← Quay lại trang sách

Chương 6 Chuyến xe khách Hải Phòng - Bụi đời đất cảng - Những người bạn mới

VVụ tống tiền không thành. Sau này, bọn tống tiền cũng không có cơ hội nào để lặp lại nữa, bởi vì nhân vật con tin để mặc cả là Tuấn đen thì chúng hoàn toàn không có. Tất nhiên, nhóm cảnh sát của đại úy Lê Tự Thành cũng không còn cơ hội để tìm ra thủ phạm của vụ tống tiền. Trần Nhật và Mặt bánh đa - hai tác giả của cú điện thoại giữa đêm khuya, khi biết Đào Vân mật báo cho công an theo dõi, đã vội hủy ngay kế hoạch tống tiền của chúng.

Sự thật là Trần Nhật và Mặt bánh đa vẫn chưa tóm được Tuấn đen. Suốt mấy ngày liền chúng vẫn tăng cường lùng sục Tuấn đen khắp các hang cùng ngõ hẻm của Hà Nội, nhưng vẫn không hề thấy.

Thực ra Tuấn đen đã rời Hà Nội đi Hải Phòng. Nó nảy ra ý định đi Hải Phòng để trốn chạy bọn Trần Nhật, xuống thăm bà ngoại và dì Liên, sau đó ngược Hà Nội để đi vào Sài Gòn cũng chưa muộn. Nó tính thế.

Chuyến xe khách Gia Lâm - Hải Phòng thật là lịch sự và khởi hành rất đúng giờ. Ngồi bên Tuấn là một anh bộ đội da ngăm đen có bộ ria mép còn đầy lông mơ. Càng nhìn, Tuấn càng thấy anh bộ đội trẻ hơn cả phỏng đoán của nó lúc anh mới bước lên xe. Tuấn đoán nhà chỉ hai mươi tuổi là cùng. Bộ quân phục và ngôi sao trên mũ anh mới thế kia, chắc là anh cũng vừa mới nhập ngũ.

- Chú mày nhìn anh ghê thế.- Anh bộ đội quay sang Tuấn, cười rất hiền và véo má nó. - Ta làm quen nhau nhé. Anh tên là Triệu Tuấn.

- Thế thì trùng tên với em rồi. Em la Nguyễn Đăng Tuấn.

- Tuyệt quá. Ở đảo, các bạn anh thường gọi anh là Tuấn đen.

- Em cũng thế. Lớp em có những ba Tuấn. Tuấn sứt, Tuấn còi. Còn em là Tuấn đen. Anh là lính đảo à? Chắc là anh đang trên đường ra đảo?

- Không. Anh đang từ đảo về nhà. Đi phép mà. Đã hai năm trời ngoài đảo rồi đấy. Em có nghe nói tới quần đảo Trương Sa không?

- Anh ở đảo Trường Sa? Thích quá nhỉ. Tháng trước chúng em mới viết thư và gửi quà tặng bộ đội Trường Sa ở mãi tít ngoài khơi...

- Ừ, xa lắm. Đó là mảnh đất xa xôi nhất của Tổ Quốc nằm mãi tít ngoài biển khơi. Từ đó về đây anh phải đi mất năm ngày.

- Thế hả anh? Chà, khi nào em được ra ngoài đó nhỉ?

- Cố gắng học đi. Sau này lớn, vào bộ đội, em sẽ có dịp ra Trường Sa. Tuổi trẻ, rất cần phải đi tới những nơi như thế. Tất nhiên, đó không phải là vùng đất du lịch. Chỉ những ai dũng cảm, không sợ gian khổ mới tới đó được.

- Anh kể cho em nghe đi!

- Có nhiều chuyện đáng nói lắm. Nhưng có lẽ anh sẽ bắt đầu bằng một loài cây mà chỉ có đảo Trường Sa mới có, ấy là cây phong ba...

