Chương 324 Ngành giải trí nuôi cổ
Đường Mạch vốn dĩ rất thích những buổi tiệc rượu, bởi kiếp trước hắn thường xuyên mở những loại tiệc tùng giao tế mỹ nữ như mây thế này. Nơi đây có những danh viện chân chính, lại có cả những giai lệ khuynh thành, là bất cứ người đàn ông nào cũng đều thích loại trường hợp này.
Đương nhiên, nếu không có tiền, cả đời cũng khó mà mở được một buổi tiệc như vậy. Cho dù là kẻ có tiền, không phải loại có tiền bình thường cũng chỉ có thể tham dự, chứ không thể tự quyết định trù bị.
Đường Mạch hiện tại có bao nhiêu tiền, chính hắn cũng không rõ nữa. Số tiền hắn có đã vượt quá sức tưởng tượng của bất cứ ai trên thế giới này.
Cho nên, hắn có đủ khả năng để mở những buổi tiệc như thế này, hơn nữa kỹ thuật của hắn còn có thể khiến cho buổi tiệc trông hiện đại và sống động hơn một chút.
Nhờ có điện, đại sảnh mới thực sự có đủ ánh sáng, nơi này nhờ vậy mà trở về với dáng vẻ ít nhiều quen thuộc với Đường Mạch.
Đêm nay, những người đến đây đều là phú thương, không có chính khách, bởi bản thân nó là một buổi tụ hội trong giới giải trí, để tuyển chọn ra những ảnh hậu đầu tiên của Đại Đường tập đoàn, giới thiệu cho các đại lão bản lắm tiền.
Nếu những ảnh hậu được ông trời ban cho lộc ăn này không có những truy cầu quá cao, không có dã tâm leo lên đỉnh cao thế giới, vậy thì các nàng có thể tìm một chỗ dựa ở đây, áo cơm không lo mà phát triển sự nghiệp của mình trong công ty điện ảnh Đại Đường tập đoàn, sau đó lưu lại những tác phẩm của mình trong lịch sử điện ảnh thế giới.
Chỉ cần diễn xuất của các nàng đủ tốt, thậm chí có thể trở thành "ảnh hậu" đúng nghĩa, trở thành cái tên siêu quần bạt tụy đầu tiên của thời đại này.
Đại Đường tập đoàn đã đang suy nghĩ về việc thiết lập giải thưởng Buna, để vinh danh những người có tầm ảnh hưởng lớn trong giới điện ảnh.
Còn nếu có người phụ nữ nào mong muốn tiến xa hơn một bước, nàng ta cần phải vượt qua khó khăn, đưa bản thân lên một tầm cao đủ lớn, sau đó đứng trước mặt Đường Mạch.
Trên thế giới này có quá nhiều phụ nữ ưu tú, mặt dài thì dễ nhìn thật đấy, nhưng trong cuộc cạnh tranh tàn khốc giữa những người phụ nữ, đó chỉ là một tùy chọn kèm theo rẻ mạt mà thôi.
Ngươi có biết những người phụ nữ xinh đẹp vô cùng kia sẵn sàng bán đứng bản thân chỉ vì thiếu tiền không? Mười mấy đồng kim tệ cũng đã là giá cao rồi.
Ở những nơi tăm tối hẻo lánh, mười đồng kim tệ có thể mua được một cái mạng, còn một trăm đồng kim tệ đã là một khoản tiền lớn khiến người ta phát điên.
Ngươi cho rằng quý tộc làm những chuyện ác như cưỡng hiếp phụ nữ là tận trời rồi sao? Trên thực tế, trong thế giới này, phần lớn phụ nữ sẽ tự nguyện bò lên giường quý tộc, bởi vì nếu rời khỏi trang viên của quý tộc, có khi họ đến cơm cũng không có mà ăn.
Cho nên, khi Đường Mạch bưng ly rượu kết thúc xã giao với mấy phú thương, xung quanh liền thỉnh thoảng có những người phụ nữ xinh đẹp mặc lễ phục vừa vặn, chú ý hoặc vô tình ưu nhã đi qua.
Giống như trên ảnh, những người phụ nữ này có người giống Annie Hathaway, có người lại giống Scarlett Johansson, tóm lại tuyệt đối có thể nói là ganh đua sắc đẹp, cả sảnh đường thơm ngát.
Có thể nói, đây là vườn hoa thuộc riêng về Đường Mạch, cũng là vườn hoa để hắn tùy ý thưởng thức.
"Hôm nay các nàng đều thuộc về ngài, chủ nhân, chỉ cần ngài bằng lòng, đêm nay các nàng đều có thể xuất hiện trên giường của ngài... Ba người, năm người... Hoặc là... Toàn bộ... Đều được."
