Chương 43
Thứ Tư. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, Jake ngủ nhiều hơn tám tiếng đồng hồ. Anh đã ngủ gục trên trường kỷ tại văn phòng của anh, và bị đánh thức vào lúc năm giờ bởi âm thanh những hoạt động quân sự, chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Anh đã được nghỉ ngơi, nhưng những cú nhói khó chịu đã trở lại cùng với ý nghĩ hôm nay có lẽ là một ngày trọng đại. Anh tắm rửa và cạo râu ở nhà dưới, rồi xé một túi Fruit of the Loome mới mà anh mua ở một cửa hàng. Anh thắng bộ vest bốn mùa đẹp nhất của Stan Atcavage. Nó cụt hơn vài phân và hơi rộng, nhưng xét về hoàn cảnh thì cũng không đến nỗi quá tệ. Anh nghĩ về đống xà bần trên đường Adams, rồi nghĩ đến Carla, và cơn khó ở trong bụng lại bắt đầu dấy lên. Anh chạy ra lấy báo.
Trang nhất các tờ báo của Memphis, Jackson, và Tupelo đồng loạt đưa ảnh Carl Lee đứng ở hàng hiên nhỏ phía trên đám đông, đang bế con gái và vẫy chào dân da đen của ông. Không có tin tức nào về ngôi nhà của Jake. Anh thấy nhẹ nhõm và đột nhiên đói bụng.
Dell ôm anh như ôm một đứa trẻ thất lạc. Cô cởi tạp dề, ngồi xuống cạnh anh tại một khoang góc. Khi các khách quen đến và nhìn thấy anh, họ dừng lại, vỗ vai anh. Thật dễ chịu khi gặp lại anh. Họ đã nhớ anh, và họ ủng hộ anh. Trông anh hốc hác quá, Dell nói vậy, cho nên anh gọi hầu hết các món trong thực đơn.
“Này, Jake, tất cả những người da đen đó có trở lại hôm nay không vậy?” Bert West hỏi.
“Có thể lắm,” anh nói trong khi ăn một khoanh bánh kếp.
“Tôi nghe nói họ đang lên kế hoạch đưa thêm người đến sáng nay,” Andy Rennick nói. “Mọi đài phát thanh ở bắc Mississippi đều nói dân da đen đang kéo đến Clanton.”
Tuyệt, Jake nghĩ. Anh rưới thêm Tabasco lên món trứng tráng.
“Bồi thẩm đoàn có nghe những tiếng hò reo đó không nhỉ?”
“Chắc chắn họ nghe,” Jake đáp. “Đó là vì sao họ làm vậy. Họ đâu có điếc.”
“Chắc họ sợ lắm.”
Dĩ nhiên, đó là điều Jake hy vọng.
“Gia đình anh sao rồi?” Dell nhỏ nhẹ hỏi.
“Ổn, tôi nghĩ vậy. Tôi mới gọi cho Carla tối qua.
“Cô ta có sợ không?”
“Hãi hùng.”
“Chúng đã làm gì anh gần đây?”
“Chẳng làm gì cả kể từ hôm Chủ nhật.
“Carla có biết không?”
Jake vừa nhai vừa lắc đầu.
“Tôi không nghĩ vậy đâu. Tội cho anh quá.”
“Tôi không sao đâu mà. Ở đây mọi người nói gì?”
“Bữa trưa hôm qua chúng tôi đóng cửa. Có quá nhiều người da đen ở ngoài kia, và chúng tôi sợ có bạo loạn. Chúng tôi đã quan sát kỹ sáng nay, và có thể chúng tôi sẽ lại phải đóng cửa. Jake này, điều gì sẽ xảy ra nếu có kết án?”
“Có lẽ tôi sẽ rơi vào khó khăn.”
Anh ngồi lại trong một giờ, trả lời các câu hỏi của họ. Những khách lạ kéo đến, và Jake xin cáo lui.
