← Quay lại trang sách

Chương 11 Tâm tình với người lính đảo - Biển Nha Trang - Gặp cha

Khi con tàu lao khỏi thành phố cũng là lúc trăng bắt đầu lên. Đêm nay rằm. Vầng trăng mới tròn và sáng làm sao. Tàu càng đi xa thành phố cảnh làng mạc, đồng ruộng càng mở ra bát ngát, huyền ảo dưới ánh trăng.

- Ngoài đảo Trường Sa, trăng chính là hình ảnh của đất liền, của quê hương. - Anh Tuấn nói.- Những đêm trăng, đứng ở chòi canh trên đảo, anh như nhìn xuyên biển, thấy được cái làng nhỏ của anh ở vùng Thủy Nguyên, Hải Phòng. Anh cũng mường tượng lại những cuộc chơi trận giả của bọn anh ngày bé, thấy rõ cả cảnh kéo co, thả diều… Những đêm trăng như thế này, bọn anh thường thức suốt đêm trên đảo. Nhớ quê, nhớ đất liền vô cùng…

- Còn em, bây giờ bỗng thấy nhớ mẹ, nhớ thằng Đạt quá chừng. Anh Tuấn ơi, không hiểu chuyến đi này liệu em có gặp mẹ và thằng Đạt ở Sài Gòn không?

Hai anh em ngồi chụm đầu vào nhau bên cửa sổ toa tàu, nhìn trăng, nhìn cảnh vật vun vút về phía sau và giãi bày với nhau hết cả mọi điều. Chưa bao giờ Tuấn đen thấy anh Tuấn thân thiết và tin cậy như bây giờ. Nó cảm thấy anh Tuấn như người anh trai thực sự của nó, và tự nhiên nó muốn thổ lộ hết tâm sự mà suốt những ngày vừa qua, với mọi người, nó vẫn giấu kín…

Thế là Tuấn đen kể hết mọi điều với anh Tuấn.

- Nếu anh ở trường hợp của em, rất có thể anh cũng có một chuyến đi như thế này. - Nghe Tuấn đen kể xong, anh Tuấn nói.- Tìm ra sự thật, là nhu cầu của bất cứ ai nhất là tuổi trẻ. Huống chi đây lại là câu chuyện của huyết thống, của tình cảm. Nhưng vấn đề là cuộc ra đi có cần vào thời điểm này không? Chính việc em trốn nhà ra đi đã đẩy mẹ em và Đạt vào những tình huống rắc rối tiếp theo… Một câu chuyện thật rầy ra. Chính anh cũng chưa biết khuyên em nên tiếp tục như thế nào.

Con tàu đi sát mép biển. Biển phương Nam rực nắng, xanh biếc màu ngọc bích. Những bãi cát trắng phau, trải dài tít tắp. Những vườn dừa nối tiếp nhau, xanh bất tận. Cảnh đẹp đến mê hồn. Vậy mà cả anh Tuấn và Tuấn đen đều đăm chiêu nghĩ ngợi, không còn tâm trí nào để ngắm nghía.

Sắp đến lúc mình phải chia tay với anh Tuấn rồi. - Tuấn đen buồn bã thở dài. - Anh Tuấn sẽ xuống tàu ở Nha Trang để ra đảo Trường Sa. Sẽ chỉ còn lại một mình để đi tiếp vào Sài Gòn…

