← Quay lại trang sách

Chương 7

Rocky Childers là công tố viên của hạt Ford lâu đến mức ông chẳng còn quan tâm đã bao năm. Công việc này mang lại mười hai ngàn mỗi năm và ngốn phần lớn thời gian của ông. Nó còn hủy hoại mọi cơ hội nghề nghiệp mà ông hằng mong ước. Ở tuổi bốn mươi hai, ông được an bài để làm một luật sư, bị mắc kẹt không lối thoát giữa những công việc bán thời gian và toàn thời gian, và luôn được bầu lại vị trí này sau mỗi bốn năm. May thay, bà vợ của ông có được việc làm tốt nên họ có thể tậu được một chiếc Buicks mới, đóng được hội phí cho câu lạc bộ thôn quê, và nhìn chung khoác được cái vẻ bề ngoài cần có của dân da trắng có ăn học tại hạt Ford. Lúc trẻ hơn, ông cũng có những tham vọng chính trị, nhưng các cử tri đã làm ông vỡ mộng, và ông đành bất hạnh dốc hết sự nghiệp của mình vào việc truy tố những gã say rượu, những tên trộm siêu thị, những tội phạm vị thành niên… Đã thế còn bị hoạnh họe bởi thẩm phán Bullard, người mà ông khinh miệt. Thi thoảng, sự phấn khích cũng trỗi dậy khi những kẻ như Cobb và Willard bị sa lưới và theo luật định, Rocky sẽ đảm trách phiên sơ bộ và các phiên khác nữa, trước khi các vụ án được chuyển đến Đại Bồi thẩm Đoàn rồi đến Tòa Lưu động, rồi đến tay vị công tố đích thực, vị đại công tố, vị công tố khu vực Rufus Buckley đến từ hạt Polk. Chính Buckley là người đã hủy hoại sự nghiệp chính trị của Rocky.

Thông thường, phiên tại ngoại chẳng phải là chuyện gì ghê gớm đối với Childers, nhưng phiên này thì có phần hơi khác. Từ hôm thứ Tư, ông đã nhận được hàng chục cú điện thoại từ những người da đen, tất cả đều là cử tri đã đăng ký hay tự nhận như thế. Họ bày tỏ sự lo lắng về việc Cobb và Willard được thả khỏi nhà giam. Họ muốn chúng bị nhốt, hệt như những tội phạm da đen gặp rắc rối và không thể trả tiền bảo lãnh tại ngoại trước khi xét xử. Childers hứa sẽ cố gắng hết sức, nhưng giải thích rằng khoản bảo lãnh có thể được thiết lập bởi thẩm phán hạt Percy Bullard, người mà số nhà, trên đường Bennington, có trong cuốn danh bạ điện thoại. Họ hứa sẽ đến tòa ngày thứ Hai để canh chừng ông và Bullard.

Lúc mười hai giờ rưỡi thứ Hai, Childers được triệu tập đến phòng thẩm phán, nơi cảnh sát trưởng và Bullard đang chờ sẵn. Vị thẩm phán đang nóng nảy đến mức không thể nào ngồi yên.

“Ông muốn khoản bảo lãnh là bao nhiêu?” ông ta quát Childers. “Tôi không biết, thưa thẩm phán. Tôi chưa nghĩ nhiều về nó.”

“Chẳng phải đã đến lúc ông phải suy nghĩ về nó hay sao?”

Bullard bước tới bước lui sau chiếc bàn làm việc của ông. Ông tiến đến cửa sổ rồi quay trở về bàn làm việc. Ozzie khoái chí không nói năng gì.

“Không hẳn thế,” Childers nhẹ nhàng nói. “Chuyện đó thuộc phạm vi quyết định của ông mà.”

“Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn nhiều! Ông sẽ yêu cầu bao nhiêu nào?”

“Tôi luôn yêu cầu cao hơn tôi kỳ vọng,” Childers lạnh lùng nói, tận hưởng trọn vẹn sự nóng nảy của vị thẩm phán.

“Vậy là bao nhiêu?”

“Tôi biết đâu đấy. Tôi chưa nghĩ nhiều về chuyện đó.”

