PHỤ LỤC III BẠO LOẠN, 1943
CẢ THÁNG TÁM NÓNG NHƯ Đổ LỬA VÀ ABRAHAM Setrakian, đang đặt các thanh xà để làm mái treo, cảm thấy sức nặng của nó rõ hơn ai hết. Mặt trời thiêu đốt anh, ngày nào cũng như ngày nào. Dù vậy, anh còn kinh sợ buổi đêm hơn - sợ chiếc giường tầng và những giấc mơ về quê nhà, thứ từng là cách duy nhất giúp anh vực dậy tinh thần trước sự ghê rạn trong trại hành quyết - và giờ đây anh trở thành con tin của hai kẻ tàn ác như nhau.
Sinh vật Bóng tối, Sardu, giờ viếng thăm trại của Setrakian theo một lịch trình đều đặn hai lần mỗi tuần, và có lẽ với các trại khác cũng thế. Nhiều cái chết xảy ra mà cả lính gác lẫn tù nhân đều không hề hay biết. Lính gác người Ukraine thường gạch tên những người chết coi đó là do tự sát, còn đối với ss, đó chỉ là một thay đổi trong sổ sách.
Suốt nhiều tháng sau ngày Sardu đến trại lần đầu, Setrakian - bị ám ảnh bởi mong muốn đánh bại con quỷ đó - đã tận dụng mọi cơ hội có thể để tìm hiểu từ những tù nhân người địa phương về một hầm mộ La Mã cổ nằm ở đâu đó trong rừng sâu. Giờ thì anh tin chắc đó chính là hang ổ của Sinh vật kia, là nơi nó xuất phát hằng đêm để đi giải tỏa con khát vô đạo của mình.
Chính vào hôm đó, Setrakian đã thực sự hiểu thế nào là một cơn khát đúng nghĩa. Các bình nước liên tục được các tù nhân chuyền tay nhau, dù vậy nhiều người vẫn trở thành nạn nhân của con sốc nhiệt. Ngày hôm đó cái hố cháy được no nê xác chết. Setrakian đã xoay xở thu thập đủ những thứ cần thiết: một cây gậy dài thô bằng gỗ sồi trắng, một mẩu bạc để làm đầu bịt. Đó là phương cách cổ xưa để trừ khử bọn Strigoi, ma cà rồng. Anh đã dành nhiều ngày vót nhọn đầu gậy trước khi gắn bạc lên. Nguyên việc lén đem nó vào trại cũng đã chiếm tới quá nửa thời gian của hai tuần lên kê hoạch. Anh giấu nố trong một khoảng trống ngay dưới giường của mình. Nếu lính gác mà phát hiện ra nó, anh sẽ bị hành hình ngay tại chỗ, bởi hiển nhiên một vật bằng gỗ cứng có hình dạng như vậy chính là vũ khí.
Đêm hôm trước, Sardu đã tới trại muộn, muộn hơn thường lệ. Setrakian nằm im, kiên nhẫn chờ cho tới lúc nó bắt đầu đánh chén một nạn nhân Romania yếu ớt. Anh thấy kinh sợ và hối hận, thầm cầu xin được tha thứ - nhưng đó là phần cần thiết cho kế hoạch của anh, vì cái sinh vật đã lung lửng bụng sẽ ít cảnh giác hon.
Ánh sáng xanh nhạt lúc sắp bình minh chiếu qua các ô cửa sổ nhỏ có lắp mắt lưới ở đầu phía Đông của trại. Đó chính là thời điểm Setrakian chờ đợi. Anh chích ngón tay trỏ của mình, làm một giọt máu đỏ thẫm nhỏ ra từ lóp da khô. Ây thế nhưng anh vẫn hoàn toàn bất ngờ trước những gì xảy ra tiếp theo.
Anh chưa lần nào nghe thấy Sinh vật đó phát ra âm thanh. Nó tiến hành bữa tiệc vô đạo của mình trong sự im lặng tuyệt đối. Nhưng bây giờ, trước mùi máu trẻ trung của Setrakian, nó rên lên. Âm thanh gọi Setrakian nhớ đến tiếng ken két của gỗ khô bị vặn xoắn, hoặc tiếng róc rách của nước chảy vào một ống xả bị tắc.
Chỉ trong tích tắc, Sinh vật đó đã tới bên Setrakian.
Trong khi chàng trai thận trọng rút tay lại để với lấy chiếc cọc, cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau. Setrakian không thể rời mắt khỏi nó trong khi nó tiến tới gần giường anh.
Sinh vật đó mỉm cười với anh.
"Lâu lắm rồi chúng ta không nhìn vào mắt người sống trong lúc ăn," Sinh vật đó nói. "Lâu lắm rồi..."