Câu chuyện về Trường Sa đang tới lúc cuốn hút nhất thì có năm thanh niên vẫy xe lên ngang đường làm gián đoạn. Cả anh bộ đội và Tuấn cùng quay nhìn về phía gã thanh niên mặc áo phông Thái, tay cầm một chiếc cặp đang huơ lên:

- Xin mời quý khách hãy tạm giải lao để thư giãn tinh thần. - Vừa nói gã vừa xòe ra ba quân bài tú-lơ-khơ mới cứng. - Đây là ba quân át-cơ, át-bích và át-nhép mà ai cũng biết. Xin mời các vị hãy đặt tiền vào quân đỏ. Đặt bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Tiền vào quân đen thì thuộc nhà cái. Đaaay hoàn toàn không có chuyện phù phép mà chỉ là chuyện nhanh tay nhanh mắt, một trò giải trí và thư giãn tinh thần. Nào, xin mời quý vị cùng chơi...

Gã ngồi xuống và thoăn thoắt giăng ba quân bài trên sàn xe.

Một người mặc bộ quần áo bộ đội nhàu nhĩ, đội mũ cối sùm sụp ngồi ké bên anh Tuấn từ lúc nào vội hưởng ứng ngay:

- Tôi chơi. Ăn ít thôi nhé. Đặt năm ngàn cho quân át-cơ đây.

Tờ năm ngàn vừa đặt xuống, quân bài liền được đặt lên. Đúng là quân át-cơ.

- Chơi tiếp mười ngàn. - Người đội mũ cối hí hửng lấy năm ngàn từ tay gã áo phông Thái rồi gộp với năm ngàn của mình, đặt tiếp.

Lại quân át - cơ.

Cứ thế người đội mũ cối được liền năm ván. Ván cuối cùng anh ta đặt hẳn một trăm ngàn và thắng rõ đậm.

Anh bộ đội Tuấn thấy ngứa ngáy. Anh thò tay vào túi áo lấy tiền. Tuấn đen vội ngăn anh lại, ghé tai anh nói nhỏ:

- Đừng anh. Họ chơi trò bịp đấy. Người đội mũ cối ngồi cạnh anh là gã cò mồi.

- Không sao.... Cứ để anh chơi - Anh Tuấn khẽ đẩy Tuấn đen ra, vẻ đầy tự tin. - Ở ngoài đảo không có cái trò này. Để anh chơi một vài ván tiêu khiển.

- Đừng anh. Họ sẽ lấy hết tiền của anh mất. - Tuấn đen cố can ngăn. Nó bỗng nhớ lại câu chuyện bố Tú bị lừa mấy năm về trước. Hồi ấy bố vẫn còn ở bộ đội. Một sáng về phép, đến bến xe, có kẻ đến gạ bố muia một mảnh vải tuýt - xi với giá rất rẻ. Bố nghĩ đến món quà tặng mẹ liền đếm tiền mua ngay. Về đến nhà giở ra, hóa ra là một miếng chăn rách. Hôm ấy mẹ tiếc tiền, ức đến phát khóc, còn bố con Tuấn thì ôm nhau mà cười đến đau bụng. Bọn lừa đảo tinh vi đến mức ấy là cùng, mảnh vai tuýt - xi cầm trên tay rồi mà chũng vẫn tráo miếng chăn rách thay vào được.

Nguy rồi. Anh Tuấn bị thua liền ba ván. Rõ ràng anh chỉ đúng quân đỏ nhưng gã mặc áo phông Thái đã tráo quân đen vào ngay. Cay cú quá, anh Tuấn móc cả nắm tiền còn trong túi đặt cửa. Tuấn đen căng mắt nhìn. Nó nhận ra quân đỏ ở phía bên chân trái gã áo phông Thái.

- Đặt vào cửa kia. - Nó bảo anh Tuấn và xoài người chặn bàn tay nhỏ bé của mình lên quân bài.

- Thằng nhóc. Ai cho mày xía vào.

Một cái tát trời giáng nhằm đúng vào mặt Tuấn đen khiến nó ngã chúi xuống sàn xe, quân át -cơ từ tay nó bật ngửa lên.

Nhanh như chớp, anh Tuấn dướn người lên, đưa tay tóm gọn cổ tay thằng áo phông Thái vặn một vòng.

- Ông có quyền gì mà đánh thằng bé? - Mắt anh Tuấn long lên nhìn xoáy vào mặt gã bạc bịp.

Thằng đội mũ cối, rồi ba thằng đồng bọn nữa cùng xô đến đứng bao quanh anh Tuấn. Rõ ràng bây giờ chúng đã lộ mặt là một bọn cò mồi và lừa đảo.

