bãi tàu và chiếc Limo biến vào trong tòa nhà. Nó dừng lại, và gã vệ sĩ bước ra.

“Cứ ngồi yên đi,” Cat nói.

Chiếc rương được mở ra rồi đóng lại. Trong chưa đầy một phút, chiếc Limo lại lăn bánh trên đường phố Memphis.

“Ăn trưa nhé?” Cat hỏi. Trước khi họ kịp trả lời ông đã quát gã lái xe, “Black Paradise. Gọi cho chúng, báo rằng tao đang tới dùng bữa trưa.”

“Ta sẽ ăn món thịt lưng ngon nhất Memphis ở ngay đây, tại một trong câu lạc bộ của tôi. Dĩ nhiên, anh không đọc thấy phần giới thiệu món này trên báo Chủ nhật đâu. Tôi đã bị tẩy chay bởi đám người chỉ trích. Anh tưởng tượng nổi không?”

“Nghe có mùi kỳ thị nhỉ," Lester nói.

“Thì đó. Là nó chứ còn gì nữa. Nhưng khi nào còn chưa bị truy tố thì tôi chưa động đến nó.”

“Gần đây chúng tôi không đọc thấy có ai nói gì về anh cả, Cat ạ,” Carl Lee nói.

“Lần cuối cùng tôi bị ra tòa đã cách đây ba năm rồi. Tội trốn thuế."

FED bỏ ba tuần lễ để tìm bằng chứng. Bồi thẩm đoàn ra ngoài họp hai mươi bảy phút rồi trở vào với ba từ quý báu nhất trong tiếng Anh của người gốc Phi: ‘Không có tội.'”

“Bản thân tôi đã được nghe họ tuyên ba từ này” Lester nói.

Một người gác cửa đã đợi sẵn dưới mái hiên của câu lạc bộ, và một toán vệ sĩ phù hợp, tức những vệ sĩ khác, hộ tống ông trùm và các bạn của ông vào một khoang riêng ở cách xa sàn nhảy. Thức uống và thức ăn được phục vụ bởi cả một đội quân hầu bàn. Lester chuyển sang rượu Scotch và khi thịt lưng đến thì anh đã say xỉn mất rồi. Carl Lee uống trà đá, ôn lại những câu chuyện chiến tranh với Cat.

Khi thức ăn được dọn đi, một gã vệ sĩ tiến lại gần, thì thầm với Cat. Ông toe toét cười, nhìn Carl Lee. “Các anh đi chiếc Eldorado đỏ mang biển số Illinois đúng không?”

“Phải, nhưng chúng tôi để nó ở chỗ khác.

“Món đó đã ở ngoài kia… trong chiếc rương.”

“Sao cơ?” Lester thốt lên. “Làm sao...”

Cat vỗ vai anh, cười phá lên. “Đừng hỏi, chú em, đừng hỏi. Mọi thứ đã được lo hết rồi, chú em ạ. Cat này chuyện gì mà chả làm được.”

Như thường lệ, Jake làm việc sáng thứ Bảy sau khi điểm tâm tại quán Coffee Shop. Anh thích sự yên tĩnh ở văn phòng vào sáng thứ Bảy—không điện thoại, không Ethel. Anh khóa trái cửa văn phòng, phớt lờ điện thoại và né tránh các thân chủ. Anh sắp xếp hồ sơ, đọc những quyết định gần đây của Tối cao Pháp viện, rồi lập kế hoạch chiến lược nếu như có phiên xử nào gần đến. Mọi suy nghĩ và ý tưởng tốt nhất của anh đều đến trong các buổi sáng thứ Bảy yên tĩnh.

Lúc mười một giờ, anh gọi cho nhà giam. “Cảnh sát trưởng có đó không?” anh hỏi điều phối viên.

“Để kiểm tra xem đã,” anh ta đáp.

Mất một lúc, cảnh sát trưởng mới trả lời. “Cảnh sát trưởng Walls đây,” ông tuyên bố.

“Ozzie hả, Jake Brigance đây. Ông sao rồi?”

“Tốt, Jake ạ. Còn anh?”

“Tốt. Ông còn ở đó chứ?”

“Trong vài giờ nữa. Có chuyện gì vậy?”

“Cũng chẳng có gì. Tôi chỉ cần nói chuyện với ông một phút thôi. Ba mươi phút nữa tôi sẽ đến.”

“Tôi sẽ chờ anh.”

