← Quay lại trang sách

Hang Ổ Phố Worth Chinatown

Chập tối đêm thứ tư, Ephraim lái xe qua tòa nhà của mình trên đường tới nhà Setrakian để trang bị vũ khí đúng quy cách cho cả nhóm. Không thấy bóng dáng cảnh sát phía ngoài nhà, vậy là anh đánh xe vào. Anh đang choi trò may rủi, nhưng cũng đã nhiều ngày rồi anh vẫn chưa thay quần áo, và ngay lúc này anh chỉ cần đúng năm phút. Anh chỉ cho họ một cửa số trên tầng ba, bảo anh sẽ hạ tấm che xuống một khi đã vào được bên trong an toàn.

Anh vào tới hành lang của tòa nhà mà không gặp vấn đề gì, rồi lên cầu thang. Khi thấy cửa căn hộ mở hé, anh dừng lại để nghe ngóng. Để cửa mở không có vẻ gì là giống kiểu của cảnh sát.

Anh đẩy cửa vào trong, gọi, "Kelly?" Không có tiếng trả lời. "Zack?" Chỉ họ mới có chìa khóa.

Có mùi gì đó khiến anh phải cảnh giác, cho tới khi anh nhận ra đó là món ăn Trung Quốc vứt trong sọt rác, do Zack ăn thừa - cảm giác như đã từ hàng năm trước. Anh bước vào phòng bếp để kiểm tra xem liệu sữa trong tủ lạnh có còn uống được... và anh đứng sững lại.

Anh nhìn chằm chằm. Phải mất một lúc anh mới hiểu là mình đang nhìn vào cái gì.

Hai cảnh sát nằm trên mặt sàn phòng bếp, ngay sát tường. Có tiếng ong ong phát ra từ bên trong căn hộ. Rồi nhanh chóng chuyển thành một thứ gì đó giống như tiếng thét, giống như một dàn họp xướng những tiếng thét đau đón.

Cánh cửa vào căn hộ sập mạnh. Eph lao nhanh ra chỗ cánh cửa đã đóng đó.

Hai người đàn ông đang đứng đó. Hại sinh vật. Hai con ma cà rồng.

Anh ngay lập tức nhận ra điều đó. Dáng điệu của chúng, vẻ tái nhợt của chúng.

Một trong số chúng, anh không biết. Ngựòi còn lại, anh nhận ra đó chính là Bolivar, kẻ sống sót. Trông hắn ta vô cụng chết chóc, nguy hiểm và đói khát.

Rồi Eph cảm nhận sự hiện diện của một mối nguy hiểm còn lớn hơn nữa bên trong căn phòng. Bởi hai con ma này chẳng phải nguồn phát ra thứ âm thanh ong ong kia. Anh chỉ mất một giây để quay đầu lại phía sau, hướng căn phòng chính, nhưng một giây đó kéo dài tưởng như vô tận.

Một nhân vật khổng lồ mặc áo choàng đen dài; Ghiều cao của nó vượt quá trần nhà, cổ của nó cúi thấp để có thể nhìn xuống Eph.

Và khuôn mặt của nó...

Eph cảm thấy choáng váng khi chiều cao bất thường này khiến cho căn phòng trở nên thật nhỏ bé, khiến anh cảm thấy thật nhỏ bé. Cảnh tượng này làm chân anh bủn rủn, ngay cả khi anh quay mình chạy về phíá cánh cửa thông ra hành lang.

Giờ thì sinh vật đó đang ở trước mặt anh, giữa anh và cánh cửa, chặn lối thoát duy nhất. Cứ như thể anh chẳng hề quay mình lại mà chính sàn,nhà đã tự xoay. Hãi ma cà rồng có kích thước bình thường của con người kia đã đứng chặn hai bên sườn anh.

Sinh vật đó đã ở gần hon; Sừng sững phíaTrên Eph. Đang nhìn xuống,anh.

Eph khuỵu gối. Sự hiện diện của sinh vật khổng lồ này khiến anh tê liệt, chẳng khác nào Eph vừa bịmột đòn vào người làm cho quỵ xuống.

Hừmmmmmmmmmmmmmm.

Eph cảm thấy nó. Theo cái cách người ta cảm thấy tiếng nhạc sống trong lồng ngực. Tiếng gầm gừ sôi sùng sục trong óc anh. Mắt anh dán vào mặt sàn, không dám ngước lên. Nỗi sợ hãi làm anh tê liệt. Anh không hề muốn nhìn mặt nó lần nữa.

Hãy nhìn ta.

Thoạt đầu Eph tin rằng thứ này trấn áp anh bằng ý nghĩ của hắn. Nhưng con ngộp thở của anh thuần túy là hệ quả của nỗi khiếp sợ, của sự hoảng loạn trong tâm thức.

Anh chỉ hơi ngước mắt lên. Run rẩy, anh nhìn thấy vạt áo choàng của Chúa Tể, rồi lên tới hai bàn tay thò ra khỏi ống tay áo. Hai bàn tay đó trông thật kinh tởm, không màu, không móng, và quá to so với bàn tay của con người. Những ngón tay, đều quá dài, trừ ngón giữa dài và to hơn các ngón khác, đầu ngón khoằm lại giống vuốt diều hâu.

Chúa Tể. Ở đây là vì anh. Để biến đổi anh.

Hãy nhìn ta, đồ bẩn thỉu.

Eph ngước đầu lên như thể bị một bàn tay nắm cằm.

Chúa Tể nhìn xuống anh từ bên dưới trần nhà, tại đó, cái đầu của nó phải cúi thấp xuống- Nó đưa hai tay lên kéo mũ trùm lật ra sau. Cái đầu chẳng có tóc hay màu sắc. Đôi mắt, môi và miệng không sắc độ trông mòn vẹt và bợt bạt giống như miếng vải lanh xơ xác. Cái mũi tịt hẳn vào giống như mũi của những bức tượng bị phong hóa do phoi sương.gió hàng thế kỷ; đập vào mắt chỉ là hai cái lỗ đen. Cổ họng nó phập phồng vẻ đối khát câm lặng. Nước da nhợt nhạt tới mức gần như trong suốt. Phía dưới lóp da thịt có thể nhìn thấy những đường tĩnh mạch không còn mang máu nữa, Lờ. mờ chạy ngoằn ngoéo giống như trên một bản đồ thể hiện một vùng đất cổ xưa hoang tàn. Những tĩnh mạch đó lúc nhúc một màu đồ-của những con giun đang luân chuyển. Thứ ký sinh hình ống đó đang thoải mái di chuyển dưới lóp da gần như trong suốt của Chúa Tể.

Ta sẽ tính sổ vởi ngươi.

Tiếng nói đó, chẳng khác nào một tiếng gầm rống kinh hãi, xộc thẳng vào đầu Eph. Anh cảm thấy mình rũ xuống. Mọi thứ rối ren và lờ mờ.

Ta có trong tay con vợ bẩn thỉu của ngươi. Và rồi sẽ sớm có được thằng con bẩn thỉu của ngươi.

Đầu óc Eph căng ra và muốn nổ tung vì ghê tởm và căm phẫn. Giống như một quả bóng bay tự phát nổ. Bằng một động tác dứt khoát, anh trượt một chân lên phía trước và lảo đảo đứng thẳng dậy trước con quỷ khổng lồ đó.

Ta sẽ tước bỏ mọi thứ của ngươi và chẳng để lại gì hết. Đó là cách của ta.

Chúa Tể vươn tay ra với một động tác nhanh, không thể nhìn rõ. Eph cảm thấy, giống như một bệnh nhân bị gây tê vẫn cảm nhận được áp lực từ mũi khoan của nha sĩ, một thứ gì đó kẹp lấy phía trên đầu mình, và rồi chân anh đã lơ lửng phía trên mặt sàn. Anh vung tay đạp chân tán loạn. Chúa Tể kẹp đầu anh bằng một bàn tay, giống như cầm một quả bóng chuyền, và nhấc bổng anh lên phía trần nhà. Tới ngang tầm mắt, vừa đủ gần để anh nhìn thấy những con giun máu đang bò loan ngoằn giống như những con tinh trùng mang dịch bệnh.

Ta chính là sự che khuất và nhật thực.

Nó nhấc anh tới gần miệng như cầm một quả nho căng tròn. Bên trong mồm nó tối tăm, cổ họng chắng khác nào một cái hang cằn cỗi, một con đường thẳng tới địa ngục. Thân người Eph đu đưa, anh gần như ngất đi. Anh có thể cảm thấy móng vuốt dài của ngón giữa nó tì sau cổ, áp mạnh vào phía trên cột sống. Chúa Tể lật đầu Eph ra phía sau giống như người ta bật nắp một lon bia.