- Mày định làm gì? Khôn hồn thì ngồi xuống. - Thằng đội mũ cối nói rít qua kẽ rằng, vết sẹo chéo qua má gã giần giật như một con giun đang động đậy.

- Chúng mày đánh trẻ con là hèn. Có dám thì hãy đụng vào tao đây. - Anh Tuấn ưỡn ngực đầy thách thức và gọi với lên. - Bác tài ơi. Xin dừng cho một chút. Chúng tôi xuống đây. - Rồi anh nhìn bốn năm thằng bạc bịp.- Để khỏi phiền hành khách, chúng ta hãy xuống ngang đường kia nói chuyện với nhau.

Cả xe cùng nhao nhao ủng hộ anh Tuấn và khuyên bọn bạc bịp không nên gây gổ. Cả bốn năm thằng cùng nhìn nhau. Hình như chúng đã đoán anh Tuấn có võ. Hình như chúng đã nhìn thấy khẩu súng ngắn anh Tuấn dắt bên hông.

- Thôi, không dây với nó. Hãy để cho mày nợ cái gáo cho đến hết kỳ trả phép.- Thằng đội mũ cối hất hàm ra hiệu cho đồng bọn. Và chúng cùng rút ra phía cửa xe, nhảy xuống đường.

Tuấn đen bị sái quai hàm tí chút, nhưng không sao. Cuộc gặp gỡ tình cờ trên xe đã giúp nó có một người bạn mới. Anh Triệu Tuấn quê ở Thủy Nguyên. Làng anh ở bên sông Bạch Đằng. Bằng tuổi Tuấn đen anh đã bơi lặn hàng giờ liền dọc ngang dòng sông, vì thế vừa tốt nghiệp phổ thông anh đã gia nhập quân đội và được tuyển làm lính canh giữ đảo Trường Sa. Anh Tuấn bảo, nghỉ hết mười ngày phép, anh sẽ lại ra đảo.

- Có khi vào dịp đó em cũng sẽ đi Sài Gòn. - Tuấn đen nói. - Anh đi tàu từ Hà Nội vào Nha Trang phải không? Em sẽ đợi anh ở ga Hà Nội rồi cùng đi.

- Nhất trí thôi. Nào, chúng ta hẹn gặp nhau ở Hà Nội.

Triệu Tuấn lấy giấy viết cho Tuấn đen địa chỉ nhà một người quen ở Hà Nội. Hai anh em dắt nhau đi ăn kem rồi chia tay ở vườn hoa trước cửa Nhà hát lớn Hải Phòng.

Tuấn đen hỏi thăm đường ra ga để đến nhà dì Liên.

Con đường từ ga để đến nhà dì Liên đây rồi. Cảnh vật không có gì thay đổi so với lần mẹ đã dẫn nó và Đạt béo xuống Hải Phòng. Tuấn đen đếm đúng hai cây cột điện và rẽ trái. Tự nhiên trống ngực nó đập thình thình. Rất có thể nó sẽ gặp mẹ và Đạt béo ở đây. Nếu đúng vậy thì sẽ xử lý ra sao? Xin lỗi mẹ và cùng mẹ trở về nhà ư? Hủy bỏ cả kế hoạch để vào Sài Gòn tìm ông Bùi Mạnh Tảo ư? Thôi, đành vậy. Mình sẽ xin lỗi mẹ, xin lỗi bà ngoại và dì Liên. Mấy ngày lang thang vừa rồi có lúc mình đã ao ước được gặp mẹ và xin được mẹ tha thứ là gì. Tuấn đen quả quyết đi vào khu nhà tập thể.

Nhưng kìa, khu nhà ngói một tầng đã bị san ủi không còn dấu vết gì. Một chiếc máy đóng cọc đang thình thình nện những nhát búa xuống những chiếc cọc bê tông dài. Người ta đang xây dựng ở đây một khu nhà cao tầng hoặc một nhà máy lớn. Dì Liên và bà ngoại đã chuyển đi nơi khác rồi.

Tuấn đen biết nó khó lòng tìm thấy nhà dì Liên giữa thành phố cảng rộng mênh mông này. Chiều muộn rồi. Đi đâu?

