Chương 476 Độ khó 476
Hạ lão phu tử là một danh sư có tiếng ở Đông Vịnh đảo, thuở trước, được bái vào môn hạ của ông mà học tập là giấc mộng của rất nhiều người đọc sách ở Đông Vịnh đảo.
Về sau, Đông Vịnh đảo rơi vào tay bọn người trong nước, đám người lùn đốt đàn nấu hạc, căn bản không biết gì là văn minh, dã man vô tri quả thực làm nhục người có văn hóa.
Có điều, lũ súc sinh này còn chưa kịp cao hứng được mấy ngày thì người nhà Đường đã đánh tới! Trời đất lập tức thay đổi, đạo lý kia trong vòng một đêm liền chẳng còn ai nhắc đến.
Thế là, ông bị bắt tới làm tiên sinh dạy tư thục, dạy cho một đám con nít chẳng hiểu gì cùng một đám binh lính đầu óc bã đậu.
Đám gia hỏa viết chữ còn chưa xong kia, vì mở lớp mà trưng dụng hết cả bàn đọc sách trong nhà thân hào tên sĩ trong thành, khiến cho văn khí trên đảo Đông Vịnh tựa hồ bốc hơi sạch sẽ, chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hạ lão phu tử cảm thấy đời mình coi như xong, nên khi giảng bài trong trường, ông cũng bắt đầu không chịu cầu tiến.
Nhưng rất nhanh, ông giật mình phát hiện ra, đám dã man nhân làm lính kia, còn có những đứa trẻ đến chữ cũng không biết viết, chỉ mấy tháng sau đã biến thành một bộ dạng mà ông không còn nhận ra.
Ban đầu, lũ trẻ con chân đầy bùn đất, da đen nhẻm như than, ăn nói bỗ bã, gặp người cũng chẳng có cấp bậc lễ nghĩa gì.
Chúng chỉ thích mỗi khóa thể dục và quân sự, cứ đến chiều là lại cùng đám binh lính chạy loạn trên đất trống.
Thế mà về sau, những học sinh này bỗng nhiên có một ngày liền đổi sang đồng phục mới được vận chuyển từ Buna tới, bất kể nam hay nữ, lập tức trông giống hệt như đám nhà giàu quý thiếu.
Khi đi trong hành lang, chúng đi ba người một nhóm, hai người một hàng, gặp sư phụ thì đứng nghiêm chào, động tác gọn gàng mà linh hoạt.
Mặt mũi những học sinh này hồng hào lên trông thấy, thân thể cũng trở nên cường tráng. Quan trọng nhất là, chúng bắt đầu quen với việc ngóc cằm lên, cứ như có thứ gì đó vô hình đang tái tạo linh hồn của chúng vậy.
Trong ánh mắt những học sinh này bắt đầu có ánh sáng, chúng bắt đầu hỏi Hạ lão phu tử những vấn đề mà ông không trả lời được.
Chúng bắt đầu thảo luận toán học cao cấp, bắt đầu ra đề tính toán đường đạn cho nhau, bắt đầu trèo lên nóc nhà đo hướng gió, bắt đầu dùng cách đánh nhau để quyết định thứ hạng học bạ của mình – nghe nói đó là truyền thống vinh quang của một học viện nào đó.
Về sau nữa, Hạ lão phu tử phát hiện mình ngoài viết chữ ra thì chẳng còn gì để dạy lũ trẻ này nữa.
Nhất là khi những học sinh này đồng loạt đứng dậy khi ông bước vào phòng học, đồng thanh hô lớn "Hậu lão sư tốt!", ông biết mình chẳng còn lý do gì để ở lại đây nữa.
Cho nên, ông tìm bốn mươi tờ giấy tự viết, đưa cho mỗi học sinh một tờ, dặn dò chúng nhất định phải viết xong từng chữ, rồi ông lên thuyền rời khỏi Đông Vịnh đảo, phục tùng điều phối đến Đồng Thành.
Ông nhớ rõ cái ngày mình đi, lớp trưởng đến tiễn ông, cái người trẻ tuổi tên là Lưu Quốc Trụ, đứng thẳng tắp trên bến tàu như tùng bách.
Hạ lão tiên sinh rơi lệ, ông cảm thấy trong hơn nửa đời người dạy dỗ học sinh của mình, chỉ e là có bốn mươi học trò cuối cùng ở Đông Vịnh đảo này là khiến ông vừa mắt nhất.
"Tiên sinh..." Người trẻ tuổi của bộ giáo dục Đồng Thành rất có lễ phép, mở chiếc xe Nhân Dân 2 hình đã cũ kỹ, chở Hạ lão phu tử hướng trường học xuất phát: "Ngồi thuyền còn quen chứ ạ?"
So với ngôi trường tạm bợ được dựng lên trước đó ở Đông Vịnh đảo, điều kiện trường học ở Đồng Thành rõ ràng tốt hơn nhiều.
