← Quay lại trang sách

Lên máy bay Phố Worth

Ephraim Goodweather không xác định được tiếng còi báo động anh nghe thấy có phải đang vang lên trên phố không - nghĩa là, có thật - hay chỉ là âm thanh từ trong trò choi điện tử anh đang choi cùng con trai mình, Zack.

"Tại sao con cứ giết bố vậy?" Eph hỏi.

Thằng bé tóc màu vàng cát nhún vai, như thể bị phật ý bởi câu hỏi đó. "Trò này là thế mà bố."

Chiếc ti vi được đặt ngay cạnh khung cửa sổ lớn mở ra hướng Tây, rõ ràng là thứ tuyệt nhất trong căn hộ tầng hai chật chội, không thang máy, nằm ở rìa phía Nam của Chinatown này. Chiếc bàn cà phê trước mặt họ chất đống những hộp bìa cứng đựng đồ ăn Trung Quốc, một túi truyện tranh mua từ cửa hàng Forbidden Planet, điện thoại di động của Eph, điện thoại di động của Zack, và bàn chân nặng mùi của Zack. Bộ trò choi điện tử này là một món đồ choi mới toanh nữa đã được mua cho Zack. Giống như bà nó vẫn thường cố vắt cho bằng hết từng giọt nước cam còn sót trong vỏ, Eph cũng luôn gắng ép ra mọi khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc từ khoảng thời gian ngắn ngủi họ đưọc ở bên nhau. Đối với Eph, đứa con trai duy nhất là cuộc đòi, là không khí, là nước uống, là thức ăn, và anh phải dành trọn thời gian cho nó bất cứ khi nào có thể, bởi đôi khi, có thể suốt cả tuần chỉ có một hai cuộc gọi, và nó chẳng khác gì sống trọn một tuần không được nhìn thấy ánh mặt tròi.

"Cái quái gì..." Eph vựng về ấn vào bộ điều khiển, cái thiết bị không dây có vẻ quá lạ lẫm trong tay anh, anh mãi chẳng thể nhấn đúng nút. Chiến binh của anh đang đấm thùm thụp xuống mặt đất. "ít nhất cũng phải đứng lên được chứ."

"Quá muộn. Lại chết nữa rồi."

Đối với rất nhiều anh chàng Eph quen, những gã cũng chung tình cảnh như anh, con cái cũng đóng vai trò quan trọng chẳng kém gì các bà vợ trong lý do ly hôn của họ. Hiển nhiên, họ sẽ nói ra ngọn ra nguồn, nào là họ nhớ bọn trẻ đến mức nào, nào là các bà vợ cứ không ngừng tìm cách phá vỡ mối quan hệ ra sao, vân vân, nhưng dường như họ chẳng bao giờ thật sự cố gắng. Mỗi dịp cuối tuần cùng bọn trẻ lại trở thành một cuối tuần bị thất thoát trong cuộc sống tự do mới của họ. Với Eph, những dịp cuối tuần cùng Zack như thế này là cuộc sống của anh. Eph chưa từng muốn ly hôn. Đến giờ vẫn vậy. Anh hiểu rằng cuộc sống vợ chồng của anh và Kelly đã chấm dứt - cô đã tỏ thái độ quá rõ ràng - nhưng anh nhất quyết không chịu từ bỏ quyền làm cha của anh vối Zack. Quyền chăm sóc thằng bé là vấn đề duy nhất chưa được giải quyết, cũng là lý do duy nhất khiến cuộc hôn nhân của Eph và Kelly vẫn còn giá trị về mặt pháp luật.

Đây là hai ngày cuối cùng trong chuỗi những kỳ nghỉ cuối tuần thử thách của Eph, đã được đề ra bởi chuyên gia tư vấn hôn nhân gia đình do tòa án chỉ định. Zack sẽ được phỏng vấn một hồm nào đấy trong tuần tói, và sau đó, chẳng mấy mà quyết định cuối cùng sẽ được đưa ra. Không có nhiều khả năng Eph sẽ được nhận quyền nuôi con, nhưng anh không bận tâm; đây là cuộc đấu tranh của đòi anh. Lập luận "hãy làm điều đúng đắn cho Zack" chính là cú nốc ao của Kelly để khiến anh cảm thấy tội lỗi, ép anh chấp nhận quyền thăm con thường xuyên. Nhưng điều đúng đắn cho Eph là gắn bó không rời Zack. Eph đã thuyết phục chính phủ Mỹ và sếp của anh cho anh chuyển đội của mình tới New York thay vì ỞCDC[1] tại Atlanta, chỉ để cho cuộc

Sống vốn đã xáo trộn của Zack sẽ không bị rối thêm nữa.

Eph đáng lẽ đã có thể đấu tranh quyết liệt hon. Choi bẩn hon. Như luật sư của anh từng khuyên, không biết bao lần. Gã đó biết mọi mánh khóe trong ly hôn. Một lý do khiến Eph không thể làm vậy là nỗi sầu muộn dai dẳng của anh trước thất bại trong hôn nhân. Một lý do khác, Eph quá nhân từ - điều khiến anh trở thành một bác sĩ xuất sắc cũng chính là nguyên nhân biến anh thành một thân chủ đáng thương trong vụ ly hồn. Anh đã nhượng bộ Kelly trước gần như mọi yêu cầu cùng yêu sách tài chính mà luật sư của cô đưa ra. Tất cả những gì Eph muốn chỉ là được dành thời gian một nùnh bên cậu con trai duy nhất.

Đứa con trai đó ngay lúc này đang ném đống lựu đạn về phía anh.

Eph nói, "Làm sao bố bắn trả con được khi con làm nổ banh tay bố rồi?"

"Con không biết. Hay bố thử đá chân đi?"

"Giờ thì bố hiểu tại sao mẹ không cho phép con mua máy điện tử rồi."

"Bởi nó khiến con bị kích động và không thích giao tiếp với người ngoài và... ÔI, Bố TIÊU RÒI!"

Cột máu của Eph đã giảm về không.

Cùng lúc đó, điện thoại của anh bắt đầu rung bần bật và trượt trên đống hộp bìa Cling đựng thức ăn mang về như một con bọ cánh Cling màu bạc đang đói. Có lẽ Kelly gọi nhắc nhở anh phải đảm bảo là Zack có xịt thuốc hen. Hoặc chỉ là kiểm tra, để đảm bảo rằng anh không mang Zack trốn đi Ma Rốc hay đâu đó.

Eph chộp lấy điện thoại, kiểm tra màn hình. Mã 718, số địa phương. Tên người gọi là cơ QUAN KIỂM DỊCH JFK.

Trung tâm Kiểm soát và Phống chống Bệnh dịch duy trì một trạm kiểm dịch tại nhà ga quốc tế JFK. Không có phòng lưu trú bệnh nhân hay thậm chí bất cứ thiết bị điều trị nào, chỉ có vài văn phòng nhỏ và một phòng khám: kiểu một trạm cách ly để phát hiện và có lẽ là ngăn dịch bệnh bùng phát, đe dọa người dân Mỹ. Công việc chủ yếu của họ là cách ly và khám cho các hành khách phát bệnh trên chuyến bay, thi thoảng có vài ca chẩn đoán viêm màng não mô cầu hoặc hội chứng hô hấp cấp tính (SARS).