Chẳng có gì để làm ngoài việc chờ đợi. Anh ngồi ở ban công, uống cà phê, hút xì gà, quan sát các cảnh vệ. Anh nghĩ về những thân chủ mà anh từng có; nghĩ về cái văn phòng luật yên tĩnh ở phương nam với một bà thư ký và những khách hàng xếp hàng để được gặp anh; nghĩ về những lịch xử án và những cuộc thẩm vấn tại nhà giam; nghĩ về những thứ bình thường như gia đình, tổ ấm, nhà thờ vào các sáng Chủ nhật. Anh vẫn chưa gặp vận.
Chiếc xe buýt nhà thờ đầu tiên đến vào lúc bảy giờ rưỡi và bị các binh lính chặn lại. Các cánh cửa bật mở và một dòng bất tận những người da đen mang theo ghế xếp và giỏ thực phẩm tiến thẳng đến thảm cỏ mặt trước tòa. Trong một tiếng đồng hồ, Jake nhả khói vào bầu không khí nặng trĩu, hài lòng nhìn quảng trường được lấp đầy vượt công suất bởi những người phản đối ồn ào nhưng ôn hòa. Các giám mục đã rầm rộ xuất quân, chỉ đạo các giáo dân của mình và đảm bảo với Ozzie và viên đại tá rằng họ là những người không bạo động. Ozie tin lời họ. Viên đại tá thì bồn chồn. Đến chín giờ, các con đường đã chật ních người biểu tình. Một số nhận ra chiếc Greyhound. “Họ đến kia rồi!” Agee hét vào loa phóng thanh. Đám đông chen lấn đến góc đường Jackson và Quincy, nơi các binh lính, cảnh sát bang, và cảnh sát địa phương tạo thành một rào cản di động ở mặt sau tòa án.
Eula Bell Yates công khai khóc. Clyde Sisco ngồi cạnh cửa sổ, nắm tay bà. Những người khác sợ hãi nhìn khi chiếc buýt nhích dần quanh quảng trường. Một lối đi được các binh lính vũ trang khai thông từ chiếc buýt đến tòa án, và Ozzie bước lên xe. Tình hình vẫn trong vòng kiểm soát, ông trấn an họ giữa những tiếng gào thét. Chỉ cần họ theo ông và vào bên trong càng nhanh càng tốt.
Chấp hành viên khóa cửa lại vào lúc họ tụ tập quanh nơi uống cà phê. Eula Deli ngồi một mình trong góc sụt sịt khóc và nao núng theo từng tiếng hô “Thả Carl Lee!” bột phát từ bên dưới.
“Tôi không quan tâm chúng ta làm gì,” bà nói. “Tôi thực sự không quan tâm. Nhưng tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi đã không gặp gia đình từ tám ngày nay rồi, và giờ thì đến sự điên loạn này. Tối qua tôi không chợp mắt được chút nào cả.” Bà khóc lớn hơn. “Tôi nghĩ tôi sắp hết chịu nổi rồi. Ta hãy ra khỏi đây đi.”
Clyde trao cho bà một khăn Kleenex rồi vuốt vai bà. Jo Ann Gates, một người biểu quyết có tội không quả quyết đang sắp sửa sụp đổ. “Tối qua cả tôi cũng không ngủ được! Tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào như hôm qua nữa. Tôi muốn về nhà với các con tôi.”
Barry Acker đứng bên cửa sổ nghĩ về cuộc bạo loạn sẽ diễn ra sau một phán quyết có tội. Sẽ không một tòa nhà nào còn trụ lại được ở khu thương mại, kể cả ngôi nhà tòa án. Ông nghi ngờ sẽ chẳng có ai bảo vệ được các bồi thẩm sau một phán quyết sai. Có lẽ họ sẽ không ra được chiếc xe buýt. May thay, vợ và các con ông đã trốn thoát an toàn tại Arkansas.
“Tôi cảm thấy mình giống như con tin vậy,” Bernice Toole, một người biểu quyết có tội, nói. “Đám đông sẽ tràn vào tòa án trong tích tắc nếu chúng ta tuyên ông ta có tội. Tôi cảm thấy bị đe dọa.” Clyde trao cho bà chiếc hộp Kleenex.
“Tôi không quan tâm chúng ta làm gì,” Eula Dell rên rỉ trong tuyệt vọng. “Ta ra khỏi đây đi thôi. Tôi thực sự không quan tâm chúng ta kết tội hắn hay cắt mũi hắn đi nữa. Hãy làm gì đi, thần kinh của tôi hết chịu nổi rồi.”
