Chương 859 Muốn biết ai đúng, phải so tài một phe...
Khi đám nhà giàu bất mãn với địa vị chính trị của mình, bắt đầu nhúng tay vào trường học, đồng thời chuẩn bị thay đổi sinh thái trong trường học, liệu có phải mang ý nghĩa họ đang chất vấn quyết sách của Hoàng đế?
Một điểm nghiêm trọng khác là, đế quốc coi trọng giáo dục, đồng thời coi trọng quản lý theo kiểu quân sự hóa trong giáo dục. Đây là nền tảng cho sự trỗi dậy nhanh chóng của Đại Đường, là một phần quan trọng trong quốc sách. Nếu có sâu mọt bắt đầu ăn mòn cái nền tảng này, liệu có phải mang ý nghĩa một sự phá hoại, một sự phản bội?
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, cũng là lý do Lý Áo gọi điện thoại tới: ngấm ngầm nhắc nhở như một người bạn, để Cò Trắng tuyệt đối đừng đi sai đường. Còn việc Cò Trắng có thật sự cố ý đại diện cho giới quý tộc thăm dò hay không, thì phải chờ Cò Trắng tự mình lựa chọn.
Nếu Cò Trắng quyết tâm muốn thăm dò thái độ của đế quốc đối với giới quý tộc, đối với những kẻ giàu có, thì Lý Áo cũng không ngại tự tay đưa người bạn cũ này lên đường.
Nếu chuyện này chỉ là một tên phú nhị đại ngốc nghếch gây ra, thì ngược lại rất dễ giải quyết: bảo hắn cút xéo đi, đừng xuất hiện nữa là xong.
"Báo cáo ta có thể giao cho bệ hạ như vậy, ngươi mau chóng xử lý cho xong cái đống rắc rối ở nhà ngươi đi, đừng có mà gây phiền toái cho bệ hạ nữa... Lão! Bằng! Hữu!" Lý Áo nói xong, liền cúp máy.
Còn bên này, nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Cò Trắng Hầu tước rốt cục ý thức được con trai mình ngoài việc hôn mê bất tỉnh ở trường, còn gây ra những chuyện khác.
Thế là, Cò Trắng Hầu tước không thể ngồi yên được nữa, liền bảo thư ký lấy áo khoác, cùng hắn chạy về nhà.
...
Đặt điện thoại xuống, Tể tướng phu nhân có chút thấp thỏm. Nàng vốn chỉ là con gái của một thương nhân ở Trịnh quốc, không có bối cảnh gì ghê gớm.
Chỉ là trong một buổi yến tiệc, vô tình gặp gỡ một người đàn ông lớn tuổi hơn cả cha mình, những chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Hóa ra người đàn ông này là Tể tướng của đế quốc, hóa ra sự dịu dàng của nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Tể tướng đại nhân. Kết quả là, nàng trở thành phu nhân của vị đại thần quyền lực nhất đế quốc.
Thẳng thắn mà nói, nàng không quen, cũng không dám vận dụng quyền lực mà mình đang nắm trong tay. Người ngoài nhìn vào thì nghĩ một lời nói của nàng có thể gây ra sóng gió, nhưng mỗi ngày nàng chỉ nghĩ đến việc học đầu bếp nấu canh cho chồng.
Nàng cảm thấy mình rất ngu ngốc, cái gì cũng không làm được, cũng không giúp được gì cho chồng, cho nên nàng bản năng cảnh giác, kiên quyết không gây phiền phức cho chồng.
Bởi vậy nàng mới tìm phu nhân Cò Trắng Hầu tước học tập cung đình lễ nghi, cũng chỉ vì mong muốn có thể hòa mình vào đám đông, trở nên nhỏ bé trong suốt khi tham dự yến tiệc.
Đây là trí tuệ chính trị của một người bình dân: Đã không hiểu gì, thì dứt khoát không làm gì cả! Không làm thì không sai, không sai thì sẽ không gây ra mầm họa khó lường, không gây họa là sự ủng hộ tốt nhất cho chồng mình.
Lần này, sau khi nhận được điện thoại của phu nhân Cò Trắng Hầu tước, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là giúp đỡ phu nhân Hầu tước gây áp lực lên trường học, mà là gọi điện thoại cho chồng mình.
"Thân yêu." Roger nhấc điện thoại lên khi đang chỉnh lý báo cáo về đất canh tác nông nghiệp của đế quốc, giọng nói lộ rõ vẻ dịu dàng. Người vợ mới của ông không tính là xinh đẹp, nhưng dịu dàng hiền lành, chăm sóc ông rất tốt, khiến cho cái cây già cỗi của ông cũng đâm chồi nảy lộc. Điều này khiến ông rất hài lòng, cũng rất thương yêu người vợ này.