Văn phòng đóng cửa vào buổi tối, và Eph không có lịch trực vào tối nay, hay bất cứ lúc nào từ giờ cho tới sáng thứ Hai. Anh đã thu xếp lịch làm việc của mình từ nhiều tuần trước, dành kỳ nghỉ cuối tuần cùng Zack.

Eph nhấn nút tắt rung và đặt điện thoại xuống, cạnh hộp bánh nướng hành. Ai đó sẽ xử lý việc này. "Là thằng bé bán cái này cho bố," anh nói với Zack. "Cứ gọi làm phiền bố mãi."

Zack đang chén thêm một chiếc bánh bao hấp nữa. "Con không thể tin nổi là bố kiếm được vé xem trận Yankees-Red Sox ngày mai."

"Bố biết. Chỗ đẹp luôn nhé. Ở phía Gôn 3. Bố đã trích từ quỹ học phí đại học cho con để mua vé đó, nhưng này, đừng lo, với khả năng của con, con sẽ chẳng vượt quá cái bằng trung học đâu."

"Bố."

"Dù sao đi nữa, con biết thừa bố đau khổ đến thế nào khi phải đút vào túi cái tay Steinbrenner[2] đó dù chỉ một đô thôi, về cơ bản, nó đúng là một hành động phản bội mà."

Zack nói, "Lêu lêu, Red Sox. Tiến lên nào, Yanks."

"Đầu tiên con giết bố, sau đó lại chế nhạo bố à?"

"Con cứ tưởng, đã là fan Red Sox thì bố phải quen với việc này rồi chứ."

"Đủ rồi đấy...!" Eph vồ lấy cậu con trai, đưa tay cù vào sườn nó, và thằng bé vừa cười lăn cười bò vừa cố gắng chống cự. Zack, cậu bé từng được Eph vác trên vai chạy khắp phòng, đang ngày càng khỏe hơn, cú vùng vẫy của nó mang sức mạnh thật sự. Zachary sở hữu mái tóc của mẹ nó, cả về độ mượt mà lẫn màu vàng cát (màu tóc gốc của cô, khi anh lần đầu gặp cô ở đại học). Tuy nhiên, trong sự ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc, Eph nhận ra đôi bàn tay hồi mười một tuổi của chính anh đang vung vẩy một cách lạ kỳ từ cái cổ tay của thằng bé. Cũng chính đôi bàn tay khớp to bè ấy đã từng chẳng muốn làm gì ngoài choi bóng chày, đã từng chúa ghét học piano, đã từng khao khát được chóng vươn đến thế giới của người lớn. Kỳ lạ biết bao, lại được nhìn thấy đôi bàn tay thơ trẻ ấy. Đúng như thế thật: con cái chúng ta rồi sẽ thế chỗ chúng ta. Zachary giống như một tổ họp hoàn hảo, ADN của thằng bé hội tụ đầy đủ mọi thứ mà Eph và Kelly từng nhìn nhận về nhau - hy vọng, ước mơ, tiềm năng của họ. Có lẽ đó cũng chính là lý do khiến cho cả hai người họ đều cố gắng hết sức, bằng những cách thức riêng trái ngược nhau, mang đến cho nó những gì tốt nhất. Để rồi cứ nghĩ tới việc Zack sẽ được nuôi nấng dưới tầm ảnh hưỏng của người bạn trai sống chung với Kelly, Matt - một gã "tốt", một gã "tử tế", nhưng tẻ nhạt đến gần như vô hình - Eph lại cả đêm trằn trọc. Anh muốn con trai anh được thử thách, anh muốn nó có nguồn cảm hứng, sự vĩ đại! Cuộc chiến tranh giành quyền nuôi Zack thì còn định đoạt được, nhưng cuộc chiến tranh giành tâm hồn Zack - linh hồn Zack - thì không.

Điện thoại Eph lại bắt đầu rung, bò ngang trên mặt bàn hệt như hàm răng giả đánh lập cập mà ông chú từng tặng anh dịp Giáng sinh. Cái thiết bị vừa được đánh thức ấy cắt ngang màn vật lộn của hai cha con, Eph bèn thả Zack ra, cố cưỡng lại thôi thúc kiểm tra màn hình điện thoại. Đang có chuyện gì đó. Bằng không anh đã không phải nhận những cuộc gọi này. Một trận búng phát dịch. Một hành khách nhiễm bệnh.

Eph buộc mình không nhấc điện thoại. Ai khác sẽ phải xử lý việc này. Giờ đang là cuối tuần của anh với Zack. Thằng bé lúc này đang nhìn anh.

"Đừng lo," Eph nói và đặt điện thoại xuống bàn, để cuộc gọi chuyển sang tin nhắn thoại. "Mọi việc đã được thu xếp rồi. Không công việc cho cuối tuần này."

Zack gật đầu, vui vẻ hẳn lên và tìm chiếc điều khiển. "Choi tiếp chứ?"

"Bố không biết nữa. Khi nào ta mới choi tới phần anh chàng Mario bé nhỏ lăn thùng rượu vào con khỉ?"

"Kìa bố."

"Bố thích trò có ông người Ý nhỏ con chạy vòng quanh hái nấm để ăn điểm hơn."

"Được. Vậy bố phải lội qua bao nhiêu cây số đường tuyết để tới trường hằng ngày vậy?"

"Đủ rồi nha...!"

Eph lại bổ nhào lên người thằng bé, nhưng lần này nó đã đề phòng, kẹp chặt hai khuỷu tay, chặn đòn tấn công sườn của anh. Thế là Eph đổi chiến thuật, chuyển sang phần gân gót chân dễ nhột, vừa vật lộn với gót chân của Zack vừa cố hết sức tránh hứng một đạp vào mặt. Thằng bé đang xin được tha thì Eph nhận ra điện thoại của anh lại rung ìhêm lần nữa.

Lần này Eph giận dữ bật dậy, biết rằng công việc của anh, nghề nghiệp của anh, sẽ buộc anh phải rời xa cậu con trai trong tối nay. Anh liếc nhìn thông tin người gọi, và lần này là mã vùng Atlanta. Tin tức xấu lắm đây. Eph nhắm mắt và áp chiếc điện thoại đang rung bần bật lên trán, cố gắng suy nghĩ thông suốt. "Xin lỗi, z," anh nói với Zack. "Để bố xem có chuyện gì thôi."

Anh cầm điện thoại bước vào căn bếp kế bên, trả lời cuộc gọi.

"Ephraim à? Everett Bames đây."

Bác sĩ Everett Bames. Giám đốc CDC.

Eph quay lưng về phía Zack. Anh biết Zack đang quan sát và không thể chịu được nếu nhìn thẳng vào thằng bé. "Vâng, ông Everett, có chuyện gì vậy?"

"Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Washington. Đội của anh đang trên đường đến sân bay rồi chứ?"

"Ô, thưa ông, thực ra..."

"Anh đã xem trên ti vi rồi chứ?"

"Ti vi?"

Anh trở lại sofa, xòe tay về phía Zack, xin nó kiên nhẫn. Eph tìm thấy điều khiển, lần mò thử tìm một nút hoặc một tổ họp nút đúng, thử một hồi, và màn hình hiện lên trống tron. Zack đoạt lấy chiếc điều khiển từ tay anh và rầu rĩ chuyển sang kênh truyền hình cáp.