Chưa bao giờ Tuấn thấy cô đơn, bé nhỏ như lúc này. Dù sao ở hà Nội nó vẫn thấy quen thuộc và tự tin hơn. Bờ Hồ, công viên Lê nin, ga Hàng Cỏ...d ẫu không phải là nhà, nhưng ban đêm vẫn là nơi trú ngụ yên ổn cho nhữnh kẻ lang thang cơ nhỡ. Còn ở Hải Phòng này, ngoài nhà dì Liên trước đây, nó chưa hề biết đến một nơi nào.

Bằng mọi giá phải về ngay Hà Nội - Tuấn đen quyết định. Nó vừa đi vừa chạy về phía bến xe.

- Ê, thằng nhóc. Hóa ra trái đất tròn. Không ngờ kẻ cắp bà già lại gặp nhau, há há...

Tuấn bủn rủn suýt ngã ngửa khi nghe thấy giọng nói của thằng đội mũ cối chơi bạc bịp trên xe ô tô ban trưa. Nó càng kinh hoàng hơn nữa khi nhận ra cả năm gã thanh niên trong cùng hội đang đứng dàn hàng ngang trước mặt nó. Phen này thì không thoát khỏi đòn hội chợ của bọn chúng rồi - Tuấn đen thầm nghĩ và nó phác nhanh một tình huống đối phó. Nó đảo mắt sang hai phía để tìm một chú công an hay một anh bộ đội nào đó ở gần để nhờ cứu giúp. Nhưng cả bến xe vắng ngắt. Đã hết giờ xe chạy rồi.

Như một con thú bị đuổi cùng đường, Tuấn đen đành đối diện với năm gã thanh niên, chấp nhận một cuộc tử chiến. Nó đứng choãi chân ở thế tấn, một tay giữ chặt túi tiền trong quần, một tay thu lại hình nắm đấm, mắt gườm gườm lì lợm và quyết tử.

Năm gã thanh niên bỗng cười phá lên

- Giỏi. Thằng này chịu chơi lắm. Gã mặc áo phông Thái nói. - Giá có thằng bộ đội đi cùng mày thì chúng tao sẽ trị cả một thể. Nhưng một mình thì chẳng bõ bẩn tay. Ê, bọn chúng mày đâu, lại đây. - Gã quay lại, vừa gọi vừa vẫy tay ra hiệu.

Từ trong nhà chờ bến xe, ba thằng nhóc tuổi choai choai như Tuấn đen chạy ra. Một thằng béo ục ịch, tướng như Tru Bát Giới. Một thằng cao gầy, đen cháy như củ tam thất. Thằng còn lại cao to hơn cả nhưng chân lại đi cà nhắc.

- Chúng mày hãy nhìn rõ thằng này. - Gã mặc áo phông Thái chỉ vào Tuấn đen, nói với ba thằng nhóc.- Nó là một tay chôm chỉa có hạng của Hà Nội vừa lẻn xuống Hải Phòng. Trưa nay, trên xe khách, nó đã cuỗm của bọn tao mấy xập. (1) Bây giờ tao cho chúng mày đòi lại, bằng mọi cách bắt nó phải nôn ra. Nhìn vào mấy cái túi áo, túi quần của nó kia kìa! Có đúng là cồm cộm tiền không? Nào, xông lên đi. Chúng tao làm trọng tài.

Lời vu cáo của gã mặc áo phông Thái thật bỉ ổi và thâm độc. Gã muốn “tọa sơn quan hổ đấu” (ngồi trên núi xem hổ đánh nhau), muốn xúi ba thằng nhỏ làm thịt mình đây - Tuấn đen nghĩ vậy và nó lấy hết sức can đảm đón đợi một cuộc đấu không cân sức.

Năm gã thanh niên đứng vỗ tay đánh nhịp. Ba thằng nhóc, mặc dù không hiểu mô tê gì, nhưng nghe gã mặc áo phông Thái ra lệnh cũng đành miễn cưỡng vào cuộc.

Bình thường, một mình chấp ba thằng nhóc kia, Tuấn đâu có ngán. Thằng béo bệu Trư Bát Giới chỉ là một bị thịt, cho một quả móc hàm là lăn đùng ra ngay. Thằng chân tập tễnh thì lại càng không sợ. Đã một phát vào cái chân cà nhắc là năm quay đơ. Còn thằng cao gầy đen cháy thì mùi mẽ gì. Chỉ cần lừa miếng, áp sát, túm chặt ngang lưng, thít mạnh là ngã ngửa. Nhưng thắng được ba thằng nhóc này thì lại còn nguy hiểm hơn là thua. Năm gã cờ bạc bịp kia sẽ không để cho Tuấn yên. Và lúc đó mới bắt đầu trận đòn chí mạng. Không, Tuấn chả chơi. Dại gì mà thí mạng. Ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn.

