← Quay lại trang sách

Chương 12 Chiến công của Đạt béo - Cuộc hội ngộ lý thú - Lá thư gửi năm 2000

Cả nhà bác Đào Vân, và nhà cô giáo Thuyên lại chia nhau đi khắp ngả để tìm kiếm Đạt béo.

Lực lượng công an thành phố, các phương tiện thông tin đại chúng tiếp tục phối hợp tích cực với gia đình để tìm kiếm. Riêng nhóm bán báo và đánh giày của Chiến bệu, Kha kều và Huy cà nhắc có thêm hỗ trợ hầu hết của bọn trẻ lang thang trong thành phố cùng tìm kiếm giúp. Đạt béo trở thành đối tượng quan tâm của bao nhiêu người.

Nhưng, oái oăm thay, Đạt béo không hề biết nó đang trở thành một nhân vật quan trọng đến mức ấy. Nó vô tư đến mức, ngay đêm thoát khỏi bãi rác trở về thành phố, nó đã nằm khoèo trong trạm điện thoại ở ngã tư phố Bà Triệu, ngủ một giấc ngon lành. Mộy chục chú muỗi cỡ bự đến hỏi thăm nó. Cũng mặc. Sức nóng ngột ngạt trong chiếc quầy kính làm khắp người nó tóa mồ hôi hột. Cũng mặc. Nó ngủ ngon lành như trong đời chưa bao giờ nó được ngủ như thế.

Sáng bạch, mà Đạt béo vẫn ngủ lăn lóc. Cho đến khi, một cô gái trẻ, khách hàng đầu tiên trong ngày của trạm điện thoại, đột ngột mở cửa để vào gọi điện khẩn cấp. Cô kêu rú lên, khi nhìn thấy một thằng bé, mình trần như nhộng, nằm còng queo trong trạm.

- Có việc gì thế cô? - Anh công an đi tuần tra buổi sáng vội chạy lại.

Cô gái không thể nói lên lời. Cô ú ớ chỉ về chỗ trạm điện thoại công cộng rồi ù té chạy.

Anh công an lập tức chạy đến trạm điện thoại. Té ra là Đạt béo. chú nhóc được đánh thức dậy và đưa thẳng về trụ sở của Đội cảnh sát giao thông thành phố.

Đạt béo không hề tỏ ra sợ hãi. Trái lại nó cảm thấy thích thú và yên tâm khi thấy các chú công an đối xử với nó rất ân cần.

- Tên cháu là gì?

- Dạ, cháu là Nguyễn Tiến Đạt, tên thường gọi là Đạt béo.

- Bố mẹ cháu tên là gì?

- Mẹ cháu là cô giáo, tên Đào Thị Thuyên. Bố cháu tên là Nguyễn Phương Tú, hiện đang đi lao động hợp tác ở Liên Xô

- Nhà cháu ở đâu?

- Dạ, cháu ở xa lắm. Mãi tận Vân Đình. Mẹ cháu dạy học ở trường tiểu học chuyên Ứng Hòa…

- Vì sao cháu lại lạc ra mãi đây?

Không còn đắn đo gì nữa, Đạt kể lại đầu đuôi câu chuyện phiêu lưu của nó những ngày qua. Chú công an ngồi nói chuyện với nó vừa ghi chép vừa gật gù liên tục.

- Khá lắm. Chú tin những điều cháu nói. - Chú công an xoa đầu Đạt béo. - Về cái ổ buôn người ở bãi rác, các chú cũng được cơ sở báo cáo. Cháu là một nhân chứng đáng tin cậy. Ngay ngày mai, công an thành phố sẽ đến thanh toán cái ổ rác, xử lý thích đáng gã Kỳ Dị… Riêng về vụ trấn lột xe đạp, các chú muốn cháu đi cùng các chú để nhận mặt kẻ trấn lột, được không?

Đạt béo lấy làm tâm đắc lắm. Nó quăng bộ quần áo lưu cữu, nhớp nháp, mặc vào người bộ cánh mới toanh do các chú công an vừa mua cho, mắt lúc nào cũng mở tròn xoe nhìn vào chiếc màn hình ti vi.