Giữa Jake và cảnh sát trưởng có sự ưa thích và tôn trọng lẫn nhau. Jake đã từng vài lần thô bạo với ông trong các cuộc chất vấn, nhưng Ozzie xem đó là công việc chứ chẳng có gì là cá nhân cả. Jake từng vận động cho Ozzie, còn Lucien thì tài trợ cho các chiến dịch tranh cử của ông, cho nên Ozzie không giận gì một vài lời châm biếm hay vài câu hỏi đâm chọt trong các phiên tòa. Ông thích quan sát Jake tại tòa. Và ông thích bỡn cợt Jake về trận đấu. Năm 1969, khi Jake còn đang ở năm thứ hai đại học, chơi tiền vệ cho đội Karaway, thì Ozzie đã là một cầu thủ lão luyện của toàn khu vực và toàn bang, chơi cho đội Clanton. Hai đối thủ, cả hai đều bất bại, gặp nhau trong trận chung kết ở Clanton trong một giải đấu khu vực. Suốt bốn hiệp mười lăm phút, Ozzie khủng bố hàng phòng ngự của đội Karaway, vốn nhỏ con hơn nhiều và được dẫn dắt bởi một tiền vệ lì lợm, sinh viên năm thứ hai. Cuối hiệp bốn, khi đang dẫn 44-0, Ozzie đã làm gãy chân anh trong khi cản phá.

Suốt từ bấy đến nay ông thường hăm dọa làm gãy nốt cái chân bên kia. Ông thường xuyên chế giễu Jake về việc anh phải đi khập khiễng và luôn thăm hỏi anh về cái chân.

“Anh có gì trong đầu vậy, anh bạn?” Ozzie hỏi khi họ ngồi vào văn phòng nhỏ của ông.

“Carl Lee. Tôi hơi lo về ông ta.”

“Lo kiểu gì?”

“Ozzie này, bất kể điều gì ta nói ở đây đều là mật cả. Tôi không muốn ai biết về cuộc trao đổi này.”

“Anh có vẻ nghiêm túc nhỉ, Jake.”

“Tôi nghiêm túc thật mà. Tôi đã nói chuyện với Carl Lee hôm thứ Tư, sau phiên sơ bộ. Ông ta đã mất hết tỉnh táo và tôi hiểu điều đó. Nếu là tôi thì cũng vậy thôi. Ông ta nói sẽ giết chết mấy gã kia và ông ta có vẻ nghiêm túc đấy. Tôi chỉ nghĩ chuyện này ông nên biết.”

“Chúng an toàn, Jake ạ. Không phải cứ muốn mà dễ tiếp cận được chúng đâu. Chúng tôi đã nhận được vài cú điện thoại, nặc danh tất nhiên rồi, với đủ kiểu dọa dẫm. Đám da đen giận ghê lắm. Nhưng mấy gã đó sẽ an toàn. Chúng được nhốt trong phòng giam riêng, và chúng tôi cũng hết sức cảnh giác.”

“Thế thì tốt. Tôi chưa từng được Carl Lee thuê biện hộ, nhưng tôi đã từng cãi cho nhà Hailey lúc này hay lúc khác, và tôi biết chắc ông ta xem tôi như luật sư của ông ta vì lý do nào đó. Tôi cảm thấy có trách nhiệm phải báo cho ông biết.”

“Tôi không lo đâu, Jake.”

“Tốt. Tôi hỏi ông câu này nhé. Tôi có con gái và ông cũng vậy, đúng không nào?”

“Tôi có hai con gái lận.”

“Carl Lee đang nghĩ gì? Ý tôi là ở địa vị một ông bố da đen ấy?”

“Cũng giống những gì anh nghĩ thôi.”

“Là gì vậy?”

Ozzie ngả ra lưng ghế, khoanh tay lại. Ông suy nghĩ một lúc. “Ông ta sẽ thắc mắc con bé có ổn không, ý tôi là về mặt thể chất ấy. Con bé liệu có sống sót không, và nếu có thì nó đã bị đánh thậm tệ đến mức nào. Liệu nó có còn sinh con được không? Rồi ông ta sẽ thắc mắc liệu con bé có ổn về mặt tinh thần và cảm xúc không, chuyện đó ảnh hưởng thế nào đến phần đời còn lại của nó. Thứ ba là ông ta sẽ muốn giết chết mấy thằng con hoang kia."

“Là ông thì ông có muốn không?”

