Chương 1461 Kẻ chết đói, người ăn thịt
Khoác trên mình bộ quần áo vá chằng vá đụp, người đàn ông mang theo chiếc túi gạo rỗng tuếch bước tới cổng tiệm gạo. Sắc mặt hắn cũng chẳng khá khẩm gì, nom đã lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi tử tế.
Hắn là một công nhân bốc vác, dạo gần đây luôn làm việc trong thành Không Đông. Công việc chủ yếu là thu dọn phế tích do bom đạn dội xuống, dùng gạch vụn đá vỡ lấp những hố bom trên đường.
Tình hình trong thành Không Đông dạo này thật sự tồi tệ, một quả bom oanh trúng đường ống dẫn nước thải, khiến gần nửa thành phố ngập ngụa trong mùi xú uế nồng nặc, buồn nôn.
Năm xưa, trước khi rời đi nơi này, tập đoàn Đại Đường đã xây dựng một hệ thống cống thoát nước. Sau này, Không Đông thành trở thành cảng lớn số một, và quả thực tiếp tục sử dụng tiêu chuẩn cao của tập đoàn Đại Đường để xây dựng nhiều công trình ngầm.
Phần lớn những công trình này đã được sử dụng mấy chục năm, và một số vẫn còn phát huy tác dụng. Nhưng những đợt oanh tạc của đế quốc Đại Đường đã phá hủy một phần trong số đó, khiến cả thành phố tê liệt.
Vấn đề cống thoát nước chỉ là một phần nhỏ trong vô vàn vấn đề. Vấn đề lớn nhất của Không Đông thành dạo gần đây là giá cả leo thang không phanh.
Giá gạo hiện đã tăng gấp năm lần so với trước kia, khiến những người dân địa phương vốn chỉ sống lay lắt bằng đồng lương ít ỏi giờ gần như không thể sống nổi.
"Lão bản, bán cho ta hai kim tệ gạo." Người đàn ông móc từ trong túi ra hai đồng tiền vàng óng ánh, đưa cho gã tiểu nhị sau quầy.
Gã tiểu nhị liếc nhìn rồi cất tiền vào ngăn kéo, sau đó cẩn thận múc từ trong thùng gạo ra một bầu gạo, đổ vào túi của người đàn ông, đặt lên cân đo đong đếm cẩn thận.
"Lão bản, ta đưa hai kim tệ cơ mà." Người đàn ông liếc nhìn số gạo ít ỏi đến thảm thương, tưởng đối phương đong thiếu, bèn lên tiếng nhắc nhở.
Gã tiểu nhị đưa trả túi gạo cho người đàn ông, khinh khỉnh nói: "Đúng, là hai kim tệ! Giờ hai kim tệ này chỉ mua được có ngần này gạo thôi."
"Cái gì? Thế này mới được hai cân thôi ư? Tiền tích cóp của ta cũng chỉ đổi được có bấy nhiêu gạo thôi sao?" Người đàn ông nghe xong liền kích động, bàn tay nắm chặt túi gạo run rẩy không ngừng.
"Chúng ta cũng hết cách! Giờ giá nó thế! Ngươi có tiền thì tranh thủ mua đi, ta nói cho ngươi biết, ngày mai còn tăng nữa đấy." Gã tiểu nhị chỉ tay vào tấm biển gỗ ghi giá gạo sau lưng, tốt bụng nhắc nhở.
Thì ra, hôm qua giá gạo mới chỉ tăng gấp năm lần, hôm nay đã tăng tới gấp hai mươi lần! Đúng vậy! Chỉ trong một đêm, giá gạo đã đắt gấp bốn lần so với ngày hôm trước!
"Giá gạo gấp hai mươi lần? Quan lão gia không quản sao?" Nhìn thấy giá gạo trên trời, mặt người đàn ông méo xệch.
Hắn vất vả làm việc trong thành, cả ngày khuân gạch vác đá mới kiếm được mười ngân tệ. Nhưng giờ, số tiền đó chỉ mua được một hai cân gạo. Nói cách khác, tiền hắn kiếm được mỗi ngày giờ không đủ nuôi nổi một mình hắn.
Mà hắn còn cả gia đình phải nuôi: Máy bay Đường oanh tạc phá tan xưởng may, vợ hắn là công nhân dệt, giờ đã nghỉ việc ở nhà, tiền lương cũng bị cắt.
Lão bản xưởng may lòng dạ hiểm độc nói, đợi khi nào sửa xong máy móc trong xưởng, khai công trở lại thì mới tính lương lại, nhưng biết đến bao giờ?
Phải biết, người Đường đâu chỉ phá xưởng may, họ còn oanh tạc cả nhà máy điện. Muốn điện lực khôi phục, xưởng may hoạt động trở lại, chắc phải đến sang năm.
