← Quay lại trang sách

Chương 1274 - Những Điều Khó Quên

Chiều hôm đó, Tần quân trên trận địa hỗn loạn tột độ. Bọn lính vất vả lắm mới thoát khỏi làn đạn pháo, chạy về nhập vào đội hình bộ binh. Những tân binh ôm chặt vũ khí, tranh thủ hưởng thụ chút đồ ăn ít ỏi kiếm được sau bao phen lăn lộn.

Trên đường rút lui, xem như bọn hắn gặp may. Vì là bộ binh hạng nhẹ, nên tránh được sự càn quét của không quân Đại Đường, may mắn thoát khỏi vòng vây, chạy trốn đến vùng phụ cận Đông Khánh.

Đương nhiên, cuộc đào vong này cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Một đoàn quân khoảng 1500 người, đến được Đông Khánh chỉ còn lại non 900.

Không phải tất cả những người mất tích đều chết, nhưng rất có thể họ đã bị tụt lại phía sau, bị quân Đường bắt làm tù binh, hoặc là đã bỏ mạng dọc đường...

Ngoài tổn thất về nhân mạng, bọn họ còn vứt bỏ toàn bộ pháo binh, vừa chạy vừa vứt cả súng máy hạng nặng.

Về sau, đám lính dứt khoát ném luôn đạn dược thừa thãi, thậm chí cả văn kiện quân sự và những thứ lỉnh kỉnh khác.

Tất cả chỉ vì chạy nhanh hơn, để dễ dàng vượt đèo lội suối, tránh đi những con đường lớn.

Cũng may trong quân Tần không ít người xuất thân nghèo khổ, quen với cuộc sống gian nan, nên lúc này vẫn có thể đi đường núi, chịu đói được...

Quả thực, không quân Đại Đường đã biến một đoàn bộ binh thành một đội sơn địa tác chiến. Phải nói đây cũng là một kỳ tích.

Trong đoàn, những người lính kiệt sức, ngựa mỏi chân, không thể bước tiếp. Ngay lúc toàn bộ đoàn quân lâm vào tuyệt cảnh, họ gặp được một đội quân nhu.

Hoặc chính xác hơn, họ gặp tàn tích của một đội quân nhu bị không quân Đại Đường đánh tan.

Trong đó, rất nhiều xe vẫn còn nguyên vẹn, đồ hộp và lương thực gần như chưa ai động đến!

Thế là, cả đoàn quân được tận hưởng một khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi. Mệt mỏi và thống khổ trên đường đào vong dường như tan biến hết.

Mỗi người đều lấp đầy bụng đói bằng lương thực, đồng thời dùng vật tư còn lại để chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.

Không biết vì lý do gì, không có đơn vị Tần quân nào khác rút lui theo con đường này, nên số thức ăn này mới đến được tay họ.

Dùng lưỡi lê mở hộp thịt ăn trưa, mùi tinh bột và dầu mỡ béo ngậy khiến đám binh sĩ Tần đói lả sau một ngày chạy trốn vô cùng phấn khích.

Họ nở nụ cười, liếm đôi môi khô khốc, dùng lưỡi lê khoét một miếng rồi nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến.

Vị mặn chát xộc thẳng lên óc, cứ như nhét cả cục muối vào miệng vậy. Nhưng những binh sĩ Tần này không nỡ nhổ ra, lại nhét thêm miếng bánh quy cứng như gạch vào miệng, hy vọng trung hòa bớt vị khó nuốt.

Những sĩ quan có chút điều kiện thì dùng mũ sắt hoặc vật gì đó để nấu nước, đổ cơm thịt và các thứ khác vào, mùi thơm lan tỏa, khiến những người xung quanh không khỏi nuốt nước miếng.

Vài người ăn vội hai miếng rồi ngả đầu ngủ ngay, họ đã thức trắng một ngày một đêm, tranh thủ chợp mắt để hồi phục chút sức lực.

Không ai quản chuyện canh gác, cũng không ai bố trí phòng thủ. Một số người tựa vào bánh xe ngủ thiếp đi, số khác vừa ăn vừa ngáy khò khò.

Bọn họ thực sự quá mệt mỏi. Quân Đường như giòi trong xương, bám riết lấy họ. Mỗi khi cảm thấy có thể nghỉ ngơi một chút, họ lại nghe thấy tiếng súng không xa, cùng tiếng động cơ máy bay quân Đường.

Đoàn trưởng nhận lấy hộp cơm từ tay phó quan. Bên trong, cơm thịt cắt thành từng khối vụn, lẫn lộn với nước sốt dầu mỡ vì xóc nảy.

