Chương 15 MỌI ĐIỀU TỐT ĐẸP
Giờ thì mọi việc đã hoàn toàn khác. Marsha đang đứng tựa vào tôi và kể tôi nghe về những áp lực công việc mà nàng đã đối mặt trong ngày, còn tôi thì đang cố gắng nài nỉ nàng đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy. Tôi có lý do khi muốn cô ấy xao nhãng khỏi những lo toan ấy một chút, nhưng mỗi lần tôi thử đổi chủ đề cuộc nói chuyện, thì có vẻ như nó chỉ càng khiến cô ấy tỏ ra hăng hái với niềm đam mê của mình hơn mà thôi.
Nhưng đó cũng là một trong rất nhiều điều khiến tôi yêu Marsha: sự cam kết sẽ cống hiến hết mình của cô ấy. Vài tháng sau khi gặp nhau ở California, Marsha đã bỏ công việc biên tập của mình và chuyển đến Guerneville - cô ấy làm thế không chỉ để được gần tôi, mà còn là để đảm nhận vị trí quản lý công việc kinh doanh của tôi nữa. Vì Marsha hiểu tôi rõ hơn bất cứ ai khác, và vì sự tôn trọng mà chúng tôi dành cho nhau, nên cô ấy là sự lựa chọn hoàn hảo cho vị trí này. Dù có vài người đã chế giễu quyết định này của cô ấy, nghĩ rằng cô ấy chỉ có thể làm một cô thư ký tầm thường của tôi, giải quyết những việc vặt vãnh kiểu như trả lời điện thoại và lo việc giấy tờ, nhưng thực ra Marsha đã phải đối mặt với rất nhiều áp lực trong công việc: sắp xếp những buổi phỏng vấn liên tục với giới truyền thông, lên kế hoạch chi tiết cho các yếu tố liên quan đến hậu cần, và xoay xở làm sao để lịch làm việc của tôi luôn kín đặc những cuộc hẹn. Có những khi tôi đi công tác, Marsha đã phải làm việc cật lực từ mười hai đến mười sáu giờ đồng hồ mỗi ngày, và kết thúc ngày hôm ấy bằng việc giải quyết nốt đống thư từ giấy tờ, mà ban đầu chỉ là một lượng nhỏ, nhưng sau đó bắt đầu tăng lên nhiều đến mức mỗi tháng cô ấy đã phải trả lời hàng ngàn lá thư được gửi về từ khắp nơi trên thế giới.
Vì cuộc sống của chúng tôi đã trở nên quá phong phú như thế, nên chúng tôi đã phải rất cố gắng trong mối quan hệ cá nhân của mình. Với Marsha, tôi đã học cách lắng nghe, không chỉ bảo dạy đời nhưng vẫn đưa ra những lời khuyên khi cần thiết. Khi gặp bất đồng, chúng tôi nói chuyện với nhau thật rõ ràng để giải quyết vấn đề. Khi có một cuộc tranh luận nảy lửa xảy ra, chúng tôi luôn cố gắng hết sức mình để giải quyết, đồng thời rút kinh nghiệm và tiếp tục tiến về phía trước. Qua mọi tình huống, mọi chướng ngại mà chúng tôi cùng nhau đối mặt, Marsha vẫn tỏ ra là một con người hết sức chân thành, đầy hiến dâng và không bao giờ đánh mất niềm tin của tôi.
Việc để cho Marsha bước vào những nơi sâu kín nhất trong trái tim tôi, và quan trọng hơn, là giới thiệu cô ấy với Stephen, là lời khen ngợi ý nghĩa nhất mà tôi có thể dành cho cô ấy. Marsha sống trong một căn hộ rất ấm cúng ở gần sông Nga, gần chỗ tôi sống. Sau những giờ làm việc căng thẳng, chúng tôi thường nằm cuộn lấy nhau trong tấm chăn bông ấm áp và cùng xem một bộ phim, hay cùng nhau đọc sách đến tận chiều muộn, rồi tôi ra về sau khi đã hôn chúc cô ấy ngủ ngon.
Với Marsha, tôi không phải mất thời gian lo lắng về việc khi nào thì trời sẽ sập xuống. Trong công việc, cô ấy bảo vệ tôi theo rất nhiều cách. Cô ấy chỉ cho tôi biết nhìn thấy ranh giới rõ ràng giữa việc giúp đỡ người khác và bị lợi dụng. Có nhiều cách để tôi vừa giúp đỡ người khác, vừa chăm sóc được cho con trai tôi, đồng thời vẫn duy trì được giá trị bản thân của mình - thay vì thường xuyên bỏ mặc và tự hủy hoại bản thân chỉ để làm vừa lòng người khác.
