← Quay lại trang sách

34. Đời viên mãn khi chúng ta đơn giản

Cuộc đời đơn giản như một tấm gương đặt ngay trước mặt bạn. Cười với cuộc đời thì nó tức khắc mỉm cười trả lại. Giận dữ quát tháo, đập đổ đì đùng vào đó thì thanh âm điếng tai chỉ vọng ngược về mình. Còn ngồi bó gối u buồn thì chẳng ai bận tâm ngó đến, vì đối diện trong gương cũng đang bó gối y hệt với nỗi buồn phản chiếu được nhân đôi.

Cuộc đời tròn méo ra sao, là do cách mình nhìn thế nào.

Tôi nhớ hồi mấy năm trước, có lần Đại học Oxford tuyển sinh với câu hỏi vỏn vẹn: “Điều gì là bình thường với con người?”.

Câu đó đem hỏi các bạn trẻ 18 vừa rời ngưỡng trường phổ thông, thì may ra sẽ có rất nhiều câu trả lời thú vị, từ công danh, học vị, chức tước, tiền tài.... Nhưng nếu mang hỏi một người đã trải qua đủ nhiều thăng trầm, tự khắc họ sẽ ngập ngừng ngay.

Bởi lẽ khi đã đi qua đủ hết những tột đỉnh lẫn tận cùng, bạn sẽ thấy... không có điều gì là bình thường nữa cả. Đôi lúc chúng ta phải thừa nhận, chính sự bất thường mới tạo nên cuộc sống, mới nắn nên hình hài con người.

Kiểu như với vài người, bình yên không phải là lúc đang nhàn hạ phủ phê ăn một bữa ngon linh đình thiết đãi. Bình yên là lúc họ ngồi lại với nhau sau một ngày dài xáo động, khi ngoài kia là cơn bão lòng vừa mới đi qua. Mệt mỏi và hoang hoải dẫu có, nhưng khoảnh khắc đưa cho nhau chén cơm dù đã nguội mới hiểu ra bình yên là có thật, sờ được, nếm được, giữ được trên tay sau quá nhiều chuyện đời dời đổi.

Vậy nên nếu bạn hỏi tôi hạnh phúc thật sự, tình yêu thật sự, liệu có thật không, thì câu trả lời đơn giản lắm. Viên mãn nhất trong tình cảm không phải là nắm giữ được bàn tay của một người nhất nhất không rời, mà là khi trải qua bao nhiêu mất mát đổi thay, họ vẫn trở về để nắm lấy tay bạn.

...

Mà này nỗi buồn của tôi ơi? Người còn muốn tôi phải vui-giả-vờ thêm đến bao giờ, cho đến ngày người chịu tỉnh ngộ và độ lượng trở về?

*

Đến tuổi nào đó

Đến một tuổi nào đó, con người ta sẽ nghĩ đến sum vầy nhiều hơn là rong ruổi. Vì khi đã mỏi gối mòn chân qua quá nhiều chốn xa, mới nhận ra chia ly chỉ dành cho những ngày còn trẻ, còn hăm hở rời đi. Chỉ đến cuối đường mới nhận ra Đoàn tụ mới chính là điểm đến mong cầu.

Đến một tuổi nào đó, con người ta sẽ thấy nhà cao, cửa rộng, xe sang... không còn là thước đo xác tín cho thành công, địa vị hoặc hạnh phúc của chúng ta nữa. Mà đơn giản chỉ là một tiếng gọi “Ba ơi”, “Má ơi” để biết rằng bao hư danh ngoài đời rồi cũng bỗng chốc là không. Cuối ngày chỉ có mình tựa vào gia đình, cuối đời chỉ còn mình tựa vào con cháu! Có gia đình là có tất cả. Ngoài ra, các mối quan hệ khác dù thiết tha đến đâu, dù gắn bó tưởng lâu hoặc nhân danh tình yêu tình thương gì đấy, đều không thể sánh nổi với tình thân. Vậy nên, nếu có trót đôi lần trắc ẩn nhớ nhầm người dưng thì cũng phải biết đâu là điểm dừng, bởi tình thương nào rồi cũng đến lúc cạn cợt tầm thường. Chỉ có tình thân còn nhẫn nại ở lại phía sau lưng và luôn là nơi cứu rỗi mỗi khi chúng ta cần quay đầu - và bắt đầu - sau tất cả vấp ngã lẫn cố chấp của hành trình lớn lên.

Đến một tuổi nào đó, con người ta sẽ yêu bằng sự tự nguyện điềm nhiên như Mặt trời đang buông những tia nắng cuối cùng. Bởi lẽ khi đã trải qua cùng nhau bao chuyện đời rọi xuống, chúng ta sẽ thấy tình yêu đẹp nhất cũng tựa hoàng hôn đang nấn ná những khoảnh khắc còn lại. Vì biết sẽ mất đi nên bao nhiêu nồng nàn và tha thiết nhất, đều dồn hết cho phút hiện tại hiếm hoi này.

Đến một tuổi nào đó, người ta sẽ bớt nghĩ suy lận đận về ngày sau về tương lai về viễn cảnh... Vì mở mắt ra, là hết ngày, vào đêm, là hết trẻ, về già. Bước qua nhau thì đau, nhưng bước cùng nhau thì chẳng biết sẽ dẫn đến nơi nào?

Tuổi trẻ à, rốt cục thì mình nên bước ra sao mới đúng ý bạn và hợp lòng mình?