Tuấn đen quay lại phía sau để xác định hướng. Rồi nó giả vờ tiến lên. Thằng đen cháy bị thằng Trư Bát Giới đẩy phía sau, nhảy cẫng lên một bước. Nó lao cả cái đầu nhọn vào người Tuấn. Tuấn né người, khiến nó mất đà, ngã chúi. Nhanh như cắt, Tuấn đá dứ một phát về phía thằng Trư Bát Giới. Thằng này hoảng quá, ôm chặt lấy thằng chân tập tễnh. Thừa lúc đội hình chúng rối loạn, Tuấn ta quay đầu, co cẳng chạy.

Tiếng la hét và tiếng bước chân rình rịch chạy đuổi theo. Mặc. Tuấn vắt chân lên cổ mà chạy. May quá. Một chú công an từ đâu bỗng chạy bổ ra, chặn đường. Tuấn chui qua nách chú công an, chạy miết. Thế là thoát nạn.

Tuấn đen chạy mịt mù trên đường phố. Mặc những ánh đèn màu mời gọi, mùi bánh phở thơm lừng quyến rũ, mùi chả nướng làm tứa nước miếng và cồn cào gan ruột. Cho tới lúc không còn thở được nữa thì nó dừng lại. Hóa ra nó đang đứng trước một dòng sông.

Chà, dòng sông mới rộng làm sao. Từ nơi nó đứng, nhìn hút tầm mắt mới tới bờ bên kia, nới nhaps nháy những ánh đèn và xanh đen một vệt cây. Và kìa, xuôi vài trăm mét về phía tay phải nó, là cả một thành phố nổi, rực rỡ ánh đèn. Nó bỗng reo lên khi nhận ra những con tàu lừng lững như những tòa nhà năm sáu tầng, con tàu nào cũng tua tủa cần cẩu, chói người ánh điện. Đúng là bến cảng đây rồi, cửa bể đây rồi. Anh Triệu Tuấn bảo, nhà anh ở phía Thủy Nguyên bên kia. Và những chiếc tàu ngoài đảo Trường Sa của anh chăc cũng giống như những con tàu kia. Chao ơi, giá mình được đi theo anh Tuấn, giá mình được lên những con tàu kia đi ra đại dương một lần thì cũng sướng cả một đời...

Tuấn đen ngồi bệt xuống bờ sông, đờ đẫn ngắm mãi bến cảng và những con tàu. Gió biển lồng lộng, mệt và đói làm cho nó thiếp đi.

- Này cháu...?

Có tiếng ai đó văng vẳng bên tai. Tuấn đen cố vùng cưỡng lại cơ mê ngủ, nhưng phải một lúc sau nó mới tỉnh hẳn. Nó nhận ra một người đàn ông râu ria lởm chởm đang đỡ lấy vai nó.

- Cháu đừng sợ... Bác làm nghề đánh cá ở khúc sông này. Thuyền của bác kia. Bác đã thấy cháu ngay từ khi neo thuyền để chuẩn bị bữa cơm tối. Bác biết cháu rất đói và mệt. Bác cũng có một thằng con bằng tuổi cháu đang ở dưới thuyền. Nào... Xuống thuyền cùng ăn cơm với nhà bác đi. Ăn cơm rồi cũng nghỉ lại dưới thuyền của bác...

Giọng người đàn ông thật tình cảm và chân thành. Tuấn xét nét nhìn ông, rồi nhìn xuống con thuyền đang neo gần chỗ nó ngồi. Cả người đàn ông và còn thuyền đều mộc mạc, gần gũi, không một chút gì xa lạ. thậm chí lúc choàng tỉnh nó còn tưởng lầm người đàn ông này là bố Tú của nó. Cũng gương mặt vuông chữ điền như thế, cũng giọng nói ấm và trầm như thế. Còn con thuyền với ánh lửa bập bùng trong khoang kia, sao gợi nhớ không khí gia đình đến thế. Nó như nhìn thấy nồi cá đang kho trên bếp, nồi cơm trắng ngào ngạt. Ôi, giá như người đàn bà đang ngồi bên bếp lửa kia là mẹ Thuyên của nó. Và thằng bé đang lúi húi dọn mâm kia là thằng Đạt của nó. Nó sẽ ào xuống sà vào lòng mẹ, ôm chầm lấy em và đánh chén một bữa ngon lành...