Chiều hôm ấy, hai chú công an được phân công đưa Đạt béo ra khu phố Thuyền Quang để nhận mặt bọn trấn lột. Cả hai chú công an đều mặc thường phục, giả làm hai thanh niên chơi bời lang thang. Đạt béo đi theo sau, hệt như một nhóm bụi đời.

Có một nhóm trẻ con bán báo và đánh giày cùng đi tơi. Đó chính là nhóm Chiến bệu, Kha kều và Huy cà nhắc. Suốt từ hôm đưa Tuấn đen lên tàu cùng với anh Tuấn bộ đội Trường Sa, nhóm Chiến bệu vẫn không lúc nào lơ là việc tìm kiếm Đạt béo. Nhác thấy một đứa trẻ đi với hai thanh niên thơ thẩn bên hồ, Chiến bệu đã thấy ngờ ngợ. Nó mở tờ báo đã cũ mèm ra, giở đúng mục tìm trẻ lạc, nhìn chăm chắm vào tấm ảnh Đạt béo.

- Đúng là thằng Đạt kia rồi, chúng mày ơi. - Chiến bệu nháy Kha kều và Huy cà nhắc lại cùng xem lại tấm ảnh. - Thằng nhóc đi với hai gã thanh niên kia đúng là Đạt béo rồi.

- Ừ trông giống hệt như trong ảnh. - Huy nói. - Nhưng sao nó ăn mặc sang trọng thế. Lại đi với hai gã thanh niên nữa nhỉ?

- Tao nghi lắm. - Kha lắc đầu. - Không đời nào thằng Đạt lại dám đi nghênh ngang thế kia.

Chiến bệu nói nhỏ vào tai hai thằng bạn, rồi nó chạy vụt lên.

- Đạt béo! - Chiến khẽ gọi, để thăm dò.

Nghe tiếng người gọi đúng tên mình, Đạt ta liền quay phắt lại. Nó nhình Chiến bệu trừng trừng:

- Đằng ấy sao biết tên mình?

Ôi đúng trăm phần trăm rồi. Ba đứa cùng quây tròn lấy Đạt béo. Chiến bệu gí tờ báo vào mặt nó:

- Chúng tớ đi tìm cậu mấy hôm nay rồi. Chúng tớ là bạn của Tuấn đen…

- Có đúng là cậu bị trấn lột chiếc xe đạp mi ni Nhật màu xanh phải không?- Huy vỗ mạnh vào vai Đạt mừng rõ.

- Đúng rồi. Thế anh Tuấn tớ ở đâu? Chiếc xe đạp của tớ đã tìm thấy chưa? - Đạt béo cũng vui mừng không kém. Chỉ liếc qua, nghe câu chuyện của bọn Chiến bệu, Đạt đã tin ngay họ đích thực là bạn của anh Tuấn rồi.

Hai chú công an từ nãy vẫn đứng tách ra, lắng nghe theo dõi câu chuyện của những đứa trẻ, giờ mới tiến đến gần cả bọn.

- Chào các cháu.

Kha kều ngẩng lên. Nó chợt à lên, mừng rỡ:

- Ôi, chú Hoạt. sao hôm nay chú lại ăn mặc như thế này?

Chú Hoạt đưa tay lên miệng ra hiệu cho bọn trẻ nói nhỏ thôi.

- Chú với chú Thắng đây đang cùng với Đạt đi làm nhiệm vụ. Lúc nãy các cháu nói đã phát hiện ra chiếc xe đạp mi ni của Đạt phải không?

- Dạ vâng. - Chiến bệu nhanh nhau. - Chúng cháu đã đến tận sào huyệt của bọn trấn lột. chúng nó có năm tên…

- Có cả hai ả chuyên chứa đồ trấn lột nữa. - Huy bổ sung.

- Chiếc mi ni Nhật màu xanh của Đạt vẫn còn để ở nhà mụ. - Kha kều khẳng định.

Đạt béo sướng tê người. Nó không ngờ lại có thêm người cùng giúp để tìm lại chiếc xe đạp cho chị Hạnh.

- Các cháu ơi. Chúng ta phải đến tận sào huyệt để tóm gọn lũ trấn lột.

- Vâng. Chúng cháu sẽ đưa các chú đến tận nơi. - Cả bọn Chiến bệu đều sốt sắng.