Wanda Womack đứng cuối bàn, bồn chồn hắng giọng. Bà yêu cầu sự chú ý. “Tôi có một đề nghị,” bà từ tốn nói. Điều này có thể giải quyết tình trạng hiện nay.”
Tiếng khóc dừng bặt và Barry Acker quay về ghế của ông. Bà đã nhận được sự chú ý hoàn toàn. “Đêm qua, trong lúc trằn trọc, tôi đã nghĩ đến một việc và tôi muốn quý vị xem xét nó. Nó có thể khó nhọc đấy. Nó có thể sẽ khiến quý vị rà soát lại trái tim và soi xét thật sâu vào tâm hồn. Nhưng dẫu thế nào tôi cũng yêu cầu quý vị hãy thực hiện. Và nếu mỗi người quý vị đều trung thực với chính bản thân, tôi nghĩ chúng ta sẽ gói gọn được chuyện này trước buổi trưa.
Những âm thanh duy nhất là tiếng ồn từ con đường bên dưới.
“Ngay lúc này, chúng ta đang có những ý kiến chia đều nhau, hơn kém nhau một biểu quyết. Chúng ta không thể nói với thẩm phán Noose rằng chúng ta đang bế tắc một cách tuyệt vọng. Ông ta sẽ tuyên bố một vụ xử sai, và chúng ta có thể về nhà. Nhưng, trong vài tháng nữa, toàn bộ màn kịch này sẽ lặp lại. Ông Hailey sẽ bị xử lại ở cùng phòng xử này, với cùng ông thẩm phán, nhưng với một bồi thẩm đoàn mới từ hạt này, một bồi thẩm đoàn gồm những bạn bè, vợ chồng, cha mẹ của chúng ta. Cùng một dạng người dân như chúng ta trong phòng này. Bồi thẩm đoàn đó sẽ đối mặt với cùng các vấn đề như chúng ta bây giờ, và những người này sẽ chẳng thông minh gì hơn chúng ta.
“Thời điểm để quyết định chính là lúc này đây. Sẽ là sai trái về mặt đạo đức nếu chúng ta trốn tránh trách nhiệm và chuyền trái bóng cho bồi thẩm đoàn kế tiếp. Ta có thống nhất với nhau điều này không ạ?”
Họ im lặng đồng ý.
“Tốt lắm. Đó chính là điều mà tôi muốn quý vị làm. Tôi muốn quý vị hãy giả định theo tôi trong một lúc. Tôi muốn quý vị vận dụng trí tưởng tượng. Tôi muốn quý vị nhắm mắt lại và chỉ lắng nghe giọng nói của tôi mà thôi.”
Họ ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Việc gì cũng đáng một lần thử.
Jake nằm trên trường kỷ trong văn phòng của anh, nghe Lucien kể chuyện về ông bố và ông nội danh giá của ông; về hãng luật danh giá của họ; về tất cả những người mà họ đã moi móc cho hết tiền, hết đất.
“Của thừa kế của tôi được xây lên bởi các vị tổ tiên bừa phứa!” ông hét lớn. “Họ moi tiền bất cứ ai moi được!”
Harry Rex cười sặc sụa. Jake đã nghe những câu chuyện này trước đây, nhưng chúng lúc nào cũng vui và lúc nào cũng khác biệt.
“Còn chuyện cậu con trai thiểu năng của Ethel thì sao?” Jake hỏi.
“Đừng nói thế về cậu em của tôi,” Lucien phản đối. “Cậu ta là người thông minh nhất nhà đấy. Chắc chắn cậu ta là em trai tôi. Cha tôi thuê bà ta từ hồi bà ta mười bảy tuổi và, tin hay không thì tùy, hồi đó bà ta trông cũng xinh đấy. Ethel Twitty từng là cô gái nóng bỏng nhất hạt Ford. Cha tôi không thể không xơi bà ta được. Bây giờ thì nghe buồn nôn đấy, nhưng đó là sự thật.”
“Nghe kinh tởm thật đấy” Jake nói.
“Bà ta có cả đống con, trong đó hai đứa trông giống hệt tôi, đặc biệt là đứa bị đần độn. Hồi đó chuyện này đã gây rất nhiều bối rối.”
