← Quay lại trang sách

Chương 3 Bức điện khẩn - Cuộc phong tỏa nhà ga - Câu chuyện mười bốn năm về trước

Nhà báo Đào Vân vừa dựng chiếc cúp 79 cà tàng ở sân tòa soạn, đã nghe tiếng cô thường trực gọi giật giọng:

- Anh Đào Vân, anh có điện khẩn đây này.

Mặc dù cố trấn tĩnh, nhưng tay Đào Vân vẫn run run, khi ông lấy kính dọi vào từng hàng chữ:

“Cháu Tuấn bỏ nhà đi. Nếu ra chỗ anh thì giữ lại. Nếu cháu không đến, anh ra ngay ga Hàng Cỏ, tìm cháu ở tuyến tàu Bắc - Nam. Anh cho đăng tìm cháu trên báo và Đài truyền hình. Khi đi cháu mặc quần xanh, áo trắng. Em sẽ ra sớm. Em - Thuyên.”

Bức điện khiến suốt buổi họp tòa soạn Đào Vân đứng ngồi không yên. Trong số ba anh em trong gia đình, ông thương cô giáo Thuyên, cô em gái thứ hai nhất. Là anh trai cả, nhưng ông không nuôi được mẹ, vì mẹ không hợp tính với con dâu. Nhiều năm, việc nuôi dưỡng chăm sóc mẹ dành cho cô giáo Thuyên. Năm vừa rồi, cô gái út lấy chồng là thuyền trưởng tàu viễn dương, sống ở Hải Phòng, đời sống kinh tế dư dật, đã đón mẹ xuống ở dưới đó, cô giáo Thuyên mới đỡ đi gánh nặng gia đình. Ông biết, mấy năm nay hoàn cảnh kinh tế cô giáo Thuyên có đỡ hơn, nhưng với đồng lương cô giáo cấp một, dạy học ở thôn quê, phải nhận ruộng khoán để làm thêm một mình Thuyên nuôi hai con ăn học trong khi chồng đi lao động nước ngoài, cảnh ngộ ấy khiến nhiều lúc ông rất ái ngại. Bây giờ, thằng Tuấn bỏ đi - ấy là một sự rắc rối lớn, đôi khi hậu quả khôn lường.

Từ tòa soạn, Đào Vân tạt về nhà. Không có dấu hiệu gì về thằng Tuấn, Trốn nhà đi, cu cậu lại không dám đến nhà bác, đích thì là cậu chàng theo bạn bè lang thang ở đâu rồi. “ Anh ra ngay ga Hàng Cỏ, tìm cháu ở tuyến tàu Bắc - Nam”. Tại sao cô Thuyên lại đánh điện như thế? Nội dung điện mập mờ quá. Nó xuống hải Phòng với bà ngoại và cô Liên thì sao? Ở Sài gòn không có ai quen, sao lại đi tàu Bắc - Nam? Nghĩ vậy nhưng Đào Vân vẫn phóng xe ra ga, sục vào phòng bán vé tàu Thống Nhất. Ông đi vòng một lượt khắp gian phòng bán vé rộng mênh mông, mục tiêu là những cậu bé choai choai mặc áo sơ mi trắng, quần xanh. Không có cậu bé nào giống Tuấn cả.

- Chú ơi, có báo mới đây. Báo Tiền Phong có bài về vụ giết người cướp của trên cầu Chương. Báo Lao Động có bài viết về đời tư của Tổng thống …

Đào Vân rút tiền đưa cho chú bé bán báo.

- Cho chú một tờ Lao Động. Này, hai hôm nay cháu có thấy một bạn nào bằng tuổi cháu, cao, đen, mặc sơ mi trắng, quần xanh lởn vởn ở đây không?

- Có đấy. - Chú bé đút tiền vào túi và nhanh nhẩu nói. - Nó vừa ở đây sáng nay.

- Đâu rồi? Đưa chú đi tìm nó. Chú sẽ cho tiền.

