PHỤ LỤC CUỐI TÀN TÍCH
TRONG NHỮNG NGÀY SAU KHI TREBLINKA sụp Đổ, HẦU hết những tù nhân vượt ngục đều bị săn lùng và hành quyết. Nhưng Setrakian vẫn xoay xở sống sót được trong rừng, vẫn nằm trong phạm vi mùi hôi thối bốc lên từ trại tử thần. Anh ngấu nghiến các loại củ và bất cứ con mồi nhỏ nào anh có thể bắt được bằng đôi bàn tay gãy của mình, đồng thời lấy cả quần áo rách rưới cùng những chiếc giày cọc cạch từ các xác chết.
Ban ngày anh lẩn trốn bọn lính truy lùng cùng lũ chó sủa inh ỏi - còn ban đêm, anh tìm kiếm.
Anh đã nghe những người gốc Ba Lan trong trại đồn đại về những tàn tích La Mã. Phải mất gần một tuần lang thang, đến một buổi chiều muộn, trong ánh hoàng hôn lờ mờ, anh mới nhận ra mình đang đứng trên những bậc thang rêu phong cao nhất của phế tích cổ xưa.
Hầu hết những gì còn sót lại đều nằm dưới lòng đất, chỉ một vài phiến đá nhô lên khỏi mặt đất là có thể nhìn thấy đưọc từ bên ngoài. Một cột trụ lớn vẫn dựng đứng trên những ụ đá. Anh có thể đọc được một vài chữ cái trên đó, nhưng chúng đã bị mờ đi từ quá lâu rồi, đến mức chẳng thể nào hiểu nổi chúng viết về điều gì.
Và anh cũng chẳng thể nào đứng trước cổng hầm mộ tăm tối mà không khỏi rùng mình.
Abraham tin chắc dưới đó chính là hang ổ của Sardu. Anh biết. Nỗi sợ dâng trào trong lòng, và anh có thể cảm thấy hố cháy bùng lên trong lồng ngực. Nhưng trong tim anh, quyết tâm mạnh mẽ hơn cả. Bởi anh hiểu rằng thôi thúc của bản thân anh chính là tìm kiếm thứ đó, thứ đói khát đó, và diệt trừ nó. Buộc nó phải chấm dứt. Cuộc nổi loạn ở trại đã làm hỏng kế hoạch diệt trừ nó của anh - sau nhiều tuần nhiều tháng tìm kiếm và đẽo gọt thanh sồi trắng chính cống - nhưng chẳng thể làm giảm nhuệ khí trả thù. Giữa tất cả những điều sai lầm trên đời này, đây hẳn là điều đúng đắn anh có thể làm. Nó khiến cho sự tồn tại của anh trở nên có ý nghĩa. Và giờ đây anh đang chuẩn bị thực hiện.
Sử dụng một hòn đá vỡ, anh đã làm một cái cọc thô sơ từ cành cây cứng nhất có thể tìm thấy, mặc dù không phải là sồi trắng chính cống, nhưng cũng đành chấp nhận. Anh làm ra nó bằng chính những ngón tay gãy, việc này càng hủy hoại thêm đôi bàn tay đau đớn. Tiếng bước chân anh vang vọng trong hang đá làm thành hầm mộ này. Trần hang khá thấp - thật đáng ngạc nhiên, bởi Sinh vật đó có chiều cao không tưởng - cùng rễ cây len lỏi qua những khe đá làm cho cấu trúc này trở nên thiếu vững chắc. Hang đầu tiên dẫn tới hang thứ hai, và, thật đáng kinh ngạc, hang thứ ba nữa. Cứ hang sau lại nhỏ hơn hang trước.
Setrakian chẳng có bất cứ thứ gì để thắp sáng lối đi, nhưng chính cấu trúc đổ nát đã cho phép những tia sáng lờ mờ của buổi chiều muộn xuyên qua bóng tối. Anh di chuyển thận trọng qua các hang đá, tim đập loạn xạ, sợ hãi trước viễn cảnh giết chóc. Cây cọc gỗ thô sơ của anh có vẻ như chẳng đáng làm một thứ vũ khí chiến đấu với Sinh vật đói khát kia trong bóng tối. Đặc biệt là với đôi bàn tay gãy này. Anh đang làm gì vậy? Làm sao anh có thể giết chết con quái vật ấy?
Khi anh bước vào hang cuối cùng, nỗi sợ làm dâng trào một đợt axit thiêu đốt cổ họng anh. Trong suốt phần đòi còn lại của mình, anh luôn đau đớn bởi căn bệnh trào ngược axit dạ dày. Căn hầm trống tron, nhưng tại đây, ngay chính giữa hầm, chàng thợ mộc Setrakian có thể nhìn thấy rõ trên nền đất vết hằn của một cỗ quan tài, như thể đã được khắc lên đó. Một cái hòm khổng lồ, dài hai mét, rộng nửa mét và sâu khoảng hai mươi lăm phân, và nó chỉ có thể được dời ra khỏi hang ổ này bói bàn tay của một Sinh vật có ý chí mạnh mẽ.
Và rồi, từ phía sau, anh nghe thấy tiếng bước chân loạt soạt trên nền đá. Setrakian quay phắt người lại, cây cọc gỗ giương ra, và giờ thì anh đã mắc kẹt trong tận cùng căn hầm của Sinh vật đó. Con quái vật đã trở về hang ổ, và sẽ phát hiện ra một con mồi đang lẩn quất ngay trong nơi ngủ của mình.
