← Quay lại trang sách

STT 656: Nói chuyện phiếm

Nói chuyện phiếm

Trước đây, ta lấy cớ con cái cần bàn học để đọc sách, dương dương tự đắc đem cái bàn máy tính cũ của mình cho nó.

Tiếp đó, ta lại giở trò, đến Nghi Gia mua một cái bàn điện cạnh, loại có thể nâng hạ ấy, lấy lý do để điều chỉnh tư thế ngồi, mạnh tay "hố" bà xã một khoản.

Ừm, chơi game thì dở tệ, nhưng trang bị thì xem như đầy đủ.

Hai ngày trước, bỗng dưng ta trúng chiêu, bị thoát vị đĩa đệm, đau đớn thảm thiết, ngồi một lúc đứng không nổi, đứng một lát lại không ngồi được, nằm xuống thì càng khổ sở, căn bản không dậy nổi, đi vệ sinh đứng lên mất tận 20 phút, các ngươi có tin không?

Tình trạng này kéo dài đến tận hôm nay vẫn chưa khỏi.

Ban đầu ta đã tính xin nghỉ phép, nhưng đột nhiên phát hiện ra một công dụng mới của cái bàn điện cạnh:

Nâng cao mặt bàn, đứng viết 20 phút.

Hạ thấp mặt bàn, ngồi viết 20 phút...

Sau đó cứ thế lặp lại, cho đến khi viết xong chương mới.

Ta làm như vậy được bốn ngày rồi, và vợ ta cười suốt bốn ngày!

Mẹ kiếp, đây đúng là báo ứng mà!

Tuyệt đối là báo ứng!