Gáy của Bullard chuyển sang màu đỏ lựng. Ông nhìn xoáy vào Ozzie.

“Ông nghĩ sao, cảnh sát trưởng?”

“Vâng thì..” Ozzie uể oải nói, “tôi sẽ gợi ý một khoản bảo lãnh khá nặng. Mấy gã đó cần ngồi tù vì sự an toàn của chính chúng. Đám da đen đang sôi sục ngoài kia. Chúng có thể gặp chuyện nếu được cho tại ngoại. Tốt nhất là đặt giá cao vào.”

“Chúng có cỡ bao nhiêu nhỉ?”

“Willard thì rỗng túi rồi, còn Cobb thì không biết. Tiền ma túy thì dễ gì mà lần ra. Hắn có thể gom được hai chục, ba chục ngàn. Nghe nói hắn đã thuê một luật sư sừng sỏ từ Memphis. Tay này dự kiến sẽ đến trong hôm nay. Chắc là hắn có tiền đấy.”

“Chết tiệt, sao tôi không biết chuyện này nhỉ? Hắn thuê ai vậy?”

“Bernard. Peter K. Bernard,” Childers đáp. “Ông ta có gọi cho tôi sáng nay.”

“Chưa nghe nói gì về ông ta cả,” Bullard vặc lại, vẻ kẻ cả, cứ như ông nhớ hết thành tích pháp lý của ngần ấy luật sư.

Bullard nhìn ra những hàng cây ngoài cửa sổ trong khi cảnh sát trưởng và viên công tố trao đổi những cái nháy mắt. Như muôn thuở, tiền bảo lãnh tại ngoại có thể là rất lớn. Các thừa phát lại yêu mến Bullard vì những khoản bảo lãnh tại ngoại quá quắt của ông. Họ thích thú nhìn những gia đình tuyệt vọng xoay xở và thế chấp để gom góp mười phần trăm tiền thưởng cho việc họ tống đạt các khoản bảo lãnh. Bullard có thể đưa mức cao, và ông bất chấp. Đưa mức cao và giữ chân các tội phạm trong tù là một sự an toàn về mặt chính trị. Người da đen sẽ tán thưởng, và điều đó là quan trọng ngay cả ở một hạt mà dân da trắng chiếm đến bảy mươi bốn phần trăm. Ông cũng còn mắc nợ những người da đen vài ân huệ.

“Ta hãy ra giá một trăm ngàn với Willard và hai trăm với Cobb. Mức đó hẳn sẽ làm họ hài lòng.”

“Ai hài lòng cơ?” Ozzie hỏi.

“Ơ… à…, thì người dân, người dân ở ngoài kia. Mức đó các ông nghe có được không?”

“Với tôi thì được,” Childers nói. “Nhưng còn phiên xử thì sao?” ông nhăn nhở hỏi.

“Chúng ta sẽ cho chúng một phiên xử, một phiên xử công bằng, rồi tôi sẽ đưa ra khoản bảo lãnh ở mức một trăm ngàn và hai trăm ngàn.”

“Và tôi đoán ông muốn tôi yêu cầu ba trăm mỗi tên để ông trông có vẻ công bằng, phải không?” Childers hỏi.

“Tôi không quan tâm ông yêu cầu bao nhiêu!” vị thẩm phán lớn tiếng.

“Với tôi thì nghe có vẻ công bằng đấy,” Ozzie nói khi hướng ra cửa. “Ông có gọi tôi làm chứng không vậy?” ông hỏi Childers.

“Không. Chúng tôi không cần ông. Tôi không nghĩ Công tố sẽ cần gọi ai vì chúng ta đã có một phiên xử công bằng đến vậy rồi còn gì.”

Họ rời phòng thẩm phán, bỏ lại Bullard hậm hực. Ông khóa cửa sau lưng, lấy từ cặp ra một chai vodka hơn nửa lít, cáu kỉnh nốc một ngụm. Ông Pate đã chờ sẵn ngoài cửa. Năm phút sau, Bullard lách vào phòng xử chật kín.

“Tất cả đứng dậy chào tòa!” ông Pate hô lớn.