Ta là kẻ uống máu người.

Rồi một âm thanh ướt át và lạo xạo vang lên, miệng của Chúa Tể bắt đầu mở ra. Hàm của nó co lại, lưỡi cuộn lên và thụt vào, làm lộ cái vòi chích gớm guốc lấp ló.

Eph gào thét vào bộ mặt man rợ của Chúa Tể, gắng sức dùng cả hai cánh tay chặn đường tiếp cận cổ mình.

Và rồi, có thứ gì đó... không phải tiếng kêu thét của Eph... thứ gì đó buộc Chúa Tể phải hơi ngoái cái đầu khổng lồ của mình lại.

Cánh mũi của nó phập phồng, kiểu hít ngửi của loài quỷ

mà chẳng cần hô hấp.

Cặp mắt trông như đá mã não của nó quay lại nhìn Eph, nhìn thắng vào anh như hai quả cầu chết chóc. Trừng trừng nhìn Eph - như thể Eph đã bằng cách nào đó dám lừa Chúa Tể.

Không phải một mình.

***

Cùng lúc đó, đang chạy lên cầu thang để tới căn hộ của Eph, sau Fet hai bước chân, Setrakian bất thần nắm chặt tay vịn cầu thang, vai ông đố dựa vào tường. Con đau buốt bùng lên trong đầu giống như bị phình mạch máu não, và một giọng nói - độc ác và hả hê và báng bổ - bùng lên như một quả bom phát nổ bên trong một thính phòng hòa nhạc đầy khán giả.

SETRAK1AN.

Fet dừng lại ngoái về phía sau, nhưng Setrakian dùng ánh mắt đau đón ra hiệu cho anh tiến lên. Ông chỉ có thể thều thào: "Nó đang ở đây."

Mắt Nora tràn ngập lo lắng. Tiếng giày của Fet gõ thình thịch khi anh chạy lên thang gác. Nora cố giúp Setrakian, kéo ông chạy theo Fet, tới cửa, vào trong căn hộ.

Fet xô vào cái thân người đầu tiên anh đụng phải, một chốt cản, anh chúi người xuống, bị tóm lấy, ngã nhoài và lộn qua một bên. Anh bật nhanh người dậy trong tư thế chiến đấu và đối mặt với kẻ thù của mình, một bộ mặt ma cà rồng, không phải đang cười, nhưng mở miệng giống như cười, sẵn sàng hút máu.

Rồi Fet nhìn thấy cái sinh vật khổng lồ trong phòng. Chúa Tể, đang tóm chặt Eph. Quái vật. Mê hoặc.

Con ma cà rồng ở gần hơn xông vào anh và dồn anh vào trong bếp, ép sát cửa tủ lạnh.

Nora chạy vào trong, kịp thời bật chiếc đèn Luma lên vừa ngay lúc con ma cà rồng Bolivar nhảy xổ vào cô. Nó rít lên hổn hển và lảo đảo lùi lại. Rồi Nora trông thấy Chúa Tể, phần phía sau của cái đầu đang cúi thấp phía trên trần nhà. Cô thấy Eph đang bị treo lủng lắng dưới bàn tay của con quái vật đang ghì chặt đầu anh. "Eph!"

Setrakian bước vào cùng lưỡi kiếm dài tuốt trần. Ông sững lại một thoáng khi trông thấy Chúa Tể, kẻ khổng lồ, con quỷ. Giờ nó đã ở đây, trước mặt ông, sau ngần ấy năm ròng.

Setrakian vung lưỡi kiếm bạc. Nora, xáp lại gần từ một phía khác, dồn Bolivar về phía vách tường mặt tiền của căn hộ. Chúa Tể roi vào thếbí. Tấn công Eph trong một không gian nhỏ như thế này quả là một sai lầm cơ bản.

Trái tim Setrakian đập dồn khi ông xoay đầu lưỡi kiếm và xiên nó vào thứ ma quỷ kia.

Tiếng ong ong trong căn hộ đột ngột bùng lên thành một tiếng nổ bên trong đầu ông. Âm thanh đó bùng lên cả trong đầu Nora, Fet và Eph. Sức chấn động chết người của âm thanh khiến ông lão co rúm lại trong một thoáng - chỉ một thoáng.

Ông nhìn thấy nụ cười đen tối của một con rắn trên khuôn mặt Chúa Tể. Con ma cà rồng khổng lồ đó ném Eph đang chói với ra xa, thân mình anh đập sầm vào bức tường phía xa và roi mạnh xuống sàn. Bằng cánh tay dài có móng vuốt của mình, Chúa Tể móc Bolivar lên vai và lao mình qua kính cửa sổ trông xuống phố Worth.

Tiếng lánh vỡ loảng xoảng vang vọng cả tòa nhà trong khi Chúa Tể trốn thoát dưới cơn mưa những mảnh kính vụn.

Setrakian chạy về phía khoảng không hiu hiu gió vừa mới mở ra, tới bên khung cửa sổ lởm chởm những mảnh kính. Dưới đó ba tầng, những mảnh kính vỡ chỉ vừa kịp chạm mặt hè đường, lấp lánh trong ánh sáng đường phố.

Chúa Tể, với tốc độ siêu phàm của mình, đã chạy cắt ngang con phố, về phía tòa nhà đối diện, vẫn quặp Bolivar trong tay, nó nhảy qua hàng rào, vọt lên mái nhà cao và biến vào bóng tối.

Setrakian đờ ra trong giây lát, ông không thể tin được rằng Chúa Tể vừa mới ở trong chính căn phòng này và giờ đã trốn thoát. Tim ông đập như đấm vào lồng ngực, tưởng chừng như muốn vỡ tung ra.

"Này... giúp với!"

Ông quay lại và thấy Fet đang vật lộn với con ma cà rồng còn lại trên mặt sàn, Nora đang hỗ trợ bằng chiếc đèn. Cơn thịnh nộ của Setrakian lại bùng lên, và ông bước tói, thanh kiếm bạc trong tay chĩa ra phía trước.

Fet thấy ông bước tới, mắt anh mở tròn sợ hãi. "Không, đợi đã..."

Setrakian chém xuống, lưỡi kiếm cắt qua cổ con ma cà rồng, cách phía trên cánh tay Fet chỉ dăm phân, rồi ông đá cái xác mất đầu đó ra khỏi ngực Fet trước khi máu trắng của nó kịp chạm vào da anh.

Nora chạy tới chỗ Eph, lúc này đang nằm cuộn mình trên sàn nhà. Má anh có vết cắt và đồng tử thì dãn to, đầy sợ hãi - nhưng dường như anh chưa bị biến đổi.

Setrakian lấy gương ra để xác nhận điều này. Ông đưa nó ra trước mặt Eph và không thấy có sự biến dạng nào. Nora rọi đèn vào cổ Eph. Không có gì - không có vết thủng nào.

Nora giúp anh ngồi thẳng dậy, Eph nhăn nhó vì đau khi cô chạm vào cánh tay phải của anh. Cô chạm vào cằm anh, phía dưới vết xước, muốn ôm lấy anh nhung lại không thể vì sợ làm anh bị đau thêm. "Chuyện gì vậy?" cô hỏi.

Eph nói, "Hắn đã bắt Kelly."

Phố Kelton, Woodside, Queens

EPH PHÓNG XE QUA CÂY CẦU dẫn vào Queens. Anh vừa lái vừa dùng điện thoại của Jim cố gọi vào máy Kelly.

Không đổ chuông. Chỉ có tin nhắn thoại của cô.

Xin chào, Kelly đây. Tôi không thể trả lời điện thoại ngay lúc này...

Eph bấm gọi nhanh cho Zack một lần nữa. Điện thoại của Zack rung chuông.

Anh ngoặt xe vào phố Kelton và phanh gấp ngoài sân trước nhà Kelly, nhảy qua hàng rào thấp và chạy lên các bậc thang. Anh đập mạnh cửa và bấm chuông. Anh để quên chìa khóa cửa trong căn hộ của mình, chúng hãy còn treo trên móc ở đó.

Eph lùi lại lấy đà rồi thúc vai vào cánh cửa. Anh thử lại lần nữa, chỉ tổ làm đau cánh tay hon. Lần thứ ba, anh quăng toàn bộ cơ thể vào cánh cửa, khung cửa vỡ ra, và anh ngã lăn vào trong.