- Nào cháu. Xuống thuyền đi. Ngồi mãi trên này, sương xuống lạnh thì ốm đấy. - Người đàn ông giục và đỡ nó dậy.

Trong óc Tuấn chit vụt lên những hình ảnh bọn mẹ mìn và ma cô bắt cóc trẻ con. Bọn chúng cũng có một chiếc thuyền như thế kia. Trẻ con vừa bước khỏi bờ lên thuyền là thuyền dong ngay ra cửa biển...

- Không, Ông không được đụng đến người tôi.- Tuấn ta bỗng cúi xuống, tuột khỏi tay người đàn ông. Rồi nó quay ngoắt, phóng thẳng, để mặc người đàn ông tốt bụng đứng buông tay và trút một tiếng thở dài.

Cả một ngày chạy trốn, trốn cả những kẻ xấu và những người tốt, cho đến mãi nửa đêm, Tuấn đen vẫn không thể tìm thấy một chỗ nào yên ổn để trú qua đêm. Từ hôm bỏ nhà ra đi nó chưa hề khóc. Nhưng đêm nay, khi một mình vừa đói vừa mệt, lang thang trên khắp các phố cảng, thì nó lại không thể cầm được nước mắt. Nó khóc vì ân hận nỡ ăn cắp tiền của mẹ, bỏ nhà ra đi. Khóc vì tủi cực, bơ vơ một mình nơi đất lạ.

Khi cả thành phố đã ngủ say, cũng là lúc Tuấn đen lê chân tới một vườn hoa. Có hai, ba người đang nằm ngủ trên các ghế đá. Vẫn còn những ghế đá khác chưa có ai nằm. Tuấn mệt lắm. Chỉ cần ngả người trên ghế đá là nó có thể làm một giấc đến sáng. Nhưng nó không có quyền phiêu lưu như thế. Trong người nó vẫn còn gần một triệu đồng. Nói đúng hơn là nó mới tiêu hết ba mươi bảy nghìn. Vẫn còn hai bọc, bọc trong túi quần đùi gần chín trăm nghìn đồng. Và bọc kia sáu mươi ba nghìn đồng. Nằm trên ghế đã mà ngủ thì có khác nào mang nộp tiền cho bọn trấn lột.

Nó ngước nhìn lên vòm cây. Kia rồi, có một cây xà cừ lớn, tán lá um tùm. Chỉ có trèo lên đó mới mong bảo quản được số tiền trong người. Phải bằng mọi giá giữ lại số tiền cho mẹ, nếu nó không vào được Sài Gòn.

Dồn hết sức, Tuấn cố ôm lấy thân cây, leo lên. Mấy lần nó suýt tuột tay, nhưng rồi cũng lên tới chỗ chạc hai được. Ô kìa, một cái chạc ba nằm ngả như một cái ghế bành ở cành cây lớn! Nó lên ra nằm thử. Tốt quá. Hệt như nằm trên chiếc đi văng ở nhà bác Đào Vân. Lại có cả một cành cây xoải ra ở phía trên để đu hai tay cho khỏi ngã. Để chắc chắn, nó lấy chiếc khăn mùi xoa buộc chặt một cổ tay vào cành cây. Như thế, nếu trở mình là nó biết ngay. Xong xuôi, nó kẹp thật chặt hai chân vào thân cây lớn.

Thế rồi, nó không biết trời đất gì nữa.

Trời sáng dần, rồi sáng hẳn.

Nhưng Tuấn đen đâu có hay biết gì. Nó mơ thấy những làn tóc của mẹ xòa xuống mặt nó. Nó mơ thấy Đạt béo đang nằm đè lên người nó mà cười khanh khách.

- Kìa Đạt, không được đùa dai. Hãy buông tao ra. Tao mách mẹ bây giờ. Mẹ ơi... thằng Đạt... Mẹ... Mẹ...