“An tọa!” vị thẩm phán hô lên trước cả khi mọi người kịp đứng dậy. “Các bị cáo ở đâu? Ở đâu?”

Cobb và Willard được áp tải từ phòng chờ, ngồi vào bàn của bên bị. Gã luật sư mới của Cobb mỉm cười với thân chủ khi những chiếc còng được tháo. Luật sư của Willard, Tyndale, vị luật sư công, thì hoàn toàn phớt lờ hắn.

Cũng đám đông da đen hôm thứ Tư trước đã quay trở lại. Họ theo dõi sát sao từng động thái của hai gã da trắng. Lester lần đầu tiên nhìn thấy chúng. Carl Lee không có mặt trong phòng xử. Từ ghế thẩm phán, Bullard đếm số lượng cảnh sát—tất cả gồm chín người. Đó hẳn là một kỷ lục. Rồi ông đếm số lượng người da đen hàng trăm người, tất cả xúm xít nhau, tất cả đang trừng trừng nhìn hai gã cưỡng dâm ngồi ở cùng chiếc bàn với các luật sư của chúng.

Vodka tỏa mùi thơm. Từ chiếc tách Styrofoam, ông nhấp một ngụm cái món trông có vẻ là nước đá rồi cố rặn ra một nụ cười. Nó ran lên chầm chậm trên đường trôi xuống dưới, khiến đôi má ông ửng đỏ. Điều ông cần làm là ra lệnh cho các cảnh sát rời phòng xử rồi quẳng thằng Cobb và thằng Willard cho đám mọi đen. Nếu làm được như vậy thì sướng mắt lắm thay, và công lý cũng được thực thi nữa. Ông có thể thấy những bà da đen to béo đang giậm giật nhảy, còn đám đàn ông thì chỉ chực băm vằm hai gã kia bằng dao và bằng rìu. Rồi khi xong việc, họ sẽ trấn tĩnh lại, tất cả sẽ lặng lẽ rời phòng xử. Ông mỉm cười một mình.

Ông ra hiệu cho ông Pate khi ông này tiến đến ghế thẩm phán. “Tôi để nửa lít nước đá trong ngăn kéo,” ông thì thầm. “Rót cho tôi một ít vào chiếc tách Styrofoam nhé.”

Ông Pate gật đầu rồi biến mất.

“Đây là phiên tại ngoại,” ông cao giọng tuyên bố, “và tôi không dự định để cho nó kéo dài. Các bị cáo đã sẵn sàng chưa?”

“Vâng, thưa ông,” Tyndale nói.

“Vâng, thưa Ngài,” Bernard nói.

“Công tố sẵn sàng chưa?”

“Vâng, thưa ông,” Childers đáp mà không đứng dậy.

“Tốt. Mời nhân chứng đầu tiên của ông đi.”

Childers hướng đến thẩm phán. “Thưa Ngài, Công tố không mời nhân chứng nào cả. Ngài đã biết rõ các cáo buộc chống lại hai bị cáo này vì Ngài đã điều hành phiên sơ bộ hôm thứ Tư vừa qua. Theo tôi được biết, nạn nhân nay đã về nhà nên chúng tôi không chờ đợi những cáo buộc xa hơn. Đại bồi thẩm đoàn sẽ được tham vấn vào thứ Hai tới để truy tố hai bị cáo về hành vi cưỡng dâm, bắt cóc, và hành hung nghiêm trọng. Do bản chất tàn bạo của các tội ác này, do độ tuổi của nạn nhân, và do ông Cobb là người đã có tiền án, Công tố yêu cầu mức bảo lãnh tại ngoại tối đa, không bớt một xu nào.”

Bullard suýt nữa bị sặc món nước đá của ông. Tối đa cái gì? Làm gì có khoản bảo lãnh nào là tối đa đâu cơ chứ.

“Ông đề nghị mức nào, ông Childers?”

“A… Ơ… Rồi, thưa ông.”

“Ông đã có bản sao nào về các điều luật này chưa?”

“Dạ có, thưa ông.”

“Và ông đã đọc kỹ nó trước khi bén mảng vào phòng xử này chứ?”