Anh chồm dậy chạy khắp ngôi nhà. Anh đâm sầm vào các bức tường ở mấy chỗ rẽ, chân liên tục vấp vào các bậc cầu thang dẫn lên tầng hai. Anh dừng lại trước cửa phòng ngủ của Zack. Phòng của thằng bé trống tron.

Quá trống.

Chạy ba bậc cầu thang một xuống tầng dưới, anh nhìn thấy chiếc túi đựng vật dụng khẩn cấp của Kelly bên cạnh cánh cửa vỡ. Cả mấy chiếc va li đã đóng đồ nhưng chưa kéo khóa. Cô chưa hề ra khỏi thành phố.

Ổi, Chúa ơi, anh nghĩ. Đúng là có chuyện rồi.

Những người khác vừa vào tới cửa đúng lúc có thứ gì đó tấn công anh từ phía sau. Một kẻ nào đó đang túm lấy anh. Vốn đang sôi sùng sục, anh phản đòn ngay lập tức. Anh lăn người lại và đẩy kẻ tấn công mình ra.

Matt Sayles. Eph nhìn thấy đôi mắt chết chóc của hắn ta và cảm thấy sức nóng toát ra từ quá trình chuyển hóa mạnh mẽ trong cơ thể hắn.

Có tiếng gầm gừ của loài thú hoang phát ra từ miệng Matt. Eph kẹp hai cẳng tay vào cổ họng hắn khi con ma cà rồng vừa chuyển hóa đó định há miệng ra. Eph thúc mạnh hàm hắn lên trên, cố gắng chận thứ cơ cấu sinh học nào đó đang chuẩn bị nhả ra vòi chích. Đôi mắt Matt biến dạng, đầu hắn lắc qua lắc lại trong nỗ lực giải phóng cổ họng.

Nhìn thấy Setrakian đang rút kiếm ra phía sau Matt, Eph hét lên, "KHÔNG!" và dồn toàn bộ con thịnh nộ của mình vào cú đá làm Matt văng ra xa.

Con ma cà rồng gầm gừ, lăn vài vòng rồi dừng lại, và chồm dậy trên bốn chân, nhìn Eph đúng thẳng người.

Matt đứng dậy, khom người ra phía trước. Miệng hắn đang động cựa một cách kỳ quái, một con ma cà rồng mới đang tập làm quen với các cơ khác nhau, lưỡi hắn vặn vẹo xung quanh đôi môi mở với một vẻ bối rối đầy nhục dục.

Eph nhìn quanh tìm kiếm một thứ vũ khí, và chỉ thấy một cái vợt tennis nằm trên sàn bên ngoài tủ chứa. Anh nắm lấy cái chuôi có dán băng dính của nó bằng cả hai tay và xoay khung titan của vợt về phía mình, rồi tiến tới chỗ Matt với thứ vũ khí đó. Toàn bộ nỗi uất ức của anh đối với Matt - kẻ đã bước vào ngôi nhà, và lên giường của vợ anh... kẻ đã muốn trở thành bố của con trai anh... kẻ đã tìm cách thay thế Eph - ngập tràn trong anh khi anh vụt chiếc vợt vào cằm Matt. Anh muốn đập tan hắn cùng với cái thứ hãi hùng đang núp bên trong đó. Những con ma mới kiểu này còn chưa kịp trưởng thành đầy đủ, và với bảy tám cú vụt chính xác, anh làm vỡ vụn những chiếc răng của Matt và buộc hắn ta phải khuỵu gối xuống. Nhưng trước khi khuỵu hẳn, Matt vẫn kịp tung ra cú đá vào mắt cá chân Eph và làm anh ngã bổ chửng ra sau. Ở một mức độ nào đó, nỗi căm giận Eph vẫn còn sục sôi trong Matt. Nhe những chiếc răng vỡ ra, hắn ta chồm lên, nhưng Eph đã co chân đạp thẳng vào mặt Matt khiến hắn văng ngược trở lại. Eph lui bước và tìm loanh quanh trong bếp, và kia, anh thấy một con dao chạm dính trên một dải treo nam châm.

Con thịnh nộ chẳng bao giờ mù quáng. Con thịnh nộ đem lại sự tập trung có một không hai. Eph cảm thấy như anh đang nhìn ngược đầu một ống kính viễn vọng - chỉ nhìn thấy độc một con dao, và rồi chỉ thấy một mình Matt.

Matt xông tới Eph và bị anh đẩy mạnh vào tường. Anh túm lấy một dúm tóc của hắn và giật ngược lại, làm lộ cổ họng của con ma cà rồng. Mồm Matt mở rộng, vòi chích sột soạt thò ra, cố gắng hút máu Eph. Cổ họng Matt gọn sóng và phồng lên, và Eph liên tục thọc con dao vào đó. Mạnh và nhanh, thẳng vào cổ họng và xuyên cả vào bức tường phía sau, khi mũi dao bị kẹt ở đó, anh lại giật mạnh nó ra. Các đốt sống cổ vỡ răng rắc. Thứ chất nhờn màu trắng nổi bong bóng. Cơ thể Matt rũ ra, hai tay thõng xuống. Eph đâm dao cho tới khi trong tay anh chỉ còn lại cái đầu Matt, cơ thể hắn ta đổ xuống sàn.

Eph dừng tay. Anh thấy, mà không thực sự nhận thức được, cái đầu trong tay anh với vòi chích của nó, rủ xuống qua cái cổ bị cắt, vẫn còn đang co giật.

Rồi anh thấy Nora và mấy người kia đang nhìn mình từ phía cánh cửa mở. Anh thấy bức tường cùng thứ chất nhầy màu trắng đang nhỏ giọt trên đó. Anh' thấy cái xác-không đầu nằm trên sàn nhà. Anh thấy cái đầu trong tay mình.

Những con giun máu đang bò ngoằn ngoèo trên mặt Matt. Qua má hắn và lên mắt. Chúng bò'trong mớ tóc thưa của Matt, hướng thẳng tới những ngón tay của Eph.

Eph thả cái đầu, nó roi đánh thịch xuống sàn, không lăn đi đâu cả. Anh buông cả con dao, nó roi xuống bụng Matt không một tiếng động.

Eph nói, "Chúng đã bắt con trai tôi."

Setrakian kéo anh ra xa khỏi cái xác và máu ma cà rồng bị nhiễm bệnh. Nora bật đèn Luma chiếu vào xác Matt.

Fet nói, "Thật kinh khủng."

Eph lại nói, vừa như một lời giải thích mà cũng vừa như một cái đinh đâm sâu hơn vào tâm hồn anh: "Chúng đã bắt con trai tôi."

Tiếng gào thét giết chóc trong tai anh chìm xuống, và anh nhận ra một chiếc xe đỗ phía ngoài nhà. Tiếng cửa xe mợ, và tiếng nhạc nhẹ nhàng.

Một giọng nói vang lên, "Cảm on."

Giọng nói đó.

Eph bước tới cánh cửa; trước bkphá'hỏng. Anh nhìn ra lối dẫn vào nhà và thấy Zack vừa bước ra khỏi một chiếc minivan, vừa tròng dây đeo ba lô' lên vai.

Zack chỉ vừa kịp bước tới cổng! thì đã nằm gọn; trong vòng tay Eph. "Bô?"

Ôm đầu thằng bé trong tay, Eph kiểm tra, xem xét kỹ lưỡng mắt và mặt nó.

Zack hỏi, "Bố làm gì vậy...?"

"Con đã ở đâu?"

"Ở nhà Fred." Zack cố gắng thoát khỏi vòng tay của bố nó. "Mẹ không đến, thế là mẹ Fred.tới đón con về nhà họ."

Eph thả Zack ra.’Kelly.

Zack nhìn qua vai anh, về phía ngồi nhà. "Chuyện gì xảy ra với cửa nhà mình vậy?"

Nó bước mấy bước về phía đó, cho tới khi Fet xuất hiện ở lối vào, Setrakian ở phía sau. Một người đàn ông to lớn mặc áo sơ mi ca rô bỏ ngoài quần và đi đôi giày làm việc, cùng một ông già mặc áo vải tuýt cầm một cây gậy có chạm đầu sói ở cán.

Zack quay lại nhìn bố nó, hoang mang tột độ. Nó hỏi, "Mẹ con đâu?"

