Chương 2 Đạt béo - Bóng đen trong gia đình - Cuộc đột nhập két bạc
Đạt béo là một đứa có nhiều đặc điểm khác lạ. Chẳng hạn, là con trai nhưng nó thích để tóc kiểu con gái. Hồi bé, cho đến năm tám tuổi, rất ít người phát hiện nó là con trai. Thì đó, mặt bầu, da trắng, người đậm, chân tay mũm mĩm, lại để tóc dài và đôi khi mặc cả quần áo con gái, ai chẳng bảo nó là một cái hĩm. Lại nữa, cu cậu rất thích chơi búp bê, cũng lấy khăn mùi xoa làm nôi, cùng lá mít làm thìa, làm bát, lấy hoa bưởi làm cơm và nước vo gạo làm sữa, bón cho búp bê ăn. Cho đến tận bây giờ mặc dù đã học lớp năm rồi mà cu cậu vẫn đọc cho búp bê nghe, rồi hát ru búp bê và cả hai cùng lăn quay ra ngủ.
Càng lớn, tính con gái của Đạt béo càng bớt dần. Cu cậu thích đọc các sách trinh thám, truyện phiêu lưu, kiểu nh Slốc Hôm, Đảo giấu vàng, Không gia đình… Nhưng tối đến là Đạt béo không dám đọc các sách ấy nữa. Nhất là những tối mất điện thì cậu ta cứ bám nhằng nhằng lấy mẹ. Nhược điểm của Đạt béo khiến Tuấn đen nhiều phen trêu cho cậu ta sợ xanh mặt, hoặc kêu khóc đến động trời. Một lần Tuấn học được cách đi cà kheo, khoác một bộ quần áo trắng trùm đầu, nhân trời sáng trăng liền đi cà kheo từ ngoài ngõ xóm vào nhà. Đang học bài bên cửa sổ, nghe thấy tiếng lộp cộp đi lại bên hành lang, Đạt béo thò mặt ra và khiếp đảm đến nỗi không kêu lên được một tiếng nào ngã lăn xuống đất. Đợt ấy Tuấn bị mẹ mắng té tát. Còn Đạt béo, suốt từ ấy cứ kè kè bên mẹ. Mẹ đi họp nó cũng đi theo. Không chỉ Tuấn mà bọn trẻ con trong xóm đều đặt cho Đạt cái biệt danh: cái đuôi của mẹ.
Phải thừa nhận rằng Đạt béo là một cậu bé rất thông minh. Suốt từ năm lớp một đến năm lớp năm này, năm nào nó cũng là học sinh giỏi. Khác với Tuấn đen vừa lười học vừa ham chơi, Đạt ta lại rất ham học. Nhiều bài lịch sử hay địa lý của Tuấn, nó ghé đọc chơi, thế mà lại nhớ hơn cả anh. Nhiều quyển sách mẹ mua về cho hai anh em, nó đọc nhoánh cái là hết và kể lại vanh vách cho cả mẹ và anh Tuấn. Chính nó đã phát hiện cho mẹ nhiều lần anh Tuấn không thuộc bài, hoặc nhiều mưu mô nghịch ngợm của Tuấn cũng bị nó phát giác.
Thế cho nên thái độ khác lạ của Tuấn hôm nay khiến Đạt béo rất nghi ngờ. Được phát thưởng, được tuyên dương trước cả lớp mà về nhà lại ỉu xìu và lầm lì thế kia thì nhất định phải có chuyện gì rồi. Và Đạt béo liền ngấm ngầm theo dõi Tuấn đen.