"Ngươi mà còn muốn đùa kiểu này, ta sẽ bồi dưỡng ngươi thành người thích đàn ông đấy." Đường Mạch nhìn John đang bưng ly rượu xuất hiện bên cạnh mình, nhếch miệng cười nói.
Vừa nãy còn đang vẻ mặt sắc sảo, John lập tức lúng túng thu lại nụ cười, nghiêm túc giải thích: "Chủ nhân, ta không có ý bất kính đâu, ta chỉ là cảm thấy, những người phụ nữ này thực sự đều rất tuyệt. Cho dù là dùng tiêu chuẩn nữ vương tinh linh trong truyền thuyết để đánh giá, thì những người phụ nữ này vẫn có thể dùng từ 'mỹ lệ' để hình dung."
"Nữ vương tinh linh? Xinh đẹp lắm sao?" Đường Mạch cũng cảm thấy hứng thú với loại phong tình dị vực, phong cách dị giới mà mình chưa từng thấy qua này.
Biết làm sao được, hắn đã phát sinh vô số lần quan hệ siêu hữu nghị với mỹ nữ nhân loại rồi, nhưng hắn thật sự chưa từng thử với Tyrande hay Sylvanas...
"Đó là nhân vật trong truyền thuyết, cho dù có thật thì bây giờ chắc cũng chỉ còn lại đồ tùy táng với xương vụn thôi." John không hề có chút kính ý nào với nữ vương tinh linh này, có lẽ người này hoặc là không tồn tại, hoặc là đã chết quá lâu rồi.
Đường Mạch có chút tiếc nuối vươn tay, dùng ly rượu của mình khẽ chạm vào ly rượu của John: "Kính tinh linh mỹ nữ."
"Kính... Kính người đầu tiên có thể trở thành nữ nhân hạnh phúc của ngài, nữ tinh linh." John nâng ly chúc mừng, vô cùng trịnh trọng.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm Buna tư hai năm đắt đỏ đến khó tin, John vô cùng kính nể mở miệng: "Đôi khi ta thật sự rất bội phục chủ nhân ngài, ta biết ngài biết chuyện của Suzanne, đúng không?"
"Ngươi đang nói chuyện gì?" Đường Mạch thấy cách đó không xa có một người phụ nữ dáng dấp cực giống Eva Grimm đang ném cho hắn một cái mị nhãn không mấy thuần thục, Đường Mạch vội vàng dời mắt đi, để tránh đối phương hiểu lầm gì đó.
Chuyện này thật không đùa được đâu, hiện tại chỉ cần hắn liếc mắt một cái thôi, cũng có thể khiến những người phụ nữ đang động tình kia suy nghĩ lung tung, thậm chí cho rằng mình được ưu ái.
Rất có thể họ sẽ tìm người phục vụ hoặc cảnh vệ, nói rằng mình đã được Đường Mạch cho phép, có thể đến phòng ngủ của Đường Mạch chờ...
John cũng không để ý chút nào, thấy Đường Mạch dời mắt đi, hắn liền mạnh dạn nâng ly với mỹ nữ kia, rồi quay sang nói với Đường Mạch: "Ta cảm thấy nói chuyện phiếm kiểu này chẳng có ý nghĩa gì cả, cứ bóng gió xa xôi thế này khiến người ta mệt mỏi quá."
"Ta đâu có bóng gió gì, ta chỉ là thật sự không biết, ngươi đang nói chuyện gì." Đường Mạch tiếp tục giả vờ như mình không biết gì cả.
"Suzanne vẫn luôn chờ ngài biến nàng thành nữ nhân của mình... Nhưng ngài lại chẳng có chút hứng thú nào với chuyện đó." John sau khi liếc mắt đưa tình với mỹ nữ đối diện, quay đầu nhìn Đường Mạch: "Ngài không có chút hứng thú nào với nàng ta sao?"
"À, thì ra ngươi nói chuyện này... John! Ngươi phải hiểu cho, người như ta, đâu phải a miêu a cẩu nào cũng có thể leo lên giường." Đường Mạch làm bộ bừng tỉnh, dừng lại vài giây rồi lắc đầu: "Nàng ta cũng muốn đấy, nhưng nàng ta không có tư cách..."
Hắn không muốn nuôi một người phụ nữ chẳng có gì đặc biệt bên cạnh, dù sao hắn cũng là một người kén chọn.
Suzanne đối với hắn mà nói quá bình thường, hơn nữa không sạch sẽ, lại còn dã tâm quá lớn, nhiều debuff như vậy, rõ ràng không phải là một lựa chọn tốt.
Quả nhiên, khi nghe Đường Mạch nói vậy, John gật đầu: "Nói như vậy, ngài đã biết Suzanne vẫn luôn loại trừ đối thủ, loại bỏ những mỹ nữ có ý định trổ tài rồi?"