Cửa hàng Đồ cổ và Cho Vay Knickerbocker, phố 118 Đông, Spanish Harlem

EPH ĐỨNG Ở HÀNH LANG chất đầy sách trong căn hộ của Setrakian. Anh đang quan sát Zack choi game Devil Dog trên một chiếc bàn nhỏ ở phòng bếp, Nora bên cạnh hỏi han chuyện trường lóp, cố gắng giữ cho nó bận bịu và sao nhãng.

Eph vẫn nhớ rõ cảm giác khi bị Chúa Tể tóm đầu. Anh đã sống một cuộc sống được xây dựng trên những chuẩn mực nhất định, trong một thế giới dựa trên những chuẩn mực nhất định, và giờ đây mọi thứ anh từng cho là có thể dựa vào đã biến mất, anh nhận ra mình đang lạc lối.

Nora thấy anh nhìn vào từ hành lang, và Eph có thể thấy cô đang sợ hãi khi nhìn vào vẻ mặt anh.

Eph biết rằng từ giờ trở đi có thể anh sẽ không còn tỉnh táo như trước nữa.

Anh đi xuống hai tầng để tới kho vũ khí dưới hầm của Setrakian. Đèn báo động uv ở cửa ra vào đã tắt, ông già đang giới thiệu các thứ trong kho với Fet. Người diệt chuột tỏ ra rất thán phục cây súng bắn đinh cải tiến, giờ trông như khẩu tiểu liên UZI nòng ngắn, chỉ khác là có màu vàng cam và đen với hộp tiếp đinh vào nòng được bố trí xiên đi một góc.

Setrakian bước lại gần Eph. "Anh đã ăn chưa?"

Eph lắc đầu.

"Con anh thế nào rồi?"

"Sợ hãi, nhưng không để lộ ra."

Setrakian gật đầu. "Cũng giống như tất cả chứng ta." "Ông đã nhìn thấy nó trước kia. Sinh vật đó. Chúa Tể." "Đúng."

"Ông đã cố giết nó."

"Đứng."

"Ông đã thất bại."

Setrakian nheo mày, như thể đang nhìn thẳng vào quá khứ. "Tôi đã không chuẩn bị đầy đủ. Tôi sẽ không thất bại một lần nữa."

Fet, đang cầm trong tay một thứ trông giống đèn lồng gắn một cái đinh ở một đầu, nói, "Khó có thể thất bại. Thật khó có thể thất bại với cái kho vũ khí này."

"Tôi tự lắp ráp một số chi tiết lại với nhau, từ những thứ đem tới cửa hàng này. Nhưng tôi không phải người chế tạo bom." Ông nắm chặt những ngón tay đeo găng như để chứng minh điều đó. "Tôi được một thợ bạc ở New Jersey giúp dập những đầu nhọn và đinh."

"Ý ông là ông không mua thứ này ở cửa hàng Radio Shack ư?"

Setrakian cầm lấy cái vật hình đèn lồng nặng nề từ tay người diệt chuột. Nó được làm từ nhựa đục với một đế dày chứa ắc quy, một cái đinh bằng thép dài mười lăm phân ở dưới đáy. "Đây thực chất là một quả mìn ánh sáng cực tím. Nó là thứ vũ khí sử dụng một lần, bức xạ ra chùm tia uvc thuần khiết giúp tiêu diệt ma cà rồng. Nó được thiết kế để quét sạch cả một căn phòng lớn, gây bỏng rất nhanh một khi phát nổ. Anh cần phải tránh ra xa khi nó hoạt động. Nhiệt độ và bức xạ của nó khá là... khó chịu."

Fet nói, "Thế còn khẩu súng bắn đinh này?"

"Đây là cơ cấu kích ngòi bằng thuốc súng, hoạt động nhờ đạn súng săn nạp thuốc nổ để bắn đinh. Năm mươi đinh cho mỗi viên, đinh mũi nhỏ dài gần bốn phân. Tất nhiên là bằng bạc."

"Hiển nhiên rồi," Fet nói, ngắm nghía khẩu súng, cảm nhận lóp cao su bọc tay nắm.

Setrakian nhìn quanh phòng: chiếc áo giáp cổ gắn trên tường; những chiếc đèn uvc và bộ sạc ắc quy trên các giá; những thanh kiếm bạc và gương tráng bạc; vài mẫu vũ khí thử nghiệm; sổ ghi chép và bản vẽ của ông. Quy mô của sự tàn bạo vào thời điểm này gần như khiến ông choáng váng. Ông chỉ hy vọng nỗi sợ hãi này sẽ không biến ông trở lại thành một chàng trai bất lực như thuở nào.

Ông nói: "Tôi đã chờ đợi thời điểm này từ rất lâu rồi."

Rồi ông bước lên cầu thang, để Eph ở lại với Fet. Người diệt chuột to cao nhấc khẩu súng bắn đinh ra khỏi bộ sạc. "Anh tìm ra ông lão này ở đâu vậy?"

Eph nói, "Ông ấy tìm ra tôi."

"Trong khi hành nghề, tôi đã từng thấy rất nhiều tầng hầm. Nhìn quanh cái cửa hàng nhỏ bé này, tôi nghĩ - quả thực có tồn tại một người điên như thế này."

Eph nói, "Ông ấy không điên."

"Ông ấy đã cho anh xem thứ này chưa?" Fet hỏi. Anh bước tới chỗ cái bình thí nghiệm thủy tinh có quả tim bị nhiễm ngâm trong dung dịch. "Ông ấy giữ quả tim của một ma cà rồng mình đã giết như một vật nuôi trong kho vũ khí ở tầng hầm của mình. Ông ấy điên quá. Nhưng ổn thôi. Tôi cũng điên điên một chút." Anh cúi thấp xuống, gí sát mặt lại gần cái bình. "Ê, mèo con, mèo con..." Một đầu mút phi thẳng vào thành bình, định tóm lấy anh. Fet thẳng người lên và quay về phía Eph với ánh nhìn hàm ý Anh-có-tin-nổi-không? "Thứ này quả là vượt quá những gì tôi mong đợi khi tỉnh dậy sáng nay." Anh giương khẩu súng bắn đinh lên và ngắm mục tiêu trong bình, tỏ ra thích thú với trò đó. "Anh có phiền không nếu tôi xử lý nó?"

Eph lắc đầu. "Cứ tự nhiên."

***

Eph quay trở lên tầng trên, anh chậm bước lại ở ngoài hành lang khi thấy Setrakian cùng Zack trong bếp. Setrakian tháo sợi dây chuyền bạc khỏi cổ mình - sợi dây có móc khóa cửa kho tầng hầm - và bằng những ngón tay cong queo, ông tròng nó qua đầu Zack, treo nó quanh cổ đứa con mười một tuổi của anh, rồi vỗ vỗ vào vai nó.

"Vì sao ông lại làm vậy?" Eph hỏi Setrakian khi chỉ còn riêng hai người.

"Có những thứ ở tầng dưới - sổ sách, giấy tờ - cần được giữ gìn. Những thế hệ sau đó có thể thấy có ích."

"Ông không định quay trở lại ư?"

"Tôi áp dụng mọi biện pháp phòng ngừa có thể." Setrakian nhìn quanh để chắc chắn rằng chỉ có hai người họ. "Hãy hiểu. Chúa Tể có sức mạnh và tốc độ vượt ra khỏi nhũng gì mà chúng ta đã chứng kiến ở những con ma cà rồng mới này. Nó mạnh hơn ta tưởng tượng. Nó đã sống trên trái đất này hàng thế kỷ. Tuy nhiên..."

"Tuy nhiên nó là một con ma cà rồng."

"Và ma cà rồng vẫn có thể bị tiêu diệt. Hy vọng tốt nhất của chúng ta là xua nó ra ngoài. Làm nó bị thương và dồn nó ra dưới ánh sáng chết chóc của mặt trời. Đó là lý do ta phải đợi cho tới khi trời sáng."

"Tôi muốn đi ngay bây giờ."

"Tôi biết anh muốn vậy. Đó cũng chính là điều nó mong muốn."

"Hắn đang giữ vợ tôi. Kelly bị bắt là bởi một lý do duy nhất - vì tôi."

"Anh có một lý do cá nhân ở đây, bác sĩ, và nó rất thôi thúc. Nhưng anh cần phải biết, nếu nó có cô ấy, thì cô ấy đã bị biến đổi."

Eph lắc đầu. "Cô ấy không bị biến đổi."

"Tôi nói điều này không phải để chọc giận anh..."

"Cớ ấy không bị biến đổi."

Setrakian gật đầu sau một lát suy nghĩ. Ông đợi cho Eph bình tĩnh lại.