Vợ ông xưa nay không gọi điện thoại cho ông khi đang làm việc, mọi chuyện đều nói vào buổi tối khi về nhà. Cho nên khi nhận được cuộc gọi này, Roger vẫn rất lo lắng vợ mình gặp phải chuyện gì ở nhà.
Sau khi nghe vợ kể lại yêu cầu của phu nhân Hầu tước, nụ cười trên mặt Roger càng thêm rạng rỡ: Ai nói vợ ông không hiểu chính trị? Như vậy còn thông minh hơn cái bà khoác lác kia nhiều!
"Em cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi, nếu bà ta còn tìm em, em cứ nói thẳng với bà ta là, ép trường học xử lý giáo viên, chuyện đó đến anh cũng không làm được!" Roger cho vợ mình chủ ý: "Đúng rồi, cung đình lễ nghi cũng đừng học nữa, thật ra bệ hạ căn bản không coi trọng mấy cái đó đâu."
Không ít quan chức cấp cao của Đại Đường đế quốc kết hôn, nhưng không có mấy ai cưới được danh viện quý tộc, anh cả đừng chê cười em hai, tụ tập lễ nghi thật ra cũng không quy phạm lắm.
Đường Mạch cũng không để ý cái này, hắn là loại người thường xuyên bàn công việc đến mức giữ đại thần lại ăn cơm tùy tiện, lúc ăn cơm cũng không có quy củ "thực bất ngôn tẩm bất ngữ" gì cả.
Chỉ cần không vô duyên vô cớ lật bàn trong yến tiệc, trên thực tế cũng không ai để ý ngươi đang làm gì. Trong số các hoàng phi, thời gian U Lâm và Nhạc Nhi học đánh nhau bằng thương pháp còn nhiều hơn thời gian học lễ nghi. Alice tuy là quý tộc, nhưng lại có tính tình phóng khoáng thích cưỡi ngựa săn bắn, nói chuyện với nàng về đường ray xe cần cẩu còn thú vị hơn nói chuyện về son phấn.
Nghe xong lời chồng nói, Tể tướng phu nhân liền biết mình nên làm như thế nào: Lão công ta bảo, không cho ta chơi đùa cùng đồ ngốc...
Cúp điện thoại, Roger hơi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói một mình: "Cái gã Cò Trắng Hầu tước này có chút thú vị... Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hay chỉ đơn thuần là một sự cố?"
Không khéo, lần này lại muốn máu chảy thành sông! Mâu thuẫn giữa quốc sách của đế quốc với giới quý tộc cũ, với những thân hào địa chủ, thương nhân chính khách thủ cựu kia... Cần phải rèn luyện từng bước một mới có thể kéo dài được.
Trước đây, đây là một cuộc giao dịch, là thỏa hiệp và đánh cờ, là sự giằng co đến cực hạn giữa Hoàng đế và thế lực cũ. Cuối cùng, thường chỉ có thể là cả hai bên đều lùi một bước.
Nhưng bây giờ, Hoàng đế Đại Đường đế quốc không có ý định nhượng bộ, hắn dùng thủ đoạn hung mãnh nhất, hoàn toàn phá hủy trật tự lâu đời.
Đế quốc này không cần quý tộc cũ, không cần thân hào địa chủ, không cần những con sâu hút máu đặt trên người nhân dân.
Nhưng những thứ này sẽ không ngồi chờ chết, chúng sẽ giãy giụa, sẽ phản kháng, sẽ phản công cướp lại, sẽ nhảy ra khoan lỗ trên tấm thép. Chúng sẽ không bỏ rơi một chút lợi ích nào, dù chỉ giữ vững một tấc trận địa, đối với chúng mà nói cũng là một thắng lợi vĩ đại.
Bởi vì chúng rành nhất về việc được một tấc lại muốn tiến một thước, chúng am hiểu nhất là để lại tổ kiến trên con đập lớn.
Đây là một cuộc so đấu ý chí, người chiến thắng cuối cùng chắc chắn là người kiên nhẫn nhất: Nước chảy đá mòn, còn lợi hại hơn cả lôi đình vạn quân.
Đáng tiếc là, chiêu này đối phó những quân chủ đế vương truyền thống kia, có thể nói là bách chiến bách thắng, mọi việc đều thuận lợi. Nhưng đối với Hoàng đế Đại Đường đế quốc... Ít nhất trước mắt xem ra không có hiệu quả như vậy.
Đây là một cuộc so tài thiết huyết, nắm giữ tiếng nói của nhân dân, Hoàng đế bệ hạ có thể phá hủy bất kỳ tiếng nói phản đối nào trong những lần đánh tan liên tiếp.
Mặc dù trên báo chí phát hành ở các đế quốc khác, hình tượng Đường Mạch đã là hoang dâm vô đạo, hung tàn bạo ngược. Mặc dù rất nhiều người truyền miệng rằng tay Đường Mạch dính đầy máu tươi, mặc dù rất nhiều quý tộc đều gọi Đường Mạch là đao phủ, bạo quân.