Hắn phụ trách quản lý những việc liên quan đến giới nghệ thuật và ngành giải trí, đương nhiên là biết rất nhiều tin tức nội bộ: "Trước đó có một tiểu cô nương tên là Chyna không tệ, kết quả Suzanne tìm cớ gạt cô ta ra khỏi đoàn kịch. Sau đó, một người đàn bà khác tên là Fanny cũng thất bại, bị đoàn kịch xóa tên..."
"Ừ, ta có nghe nói một chút." Đường Mạch không hề ngạc nhiên, bởi vì hắn cũng đã nghe qua những chuyện này rồi.
John sững sờ, rồi hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Mạch, dường như muốn nhìn ra điều gì đó từ Đường Mạch: "Vậy chuyện này, là ngài ngầm đồng ý?"
"Coi như vậy đi! Nếu những người phụ nữ có dã tâm, có năng lực kia hy vọng leo lên giường của ta, thì ít nhất cũng phải thể hiện một chút năng lực của các nàng chứ... Cho nên, ít ra các nàng phải xử lý được Suzanne, cho ta thấy nàng có năng lực thay thế, trở thành lựa chọn tốt hơn của ta, thì ta mới cởi quần chứ, phải không?" Đường Mạch như có điều suy nghĩ gật đầu, coi như thừa nhận suy đoán của John.
Nghe Đường Mạch nói mình quả thật là đang nuôi cổ, John hơi sững sờ rồi bật cười: "Ách... Ha ha ha ha! Chủ nhân, lần đầu tiên gặp ngài, ta đã cảm thấy ngài là một người thú vị rồi, thật đấy, bây giờ ta càng khẳng định điều đó, ngài thật sự là một... người thú vị."
"Có lẽ sau này ngươi sẽ phát hiện ra nhiều mặt khác của ta hơn." Đường Mạch lắc nhẹ ly rượu trong tay.
John hỏi dò: "Có cần ta gõ cảnh cáo Suzanne một chút không?"
Đường Mạch ngăn cản sự can thiệp của John, với vẻ đã tính trước: "Không cần, ngươi cứ nhìn chằm chằm nàng ta, không cho nàng ta giở trò ngoài bàn là được rồi. Ta hy vọng có cạnh tranh, nhưng không thích cạnh tranh ác tính không tuân thủ quy tắc."
"Hiểu rõ!" John khẽ gật đầu: "Thật sự là, ngài không sợ sao, lỡ cuối cùng không ai đủ sức cạnh tranh, thay thế ả đàn bà Suzanne kia thì sao?"
"Sẽ không có chuyện đó. Nếu thật có một ngày, nàng ta khiến ta mất hết kiên nhẫn... ta hoàn toàn có thể cho nàng ta một kết cục tốt đẹp!" Đường Mạch tự tin nhìn John: "Ngươi nghĩ xem, ta phái một sinh viên tốt nghiệp đại học danh giá đến gây sự với nàng ta, nàng ta chịu nổi sao?"
Vẻ mặt John trở nên đặc sắc, dường như có chút kích động mong chờ: "Ta thật sự có chút chờ mong cái cảnh tượng đó... Hắc hắc hắc hắc."
"Được rồi, đừng cười ngây ngô nữa! Đi làm việc đứng đắn đi." Đường Mạch phất tay, John liền gật đầu, bưng ly rượu của mình lui ra.
Hắn đi đến một góc khuất, nhìn hai người phục vụ đi theo, dùng giọng điệu hoàn toàn khác biệt vừa rồi hỏi: "Đã ghi chép lại hết chưa?"
"Đã ghi chép lại! Thưa đại nhân." Hai người phục vụ vô cùng cung kính gật đầu đáp.
"Đại công tử Không Luân Hầu tước để ý đến người mang số hiệu 116." Một người phục vụ báo cáo thành quả trước.
"Phú hào Smith vừa mới sai người dò hỏi tin tức về người mang số hiệu 76... Ta đã sắp xếp người theo dõi." Người phục vụ còn lại cũng nói theo.
John khẽ gật đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu, hai người khẽ khom người, rồi cúi đầu lui đi, biến mất vào đám đông.
"Ta đã xếp người vào vị trí rồi, chuyện tiếp theo, coi như giao cho ngươi..." John nghiêng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn, giọng nói đầy vẻ trêu chọc.
Người đàn ông không có tên, vẫn luôn bị gọi là Tửu Bảo, không nói gì, xoay người rời đi. Khi hắn đi ngang qua sân khấu, dàn nhạc đang tấu lên những khúc nhạc du dương, đẩy không khí yến hội lên cao trào.