- Cháu cũng không biết nó đi đâu. Hình như có một thanh niên mặc quần áo bộ đội đã đưa nó về mạn Bờ Hồ…

Đào Vân thất vọng. Kiểu mò kim đáy bể này thì đến đời mục thất cũng chẳng tìm ra. Chợt nhớ tới mấy người bạn cảnh sát vốn quen biết với ông từ lâu, Đào Vân lái xe đến đồn cảnh sát khu vực.

Đại úy cảnh sát trưởng khu vực Lê Tự Thành vừa thấy bóng Đào Vân ở cổng đã vui vẻ ra bắt tay ông:

- Lâu quá mới gặp ông anh. Tuần trước bọn tôi mới đọc phóng sự ”Trẻ con ở xóm liều” của ông anh, lý thú quá…

- Bây giờ thì tôi lại đang khổ vì bọn trẻ con đây.

Đào Vân kể lại câu chuyện thằng Tuấn bỏ nhà đi và bức điện khẩn của cô em gái. Đại úy Lê Tự Thành trầm ngâm và nói:

- Chưa rõ nguyên nhân bỏ đi của cháu. Rất có thể là cháu bị bạn bè rủ rê và lấy trộm tiền của mẹ. Tôi sẽ báo cho các đồng chí trực ban ở ga và các bến xe để ý tìm kiếm. Riêng khu vực ga Hàng Cỏ thì anh yên tâm. Bất cứ cậu nhóc nào tuổi từ mời bốn, mời lăm, dáng cao, đen, mặc quần xanh, áo trắng cũng không thể lọt qua mắt cảnh sát.

Trong khi Đào Vân bổ đi khắp nơi để dò la tin tức về Tuấn đen thì mẹ con cô giáo Thuyên đang trên đường từ quê ra Hà Nội. Suốt hai đêm liền hầu như cô không ngủ. Khi phát hiện ra Tuấn vắng nhà, tủ bị mở, một triệu đồng tiền bán lợn bị mất, cô nghĩ ngay đến bức ảnh ông Bùi Mạnh Tảo có trong túi áo Tuấn và quả quyết rằng nó đã bỏ vào Sài Gòn. Trời ơi, một tai hoạ khủng khiếp sắp giáng xuống gia đình cô. Cô sẽ mất con, và có thể tan nát cả gia đình, có thể mất tất cả. Cuộc đời sao nghiệt ngã đến thế. Gia đình đang yên ấm, mẹ con đang hòa thuận, học hành tấn tới, thì một cơn bão đen bỗng ập tới…

Với Đạt béo, việc anh Tuấn lấy trộm tiền của mẹ và bỏ nhà ra đi khiến nó nghĩ ngay tới cái giả thiết Tuấn đen có dính dáng đến một đường dây gián điệp mà trùm điệp viên rất có thể là người trong tấm ảnh nó đã đưa cho mẹ. Suốt hai đêm cả mẹ và nó trằn trọc không ngủ. Rồi vội vã thu xếp đồ đạc, gửi nhà, gửi chó, gửi gà… tất tả ra bến xe để đi Hà Nội. Một chuyến đi đầy lo ấu. Nhìn gương mặt mẹ hốc hác, đôi mắt trũng sâu buồn thăm thẳm và thỉnh thoảng lại giàn giụa nước mắt, nó thương mẹ vô cùng.

- Mẹ ơi, hay là đánh điện cho bố về. Chắc chắn bố sẽ tìm thấy anh Tuấn. - Đạt béo nói với mẹ khi chuyến xe khách Vân Đình - Hà Đông vừa vào tới bến.

- Đúng rồi. Mẹ phải đánh điện. - Cô giáo Thuyên như người chết đuối với được cọc choàng tỉnh và lôi xềnh xệch Đạt béo về phía trạm bưu điện.

- Một bức điện khẩn lập tức được gửi đi thành phố Vongagơrát, nước Cộng hòa Liên bang Nga:

“Người nhận: Anh Nguyễn Phương Tú. Mẹ con em rất cần anh. Anh về ngay. Em - Thuyên.”

Gửi bức điện đi rồi, cô giáo Thuyên bỗng thừ người ra, như vừa bị ai bắt mất hồn.

- Kìa, mẹ làm sao thế hả mẹ? - Đạt ôm lấy mẹ, lo lắng.

Cô giáo Thuyên bỗng đưa tay ôm lấy mặt.