Một mặt là vì nơi này trước đó cũng là một thành thị lớn hơn Đồng Vịnh Thành, nhân khẩu cũng đông hơn, tự nhiên điều kiện cũng tốt hơn một chút.
Mặt khác cũng là bởi vì Đại Đường tập đoàn đang toàn diện mở ra hình thức xây dựng cơ bản trên cố thổ Trịnh Quốc, và trọng điểm tu kiến chính là trường học.
Đại Đường tập đoàn cần một lượng lớn sức lao động, đồng thời càng cần hơn tài nguyên nhân tài! Nhân lực thì dễ tìm, còn nhân tài thì khó kiếm. Cho nên nhân lực có thể dùng tiền trực tiếp mua được, còn nhân tài thì chỉ có thể tự mình chậm rãi bồi dưỡng.
"Cái này có gì quen hay không quen, cái thuyền thép to đến cùng hòn đảo, cũng không lay động, trong nháy mắt đã đến nơi, cứ như đang ở trên đất bằng vậy." Hạ lão phu tử rất đỗi kinh ngạc thán phục sự to lớn của con tàu, miệng đầy lời ca tụng.
"Đó là vì từ Đông Vịnh đến đây khoảng cách đủ gần..." Trong lòng nho nhỏ nhả rãnh một câu, vị cục trưởng trẻ tuổi lái xe cười nói: "Tiên sinh quen là tốt rồi."
Bộ giáo dục Đồng Thành vừa mới thành lập, bằng không cũng không thể để ông cục trưởng này đến lái xe cho một lão sư.
Không còn cách nào, Đại Đường vương quốc nhằm vào vận động thanh toán địa chủ đã đắc tội quá nhiều văn nhân địa chủ, không sai biệt lắm tương đương với việc đem sĩ phu giai cấp nguyên bản của Trịnh Quốc cho một gậy đánh chết toàn bộ.
Trong tình huống này, nếu lại bắt đầu dùng những kẻ không sợ chết, miệng còn cứng rắn, tự cho là mình bị ủy khuất, ngoài mặt không dám lỗ mãng nhưng thực tế luôn luôn chuẩn bị vụng trộm giở trò xấu của đám văn nhân Trịnh Quốc kia, quả thực chính là tự mình tìm phiền toái cho mình.
Cho nên, công tác huấn luyện ở nơi đó tiến triển có chút chậm chạp, cái này về cơ bản có thể tính là di chứng của quá trình phá hủy thổ địa sát nhập, thôn tính.
Về phương diện khoa học giáo dục, dù sao cũng phải bắt đầu dùng học viên tốt nghiệp từ các trường cao đẳng của Đại Đường tập đoàn, tổn thất cũng không tính là lớn. Điều thực sự khiến người đau đầu là việc dạy học văn tự cơ bản nhất.
Cũng chính bởi vì vậy, mới đem vị giáo sư Đông Vịnh đảo đã trải qua khảo sát, có sư đức hơn nữa đã về mặt tư tưởng tiếp nhận khái niệm Đường Quốc này điều tới khẩn cấp.
Hạ lão phu tử vô luận xét từ phương diện nào đều là một lão giáo sư có sư đức, có năng lực, mặc dù học thức có hạn chế về mặt thời đại, nhưng về phương diện giáo dục ngữ văn thì thật sự là tốt không còn gì để nói.
Ông bằng lòng đến Đồng Thành, thật ra là có sự cân nhắc của riêng mình: Ông chuẩn bị ở đây, từ đầu học tập khoa học cơ sở của Đại Đường tập đoàn, hoàn thiện kiến thức của mình.
Nghe nói Đại Đường vương quốc chuẩn bị thành lập một trường ĐH Công Nghiệp ở thành phố công nghiệp Đồng Thành, ông liền nộp báo cáo, chủ động yêu cầu đến Đồng Thành vừa dạy học, vừa hưởng thụ đãi ngộ học tập miễn phí.
Kỳ thật, ông đã phải chịu không ít khổ sở trên đoạn đường xóc nảy này, nguyên nhân chủ yếu là vì đường sắt giữa Cảng Gặp Nước và Đồng Thành còn chưa được tu sửa...
"Đằng nào đoạn đường này cũng chẳng có phong cảnh gì, tiên sinh không ngại nói cho tôi biết, có chỗ nào cần cải tiến không?" Vừa lái xe, vị cục trưởng trẻ tuổi của bộ giáo dục vừa mở miệng tùy ý hỏi.
Trầm mặc vài giây đồng hồ, ngay khi vị cục trưởng lái xe cho rằng Hạ lão đầu đã ngủ thiếp đi thì lão phu tử bỗng nhiên mở miệng nói: "Lão phu cảm thấy, chương trình học ngữ văn của mỗi khóa học sinh ở trường Đồng Thành nên tăng gấp đôi thời lượng..."
"Ừm?" Vị cục trưởng trẻ tuổi vốn không nghĩ sẽ hỏi được gì, đột nhiên cảm thấy lão đầu cố chấp lại có chút cứng nhắc bên cạnh mình trở nên rất thú vị.
