← Quay lại trang sách

Chương 1485 Tìm các ngươi thôn trưởng

Lại đi xem đám người quái dị sửa đường à?" Một người phụ nữ vừa sửa soạn lại bếp lò, vừa lải nhải với đứa con trai mặt mũi lấm lem: "Việc thầy giao đã làm xong chưa? Cái đó mới là chuyện quan trọng! Sau này mà giống lão cha ngươi, chỉ có nước khổ cực thôi!"

Vừa nói, bà ta chẳng buồn ngẩng đầu lên. Thằng bé bèn bĩu môi làm mặt quỷ rồi lẻn vào phòng bên cạnh. Ở đó có một cái thang, không phải của nhà nó, mà là đám thợ thi công buổi sáng để lại.

Mái nhà đã được sửa lại, đó là niềm tự hào lớn nhất của cả nhà trong năm nay: Tổ trạch lại có cơ hội được đổi mới, chứ không phải chỉ vá víu qua loa. Chuyện này trước kia nằm mơ chúng cũng chẳng dám nghĩ tới.

Nói đùa, biết ngói đắt cỡ nào không? Sở dĩ chúng có thể mua được ngói là vì bên cạnh thôn có một xưởng gạch ngói mới xây. Nhờ vậy, chúng mới có gạch dùng, chứ đừng nói đến ngói, thứ mà trước đây chúng chẳng dám mơ tưởng!

Trước đây mái nhà của chúng lợp bằng cỏ tranh, giờ thì tốt hơn nhiều, mấy chú bác trong thôn giúp đỡ, thay toàn bộ bằng ngói mới. Không dột mưa, không lọt gió, ở trong nhà thoải mái hơn hẳn.

Không chỉ có ngói, cửa sổ nhà chúng còn thay đổi ngoạn mục hơn: Khung cửa sổ đã đổi thành một loại vật liệu nhựa plastic màu trắng, nghe nói gọi là "tố thép", trước kia chưa từng thấy bao giờ.

Còn thủy tinh thì chúng biết, nhưng cửa sổ thủy tinh trước kia đến địa chủ trong thôn cũng chẳng dùng nổi! Giờ thì tốt rồi, cả thôn đều thay cửa sổ thủy tinh, trong suốt rộng rãi vô cùng.

Thậm chí vì mấy cái cửa sổ này, trong thôn còn nảy sinh thêm tục lệ lắp rèm cửa. Trước kia cửa sổ vốn không thấu sáng, nên người ngoài chẳng nhìn thấy gì trong phòng. Giờ thì khác, khối thằng choai choai trèo tường rình mò mấy cô nương, mấy chị dâu tắm rửa thay quần áo, gây ra không ít tranh cãi.

Vải màn cửa cũng không đắt, bao gồm cả cửa sổ, mái nhà, thậm chí là gạch, đều do thôn trưởng mới đến trợ cấp.

Nghe nói không phải thôn trưởng lấy tiền, mà là vay. Cả thôn vay một khoản tiền lớn, mười đời trả cũng không hết. Lúc ấy còn làm mấy ông bà lão trong thôn sợ quá khóc rống lên.

Thôn trưởng cầm số tiền này mua máy móc thiết bị, sau đó bắt đầu xây dựng một nhà máy mới ở gần đó, chuyên chế biến đồ hộp. Kết hợp với đặc sản hoa quả của thôn, chỉ trong vài tháng đã trả hết khoản nợ vay khổng lồ kia.

Hiện giờ, một phần ba số cô nương, chị dâu trong thôn đều làm việc trong xưởng đóng hộp hoa quả, còn đàn ông thì làm việc đồng áng, chăm sóc hoa quả. Ai nấy đều biết sang năm cuộc sống của họ chắc chắn sẽ tốt hơn hôm nay.

Để nhà máy khởi công, thôn đã tốn một khoản tiền lớn để kéo đường dây điện. Thôn trưởng lại là người am hiểu kỹ thuật, ông nghiến răng, trực tiếp lắp đặt một máy biến thế ở đầu thôn, sau đó bắt đầu thuyết phục mọi người lắp đèn điện.

Vì tiền điện rất đắt, ban đầu các thôn dân không ai chịu, cuối cùng vẫn là nể mặt thôn trưởng trẻ tuổi, mới có hai gia đình cắn răng gật đầu đồng ý.

Kết quả, hai nhà này ban đêm sáng trưng, bọn trẻ có thể học thêm được một lúc, trong nhà đêm xuống cũng dễ dàng hơn.

Thôn trưởng cũng khôn khéo, trực tiếp đem cái radio cũ của mình làm quà biếu cho gia đình đầu tiên dùng điện. Rất nhanh, nhà đó đã cảm nhận được sự thay đổi nghiêng trời lệch đất mà điện mang lại, cùng những lợi ích to lớn.