Kênh thời sự đang chiếu một cái máy bay đỗ tại đường băng. Các xe cứu hộ bao quanh nó thành một vòng rộng, như đang lo sợ. Sân bay quốc tế JFK. "Có lẽ tôi thấy rồi, Everett."

"Jim Kent vừa gọi cho tôi, anh ấy đang chuẩn bị các thiết bị mà đội Canary của anh cần. Trong vụ này anh tuyến đầu đấy, Ephraim. Họ sẽ không hành động cho đến khi anh tới đó."

"Họ là ai, thưa ông?"

"Cơ quan Quản lý Cảng New York, Cục An ninh Vận tải. ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia và Bộ An ninh Nội địa đang bay tới đó."

Dự án Canary là một đội phản ứng nhanh bao gồm các bác sĩ dịch tễ ở hiện trường được thành lập để phát hiện và xác định các mối đe dọa sinh học mới chớm. Phạm vi hoạt động của đội bao gồm cả những mối đe dọa xảy ra tự nhiên, như các bệnh do vi rút hay vi khuẩn ký sinh có thể tìm thấy trong tự nhiên, lẫn các dịch bùng phát do con người - mặc dù ngân sách chủ yếu của dự án bắt nguồn từ các hồ sơ về khủng bố sinh học của Canary. Trung tâm điều hành nằm ở thành phố New York, với các cơ sở Canary nhỏ hơn đặt tại các bệnh viện của các trường đại học ở Miami, Los Angeles, Denver và Chicago.

Chương trình này lấy tên từ một mẹo cũ của thợ mỏ, rằng nên mang theo một con chim hoàng yến*[3]’ nhốt trong lồng xuống lòng đất để sử dụng như một hệ thống báo động sinh học sớm, thô sơ nhưng hiệu quả. Quá trình trao đổi chất cực kỳ nhạy cảm của loài chim lông vàng này có khả năng phát hiện ra dấu vết của khí metan và ôxit cácbon trước khi chúng đạt tới mức độc hại hay thậm chí là mức phát nổ, khiến cho loài chim bình thường hay hót này sẽ im re và run rẩy trên giá đậu.

Trong thời hiện đại này, mỗi người đều có tiềm năng trở thành con chim hoàng yến báo động đó. Đội của Eph có nhiệm vụ cách ly họ khi họ ngừng hót, chữa trị cho người bị nhiễm bệnh và ngăn chặn sự lây lan.

Eph nói, "Chuyện gì vậy, Everett? Có ai chết trên máy bay à?"

Giám đốc nói, "Tất cả bọn họ đều chết, Ephraim. Không trừ một ai."

Phố Kelton, Woodside, Queens

KELLY GOOD WEATHER ngồi tại một chiếc bàn nhỏ, đối diện Matt Sayles, người tình sống chung với cô ("bạn trai" nghe có vẻ quá trẻ con, còn "bạn đòi" nghe lại có vẻ quá già). Họ đang ăn chung chiếc pizza tự làm phủ xốt pesto, cà chua khô và phó mát dê, điểm thêm vài lát thịt nguội cùng một chai vang đỏ một năm giá mười một đô. Chiếc tì vi trong bếp chuyển sang kênh NY1 bởi Matt muốn xem thời sự. Đối với Kelly mà nói, chương trình thời sự hai tư giờ là kẻ thù của cô.

"Em xin lỗi," cô nói với anh ta lần nữa.

Matt mỉm cười, chậm rãi nâng ly rượu vẽ thành một vòng tròn trong không trung.

"Dĩ nhiên, đó không phải lỗi của em. Nhưng em biết là ta đã quyết định dành cuối tuần này cho riêng hai ta..."

Matt lau miệng bằng chiếc khăn ăn giắt trong cổ áo sơ mi. "Cậu chàng vẫn luôn tìm được ra cách để xen vào giữa hai đứa mình mà. Và không phải anh đang nói đến Zack đâu."

Kelly nhìn vào chiếc ghế thứ ba còn trống. Matt chắc chắn đã vô cùng mong đợi kỳ nghỉ cuối tuần vắng mặt con trai cô. Như một giải pháp tạm thời cho cuộc chiến giành quyền nuôi con dài vô tận trước tòa án, Zack đã dành vài kỳ cuối tuần với Eph trong căn hộ ở trung tâm Manhattan của anh. Đối với cô, điều đó nghĩa là một bữa tối thân mật tại nhà cùng ham muốn tình dục thường lệ từ Matt - điều mà Kelly chẳng hề ngần ngại đáp ứng, đồng thời cũng đáng để cô tự cho phép mình uống thêm vài ly rượu.

Nhưng giờ thì, không phải tối nay. Mặc dù cảm thấy có lỗi với Matt, cô thực lòng thấy khá vui vẻ.

"Em sẽ bù cho anh mà," cô nói, nháy mắt với anh ta.

Matt mỉm cười đầu hàng. "Thỏa thuận xong nhé."

Đó chính là lý do Matt luôn làm cô cảm thấy thoải mái. Sau anh chàng Eph khó chịu, cục cằn, Cling đầu với tính thất thường ăn vào tận trong máu, cô cần một con thuyền chạy chậm hon, như Matt. Cô đã cưới Eph khi còn quá trẻ, và đã hy sinh bản thân quá nhiều - các nhu cầu, hoài bão, khát khao của cô - để giúp anh phát triển sự nghiệp bác sĩ của mình. Nếu cô có thể phổ biến một chút kinh nghiệm cuộc sống cho đám nữ sinh lớp bốn của cô ở trường PS 69 khu Jackson Heights, thì đó sẽ là: đừng bao giờ cưới một thiên tài. Đặc biệt là một thiên tài đẹp trai. Với Matt, Kelly luôn cảm thấy thoải mái, và thực ra, cô thích cái cảm giác nằm chiếu trên trong mối quan hệ này. Giờ đến lượt cô được hưởng sự phục vụ.

Trên chiếc tí vi nhỏ màu trắng trong bếp, người ta đang ba hoa về hiện tượng nhật thực ngày mai. Đứng bên một quầy bán áo phông tại Công viên Trung tâm, người phóng viên đang đeo thử các loại kính khác nhau, đánh giá về độ an toàn cho mắt của chúng. HÔN EM DƯỚI NHẬT THỰC! là mẫu áo bán chạy nhất. Rồi họ quảng cáo chuyên mục truyền hình trực tiếp vào buổi trưa ngày mai.

"Một chương trình hoành tráng ra phết đây," Matt nói, lời bình luận khiến cô hiểu rằng anh ta sẽ không để nỗi thất vọng làm hỏng buổi tối.

"Đó là một sự kiện thiên văn lớn," Kelly nói, "nhưng họ lại đối xử với nó như thể chỉ là một trận bão tuyết mùa đông mới."

Màn hình chuyển sang phần "Tin nóng". Thường thì đây cũng là dấu hiệu để Kelly chuyển kênh, nhưng sự kỳ lạ của câu chuyện đã thu hút cô. Ti vi đang chiếu hình ảnh từ xa của một cái máy bay đỗ trên đường băng ở JFK, bị vây quanh bởi vô số ánh đèn. Cái máy bay được chiếu đèn sáng rực, bị bao vây bởi vô số xe và người tí hơn đến mức tưỏng như một đĩa bay vừa hạ cánh tại khu Queens.