- Đáng lẽ mẹ không nên đánh điện cho bố. Bố có biết bao nhiêu việc phải lo nghĩ… Với lại, chỉ bốn tháng nữa là bố sẽ hết hợp đồng và về nước…

- Không sao đâu mẹ. Bố chỉ bay một ngày là về đến nhà. Tìm thấy anh Tuấn rồi, bố lại sang.

- Con ơi, nhưng bố đâu có nhiều tiền… Và nếu như bố biết anh Tuấn…- Cô giáo Thuyên định nói với Đạt một sự thật, nhưng rồi cô kịp ngừng lại. Hai mẹ con lên xe ô tô buýt rồi đi bộ về nhà bác Đào Vân.

Vẫn không thấy dấu hiệu gì của Tuấn đen.

Mặc hai vợ chồng bác Đào Vân khuyên giải, cô giáo Thuyên để Đạt ở nhà với hai bác rồi lấy xe đạp phóng ngay ra ga Hàng Cỏ. Cô bổ vào các quầy bán vé và soát vé hỏi các nhân viên. Cô sục vào các ngõ ngách, các quán nước và quán cơm bình dân. Gặp đứa trẻ bán báo, đánh giày nào cô cũng níu lấy, cho đứa năm trăm, đứa một ngàn, ngọt nhạt dỗ dành, dò la chúng nó. Nhưng Tuấn vẫn bặt vô tung tích.

Mãi chín giờ tối cô giáo Thuyên mới trở về nhà, nước mắt lã chã, nói với hai bác Đào Vân:

- Ngày mai em phải đi Sài Gòn, anh chi ạ!

- Cô bình tĩnh. Anh cho đăng báo và nhắn tin trên vô tuyến truyền hình. Các chú công an cũng đang ra sức tìm kiếm giúp. Anh cũng đã điện cho cô Liên dưới Hải Phòng. Có thể cháu nó đi chơi với bạn của nó trong mấy ngày hè. Một vài ngày nữa nó sẽ về…

- Không. Em biết. Nó chẳng đi chơi với ai đâu. Em phải đi Sài Gòn tìm nó. Phải kéo ngay nó ra khỏi cái cạm bẫy ấy.

- Cạm bẫy nào? - Bác Đào Vân hỏi gặng mãi nhưng cô giáo Thuyên nhất định không trả lời.

Cho tới nửa đêm, đợi Đạt béo ngủ say, cô giáo Thuyên chui ra khỏi màn, bám cầu thang gác xép đi xuống nhà.

Bác Đào Vân vẫn đang ngồi làm việc bên bàn. Bác chăm chú viết một cái gì đó, chắc là một bài báo hay một cuốn sách.

Đạt béo đang ngủ chập chờn, tiếng cót két cầu tháng gác xép khiến nó tỉnh giấc. Có chuyện gì bí mật mà mẹ muốn nói riêng với bác Đào Vân? Thói tò mò trẻ con khiến Đạt ta bỗng tỉnh như sáo. Nó nằm dịch hẳn ra phía lan can, nhổm đầu lên theo dõi.

- Sao? Cô không ngủ được à? Cố giữ sức khỏe kẻo ốm đấy. - Bác Đào Vân dừng tay viết, quay lại nói với mẹ nó.

- Em có câu chuyện muốn nói với anh…

- Lại chuyện thằng Tuấn chứ gì? Anh đã bảo cô phải bình tĩnh và chờ đợi.

- Vâng. Nhưng đây lại là chuyện khác. Em muốn xin ý kiến anh.

- Thế thì cô ngồi xuống đây và nói đi. - Bác Đào Vân kéo ghế cho mẹ. Qua ánh sáng đèn chụp, Đạt thấy người mẹ rung từng nhịp, giọng mẹ nghẹn ngào:

- Em khổ lắm anh ạ… Cứ tưởng đã chôn vùi được quá khứ… Nào ngờ nó vẫn đeo đẳng mẹ con em…

- Chuyện thế nào, cô cứ nói thật bình tĩnh.

- Vâng… em quyết định nói tất cả sự thật với anh. - Giọng cô trở nên nghẹn ngào, run rẩy. - Chỉ có anh mới biết khuyên em phải làm thế nào. Anh ơi, anh có tin rằng thằng Tuấn không phải là con anh Tú không?