Bát canh nóng hổi giúp đoàn trưởng hồi phục chút thể lực. Hắn thổi nhẹ, húp một ngụm canh, nhìn sang doanh trưởng doanh 1 đang ngồi bên cạnh ăn gần hết phần mình: "Thống kê xem, chúng ta tổn thất bao nhiêu người rồi?"

Theo quân luật Đại Tần hà khắc, sĩ quan trên chiến trường thoái lui, vô cớ làm tổn thất một nửa quân số, sẽ bị xử trảm ngay lập tức. Hắn hiện tại gần như đã phạm phải tội danh này, nên mới sốt sắng muốn biết kết quả đến vậy.

Doanh trưởng doanh 1 lắc đầu, đáp: "Pháo binh thể lực kém, cùng với lính lái xe tải đều không tìm thấy. Xe cũng không thấy đâu, điện đài chỉ còn lại hai bộ, quân số doanh ta mất bao nhiêu cũng không rõ... Đừng nói lính, đến cả liên đội trưởng liên đội 3 cũng mất tích rồi."

"Haizz..." Nghe những lời báo cáo chẳng ra đâu vào đâu, đoàn trưởng thở dài một hơi. Thực ra, hắn không quá sợ việc mình bị chém đầu răn chúng, bởi vì hắn biết, phần lớn là hắn sẽ không phải chết.

Dù sao, hắn vẫn còn dẫn quân trốn về được. Những sĩ quan bỏ lại quân ở tiền tuyến còn nhiều vô số kể.

Những sĩ quan chạy về chắc sẽ được phán lập công chuộc tội, bởi vì nếu giết hết, sẽ không còn sĩ quan đủ năng lực để chỉ huy quân đội.

Chỉ có điều, nghĩ đến việc còn phải tiếp tục đối mặt với một đối thủ hùng mạnh như Đại Đường, tâm trạng vị đoàn trưởng Tần này lại trở nên tồi tệ.

Vừa ăn canh nóng, đoàn trưởng vừa cùng vài tâm phúc bàn bạc về lộ tuyến rút lui. Bọn họ có kinh nghiệm đào vong, biết rằng trèo đèo lội suối, đi đường nhỏ mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

Dù có chậm hơn một chút, nhưng cuối cùng họ sẽ nhanh hơn. Dù sao, từ khi bắt đầu rút lui, họ đã không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào từ bộ tư lệnh phía bắc, vô luận thế nào, cũng không thể trách họ tự ý rời vị trí.

Nghĩ kỹ thì thật nực cười: Bộ chỉ huy có thể chỉ huy cái đoàn này hiện giờ vẫn còn đang trong vòng vây Hạ Cương, cách Đông Khánh hai ba trăm cây số, vô tuyến điện dù không bị nhiễu, cũng không thể liên lạc được.

Cho nên đối với bọn họ mà nói, hiện tại chẳng khác nào không có cấp trên quản lý, muốn chạy thế nào thì chạy.

Đang bàn bạc xem chạy đường nào, thì từ xa vọng lại tiếng súng nổ liên hồi.

Tất cả mọi người lập tức đứng dậy, đoàn trưởng hoảng sợ nhìn về phía hướng súng máy khai hỏa, còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, thì đã nghe thấy tiếng binh sĩ chạy trối chết gân cổ lên la hét: "Quân Đường đánh tới rồi! Quân Đường đánh tới rồi!"

Đa số binh sĩ Tần bị đánh thức từ trong mộng, đến vũ khí cũng không kịp lấy, liền bắt đầu chạy theo người phía trước, có người thậm chí giẫm đạp lên nhau, dẫm chết tươi những chiến hữu còn đang trong giấc ngủ vào bùn nhão.

Đoàn trưởng biết, lúc này muốn ngăn cản sự hỗn loạn là không thể nào, nên hắn chỉ có thể cùng nhau chạy trốn, ngay cả đầu cũng không dám ngoảnh lại, điên cuồng chui vào vùng đất hoang.

Đến khi tất cả mọi người thở hồng hộc dừng lại, bắt đầu kiểm kê tổn thất, thì cả đoàn chỉ còn lại hơn 400 người, vũ khí chỉ còn lại hơn 70 khẩu súng trường.

Điều khiến đoàn trưởng này vui mừng là, trong tình huống hỗn loạn và hoảng hốt như vậy, hơn 400 người còn mang ra được hơn 500 cái túi đeo lưng, bên trong đầy ắp đồ ăn...