← Quay lại trang sách

Chương 5 Cuộc săn lùng Tuấn đen- Cú điện thoại sét đánh - Đảo Hòa Bình

Như một con thú vồ trượt con mồi, thấy bóng Tuấn đen từ sân ga lao qua đường, Trần Nhật và gã Mặt bánh đa vừa gọi vừa rú ga đuổi theo. Đường lúc này đã thưa người, nhưng đèn đỏ vẫn bật. Trần Nhật chửi tục một câu, phanh xe lại, nhưng Mặt bánh đa hích vào sườn gã:

- Vượt đại đi. Phải bằng mọi cách tóm lấy nó. Để sổng con mồi này thì mất toi chục cây vàng.

Nghe lời bạn, Trần Nhật mớm ga định chạy ào qua đường.

Tuýt. Một tiếng còi, rồi một cảnh sát xuất hiện ngay ở đầu xe, khoát tay đề nghị Trần Nhật đưa xe vào bên đường. “Ăn mày rồi. Xuống ngồi phía sau. Để tao”. Mặt bánh đa đã trườn lên, nắm chắc tay lái. Và chúng vù đi trong tiếng còi ré lên của người cảnh sát.

Hai gã ngoặt vào cái ngõ hẻm, nơi Tuấn đen vừa chạy vào. Ngõ tối nhập nhoạng không đủ ánh đèn, nhưng bốn mắt chúng cứ sáng rực như đèn ô tô, láo liên đảo xung quanh. Chúng đặt quyết tâm: bằng mọi giá đêm nay phải tóm được Tuấn đen. Hai gã đi ngược lại cái ngõ hẻm nơi mà lúc đó Tuấn đen như một mớ giẻ rách nằm thiếp ở góc tối của hai mảng tường. Thật hú vía. Tuấn đen không hề biết có lúc hai gã đã dừng lại chỗ hốc tường ấy, quét ánh đèn xe vào vùng tối ấy. Nhưng chính gã say rượu đã cứu thoát Tuấn đen. Gã đứng đái tồ tồ, khiến Trần Nhật chửi tục một câu rồi quay đi: ”Mẹ kiếp, lại một thằng nát rượu đái bậy”.

Giữa thành phố rộng mênh mông, tìm một chú bé, quả khó như tìm kim đáy bể. Nhưng sự đời nhiều khi có những điều rất ngẫu nhiên. Đúng lúc hai gã buôn người phóng xe ra bến xe khách phía Nam, cũng là lúc Tuấn đen đến vòi nước công cộng rũ bỏ xong cái mùi xú uế nồng nặng của gã say rượu và thất thểu đi về phía đó. Con mồi đang tự dẫn xác đến gần con thú.

Hai gã buôn người đảo ba vòng qua bến xe rồi vòng trở lại. chúng đi một vòng quanh bờ hồ Thuyền Quang, chốc chốc lại dừng xe, tìm kiếm từng gốc cây, từng chiếc ghế đá. Có khá nhiều người ngủ trên các ghế đá. Đó là những đứa trẻ lang thang, những người ăn xin, hoặc gái ăn sương. Đến chỗ nào hai gã cũng dòm vào tận mặt người ta.

- Tao nghĩ ra rồi. - Mặt bánh đa bỗng vỗ đánh bốp vào trán và nói.

- Cái gì? - Trần Nhật tò mò.

- Một cách săn mồi độc đáo và hiệu quả hơn nhiều. Tao thề với mày là sẽ tóm gọn cả lò nhà thằng nhóc này. Nó đang ở phía kia. Mày không tin tao ư? Thế thì đi với tao.

Hai gã nhảy phốc lên xe, phóng ngược con đường Bà Triệu.

Chính lúc ấy, Tuấn đen ta đang thất thểu bước trên hè đường, dưới những lùm cay. Hình như nó vừa lê bước vừa ngủ gật. Khoảng cách giữa nó và hai gã buôn người chỉ còn ba trăm mét, rồi hai trăm mét...

Trần Nhật và Mặt bánh đa phanh kít xe lại. Hai gã dựng xe dưới lòng đường rồi xăm xăm bước tới hòm điện thoại công cộng gần đó.

Tuấn đen không hề hay biết nó đang chỉ còn cách hai tên buôn người một trăm mét nữa thôi.