“Quá dễ để nói rằng tôi muốn, nhưng người ta thường không biết mình phải làm gì. Tôi nghĩ mấy đứa nhóc nhà tôi cần tôi ở nhà hơn rất nhiều so với Pachman cần tôi. Là anh thì anh nghĩ sao, Jake?”

“Cũng na ná như thế, tôi nghĩ vậy. Tôi sẽ không biết phải làm gì. Có lẽ tôi phát điên lên mất.” Anh dừng lại, nhìn chằm chặp chiếc bàn. “Nhưng tôi cũng có thể nghiêm túc lên kế hoạch giết chết kẻ nào làm chuyện đó. Thật khó mà ngủ được ban đêm trong khi biết kẻ đó vẫn sống nhăn.”

“Bồi thẩm đoàn sẽ làm gì?”

“Còn tùy ai ngồi trong bồi thẩm đoàn. Anh chọn đúng bồi thẩm đoàn thì anh thoát. Còn nếu bên D.A. chọn đúng bồi thẩm đoàn thì anh vào phòng hơi ngạt. Điều đó tùy thuộc nặng nề vào bồi thẩm đoàn, và trong hạt này thì anh có thể chọn được đúng người đấy. Người dân đã quá mệt mỏi với những vụ cưỡng hiếp, trộm cắp và giết chóc. Tôi biết dân da trắng đã đến nước như vậy.”

“Ai cũng vậy cả thôi.”

“Quan điểm của tôi là sẽ có nhiều thiện cảm dành cho một ông bố muốn tự giải quyết vấn đề. Người dân không còn tin tưởng vào hệ thống pháp luật của chúng ta nữa rồi. Tôi nghĩ ít nhất tôi có thể treo được bồi thẩm đoàn. Chỉ cần thuyết phục vài người rằng mấy gã con hoang đó cần phải chết.”

“Giống như Monroe Bowie vậy.”

“Chính xác. Giống như Monroe Bowie. Hắn là một gã da đen thảm hại đáng bị giết, và Lester đã ra tay. Nhân tiện, Ozzie này, ông nghĩ thử xem lý do gì Lester lại lái xe từ Chicago đến đây?”

“Cậu ấy rất thân với ông anh. Chúng tôi cũng đang cảnh giác cậu ấy đấy.”

Cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề khác. Cuối cùng, Ozzie cũng hỏi thăm cái chân của anh. Họ bắt tay nhau rồi Jake rời đi. Anh lái xe thẳng về nhà, nơi Carla đang chờ sẵn với bản danh sách những việc vặt của cô. Cô không rầy rà gì về những sáng thứ Bảy ở văn phòng, miễn là anh về trước buổi trưa rồi sau đó làm việc theo sai bảo.

Chiều Chủ nhật, một đám đông tụ tập tại bệnh viện, theo đuôi chiếc xe lăn của cô bé nhà Hailey khi bé được cha đẩy ra ngoài hành lang, đi qua những cánh cửa rồi ra đến bãi xe, nơi ông dịu dàng nâng bé lên, đặt ngồi vào ghế trước. Khi cô bé đã ngồi vào giữa cha mẹ cùng ba anh trai ở băng sau, ông lái xe đi, phía sau là cả một đám rước gồm bạn bè, người thân và người lạ. Đoàn xe chậm chạp di chuyển, khoan thai rời thị trấn để đi vào thôn quê.

Một đám đông khác chờ sẵn tại nhà. Họ ùa ra hàng hiên khi đoàn xe vào đến lối xe hơi và đậu lại trên trên thảm cỏ của khoảnh sân dài ở mặt tiền. Đám đông nín lặng khi ông bế cô bé đi lên các bậc thang, qua cánh cửa, rồi đặt bé lên trường kỷ. Bé vui mừng vì được về nhà, nhưng lại mệt mỏi bởi các khán giả. Mẹ phải giữ chân bé vì những người anh em họ, cô bác, chú dì, lối xóm và bất cứ ai cũng muốn lại gần bé, chạm vào người bé và cười đùa với bé, một số cười trong nước mắt mà chẳng biết nói năng gì. Cha của bé ra ngoài để nói chuyện với chú Lester và mấy người đàn ông. Các anh của bé thì đang ở trong bếp cùng với một đám đông đang ngốn ngấu cả hàng núi thức ăn.

⚝ ✽ ⚝

[✽] Federal Reserve System—Cục Dự trữ Liên bang Hoa Kỳ.