33. Còn tin cổ tích?
Tôi luôn tự hỏi, đến bao giờ thì mình sẽ hết tin vào cổ tích? Vì bạn biết đấy, khi người ta đủ lớn và hết còn mơ mộng, họ sẽ hiểu rằng cuộc sống chẳng cho tròn một mơ ước của ai. Tự khắc khi ấy truyện cổ tích chỉ còn là những thêu dệt hoang đường. Công chúa bước ra ngơ ngác giữa đời thường, hoàng tử chẳng đủ chung tình để chờ cả giấc ngủ trăm năm, những bà Tiên ông Bụt đều đã nghỉ hưu từ lâu, chỉ có chúng ta cứ mãi nhặt mảnh chai cứa xước tay mình rồi ngờ ngợ nhủ rằng đó là hài thủy tinh trong cổ tích... Có đôi lúc, cuộc sống tất bật và rất thật này, dạy chúng ta phải phủi tay với những thần thoại đẹp đẽ như thế. Bởi đơn giản, ai rồi cũng lớn khôn. Giấc mơ vào những trang truyện cổ phải đến hồi tỉnh dậy.
Nhưng bất chợt một chiều tan tầm rỉ rả mưa, ngồi nhìn chộn rộn người xe băng qua mình, tôi tình cờ thấy lại một phần của ký ức tuổi nhỏ. Hình ảnh ấy đơn sơ và dung dị trong chính cuộc sống thường nhật quanh ta, như một người mẹ dạy con mình bài học về lòng vị tha và nhân hậu thông qua hình ảnh nàng Bạch Tuyết, hay như thầy giáo già khẽ vuốt đầu động viên cô học trò nhỏ hãy biết theo đuổi đến cùng ước mơ như nàng tiên cá nhỏ Ariel. Như những ngày bé bà thường để mặc tôi gối đầu lên chân rồi ngủ thiếp mà vẫn tỉ tê bên tai những câu chuyện cổ tích đời thường, hay những khi cùng mẹ đọc những quyển sách tranh tuổi chập chững đi học, và cả những lúc tự mua cho mình những quyển sách dài thật dài, nhiều chương hồi mà vẫn mải miết đuổi theo những con chữ.
Đó là khi tôi nhận ra một sự thật hiển nhiên, rằng một thời cổ tích chẳng thể qua đi. Thế giới của những ước mơ và phép màu vẫn có thật sát bên cạnh chúng ta, mặc cho bao tuổi đời trôi qua hay bao niềm tin đã chẳng còn dư dả. Vì, cổ tích sẽ sống mãi với tuổi nhỏ lẫn tuổi già, với tuổi thơ lẫn tuổi hết-dại-khờ, chỉ cần trong chúng ta vẫn giữ lòng mình đủ trong trẻo và luôn sống tốt, sống đẹp, sống tích cực như bài học Chân-Thiện-Mỹ của trang sách xưa. Khi ấy, kết cục “hạnh phúc mãi mãi về sau” nhất định sẽ đến. Viên mãn và hiện hữu!
*
Nếu không là lúc này?
Nếu dấu hiệu chạm ngõ tuổi trẻ là dễ buồn, dễ rưng rưng, thậm chí nhạy cảm đến độ khóc không ngừng được, thì có lẽ, triệu chứng báo hiệu cho tuổi săm-sắp già là cười không ngừng được. Dễ vui đến lạ! Chuyện cỏn con như có người nhắn tin một chữ “Ê!” cũng khiến bản thân râm ran vui cả ngày. Chuyện sớm muộn như ai trách hờn ai ghét bỏ ai rời đi... thì mình cũng chỉ cười mỉm, rồi thôi, không vướng víu bận lòng quá lâu.
Ai đi với ai hay ai bỏ mặc ai đã không còn quan trọng, chỉ cần bản thân phải sống thật vui. Cho chính mình. Và cho cả người đến sau thế chỗ mình biết rằng, nhờ họ mà mình đang có được thứ quý giá hơn cả tình cảm đã cũ. Là tự tại! Là biết trân trọng bản thân! Là giữ lại hồi ức chứ không giữ lại một người đã không còn giống lúc xưa.
Có lẽ chúng ta đã đủ lớn để biết “thiên hoang địa lão” là chuyện đâu đâu xa vời, thành ra hà cớ gì cứ phải dật dờ buồn bã vì những chuyện đã qua, đã xong, đã khép lại? “Mãi mãi” là khái niệm chỉ nên tin khi còn trẻ dại, còn khi đã dại đủ rồi thì chỉ nên biết và tin vào hiện tại, nghe chưa?
Cuộc sống ngắn ngủi lắm nên hãy cố làm đơn giản mọi chuyện để đỡ tốn thời gian, hoang phí đời người. Đại loại đói thì ăn, buồn thì ngủ, yêu thì nói, nhớ thì gặp, ghét thì bỏ mặc, trục trặc thì bỏ qua, thiết tha thì giữ lấy... Bạn chỉ có một cuộc đời để sống, sao lại phải đi ngược lại lòng mình? Nếu không phải là khoảnh khắc này thì liệu còn lúc nào nữa để bạn nói lời thương lời nhớ một ai đó xứng đáng cho mình? Nếu không phải lúc này, nếu không phải ngay bây giờ, thì còn lúc nào nữa để bạn tự sống cho chính mình - thật vui đủ, thật đầy tròn?
Nỗi buồn lan như cỏ
Càng bỏ mặc ngó lơ
Lại càng thêm xanh nữa
Như sau một cơn mưa.
Nhắc chi một lời hứa
Tiếc chi người đong đưa
Thương mấy rồi cũng lạ
Cũng là chồng người ta...
Cửa đóng mở vào ra
Người đi rồi người đến
Cãi sao lại định mệnh?
Buộc sao được đắm say?
Ai rồi chẳng đổi thay
Cỏ xanh thành cỏ dại
Biết chẳng gì mãi mãi
Nhưng dễ gì buông tay!?
Em có buồn đến mấy
Anh cũng đâu nào hay...