“Ơ… Vâng, thưa ông, đã đọc hầu hết.”

“Khi đọc, ông có hiểu điều luật 14 không vậy?”

Cobb ngờ vực ngước nhìn vị luật sư mới của hắn. “Ơ… Tôi không nhớ điều luật này," Bernard thú nhận.

“Tôi cũng không nghĩ là ông nhớ. Điều luật 14 đòi hỏi các luật sư ngoài bang không có giấy phép phải phối hợp với các luật sư địa phương khi xuất hiện trong phòng xử của tôi.”

“Vâng, thưa ông.”

Xét bề ngoài và kiểu cách của Bernard thì ông có vẻ là một luật sư cứng cựa, hay chí ít cũng có tiếng tăm ở Memphis. Thế mà ông lại đang trong quá trình bị hạ nhục hoàn toàn bởi một viên thẩm phán ngáo vườn có cái lưỡi lẽo lự.

“Thưa ông cái gì?” Bullard gắt.

“Thưa ông, tôi nghĩ tôi có nghe nói về điều luật này.”

“Vậy thì luật sư địa phương đâu?”

“Dạ chưa có, nhưng tôi đã lên kế hoạch…”

“Vậy ra ông lái xe từ Memphis đến đây, đọc kỹ các luật lệ của tôi, rồi cố tình phớt lờ chúng, đúng không?”

Bernard cúi đầu nhìn cuốn sổ ghi chép màu vàng còn trống trơn trên bàn. Tyndale chậm rãi đứng dậy. “Thưa Ngài, tôi xin đính chính rằng tôi chính là luật sư cùng phối hợp với ông Bernard vì những mục đích của phiên tòa này và không phải vì mục đích nào khác.”

Bullard mỉm cười. Nước đi khôn khéo đấy, Tyndale, rất khôn khéo. Nước đá làm ông ấm lại và thư thái. “Rất tốt. Mời nhân chứng đầu tiên của các ông đi.”

Bernard đứng thẳng lại, hất đầu lên.

“Thưa Ngài, nhân danh ông Cobb, tôi muốn mời anh trai của ông ta, ông Fred Cobb, lên bục nhân chứng.”

“Ngắn gọn thôi nhé” Bullard làu bàu.

Anh trai của Cobb tuyên thệ rồi ngồi vào ghế nhân chứng. Bernard tiến đến bục và bắt đầu cuộc chất vấn trực tiếp kéo dài và chi tiết. Ông đã chuẩn bị kỹ. Ông nêu ra bằng cớ cho thấy Billy Ray Cobb có việc làm sinh lợi, có sở hữu bất động sản ở hạt Ford, lớn lên tại đây, có phần lớn gia đình, bạn bè sinh sống tại đây và không có lý do nào để bỏ trốn. Một công dân cứng cựa như vậy, có cội rễ sâu xa như vậy, sẽ có nhiều thứ để mất nếu bỏ trốn. Một người ta có thể tin cậy sẽ ra trình diện trước tòa. Một người đáng cho hưởng quyền tại ngoại.

Bullard nhấp một ngụm nước đá, gõ nhè nhẹ cây bút, dò xét những khuôn mặt đen trong số các cử tọa.

Childers không có câu hỏi nào. Bernard mời mẹ của Cobb, bà Cora. Bà lặp lại những gì mà Fred, con bà, đã nói về Billy Ray. Bà cũng xoay xở rặn ra được vài giọt lệ vào một thời điểm khó khăn, và Bullard đã lắc đầu.

Đến phiên Tyndale, ông lặp lại cùng những kiến nghị như trên đối với gia đình Willard.

Nửa triệu đô la tiền bảo lãnh tại ngoại! Bất cứ khoản nào thấp hơn sẽ đều là quá ít, và dân da đen sẽ chẳng thích lắm đâu. Vị thẩm phán có thêm lý do mới để thù ghét Childers. Nhưng ông yêu dân da đen vì họ đã bỏ phiếu cho ông lần vừa rồi. Ông đã nhận được năm mươi mốt phần trăm số phiếu bầu trong toàn hạt, nhưng toàn bộ đều là những lá phiếu của dân da đen.