Tiếng chuông điện thoại như một hồi chuông cấp cứu khiến cả vợ chồng nhà báo Đào Vân và cô giáo Thuyên cũng choàng dậy. Thực ra cả nhà chưa ai ngủ. Suốt cả tối nay mọi người đã chia làm hai hướng để tìm Tuấn. Riêng hướng của bác Đào Vân còn có thêm lực lượng cảnh sát của đại úy Lệ Tự Thành hỗ trợ. Vậy mà bặt vô âm tín. Họ mới về nhà chừng hai mươi phút. Cả nhà mới chỉ nằm cho giãn lưng chưa chưa ai chợp mắt.

Quái, hơn một giờ sáng rồi sao có người còn gọi điện - bác Đào Vân nghĩ và đi lại cấm lấy ống nghe.

- A lô, có phải nhà ông Đào Vân không ạ?

- Vâng. Tôi đây. Ai gọi đấy?

- Xin lỗi ông. Chúng tôi không thể xưng danh. Nhưng xin ông hãy vui lòng nghe hết câu chuyện mà chúng tôi sắp nói đây.

- Vâng, vâng. Các ông cứ nói. Tôi nghe đây. Có phải câu chuyện liên quan đến cháu Nguyễn Đăng Tuấn không?

- Dạ, ông quả là một nhà báo sắc sảo. Số là chúng tôi tôi vừa đọc trên mục tìm trẻ lạc có lời ra của ông về cháu Tuấn...

- Nó hiện đang ở chỗ các ông ư?

- Vâng, đang ở chỗ chúng tôi.

- Chúng tôi có thể đón cháu về ngay bây giờ chứ?

Nghe nhắc đến tên con, cô giáo Thuyên rồi bác Đào Vân gái, rồi cả Đạt béo cùng vùng đậy khỏi giường, chạy lại.

- Tìm thấy cháu Tuấn rồi hả bác? - Cô giáo Thuyên nói không ra hơi. - Anh để em nói chuyện với họ xem nào? Cháu nó hiện ở đâu?

Đào Vân đưa tay ra hiệu bảo mọi người yên lặng. Vẫn tiếng từ đầu dây nói bên kia:

- Gia đình có thể đến nhận cháu Tuấn về. Nhưng không phải đêm nay mà là đêm mai. Xin nói ngắn gọn để ông biết: Chúng tôi vừa chuộc cháu Tuấn từ một ổ buôn người. Họ đang định chuyển cháu qua biên giới thì chúng tôi can thiệp kịp. Vấn đề là chúng tôi vừa phải chuộc một số tiền lớn. Vì thế chúng tôi muốn gia đình hoàn lại cho...

- Cái gì? Chuộc tiền ư?

Cô giáo Thuyên như muốn giành lấy ông nghe từ tay Đào Vân.

- Để em nói. Họ muốn đòi bao nhiêu cũng được.

Đào Vân lại gạt tay em gái.

- Các ông nói đi. chúng tôi phải nộp bao nhiêu tiền? Và nhận cháu khi nào? Ở đâu?

- Ông nghe đây. - Vẫn tiếng nói từ đầu dây bên kia. - Thứ nhất là cuộc điện thoại này chỉ chúng tôi và gia đinh ông biết. Ông không được báo cho công an. Chúng tôi luôn theo dõi mọi hành động của ông. Nếu ông sai lời hứa, chúng tôi không thể đảm bảo tính mạng của cháu Tuấn.

- Vâng, tôi xin hứa. Các ông cứ nói đi. Bao nhiêu tiền và nhận cháu ở đâu, khi nào?

- Ông có biết đảo Hòa Bình ở công viên Lê Nin không?

- Có, tôi biết.

- Vậy thì đúng mười giờ ba mươi đêm mai, ông hãy mặc một chiếc quần bò xanh, một chiếc áo phông trắng, mang theo mười triệu đồng đến đặt tại cái hốc dưới chân bức tượng thiếu nữ phía bờ đảo bên phải, nếu đi từ cầu vào đảo. Sau đó ông đi ra cổng lớn đường Nam Bộ, đợi khoảng mười lăm phút, cháu Tuấn sẽ đến gặp ông. Đó, câu chuyện mà chúng tôi muốn nói với ông chỉ có vậy. Mọi việc tùy ông định đoạt. Hoặc là đêm mai, hoặc là không bao giờ. Xin gửi lời chào và chúc ông ngủ ngon.