Lần này thì tất cả mọi người ngồi không yên, ai nấy cũng tích cóp chút tiền, la hét đòi dùng điện, đòi lắp đèn điện.

Trong phòng, trên xà nhà thõng xuống một sợi dây điện vặn vẹo, phía dưới là một cái đui đèn. Bên trong là chụp đèn xoắn ốc ngược, tiện cho việc vặn bóng đèn.

Vì nơi này còn khá hẻo lánh, mới vừa vặn có đường cái, mới có điện dùng, nên đèn chân không vẫn là chủ lưu, đèn huỳnh quang thì chưa dùng được.

Ngẩng đầu nhìn sợi dây điện treo trên đỉnh đầu, lại nhìn cái công tắc lắp tương đối cao kia – một sợi dây kéo, phía dưới buông thõng một hạt châu màu đỏ xinh xắn.

"Nhìn cái gì đấy, nhóc con!" Một giọng nói ồm ồm vang lên sau lưng, làm thằng bé giật mình. Nó vội né tránh, một người đàn ông mặc quần áo lao động của ngành điện chen vào phòng.

Anh ta leo lên thang, vặn chặt bóng đèn trong tay vào đui đèn, sau đó leo xuống, đi tới trước công tắc, đưa tay kéo sợi dây,

"Cùm cụp!" Một tiếng vang giòn, đèn trên đầu ngâm một chút rồi sáng lên. Thằng bé ngây người nhìn chiếc đèn điện, nhất thời quên cả kêu lên.

Người phụ nữ ngoài phòng cũng đi vào, nhìn ánh đèn sáng trưng với vẻ mặt kinh ngạc. Bà chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày con người có thể chiến thắng bóng tối. Theo cách hiểu của bà, mặt trời xuống núi đồng nghĩa với việc một ngày làm việc kết thúc.

Giờ đây, Đại Đường đế quốc dùng kỹ thuật kéo dài thời gian hoạt động của con người, ban đêm không còn trói buộc con người nữa. Chỉ cần tận dụng tốt vài giờ thêm ra, thế giới này sẽ tiến bộ và phát triển nhanh hơn.

"Nếu như hỏng, tìm các ngươi thôn trưởng! Đừng tự mình động thủ! Không thì chết người đấy." Người thợ điện dặn dò những "hạng mục cần chú ý". Người thời đại này còn chưa hiểu rõ về điện, nói nhiều quá chỉ làm họ thêm mơ hồ. Cho nên, có chuyện gì thì cứ tìm thôn trưởng, đó là cách xử lý tốt nhất.

"Dạ! Dạ!" Người phụ nữ cẩn thận gật đầu, người chết đối với một người phụ nữ như bà mà nói, là chuyện lớn bằng trời.

Dùng cái tạp dề bẩn thỉu trên người lau lau đôi tay đầy vết chai, người phụ nữ vừa cười làm lành, vừa mở miệng giữ "người tài ba" này lại: "Ở lại uống chén nước rồi đi..."

Trước đây, ở đây không có thói quen uống nước đun sôi. Thôn trưởng sau khi đến đã yêu cầu tất cả mọi người phải uống nước đun sôi, cũng không biết là từ đâu ra cái "quy củ" này. Ngược lại, nếu ai uống nước lã, thôn trưởng biết được sẽ đến tận nhà đánh cho một trận, đá vào mông một cái, đau thì cũng không sao, mất mặt mới là chính.

"Không được." Vừa vào nhà, liếc nhìn gian bếp ngoài, người thợ điện thấy mấy cái chén bể bẩn thỉu, ít nhiều cũng lo lắng cho sức khỏe của mình, nên từ chối thẳng thừng.

Trên bệ bếp còn đặt mấy cái chai nhựa đủ màu sắc, đều là của mấy đoàn thương buôn đi ngang qua, bán gia vị như xì dầu, dấm các loại.

Đám đồ chơi này hiện tại có quốc gia trợ cấp, giá cả ở Tần Địa, Sở Địa, Thục Địa đều vô cùng rẻ. Thương gia kiếm không phải tiền của dân thường, mà là cầm tiền trợ cấp của Đại Đường, nên cũng bằng lòng làm cái này mua bán.

Hình thức hiện tại vẫn còn tương đối lạc hậu, đều là lái xe đi bán dạo, đến đâu tính đến đó. Sau này sẽ có phiên chợ, sau này trên trấn sẽ có những khu thương mại lớn hơn, thậm chí còn có thể cố định xuống.

Thấy người thợ điện quay người muốn đi, người phụ nữ hỏi một vấn đề mà bà vô cùng lo lắng, nhưng lại không dám hỏi thôn trưởng: "Đại nhân... Ngươi nói, đám người quái dị sửa đường ở ngoài kia, ban đêm có thể hại người không?"