Cả nhà chỉ có mình hắn kiếm được ít ỏi tiền, mấy kim tệ dành dụm được mấy năm trước đã lần lượt đem ra mua lương thực ăn hết, hai kim tệ vừa rồi thực chất là chút tài sản cuối cùng của họ.
Nhưng giờ... Chắc chỉ đủ ăn thêm hai ngày.
"Lão bản! Xin thương xót... Cho thêm chút nữa đi... Chúng tôi thật không có tiền." Người đàn ông suýt chút nữa quỳ xuống trước gã tiểu nhị.
Chỉ tiếc, dù hắn có hèn mọn đến đâu, cũng chẳng ai bố thí cho hắn thêm chút gì: Trong thành giờ, đến quý tộc cũng sắp không có thịt mà ăn. Vật tư khan hiếm, vận chuyển tê liệt, giá cả mà không tăng mới là lạ.
Ngay lúc người đàn ông đang khổ sở cầu xin, một người đàn ông khác, quần áo rách rưới hơn cũng tới mua gạo. Tiền của hắn còn ít hơn, kết quả gã tiểu nhị chỉ bán cho hắn hai lượng gạo sống.
Người đàn ông kia cũng bắt đầu cầu xin, cuối cùng quỳ xuống dập đầu lia lịa, nhưng dù hắn có dập đầu đến trán rướm máu, cũng chẳng ai cho hắn một miếng ăn.
Người đàn ông đến trước siết chặt túi gạo trong tay, sợ người khác cướp mất, rồi rời khỏi cái tiệm gạo ăn thịt người kia, mang theo chút hy vọng cuối cùng của gia đình, lảo đảo chạy về căn phòng trọ của mình.
Căn nhà đó gần như ở ngay ngoại ô, tiền thuê cũng rẻ. Hơn nữa, hắn đã ở đây hơn năm năm, cũng quen với chủ nhà, thỉnh thoảng có thể khất nợ tiền thuê, cũng đỡ đần được chút ít.
Về đến nhà, hắn thấy lão già hàng xóm ngồi ở đầu ngõ, điên điên khùng khùng kêu khóc. Hóa ra bà vợ lão vừa chết đói, mà lão già này cũng mấy ngày rồi chưa được ăn uống gì tử tế.
Người đàn ông không dừng lại, thậm chí không thèm nhìn hàng xóm lấy một cái, cứ thế mang số lương thực ít ỏi về nhà. Vợ hắn nghe tin giá gạo lại tăng thì lén lút lau nước mắt, mẹ hắn ngồi trên giường thở dài thườn thượt.
Cả thành phố chìm trong bầu không khí bi thương, dân đen vội vã bước qua những hố bom hình tròn đã được lấp đầy gạch vỡ ngói bể, đi bên cạnh những phế tích công trình kiến trúc đổ nát, hầu như không ai giao tiếp với ai.
Mọi người cố gắng hết sức tích trữ đồ ăn, dù phủ thành chủ đã ban bố thông cáo, hứa hẹn sẽ sớm có một lượng lớn lương thực vật tư được vận chuyển đến, cấm mọi hình thức đầu cơ tích trữ.
Nhưng trên thực tế, các quý tộc vẫn tích trữ lương thực với số lượng lớn, còn dân đen thì vẫn đói meo. Đến cuối cùng, thành chủ đích thân bắt mười mấy người dân mua lương thực, khám xét nhà họ và phát hiện ra hơn hai mươi cân gạo, khép họ vào tội tích trữ lương thực.
Sau khi xử tử những kẻ điêu dân này trước mặt mọi người, thành chủ đại nhân lại một lần nữa cam đoan với dân chúng rằng lương thực sẽ sớm được vận chuyển đến, mong mọi người an tâm chớ vội.
Đáng tiếc thay, lời cam đoan của thành chủ chẳng có ích gì, dù thực tế có một ít lương thực được chuyển đến Không Đông thành, nhưng phần lớn đều được điều phối cho quân đội.
Quân đội thì không thể thiếu lương thực, còn dân đen trong thành Không Đông thì có thể nhịn đói thêm chút nữa. Dù sao, có quân đội ở gần, cũng chẳng sợ lũ điêu dân này nổi loạn, phải không?
Hơn nữa, không phải ai cũng chịu đói, các quý tộc trong thành vẫn có đồ ăn, thậm chí có nhà máy còn phát thịt và rau quả làm phần thưởng – nhà máy lớn sản xuất rađa ngoài thành chính là một ví dụ.
Không sai, Phan Dã Bình có thể cung cấp thịt và đủ lương thực cho công nhân của mình. Dù sao, hắn là người được quân đội ưu ái, thiếu ai thì thiếu, chứ không thể thiếu hắn...