"Từ xưa đến nay, nào có đạo lý học xong viết chữ, quen biết mấy trăm chữ là xuất sư?" Lão đầu nhi một chút cũng không khách khí, trực tiếp nã pháo: "Lão phu biết những học sinh kia còn phải học rất nhiều môn khác, thậm chí còn học cách đánh trận, học cách giết người! Nhưng ngay cả viết chữ cũng không xong... Cơ sở không vững chắc, làm sao có thể học tốt những thứ khác?"
"Ách..." Vị cục trưởng lái xe rất muốn nói cho vị lão đầu này biết rằng việc huấn luyện nhanh chóng, tiết kiệm thời gian, mau chóng huấn luyện nhân tài rồi sung quân vào từng vị trí là phương châm chiến lược của quốc vương bệ hạ.
Nhưng ông sợ rằng nếu báo cho lão đầu này sự thật thì sẽ dọa chết ông mất. Cho nên, ông chỉ cười cười, rồi mở miệng nói: "Quốc gia đang cần người, loại người này trên đời này còn chỉ có chúng ta có thể tự mình bồi dưỡng, thời gian gấp quá... Không còn cách nào khác."
"Vậy lão phu sẽ dùng thời gian ngoại khóa để dạy! Chỉ cần các học sinh bằng lòng! Các ngươi cũng đừng ngăn cản! Bọn chúng đến, giấy bút ta lo!" Tính tình quật cường của Hạ lão phu tử lại nổi lên.
"Đi! Chỉ cần tiên sinh ngài bằng lòng, giấy bút chúng ta, bộ giáo dục bao hết!" Cục trưởng cười cười, rất hào phóng.
Có điều, sau lời này của hắn, Hạ lão phu tử giật mình kêu lên: "Có điều tiên sinh cần chuẩn bị sẵn sàng, vì nhân thủ có hạn, lúc bắt đầu, ngài có thể sẽ hơi bận rộn. Về phần bận rộn đến đâu... ừm, ta nói thế này, Đồng Thành muốn mở bốn mươi ban, một khóa bốn mươi ban, mỗi lớp chừng năm mươi người."
"Bao nhiêu?" Hạ lão phu tử cảm thấy mình nghe không rõ, theo bản năng hỏi lại.
"Ngươi đoán chừng phải dẫn ít nhất tám ban, không còn cách nào, giáo sư có hạn." Người trẻ tuổi giải thích: "Chúng ta dự định một lần tuyển hai ngàn học sinh, ngoài ra còn có lớp học buổi tối... ách, cộng lại ít nhất phải ba ngàn người trở lên."
Trong khoảnh khắc đó, Hạ lão phu tử không biết nên may mắn hay tuyệt vọng. Ông từng mong mỏi thế giới này có thể thực hiện "hữu giáo vô loại", nhưng chưa từng dám nghĩ đến, có một trường học có thể tiếp nhận ba ngàn học sinh một lúc...
Đang nói chuyện, xe đã lái đến trường học. Sau khi đi qua ký túc xá tạm thời của mình, Hạ lão phu tử được vị cục trưởng trẻ tuổi của bộ giáo dục dẫn đi xem lớp học mà ông sẽ dạy.
Học sinh đang ở trong lớp, trên bảng đen viết vài chữ Hán đơn giản, một binh lính trẻ tuổi đang dạy thay.
Hạ lão phu tử nhận ra người lính này, trước đây cũng là học sinh của ông, chỉ học hơn nửa năm ở Đông Vịnh đảo.
Nhưng khi Hạ lão đầu bước vào phòng học, ông đã bị cảnh tượng trước mắt kích thích đến không nói nên lời.
Bởi vì ông thấy trên chỗ ngồi ngồi đầy những nữ hài tử trẻ tuổi, ngay ngắn chỉnh tề. Đa số các cô gái này đến từ nông thôn, da đen nhẻm, không mấy xinh đẹp.
Nhưng đây quả thật đều là nữ hài tử, ngồi đầy một phòng, oanh oanh yến yến. Chỉ nhìn thoáng qua, Hạ lão phu tử đã thấy đầu váng mắt hoa, đến cả lời giới thiệu cũng không thốt nên lời.
Đám nữ hài tử đã quen với sinh hoạt trường học đồng loạt đứng dậy, theo yêu cầu của lớp trưởng, cúi đầu và hô lớn: "Lão sư tốt!"
Hạ lão phu tử vẻ mặt cầu xin đáp lại một câu "Các bạn học tốt", sau đó nhìn về phía cấp trên trẻ tuổi của mình, phát hiện đối phương đang rất nghiêm túc quan sát trần nhà.
Ông từng huyễn tưởng về kinh nghiệm dạy học ở Đông Vịnh đảo, đó đã là lớp học thảm thiết nhất mà ông từng trải qua. Nhưng ông vạn lần không ngờ, trong đời mình, ông còn có cơ hội thử thách độ khó cao hơn...