Suốt cả buổi chiều, Đạt béo giả vờ soạn lại sách vở ở bàn học nhưng thỉnh thoảng nó lại đưa mắt về phía Tuấn đen. Ông anh trai nằm bẹp ở góc giường, lúc co chân này, lúc duỗi chân kia, rồi xoay nghiêng, nằm sấp, vò đầu… Bất chợt mắt Đạt béo vụt lóe lên khi nó bỗng phát hiện trong túi áo ngực của Tuấn nhô lên một vật gì giống như một tấm bưu ảnh. Chà, cái vật lạ kia chắc là phải có vấn đề. Đạt béo nghĩ vậy và cố nghĩ cách xoáy cái “bảo bối” kia từ túi áo Tuấn. Đã có lúc nó tưởng Tuấn ngủ, nhẹ nhàng đi đến bên giường thì Tuấn lại ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy đầu một lúc rồi lại nằm vật xuống. Phải nghĩ một cách khác thôi. Tốt nhất là xoáy ngay trước mặt mà Tuấn không biết. Nó nghĩ đến chiến công của các anh chị biệt động Sài Gòn. Mang bom vào trong khách sạn Mỹ ở trên xe con đàng hoàng. Trườn qua chân tên lính gác, hoặc đàng hoàng đóng giả một sĩ quan ngụy vào thẳng Bộ tổng hành dinh.
Đạt béo e hèm mấy tiếng rõ to, rồi lục ngăn kéo tủ, ngăn bàn ầm ầm, dỡ tung cả chồng sách vở trên giá, trong cặp.
- Quái lại. Anh Tuấn ơi, có thấy quyển sổ chép bài hát của em đâu không?
Tuấn vẫn ôm đầu, không thèm trả lời.
Đạt béo chỉ chờ có thế. Nó sấn đến bên chân Tuấn, vỗ vỗ vào lưng Tuấn.
- Kìa anh Tuấn, có giấu quyển sổ hát của em ở đâu không? Dịch ra một chút xem nào. Có khi em để ở dưới đầu giường…
Tuấn đen lừ mắt nhìn em. Nhưng nó cũng miễn cưỡng nằm dịch ra một chút. Đạt lật một góc chiếu lên che lấy nửa người Tuấn, nhanh như cắt, tay kia cậu ta đã nhẹ nhàng thọc vào túi áo Tuấn rút tấm bưu ảnh ra.
- Rõ chán. Có khi mẹ cất của em mất rồi. - Đạt béo buông một tiếng thở dài rồi lỉnh vội ra đầu hồi nhà.
Nó lấy chiến lợi phẩm ra xem. Chà, một tấm ảnh màu cỡ 6 x9. Ông này là ai nhỉ?
Tại sao lại ở trong túi áo của anh Tuấn? Mà sao mặt ông ta lại dài và mũi nhô ra như mỏ diều hâu thế nhỉ? A, ha hay là một điệp viên của một tổ chức nào đó đã đến bắt liên lạc với Tuấn? Rất có thể. Tuần trước báo Thiếu niên Tiền Phong đăng câu chuyện một cậu bé mắc mưu địch đã làm tay sai đa toán biệt kích qua biên giới. Người trong ảnh này trông có vẻ là một điệp viên sành sỏi. Đôi mắt dài của ông ta rất gian giảo. Không chừng mà anh Tuấn mắc mưu địch như bỡn.
Đạt béo bỗng xo rúm người lại, Cậu thấy lo lắng vô cùng. Phải báo cho công an biết để cứu anh Tuấn. Nhất định phải như thế. “Nhưng trước tiên phải xin ý kiến mẹ.
Thấy vẻ mặt hớt hải của con, cô giáo Thuyên bủn rủn, chạy vội ra khỏi phòng.
- Anh Tuấn làm sao phải không?
Đạt béo ngoắc tay ra hiệu cho mẹ ra gốc cây bàng, níu mẹ cúi thấp xuống và thì thầm.
- Gay rồi mẹ ơi! Anh Tuấn có khi là gián điệp.
Cô giáo Thuyên phì cười:
- Cái gì? Con lại tưởng tượng ra chuyện gì thế?