Eph nói, "Hội Cai rượu đã làm được rất nhiều điều cho tôi. Nhưng có một thứ họ không bao giờ cho tôi được, đó là sự thanh thản chấp nhận những thứ tôi không thể thay đổi."

Setrakian nói, "Tôi cũng vậy. Có thể đây chính là điểm chung dẫh đến việc chúng ta gặp nhau. Mục tiêu của chúng ta trùng lặp một cách hoàn hảo."

"Chỉ gần hoàn hảo thôi," Eph nói. "Bởi vì chỉ một trong hai ta mới có thể thực sự là người sẽ giết chết con quái vật kinh tỏm này. Và đó sẽ là tôi."

***

Nora lo lắng chờ được nói chuyện với Eph, và cô lao bổ vào anh ngay khi anh vừa rời khỏi chỗ Setrakian, kéo anh vào phòng tắm lát đá hoa của ông lão.

"Xin anh/ đừng," cô nói.

"Đừng cái gì?"

"Đề nghị em những điều anh định đề nghị." Cô khẩn nài bằng đôi mắt nâu đầy sợ hãi. "Đừng."

Eph nói, "Nhung anh muốn em..."

"Em sợ lắm, nhưng em xứng đáng được chiến đấu bên anh. Anh cần em."

"Đúng vậy. Anh cần em ở đây. Để trông chừng Zack. Ngoài ra, một trong hai chúng ta cần phải ở lại phía sau. Để tiếp tục, trong.trường họp..." Anh bỏ dở câu. "Anh biết có nhiều điều cần nói."

"Quá nhiều/"

Eph không thế dõi mắt khỏi mắt cô. Anh nói, "Anh cần phải theo dấủ cô ây."

"Em biết."

"Anh chỉ muốn để em biết..."

"Chẳng có gì phải giải thích cả," cô nói. "Nhưng, em mừng vì anh muốn làm thế."

Anh kéo CÔ lại gần, vào vòng tay ôm chặt của mình. Nora vòng tay ra sau gáy Eph, vuốt nhẹ mái tóc anh. Cô ngả ra sau một chút để nhìn anh, định nói thêm gì đó, nhưng thay vào đó, cô hôn anh. Đó là nụ hôn tạm biệt, buộc anh trở về.

Họ rời nhau, và anh gật đầu, tỏ ý hiểu cô.

Anh thấy Zack đang nhìn họ từ hành lang.

Eph không định giải thích bất cứ điều gì với nó lúc này. Bỏ lại đằng sau sự đẹp đẽ tốt tính của cậu bé này và rời khỏi nơi được coi là an toàn để đi đối mặt với quỷ dữ là việc bất thường nhất mà Eph có thể làm. "Con sẽ ở nhà với cô Nora, được chứ? Chúng ta sẽ nói chuyện khi bố trở về."

Zack nheo mắt cảnh giác kiểu của một đứa trẻ, những cảm xúc của nó lúc này quá nặng nề và khó hiểu với nó. "Trở về từ đâu?"

Anh kéo con trai lại gần, ôm chặt nó trong tay cứ như thể thằng bé có nguy cơ bị vỡ ra thành hàng triệu mảnh. Ngay lúc đó anh đã quyết tâm phải chiến thắng trở về vì có quá nhiều thứ anh sợ mình sẽ đánh mất.

Họ nghe thấy tiếng hò hét và tiếng còi ô tô ngoài đường, và mọi người bước cả tới cửa sổ hướng Tây. Cả một đống đèn phanh ô tô ken đặc con đường cách đó mấy dãy nhà, mọi người đang tràn ra phố xá và đánh nhau. Một ngôi nhà đang bốc cháy mà chả thấy bóng dáng chiếc xe cứu hỏa nào.

Setrakian nói, "Đây chính là khỏi đầu của sự hỗn loạn."

Morningside Heights

GUS VẪN ĐANG TRÊN đường chạy trốn từ đêm hôm trước. Còng tay cản trở cậu đi lại thoải mái trên đường phố, cộng với chiếc áo sơ mi cũ cậu nhặt được và vết thương ở cẳng tay, trông cậu cứ như người vừa đi vừa khoanh tay; thật chẳng thể đánh lừa được nhiều người. Cậu lẻn vào một rạp chiếu phim theo lối cửa ra và đánh một giấc trong bóng tối. Cậu nhớ tới một xưỏng tháo gỡ phụ tùng xe hơi ăn trộm ở Bờ Tây, và mất rất nhiều thời gian mới đến được đó, để rồi phát hiện ra nó trống trơn. Không khóa, đơn giản là trống trơn. Cậu sục sạo tìm kiếm trong số những thứ đồ nghề ở đó, cố gắng cắt cái còng nối hai cổ tay với nhau. Cậu thậm chí khỏi động cả. một lưỡi cưa máy được cố định bởi ê tô, và xém chút nữa thì cắt phăng mất cổ tay mình. Cậu chả thể làm gì được bằng một tay, và cuối cùng đành hậm hực bỏ đi.

Cậu lảng vảng tới chỗ vài thằng bạn người Mễ nhưng chả gặp được ai tin tưởng. Đường phố thật kỳ lạ - ít người qua lại. Cậu biết chuyện gì đang diễn ra. Khi mặt trời bắt đầu khuất bóng, cậu hiểu rằng thời gian và lựa chọn của mình sẽ hết.

Trở về nhà thì liều lĩnh quá, nhưng cả ngày hôm nay cậu không thấy có nhiều cảnh sát, vả lại cậu cũng thấy lo cho mẹ. Cậu lẻn vào bên trong tòa nhà, cố giữ hai tay giấu dưới lần áo so mi đang phồng lên sao cho nhìn thật tự nhiên, và leo lên cầu thang. Mười sáu tầng cao. Khi lên tới noi, cậu bước ra hành lang không một bóng người. Cậu lắng tai nghe ngóng ở cửa. Có tiếng ti vi, như mọi khi.

Biết là chuông đã hỏng, cậu bèn gõ cửa. Đợi một lát rồi lại gõ. Cậu đá chân vào cửa, làm rung cả cánh cửa và bức tường tồi tàn.

"Crispin," cậu rít lên gọi ông anh bẩn thỉu của mình. "Crispin, đồ thối tha. Mở cái cửa chết tiệt này mau."

Gus nghe thấy tiếng khóa xích đang tháo ra, và chốt cửa quay vào bên trong. Cậu chờ đợi, nhưng cửa không hề mở ra. Vậy là Gus gỡ cái áo đang che hai cổ tay bị khóa ra và xoay tay nắm cửa.

Cậu bước vào và thấy Crispin đang đứng trong góc ở bên trái chiếc ghế dài vẫn được anh ta sử dụng thay giường ngủ. Các rèm cửa sổ đã đưọc kéo xuống, cánh cửa tủ lạnh đang mở trong phòng bếp.

"Mẹ đâu?" Gus hỏi.

Crispin không nói gì.

"Đồ ngớ ngẩn," Gus nói. Cậu đóng cửa tủ lạnh. Vài thứ đã chảy, trên mặt sàn có nước. "Mẹ đang ngủ à?"

Crispin không nói gì. Anh ta nhìn Gus.

Gus bắt đầu hiểu ra vấn đề. Cậu nhìn kỹ lại Crispin, kẻ hầu như chẳng đáng để cậu nhìn mặt nữa. Và cậu thấy một đôi mắt đen cùng khuôn mặt hốc hác.

Cậu bước tới cửa sổ và mở toang những tấm rèm che. Trời đã về đêm. Có khói bốc lên từ một đám cháy phía dưới.

Gus quay lại đối mặt với Crispin, lúc này đang lao vào tấn công cậu từ phía kia căn phòng, hú lên. Gus vung cao hai tay và dùng sọi xích của chiếc còng tay chặn cổ họng gã anh trai. Đủ cao để vòi chích của anh ta không thể thò ra.

Gus túm đầu Crispin bằng cả hai tay và dúi anh ta xuống sàn. Đôi mắt đen của gã anh trai ma cà rồng của Gus trợn trừng, cằm giật giật khi cố gắng há miệng ra mà không thể do bị Gus ghì chặt. Cậu định làm Crispin nghẹt thở, nhung cứ thấy anh ta đạp mãi mà không xỉu đi - và Gus sực nhớ ma cà rồng không cần thở, và không thể bị giết theo cách đó.