"Còn về mẹ của ông thì sao?” Harry Rex hỏi.
“Bà là một trong những mệnh phụ danh giá của miền Nam mà mối quan tâm chính là người nào có dòng dõi và người nào không có. Không có nhiều người dòng dõi quanh đây cho nên bà dành nhiều thời gian hơn ở Memphis, cố gây ấn tượng với các gia đình trồng bông và được họ chấp nhận. Một phần khá lớn tuổi thơ của tôi đã trải qua ở khách sạn Peabody, với những chiếc nơ bướm đỏ be bé được hồ bột, cố cư xử lịch lãm với những thằng bé con nhà giàu từ Memphis. Tôi ghét phải như thế, và tôi cũng chẳng quan tâm nhiều đến mẹ tôi. Bà ấy biết chuyện Ethel, nhưng chấp nhận nó. Bà ấy bảo ông già phải kín đáo, đừng có gây lúng túng cho gia đình. Cha tôi đã kín đáo, và tôi đã lãnh đủ với cậu em cùng cha khác mẹ bị thiểu năng.”
“Bà ấy mất khi nào?”
“Sáu tháng trước khi cha tôi chết trong một vụ rơi máy bay.”
“Bà ấy qua đời như thế nào?” Harry Rex hỏi.
“Bệnh lậu. Lây bởi một anh chàng dọn vườn.”
“Lucien! Ông nói nghiêm túc đấy chứ?”
“Bị ung thư. Mang bệnh trong ba năm, nhưng bà ấy vẫn giữ được phẩm hạnh cho đến tận cùng.”
“Từ lúc nào ông đi trật đường vậy?” Jake hỏi.
“Tôi nghĩ nó bắt đầu từ lớp một. Chú của tôi sở hữu một đồn điền lớn ở phía nam thị trấn, và ông ta cũng sở hữu nhiều gia đình da đen nữa. Đó là thời kỳ Suy thoái mà, đúng không? Tôi trải qua phần lớn tuổi thơ ở đó vì cha tôi quá bận rộn ở ngay đây, trong văn phòng này, còn mẹ tôi thì quá bận rộn với các câu-lạc-bộ-trà-nóng của bà ấy. Toàn bộ các bạn chơi cùng của tôi đều là da đen. Tôi được nuôi lớn bởi các vú em da đen. Bạn thân nhất của tôi là Willie Ray Wilbanks. Không đùa đâu. Ông nội tôi đã mua ông nội của cậu ta. Và khi các nô lệ được trả tự do thì phần lớn họ vẫn giữ cái họ của gia đình chủ. Họ biết phải làm sao? Đó là lý do vì sao lại có nhiều Wilbanks da đen như vậy ở hạt Ford. Chúng tôi sở hữu toàn bộ nô lệ ở hạt Ford, và hầu hết đều trở thành Wilbanks.”
“Biết đâu ông cũng có dây mơ rễ má với họ,” Jake nói.
“Căn cứ theo bản ngã của các tổ tiên tôi, có lẽ tôi dây mơ rễ má với tất cả bọn họ thật đấy.”
Điện thoại reo. Họ bất động nhìn sững nó. Jake ngồi dậy, nín thở. Harry Rex nhấc ống nghe rồi gác máy. “Gọi nhầm số,” ông nói.
Họ nhìn nhau mỉm cười.
“Trở lại hồi lớp một đi” Jake nói.