"Những kẻ khủng bố," Matt nói.

Sân bay JFK chỉ cách đó mười sáu cây số. Phóng viên cho biết cái máy bay đang được điều tra này đã hoàn toàn ngừng hoạt động sau cuộc hạ cánh vô cùng bình thường, và rằng không hề có bất cứ liên lạc nào từ phía tổ lái hay những hành khách vẫn còn trên máy bay. Để đề phòng, mọi chuyến bay tới JFK đều được chuyển hướng sang sân bay Newark và LaGuardia.

Giờ thì cô đã hiểu, cái máy bay này chính là lý do khiến Eph phải trả Zack lại cho cô. Điều duy nhất cô mong muốn lúc này là Zack được đưa về dưới mái nhà của cô. Kelly là kiểu người hay lo, nhà đồng nghĩa với sự an toàn. Đó là nơi duy nhất trên thế gian này cô có thể kiểm soát tình hình.

Kelly đứng lên và bước lại chỗ ô cửa sổ phía trên bồn rửa tay trong bếp, giảm bớt ánh sáng, rồi nhìn ra vùng tròi phía sau mái nhà hàng xóm. Cô thấy những ánh đèn máy bay lượn quanh LaGuardia, xoay vòng trông như những mảnh vỡ lấp lánh bị cuốn vào một vòi rồng khổng lồ. Cô chưa từng tới miền Trung của đất nước, nơi người ta có thể tận mắt trông thấy những con bão đang tiến về phía mình từ cách xa nhiều dặm. Nhưng cô đang cảm thấy như thế. Như thể thứ gì đó đang tiến về phía cô mà cô chẳng thể làm gì được.

Eph đỗ chiếc Ford Explorer được CDC cấp cho tại lề đường.

Kelly sở hữu một căn nhà nhỏ trên một ô đất vuông vắn, bao quanh là những bờ giậu thấp gọn gàng giữa một khối nhà hai tầng trên một con dốc. Cô đón anh ở bên ngoài, trên vỉa hè lát bê tông, như thể sợ không dám cho anh vào nhà và nhìn chung đối xử với anh như với một bệnh cúm dai dẳng cả thập kỷ mà cuối cùng cô cũng đã thoát ra được.

Mái tóc vàng hon, người mảnh mai hon, gương mặt vẫn rất xinh xắn, nhưng lúc này đây với anh cô đã là một con người khác. Quá nhiều đổi thay. Ở đâu đó, có lẽ trong một hộp đựng giày bám bụi, nhét dưới đáy một tủ quần áo, là những tấm ảnh cưới của một người phụ nữ trẻ vô lo vô nghĩ, tấm mạng che mặt hất ra sau, đang nở nụ cười quyến rũ với chú rể mặc vest, hai con người trẻ tuổi hạnh phúc trong tình yêu.

"Anh đã để dành toàn bộ kỳ nghỉ cuối tuần," anh nói ngay, giành quyền mở miệng trước, trong lúc ra khỏi xe trước Zack và bước qua cánh cổng sắt thấp. "Đây là một tình huống khẩn cấp."

Matt Sayles bước ra ngoài qua khung cửa sáng đèn phía sau cô, dừng lại trên hiên trước. Khăn ăn của anh ta nhét ở cổ áo, che khuất cái túi áo có logo Sears - tên cửa hàng anh ta quản lý tại trung tâm thương mại ở Rego Park.

Eph không để ý tới sự hiện diện của anh ta mà chỉ chăm chăm nhìn Kelly và Zack khi thằng bé bước vào sân. Kelly mỉm cười với anh, và Eph không khỏi băn khoăn liệu cô có thích việc này - Eph thất bại với Zack - hơn một kỳ nghỉ cuối tuần riêng tư với Matt không. Kelly ôm thằng bé với vẻ che chở. "Con ổn chứ, z?"

Zack gật đầu.

"Thất vọng nhỉ, mẹ cá là vậy."

Thằng bé lại gật đầu.

Cô nhìn chiếc hộp và mớ dây nhợ trong tay thằng bé. "Cái gì đây?"

Eph nói, "Bộ trò choi điện tử mới của Zack. Thằng bé mượn choi trong kỳ nghỉ cuối tuần này." Eph nhìn Zack, thằng bé áp đầu vào ngực mẹ, nhìn chằm chằm về phía trước. "Nè nhóc, nếu bố có bất kỳ lúc nào rảnh, có lẽ là ngày mai - hy vọng là ngày mai... nhưng nếu có bất kỳ lúc nào rảnh, bố sẽ trở về với con, và chúng ta sẽ cố hết sức tận dụng nốt kỳ nghỉ cuối tuần này. Được chứ? Bố sẽ bù lại cho con, con biết điều đó mà, phải không?"

Zack gật đầu, đôi mắt vẫn xa xăm.

Matt gọi xuống từ bậc thềm cao nhất. "Vào nhà đi, Zack. Để xem chúng ta có thể lắp ráp món đó đưọc không nào."

Matt đứng đắn, đáng tin cậy. Kelly chắc hẳn đã huấn luyện gã rất tốt. Eph nhìn cậu con trai được Matt khoác vai dẫn vào trong nhà, Zack liếc ra sau nhìn anh lần cuối.

Giờ chỉ còn lại hai người, anh và Kelly đứng đối diện nhau trên bãi cỏ nhỏ. Đằng sau cô, phía trên mái nhà cô, ánh đèn của những cái máy bay đang đợi vẽ thành những vòng tròn. Toàn bộ mạng lưới hàng không, chưa kể tới hàng loạt tổ chức chính phủ và cơ quan thực thi pháp luật, đang chờ đợi người đàn ông lúc này đang đối mặt với một người phụ nữ đã tuyên bố không còn yêu anh nữa.

"Là chuyện cái máy bay đó, phải không?"

Eph gật đầu. "Bọn họ đều chết hết. Toàn bộ người trên máy bay."

"Tất cả đều chết ư?" Đôi mắt Kelly rực lên đầy lo lắng. "Như thế nào? Sao có thể thế được?"

"Đó chính là điều anh phải tìm hiểu."

Giờ Eph đã cảm thấy tính chất khẩn cấp của công việc đè nặng lên mình. Anh đã đánh mất cơ hội với Zack - nhưng việc đã rồi, và giờ anh phải đi. Anh thò tay vào trong túi quần để lấy ra đưa cô một cái phong bì in logo kẻ sọc. "Dành cho chiều mai," anh nói. "Phòng trường họp anh không về kịp."

Kelly liếc nhìn mấy tấm vé, hai hàng lông mày nhướng lên trước mức giá, rồi nhét chúng trở lại phong bì. Cô nhìn anh với vẻ gần như thông cảm. "Chỉ cần anh đừng quên cuộc hẹn của chúng ta với bác sĩ Kempner là được."

Bác sĩ tư vấn hôn nhân gia đình - người sẽ đưa ra quyết định cuối cùng về quyền nuôi Zack. "Kempner, được rồi," anh nói. "Anh sẽ có mặt ở đó."

"Và... nhớ cẩn thận nhé," cô nói.

Eph gật đầu và rời đi.