Vậy là Gus túm cổ Crispin dậy trong lúc anh ta không ngừng khua tay cào vào cánh tay cậu. Trong mấy năm gần đây, Crispin chẳng khác nào một thứ của nợ cho mẹ của họ và nguồn con của mọi nỗi tức giận trong lòng Gus. Giờ thì anh ta đã là một con ma cà rồng và phần tình nghĩa anh em trong Gus đã mất hết, thứ còn lại chỉ là sự căm phẫn. Và chính ý chí trả thù đã giúp Gus xô mạnh đầu Crispin vào chiếc gương lớn trang trí trên tường, chiếc gương cổ hình ô van rất dày đó không hề nứt vỡ cho tới khi đổ xuống sàn nhà. Gus thúc gối vào Crispin làm anh ta ngã xuống sàn, rồi cậu cầm mảnh thủy tinh vỡ lớn nhất lên. Khi Crispin còn chưa kịp khuỵu hẳn gối xuống thì Gus cắm đầu nhọn của mảnh thủy tinh đó vào gáy anh ta. Nó cắt đứt cột sống và xuyên ra trước cổ Crispin mà không làm đứt hẳn. Gus rạch mảnh thủy tinh đó qua một bên cổ Crispin, làm đầu anh ta gần như rời hẳn ra - nhưng cậu không để ý làm cạnh sắc của nó cũng cứa đứt lòng bàn tay mình. Mặc dù thấy nhói đau nhưng cậu vẫn không buông mảnh gương vỡ cho tới khi đầu của con ma cà rồng rời khỏi thân thể.

Gus vừa lảo đảo lùi lại vừa nhìn vết cứa chảy máu trong lòng bàn tay mình. Cậu muốn chắc chắn rằng không một con giun nào trong số những con đang ngoe nguẩy trong máu trắng của Crispin chạm được vào người mình. Chúng ở trên thảm và khá khó thấy, bói vậy Gus lùi ra xa. Nhìn những phần thân thể trên sàn nhà của anh trai mình, Gus cảm thấy ghê rọn bởi cái phần ma cà rồng của anh ta, nhưng dù vậy thì cái chết của Crispin cũng không gây ra cảm xúc gì trong cậu. Bởi đối với cậu, Crispin đã chết từ nhiều năm trước.

Cậu rửa tay trong bồn. vết cắt dài nhung không sâu. Cậu dùng cái khăn rửa bát nhớp nháp để cầm máu và bước vào phòng ngủ của mẹ mình.

"Mẹ?"

Cậu chỉ hy vọng bà không có ờ đó. Giường bà gọn gàng và trống không. Cậu quay ra, nhưng nghĩ lại, cậu chống hai tay quỳ thụp xuống để ngó vào dưới gầm giường. Chỉ có mấy cái hộp chứa áo len và đôi tạ tay mà bà mua từ mười năm trước. Cậu đang quay trở ra bếp thì nghe thấy tiếng sột soạt trong tủ đồ. Cậu dừng lại, nghe ngóng. Cậu bước tới mở cửa tủ. Toàn bộ quần áo của bà đã được gỡ xuống khỏi giá treo, chồng thành một đống lớn dưới sàn.

Đống đó động đậy. Gus kéo một cái váy tay hến cũ màu vàng ra và thấy khuôn mặt mẹ đang nhìn mình, đôi mắt đen, da tái xám.

Cậu đóng cửa lại. Không sập cửa và cũng không bỏ chạy, chỉ đon giản là đóng cửa và đứng ở đó. Cậu muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra, chỉ có tiếng thở dài, tiếng thút thít khẽ và sâu. Và cậu quay ra tìm kiếm loanh quanh trong phòng ngủ của bà một thứ vũ khí nào đó có thể cắt đầu bà...

... nhưng rồi cậu nhận ra thế giới này đã đi về đâu. Vậy là, thay vì làm cái việc định làm, cậu quay lại chỗ cánh cửa đóng, úp mặt vào đó.

"Con xin lỗi mẹ," cậu thì thầm. "Lo siento. Đáng ra con phải có mặt ở nhà. Đáng ra con phải có mặt ở nhà..."

Cậu choáng váng đi vào phòng mình. Cậu thậm chí chẳng thể thay áo do vướng còng tay. Cậu nhét vài món quần áo vào một cái túi giấy để thay đồ khi có thể, và kẹp nó dưới cánh tay.

Rồi cậu nhớ tới ông lão. Cửa hàng cầm đồ trên phố 118. Ông ấy có thể giúp cậu. Giúp cậu chống lại thứ này.

Cậu rời căn hộ, bước ra hành lang. Có vài người đứng ở chỗ thang máy, và Gus cúi thấp đầu xuống đi về phía họ. Cậu không muốn bị nhận diện, không muốn rầy rà với bất cứ ai là hàng xóm của mẹ mình.

Đi được nửa đường đến thang máy thì cậu nhận ra họ không nói chuyện và cũng không động đậy. Cậu ngẩng lên và nhìn thấy có ba người đang đứng đối diện với mình. Cậu dừng lại khi nhận ra mắt họ, những đôi mắt đen, cũng trống rỗng. Ma cà rồng đang chặn lối ra của cậu.

Chúng bắt đầu xông vào cậu, và cậu chỉ còn biết dồn dập nện đôi tay bị còng vào chúng, đánh văng chúng vào tường, đập đầu chúng xuống sàn. Cậu đá chúng khi chúng ngã, nhưng chúng không nằm yên lâu. Cậu không để tên nào có được cơ hội thò vòi ra, cậu giẫm nát sọ của vài tên dưới gót giày nặng trịch của mình trong khi chạy tới thang máy, và cửa thang máy đóng lại trước khi chúng kịp chạy tới noi.

Cậu đứng một mình trong thang máy, thở hổn hển, đếm số tầng. Cậu đã làm mất cái túi - nó bị bục, làm quần áo roi vương vãi khắp hành lang.

Thang máy xuống đến sảnh và cửa thang mở ra. Gus đứng hơi khom người, sẵn sàng cho một trận chiến nữa.

Sảnh vắng hoe. Nhưng phía ngoài cửa loáng thoáng ánh sáng vàng cam yếu, và có những tiếng tru và kêu thét. Cậu bước ra phố và thấy có đám cháy ở dãy nhà kế bên, ngọn lửa đang bén sang những tòa nhà bên cạnh. Cậu thấy nhiều người ngoài đường cầm theo những tấm ván gỗ và vũ khí tự chế, chạy về phía đám cháy.

Từ một hướng khác, cậu thấy một nhóm sáu người lẻ tẻ không mang theo vũ khí, đi bộ chứ không chạy. Một người đàn ông chạy băng qua Gus, kêu lên, "Lũ chết tiệt ở khắp mọi noi, anh bạn!" và rồi đâm sầm vào nhóm sáu người kia. Đối với một con mắt bình thường, đó trông như thể một vụ cướp đường phố, nhưng Gus thì nhìn thấy một vòi chích dưới ánh sáng vàng của ngọn lửa. Ma cà rồng đang biến đổi mọi người trên đường phố.

Trong khi cậu đang nhìn, một chiếc suv màu đen lao nhanh tới từ đám khói. Cảnh sát. Gus quay mình chạy đuổi theo cái bóng của mình dưới ánh đèn pha ô tô - thẳng về phía nhóm sáu tên kia. Chúng cũng xông vào cậu, da mặt tái xanh và những đôi mắt đen sáng rực lên dưới ánh đèn pha. Gus nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, rồi tiếng giày nện trên hè đường, và cậu thấy mình đã mắc kẹt giữa hai vận tử. Cậu phi thẳng vào đám ma cà rồng đang gầm gừ, vung hai nắm tay bị còng và húc đầu vào ngực chúng. Cậu không muốn cho chúng cơ hội há mồm ra với mình. Nhưng rồi một tên móc được tay vào cái còng của Gus và quăng cậu ngã xuống đất. Chỉ trong một giây, cả bầy đã xô tới phía trên cậu, tranh nhau giành quyền hút máu từ cổ cậu.

Một tiếng phụp, và một ma cà rồng rú lên. Rồi một tiếng bụp, và đầu của một con ma cà rồng biến mất.

Kẻ đang đè lên cậu bị bắn trúng từ phía bên và bất thần đổ xuống. Gus lăn mình chồm dậy dưới ánh sáng đèn đường.