- Sắp đến Nha Trang rồi. - Anh Tuấn nói. - Suốt hai ngày hôm nay, anh luôn suy nghĩ về em. Anh không thể yên tâm để em vào Sài Gòn một mình mà anh cũng không thể vào Sài Gòn với em được. Phép của anh đã hết rồi. Từ nha Trang ra đảo còn phải đăng ký trước, khi nào có tàu mới đi được. Theo anh, có lẽ em không nên vào Sài Gòn nữa. Em không thể tìm thấy mẹ và Đạt giữa cái thành phố bốn triệu dân và rộng mênh mông ấy đâu. Mẹ em nhất định sẽ trở ra Hà Nội một ngày gần đây… Còn ông Bùi Mạnh Tảo… Cứ giả sử như đó là người cha đẻ của em, thì em cũng chưa cần gặp vội. Nếu là một người cha yêu con thực sự, thì sớm muộn rồi ông ta cũng tìm gặp em. Đã là cha con ruột thịt thì không bao giờ mất nhau… Vả lại, em cũng cần phải nghĩ đến bố Tú của em nữa chứ. Bố Tú không có công đẻ, nhưng có công nuôi dưỡng, dạy dỗ em lớn như bây giờ. Em hãy đợi gặp bố Tú, hỏi ý kiến ông. Những người lớn bao giờ cũng cho ta những lời khuyên bổ ích…

Những giọt nước mắt lặng lẽ trên má Tuấn đen. Nếu như hai ngày vừa qua nó hăm hở bao nhiêu thì bây giờ nó lại cảm thấy mệt mỏi, chán ngấy bấy nhiêu.

Anh Tuấn kéo hẳn nó vào lòng, nói tiếp:

- Xuống Nha Trang với anh, em nhé.

Anh sẽ đưa em đến trạm đón tiếp của đơn vị, dẫn em đi chơi biển Nha Trang mấy ngày. Rồi anh sẽ mua vé tàu, gửi em về Hà Nội. Như thế anh mới yên tâm ra Trường Sa được… Em đồng ý với anh thế nhé…

Tuấn đen nhìn anh Tuấn hồi lâu. Trong lòng nó trào lên một tình cảm biết ơi, tin cậy.

- Em thật may mắn gặp được anh, được đi với anh trên con tàu này. Anh tốt quá… Em nghĩ… nếu cứ tiếp tục vào Sài Gòn em sẽ phụ lòng tốt của anh mất…

- Thế thì nín đi. Kìa, tàu đã vào ga Nha Trang rồi. có một con tàu từ Sài Gòn ra đang đợi chúng ta.

Tuấn đen nhoài người ra cửa sổ toa tàu. Sân ga Nha Trang đầy ắp người. Người của đoàn tàu từ phía Nam ra. Người đi đón người thân từ con tàu ngoài Bắc vào. Người đi bán đồ ăn và trái cây. Những sọt xoài vàng rực. Những rổ chôm chôm chín hồng. Tuấn đen đảo mắt một vòng khắp sân ga, và nó chợt sững sờ reo lên:

- Mẹ! Anh Tuấn ơi, mẹ em kìa!

Sung sướng đến ngộp thở, Tuấn đen quăng người qua cửa sổ toa tàu, vừa chạy trên thanh tà vẹt vừa gọi đến khản giọng:

- Mẹ! mẹ Thuyên ơi! Con là Tuấn đen đây!

Cô giáo Thuyên, mặt mũi bơ phờ sau những ngày đi tìm con đang bước lên toa tàu, bỗng quay ngoắt lại, suýt nữa thì ngã trên bực cửa. Cô không tin ở mắt mình: Trước mặt cô là Tuấn đen, đứa con đã thất lạc gần nửa tháng trời.

Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, giữa hàng nghìn cặp mắt đang đổ dồn về phía họ. Sau giây phúc xúc động, Tuấn đen chợt ngoái lại, rối rít kéo tay mẹ đi lại chỗ anh Tuấn.

- Mẹ ơi, đây là anh Tuấn, bộ đội Trường Sa. Nhờ có anh Tuấn mà hôm nay con mới gặp được mẹ.

Anh Tuấn, vai khoác ba lô, miệng nở nụ cười mãn nguyện:

- Em chào chị… Thế là Tuấn đã được gặp mẹ trong chuyến đi này…

- Tôi không biết lấy gì để đền ơn chú Tuấn đây. - Cô giáo Thuyên nói trong nước mắt.