- Lại có chuyện đó nữa sao?

- Đó là sự thật anh ạ.

- Thế chú Tú có biết chuyện này không?

- Em nghĩ là anh ấy không biết. Với cả cháu Tuấn và cháu Đạt, anh ấy không hề có sự đối xử khác biệt nào. Chính vì thế mà bây giờ em càng đau khổ…

- Có một chuyện gì đó vừa tác động đến thằng Tuấn phải không?

- Vâng. Người gọi là cha đẻ của Tuấn vừa xuất hiện.

- Chà, rắc rối…- Ông ngả người sau ghế.

- Em đã chôn vùi nỗi đau này mười bốn năm rồi… Chắc anh còn nhớ Bùi Minh Tảo, gã cán bộ ở trường thương nghiệp huyện. Ngày em học ở trường sư phạm, anh ta đã theo đuổi em. Ngày ấy em còn ngây thơ và dại dột. Những lợi hứa hẹn đường mật, sự khôn khéo và sấn sổ của anh ta đã làm em khước từ tình yêu của Tú. Khi ấy Tú đang ở trong quân đội, chiến đấu ở biên giới. Một tháng Tú biên cho em tới mấy lá thư, nhưng em không trả lời. Em đã bị Tảo cho uống bùa mê. Thằng Tuấn chính là sản phẩm của sự dại dột và cả tin ấy. Nhưng Tảo là một kẻ tráo trở. Ngay sau khi em có mang cháu Tuấn một tháng thì anh ta liền bỏ rơi em, chạy theo cô Kiều Oanh… Đúng lúc em định tìm đến cái chết để giải thoát khỏi nỗi ô nhục thì Tú từ biên giới trở về. Anh ấy đã cứu vớt em, đã thực sự kéo em ra khỏi cái chết, cả về mặt thể xác lẫn tâm hồn. Một tháng sau chúng em tổ chức lễ cưới…

- Trời ơi, vậy mà tôi cứ nghĩ cái thằng Tảo ấy là một đứa cũng không đến nỗi nào. Mấy lần vào thành phố Hồ Chí Minh công tác tôi đều gặp hắn. Sau khi chuyển vào Sài Gòn, hắn bỏ cô Kiều Oanh, lấy một cô gái người Bắc di cư đã có một đời chồng. Hắn làm chủ một doanh nghiệp tư nhân lớn lắm. Gặp anh, hắn hỏi thăm cô, nói rằng từ ngày cô chuyển từ Thái Bình lên Hà Tây dạy học hắn chẳng biết tin tức gì…

- Sau mười bốn năm em cố quên anh ta, nào ngờ anh ta không để cho em yên. Đây, anh ta đã nhờ một người mang địa chỉ và tấm ảnh này đến cho thằng Tuấn…

Đạt béo thò đầu hẳn ra khỏi màn, nhòm xuống. Chà, chiếc ảnh trong túi áo anh Tuấn chính là ông ta. Thế mà nó lại cứ nghi đấy là ảnh một trùm gián điệp.

- Vậy thì nó đi Sài Gòn thật rồi. - Bác Đào Vân khẳng định.

- Em cũng tin chắc thế. Ông Bùi Mạnh Tảo đã hứa hẹn và dụ dỗ nó. Anh ơi, em làm sao sống được khi cháu Tuấn bỏ đi với con người ấy? Không, em phải giành giật lại con em. Thằng Tuấn chỉ có một người bố duy nhất là anh Tú thôi…

- Chuyện này rồi sẽ rất phức tạp. - Bác Đào Vân lắc đầu. - Chọn ai làm bố, điều này thuộc quyền cháu Tuấn. Nó đã lớn và biết suy nghĩ rồi. Vấn đề tôi lo là mối quan hệ giữa cô và chú Tú rồi sẽ thế nào?

“Không. Không thể như thế” - Đạt muốn kêu lên. Nhưng biết rằng mình đang nghe trộm chuyện người lớn, nên nó đành úp mặt vào gối, lặng lẽ để cho những dòng nước mắt tuôn chảy.