← Quay lại trang sách

- IX -

Hơn một tuần lễ nay giấc mộng dữ dội ấy ám ảnh Lan, trong khi nàng ngủ cũng như trong khi nàng thức, ngồi đọc sách hay khâu vá. Có lần nửa đêm nàng dậy mở cửa sổ đứng hằng giờ nhìn ra vườn mờ sáng trăng hạ tuần, và mơ màng mộng lại giấc mộng vừa tan.

Nàng thấy Nam với nàng cãi nhau, đánh nhau, rồi nàng bỏ về nhà cha mẹ. Tới chỗ này có sự thay đổi trong mộng: Hoặc Nam đến xin lỗi nàng. Nam nói khéo quá, và nàng cảm động ôm lấy chồng mà khóc. Nàng sung sướng, lòng nàng êm dịu dần, vì đã lâu lắm nàng không khóc được nữa. Hoặc nàng đệ đơn kiện Nam và đòi ly dị: Một cảnh tòa án trang nghiêm hiện ra. Trạng sư của nàng cãi hùng hồn quá, và nàng được kiện.

Tưởng tượng là nhớ. Mộng thường đi theo sự thực, đi theo các việc đã xảy ra. Vì sự thực, vừa xảy ra một việc, một việc ghê gớm, mà Lan coi như có can hệ đến hạnh phúc, đến tính mệnh nàng: Nam yêu một người khác.

Nam yêu một người khác, có thể như thế được không? Lấy nhau chưa được nửa năm, Nam đã chán ghét nàng? Nàng thấy vết thương lòng một ngày một mở rộng, không sao còn hàn gắn được nữa.

Hôm ấy nàng đi chợ Hà-đông về. Ngồi trên xe điện nàng đã băn khoăn sốt ruột, hình như tâm linh báo trước cho nàng biết sắp xảy ra tai nạn. Tới cổng nhà, trước khi kéo chuông, nàng đứng lại tò mò nhòm vào phía trong. Và nàng thấy ở hiên thấp thoáng một thiếu nữ. Nàng vẫn tưởng đó là người kiểu mẫu của Nam. Nhưng nàng không khỏi lấy làm lạ, vì mọi lần người ấy đến, tức thì ngồi hay đứng cho Nam vẽ liền, xong việc là đi ngay, không dềnh dàng ngồi dốn lại nói chuyện bao giờ. Người ấy ít lời đến nỗi Lan đã phát ghét, cũng như nàng ghét người kiểu mẫu trước liến thoắng và nhí nhảnh.

Cái thời kỳ ghen với những kiểu mẫu của Nam đã qua rồi. Có lẽ nay nàng thấy họ không đáng được lưu tâm đến quá, vì nàng đã trông rõ chỗ nhược điềm của Nam: Chàng tránh sự thân mật với những cô kiểu mẫu thuê tiền. Nhưng buổi đầu, nàng đã khổ sở trong bao lâu về bọn họ. Nàng không thể tưởng tượng một người đàn ông ngồi hằng giờ trước mặt một người con gái, nhìn nhận tỉ mỉ từng ly từng tí từ cái miệng cười cho chí cái mắt liếc, mà lại không đi tới tình yêu, dù là tình yêu tinh thần hay là tình yêu thể chất. Một hôm lẩn thẩn nàng hỏi Nam xem có thể chỉ vẽ phong cảnh mà không vẽ người được không. Nam cười ngất trả lời:

– Được chứ, Corot chỉ nỗi tiếng về những tranh phong cảnh.

Lan sung sướng bảo chồng:

– Đấy nhé? Bao giờ em cũng thích tranh phong cảnh hơn tranh người.

– Nhưng trong phong cảnh của nước ta chỉ có người nhà quê.

Nam lại cười:

– Vì thế em không sợ? Em không sợ các cô gái quê.

Nay thì Lan không sợ một cô gái làm kiểu mẫu thuê nào nữa. Nàng đã nhận xét và tin ở lời Nam: “Đối với các họa sĩ, một người con gái đẹp chỉ là một phong cảnh đẹp. Đối với các họa sĩ khác, nàng chưa dám chắc, nhưng đối với Nam thì nàng không ngờ vực gì nữa, ấy là nói trong “cái xã hội kiểu mẫu”.