Đó hoàn toàn không phải là cảnh sát. Họ là những người đàn ông khoác áo liền mũ trùm đen, mặt bị che tối, mặc quần dã chiến đen và mang giày da đen cao cổ. Họ bắn bằng những chiếc súng nỏ nhỏ và loại nỏ lớn hơn có báng gỗ kiểu súng trường. Gus nhìn thấy một gã ngắm bắn một con ma cà rồng và găm mũi nỏ vào cổ của nó. Trước khi con ma có đủ thời gian đưa tay lên cổ thì mũi nỏ phát nổ với một lực vừa đủ để bứt cái đầu ra khỏi cổ.

Con ma cà rồng bị tiêu diệt.

Những mũi nỏ đó có đầu nhọn bịt bạc và được nạp một khối nổ kích hoạt do va đập.

Thợ săn ma cà rồng. Gus trố mắt nhìn họ. Những con ma cà rồng khác đang chạy ra từ các cánh cổng, và các thợ săn này có thể bắn trúng cổ chúng từ khoảng cách hai mươi lăm, thậm chí ba mươi mét. Một trong số các thợ săn đó chạy tới chỗ Gus như thể nhầm tưỏng cậu là một ma cà rồng, và trước khi Gus có thể cất tiếng, gã tì một chân lên hai tay cậu, ấn chúng xuống mặt đường. Rồi gã thay mũi nỏ và nhắm bắn sọi xích nối giữa hai còng tay của Gus. Mũi nỏ bạc làm vỡ sọi xích thép, găm vào mặt đường nhựa. Gus co rúm lại, nhưng không có tiếng nổ nào. Hai tay cậu tách ra, dù mỗi cổ tay vẫn còn xỏ trong cái còng của cảnh sát. Tay thợ săn đó kéo cậu đứng lên với một sức mạnh đáng ngạc nhiên.

"Quá tuyệt, mẹ kiếp!" Gus nói, vô cùng ấn tượng trước những gã này. "Tôi đăng ký gia nhập ở đâu đây!"

Nhung vị cứu tinh của cậu khựng lại, và cậu thoáng nhìn thấy cái gì đó. Gus nhìn kỹ hơn vào cái khoảng hở tối tăm trong mũ trùm liền áo của gã, và thấy trong đó là một bộ mặt trắng như vỏ trứng. Mắt gã đen và đỏ, miệng héo hắt và gần như không có môi.

Gã thợ săn nhìn chòng chọc vào vết rách rướm máu trong lòng bàn tay Gus.

Gus biết ánh nhìn đó. Đó là ánh nhìn trong mắt của anh trai và mẹ cậu.

Cậu định lùi lại, nhung nắm tay của gã Cling chẳng khác nào gọng kìm. Thứ đó bắt đầu há miệng ra, và đầu vòi chích xuất hiện.

Rồi một tên thợ săn khác chạy tói, chĩa mũi nỏ vào cổ gã này. Tên thợ săn mới kéo tuột cái mũ trùm đầu của gã đã cứu Gus về phía sau, và Gus nhìn thấy một cái đầu trọc lốc, không có tai, đôi mắt già nua của một con ma cà rồng trưởng thành. Gã thợ săn cũ hằm hè với cái nỏ của gã đồng đội, rồi cũng đành phải bàn giao Gus cho tên thợ săn mới, kẻ mà cậu vừa kịp nhận ra cũng có bộ mặt tái xanh của ma cà rồng khi hắn nhấc cậu lên, đem tới chiếc suv và ném vào hàng ghế thứ ba.

Nhũng con ma cà rồng đội mũ trùm đầu còn lại cũng vào trong xe và nổ máy, chiếc xe cua một vòng chữ u ngay giữa phố vâ vọt đi. Gus là con người duy nhất trong chiếc suv.

Một cái tát vào thái dương làm cậu ngất lịm. Chiếc suv lao nhanh trở lại chỗ tòa nhà bốc cháy, xuyên qua đám khói đường phố như một cái máy bay bay qua một đám mây, rồi rú ga vọt qua đám người bạo loạn, vòng qua một góc phố nữa, rồi đi xa hơn vào khu phố trên.

Bồn tắm

NOI ĐƯỢC GỌI LÀ bồn tắm của Trung tâm Thương mại Thế giới đổ nát, phẳn móng sâu bằng một tòa nhà cao bảy tầng, được chiếu sáng như ban ngày để làm ca đêm cho tới tận lúc

bình minh. Tuy nhiên, cả công trường giờ hoàn toàn tĩnh lặng, những cỗ máy khổng lồ cũng yên ắng. Công việc vốn diễn ra

"Tại sao lại là nơi này?" Eph hỏi. "Tại sao lại ởđây chứ?"

"Noi này thu hút nó," Setrakian nói. "Như loài chuột chũi vẫn đàoHổmgay tại phần, thân mục tàn của một cái cây bị đốn. Như sự hoại tử vẫn hình thành bên trong một vết thương. Chúa Tể sống bám vào tai ương và đau đớn."

Eph, Setrakian và Fet ngồi trong thùng xe tải của Fet, lúc này đang đậu ígiữa phố Church và phố Cortlandt. Setrakian ngồi sát những cửa sổ sau, cầm một ống nhìn đêm. Rất ít xe cộ trên đường, chỉ có một vài chiếc taxi hay xe tải chuyển phát chuyên hoạt động tầm giờ mờ sáng này. Chẳng có một người đi bộ hay bất cứ dấu hiệu nào của sự sống. Họ đang tìm kiếm ma cà rồng, nhưng chẳng thấy, bất cứ gì.

Setrakian, mắt vẫn dán vào ống nhìn, lên tiếng, "Trên này quá sáng. Chúng không mưốn bị.trông thấy đâu."

Eph mới, "Chúng ta chẳng thể cứ liên tục đi vòng quanh khu công trường này mãi được."

"Nếu số.lưọng chúng nhiều như ta đã dự đoán," Setrakian nói, "thì hẳn chúng phải ở rất gần đây thôi..Để trở lại hang ổ trước khi mặt trời lên." Ông nhìn sang Fet. "Chúng cũng giống như lũ chuột bọ vậy."

Fet nói, "Để tôi cho ông biết điều này. Tôi chưa từng thấy một con chuột đi đâu bằng cửa chính cả." Anh nghĩ về.điều đó thêm mộtlắt, rồi chen qua chỗ Eph, lên tới hàng ghế trước. "Tôi có một ý này."

Anh lái xe dọc phố Church về phía Bắc tới Tòa Thị chính, cách khu công trường Trung tâm Thương mại Thế giới một dãy nhà về phía.Đông Bắc. Một công viên lớn bao quanh đó, và Fet đỗ vào một khu đậu xe buýt trên phố Park Row, tắt máy.

"Công viên này là một trong những ổ chuột lớn nhất thành •pho.’.Ghüng tôi đã-kéoíGây thường xuân ra, bởi nó che chắn mặt đất quá 'tốt. Chúng tôi cũng thay đổi các thùng rác, nhưng vẫn VÔ ích. Chúng quấy rối ở đây hệt như lũ sóc vậy, đặc biệt vào buổi trưa khi những nhóm ăn trưa tói. Đồ ăn khiến chúng sung sướng, mà chúng lại có thể lấy thức ăn gần như ở khắp mọi noi. Chính kết cấu hạ tầng là thứ mà lũ chuột quan tâm nhất." Anh chỉ xuống mặt đất. "Dưới đó là một nhà ga bỏ hoang. Đó là ga Tòa Thị chính cũ."

Setrakian nói, "Nó vẫn còn kết nối chứ?"

"Mọi nơi đều kết nối với nhau dưới lòng đất, bằng đường này hay đường khác."

Họ chờ đợi, và chẳng mất nhiều thời gian.

"Kia rồi," Setrakian nói.

Eph nhìn thấy một phụ nữ quần áo bẩn thỉu dưới ánh đèn đường, cách đó khoảng ba mươi mét. "Một người vô gia cư," anh nói.

"Không," Setrakian đáp, đưa ống nhìn nhiệt cho Eph.

Eph nhìn thấy, qua ống nhìn, người phụ nữ là một khối mờ đỏ rực giữa một bối cảnh thấp nhiệt, lờ mờ tối.

"Đó là quá trình trao đổi chất của chúng," Setrakian nói. "Vẫn còn một con nữa."

Một người phụ nữ mập mạp đang bước lạch bạch, vẻ như đắn đo, rồi bà ta đứng núp dưới bóng tối đổ dọc hàng rào sắt thấp bao quanh công viên.