- Trên tàu, em và Tuấn luôn nói với nhau thế nào cũng gặp chị dọc đường, quả là mơ được, ước thấy…

Còi tàu giục giã. Con tàu ra Bắc chuẩn bị lên đường.

Tuấn đen đu người bám lấy cổ anh Tuấn:

- Anh Tuấn ơi, bây giờ thì em phải chia tay anh ra Bắc với mẹ em rồi. Tiếc là không được ở lại chơi Nha Trang với anh vài ngày. Anh ra Trường Sa mạnh khỏe nhé. Nhớ viết thư cho em và cho cả bọn thằng Chiến, thằng Kha, thằng Huy nữa. Nhất định em sẽ viết thư cho các anh…

- Anh sẽ viết thư cho các em ngay. Nhớ báo tin cho anh ngay về thằng Đạt…

Họ chia tay nhau.

Hai mẹ con Tuấn đen nhoài hẳn người qua cửa sổ toa tàu vẫy mãi. Tạm biệt Nha Trang. Tạm biệt anh Tuấn, người lính đảo Trường Sa thân thiết, gắn bó như người anh em ruột thịt.

Suốt trên chặng đường về Hà Nội, hai mẹ con đã kể cho nhau nghe bao nhiêu câu chuyện. Nhưng cứ nhắc đến Đạt là cô giáo Thuyên lại khóc. Cô bảo, cô đã nhờ người quen, nhờ các chú công an ở Sài Gòn tìm giúp Đạt, nhưng không thấy.

- Con tin nó vẫn còn đang quanh quẩn ở Hà Nôi. Ngày mai về, con cùng với mẹ đi tìm em Đạt. Bạn bè con ở Hà Nội bây giờ đông lắm mẹ ạ. Sẽ nhờ tất cả bọn trẻ lang thang ở Hà Nội đi tìm. Nhất định sẽ thấy Đạt. - Tuấn đen ngừng lại một lát rồi nhìn cô giáo Thuyên ngập ngừng. - Mẹ ơi, vào Sài Gòn, mẹ có tìm đến nhà ông Bùi Mạnh Tảo không?

Cô giáo Thuyên nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Tuấn đen, đôi mắt như muốn nói với cô rằng: “Mẹ ơi, mẹ cứ nói tất cả sự thật đi. Con đã lớn và biết mình phải làm như thế nào rồi”.

- Việc con theo mẹ quay ra Hà Nội ngay mà không đòi hỏi vào Sài Gòn, khiến mẹ thấy đã đến lúc không nên giấu con một điều gì. - Cô giáo Thuyên vừa nói vừa đưa khăn tay chấm mắt. - Con chính là con đẻ của ông Bùi Mạnh Tảo chứ không phải của bố Tú… Chuyện này dài lắm, sau này lớn mẹ sẽ kể cho con rõ hơn. Bây giờ chỉ cần con biết rằng, ông Tảo đã bỏ con ngay từ khi con vẫn còn trong bụng mẹ. Và người cha thực sự của con chính là bố Tú. Con có nhận thấy bố Tú không hề có một cử chỉ khác biệt nào đối với con không?

- Không, mẹ ơi. Con vẫn yêu bố Tú mà…

- Mẹ tin con không thể tìm thấy một người cha nào hơn bố Tú của con… Bây giờ mẹ nói về ông Bùi Mạnh Tảo. Mẹ đã tìm đến nhà ông ta. Đúng là ông đã trở thành giám đốc một công ty, có nhà lầu, có xe hơi và rất nhiều tiền bạc. Chính ông ta đã không nhận ra mẹ. Ông ta muốn con vào chỉ với một lý do đơn giản là ông ta không có con trai. Người vợ đang ở với ông ta chỉ có hai cô con gái. Con không thể nào sống nổi với người đàn bà ấy đâu. Chính bà ta đã nói thẳng với mẹ là không muốn đón con vào. Mẹ rất mừng là con đã chưa vào gặp ông bà ấy. Mẹ nói thẳng với ông Tảo là ông ta không nên phá vỡ cuộc sống yên ổn của mẹ và các con, rằng có thể sau này, khi con đã lớn thêm chút nữa, khi con đã học hành chu đáo, mẹ sẽ thân hành đưa con vào gặp ông ấy. Còn bây giờ thì không nên. Dứt khoát không nên một chút nào con ạ…

- Vâng, con hiểu… Chính anh Tuấn, suốt hai ngày trên tàu cũng nói với con như thế.

