Chương 713 Sở nuôi người
Đôi khi, tiêu chuẩn thấp lại chẳng hẳn đã là điều xấu. Tình hình tai họa ở Sở quốc thực tế còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Đường quốc, nhưng có lẽ vì tiêu chuẩn của Sở quốc quá thấp, nên nhìn vào lại chẳng hề có vấn đề gì.
Người Sở đã quen với hệ thống quan lại hoàn toàn không có năng lực quản lý của Sở quốc, nên họ chẳng hề kỳ vọng gì vào quốc gia của mình.
Chính vì không kỳ vọng gì, nên họ cũng chẳng hề oán thán quốc gia, vì thế mà dù không có đất đai, nhà cửa bị chết đuối trong sông, họ cũng chỉ có thể trách mình đầu thai nhầm kiếp.
Mà bởi vì không có nhiều đường sá, không có nhiều nhà máy, không có nhiều công trình cơ sở hạ tầng, nên tổn thất của Sở quốc trong trận hồng thủy cũng không lớn.
Chuyện này từng khiến quốc vương Sở quốc có chút tự hào, thậm chí nảy ra cái lý luận khổ tâm kiến thiết không bằng thuận theo tự nhiên, sống phóng khoáng.
Ngoài việc tôn sùng một phiên bản biến thái của vô vi chi trị, Sở quốc còn kiêng kỵ người láng giềng phương bắc là Đường quốc, nên ôm chặt lấy đùi mẫu quốc là Đại Hoa đế quốc, tuyên chiến với Đường quốc.
Có điều tuyên chiến thì cứ tuyên chiến, Sở quốc tự biết mình chẳng có gì đáng giá để mang ra, ngoài bốn chiếc tàu chiến đấu cỡ nhỏ, thứ Sở quốc có thể đem ra chỉ là tử sĩ.
Những tử sĩ này đều được bồi dưỡng từ nhỏ, vì quá nghèo, hàng năm đều có vô số hài đồng như vậy bị quan to hiển quý, bao gồm cả vương thất Sở quốc thu dưỡng, cuối cùng huấn luyện thành tử sĩ.
Mạng của bọn chúng không thuộc về mình, mà thuộc về chủ nhân của chúng. Những người này từ rất sớm đã biết, sớm muộn gì chúng cũng phải đem món nợ của mình trả lại cho những kẻ đã cho chúng quyền được sống.
Sở nuôi người là một người như vậy. Nhà hắn nghèo, không nuôi nổi một đứa bé như hắn, nên từ nhỏ đã bị đưa đến một nha môn nào đó trong vương thất Sở quốc. Nơi này làm gì, đại đa số người Sở quốc đều biết, nhà bình thường dù nghèo đến điên rồi, cũng ít khi đem con mình bán đến nơi đây.
Cho nên những đứa trẻ lớn lên ở đây đều rất rõ ràng, chúng bị cha mẹ mình bán đi, bán với cái giá không hề rẻ.
Chờ hắn từ nơi này chém giết, trưởng thành, cuối cùng biến thành một tên hung đồ không có nhân tính, hắn mới có thể hiểu, vì tiền mà cha mẹ hắn đã ném chúng cho một đám hạng người gì.
Hắn không có tên của mình, hoặc nói, những tử sĩ lợi hại nhất do vương thất Sở quốc nuôi lớn đều có chung một cái tên, Sở nuôi người.
Mà khi đi ra chấp hành nhiệm vụ, bọn chúng sẽ có hết cái tên này đến cái tên khác, ví dụ như hiện tại, tên của hắn là Quách Nhị Cẩu. Đây là một cái tên rất bình thường, ở Đường quốc, Sở quốc, Đại Hoa đều nhan nhản.
Bước đi trong mưa, Quách Nhị Cẩu nhìn con đường đầy bùn đất, dường như cuối cùng cũng tìm lại được chút cảm giác rõ ràng.
Khi vừa mới ẩn núp đến đây, hắn có chút không quen với những con đường nhựa chỉnh tề, có hứng thú nồng hậu với những cái nắp giếng tròn kỳ quái.
Những tấm biển quảng cáo to lớn trên đường phố, còn có ánh đèn nhấp nháy khiến hắn có chút không biết làm sao. Phía sau những tấm biển quảng cáo bắt đầu dần dần mọc lên những tòa lầu ba, bốn tầng, khiến hắn bản năng tràn đầy e ngại với nơi này.
Tất cả mọi thứ đối với Quách Nhị Cẩu mà nói đều có một loại cảm giác không chân thực, hư ảo. Hắn nằm mơ cũng không dám tưởng tượng trên thế giới này lại có một nơi như vậy.
Hắn nhìn thấy bên ngoài thành trấn có những cánh đồng tốt tươi trải dài đến vô tận, nhìn thấy những con đường kéo dài đến phương xa đều vuông vức như vậy.
Hắn nhìn thấy trong nhà xưởng ngoại ô dựng lên những ống khói to lớn, thấy được khói đen che khuất bầu trời cùng cảnh ngựa xe như nước trên đường phố.