Và tiếp nữa: một người đàn ông mặc tạp dề của người bán báo đang vác một thi thể trên vai. Ông ta thả nó sang phía bên hàng rào, rồi lớng ngóng trèo qua. Ông ta ngã xuống phía bên kia, bị rách một ống quần, rồi lại đứng dậy như không, ông ta kéo nạn nhân của mình lên và bước tới bóng cây.

"Phải," Setrakian nói. "Đầy rồi."

Eph rùng mình. Sự hiện diện của những mầm bệnh biết đi này, những căn bệnh mang hình hài con người này, khiến anh chùn bước. Anh cảm thấy ghê tởm khi quan sát chúng lảo đảo đi vào công viên, giống như loài động vật cấp thấp đang làm theo một thôi thúc nào đó vô thức, trốn tránh ánh sáng. Anh nhận ra sự vội vã của chúng, như những người đi tàu cố gắng bắt chuyến cuối cùng về nhà vậy.

Họ lặng lẽ bước ra khỏi chiếc xe tải. Fet mặc bộ đồ bảo hộ Tyvek cùng đôi ủng cao su. Anh đưa những bộ đồ dự phòng cho hai người kia, nhưng Eph và Setrakian chỉ lấy đôi ủng. Không cần hỏi han gì, Setrakian xịt lên từng người thứ nước xịt khử mùi từ một chiếc lọ có nhãn hình con hươu bên trong một khung ngắm chữ thập đỏ. Đương nhiên dung dịch này chẳng thể che giấu khí CO2 phả ra từ hơi thở của họ, hay tiếng tim đập và máu chảy trong mạch.

Fet mang theo nhiều thứ nhất. Súng bắn đinh nằm trong một chiếc túi treo trên ngực cùng ba băng đạn đinh bạc dự phòng. Anh mang theo rất nhiều dụng cụ giắt thắt lưng, bao gồm ống nhìn đêm và cây đèn tử ngoại của mình, cùng một trong những con dao găm bằng bạc của Setrakian đút trong bao da. Anh cầm chiếc đèn Luma công suất cao trên tay, và để mìn uvc trong một túi lưới vắt trên vai.

Setrakian mang theo cây gậy chống và một cây đèn Luma, ống nhìn nhiệt trong túi áo khoác. Ông kiểm tra lại kỹ càng lọ thuốc trong túi áo vest, và rồi để chiếc mũ của mình lại xe tải.

Eph cũng mang theo một đèn Luma, còn trong một bao kiếm có dây đeo vắt chéo ngực là một thanh kiếm bạc dài hơn sáu mươi phân, chuôi nhô lên phía sau lưng.

Fet nói, "Tôi không chắc có khôn ngoan không khi xuống đánh nhau với một ác quỷ ngay tại chính hang ổ của nó."

Setrakian nói, "Ta không còn cách nào khác. Đây là thời điểm duy nhất ta biết nó ở đâu." Ông nhìn lên bầu trời, lúc này đã chuyển màu xanh cùng một chút ánh sáng lập lòe ban ngày. "Đêm đang kết thúc. Ta đi thôi."

Họ tiến tới cái cổng hàng rào thấp bị khóa vào ban đêm. Eph và Fet trèo qua trước, sau đó giúp Setrakian.

Thêm nhiều tiếng bước chân trên vỉa hè - chúng di chuyển nhanh chóng, kéo lê một gót - buộc họ vội vã di chuyển vào sâu trong công viên.

Phía trong công viên không được thắp sáng vào ban đêm và rậm rạp cây cối. Họ nghe tiếng đài phun nước công viên đang hoạt động và tiếng xe cộ qua lại phía ngoài.

"Chứng đâu rồi?" Eph thì thầm.

Setrakian lấy ống nhìn nhiệt ra. Ông lia khắp khu vực, rồi đưa nó cho Eph. Eph nhìn thấy những hình thù sáng đỏ đang di chuyển lén lút trong không gian mát lạnh.

Câu trả lời cho câu hỏi của anh là: chứng ở khắp noi. Và đang nhanh chóng tụ tập lại tại một điểm về phía Bắc.

Đích đến của chứng dần hiện lên rõ ràng. Một cái quầy nằm bên phía Broadway của công viên, một cấu trúc tối mà Eph chẳng thể nhìn rõ từ khoảng cách xa như vậy. Anh quan sát và chờ đợi cho tới khi số lượng ma cà rồng di chuyển về đó giảm bớt, và ống nhìn của Setrakian không còn cho thấy những nguồn nhiệt đáng kể nào khác.

Họ chạy tới chỗ đó. Dưới ánh sáng mới chớm lên, họ thấy đó là một quầy thông tin, đóng cửa vào ban đêm. Họ kéo mở cửa, và thấy nó trống trơn.

Họ chui vào bên trong không gian chật hẹp này. Trên mặt quầy gỗ là những giá lưới đựng tờ roi du lịch và lịch trình xe buýt tham quan. Eph chiếu cây đèn Maglite của mình lên cửa kim loại hai cánh dưới sàn. Có những lỗ móc to ở cả hai cánh, và khóa móc đã biến mất. Dòng chữ in dọc cánh cửa ghi: MTA[I].

Fet kéo mở cả hai cánh cửa, Eph lăm lăm đèn trên tay. Đó là một cầu thang dẫn xuống dưới, thẳng vào bóng tối. Setrakian chĩa đèn pin vào một biển hiệu gắn trên tường đã phai mờ trong khi Fet bắt đầu bước xuống.

"Lối thoát hiểm khẩn cấp," Fet thông báo. "Họ đã chặn ga Tòa Thị chính cũ sau Thế Chiến thứ hai. Khúc cua của đường ray này quá gấp đối với những con tàu mới hơn, và sân ga thì quá hẹp - mặc dù tôi nghĩ tuyến đường địa phương số 6 vẫn rẽ qua đây." Anh nhìn từ bên này sang bên kia. "Hẳn là họ đã phá bỏ lối thoát hiểm cũ, và dựng quầy này lên trên."

"Được rồi," Setrakian đáp. "Đi thôi."

Eph theo sau cùng. Anh không đóng những cánh cửa phía sau, vì muốn có thể chạy thẳng lên mặt đất trong trường họp cần thiết. Bụi bặm bám trên rìa từng bậc thang, phần giữa thì sạch sẽ do thường xuyên đi lại. Dưới này còn tối hơn cả màn đêm phía trên.

Fet nói, "Điểm dừng tiếp theo, 1945."

Cầu thang kết thúc trước một cánh cửa mở tới cầu thang thứ hai rộng hơn, hẳn phải dẫn xuống một gác lửng cũ. Đó là một kết cấu mái vòm lát gạch vuông với bốn cạnh hình cánh cung, hướng lên một mặt kính trang trí hiện đại nhìn lên bầu trời, lúc này đã bắt đầu chuyển hẳn sang màu xanh. Vài chiếc thang và giàn giáo cũ được đặt tựa vào phòng gỗ bán vé bên phía một bức tường cong. Những khung cửa vòm không được lắp đặt cửa xoay làm cho nhà ga mang dáng vẻ cũ kĩ.

Khung cửa vòm phía xa dẫn ra một cầu thang khác chiều rộng chỉ vừa đủ năm người, thông với sân ga chật hẹp. Sau một hồi đứng nghe ngóng trước khung cửa, và chỉ nghe thấy tiếng rít phanh tàu điện ngầm từ xa, họ tiến vào sân ga bỏ hoang.

Trông nó giống kiến trúc bên trong một nhà thờ lớn. Những bộ đèn chùm bằng đồng lắp những bóng đèn sọi đốt kiểu cũ thả xuống từ mái vòm, những tấm gạch ốp đan xen nhau dọc theo cung vòm trông giống những khóa phéc mơ tuya khổng lồ. Hai ô cửa sổ trần trên mái vòm cho phép ánh sáng lọt qua lóp kính thạch anh tím, phần còn lại đã được bọc chì đề phòng những cuộc không kích trong Thế Chiến thứ hai. Ở phía xa kia, ánh sáng lọt qua một vài tấm lưới, dù còn yếu, nhưng đủ để cảm nhận được chiều sâu của đường ray với một độ cong hết sức ấn tượng. Chẳng có lấy một góc vuông trong cả nơi này. Gạch ngói hỏng hóc khắp nơi, kể cả phần gạch tráng men của biển gắn tường gần nhất, son vàng và viền mép màu xanh lá, ở giữa là một tấm bảng trắng có dòng chữ màu xanh lam: TÒA THỊ CHÍNH.

Một màn bụi thép phủ dọc sân ga tròn in dấu chân ma cà rồng tiến vào bóng t?