“Được thôi. Khi đến tuổi đi học, Willie Ray và các cậu bạn nhỏ còn lại của tôi leo lên xe buýt đâm đầu đến một trường học da đen. Tôi cũng nhảy lên chiếc xe buýt đó, nhưng anh tài xế đã rất cẩn thận nắm tay tôi và kéo tôi ra ngoài. Tôi khóc lớn và la hét. Chú tôi đã đưa tôi về nhà và mách lại với mẹ tôi. ‘Thằng Lucien nó leo lên xe buýt của đám mọi đen’. Mẹ tôi kinh hãi phết vào cái mông tí tẹo của tôi. Cả ông già cũng đánh tôi nữa, nhưng nhiều năm sau ông ấy thú nhận đã thấy buồn cười về chuyện đó. Cho nên tôi phải đi học ở một trường da trắng, nơi tôi luôn luôn là một thằng nhóc con nhà giàu. Ai cũng ghét mấy đứa nhóc con nhà giàu, đặc biệt là ở một thị trấn nghèo như Clanton. Một khởi đầu như thế chẳng có gì là dễ thương cả, nhưng mọi người đều ghét tôi chỉ vì chúng tôi có tiền. Chính từ đó mà sự vô lối bắt đầu, ngay từ lớp một. Tôi quyết định phải khác với mẹ tôi vì bà ấy lúc nào cũng chau mày và nhìn đời bằng nửa con mắt. Và ông già tôi lúc nào cũng quá bận rộn với những thú vui của ông ấy. Tôi bảo tôi tè vào đó. Tôi sẽ kiếm chuyện gì vui vui cho bản thân.”
Jake duỗi người, nhắm mắt lại.
“Lo lắng hả?” Lucien hỏi.
“Tôi chỉ mong sao chuyện này qua đi.”
Điện thoại lại reo, và Lucien tóm ống nói. Ông lắng nghe rồi gác máy.
“Có chuyện gì?” Harry Rex hỏi.
Jake ngồi dậy, nhìn Lucien. Thời điểm đã đến.
“Jean Gillespie gọi. Bồi thẩm đoàn đã sẵn sàng.”
“Ôi Chúa ơi,” Jake day hai thái dương.
“Nghe tôi nói nè, Jake,” Lucien lên lớp. “Hàng triệu người sẽ thấy điều sắp sửa xảy ra. Anh hãy giữ sự điềm tĩnh. Hãy thận trọng với những gì anh nói.”
“Còn tôi thì sao nào?” Harry Rex rên rỉ. “Tôi phải đi ói đây.”
“Một lời khuyên kỳ lạ từ một người như ông, Lucien ạ,” Jake nói trong khi gài nút chiếc áo vest của Stan.
“Tôi đã học hỏi được nhiều. Thể hiện đẳng cấp của anh đi. Nếu anh thắng, hãy thận trọng những lời anh nói với báo chí. Hãy vững vàng và nhớ cảm ơn bồi thẩm đoàn. Nếu anh thua.”
“Nếu anh thua,” Harry xen ngang, “hãy ba chân bốn cẳng mà chạy, vì mọi đen sẽ gây bão trong tòa án.”
“Tôi cảm thấy bủn rủn,” Jake thú nhận.
Agee chiếm mặt bằng ở các bậc thang mặt trước rồi tuyên bố bồi thẩm đoàn đã sẵn sàng. Ông yêu cầu họ im lặng và lập tức đám đông im phăng phắc. Họ dịch lên sát các cây cột ở mặt tiền. Agee yêu cầu họ quỳ xuống và cầu nguyện. Họ ngoan ngoãn quỳ xuống và sốt sắng cầu nguyện. Từng người đàn ông, phụ nữ, trẻ em trên thảm cỏ mặt tiền đều gập mình trước Chúa, van xin Người giải cứu cho người hùng của họ.
Các binh lính túm tụm vào nhau và cũng cầu nguyện cho một cuộc tha bổng.
Ozzie và Moss Junuor đưa người vào phòng xử rồi dàn các cảnh sát và lực lượng dự bị bao quanh các bức tường và dọc theo lối đi. Jake bước vào từ phòng chờ, nhìn Carl Lee ngồi ở bàn bên bị. Anh liếc qua những người dự khán. Nhiều người đang cầu nguyện. Nhiều người đang cắn ngón tay. Gwen đang quệt nước mắt. Lester sợ sệt nhìn Jake. Lũ trẻ hoang mang và sợ hãi.
Noose yên vị trên ghế thẩm phán. Sự im lặng lan nhanh như điện, nuốt trọn cả phòng xử. Không có một âm thanh nào từ bên ngoài. Hai mươi ngàn người da đen quỳ sụp xuống đất tựa như những tín đồ Hồi giáo. Một sự bất động hoàn toàn ở cả bên trong lẫn bên ngoài phòng xử.
