← Quay lại trang sách

Chương 1664 Ai nấy đều từng thấy qua Luyện N...

Ngay khi khẩu pháo chống tăng thứ hai vừa khai hỏa, tiếp thêm dũng khí cho quân sĩ, thì từ trong rừng sâu vọng lại tiếng động cơ rền vang đầy nhịp điệu.

Hai chiếc trực thăng vũ trang Thư Lộc vọt lên khỏi ngọn cây, để lộ hai bên cánh ngắn treo bốn cụm phóng hỏa tiễn chống tăng.

Thứ đồ chơi này thật quá hung mãnh, hung mãnh đến mức vừa thấy nó xuất hiện, đám binh sĩ tinh linh dù cho trưởng quan có ra lệnh hay thúc giục thế nào, cũng không chịu chui lên khỏi chiến hào.

Quá nhiều binh sĩ tinh linh đã nếm trải Luyện Ngục thực sự: Hàng chục quả hỏa tiễn không điều khiển nã xuống trận địa, bụi mù cuộn lên che trời lấp đất, khiến cho người bị bao phủ bên trong đến thở cũng khó khăn.

Trong không khí tràn ngập mùi khét lẹt, lẫn với bụi đất khiến phổi người ta đau đớn không sống nổi. Một doanh tiến công bị oanh tạc chỉ còn chưa đến một phần mười sống sót!

Theo tiếng cánh quạt và động cơ gầm rú đầy tiết tấu, hai chiếc trực thăng vũ trang Thư Lộc bắt đầu màn biểu diễn của chúng.

Hàng loạt hỏa tiễn rời khỏi cánh ngắn, chỉ để lại vệt khói trắng tiếp tục bay theo đường đạn.

Và ở cuối vệt khói trắng ấy, trận địa của tinh linh tộc đã sôi sục, vô số vụ nổ tung cột khói lên tận trời, chỉ trong nháy mắt đã che khuất tầm mắt của quân tinh linh ở phía xa.

"Chân to quái 1 hào, chân to quái 1 hào! Ta đang yểm trợ ngươi! Di chuyển! Di chuyển!" Trong vô tuyến điện, phi công Thư Lộc nhắc nhở đồng đội.

Người điều khiển chiếc trực thăng mang tên Chân to quái 1 hào tự dọn đường bằng hỏa tiễn, hơi lệch cần điều khiển, nhường vị trí có lợi cho đồng đội: "Tiếp theo giao cho ta! Không phát hiện hỏa lực phòng không của địch! Nhắc lại, không phát hiện hỏa lực phòng không uy hiếp của địch!"

Chiếc Thư Lộc chưa khai hỏa kia thay thế vị trí, chỉ cao hơn ngọn cây một chút, lắc lư thân hình uyển chuyển, chĩa vũ khí nguy hiểm vào trận địa quân địch còn đang bốc khói: "Mắt bị che rồi! Ta không thấy gì cả."

"Kéo dài thêm lửa đi! Như cũ thôi." Nhân viên điều khiển vũ khí của chiếc trực thăng đã dọn đường xong bắt đầu cười hắc hắc.

Hỏa lực của bọn hắn quá mạnh, chỉ tiếc tính cơ động không tốt lắm, nếu không bọn hắn thậm chí có thể thay thế xe tăng và xe chiến đấu bộ binh, trở thành vua trên cạn...

"Khai hỏa!" Điều chỉnh hướng một chút, chiếc Thư Lộc thứ hai cũng bắt đầu phun lửa, từng quả hỏa tiễn lại một lần nữa lao về phía trận địa bộ binh tinh linh ở phía xa.

Trong khoảnh khắc, ánh lửa bùng lên khắp nơi, khiến cho phòng tuyến tinh linh vừa mới có vẻ ổn thỏa, trong nháy mắt đã trở nên chật vật vô cùng.

Nếu như là trước đây, có lẽ sau đợt bắn phá này, phòng tuyến của tinh linh tộc đã tan vỡ, tiếp theo là xe tăng truy sát, bắt tù binh khắp nơi.

Nhưng lần này tinh linh tộc hạ tử lệnh, tất cả mọi người không được lùi bước, cho nên bọn hắn đang liều mình trong làn khói đặc, ngoan cường tổ chức phản kích.

Một loạt pháo sáng xé toạc màn sương mù, bay về phía vị trí của trực thăng Đường quân. Vì súng máy hạng nặng đang vung vẩy, nên chuỗi pháo sáng này như con rắn sống, lung la lung lay trông rất đẹp mắt.

Phi công Đường quân theo bản năng bắt đầu né tránh, hai chiếc trực thăng ăn ý tách sang trái phải, nghiêng đầu nhường vị trí của mình.

Vì đối phương bị khói đen che chắn, căn bản không có tầm nhìn, nên đợt phản kích bất ngờ này, độ chính xác xác thực kém đi nhiều: Đạn thực ra cách trực thăng rất xa, chỉ là phi công Đường quân cẩn thận lựa chọn né tránh.