- Vậy hả con. - Cô giáo Thuyên bỗng mỉm cười, kéo Tuấn đen vào lòng. - Con phải hiểu mẹ và phải biết thương bố Tú. Nếu bố Tú sắp tới có về, con đừng làm một điều gì để bố Tú buồn, con nhé.

- Bây giờ, khi đã hiểu ra sự thật, con biết mình phải sống như thế nào rồi. Con mong bố Tú về với mẹ con mình vô cùng. Ước chi, khi mẹ con mình về đến Hà Nôi, chúng ta sẽ gặp luôn cả bố Tú và em Đạt…

Niềm mong ước của Tuấn đen, không ngờ đã phần nào thành sự thật. Khi hai mẹ con vừa về đến cửa phòng bác Đào Vân, thì một người đàn ông cao lớn, mặt vuông chữ điền, đôi mắt to, sáng và hiền đã từ trong nhà lao ra.

Tuấn đen suýt vấp ngã trên bậc cầu thang, rồi nó vụt lao lên ôm chầm lấy ông:

- Ôi, bố Tú. Bố thiêng quá. Cả mẹ và con đều vừa nhắc đến bố.

Cô giáo Thuyên run lên vì quá sung sướng. Cô đứng nhìn hai bố con ôm nhau mà nước mắt giàn giụa.

Cả nhà bác Đào Vân cùng vây quanh hai mẹ con. Bố Tú ấp mãi Tuấn đen vào ngực mình. Chính ông cũng không kìm nén được những giọt nước mắt hạnh phúc:

- Nhận được điện của mẹ, bố lo thắt ruột. Đáng lẽ đợi thêm hai tháng nữa mới hết hợp đồng lao động. Nhưng bố đã lên Mátxcơva gặp Đại sứ quán xin về nước ngay. Gặp hai mẹ con, bố sung sướng lắm rồi. Rồi chúng ta sẽ đi tìm em Đạt…

Tuấn đen đưa hai bàn tay ôm mặt. Nó cảm thấy hối hận vô cùng, thương bố Tú và mẹ Thuyên vô cùng. Nó sà vào lòng mẹ và òa khóc.

- Mẹ ơi, mẹ đừng nói gì với bố về những lỗi lầm con đã làm vừa qua.

Cô Thuyên ôm Tuấn nghẹn ngào:

- Không đâu… Con là đứa con ngoan của mẹ mà.

Tuấn đen sực nhớ ra điều gì. Nó thò tay vào túi quần đùi Thái, lấy ra gói tiền mà nó vẫn cất giấu bao ngày, run run đặt vào tay cô giáo Thuyên.

- Cái gì thế con? Tiền ở đâu ra mà nhiều thế này?

- Mẹ quên rồi ư? Tiền của mẹ đấy. Con đã trót tiêu mất một ít để mua vé tàu… Mẹ tha thứ cho con, mẹ nhé…

Đến bây giờ cô giáo Thuyên mới sực nhớ ra món tiền mà Tuấn đen đã lấy trong tủ. Cô nhìn con và mỉm cười:

- Con trở về nhà với bố mẹ là hạnh phúc lắm rồi. Mẹ có thể mất tất cả để có được con và em Đạt.

- Mẹ! - Tuấn đen ôm chầm lấy mẹ. Suốt đời nó sẽ không hiểu hết được lòng mẹ. Tấm lòng của mẹ bao la và rộng lớn biết nhường nào.