“Còn gì nữa không?” ông hỏi khi Tyndale kết thúc.

Ba vị luật sư ngơ ngáo nhìn nhau rồi nhìn vị thẩm phán. Bernard đứng dậy. “Thưa Ngài, tôi xin được tóm lược lập trường của thân chủ tôi về một khoản bảo lãnh tại ngoại hợp lý…”

“Quên điều đó đi, ông bạn. Tôi đã nghe quá đủ từ ông và thân chủ của ông rồi. Ngồi xuống đi.”

Bullard ngập ngừng, rồi nhanh chóng tuyên bố: “Khoản bảo lãnh ở đây được thiết lập ở mức một trăm ngàn cho Pete Willard và hai trăm ngàn cho Billy Ray Cobb. Các bị cáo vẫn ở trong vòng câu lưu của cảnh sát trưởng cho đến khi họ trả được tiền bảo lãnh. Phiên tòa bế mạc.” Ông nện búa rồi biến vào phòng mình, nơi ông nốc cạn chai và và khui một chai khác.

Lester thấy hài lòng với khoản tiền bảo lãnh như vậy. Khoản bảo lãnh của anh chỉ là năm chục ngàn cho tội giết Monroe Bowie. Dĩ nhiên, Bowie là người da đen, và tiền bảo lãnh nhìn chung bao giờ cũng thấp hơn trong những vụ như thế.

Đám đông nhích dần ra cửa hậu, nhưng Lester không di chuyển. Anh ráo riết canh chừng hai gã da trắng khi chúng bị còng tay, đưa sang phòng chờ. Khi chúng đi khuất, anh úp mặt vào hai lòng bàn tay, đọc một lời cầu nguyện ngắn, rồi dỏng tai lên nghe ngóng.

Ít nhất mười lần mỗi ngày, Jake đi qua những cánh cửa kiểu Pháp để ra ban công ngắm nghía khu thương mại của Clanton. Đôi lúc, anh phả một hơi xì gà rẻ tiền, nhả khói xuống đường Washington. Ngay cả vào mùa hè, anh vẫn để ngỏ các cửa sổ của văn phòng lớn. Âm thanh của một thị trấn nhỏ bận rộn nghe thật êm dịu khi anh lặng lẽ làm việc. Có những lúc anh sửng sốt trước âm lượng tiếng ồn trên những con phố quanh tòa án, và có những lúc khác, anh bước ra ban công để tìm hiểu vì sao mọi thứ lại yên ắng đến thế.

Ngay trước hai giờ chiều thứ Hai ngày 20 tháng Năm, anh bước ra ban công và châm điếu xì gà. Một sự im lặng nặng nề nuốt trọn khu thương mại Clanton ở Mississippi.

Cobb thận trọng bước xuống thang trước tiên, hai tay bị còng sau lưng, tiếp đến là Willard, rồi tiếp nữa là cảnh sát Looney. Mười bậc là xuống đến chiếu nghỉ, rẽ phải, rồi mười bậc nữa là đến tầng trệt. Ba cảnh sát khác đang chờ sẵn ở ngoài, cạnh những chiếc xe tuần tra. Họ hút thuốc và dòm chừng cánh phóng viên.

Khi Cobb còn cách sàn hai bậc thang, Willard ở sau hắn ba bậc, còn Looney thì vừa xuống chiếu nghỉ được một bậc, cánh cửa nhỏ bụi bặm bị quên lãng chẳng ai để ý đến của phòng lao công bỗng dưng bật mở. Carl Lee Hailey nhảy ra từ bóng tối cùng khẩu M-16. Ở vị trí đúng tầm bắn, ông khai hỏa. Tiếng súng lớn, nhanh, lách cách lộp bộp làm rúng động tòa án, phá tan sự tĩnh lặng. Hai tên cưỡng dâm đó người rồi hét lên khi bị trúng đạn—Cobb đầu tiên, vào bụng và ngực; rồi đến Willard, vào mặt và cổ. Chúng quay đầu chạy ngược lên gác một cách vô ích. Bị còng tay và chẳng ai hỗ trợ, chúng vấp phải nhau, da thịt và máu của chúng cùng tung tóe.