Khó khăn lắm mới khiến hai chiếc trực thăng vũ trang liên tục khai hỏa đổi vị trí, một binh sĩ tinh linh từ trong chiến hào nóng hầm hập vì bị nổ tung, vùng vẫy đứng lên, phủi sạch bùn trên mũ sắt.

Những binh sĩ tinh linh ôm súng trường Mauser 98K này nheo mắt khổ sở tìm kiếm trong đám tro bụi bay tán loạn, hy vọng tìm được kẻ địch của mình.

Ngay khi bọn hắn đang khổ sở tìm kiếm, một chiếc xe chiến đấu bộ binh bánh xích của Đường quân nghiền qua chiến hào của bọn hắn, đụng nát một lô cốt súng máy bằng gỗ không mấy chắc chắn.

Không đợi những binh sĩ tinh linh này tỉnh táo lại giơ vũ khí lên đối với chiếc xe chiến đấu bộ binh đã ở phía sau bọn họ khai hỏa, chiếc xe thứ hai đã lao tới trước mặt bọn hắn.

Tiếp theo đó là tiếng súng trường tấn công liên miên không dứt của binh sĩ Đường quân tiến lên cùng với những chiếc xe chiến đấu này, bắt đầu làm chủ toàn bộ chiến trường.

Trong nháy mắt, Đường quân đã xông đến trước mắt, hơn nữa đã hung mãnh đột phá phòng tuyến chiến hào thứ nhất của tinh linh.

Hai bên lợi dụng địa hình gồ ghề triển khai cận chiến kịch liệt, Đường quân cũng có thương vong, chỉ có điều so với tổn thất của bọn họ xác thực ít hơn.

Theo bánh xích xe tăng Đường quân nghiền nát một mái gỗ, chôn vùi xạ thủ tinh linh bên dưới, phòng tuyến tinh linh rốt cục vẫn là bắt đầu lung lay.

Không ít binh sĩ bắt đầu từ bỏ trận địa rút lui về hàng hai, mà phía sau những binh sĩ tinh linh này, là đội đốc chiến giơ vũ khí về phía đồng bào.

"Trở lại! Mệnh lệnh là không được phép lui lại!" Một sĩ quan tinh linh mang theo súng tiểu liên trốn sau bao cát, hô với đám binh lính tinh linh đang chạy về phía hắn.

"Chúng ta hết đạn rồi..." Viên sĩ quan tinh linh dẫn đầu chạy về sau ý đồ giải thích lý do. Hắn cảm thấy, dù là đốc chiến đội, cũng không thể để bọn hắn cầm lưỡi lê đi đối phó xe tăng Đường quân.

Nhưng đốc chiến đội vẫn không chút nể nang nã đạn: Vì bọn hắn không bắn súng, lát nữa bọn hắn bỏ trận địa, sẽ bị người đứng phía sau bắn chết... Tất cả mọi người đều như thế, không thể trốn đi đâu được.

Thế là những binh sĩ tinh linh hết đạn nhao nhao giơ hai tay lên ra hiệu chiến hữu của mình không cần nổ súng. Nhưng đạn vẫn vô tình từ hai bên bắn tới tấp vào bọn hắn.

Đường quân cũng đang bắn bọn hắn, quân đội bạn cũng đang khai hỏa vào bọn hắn... Trong khoảnh khắc này bọn hắn đã không biết nên trốn vào đâu, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, mãi cho đến người lính cuối cùng không một tiếng động ngã xuống.

Mấy phút sau, bánh xích xe tăng Đường quân nghiền qua thi thể những binh lính này, phòng tuyến thứ hai của tinh linh tộc cũng đã bắt đầu xiêu vẹo sắp đổ. Vừa rồi những kẻ nã súng vào người một nhà kia, không ít đã phát điên khóc ồ lên... Bọn hắn biết, người đứng phía sau giống như bọn họ, đều nhận được mệnh lệnh, không có khả năng để bọn hắn còn sống rút lui.

"Cuộc chiến này còn đánh thế nào?" Mắt thấy trận địa của mình bị biển lửa bao phủ, sắc mặt Nguyên soái Flick Tư tái nhợt. Hắn rốt cục tận mắt chứng kiến vì sao binh sĩ tuyến đầu lại khó khăn khi tác chiến với Đường quân đến vậy: Có thể kiên trì đến bây giờ quả thực là một kỳ tích.

Hình ảnh mấy chục quả hỏa tiễn liên tục nổ tung rung chuyển, khiến lòng bàn tay hắn đến bây giờ vẫn còn mồ hôi. Mà vừa rồi một loạt công kích kia, chỉ là một màn biểu diễn cỡ nhỏ ngắn ngủi của Đường quân mà thôi.