← Quay lại trang sách

Chương 44

Họ tranh cãi nên sử dụng chiếc Bronco cổ hay chiếc Porsche nhỏ tả tơi. Jake nói anh sẽ không lái xe. Harry Rex lớn tiếng chửi rủa, rồi họ leo lên chiếc Bronco. Lucien ngồi vào băng ghế sau. Jake ngồi ghế trước và chỉ đạo. Họ đi theo các con đường hậu, tránh hầu hết các luồng giao thông từ quảng trường. Cao tốc đông nghịt xe, và Jake chỉ đạo cho tài xế của anh đi qua một mê hồn trận những con đường trải sỏi. Họ tìm ra đường nhựa, và Harry Rex phóng đi về hướng hồ.

“Lucien này, tôi có một câu hỏi,” Jake nói.

“Gì đó?”

“Ông có thỏa thuận với Sisco không vậy?”

“Không đâu, anh bạn, anh thắng nhờ chính bản thân mình.”

“Ông có thề không đấy?”

“Tôi xin thề trước Chúa. Trên một chồng Kinh Thánh.”

Jake muốn tin ông, cho nên anh buông xuôi. Họ đi trong im lặng, trong cái nắng vã mồ hôi, nghe Harry Rex hát một mình theo chiếc máy phát nhạc. Bất chợt, Jake trỏ ngón tay và hét lớn. Harry Rex nhấn thắng, đánh một vòng hoang dã sang trái rồi lao xuống một con đường sỏi khác.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Lucien hỏi.

“Đi dạo chút thôi,” Jake nói rồi nhìn dãy nhà đang tiến đến gần ở bên phải. Anh trỏ ngôi nhà thứ hai. Harry Rex lái vào lối đi và đậu lại dưới một tán cây. Jake ra khỏi xe, nhìn quanh quất chiếc sân trước nhà, rồi bước đến hàng hiên. Anh gõ cánh cửa chắn.

Một người đàn ông xuất hiện. Một người lạ. “Vâng, ông muốn gì?”

“Tôi là Jake Brigance, và…”

Cánh cửa mở toang ra. Người đàn ông lao ra hàng hiên, nắm lấy tay Jake. “Thật vui khi gặp ông, Jake. Tôi là Mack Loyd Crowell. Tôi đã từng ở trong cái đại bồi thẩm đoàn đã suýt nữa không truy tố. Ông làm việc tốt lắm. Tôi tự hào về ông đấy.”

Jake bắt tay ông, cố nhớ lại cái tên. Rồi anh chợt nhớ ra. Mack Loyd Crowell là người đàn ông trong đại bồi thẩm đoàn đã bảo Buckley câm miệng và ngồi xuống. “Vâng, ông Mack Loyd, giờ thì tôi nhớ ra rồi. Cảm ơn ông.”

Jake trông lóng ngóng bên cánh cửa.

“Ông tìm Wanda phải không?” Crowell hỏi.

“Vâng, đúng vậy. Tôi chỉ đi ngang qua và chợt nhớ địa chỉ của bà ấy qua việc nghiên cứu bồi thẩm đoàn.”

“Ông đến đúng nơi rồi đấy. Bà ấy sống ở đây, và cả tôi cũng thế trong hầu hết thời gian. Chúng tôi không kết hôn hay gì cả, nhưng chúng tôi chung sống với nhau. Bà ấy đang chợp mắt. Bà ấy rất kiệt quệ.”

“Đừng đánh thức bà ấy dậy,” Jake nói.

“Bà ấy đã kể cho tôi chuyện gì xảy ra. Bà ấy đã dâng chiến thắng cho anh đó.”

“Bằng cách nào vậy? Điều gì đã xảy ra?”

“Bà ấy bảo họ nhắm mắt lại và lắng nghe bà ấy. Bà ấy bảo họ giả định rằng cô bé đó có tóc vàng và mắt xanh, rằng hai gã cưỡng dâm là người da đen, rằng chúng trói chân phải của nó vào một gốc cây và chân trái vào hàng rào, rằng chúng hãm hiếp nó hết lần này đến lần khác, chửi rủa nó vì nó là da trắng. Bà ấy bảo họ hình dung cô bé đang nằm van xin được gặp cha trong khi chúng đá vào mồm nó, làm gãy hết răng nó, làm vỡ cả hai quai hàm của nó, làm gãy sống mũi nó. Bà ấy bảo họ hình dung hai gã da đen say xỉn đó rót bia lên cô bé rồi đái lên mặt nó, rồi cười phá lên như những gã ngốc. Và rồi bà ấy bảo họ hình dung cô bé thuộc về họ, là con gái của họ. Bà ấy bảo họ hãy trung thực với bản thân và hãy viết lên một mảnh giấy rằng họ có giết những gã con hoang da đen đó hay không nếu như có cơ hội. Và họ đã bỏ phiếu kín. Toàn bộ mười hai người đều nói họ sẽ giết. Trưởng nhóm đã đếm phiếu. Mười hai trên không. Wanda nói nếu bà ấy biểu quyết kết án thì bà ấy sẽ phải ngồi lại phòng bồi thẩm đó cho đến tận Giáng sinh, và nếu họ trung thực với bản thân thì hẳn họ cũng sẽ cảm thấy giống như vậy. Mười người đồng ý với bà ấy, chỉ có một phụ nữ là kháng cự. Tất cả mọi người bắt đầu khóc lóc và chửi mắng bà ta thậm tệ đến mức bà ta cuối cùng cũng nhượng bộ. Trong phòng đó gay go lắm, ông Jake ạ.”