Hoi thở của nó có mùi của đất và xác chết, còn lưỡi nó lách cách trong miệng. Giọng trầm đục của nó nghe như tập họp của rất nhiều giọng nói, tuôn ra như được làm tron bằng máu người.
"Sardu..." Setrakian thì thầm, không thể giữ riêng cái tên đó cho mình.
Đôi mắt tròn nhỏ rực cháy của Sinh vật đó mở to ra, và trong thoáng chốc, chứng trông gần giống như mắt người.
"Đâu phải chỉ một mình ông ta trong cơ thể này," nó rít lên. "Sao ngươi dám gọi tên ông ta?"
Setrakian nắm chặt cây cọc sau giường, từ từ kéo nó ra...
"Một người đàn ông có quyền được gọi bằng chính tên của mình trước khi về với Chúa," Setrakian nói, với sự ngay thẳng của tuổi trẻ.
Sinh vật đó cười khùng khục thích thú. "Vậy thì, chàng trai trẻ, ngươi có thể nói với ta tên của ngươi..."
Đúng lúc đó Setrakian hành động, nhưng cái đầu gậy bọc bạc gây ra một tiếng soạt nhỏ, làm lộ sự hiện diện của nó một tích tắc trước khi nó kịp lao vào tim của Sinh vật kia.
Nhưng một tích tắc thôi đã đủ. Sinh vật đó xòe móng vuốt chặn đứng vũ khí của anh khi nó cách ngực Sinh vật kia chưa đầy ba phân.
Setrakian cố thoát ra, chống trả bằng cánh tay còn lại, nhưng Sinh vật đó cũng chặn nốt cánh tay ấy. Ngòi đốt của nó cứa vào một bên cổ Setrakian - một vết cắt dài và sâu, được thực hiện nhanh như chóp, đủ để tiêm vào người anh chất gây tê liệt.
Lúc này nó giơ cả hai tay túm chặt chàng trai. Nó nhấc anh lên khỏi giường.
"Nhưng ngươi sẽ không về với Chúa," Sinh vật đó nói. "Bởi ta quen biết hắn, và ta biết hắn hết thời rồi..."
Setrakian sắp ngất đi do hai bàn tay bị những móng vuốt của nó siết chặt với sức mạnh của một chiếc kẹp ê tô. Hai bàn tay đã giúp anh sống sót lâu đến thế trong cái trại này. Não anh muốn vỡ tung vì đau, miệng há hốc, thở hổn hển cố hấp thụ không khí vào phổi, nhưng anh quyết không kêu một tiếng.
Sinh vật kia nhìn sâu vào mắt Setrakian, nhìn thấu tâm hồn anh.
"Abraham Setrakian," nó rên lên vì khoái trá. "Một cái tên mới mềm mại, ngọt ngào làm sao, cho một chàng trai tràn trề sức sống..." Nó gí sát mặt lại gần. "Mà tại sao lại muốn tiêu diệt ta, nhóc? Sao ta lại đáng nhận sự phẫn nộ của ngươi, trong khi ngươi còn thấy nhiều cái chết hơn thế những khi ta vắng mặt. Ở đây ta không phải quái vật. Chính là Chúa. Chúa của ngươi và của ta, người Cha lơ đãng, kẻ đã bỏ roi chúng ta từ cách đây rất lâu... Trong mắt người, ta nhìn thấy thứ mà người sợ hơn cả, anh bạn trẻ Abraham, và đó không phải ta... Đó là cái hố. Vậy thì nguoi sẽ thấy chuyện gì xảy ra khi ta cho nó tiêu hóa người, và Chúa chả làm gì để ngăn chặn chuyện đó."
Và rồi, với một tiếng rắc tàn bạo, Sinh vật đó bóp vỡ xương hai bàn tay của chàng Abraham trẻ tuổi.
Chàng trai đổ vật xuống sàn, cuộn người đau đớn, nhũng ngón tay bị nghiền nát thu vào trước ngục. Anh ngã vào trong một vùng ánh nắng nhợt nhạt.
Bình minh.
Sinh vật nọ rít lên, định xấn lại gần anh lần nữa.
Nhung tù nhân trong trại bắt đầu lục tục thức dậy, và trong khi Abraham trẻ tuổi ngất đi, Sinh vật đó biến mất.
Trước khi điểm danh, Abraham được phát hiện bị thuong và chảy máu. Anh được chuyển đến trạm xá nơi các tù nhân bị thuong một đi không trở lại. Một thợ mộc với đôi tay hỏng thì chẳng còn tác dụng gì cho trại, và ngay lập tức giám thị chấp thuận loại bỏ anh. Anh bị lôi ra hố cháy cùng những người đã không qua nổi buổi điểm danh, bị bắt quỳ xuống thành một hàng. Khói đen đặc nhầy nhụa che khuất vầng mặt trời trên cao đang tàn nhẫn trút lửa xuống. Setrakian bị lột trần, bị kéo đến sát mép hố, và anh thu đôi tay bị hủy hoại vào lòng, rùng mình khiếp hãi nhìn xuống hố.