Cái bóng mờnhạt hiện ra trước tiên, nhưng tiếng bước chân lại kéo lê, nhẹ nhàng. Không phải Sinh vật đó xuất hiện trước khúc quanh đá nhằm đe dọa Setrakian, mà là một người đàn ông kích thước bình thường. Một sĩ quan Đức với bộ đồng phục rách rưới lấm lem. Đôi mắt hắn đỏ thẫm và ướt rượt, tràn ngập đói khát đến độ hóa thành nỗi đau đón điên cuồng. Setrakian nhận ra hắn: Dieter Zimmer, một sĩ quan trẻ tầm tuổi anh, một kẻ vô cùng tàn bạo, một tên lính ở doanh trại, kẻ luôn khoác lác rằng hắn phải đánh bóng giày mỗi đêm để cọ sạch máu của người Do Thái.
Và giờ đây hắn thèm khát máu, máu cùa Setrakian. Máu của bất cứ ai. Để thỏa mãn bản thân.
Setrakian sẽ không bị đánh bại tại đây. Giờ anh đã ở bên ngoài bức tường khu trại; hiển nhiên anh đã chẳng cam chịu cảnh địa ngục trần gian đó để rồi gục ngã tại đây, để chịu thua thứ sức mạnh xấu xa của Sinh vật Đức Quốc xã đáng nguyền rủa này.
Anh đâm hắn bằng đầu cọc nhọn, nhung Sinh vật đó nhanh hơn anh tưỏng, hắn tóm lấy món vũ khí gỗ và giật mạnh khỏi bàn tay yếu ót của Setrakian, làm gãy xương quay và xương trụ cẳng tay anh. Hắn vứt cây cọc sang một bên, và nó đập mạnh vào bức tường đá trước khi roi xuống đất.
Sinh vật đó bắt đầu tiến tới Setrakian, khò khè phấn khích. Anh lùi bước cho tới khi nhận ra mình đã đứng chính giữa đường viền quan tài hình chữ nhật. Và rồi, bằng một thứ sức mạnh phi thường, anh lao tới Sinh vật đó, xô hắn bắn vào tường. Vụn đá vỡ ra xung quanh những tảng đá bên ngoài, roi lả tả như những làn khói. Sinh vật đó cố gắng tóm lấy đàu Setrakian, nhưng một lần nữa anh lao tới hắn, tì mạnh cánh tay gãy của mình dưới cằm con quỷ, buộc gương mặt kiêu ngạo của hắn phải ngửa lên, không cho phép hắn chích và hút máu.
Sinh vật lấy lại thăng bằng và quật Setrakian sang một bên. Anh ngã xuống bên cạnh cây cọc của mình. Anh tóm lấy nó, nhung Sinh vật kia chỉ đứng đó mủn cười, sẵn sàng tước lấy nó lần nữa. Tuy nhiên, thay vì đâm vào hắn, Setrakian đâm cây cọc vào dưới những tảng đá trụ. Anh nêm nó dưới một hòn đá lỏng lẻo và dùng đôi chân mình bẩy đá lên, ngay khi miệng Sinh vật đó bắt đầu há ra.
Những tảng đá rời ra, bức tường bên của lối vào căn hầm đổ sụp xuống khi Setrakian vừa kịp lăn ra khỏi đó. Có tiếng thét lớn, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Cả căn hầm ngập tràn bụi, che lấp chút ánh sáng còn lại. Setrakian mò mẫm bò qua các tảng đá, và bất chợt một bàn tay đầy sức mạnh tóm chặt lấy anh. Đám bụi tan vừa đủ để Setrakian có thể nhìn thấy một tảng đá lớn đã đè nát đầu Sinh vật đó, từ đỉnh đầu đến quai hàm - tuy nhiên nó vẫn hoạt động. Quả tim thâm đen của nó, hay bất kể đó là thứ gì, vẫn đập mạnh thèm khát. Setrakian đạp cánh tay nó cho tới khi rút được chân ra, và tảng đá ngay lúc đó cũng bật qua một bên. Nửa trên đầu nó tách ra, sọ bị nứt, như một quả trứng chần.
Setrakian túm một chân nó và kéo lê cả thi thể bằng cánh tay còn lành lặn của mình. Anh lôi nó lên mặt đất, ra khỏi đống đổ nát, tới chỗ những tia sáng cuối cùng của ngày chiếu xuyên qua tán cây. Hoàng hôn lờ mờ vàng cam - nhưng như thế là đủ. Sinh vật đó quằn quại trong đau đớn khi nó nhanh chóng bị thiêu cháy, rồi hòa vào lòng đất.
Setrakian ngẩng lên nhìn ánh mặt trời sắp lặn và bật ra tiếng hú của một con thú. Một hành động dại dột, nhất là khi anh vẫn đang chạy trốn khỏi khu trại nổi loạn - một cách làm vọi đi phần nào nỗi thống khổ mà anh phải chịu đựng, từ cuộc thảm sát gia'đình, cho tới cảnh tù đày địa ngục, cho tới nỗi kinh hoàng mà anh vừa phát hiện... và sau cùng, cho tới Chúa, người đã bỏ roi anh và các con chiên của Người.
Lần tói, khi gặp lại một trong số những sinh vật này, anh sẽ có những công cụ thích họp hon. Anh sẽ tạo cho mình cơ hội chiến thắng cao hon. Anh biết, chắc chắn như việc anh vẫn đang sống, rằng trong những năm tới anh sẽ lần theo cỗ quan tài đã biến mất đó. Thậm chí trong nhiều thập kỷ, nếu cần thiết. Chính quyết tâm này đã chỉ cho anh một hướng đi mới và đưa anh tiến lên trong một cuộc truy lùng kéo dài suốt phần đòi còn lại của mình.