Chú Hoạt rỉ tai trao đổi với chú Thắng, rồi nó với lũ trẻ:

- Cám ơn các cháu. Như thế là chúng ta sắp phá tan một ổ chuyên ăn cắp và trấn lột nữa rồi. Bây giờ mời tất cả các cháu cùng về chỗ đơn vị với các chú. Rồi chúng ta cùng bàn kế hoạch triển khai.

Đạt béo cùng cả bọn Chiến bệu sung sướng lắm. Chúng nhảy chân sáo trên đường và cùng mường tượng đến giờ phút trọng đại mà chúng sắp được tham gia.

Tiếng chuông cửa reng reng liên hôi khiến cả nhà bác Đào Vân đang ăn dở bữa cơm cũng buông đũa. Ai gọi chuông mà hối thúc thế nhỉ? Tuấn đen là người bật dậy đầu tiên. Nó nhìn hai bác Đào Vân, nhìn bố mẹ, rồi vội lao ra cửa.

Kìa, Chiến bệu và Kha kều, những thằng bạn mà nó luôn nhắc với bố Tú suốt cả ngày hôm nay, khi hai bố con lai nhau đi tìm Đạt.

Tuấn đen vội mở cửa, ôm chầm lấy hai bạn.

- Thằng Huy đâu? Suốt ngày hôm nay bố con tớ đi tìm các cậu.

- Chúng tớ mang tin vui đến cho cậu đây.

Cả nhà cùng vây lấy Chiến và Kha.

- Các cháu tìm thấy Đạt rồi phải không?

- Đạt đang ở đâu hả các cháu?

Cả nhà thi nhau hỏi dồn dập. Chiến bệu và Kha kều chỉ tủm tỉm cười gật đầu. Rồi Chiến bệu đến bên cửa sổ mở toang cánh cửa, chỉ xuống dưới sân:

- Các bác hãy nhìn xem, ai đang ở dưới kia.

Mọi người đều nhìn xuống: Dưới sân có bốn người đang đứng nhìn lên. Đạt béo dắt chiếc xe đạp mi ni Nhật màu xanh. Cạnh đó là Huy cà nhắc cùng hai chú công an Hoạt và Thắng.

- Ôi, em Đạt! Bố mẹ ơi, em Đạt đã về! Tuấn đen reo hết cỡ và nó vội phóng xuống cầu tháng. Cả nhà rối rít chạy xuống.

Mảnh sân trước khu tập thể trở thành nơi hội ngộ kỳ thú. Vừa trông thấy bóng mẹ ở cửa cầu thang, Đạt béo đã buông vội chiếc xe đạp, chạy bổ lại, ngã vào lòng mẹ:

- Mẹ! Đạt béo khóc òa lên như một đứa trẻ đang kỳ cai sữa phải xa mẹ lâu ngày. Rồi nó nhảy lên ôm chầm lấy cổ bố:

- Bố ơi, bố về từ bao giờ? Con biết thế nào bố cũng về kịp để tìm anh Tuấn…

Cả nhà tíu tít còn hơn bắt được vàng. Hai chú công an dắt chiếc xe đạp mi ni Nhật trao tận tay cho Hạnh và xiết chặt tay bác Đào Vân cùng bố Tú.

- Cám ơn các đồng chí công an. Cám ơn các cháu…- Bố Tú nghẹn ngào nói. - Không có các đồng chí công an và các cháu, thì không biết bao giờ chúng tôi mới thấy mặt con…

- Chúng tôi phải cám ơn cháu Đạt và các bác. - Cả hai chú công an cùng nói. - Chính cháu Đạt đã giúp chúng tôi rất đắc lực để tìm ra thủ phạm.

Tuấn dắt tay Đạt đến trước mặt Chiến bệu, Kha kều và Huy cà nhắc:

- Đây là ba người bạn mới của anh. Các anh ấy rất tốt và thực sự coi em như đứa em trai.

- Em biết rồi. - Đạt nháy mắt cười. - Không có ba anh chưa chắc em và các chú công an đã tìm thấy chiếc xe đạp để trả cho chị Hạnh đâu.