Còn đàn bà con gái trong những xã hội khác, hay trong xã hội, nói vắn tắt?

Có những người nàng thấy cao quý và cách biệt nàng nhiều quá đến nỗi nàng không dám ghen tuy biết được Nam săn sóc chiều chuộng một cách quá rõ rệt. Một bà, một bà huyện mà Nam quen ở Sầm-sơn hai năm trước, thường đến chơi, sau khi đã đặt chàng vẽ xong một bức hình. Bà ta vào trạc ngoài ba mươi, nhưng trông trẻ lắm, trẻ như chưa tới hăm nhăm, ngực nở nang, bụng thon nhỏ, thân cao dỏng trong bộ y phục dài, đôi mắt sáng ngời trong cái quầng đen chì, dưới cặp mắt lông mi vẽ xếch lên thái dương.

Đứng trước bà ta, Lan thấy mình trẻ con quá, “bé bỏng” quá. Bé bỏng đó là tiếng nựng âu yếm mà Nam đem tặng nàng, mỗi khi nàng giận dỗi điều gì. Bà ta dõng dạc, đường hoàng trong lời nói cũng như trong dáng điệu mà Lan ngắm thấy tương đương với cái cách tiếp đãi dễ dàng và lịch thiệp và thân mật của Nam: “Hai người này như ở cùng một xã hội,– nàng nghĩ thầm – còn ta, ta chỉ là một thiếu nữ ngây thơ, một cô học sinh bé bỏng!” Và nàng im lặng ngồi nghe hai người nói chuyện, tựa một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, nết na. Để nàng khỏi có vẻ bỡ ngỡ như lạc vào một nơi xa lạ, thỉnh thoảng Nam lại quay về phía nàng hỏi han bàn một câu, nhưng nàng vẫn bẽn lẽn, rụt rè, e sợ dù Nam đã khôn khéo xoay câu chuyện theo hướng nàng thông thạo: văn chương cổ điển Pháp, hay sử ký cận đại Âu châu, những điều mà nàng đã học ở trường.

Và nàng tự nhủ: “Những cái học ở trường toàn là những cái vô ích. Đáng lẽ mình phải học cách xã giao, đáng lẽ mình phải học cách trang điểm, cách ăn nói, học cách chiếm đoạt tình yêu của người đàn ông!”

Điều mà nàng sợ nhất là một ngày kia, người ta sẽ chiếm đoạt mất tình yêu của Nam. Nàng không hề tưởng tượng một người đàn bà có thể yêu một người không phải chồng mình, và những tiểu thuyết chữ Pháp nàng đọc, trong đó có tả những cuộc ngoại tình, nàng chỉ cho là tiểu thuyết. Không phải nàng tin hẳn rằng không có đàn bà có chồng yêu trai, nhưng không bao giờ nàng suy nghĩ kỹ càng, sâu xa về vấn đề ấy. Nàng chỉ thấy lờ mờ rằng đó là một việc xấu và không nên làm, một việc đã bị người đời chê cười và mai mỉa. Vậy nếu Nam không yêu nàng, nếu Nam ghét nàng, ruồng bỏ nàng, nàng sẽ không thể yêu một người khác được nữa, đời nàng, đời tình ái của nàng sẽ coi như là hết.

“Không biết đàn ông họ nghĩ sao? Không biết quan niệm của Nam đối với tình yêu thế nào, đối với tình yêu chuyên nhất thế nào?” Chuyên nhất, trước hết, họ có yêu chuyên nhất không đã? Tuy nàng không dám tò mò hỏi về dĩ vãng của Nam, nhưng nàng biết chắc rằng có nhiều người đàn bà trong quãng đời ấy. Nàng biết cả cái thời Nam sống với Yến như với một người vợ chính thức. Và nàng không khỏi không ghen với những người Nam đã yêu. Một hôm đòi theo chồng đến đăng-xing cho bằng được, nàng đã gặp mặt một người tình cũ của Nam. Về nhà nàng khổ sở mất gần một tháng và nhất định không cho phép chồng đến khiêu vũ ở các tiệm nữa.