“Tôi được biết bồi thẩm đoàn đã đạt được phán quyết, có đúng vậy không nhỉ, ông chấp hành viên? Rất tốt. Chúng ta sẽ sớm mời bồi thẩm đoàn vào ghế, nhưng trước khi làm vậy, tôi xin có đôi lời dặn dò. Tôi sẽ không dung thứ một sự bột phát hay biểu lộ cảm xúc nào. Tôi sẽ chỉ đạo cảnh sát trưởng đưa đi bất cứ ai gây nhiễu loạn. Nếu cần thiết, tôi sẽ cho hốt sạch cả phòng xử. Ông chấp hành viên, xin ông đưa bồi thẩm đoàn vào ghế.”
Cửa mở ra. Có vẻ như phải mất đến hàng giờ Eula Cell Yates mới xuất hiện đầu tiên với đôi mắt đẫm lệ. Jake gục đầu xuống. Carl Lee bạo dạn nhìn bức chân dung của Robert E. Lee treo bên trên Noose. Họ lóng ngóng lấp đầy khoang bồi thẩm. Trông họ hốt hoảng, căng thẳng, sợ hãi. Phần lớn đang khóc. Jake cảm thấy ngán ngẩm. Barry Acker trao ra một mẩu giấy, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Quý bà quý ông, quý vị đã đạt được phán quyết rồi chứ?”
“Vâng, thưa ông, chúng tôi đã đạt được,” người trưởng nhóm đáp bằng một giọng the thé và nóng nảy.
“Xin vui lòng trao nó cho thư ký.”
Jean Gillespie nhận tờ giấy rồi trao cho Ngài thẩm phán. Ông nghiền ngẫm nó hầu như đến bất tận. “Về mặt kỹ thuật thì nó ổn,” cuối cùng ông nói. Eula Dell đang khóc sướt mướt và những tiếng nấc của bà là âm thanh duy nhất trong phòng xử. Jo Ann Gates và Bernice Toole thì chậm mắt bằng khăn tay.
Sự khóc lóc chỉ có thể mang một ý nghĩa. Jake đã nguyền sẽ phớt lờ bồi thẩm đoàn trước khi phán quyết được đọc ra, nhưng anh không thể nào làm vậy. Trong phiên tòa hình sự đầu tiên của anh, các bồi thẩm đã mỉm cười khi họ ngồi vào ghế. Hồi đó, Jake đã trở nên tự tin vào một phán quyết tha bổng. Vào lúc đó, Jake đã tin vào việc tha bổng. Vài giây sau anh mới biết những nụ cười ấy là vì một tội phạm sắp sửa được đưa ra khỏi đường phố. Từ sau vụ xử đó, anh nguyền sẽ không bao giờ nhìn bồi thẩm đoàn nữa. Nhưng anh vẫn luôn nhìn họ. Thật dễ chịu khi thấy một cái nháy mắt hay một ngón cái đưa lên, nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra.
Noose nhìn Carl Lee. “Yêu cầu bị cáo đứng dậy.”
Jake biết có nhiều yêu cầu còn khủng khiếp hơn trong ngôn ngữ tiếng Anh, nhưng với một luật sư hình sự, yêu cầu đó, vào thời khắc cụ thể này, vẫn có những ngụ ý ghê gớm. Thân chủ của anh đứng dậy, lóng ngóng và đáng thương. Jake nhắm mắt lại, nín thở. Hai tay anh run rẩy và bụng đau nhói. Noose trả phán quyết lại cho Jean Gillespie.
“Bà thư ký, xin vui lòng đọc nó lên.”
Bà thư ký mở mảnh giấy, quay mặt sang các bồi thẩm. “Theo từng mục của cáo trạng, bồi thẩm đoàn chúng tôi nhận thấy rằng bị cáo không có tội vì lý do tâm thần.”
Carl Lee quay lại, chạy ùa đến rào chắn. Tonya và các cậu con trai bật dậy khỏi dãy ghế đầu và ôm choàng lấy cha. Phòng xử bùng nổ trong huyên náo. Gwen hét lên rồi òa khóc. Bà dúi đầu vào đôi tay của Lester. Các giám mục đứng cả dậy, ngước nhìn lên, và hô lớn “Ngợi khen Thiên Chúa!,”
“Vinh danh Chúa!” và “Chúa ơi! Chúa ơi! Chúa ơi!”