Đạt béo hoàn toàn nghiêm túc, nó lấy tấm ảnh ra trước mặt mẹ:
- Con đã lấy được trong túi áo của anh bức ảnh người này.
Cô giáo Thuyên như vồ lấy tấm ảnh từ tay Đạt. Mặt cô biến sắc.
- Đúng người này là gián điệp phải không mẹ? Thảo nào … con phải báo ngay cho các chú công an để cứu anh Tuấn.
- Không được. Để mẹ giữ tấm ảnh này. Con không được nói với ai…
- Nhưng mà anh Tuấn …
- Mẹ hiểu rồi. Coi như con không biết gì đến chuyện này. Để mẹ nói chuyện với anh Tuấn. Bây giờ con về nhà đi. Và nhớ đừng để anh Tuấn đi đâu.
Đạt béo nhìn mẹ. Nó thấy mặt mẹ tái đi, giọng nói run run đứt quãng. Rõ ràng là mẹ nó đang rất hốt hoảng. Chắc mẹ đã nhận ra người đàn ông lạ mặt trong ảnh rồi chằng?
- Mẹ phải về nhà ngay nhé. - Đạt béo thì thào với mẹ.- Con phải về trước để đề phòng người lạ mặt này đến bắt liên lạc với anh Tuấn.
Đạt vừa toan phóng đi thì cô giáo Thuyên như sức nhớ ra điều gì, gọi giật giọng:
- Này Đạt. Mẹ nghĩ lại rồi. Người trong tấm ảnh này là thầy giáo của anh Tuấn hồi lớp một. Không có gì quan trọng như con nghĩ đâu. Đừng nói gì với anh Tuấn chuyện này nhé…
Thái độ của mẹ thật khó hiểu. Nếu là thầy giáo cũ của anh Tuấn thì việc gì mẹ phải bối rối và hốt hoảng thế - Đạt béo nghĩ trên đường cậu ta về nhà - Nhất định phải có chuyện rắc rối gì đây?
Vừa về tới nhà, cô giáo Thuyên nói ngay với Đạt béo:
- Mẹ có chuyện riêng muốn nói với anh Tuấn. Con sang bên nhà bạn Hòa chơi khoảng một tiếng nhé.
- Ứ ừ. Con cũng muốn nói chuyện với anh Tuấn.
- Không. Chuyện này chỉ có riêng mẹ với anh Tuấn biết thôi. Con ngoan nào. Phải nghe lời mẹ.
Đạt béo đành miễn cưỡng sang nhà cái Hòa.
- Tuấn ơi, mẹ muốn nói chuyện với con một chút.- Cô giáo Thuyên đến bên giường lay vai Tuấn. Tuấn uể oải ngồi dậy.
- Mẹ muốn nói chuyện gì?
Cô giáo Thuyên cố trấn tĩnh, nhìn sâu vào mắt Tuấn.
- Trưa nay con đã gặp ai thế?
Tuấn đen cúi đầu một lát rồi bất ngờ ngước lên nhìn mẹ trừng trừng:
- Ông Bùi Mạnh Tảo là ai hở mẹ?
Không một cử động nào, thậm chí một rung động nhỏ của nếp nhăn, của những sợi lông tơ trên mặt mẹ, nó không nhận ra. Quả nhiên, gương mặt mẹ nó đã rùng rùng biến đổi. Thoạt tiên, da mẹ tái đi. Hai mắt mẹ nhắm lại, những nếp nhăn co rúm rồi toàn thân mẽ khẽ rùng như gặp một cơn gió lạnh đột ngột. Sau đó cả gương mặt mẹ đỏ lựng, mồ hôi túa ra đầy các lỗ chân lông. Giọng mẹ lạc hẳn đi.
- Con vừa nhắc đến ai đó? Mẹ không nhớ.
- Ông Bùi Mạnh Tảo, một người quen của của mẹ mười bốn năm trước. Đây, mẹ thử nhìn tấm ảnh này. - Tuấn nói và thò tay vào túi áo ngực. Nhưng nó chợt sững lại. Tấm ảnh đã biến đâu mất.