Nhưng tình xưa, Lan sẵn lòng tha thứ cho Nam. Nàng đem kể cả với Trinh những cuộc dan díu của chồng, thản nhiên như nói đến những người xa lạ. Nhưng ngày nay liệu nàng có thản nhiên và tha thứ được một cuộc ngoại tình của Nam không? luôn luôn nàng tự hỏi câu ấy.

Và lúc nàng đứng ở cổng nhìn bóng cái áo hoàng yến thấp thoáng qua hiên, sau những cành thưa cây trúc đào, câu hỏi ấy càng sôi nổi trong lòng nàng. Nàng băn khoăn muốn biết người ấy là ai. Bà huyện? Chắc là không phải, vì bà ta không chạy nô đùa như thế kia. Vậy ai? Lan suýt ngất đi, khi thấy cái áo hoàng yến chạy xuống vườn, và Nam chạy theo sau. Lan vội né về một bên tường cổng; nàng vừa nhận thấy cái áo hoàng yến là Trinh.

Lan toan lảng đi, một lát nữa sẽ quay về. Lan lại muốn đứng nấp đó để xem hai người còn làm những trò gì. Nàng còn đương phân vân, thì tiếng cười trong trẻo của Trinh khi bị Nam tóm được làm nàng như tỉnh một giấc mơ. Và không nghĩ ngợi, nàng kéo mạnh chuông.

Nam chạy ra mở cổng. Lan trân trân nhìn chàng, và lấy làm lạ rằng nét mặt chàng không biến đổi: vẫn cặp mắt sáng và thẳng thắn, vẫn cái miệng tươi cười và thành thực. Nàng làm ra tự nhiên hỏi chồng:

– Ai đến chơi đấy?

Hơi thở nàng ngắn và giọng nàng hơi run, nhưng hình như Nam không để ý tới. Chàng vui vẻ đáp:.

– Trinh đấy. Trinh đòi về ngay nhưng anh bảo ngồi chờ em, vì biết em sắp về.

– Anh biết em sắp về?

Nam quay vào gọi:

– Trinh!

Trinh chạy ra, chào hớn hở:

– Bonjour Lan. Đi chợ sao về muộn thế làm em chờ mãi.

Lan mát mẻ:

– Chờ mãi kia? Vậy em xin lỗi chị nhé. Nhưng mấy giờ rồi, Nam nhỉ?

– Gần mười một giờ.

Trinh hoảng hốt:

– Gần mười một giờ? Thôi, xin về thôi.

Lan lắc đầu cười:

– Chị về? Chị chờ em mãi, lúc em về chị lại bỏ chị đi… Thế thì lạ lùng quá.

Nàng vừa cười vừa nhắc đi nhắc lại:

– Chị lạ lùng quá!

Nam biết vợ ghen, vì chàng không còn lạ gì tính Lan. Nhưng Trinh vẫn thẳng thắn trả lời, cái thẳng thắn mà Lan cho là quá trơ:

– Chẳng lạ lùng gì cả! Đến giờ ăn rồi thì phải về.

Nam tưởng nên mời một câu xã giao:

– Hay Trinh ở đây ăn cơm với chúng tôi.

– Em cảm ơn anh, cho khi khác. Sợ ở nhà chờ.

– Để tôi cho thằng xe nó lên nhà nói Trinh ăn cơm ở đây.

Lan vẫn lặng thinh ngửng nhìn trời, vẻ mặt lạnh lùng. Trinh đáp:

– Thôi, thế không tiện. Anh cho em về.

Lan nhận thấy hai tiếng anh và em nghe thân mật quá, tuy đã lâu nay bao giờ Trinh cũng vẫn dùng hai tiếng ấy trong câu chuyện với Nam.

– Sao lại không tiện? Tiện lắm chứ.

Rồi chàng gọi: “xe!” Người kéo xe chạy ra. Lan thản nhiên bảo:

– Đem các thức vào.

Bấy giờ Nam và Trinh mới kịp nhận thấy ở phía ngoài cổng cái lồng gà và một rổ đựng các thực phẩm.

– Đã dặn giờ này ra phố đón mà sao không ra, hử?