Đào Vân buông máy. Cả người ông run lên. Không biết ông đang lo sợ hay tức giận. Cô giáo Thuyên, rồi vợ ông, rồi Đạt béo thi nhau hỏi dồn dập. Nhưng ông không nói gì về nội dung cuộc đàm thoại. Lát sau, ông đuổi thằng Đạt đi ngủ rồi gọi vợ và em gái ra nói nhỏ:

- Rõ ràng đây là một cuộc tống tiền. Vấn đề chúng ta nên xử trí như thế nào ?

- Ta báo ngay cho công an. - Vợ ông nói. - Không việc gì mà phải mang tiền nộp cho lũ chúng nó. Đúng mười rưỡi mai anh cứ giả vờ mang một gói giấy đến điểm hẹn, và báo cho công an vây bắt.

- Em không đồng ý thế đâu. - Cô giáo Thuyên phản đối. - Tính mạng con em còn lớn gấp trăm ngàn lần số tiền đó. Em có mang theo sáu triệu. Anh chị cho em vay bốn triệu nữa. Đêm mai anh cứ mang số tiền đó nộp cho chúng để đón cháu về.

- Thôi được. Chị em cứ ngủ đi. Để tôi tính. Tôi chỉ sợ đây là một bọn tống tiền dỏm. Chúng thấy ta rao trên báo, thế là chúng chộp lấy, làm một cú tống tiền. Vấn đề là phải xác định thằng Tuấn hiện ở đâu?

- Có đúng là bọn tống tiền đang giữ nó không?

- Đúng quá đi rồi chứ còn gì nữa. - Cô giáo Thuyên nói. - Không dưng ai ngươi ta dựng ra chuyện để lấy tiền của mình. - Nói rồi cô vội vàng lôi trong túi ra một gói. - Đây, tiền của em đây. Anh chi cho em vay thêm bốn triệu. Đêm mai bằng mọi giá anh phải đi đón cháu giúp em...

Đào Vân cầm gói tiền của em gái ném vào trong tủ. Và suốt từ đó cho đến sang, ông cứ ngồi bên bàn hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Là một nhà báo sắc sảo đồng thời lại là một nhà văn từng viết nhiều cuốn sách cho thiếu nhi, từng đẻ ra hàng chục nhân vật, dựng lên hàng trăm tình huống gay cấn khác nhau, nhưng chưa bao giờ nhà văn Đào Vân lại gặp một tình huống nan giải như bây giờ. Câu chuyện tống tiền lâu nay không có gì mới mẻ. Chính ông cũng đã từng viết trong một cuốn sách về một trường hợp tống tiền. Ngay tuần trước, một tờ báo cũng đã nêu trường hợp một cậu bé vì đọc quá nhiều sách trinh thám, đã tự bịa cả một pha tống tiền khiến cho nhà giàu nọ phải thất điên bát đảo. Bản chất của tống tiền là sự đe dọa, lợi dụng tâm lý lo sợ của đối phương. Kẻ tống tiền, hoặc là đã nắm được con tin, hoặc là chỉ chơi một cú đòn gió cốt lừa được đối phương để lấy tiền. Cả hai trường hợp này Đào Vân đều không thể phán đoán nổi. Ông quen hư cấu và tưởng tượng, nhưng đến tình huống thực tế này thì ông đành phải bó tay.

Đúng mười giờ đêm, ông mặc chiếc áo phông trắng, quần bò xanh, cầm gói tiền mười triệu đồng, đi ra khỏi nhà. Ông thuê một cuộc xích lô đến trước cổng công viên Lê Nin thì dừng lại. Đồng hồ đã chỉ mười giờ mười lăm phút. Vẫn còn mười lăm phút nữa. Nếu đúng theo lời hẹn thì bọn tống tiền cũng đã đưa Tuấn đen đến khu vực cổng công viên này rồi. Nó đang ở đâu? Nó có biết suốt hai hôm nay mẹ và em nó đã khổ sở như thế nào đâu. Này đây, trên tay bác nó đang có sáu triệu đồng và bốn triệu đồng hai bác cho vay. Cả gia tài và cơ nghiệp mà bố mẹ nó dành dụm bao năm, giờ mẹ nó sẵn sàng đánh đổi để chuộc nó về.

Đào Vân lại nhìn đồng hồ. Còn năm phút nữa. Ông lững thững bước qua cầu để vào đảo Hòa Bình.