- Em Đạt đã nhặt được tấm ảnh và đưa cho mẹ. - Cô giáo Thuyên đã dần bình tĩnh trở lại.- Mẹ đã nhìn tấm ảnh người đó rồi. Thực tình là mẹ đã quên. Phải cố nhớ mãi mẹ mới nhận ra đó là một người quen cũ …
- Người quen thôi? Mẹ không nói thật với con rồi!
- Sao con lại nói thế? Ông ấy chỉ là một người quen. Và chúng ta cần phải quên đi….;
- Mẹ nói thật với con đi. - Giọng Tuấn trở nên rắn rỏi. - Có người bảo con là con của ông Bùi Mạnh Tảo. Con với em Đạt không cùng chung một bố. Có đúng thế không ạ?
Cô giáo Thuyên hốt hoảng bật người dậy, đưa tay che lấy miệng thằng Tuấn.
- Không. Con không được nói thế. Bố Tú mới là bố của các con. Các con chỉ có chung một bố duy nhất là bố Tú thôi…. - Rồi cô nấc lên. - Trời ơi! Sao người ta độc ác đến như thế!
Những giọt nước mắt của mẹ khiến Tuấn rã rời. Nó an ủi mẹ:
- Con xin lỗi mẹ. Con chỉ hỏi thế thôi mà…
- Nhưng con không được nghe người ta nhé!
- Vâng!
- Con đừng làm cho mẹ và bố Tú buồn nhé!
- Vâng!
- Con viết thư ngay cho bố Tú để báo tin con được lên lớp và được khen thưởng đi. Bố Tú là người duy nhất đã sinh ra con và em Đạt. Đấy, con xem, bố Tú yêu con biết chừng nào…
- Vâng. Con sẽ viết thư cho bố. Thôi mẹ đi nghỉ đi. Để con đi nấu cơm.
Suốt mấy ngày Tuấn đen cố tình quên câu chuyện đã xảy ra. Nhưng rồi chính người đàn ông lạ mặt đeo kính đen, đội mũ phớt tự nhận là nhà báo Trần Nhật ấy đã không để cho nó quên.
Ông ta lại xuất hiện một lần nữa. Tuấn có tình lẩn tránh, cố tình không muốn giáp mặt con người ấy, nhưng ông ta đã phóng xe đuổi theo Tuấn và bảo:
- Bố cháu vừa viết thư cho cháu đây này. Bố cháu chỉ muốn mời cháu vào Sài gòn chơi một chuyến thôi. Tốt nhất là đợt nghỉ hè này… Bố cháu báo sẽ đưa cháu đi chơi Vũng Tàu và Đà Lạt bằng xe riêng…
- Không… Tôi không tin… Mẹ tôi bảo tôi chẳng hề quen biết ông ta…
- Chú chỉ có nhiệm vụ nhắn lại vậy thôi… Tin hay không là tùy ở cháu. Cháu cứ suy nghĩ kỹ đi. Lúc nào chú cũng sẵn sàng đón cháu ở số nhà 86E, phố Cửa Tiền, Hà Nội. Thôi, chú đi nhé.
- Trần Nhật rú ga chiếc Dream II, phóng đi, để lại trong lòng Tuấn đen một nghi hoặc còn lớn hơn cả lần gặp trước.
Có lẽ ông nhà báo ấy nói đúng? Mình không phải là con của bố Tú? Tại sao nhắc đến ông Bùi Mạnh Tảo mẹ lại hốt hoảng đến thế? Có chuyện mà mẹ cứ bắt mình phải hứa bao nhiêu lần? Những câu hỏi xoáy trong đầu Tuấn. Nó cố lần tìm đầu mỗi để tháo gỡ, nhưng càng nghĩ nó càng không thể lý giải nổi.