- Ôi, quên mất. - Bố Tú chợt nắm lấy tay hai chú công an và nói. - Tôi mới mang từ Nga về một chai vốt ka. Xin mời hai đồng chí. Mời cả các cháu nữa. Hãy lên nhà bác Đào Vân tôi để uống một chút mừng cho cuộc hội ngộ của gia đình tôi.

Hai chú công an xin phép cáo từ. Nhưng cô giáo Thuyên, bác Đào Vân, cùng bố Tú nài nỉ mãi, các chú nể lời phải lên nhà.

Bố Tú lấy từ trong va ly ra chai vốt ka Nga chính hiệu, trịnh trọng rót ra các ly. Bác Đào Vân mang ra mấy lon cô ca cô la nữa.

- Đây, phần nhà tôi, cô Thuyên và các cháu. Mỗi người một lon. Tôi đã mua sẵn một thùng cô ca để khao hai anh em thằng Đạt…

Mọi người nâng ly, nâng cốc.

- Nào, xin chúc mừng cuộc đoàn tụ gia đình. Chúc mừng anh em thằng Đen và thằng Béo. - Bác Đào Vân cười khà khà, hai mắt tít lại sau cặp kính trắng. - Bác hứa sẽ viết tặng hai anh em Đen và Béo một cuốn tiểu thuyết.

- Thích quá. - Chiến bệu reo lên. - Chúng cháu xin tình nguyện phát hành cuốn tiểu thuyết của bác.

- Phải rồi. Từ ngày mai, các cháu cứ quảng cáo trước đi. Cuốn tiểu thuyết của bác sẽ có tên là “Đen và Béo”

Tuấn đen và Đạt béo ôm lấy nhau cưới tít. Chúng sắp trở thành những nhân vật của tiểu thuyết. Thế có ghê không?

Đêm ấy, giữ đúng lời hứa, bác Đà Vân ngồi vào bàn, bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết “Đen và Béo”.

Tuấn đen và Đạt béo nằm ngủ với nhau ở nhà ngoài. Cả hai cùng thao thức. Tuấn đen bỗng nhớ đến anh Tuấn. Không hiểu lúc này anh đã có mặt ngoài đảo Trường Sa chưa? Các anh bộ đội Trường Sa đã đọc thư và báo của bọn Chiến bệu, Huy cà nhắc và Kha kều chưa?

Đạt béo lại đang trong một tâm trạng khác hẳn. Nó nằm xoay người về phía bàn viết của bác Đào Vân, mắt mở chong chong nhìn bác đang hí húi viết. Tự nhiên nó bỗng mơ ước được trở thành một nhà văn, nhà báo như bác Đào Vân. Nó sẽ viết về cái bãi rác phía nam thành phố và cô bạn Hoa bé nhỏ của nó. Một cuốn sách thật dày, giành thật nhiều trang để tả về những củ khoai lang nướng, chiếc vòng kim cương giả và chiếc bánh ngọt thơm phức…

Một ý nghĩ bỗng vụt lóe lên trong óc Đạt béo: Năm năm nữa, cả Đạt và bé Hoa sẽ tròn mười bảy tuổi. Khi ấy cũng vừa kết thúc năm 2000. Phải rồi, Đạt sẽ viết cho hoa một lá thư từ bây giờ, để rồi đúng năm 2000 nó sẽ gửi. Nếu khi ấy Hoa còn nhận ra nó, nó sẽ đến gặp Hoa và bảo rằng: Hoa ơi, suốt từ ngày rời khỏi bãi rác, tôi vẫn luôn luôn nhớ đến Hoa, tôi vẫn còn giữ chiếc khăn Hoa tặng, và cả bông hoa dại trắng ngần nở từ bãi rác ngày ấy…

Gần sáng, Đạt béo len lén trở dậy, nó giấu mọi người, lấy giấy bút đi ra hành lang, nơi ngọn đèn bảo vệ suốt đêm vẫn cháy sáng. Và nó hí hoáy viết;

“Hà Nội ngày 1 tháng 4 năm 1995

Hoa thân mến.

Khi Hoa nhận được lá thư này, chúng mình đều đã 17 tuổi…”

Hà Nội 8-10-1994

1-4-1995

H.M.T