Jake nín thở lắng nghe từng lời. Anh nghe thấy có tiếng động. Wanda Womack bước đến cánh cửa chắn. Bà mỉm cười với anh rồi bật khóc. Anh nhìn bà qua cửa chắn, nhưng không nói nên lời. Anh cắn môi rồi gật đầu. “Cảm ơn,” anh yếu ớt nói. Bà gạt nước mắt và gật đầu đáp lại.

Trên đường Craft, hàng trăm chiếc xe sắp hàng cả ở mé đông lẫn mé tây lối đi xe nhà Hailey. Khoảnh sân dài phía trước chật ních xe cộ, trẻ em chơi đùa, và các bậc cha mẹ ngồi dưới bóng cây và trên mui xe. Harry Rex đậu xe ở con hào gần một thùng thư. Một đám đông ùa ra để đón vị luật sư của Carl Lee Hailey. Lester túm lấy anh và nói, “Anh lại làm được nữa, anh lại làm được.”

Họ bắt tay nhau, vỗ vai nhau khi băng qua khoảnh sân để đi đến hàng hiên. Agee ôm anh và ca ngợi Chúa. Carl Lee Hailey rời khỏi xích đu, bước xuống các bậc thang, theo sau là gia đình ông và những người ngưỡng mộ. Họ xúm xít quanh Jake khi hai người đàn ông tuyệt vời mặt đối mặt với nhau. Họ nắm chặt tay nhau, mỉm cười với nhau, cả hai cố tìm kiếm những lời lẽ. Họ ôm nhau. Đám đông vỗ tay và la hét.

“Cảm ơn anh, Jake,” Carl Lee dịu dàng nói.

Luật sư và thân chủ cùng ngồi lên xích đu, trả lời các câu hỏi về phiên tòa. Lucien và Harry Rex nhập bọn với Lester và vài người bạn của cậu ta dưới bóng cây để làm một vài ly. Tonya chạy nhảy quanh sân cùng hàng trăm đứa trẻ khác.

Lúc hai giờ ba mươi, Jake ngồi vào bàn làm việc của anh và trò chuyện với Carla. Harry Rex và Lucien uống cữ margarita cuối và nhanh chóng say mèm. Jake uống cà phê và nói với vợ rằng anh sẽ rời Memphis trong ba giờ nữa và sẽ có mặt ở North Carolina vào khoảng mười giờ. Phải, anh ổn, anh nói vậy. Mọi chuyện đều ổn thỏa, và mọi chuyện đều đã qua đi. Hàng chục phóng viên đã chen chúc trong phòng họp của anh, cho nên hãy nhớ xem bản tin buổi tối. Anh sẽ gặp họ nhanh thôi, rồi anh sẽ lái xe đến Memphis. Anh nói anh yêu cô, anh nhớ cơ thể cô, và anh sẽ sớm đến đó. Anh gác máy.

Ngày mai anh sẽ gọi cho Ellen.

“Sao anh lại đi hôm nay?” Lucien hỏi.

“Anh ngốc lắm, Jake, đúng là ngốc. Anh đang nắm hàng ngàn phóng viên trong lòng bàn tay, thế mà lại rời thị trấn. Ngốc, ngốc ơi là ngốc,” Harry Rex hét lớn.

Jake đứng dậy. “Trông tôi thế nào, các bồ tèo?”

“Giống như thằng đần nếu như anh rời thị trấn” Harry Rex nói.

“Loanh quanh ở đây vài ngày đi,” Lucien cố nài. “Đây là một cơ hội mà anh sẽ không bao giờ có lại. Làm ơn đi, Jake.”

“Thư giãn đi, các bồ tèo. Tôi sắp gặp họ bây giờ đây. Cứ để họ chụp ảnh tôi, trả lời vài câu hỏi ngu ngốc của họ, rồi tôi sẽ rời thị trấn.”

“Anh điên thật rồi, Jake,” Harry Rex nói.

“Tôi đồng ý,” Lucien nói.

Jake soi gương, chỉnh lại chiếc cà vạt của Stan, rồi mỉm cười với các ông bạn của anh. “Tôi rất cảm kích hai vị. Thật đấy. Tôi được trả chín trăm đô la cho phiên tòa này, và tôi đang có kế hoạch chia nó lại cho hai vị đấy.”

Họ rót chỗ margarita cuối cùng, uống cạn nó, rồi theo chân Jake Brigance xuống cầu thang để đối mặt với các phóng viên.