Rồi một đêm Tuấn chợt tỉnh giấc. Nó chong mắt nhìn lên trần nhà. Có một cái gì đó như từ sâu thẳm bỗng thức dậy trong nó.
Hình ảnh người đàn ông trong bức ảnh mà Trần Nhật đưa cho nó cứ chờn vờn trước mặt. Ông ta có phải chính là người đẻ ra mình không? Nếu không tại sao ông ta lại gửi ảnh ra và nhờ ông Trần Nhật đến tìm mình? Phải tìm cho ra sự thật. Ý nghĩ ấy nung nấu trong đầu Tuấn suốt đêm.
Bữa ăn sáng, Tuấn nói dối mẹ là bị nhức đầu, không muốn ăn. Tất nhiên là cô giáo Thuyên và Đạt béo đều tin. Hai mẹ con phần xôi cho Tuấn trong chạn và đến trường để chuẩn bị cho lễ tổng kết năm học ngày mai.
Mẹ và Đạt đi rồi, Tuấn đen liền vùng dậy. Nó ăn ngấu nghiến cả một đĩa xôi đầy. Rồi nó rón rén đi quanh nhà, nhìn trước nhìn sau xem có ai không. Khu nhà im ắng quá. Chỉ có một con chào mào đang đứng vắt vẻo trên ngọn xoan rỉa lông. Yên trí rồi. Tuấn đóng chặt các cửa lại.
Chiếc tủ đứng kê ở gian trong vừa là nơi để quần áo, vừa là chỗ mẹ để tiền và cất các giấy tờ quan trọng. Chưa một lần nào Tuấn tự mở cánh tủ ấy. Tuấn cũng luôn nhắc với Đạt béo rằng đó là ngăn tủ riêng của bố mẹ, anh em nó không được tự tiện mở. Nhưng hôm nay thì nó phải liều. Nó cần có tiền để tìm sự thật.
Đang lúc nó ráng hết sức để xoay chìa khóa thì có tiếng chó sủa. Gay rồi. Nó nhẹ nhàng mở hé cửa nhìn ra. Thật hú vía. Một ông lão ăn mày. Đợi cho chó xua ông lão đi khỏi, Tuấn đen lại tiếp tục công việc. Nó chọc chiếc khóa nhôm vào sâu hết cỡ, và xoay. Rắc. Chiếc chìa khóa nhôm bị gãy làm hai, nửa chìa nằm gọn trong ổ khóa. Thật là tiến thoái lững nan. Bỏ đi tay không chăng? Lấy tiền đâu để đi tàu xe và ăn đường? Vả lại khóa hóc, mẹ về, làm sao mở được tủ!? Đằng nào cũng dở. Phải bằng mọi cách mở tủ ra thôi.
Rất may, đoạn nan hoa xe đạp là một thứ công cụ rất lợi hại. Không những Tuấn lấy ra được đoạn chìa khóa gẫy mà nó còn mở được cánh tủ một cách dễ dàng. Chà, mẹ có khá nhiều tiền. Nó nhớ cách đây hai tuần mẹ vừa bán con lợn lại 96 ki lô gam, được một triệu hai, cộng thêm với số tiền lương vừa lĩnh của mẹ. Đắn đo mãi, Tuấn lấy gọn hai xấp tiền năm trăm ngàn đồng đút sâu vào túi quần, rồi đóng tủ lại.
Đồng hồ trên bàn mới chỉ chín giờ. Lên bến xe Vân Đình tha hồ nhiều xe khách. Có nên viết thư để lại cho mẹ và Đạt không? Tuấn đen lấy giấy bút ra, nhưng nó băn khoăn mãi. Cuối cùng nó quyết định không viết gì. Để mẹ và thằng Đạt tự phán đoán và tìm kiếm. Trong lúc loay hoay dò la tìm kiếm thì nó đã vi vút ở tận đẩu tận đâu rồi.