Hắn thấy được sắt thép đắt đỏ lót trên tà vẹt gỗ, dường như không cần tiền mà liên thông đến Đồng Thành, liên thông đến Trường An, liên thông đến những nơi hắn không gọi được tên.
Hắn nhìn những người ở nơi này tu kiến đê đập, trồng cây gây rừng, cũng nhìn những người ở nơi này trong vòng một đêm từ áo không đủ che thân, biến thành tất cả đều có công việc, mặc đồng phục với vẻ mặt hạnh phúc.
Lúc ban đầu nhất, ở cái trấn nhỏ nơi hắn ở, mọi người đều mặc một loại quần áo như vậy. Một loại quần áo gọi là "việc phục", cả tòa thành thị hết thảy mọi người đều mặc quần áo màu xanh lam, nam hay nữ thậm chí đều một bộ dáng.
Phía trước quần áo in tiêu chí của tập đoàn Cò Trắng, phía sau in bốn chữ lớn "Đại Đường ngân hàng", nghe nói đây đều là danh hiệu của nhà tài trợ.
Loại quần áo này tuy không dễ nhìn, lại vô cùng tiện nghi, nhóm đầu tiên cơ hồ được xem như vật tư cứu viện phát xuống, căn bản không cần tiền.
Hắn hoàn toàn hiểu rõ chính mình cũng có được y phục như thế, từ khi bắt đầu biết chuyện hắn chưa từng thấy qua, chưa từng sờ qua thứ vải dày dặn như vậy, trên quần áo không có một miếng vá nào!
Đây là thứ tốt mà hắn sống ở Sở quốc lâu như vậy cũng chưa từng thấy! Ở Sở quốc, trên quần áo vá mấy miếng vá là chuyện mười phần bình thường.
Về sau, đến năm thứ ba, hắn đã quen với sự biến đổi của thế giới trước mắt. Mặc dù là ở trong trấn nhỏ, quần áo trên đường phố đã bắt đầu biến đủ mọi màu sắc.
Lúc ban đầu nhất, những người phụ nữ mặc đồ hồng hoặc quần trắng đều là thân thuộc gia quyến của chấp chính quan và các quân quan mang tới, vô cùng dễ dàng phân biệt. Về sau, các nữ quyến của thương nhân cũng bắt đầu học theo, lộ ra những đôi giày đẹp mắt và bắp chân thon thả.
Lúc đó hắn cảm thấy quốc gia này đã sa đọa, nữ nhân đã không biết liêm sỉ, nam nhân đã dâm loạn không chịu nổi... Có điều bắp chân trắng nõn kia thật là dễ nhìn a.
Tóm lại, hắn phụng mệnh ẩn núp và sinh hoạt ở một trấn nhỏ dựa vào một con sông lớn, không hề phồn hoa như Đồng Thành hay Trường An, nhưng cũng uyển như chốn nhân gian tiên cảnh.
Là một lão di dân giống như bao người khác, mặc quần áo lao động, Quách Nhị Cẩu kỳ thật cũng có cuộc sống của mình. Vì lẻ loi một mình, mỗi ngày đều lao động trong nhà xưởng, phúc lợi của nhà máy và thu nhập của hắn thậm chí có thể giúp hắn mỗi ngày ăn được ba bữa.
Nếu như trước khi đến Đường quốc, hắn không có một người nữ nhân ở Sở quốc, một người nữ nhân rất dịu dàng, trước khi đi người nữ nhân này còn có con của hắn, hắn thậm chí đã muốn hoàn toàn quên đi quá khứ của mình.
Chỉ tiếc hắn đã không còn độc thân, hắn muốn hiến tế sinh mệnh của mình vào thời điểm mấu chốt, để kéo dài mạng sống cho con trai và người nữ nhân của mình.
Đây là trách nhiệm của một người đàn ông, cũng là ý nghĩa sống mà Quách Nhị Cẩu tự tìm cho mình! Nếu như hắn không muốn con mình đọa vào luân hồi, cũng trở thành một sở nuôi người, hắn nhất định phải đem mạng của mình giao ra.
Mọi thứ đều là nhân quả, đây là vận mệnh mà hắn không thể trốn thoát trong đời này.
Kỳ thật có thể sinh hoạt ở Đường quốc lâu như vậy, thấy được thế giới này đến cỡ nào mỹ hảo, hắn đã thỏa mãn.
Có những khoảnh khắc, hắn thậm chí có chút cảm kích lão hoạn quan Sở quốc đã nuôi lớn hắn, phái hắn đến một nơi như vậy để chấp hành nhiệm vụ.
Thời gian dài như vậy đều không có an bài cho hắn nhiệm vụ, để hắn ở chỗ này một mực sinh hoạt, một mực hưởng thụ lấy cuộc sống bình tĩnh lại phong phú như vậy.