Rồi nàng trở nên cau có.

– Thế nào, nhận lời chứ?

Biết chồng hỏi Trinh, Lan cũng hỏi lại:

– Nhận lời gì? Anh bảo em nhận lời cái gì cơ?

– Không, anh hỏi Trinh có nhận lời ăn cơm với chúng mình không?

– Em không thể nhận lời được đâu.

Câu trả lời của Trinh làm Lan hơi nguôi giận, vì nàng không muốn mời Trinh ăn cơm hôm nay. Mà Trinh có lẽ cũng hiểu thế nên càng quả quyết đòi đi ngay.

– Không ăn thì không ăn, nhưng hãy vào chơi đã. Chẳng lẽ em vừa về chị lại đi ngay.

Lan muốn dò cho ra vì sao ban nãy hai người lại đuổi nhau. Nhưng Trinh đã thật thà kể:

– Anh Nam chơi đánh tay tài lắm cơ, chị ạ Chị chơi có giỏi không?

Lan tò mò hỏi:

– Chơi đánh tay? Em không biết chơi đấy.

Nam cười.

– Còn vờ!

Trinh giảng nghĩa.

– Thế này này, chị đặt úp bàn tay lên trên bàn tay em, hễ em đánh trúng tay chị thì em được đánh nữa, nếu hụt thì em để chị đánh lại. Hay lắm. Đây này nhé.

Vừa nói, nàng vừa nhanh nhẹn đập lên mu bàn tay bạn. Lan kêu:

– Á đau! Thôi không chơi, nhả lắm!

– Đây này, chị coi, anh đánh đỏ cả tay em, em phải đánh lại chị để báo thù mới được.

Lan, giọng lạnh lùng:

– Anh ấy đánh thì đánh lại anh ấy chứ! Đánh thế nào được tôi?

Rồi nàng cười khô khan.

– Thế hết trò ấy, có chơi trò gì nữa không?

Câu hỏi của Lan làm Nam vừa tức giận vừa sợ hãi. Chàng sợ Lan làm to chuyện. Nhưng Trinh vẫn thẳng thắn đáp:

– Đánh tay thì anh được em, nhưng chạy thì anh thua.

– Chạy?

– Vâng chạy.Thế này này. Một người đứng giơ bàn tay ra để một người đánh rồi chạy, hễ chạy đến rặng cam kia là được. Gần như cái lối chơi cướp cờ của chúng mình khi xưa ấy mà!

Lan nghĩ thầm: “À! thì ra vì thế mà ta thấy họ đuổi nhau chạy xuống sân. Hay Trinh đoán ta đã trông thấy hai người ôm nhau nên bịa đặt ra chuyện trò chơi để lừa dối ta?

– Chơi tay ba chắc còn thú hơn.

Lan lơ đãng nhắc lại:

– Chơi tay ba?

– Ư chơi tay ba; hai anh chị với em. Anh chị cùng đứng giơ tay ra, em đánh vào tay người nào thì người ấy mới được đuổi. Hễ đuổi nhầm thì lại phải ra chạy. Hai người giơ tay ra!

Nam cười:

– Thì giơ tay ra!

– Lan nữa.

– Này giơ tay.

– Bây giờ, phải cẩn thận. Đây này.

Trinh vờ đánh vào tay Lan nhưng đập trúng tay Nam rồi chạy thực mau ra sân, trong khi Nam đứng ngây người nhìn theo. Trinh quay lại hỏi:

– Thế nào, không đuổi? Vậy em về đây.

Rồi nàng đi thẳng ra cổng và chào to:

– Good bye, darling!

– Về thực đấy à? Nam hỏi.

– Về thực.

Trinh khuất sau hàng giậu. Nam bảo Lan:

– Trinh sính tiếng ăng-lê quá!

Lan cười nhạt và như nói một mình:

– Biết mấy chữ ăng-lê quèn!

Nam lo lắng, vì chắc thế nào Lan cũng ghen tuông và sinh sự làm ầm cửa ầm nhà. Nhưng trái hẳn, nàng lặng thinh đi rửa mặt rồi vui vẻ chuyện trò với chồng coi như đã không xảy ra một việc gì khó chịu.