Sân bay quốc tế JFK

MỘT ĐÁM ĐÔNG ĐÃ TỤ TẬP ngoài sân bay, những người bị thu hút bởi cái vụ việc bí ẩn, kỳ quái, cái bi kịch tiềm tàng ấy, cái sự kiện ấy. Khi Eph đang trên đường, chương trình phát thanh đã coi vụ máy bay không hoạt động này là một vụ không tặc tiềm tàng, và phỏng đoán về mối liên hệ với các cuộc xung đột ở nước ngoài.

Trong nhà ga, hai chiếc xe trung chuyển băng qua Eph, xe đầu tiên chở một bà mẹ giàn giụa nước mắt đang nắm tay hai đứa con trông vô cùng sợ hãi, xe còn lại chở một quý ông da đen đặt trên đùi một bó hoa hồng đỏ. Anh nhận ra Zack của một ai đó khác đang ở trên cái máy bay kia. Kelly của ai đó khác. Anh đắm chìm trong suy nghĩ đó.

Đội của Eph đang đợi anh bên ngoài một cánh cửa khóa ngay dưới cổng số 6. Jim Kent đang loay hoay với chiếc điện thoại, như thường lệ, đang nói vào chiếc micro nối dây thòng xuống từ tai. Jim giúp Eph xử lý các vấn đề hành chính và chính trị trong khâu kiểm soát dịch bệnh. Jim khum tay che phần mic của dây điện thoại và nói, thay cho lời chào, "Không có bất cứ báo cáo nào khác về một vụ máy bay chết ở bất kỳ đâu trên cả nước."

Eph leo lên phía đuôi xe trung chuyển, cạnh Nora Martinez. Nora, một nhà hóa sinh tập sự, là cánh tay phải của anh ở New York. Cô đã đeo sẵn găng tay, lóp vỏ cao su nhợt nhạt, tron láng và ảm đạm như một đóa huệ tây. Cô dịch người sang một chút để Eph ngồi xuống. Anh lấy làm hối tiếc vì sự ngượng nghịu giữa hai người.

Họ bắt đầu di chuyển, Eph ngửi thấy mùi muối trong gió. "Cái máy bay hạ cánh được bao lâu trước khi đèn đóm tắt ngóm?"

Nora nói, "Sáu phút."

"Không liên lạc radio được ư? Của phi công cũng thế à?"

Jim quay ra sau nói, "Có vẻ thế, nhưng chưa xác thực được. Người của Cơ quan Quản lý Cảng đã vào khoang hành khách, thấy trong đó toàn xác chết và rút ra ngay."

"Hy vọng họ có mang mặt nạ và găng tay."

"Chắc chắn rồi."

Xe rẽ vào góc, cho thấy cái máy bay đang đợi ở xa. Một phi cơ khổng lồ được chiếu đèn tứ phía, rực sáng như ban ngày. Màn sương từ vùng vịnh gần đó khoác lên thân máy bay một lóp hào quang rực rỡ.

"Chúa ơi," Eph nói.

Jim nói, "Nó được gọi là 'bà số bảy'. Chiếc 777, máy bay hai động cơ lớn nhất thế giới. Thiết kế tân thời, phi cơ mới. Bởi vậy họ đã phát rồ lên vì việc nó ngừng hoạt động. Họ nghĩ khả năng cao là bị phá hoại".

Riêng mấy cái lốp hạ cánh cũng đã đồ sộ lắm rồi. Eph ngước lên nhìn cái lỗ hổng đen ngòm - cánh cửa mở phía trên cánh trái rộng.

Jim nói, "Họ đã dò khí độc. Họ đã dò tìm mọi thứ nhân tạo. Họ chẳng biết phải làm gì khác, đành phải bắt đầu từ vạch xuất phát."

Eph nói, "Chúng ta là vạch xuất phát còn gì."

Cái máy bay không hoạt động chứa đầy xác chết một cách bí ẩn này là một dạng "một ngày tỉnh giấc bất chợt phát hiện cái bướu trên lưng" của Đội Xử lý Chất Độc hại HAZMAT. Đội của Eph sẽ xét nghiệm sinh thiết để báo cho Cục Hàng không Liên bang biết liệu có mầm mống ung thư hay không.

Các nhân viên TSA[4] mặc vest xanh xông về phía Eph ngay khi xe trung chuyển dừng lại, cố gắng cung cấp cho anh một bản báo cáo sơ lược y hệt những gì Jim vừa nói. Hỏi anh đủ thứ và chen lời nhau y như đám phóng viên.

"Vụ này dây dưa lâu quá," Eph nói. "Lần sau nếu lại xảy ra chuyện gì đó không thể giải thích nổi giống như thế này thì hãy để chúng tồi xếp thứ hai nhé. Gọi HAZMAT trước tiên, chúng tôi xếp thứ hai. Hiểu chứ?"

"Vâng, thưa bác sĩ Goodweather."

"Đội HAZMAT sẵn sàng chưa?"

"Đã vào vị trí sẵn sàng rồi."

Eph bước chậm lại khi tới trước cái xe tải CDC. "Tôi chắc đây không giống một vụ lây nhiễm tự phát. Sáu phút trên mặt đất ư? Thời gian quá ngắn."

"Ăt hẳn phải là một hành động cố ý," một nhân viên TSA nói.

"Có thể," Eph nói. "Xét đến tình hình hiện tại, cho dù bất kể thứ gì đang chờ đợi ta trong đó, ta cũng phải có ngăn chặn nó lại." Anh mở cửa sau chiếc xe tải giùm Nora. "Chúng tôi sẽ thay đồ rồi xem có tìm hiểu được gì không."

Một giọng nói chen ngang. "Có một người của chúng tôi trên máy bay."

Eph quay lại. "Một người của ai?"

"Một Cảnh sát Hàng khồng Liên bang. Tiêu chuẩn trên các chuyến bay quốc tế của các hãng hàng không Mỹ."

"Có vũ trang chứ?" Eph hỏi.

"Nhìn chung là vậy."

"Không một cuộc gọi, không một cảnh báo nào từ anh ta ư?"

"Không có gì cả."

"Vậy là nó đã khống chế họ ngay lập tức." Eph gật đầu, nhìn vào khuôn mặt lo lắng của những người này. "Cho tôi số ghế của anh ta. Chúng tôi sẽ bắt đầu từ đó."

Eph và Nora chui vào trong chiếc xe tải của CDC, đóng hai cánh cửa sau, chặn lại phía sau bầu không khí tràn ngập lo âu trên đường băng.

Họ kéo bộ đồ HAZMAT loại A xuống khỏi giá treo. Eph cỏi đồ, chỉ để lại áo phông và quần soóc, Nora để lại chiếc áo ngực thể thao đen và quần lót tím, khuỷu tay và đầu gối họ không ngừng va chạm vào nhau bên trong chiếc Chevy chật chội. Tóc Nora đen, dày và dài đến mức ngỗ ngược đối với một bác sĩ dịch tễ, và cô buộc túm chặt nó lại bằng một sọi dây chun, hai cánh tay chuyển động một cách nhanh nhẹn và quả quyết. Cơ thể cô sở hữu những đường cong duyên dáng, làn da mang tông màu ấm áp như màu bánh mì nướng sơ.