Tuấn đen ú ớ gọi mẹ. Rồi nó từ từ mở mắt.

Không phải thằng Đạt, mà là thằng béo Trư Bát Giới từng xông vào đánh nhau với Tuấn ở bến xe chiều qua. Nó đang đè lên người Tuấn, một tay giữ chặt người Tuấn, một tay ôm lấy thân cây. Dưới đất có thằng đen cháy và thằng cà nhắc. Hai thằng dang đứng đan tay vào nhau, sẵn sàng đỡ Tuấn, nếu nó rơi từ trên cây xuống.

- Túm chặt lấy cành cây không có ngã bây giờ. - Thằng béo quát vào tai Tuấn như ra lệnh.- Cậu liều quá, sao lại leo lên cây mà ngủ? Tớ lên để đánh thức cậu dậy, chứ không có ý định gì đâu. Đừng sợ. Ôm lấy người tớ cho khỏi ngã...

Tuấn ta ngoan ngoãn làm theo lệnh của thằng béo. Chiếc khăn buộc tay Tuấn vào cành cây được cởi ra. Thằng béo đỡ Tuấn ngồi dậy. Dưới đất, thằng đen cháy và thằng cà nhắc đứng sát vào thân cây, lấy vai làm thang đỡ cho hai đứa bước xuống.

Tuấn đã hoàn toàn lọt giữa vòng vây của ba thằng từng xông vào tử chiến với nó chiều qua.

- Chúng mày lại định đánh tao nữa phải không? - Tuấn lùi lại, giữ thế thủ ngay khi vừa chạm chân xuống đất.

- Quên chuyện ấy đi.- Thằng béo vỗ vào vai nó. - Hôm qua, sau lúc cậu chạy đi, chúng tớ mới biết cậu cũng cùng cảnh như chúng tớ...

Thằng đen cháy nói:

- Bọn cờ bạc bịp xúi chúng tớ đánh cậu, chứ chúng tớ đâu có muốn. Thôi, xí xóa. Cậu dám ngủ suốt đêm trên cây, chúng tớ thực sự kính nể...

Thằng cà nhắc phụ họa:

- Lúc thằng Chiến bệu trèo lên, chúng tớ chỉ lo cậu giật mình rơi xuống đất thì khốn... Này, hay vào cùng nhóm với bọn này. Đằng ấy cũng lang thang không nhà như chúng tớ phải không?

Tuấn ta không ngờ cuộc gặp những kẻ từng là đối thủ của mình lại xoay chuyển theo một tình huống quá hữu hảo như vậy. Nó cảm động chớp chớp đôi mắt và nói:

- Có thật các cậu muốn chơi với chúng tớ không?

Cả ba cùng chìa tay ra:

- Tớ là Chiến bệu.

- Tớ là Kha kều.

- Còn tớ là Huy cà nhắc. Tớ với Kha kều làm nghề đánh giày, còn Chiến bệu làm trong tổ bán báo “Xa mẹ”. Địa chỉ của chúng tớ: Hà Nội - Hải Phòng.

Đến bây giờ Tuấn mới để ý đến những thứ đồ nghề của ba đứa đang để dưới gốc cây: Hai cái hòm gỗ nhỏ có quai xách và một chiếc cặp kẹp sách báo.

Tuấn lần lượt bắt tay từng đứa.

- Tớ là Tuấn, nhưng thường gọi là Tuấn đen.

- Hay qua. Tuấn đen, một cái tên cực kỳ. - Chiến bệu vừa cười vừa nắm lấy hai bàn tay Tuấn. - Nào bây giờ chúng ta cùng đi ăn sáng. Tớ đoán cậu đang đói meo lên rồi. Sáng nay tớ sẽ khao tất cả. Mỗi đứa một chiếc bánh mì...

- Nhưng mà tớ phải về Hà Nội. - Tuấn lưỡng lự.

- Thì chúng mình cũng sẽ về Hà Nội bây giờ. - Huy cà nhắc nói. - Ăn sáng xong rồi chúng ta cùng về. Chúng tớ sẽ đưa cậu về bằng đường tàu hỏa không mất tiền...

Tuấn không ngờ số phận run rủi đã đưa đến cho nó những người bạn mới, những ngời bạn thực sự tốt mà sau này, dù ở đâu, làm gì, nó vẫn không thể nào quên...