Những nhắc nhở của Noose chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Ông miễn cưỡng giộng búa và nói, “Trật tự, trật tự, phòng xử trật tự.” Giữa những tiếng hò reo, không ai còn nghe thấy giọng ông, và có vẻ như ông cũng đã chấp nhận cuộc đón mừng nho nhỏ này.
Jake lặng người, mất hồn, tê bại. Cử động duy nhất của anh là nụ cười yếu ớt hướng về khoang bồi thẩm. Mắt anh ngấn lệ, đôi môi anh khẽ rung, và anh quyết định không làm gì để lôi kéo sự chú ý về phía anh. Anh gật đầu với Jean Gillespie, người mà lúc này đang khóc. Anh chỉ ngồi xuống bàn bên bị, gật đầu và cố mỉm cười, chẳng thể nào làm gì khác. Từ khóe mắt, anh thấy Musgrove và Buckley đang cất các hồ sơ, sổ ghi chép, và những giấy tờ trông có vẻ quan trọng, tống cả vào trong những chiếc cặp của họ. Hãy độ lượng, anh tự nhắc nhở bản thân.
Một thiếu niên luồn lách giữa hai cảnh sát để chuồn ra khỏi cửa rồi chạy đến phòng tròn và la lớn “Không có tội! Không có tội!” Cậu bé chạy đến các bậc thang mặt tiền và hô hoán với đám đông bên dưới “Không có tội! Không có tội!
Hỗn loạn bùng phát.
“Trật tự, trật tự tại tòa án,” Noose nói khi những phản ứng muộn từ bên ngoài cất lên như sấm động qua các cánh cửa sổ.
“Trật tự, trật tự tại phòng xử,” ông chịu đựng sự phấn khích thêm một phút nữa, rồi yêu cầu cảnh sát trưởng vãn hồi trật tự. Ozzie đưa tay lên và cất tiếng. Tiếng vỗ tay, những cú ôm hôn và ngợi khen nhanh chóng tắt ngóm. Carl Lee buông các con của ông ra rồi trở lại bàn bên bị. Ông ngồi xuống cạnh luật sư của mình và choàng tay qua vai anh ta, vừa cười vừa khóc cùng một lúc.
Noose mỉm cười với bị cáo. “Ông Hailey, ông đã được phân xử bởi một bồi thẩm đoàn gồm những đồng bào của ông và đã được phán quyết không có tội. Tôi không nhớ có tuyên thệ nào của chuyên gia nói rằng ông là người nguy hiểm hoặc cần tiếp tục điều trị tâm thần. Ông là người tự do.”
Ngài nhìn các luật sư. “Nếu không còn gì khác, tòa án này sẽ nghỉ cho đến ngày 15 tháng Tám.”
Carl Lee được bao bọc bởi gia đình và bạn bè. Họ ôm ông, ôm lẫn nhau, ôm Jake. Họ khóc không hề ngượng và ngợi ca Thiên Chúa. Họ nói với Jake rằng họ yêu anh.
Các phóng viên lấn sát đến rào chắn, bắt đầu bắn các câu hỏi vào Jake. Anh đưa hai tay lên, nói xin miễn bình luận. Nhưng sẽ có một cuộc họp báo lớn tại văn phòng của anh vào lúc hai giờ chiều.
Buckley và Musgrove rời đi qua cửa hông. Các bồi thẩm lại nhốt mình trong phòng của họ, chờ chiếc xe buýt cuối cùng đưa họ về nhà trọ. Barry Acker xin được nói chuyện với cảnh sát trưởng. Ozzie gặp ông ở hành lang, chăm chú lắng nghe, rồi hứa sẽ hộ tống ông về nhà và cung cấp sự bảo vệ hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ.
Các phóng viên tấn công Carl Lee. “Tôi chỉ muốn về nhà,” ông nói đi nói lại. “Tôi chỉ muốn về nhà.”