Sau khi Eph chính thức ly thân với Kelly và cô bắt đầu tiến hành các thủ tục ly hôn, Eph và Nora từng có một đoạn tình cảm ngắn ngủi. Chỉ một đêm, theo sau là một buổi sáng vô cùng ngượng ngùng khó xử, và bầu không khí ấy kéo dài hàng tháng trời... cho tới lần thứ hai của họ, chỉ cách đây vài tuần - và mặc dù còn nồng nàn hơn lần trước, cộng với quyết tâm tránh né mọi cạm bẫy đã chôn vùi họ trong lần đầu tiên, nhưng nó lại một lần nữa đẩy họ vào một tình thế lập lờ khó xử kéo dài.

Theo một cách nào đó, anh và Nora quá gần gũi trong công việc: nếu họ có những công việc có thể được coi như là bình thường, một nơi làm việc truyền thống, thì kết quả có lẽ sẽ khác, có lẽ sẽ dễ dàng hon, tự nhiên hon, nhưng đây là "tình yêu nơi chiến trường", và vì mỗi người đều cống hiến quá nhiều cho Canary, họ chẳng còn gì mấy để mà dành cho nhau, hay cho phần còn lại của thế giới. Một mối quan hệ đồng nghiệp cập rập đến nỗi không ai buồn hỏi nhau, "Hôm nay thế nào?" trong thời gian rảnh - chủ yếu bởi chẳng hề có bất cứ thời gian rảnh nào.

Chẳng hạn như lúc này đây. Gần như trần truồng trước mặt nhau theo một cách thiếu màu sắc tình dục nhất có thể. Bởi những bộ đồ biosuit tương phản hoàn toàn với ham muốn tình dục. Nó là đối nghịch của sự quyến rũ, nó là dấu hiệu của sự kháng bệnh và vô trùng.

Lóp đầu tiên là một bộ áo liền quần hiệu Nomex, in phù hiệu với chữ viết tắt CDC sau lưng. Khóa kéo chạy từ đầu gối tới cằm, cổ áo và cổ tay áo được gài kín nhờ khóa dán, đôi giày ống màu đen thắt dây lên tới tận cẳng chân.

Lóp thứ hai là một bộ đồ màu trắng dùng một lần được làm bằng vải không dệt Tyvek mỏng tang. Tiếp đó là đôi giày bảo hộ đi bên ngoài đôi giày ống, găng tay và tất chống hóa chất Silver Shield bên ngoài lóp găng cao su, buộc chặt ở cổ tay và mắt cá chân. Rồi khoác lên mình bộ thiết bị thở chuyên dụng: bộ đai đeo, bình khí nén bằng titan nhẹ, mặt nạ dưỡng khí, và thiết bị báo động cá nhân gắn chuông báo nguy của lính cứu hỏa.

Cả hai đều chần chừ trước khi kéo mặt nạ xuống. Nora nhoẻn miệng cười và áp tay vào má Eph. Cô hôn anh. "Anh ổn chứ?"

"Ổn."

"Trông anh chẳng ổn chút nào. Zack sao rồi?"

"Hòn dỗi. Tức giận. Đúng như lẽ thường."

"Đó không phải lỗi của anh."

"Thì sao chứ? Dù gì thì kỳ nghỉ cuối tuần này của anh với con trai cũng đã đi tong, và anh sẽ chẳng bao giờ lấy lại được." Anh chuẩn bị sẵn sàng mặt nạ dưỡng khí. "Em biết đấy, trong đòi anh, từng có thời điểm anh bị buộc phải lựa chọn hoặc gia đình hoặc công việc. Anh cứ ngỡ mình đã chọn gia đình. Nhưng rõ ràng là chưa đủ."

Có những khoảnh khắc như thế này, thường xảy đến vào thời điểm bất tiện nhất, chẳng hạn giữa một cuộc khủng hoảng, khi ta nhìn vào một người và nhận ra ta sẽ đau lòng biết mấy nếu phải sống thiếu họ. Eph nhận thấy rõ anh đã bất công với Nora đến mức nào khi cứ níu lấy Kelly - thậm chí không phải Kelly, mà là quá khứ, là cuộc hôn nhân tan vỡ, là những gì đã qua, tất cả đều vì Zack. Nora quý mến Zack. Và Zack cũng quý cô, rõ ràng như thế.

Nhưng bây giờ, ngay bây giờ đây, không phải là lúc nghĩ tới chuyện này. Eph đeo mặt nạ dưỡng khí, kiểm tra lại bình ôxy. Lóp ngoài cùng là một bộ đồ "phi hành gia" kín mít màu vàng - màu vàng chim hoàng yến, có mũ trùm đầu kín, với tầm nhìn 210 độ, cùng găng tay cố định. Đây là một bộ đồ bảo hộ chuẩn loại A, hay còn gọi là "bộ giáp tiếp xúc", với mười hai lóp vải sẽ hoàn toàn cách ly người mặc với không khí bên ngoài ngay sau khi kéo khóa kín.

Nora và Eph kiểm tra khóa cho nhau. Các nhà điều tra hiểm họa sinh học thường hoạt động cùng một người đồng hành, giống như cánh thợ lặn. Bộ đồ của họ hơi phồng lên do không khí lưu thông bên trong. Mầm bệnh không thể xâm nhập cũng đồng nghĩa với việc mồ hôi và nhiệt độ cơ thể không được thoát ra, vì vậy nhiệt độ bên trong bộ đồ của họ có thể cao hơn nhiệt độ phòng.

"Có vẻ chặt rồi đó," Eph nói qua micro gắn trong mặt nạ của anh.

Nora gật đầu, bắt gặp ánh mắt Eph qua mặt nạ của họ. Ánh nhìn nấn ná khá lâu, như thể cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi. "Anh sẵn sàng chưa?" cô hỏi.

Eph gật đầu. "Bắt tay vào việc thôi."

Ngoài đường băng, Jim bật bộ thiết bị điều khiển gắn bánh xe của mình và bắt sóng cả hai máy quay gắn trên mặt nạ của Eph và Nora, trên hai kênh tín hiệu riêng biệt. Anh gắn những đèn pin nhỏ đang bật vào dây đeo vai của họ: độ dày của nhiều lớp găng tay làm hạn chế sự linh hoạt của người mặc.

Vài nhân viên TSA tới cố gắng bắt chuyện tiếp, nhưng Eph vờ điếc, lắc đầu chạm tay lên cái mũ trùm của mình.

Trên đường tiếp cận cái máy bay, Jim chỉ cho Eph và Nora xem một sơ đồ mặt cắt cho thấy vị trí chỗ ngồi, ở mặt sau là danh sách số ghế tương ứng của hành khách và thống kê về phi hành đoàn. Anh chỉ vào chấm đỏ tại số 18A.

"Cảnh sát Hàng không Liên bang," Jim nói vào micro. "Họ Charpentier. Hàng ghế gần lối ra, sát cửa sổ."

"Đã hiểu," Eph đáp.

Chấm đỏ thứ hai. "TS A cũng đã chỉ ra một hành khách khác đáng để lưu tâm. Một nhà ngoại giao Đức, Rolph Hubermann, hạng thương gia, hàng hai, ghế F. Tới thành phố dự buổi họp của Hội đồng Liên Hiệp Quốc về tình hình Triều Tiên. Có thể đã mang theo một túi ngoại giao được miễn kiểm tra hải quan. Có thể không có gì đâu, nhưng ngay lúc này một nhóm cán bộ Đức đang từ Liên Hiệp Quốc đến đây, chỉ để lấy lại nó."