Có điều hết thảy chung quy là huyễn cảnh, chung quy là một loại hi vọng xa vời, một loại huyễn tưởng mà thôi. Bởi vì một trận hồng thủy, một cuộc chiến tranh cũng theo đó mà đến.
Sở quốc tuyên chiến với Đường quốc, điều này khiến Quách Nhị Cẩu cả người đều khẩn trương lên. Thân phận mà hắn suýt chút nữa đã quên lãng kích thích trái tim hắn, khiến cả người hắn đều trở nên thần kinh.
Bởi vì cần người, ban đầu hắn làm ở lò nấu rượu trong nhà xưởng cũng đến đê đập, cùng những binh sĩ quân đội cùng nhau tu bổ đê đập, hết lần này đến lần khác đánh lui trận hồng thủy trí mạng.
Trong quá trình này, hắn kinh hoàng khiếp sợ, sợ hãi những con quỷ đã nuôi lớn hắn tìm tới cửa. Có điều tất cả vẫn là đã xảy ra, có một ngày có người cầm một tấm bảng hiệu, tìm tới hắn đồng thời giao cho hắn một vài thứ.
Nếu như hắn không hợp tác, tấm bảng hiệu này sẽ có khả năng xuất hiện trong tay cảnh sát Đường quốc, phía trên kia có dấu tay đỏ thắm của hắn, cùng thân phận thật sự của hắn.
Con của hắn sẽ bị cắt xén sau đó biến thành một sở nuôi người mới, người nữ nhân của hắn sẽ bị bán vào kỹ viện... Hết thảy dường như ác mộng, giày vò Quách Nhị Cẩu.
Mưa xối xả dội lên chiếc áo mưa trùm kín đầu, tạo thành những tiếng lộp bộp. Với hắn, khoảnh khắc tươi đẹp trước mắt tựa như ảo ảnh méo mó, tan nát trong địa ngục, khiến hắn đau đớn đến mức không thiết sống.
Trước mặt là bờ đê, nơi những người lính vẫn đang bận rộn. Quách Nhị Cẩu thậm chí còn tìm thấy những bao cát mà hắn đã cùng đồng đội chất chồng lên đê, và cả những người lính kề vai sát cánh cùng hắn chống chọi thiên tai.
Đối phương gật đầu với hắn, nhếch môi cười, để lộ hàm răng trắng.
Hắn cũng đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, rồi men theo bờ đê đi tới một nơi vắng vẻ...
Thực tế, trong tay hắn đang nắm chặt một quả bom. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dùng chiếc bật lửa kim loại đắt tiền để châm ngòi.
Lúc này, hắn vô cùng thống khổ, bởi vì những thứ hắn trân trọng, những thứ hắn tự tay xây dựng, giờ đây đều phải bị chính hắn hủy diệt – một nỗi bi ai, một sự tàn phá từ đầu đến cuối.
Cuối cùng, hắn vẫn phải tự trách mình, trách bản thân không được đầu thai tốt. Hắn âm thầm nghĩ trong lòng, ngực tràn ngập sự căm hận đối với cha mẹ đã biến hắn thành một kẻ Sở Nô.
Hắn châm ngòi nổ, đi đến một nơi khuất tầm mắt, nước mắt giàn giụa ngồi xuống bờ đê, mặc cho khói đặc từ trong áo mưa bốc lên theo cổ áo.
Quách Nhị Cẩu nhắm mắt lại, mưa xối xả dội lên chiếc áo mưa trùm kín đầu, tạo thành những tiếng lộp bộp. Trước mặt hắn là dòng sông cuồn cuộn hung dữ, phía sau là tất cả những điều tươi đẹp mà hắn hướng tới.
Chờ xem! Đường Quốc sẽ báo thù! Nếu có thể, Sở Quốc sẽ diệt vong, những thứ giày vò hắn sẽ bị hủy diệt! Trên thế giới này sẽ không còn Sở Nô, con của hắn nếu may mắn, sẽ trở thành một người nhà Đường, một người nhà Đường thực thụ.
Khi đó, nó sẽ được đến trường đọc sách, sẽ lớn lên khỏe mạnh, trở thành một công nhân, gặp được một người phụ nữ dịu dàng như mẹ nó...
Ừ, nó nhất định sẽ may mắn hơn ta. Quách Nhị Cẩu nghĩ vậy.
"Oanh!" Một tiếng nổ lớn vang lên, mạch suy nghĩ của Quách Nhị Cẩu dừng lại ở đó. Cùng lúc đó, một mảng bao cát sụp đổ ầm ầm vì vụ nổ, dòng nước lũ hung hãn hoàn thành nốt công việc còn lại, phá tan con đê lớn rồi lao nhanh về phía những cánh đồng xa xăm.
"Vỡ đê rồi! Vỡ đê rồi!" Những người tuần tra đê và binh lính xung quanh đều bị tiếng nổ đánh thức, vừa chạy về phía này vừa lớn tiếng hô hoán.
——
Thật ngại quá, viết cho cấp trên, quên đăng... Hôm nay coi như bù chương, tổng cộng bốn chương.