Cuộc đón mừng dâng lên cao độ trên thảm cỏ trước tòa. Có ca hát, có nhảy múa, có khóc lóc, có vỗ vai, có ôm hôn, có ơn Chúa, có chúc mừng, có những tràng cười, có những tiếng tung hô, có thánh ca, có đập tay nhau bên trên, đập tay nhau bên dưới, ngoéo tay nhau thân tình. Thượng đế được ngợi ca trong buổi lễ đại xá đầy vinh quang, sôi động, và đầy bất kính. Họ túm tụm trước tòa án, sốt ruột chờ vị anh hùng của họ xuất hiện để tắm ông ta bằng những lời tán dương xứng đáng nhất.
Sự kiên nhẫn của họ vơi dần. Nhưng sau mười lăm phút la hét “Chúng tôi muốn Carl Lee! Chúng tôi muốn Carl Lee!” người hùng của họ đã xuất hiện ở cửa. Đón mừng ông là tiếng reo hò đinh tai, rung chuyển cả đất trời. Ông nhích dần qua đám đông cùng luật sư của mình và gia đình rồi dừng lại ở bậc thang trên cùng, bên dưới các cột trụ, nơi một mặt phẳng bằng gỗ dán chứa đến hàng ngàn chiếc micro. Tiếng hò reo và la hét của hai mươi ngàn giọng nói nghe đinh tai nhức óc. Ông ôm luật sư của mình và họ vẫy tay với một biển những khuôn mặt la hét.
Tiếng la hét của đội quân các phóng viên hoàn toàn bị chìm nghỉm. Thi thoảng, Jake dừng lại vẫy tay và hét lên điều gì đó về cuộc họp báo tại văn phòng của anh vào lúc hai giờ. Carl Lee ôm vợ và các con, và họ cùng vẫy tay. Đám đông hò reo tán thưởng. Jake lách ra và đi trở vào tòa án, nơi anh gặp Lucien và Harry Rex đang chờ sẵn ở một góc, cách xa sự xô bồ điên loạn của các khán giả. “Ta ra khỏi đây đi,” Jake hét lớn. Họ chen lấn qua đám đông, xuống tiền sảnh rồi thoát ra ở cửa hậu. Jake thấy có một đám phóng viên ở vỉa hè, bên ngoài văn phòng của anh.
“Ông đậu xe ở đâu?” anh hỏi Lucien. Ông trỏ vào con đường hông, và họ biến mất sau quán Coffee Shop.
Salle làm món sườn heo nướng ăn với cà chua non, rồi bưng ra cho họ ở hàng hiên. Lucien lấy ra một chai sâm banh loại mắc tiền và thề rằng ông đã để dành nó cho dịp này. Harry Rex ăn bốc và gặm xương cứ như thể ông chưa thấy thức ăn đã từ một tháng nay. Jake nghịch phần ăn của anh và chỉ uống món sâm banh đá lạnh. Sau hai ly, anh mỉm cười xa vắng. Anh đang thưởng thức khoảnh khắc này.
“Coi anh ta trông mới ngốc chưa kìa, Harry Rex nói, miệng nhồm nhoàm thịt heo.
“Câm miệng đi, Harry Rex,” Lucien nói. “Để anh ta thưởng thức cái thời khắc đẹp nhất của đời mình đi chứ.”
“Anh ta đang thưởng thức đấy thôi. Coi cái nụ cười ngớ ngẩn đó kìa.”
“Tôi phải nói gì với báo chí đây?” Jake hỏi.
“Bảo họ anh cần ngay vài thân chủ," Harry Rex nói.
“Thân chủ thì không có vấn đề gì rồi,” Lucien nói. “Họ sẽ sắp hàng ngoài vỉa hè chờ được hẹn.”
“Sao anh không nói chuyện với các phóng viên tại tòa? Họ có camera di động và đủ mọi thứ. Tôi bắt đầu nói hộ cho họ rồi đấy,” Harry Rex nói.
“Tôi chắc chắn đó sẽ là một viên ngọc” Lucien nói.
“Tôi đã nắm họ trong lòng bàn tay,” Jake nói. “Họ chẳng chạy đi đâu được đâu. Chúng ta thậm chí có thể bán vé dự họp báo và làm giàu.”
“Cho tôi ngồi xem với nhé, Jake, làm ơn đi mà,” Harry Rex nói.
⚝ ✽ ⚝
[✽] Một thương hiệu nổi tiếng về đồ lót và vở.