"Được rồi."

Jim để họ lại ở rìa dãy đèn và quay trở lại với bộ điều khiển. Bên trong vòng tròn còn sáng hơn cả ban ngày. Họ di chuyển gần như không có bóng. Eph dẫn đường leo thang cứu hỏa lên cánh, rồi bám theo bề mặt trải rộng của nó tới cánh cửa đang mở.

Eph vào trước. Sự tĩnh lặng dường như có thể sờ thấy được. Nora theo sau, vai kề vai với anh tại đầu khoang hành khách.

Những xác chết ngồi đối diện họ, hàng nối hàng. Đèn pin của Eph và Nora soi ánh sáng nhập nhờ vào những con mắt mở vô hồn của họ.

Không có máu mũi. Mắt không sưng, da không rộp hay có nốt. Không hề sủi bọt mép hay chảy máu miệng. Tất cả đều ngồi trên ghế, không có dấu hiệu hoảng loạn hay chống cự. Những cánh tay buông thõng giữa lối đi hoặc kẹp trong đùi. Không có dấu hiệu chấn thương.

Điện thoại di động - trên đùi, trong túi quần hay nhét trong túi xách tay - bíp bíp báo tin nhắn chờ hoặc đổ chuông báo có tin nhắn vừa nhận, những âm thanh sống động chồng chéo. Chỉ có những âm thanh đó.

Họ tìm được vị trí viên cảnh sát hàng không, tại ghế ngồi cạnh của sổ ngay phía bên trong cửa ra vào. Một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi, tóc đen hói, vận áo sơ mi cài khuy kín cổ theo phong cách cầu thủ bóng chày với những dải sọc xanh và cam - màu của đội New York Mets, có hình linh vật Met đầu quả bóng được vẽ ở mặt trước áo, cùng quần jean xanh, cằm anh ta gục xuống ngực, như thể đang mở mắt mà ngủ.

Eph quỳ một chân, hàng ghế gần lối ra rộng rãi hơn giúp anh có đủ không gian để thao tác. Eph chạm vào trán viên cảnh sát và đẩy cái đầu đang oặt ra trên cổ anh ta về phía sau. Nora, đang ở ngay sát anh, rọi đèn pin qua lại trước mắt anh ta, con ngươi của Charpentier không có phản ứng. Eph kéo cằm anh ta xuống, mở hàm và soi đèn vào bên trong miệng anh ta, lưỡi và vòm họng có vẻ hồng hào, không có dấu hiệu trúng độc.

Eph cần thêm ánh sáng. Anh với người mở tấm che cửa sổ, và ánh đèn pha xuyên vào như một lưỡi dao trắng sáng rực.

Không nôn mửa như dấu hiệu hít phải khí độc. Nếu nạn nhân bị ngộ độc carbon monoxide thì da sẽ phồng rộp và mất màu, người sưng phù, như được bọc bằng da thuộc. Tư thế anh ta không có vẻ gì là bất tiện, không có dấu hiệu vật lộn. Bên cạnh anh ta, một phụ nữ trung niên mặc trang phục nghỉ dưỡng, cặp kính nửa gọng vắt vẻo trên mũi, phía trước đôi mắt trống rỗng. Họ đều ngồi như những hành khách bình thường, lưng ghế dựng thẳng, vẫn đang chờ tín hiệu THĂT DÂY AN TOÀN tắt khi đến cổng sân bay.

Hành khách ngồi ở hàng ghế gần cửa thoát hiểm trước đã xếp gọn vật dụng cá nhân trong những cái giỏ lưới gắn trên vách ngăn khoang ở trước mặt. Eph lôi một cái túi mềm Virgin Atlantic ra khỏi cái giỏ trước mặt Charpentier và mở khóa kéo. Anh rút ra một chiếc áo nỉ Notre Dame, mấy cuốn sách giải câu đố đã sờn trang, một đĩa sách nói kinh dị, rồi một túi ni lông hình bầu dục khá nạng. Anh kéo khóa mở túi ra, vừa đủ để thấy bên trong là một khẩu súng lục đen tuyền.

"Các anh thấy không?" Eph nói.

"Chúng tôi thấy rồi," Jim nói qua radio. Jim, TSA và bất kỳ ai có đủ thẩm quyền để tới gần bộ màn hình đều đang quan sát mọi việc qua camera gắn trên vai Eph.

Eph nói, "Dù chuyện này có là gì đi nữa thì nó cũng đã khiến cho không ai kịp phản ứng. Kể cả cảnh sát hàng không."

Eph kéo khóa đóng cái túi lại và đặt nó lên sàn, rồi anh đứng thẳng dậy, đi dọc lối đi giữa hai hàng ghế. Cứ cách hai hay ba hàng ghế anh lại với tay qua xác các hành khách để kéo tấm che cửa sổ lên, ánh sáng chói chang hắt nhũng cái bóng kỳ quái và làm cho gương mặt họ nổi bật hẳn lên, y như những lữ khách đã chết vì bay quá gần mặt tròi.

Những chiếc điện thoại vẫn reo, tiếng ồn càng lúc càng trở nên chói tai, nghe như hàng tá tiếng chuông báo nguy cá nhân chồng chéo lên nhau. Eph cố không nghĩ tới những người gọi đang lo lắng ở đầu dây bên kia.

Nora đến gần một thi thể. "Không hề có chấn thương," cô lưu ý.

"Anh biết," Eph nói. "Quái quỷ thật." Anh tưỏng như mình đang ở trong một phòng trưng bày xác chết. "Jim này," anh nói, "cảnh báo cho WHO châu Âu đi. Thông báo vụ này cho Bộ Y tế Liên bang Đức, liên lạc với các bệnh viện. Lỡ như thứ này có thể truyền nhiễm, phía họ hẳn cũng biết."

"Tôi làm ngay đây," Jim đáp.

Phía trước, trong khu bếp nằm giữa khoang hạng thương gia và khoang hạng nhất, bốn tiếp viên - ba phụ nữ, một đàn ông - đang ngồi có thắt dây an toàn trên các ghế phụ, cơ thể họ chúi về phía trước, kéo căng sọi dây trên vai. Khi đi qua họ, Eph có cảm giác như thể đang trôi xuyên qua xác một con tàu đắm dưới đáy đại dương.

Giọng Nora vọng lên. "Em đang ở đuôi máy bay, Eph. Chẳng có gì bất ngờ. Quay lại chỗ anh đây."

"Được," Eph vừa nói vừa đi ngược lại băng qua khoang hành khách được chiếu sáng qua các ô cửa sổ mở, mở tấm rèm dẫn vào khoang thương gia với lối đi giữa các hàng ghế rộng rãi hơn. Tại đó, Eph thấy nhà ngoại giao Đức, Hubermann, đang ngồi cạnh lối đi, gần đầu khoang. Hai bàn tay mập mạp của ông ta vẫn úp lên nhau đặt trên đùi, đầu gục xuống, một lọn tóc bạc trên trán rủ xuống đôi mắt vẫn đang mở.

Cái túi ngoại giao mà Jim nhắc tới nằm trong chiếc cặp hồ sơ dưới ghế ông ta ngồi. Nó có màu xanh nước biển, làm bằng nhựa dẻo và có khóa kéo.