Công viên vào giờ này vẫn còn khá đông người. Những người già và các cặp bố mẹ con cái đi hóng mát đã lục tục ra về, những những cặp tình nhân thì vẫn muốn nán lại để tận hưởng không gian thoáng đãng, hơi nước mát lạnh và những làn gió đêm rời rợi. Có một cặp tình nhân đang ngồi ôm vai nhau trên chiếc ghế đá ngay phía đầu cầu vào đảo. Thấy bóng Đào Vân đi qua, người con trai khẽ ngoảnh nhìn rồi ho lên một tiếng. Đào Vân biết đó là một thứ ám hiệu. Ông yên tâm bước qua cầu vào đảo.

Có một cặp tình nhân khác ngồi tít dưới gốc cây phượng ở phía cuối đảo. Khi Đào Vân tiến tới chỗ bức tượng thiếu nữ, người con trai bỗng xòe lửa hút thuốc. Ánh lửa xòe đúng ba lần. Ám hiệu ấy khiến Đào Vân càng yên tâm hơn. Ông quay nhìn một vòng rồi bình tĩnh bước đến bên bức tượng. Quả đúng như người gọi điện thoại tối qua đã nói, dưới chân bức tượng có một hốc nhỏ bằng một viên gạch rỗng. Ông cúi xuống nhét gói tiền mười triệu đồng vào đó, rồi đứng thẳng người, rút bao thuốc từ túi áo ngực, xòe lửa châm một điếu. Lúc đó trời lặng gió mà không hiểu sao Đào Vân xòe đến que diêm thứ tư vẫn tắt. Có lẽ tay ông quá run. Ông lo mười triệu đồng ông vừa để dưới chân bức tượng kia có thể mất mà thằng Tuấn cháu ông vẫn không được về nhà.

Theo đúng như kế hoạch bọn tống tiền đã quy định, Đào Vân lững thững đi ra cổng lớn ở phía đường Nam Bộ. Ông đứng chờ thằng Tuấn.

Mười phút đã trôi qua. Mười lăm phút trôi qua.

Đào Vân đã hút đến điếu thuốc thứ ba.

Rồi hai mươi phút trôi qua. Vẫn không thấy bóng dáng Tuấn.

Đào Vân sốt ruột xem đồng hồ. Đã mười một giờ ba mười. Công viên đang chia tay những người khách cuối cùng.

Bỗng từ phía nam, một chiếc xe máy phóng lại, lượn sát người ông. Từ phía người ngồi sau xe, một vật gì trăng trắng vụt bắn vào mặt ông. Ông cúi xuống nhặt. Đó là một mảnh giấy cuộn tròn. Thư của bọn tống tiền chăng? Đào Vân mở mảnh giấy, chìa ra chỗ ánh đèn sáng.

“Chúng tôi cảnh cáo ông. Ông đã báo cho bọn CA định đưa chúng tôi vào bẫy. Hợp đồng tạm thời bị xóa bỏ. Ông hãy suy nghĩ kỹ. Nếu ông hoàn toàn thành thực, chúng tôi sẽ trao đổi tiếp, bằng không thì... good bye!”

Đào Vân bàng hoàng. Tai sao bọn tống tiền lại biết ông đã báo với các đồng chí công an để giăng bẫy chúng? Vậy thì chúng đã dẫn thằng Tuấn đi đâu?

Bỗng có một bàn tay đặt lên vai, khiến Đào Vân quay lại.

- Kìa Lê Tự Thành.

- Ta về thôi, nhà văn ạ. Chúng đã đánh hơi thấy bọn tôi nên đã không dám hành động - Đại úy Lê Tự Thành nói và chìa cho Đào Vân gói giấy. - Anh hãy cầm lại tiền. Đúng mười triệu của anh, không suy suyển đồng nào đâu.

Đào Vân nhìn Lê Tự thành hồi lâu. Ông đã nhận ra anh trong vai cặp tình nhân khi ông bước lên cầu vào đảo.

- Lúc cậu ho, mình nhận ra ngay là cậu. Không ngờ là bọn tống tiền nó cũng thính như tớ. Cung cách này các cậu phải giải nghệ mất thôi. Vừa đóng kịch mà chúng đã nhận ra thì...

- Vấn đề là cái uy của chúng tôi ghê quá. - Lê Tự Thành cười xòa. - Thôi, ta về anh ạ. Anh và gia đình cứ yên tâm, sớm muộn chúng cũng không thoát khỏi tay chúng tôi đâu...

- Nhưng còn cháu Tuấn?

Đại úy Lê Tự Thành nhún vai. chính anh cũng không thể biết Tuấn đen hiện đang ở đâu?