Hố cháy. Nhũng ngọn lửa đói khát vặn vẹo, khói nhóp nhúa cuộn lên cao trong một vũ điệu ba lê thôi miên. Và nhịp điệu của nghi thức hành hình - tiếng súng nổ, tiếng lên đạn, tiếng lanh canh của vỏ đạn roi xuống và lăn trên mặt đất bẩn - ru anh vào trạng thái ngủ liệm. Anh trừng trừng nhìn ngọn lửa đang tiêu hủy thịt và xương, đem một con người trở lại thành thứ vốn hình thành nên anh ta: đơn thuần là vật chất. Những bị thịt không còn dùng được, có thể tiêu hủy, có thể cháy - dễ dàng chuyển về trạng thái carbon nguyên thủy.
Sinh vật đó là một chuyên gia gieo rắc kinh hoàng, nhưng nỗi kinh hoàng do con người gây ra này còn vượt ra ngoài mọi sự tưởng tượng. Không chỉ là một hành động máu lạnh, mà còn vì nó được thực thi một cách có lý trí, không hề bị ép buộc. Đó là một lựa chọn. Việc giết chóc không liên quan gì tới cuộc chiến, và không phục vụ cho một mục đích nào khác ngoài cái ác. Con người đã chọn làm điều này với đồng loại của mình và nghĩ ra những lý do, những địa điểm cùng những chuyện hoang đường để thỏa mãn mong muốn của mình theo một cách logic và có hệ thống.
Trong khi tên sĩ quan Quốc Xã máy móc bắn vào gáy từng người một và đá họ roi xuống cái hố đang cháy, ý chí của Abraham dần tiêu tan. Anh thấy buồn nôn, không phải do mùi hay cảnh tượng mà do nhận thức - một sự chắc chắn - rằng Chúa không còn ở trong trái tim anh nữa. Chỉ có cái hố này.
Chàng trai đang khóc than cho sự thất bại của mình và sự sụp đổ của lồng tin thì cảm thấy nòng của khẩu Luger áp vào làn da trần...
Một nòng súng khác chĩa vào cổ...
Và rồi anh nghe thấy tiếng súng. Từ phía bên kia bãi, một nhóm tù nhân lao công đã chiếm được các tháp canh và đang giành quyền kiểm soát trại, bắn vào bất cứ ai mặc quân phục trong tầm ngắm.
Người đàn ông ở phía sau anh bỏ đi. Để mặc Setrakian vẫn đang quỳ bên miệng hố.
Một tù nhân người Ba Lan kế bên anh trong hàng đứng bật dậy và bắt đầu chạy - và ý chí bỗng trở lại trong cơ thể chàng trai Setrakian. Hai tay áp vào sát ngực, anh vùng dậy chạy, trần truồng, về phía hàng rào dây thép gai được ngụy trang.
Súng nổ khắp quanh anh. Lính gác và tù nhân tóe máu và ngã xuống. Giờ là khói, không chỉ từ hố cháy: lửa bắt đầu bốc lên khắp trại. Anh tới được chỗ hàng rào, cùng một số người khác, rồi bằng cách nào đó, được những cánh tay không quen biết nâng lên cao, một việc anh không thể làm với hai bàn tay bị thương, anh roi xuống phía bên kia hàng rào.
Anh nằm trên mặt đất, đạn súng trường và súng máy cày tung đất xung quanh - và lại một lần nữa, những bàn tay và cánh tay tử tế lại xốc anh dậy, nâng anh đứng thẳng. Và khi những người trợ giúp vô danh ấy bị đạn băm nát, Setrakian vẫn chạy và chạy, và anh nhận ra mình đang khóc... vì khi Chúa vắng mặt, anh đã tìm thấy Con Người. Con người giết con người, con người giúp con người, cả hai đều vô danh: tai ương và phúc lành.
Vấn đề là sự lựa chọn.
Anh chạy hàng dặm, trong lúc quân tiếp viện Áo tới gần. Hai bàn chân rách toạc, ngón chân tả toi vì đá, nhưng không gì có thể ngăn Setrakian được nữa khi giờ đây anh đã ở bên ngoài hàng rào. Chỉ có một mục đích^choán lấy tâm trí anh khi anh cuối cùng cũng chạy tới bìa rừng và ngã vào bóng tối, trốn trong bóng đêm.