Nora đến gần anh. "Eph, anh không được phép mở thứ đó..."

Eph kéo mở khóa, rút ra một thanh sô cô la Toblerone ăn dở và một chai nhựa trong ních đầy những viên thuốc màu xanh.

"Thứ gì vậy?" Nora hỏi.

"Anh đoán là Viagra," Eph nói, đút các món đồ vào lại túi, và đút túi vào lại cặp hồ sơ.

Anh dừng lại bên một người mẹ cùng cô con gái nhỏ tuổi đang đi du lịch cùng nhau. Bàn tay cô gái vẫn rúc trong tay người mẹ. Cả hai đều có vẻ thư thái.

Eph nói, "Không hoảng sợ, không gì hết."

Nora nói, "Thật khó hiểu."

Vi rút cần quá trình lây lan, và quá trình lây lan cần thời gian. Các hành khách phát bệnh hoặc ngã bất tính chắc chắn sẽ gây hỗn loạn, bất chấp tín hiệu THẮT DÂY AN TOÀN. Nếu đây là vi rút, thì nó không giống với bất kỳ mầm bệnh nào Eph từng đối mặt trong nhiều năm làm bác sĩ dịch tễ cho CDC. Thay vào đó, tất cả các dấu hiệu đều cho thấy một tác nhân gây độc chết người đã thâm nhập vào môi trường kín của khoang máy bay.

Eph nói, "Jim, tôi muốn dò lại khí độc."

Giọng Jim nói, "Họ đã lấy mẫu không khí, đo lường theo từng một phần triệu một. Không có gì cả."

"Tôi biết nhưng... cứ như thể những người này đã bất thần bị hạ gục bởi một thứ gì đó. Có thể thứ vật chất đó đã tiêu tan khi cánh cửa kia mở ra. Tôi muốn kiểm tra thảm và mọi bề mặt xốp khác. Chúng ta cũng sẽ kiểm tra tế bào phổi một khi danh tính của những người này được công bố."

"Được, Eph... tôi hiểu rồi."

Eph di chuyển nhanh chóng qua những chiếc ghế bọc da rộng rãi của khoang hạng nhất để tới cánh cửa buồng lái đang đóng. Cánh cửa được nẹp khung thép các cạnh, gắn camera trên trần. Eph với về phía tay nắm cửa.

Giọng của Jim vang lên trong cái mũ trùm đầu của Eph, "Eph, họ bảo cánh cửa có khóa mã, anh sẽ không thể..."

Cánh cửa bật mở dưới bàn tay đeo găng của anh.

Eph đứng im trên ngưỡng cửa mở. Anh đèn từ đường lăn rọi qua kính chắn gió màu, chiếu sáng cả khoang lái. Tất cả các màn hình hiển thị của hệ thống đều tối om.

Jim nói, "Eph, họ bảo anh phải cực kỳ cẩn thận đấy."

"Cảm on họ giúp tôi vì lời khuyên mang tính chuyên môn ấy nhé," Eph nói trước khi di chuyển vào trong.

Các màn hình hiển thị quanh các công tắc và tay ga đều tối đen. Một người mặc đồng phục phi công ngồi gục trên ghế phụ ở ngay bên phải khi Eph vừa bước vào. Hai người nữa, cơ trưỏng và cơ phó, ngồi ở ghế đôi trước bàn điều khiển. Hai bàn tay của cơ phó nắm hờ trên đùi, đầu anh ta ngả sang trái, vẫn đội mũ. Tay trái của cơ trưởng vẫn đặt trên cần điều khiển, cánh tay phải buông thõng khỏi tay ghế, các khóp ngón tay chạm thảm sàn. Đầu anh ta ngả về phía trước, mũ nằm trên đùi.

Eph nhoài người qua bàn điều khiển giữa hai chỗ ngồi để nâng đầu cơ trưởng lên. Anh dùng đèn pin kiểm tra đôi mắt đang mở của cơ trưởng, hai con ngươi bất động và dãn to. Anh nhẹ nhàng đặt đầu anh ta ngả trở lại vào ngực, và rồi cứng đờ người.

Anh cảm thấy một thứ gì đó. Anh nhận thấy một thứ gì đó. Một sự hiện diện.

Anh lùi khỏi bảng điều khiển và quét mắt khắp buồng lái, xoay người thành một vòng tròn.

Jim hỏi, "Gì vậy, Eph?"

Eph đã quá quen với các xác chết nên không dễ gì giật mình. Nhưng có thứ gì đó đang ở đây... đâu đây. Ở đây hoặc gần đây.

Cảm giác kỳ dị đã trôi qua, như con choáng nhẹ, và anh chớp chớp mắt. Anh lắc đầu xua nó đi. "Không có gì. Có khi là do không gian kín."

Eph quay sang người đàn ông thứ ba trong buồng lái. Đầu anh ta cúi thấp, vai phải tựa vào bức vách bên. Dây an toàn của anh ta rủ xuống.

Eph nói to, "Tại sao anh ta không thắt dây an toàn?"

Nora nói, "Eph, anh đang ở buồng lái hả? Để em qua đó."

Eph nhìn chiếc ghim cà vạt bằng bạc có logo Regis Air của người chết. Bảng tên trên túi áo anh ta đề REDFERN. Eph quỳ một gối trước mặt anh ta, ấn những ngón tay xỏ găng dày vào hai bên thái dương anh ta để nâng mặt anh ta lên. Mắt anh ta mở và cụp xuống. Eph kiểm tra con ngươi, có cảm giác như anh đã thấy gì đó. Một tia sáng le lói. Anh nhìn lại, và bất thình lình cơ trưởng Redfern rùng mình rồi rên lên.

Eph giật mình lùi lại, ngã vào giữa hai ghế lái và va sầm vào bàn điều khiển. Cơ phó đổ vào người anh và Eph cố đẩy anh ta ra, nhưng bị kẹt một lúc bởi sức nặng của cái xác mềm oặt.

Giọng Jim vang lên lanh lảnh, "Eph?"

Giọng Nora nhuốm sắc thái hoảng loạn. "Eph, chuyện gì vậy?"

Gắng hết sức, Eph đẩy xác cơ phó trở lại ghế và đứng dậy.

Nora nói, "Eph, anh ổn chứ?"

Eph nhìn cơ trưởng Redfern, lúc này anh ta đã gục xuống sàn, mắt mở trừng trừng. Dù vậy, cổ họng anh ta vẫn đang hoạt động, gấp gáp, cái miệng há ra dường như đang bị nghẹn không khí.

Eph mở to mắt, nói, "Chúng ta có một người còn sống ở đây."

Nora thốt lên, "Cái gì?"

"Chứng ta có một người còn sống ở đây. Jim, chúng ta cần một khoang cách ly Kurt cho người này. Mang thẳng tới cánh máy bay. Nora?" Eph nói gấp gáp, nhìn xuống người phi công đang co giật trên sàn. "Ta phải rà soát lại toàn bộ máy bay, từng hành khách một."

Chú thích

[1] Center for Disease Control and Prevention: Trung tâm Kiểm soát và Phòng chống Bệnh dịch.

[2] ông chù đội bóng chày Yankees.

[3] “Canary” nghĩa là chim hoàng yến.

[4] Viết tắt của “Transportation Security Administration” (Cục An ninh Vận tải).