Looney bị trúng đạn vào chân nhưng xoay sở leo được lên cầu thang và chui vào phòng chờ, nơi anh khom xuống nấp, nghe thấy tiếng la hét và rên rỉ của Cobb và Willard lẫn với tiếng cười của người đàn ông da đen đang trong cơn cuồng loạn. Đạn dội lại giữa các vách tường của lối cầu thang nhỏ hẹp. Nhìn xuống chiếu nghỉ, Looney thấy máu và thịt văng tung tóe lên tường rồi chảy dài xuống.

Nói ngắn gọn, đó là đợt bùng phát đột ngột của bảy hay tám loạt đạn. Tiếng nổ lớn của khẩu M-16 vang vọng như bất tận khắp ngôi nhà tòa án. Giữa tiếng súng và âm thanh những viên đạn va lộp bộp vào các vách tường dọc cầu thang, có thể nghe rất rõ tiếng cười lanh lảnh ở cung bậc cao của Carl Lee.

Sau khi dừng bắn, ông ném khẩu súng lên hai cái xác rồi bỏ chạy. Chui vào phòng vệ sinh, ông chặn cửa bằng một chiếc ghế, leo qua cửa sổ rồi lẩn vào các bụi cây, sau đó ra vỉa hè. Một cách điềm tĩnh, ông đi đến chiếc bán tải của mình rồi lái nó về nhà.

Lester cứng người khi vụ xả súng bắt đầu. Ở phòng xử, tiếng súng nghe rất lớn. Mẹ của Willard hét lên, rồi mẹ của Cobb hét lên, rồi các cảnh sát lao vào phòng chờ, nhưng không dám liều lĩnh xuống nhà. Lester cố nghe ngóng tiếng súng lục nhưng chẳng thấy gì cả. Anh bèn rời tòa án.

Nghe loạt đạn đầu tiên, Bullard chộp lấy chai rượu, chui nhanh xuống gầm bàn trong khi ông Pate khóa trái cửa. Cobb, hay đúng hơn là phần thi thể còn lại của hắn, nằm đè lên Willard. Máu của chúng hòa trộn vào nhau, chảy thành vũng ở từng bậc thang rồi nhỏ giọt tràn xuống bậc thang kế tiếp, nơi nó đọng lại thành vũng rồi tràn xuống bậc kế tiếp nữa. Chẳng mấy chốc, chân cầu thang đã ngập ngụa trong vũng máu pha trộn này.

Jake mở hết tốc lực băng qua đường, chạy đến cửa sau của tòa án. Cảnh sát Prather lom khom trước cánh cửa, súng rút sẵn, chửi bới các phóng viên đang lấn tới. Các cảnh sát khác sợ hãi quỳ trên bậc tam cấp cạnh các xe tuần tra. Jake chạy ra mặt tiền của tòa án, nơi anh thấy có thêm nhiều cảnh sát nữa đang canh gác và sơ tán các nhân viên của hạt và những người dự khán phiên tòa. Một đám người đổ ra các bậc thang phía trước. Jake luồn lách băng qua dòng người tán loạn. Anh vào được đến phòng tròn và bắt gặp Ozzie đang hướng dẫn mọi người, la hét chỉ trỏ đủ mọi hướng. Ông ra hiệu cho Jake. Hai người đi xuôi theo hành lang ra cửa sau, nơi nửa tá cảnh sát đang đứng, súng lăm lăm trên tay, im lặng nhìn lối đi cầu thang. Jake cảm thấy buồn nôn. Willard đã suýt chạy lên được chiếu nghỉ. Phần đầu phía trước của hắn không còn thấy đâu nữa. Óc của hắn trào ra như thạch, bao phủ cả khuôn mặt. Cobb đã kịp xoay mình và hứng đạn bằng lưng. Khuôn mặt hắn vùi vào bụng của Willard, còn chân thì đã chạm đến bậc thứ tư tính từ sàn nhà lên. Máu tiếp tục chảy ra từ các thi thể bất động, phủ kín hoàn toàn sáu bậc thang ở đáy. Vũng máu đỏ thắm trên sàn nhà lan nhanh đến các cảnh sát, khiến họ phải từ từ lui lại. Vũ khí nằm giữa hai chân của Cobb trên bậc thứ năm, và cả nó cũng dính đầy máu me.