Nhưng chỉ cần mở cửa lớn ra nhìn xem bên ngoài, nhìn xem dân chúng tự phát treo cờ Đại Đường long kỳ trên cửa sổ nhà mình, nhìn xem những tín đồ triều thánh đứng trên quảng trường trước cửa Tử Cấm thành, nhìn xem những người giơ cao hai tay hô Hoàng đế vạn tuế... Liền biết đối với Đại Đường mà nói, quý tộc cũ, đám địa chủ cũ căn bản không có sự cần thiết phải tồn tại.
Vậy thì, chiêu hồn cho những thứ này... Rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định vẫn là gọi điện thoại cho Đường Mạch, dù sao chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, ít nhất theo chỗ hắn mà nói, thật ra Cò Trắng Hầu tước không có đảm lượng khiêu chiến quốc sách cơ bản của Đại Đường đế quốc.
Chẳng qua là một quý tộc mới chuyển đổi thành quý tộc cũ, vô tình quên đi thân phận của mình, mưu toan khôi phục một chút uy nghiêm và quyền lực đã qua mà thôi.
Thượng cương thượng tuyến không cần thiết, có thể đề phòng cẩn thận lại là nhất định phải. Thật tốt gõ một chút cò trắng hầu tước, nhường nhìn xem chuyện này tất cả mọi người nhớ lại mấy năm trước trận kia gió tanh mưa máu, dường như càng có ý nghĩa một chút.
Rất nhanh, Đường Mạch nhận được điện thoại. Trong phòng làm việc của hắn, U Lâm vểnh chân bắt chéo, mỉm cười chờ Đường Mạch cùng Roger nói xong chuyện. Sau đó, nàng mới dùng giọng nói dễ nghe của mình mở miệng hỏi: "Bệ hạ định xử lý chuyện này như thế nào?"
"Robert lão sư bằng lòng đá hắn, đó là vinh hạnh của hắn! Năm đó không phải Robert nhìn chằm chằm các ngươi đám tiểu thí hài này, các ngươi có thể có thành tựu như ngày hôm nay sao?" Đường Mạch căn bản không coi việc lão sư hoàng gia đánh học sinh trong trường là chuyện đáng kể, hời hợt nói.
"Ngươi biết ta nói không phải chuyện này." U Lâm cười nhìn Đường Mạch, chờ hắn định tính toàn bộ sự kiện.
"Đánh thì cứ đánh thôi, ta còn muốn gõ một chút cò trắng... Về phần chuyện này... cứ đè xuống trước, chờ những kẻ coi trọng danh tiếng kia tự nhảy ra." Đường Mạch chuẩn bị giăng bẫy dụ địch.
"Đã hiểu, vẫn là phải xử lý một nhóm." U Lâm khẽ gật đầu, hiểu ý Đường Mạch.
Đường Mạch ra hiệu U Lâm có thể đi làm việc: "Không giết, bọn chúng kiểu gì cũng sẽ cho là danh tiếng đã qua, cảm giác được đặc quyền của bọn chúng lại trở về, cảm thấy mặt mũi của bọn chúng lại đáng giá, cảm thấy bọn chúng lại có thể cưỡi lên đầu nhân dân, cưỡi lên đầu ta làm mưa làm gió... Không phải sao?"
"Vậy thì giết tới khi bọn chúng hiểu chuyện mới thôi!" U Lâm đứng dậy, kiên định nói.
Ai ngờ, Đường Mạch lại rất bi quan về điều này: "Không thể nào, U Lâm! Bọn chúng mãi mãi cũng sẽ không hiểu chuyện! Chắc chắn sẽ có người cảm thấy mình làm quan liền có đặc quyền, chắc chắn sẽ có người cảm thấy mình có tiền liền có đặc quyền... Khi bọn chúng cấu kết cùng một chỗ, ăn mòn căn cơ một quốc gia, bọn chúng sẽ cảm thấy mình vô cùng cường đại... Trên thực tế nhân tính chính là như thế, bọn chúng xác thực vô cùng cường đại, giết không xuể."
"..." U Lâm không nói gì, chờ Đường Mạch nói hết những gì muốn nói. Nàng đứng ở cửa ra vào, cứ như vậy nhìn Đường Mạch. Nàng biết Đường Mạch không phải một người bi quan, hắn luôn tràn đầy hy vọng.
Quả nhiên, Đường Mạch tiếp tục nói: "Thật ra cũng không sao cả... Ta chỉ cần giết là được, trước khi chết, giết cho đủ vốn. Bọn chúng cảm thấy cổ của mình đủ cứng, ta cảm thấy đao của ta rất nhanh, luôn muốn tỷ thí một chút mới biết ai đúng."