Cả nhóm đứng im, bị thôi miên bởi hai cái xác vẫn đang trào máu dù đã chết. Mùi khói súng nồng nặc trên lối đi cầu thang lan tỏa ra hành lang, vào đến tận phòng tròn, nơi các cảnh sát đang tiếp tục lùa mọi người ra cửa chính.

“Jake, tốt nhất anh nên đi,” Ozzie nói mà không nhìn các thi thể.

“Tại sao?”

“Thì cứ đi đi.”

“Tại sao?”

“Vì chúng tôi sẽ chụp ảnh, thu thập bằng chứng, làm việc nọ việc kia, và anh không cần phải ở đây.”

“Được thôi. Nhưng ông không được lấy cung ông ta mà không có sự hiện diện của tôi đâu đấy. Ông hiểu chứ?” Ozzie gật đầu.

Ảnh đã chụp xong, đống bầy hầy đã được lau dọn, bằng cớ đã được thu thập, hai thi thể đã được mang đi, hai giờ sau Ozzie rời thị trấn, theo sau là năm chiếc xe tuần tra. Dẫn đầu đoàn xe, Hastings lái về miền quê, đến chỗ chiếc hồ, băng qua tiệm tạp hóa Bates, rồi đi vào đường Craft. Đường vào nhà Hailey trống trơn, ngoại trừ chiếc xe của Gwen, chiếc bán tải của Carl Lee, và chiếc Cadillac đỏ từ Illinois.

Ozzie không hề nghĩ ông sẽ gặp rắc rối khi các xe tuần tra đang dàn hàng ở sân trước, các cảnh sát đang lom khom nấp sau những cánh cửa xe mở toang, nhìn ông cảnh sát trưởng đang một mình bước vào nhà. Ông dừng lại. Cửa trước từ từ mở ra và gia đình Hailey xuất hiện. Carl Lee bước đến mép hàng hiên, bế theo Tonya trên tay. Ông nhìn người bạn cảnh sát trưởng của mình, nhìn dãy xe cùng những viên cảnh sát ở phía sau Ozzie. Bên phải ông là Gwen, bên trái ông là ba cậu con trai, đứa bé nhất đang tấm tức khóc, nhưng hai đứa lớn thì trông can đảm và kiêu hãnh. Đứng sau họ là Lester.

Hai nhóm người nhìn nhau, mỗi nhóm đều chờ đợi nhóm kia nói hay làm điều gì đó, mỗi nhóm đều muốn tránh điều đang sắp xảy ra. Âm thanh duy nhất chỉ là tiếng khụt khịt của cô bé, của bà mẹ và của cậu con trai bé nhất.

Bọn trẻ đã cố hiểu. Cha của chúng đã cố giải thích ông vừa làm việc gì và tại sao phải làm vậy. Chúng hiểu điều đó nhưng không thể hiểu được vì sao cha chúng lại bị bắt đi tù.

Ozzie đá vào một cục đất, thi thoảng lại nhìn gia đình đó rồi nhìn người của ông.

Cuối cùng, ông nói, “Tốt nhất ông nên đi theo tôi.”

Carl Lee khẽ gật đầu nhưng vẫn không động đậy. Gwen và cậu con trai khóc to hơn khi Lester đỡ lấy bé gái từ tay cha của nó. Rồi Carl Lee quỳ xuống trước ba cậu con trai và thì thào với chúng một lần nữa rằng ông phải ra đi, nhưng sẽ không đi lâu. Ông ôm chúng, và tất cả đều khóc, đều bám chặt vào ông. Ông quay sang hôn vợ rồi bước xuống các bậc thang, tiến về phía cảnh sát trưởng.

“Ông có muốn còng tay tôi lại không, Ozzie?”

“Không, Carl Lee, chỉ cần ông lên xe.”