Marsha cũng giúp tôi trưởng thành hơn, bằng nhiều cách mà tôi không bao giờ nghĩ là mình có thể thực hiện được. Trong nhiều năm qua, tôi luôn cảm thấy mình đang phải bơi ngược dòng chảy với đôi chân đeo chì. Nhưng bằng cách nào đó, dường như Marsha đã rẽ được dòng nước ra, đồng thời huấn luyện cho tôi cách vượt qua khó khăn thử thách. Cô ấy không chỉ làm cho tôi tin rằng hầu như tôi có thể làm được mọi việc, mà tôi còn thực sự xứng đáng và đã được định sẵn là sẽ thành công. Với Marsha ở bên cạnh, tôi là người bất khả chiến bại.
Là một cặp, chúng tôi đã vượt qua rất nhiều thăng trầm cùng nhau. Marsha sống trong một thế giới hoàn toàn khác. Vì tôi thường phải đi công tác, bị hút vào mọi việc, cộng với việc Marsha đang dần làm quen với Stephen, cùng một vài cuộc chạm trán đầy khó khăn giữa cô ấy với Patsy, nên tôi cảm thấy đôi khi cuộc sống đã đặt quá nhiều gánh nặng lên vai Marsha. Khi cuộc sống trở nên khó khăn hơn, và số tiền chúng tôi cùng góp với nhau chỉ vừa đủ để chi trả cho những hóa đơn hàng tháng, Marsha thường nằm rúc vào lòng tôi trong căn phòng lạnh buốt của tôi và sẵn sàng cùng tôi ăn xúp ăn liền và một ổ bánh mì cũ. Thế mà chẳng hiểu sao chúng tôi cũng đã tìm được cách để giúp đỡ những người mà chúng tôi biết là còn khó khăn hơn mình. Có lúc dường như tất cả mọi thứ đều chống lại chúng tôi. Chúng tôi đã nghi ngờ cách thức làm ăn của mình đến mức đã òa lên khóc. Cả hai chúng tôi đều làm việc cật lực, nhưng có vẻ như chỉ vừa đủ để giữ cho đầu mình ngoi được trên mặt nước. Nhưng chúng tôi tự bảo nhau không bao giờ được mất niềm tin, vì Marsha và tôi biết ngày mai thực sự là một ngày khác.
Thời gian trôi qua, khi chúng tôi đã có những tiến triển rõ rệt trong công việc, Marsha cứ khăng khăng bắt tôi phải dọn ra khỏi cái thùng đông lạnh mà tôi đang sống để đến sống trong một căn hộ ấm áp, hiện đại, có hai phòng ngủ. Ngôi nhà nằm khiêm tốn giữa rừng cây tùng bách thoang thoảng mùi gỗ mới. Trông nó giống như một ngôi nhà trên cây dành cho người lớn vậy. Khoảnh khắc tự hào nhất của tôi sau khi chuyển vào sống trong căn nhà mới là lúc tôi nắm tay Stephen dẫn thằng bé vào phòng ngủ của nó – căn phòng chất đầy những đồ vật mới toanh, cùng những món đồ chơi và trò chơi điện tử mà nó thích. Suốt nhiều năm qua, sau khi tôi và Patsy ly hôn, mỗi khi Stephen ghé thăm tôi ở nơi ở cũ, hai cha con tôi vẫn thường nằm lạnh run cầm cập trên giường - ban đầu là trên tấm đệm hơi, sau đó là trên cái giường xếp như được làm bằng giấy bồi của tôi. Khi tôi không có đủ tiền để lo cho Stephen được một bữa ăn tử tế, chúng tôi đành phải hâm lại đồ ăn cũ. Vì hồi đó tôi không có bàn ăn tối, nên Stephen phải ngồi trên một cái ghế đẩu đã lung lay, còn tôi thì đứng đằng sau nó. Stephen không bao giờ phàn nàn điều gì cả. Theo một cách kỳ lạ nào đó, có thể việc để cho thằng bé chứng kiến cảnh sống khó khăn thiếu thốn của tôi là một điều tốt cho tính cách của thằng bé. Chỉ có Marsha hiểu được sự hy sinh của tôi dành cho thằng bé mà thôi.
Còn xét về những khía cạnh khác trong cuộc sống, tôi thấy tuy chậm nhưng mọi thứ cũng dần dần đâu vào đấy. Khi tôi đi công tác, sau khi giải quyết một loạt công việc tưởng chừng như không dứt, Marsha và tôi sẽ tranh thủ gọi điện cho nhau để nói chuyện phiếm.
Còn nhớ một lần, khi hiện tượng El Nino đang bắt đầu hoành hành và tấn công Dòng sông Nga, Marsha đang đứng trước tôi và kể lại ngày làm việc hôm đó của nàng cho tôi nghe một cách cặn kẽ. Dù Marsha không nhận ra, nhưng về cơ bản tôi đã “bắt cóc” cô ấy từ văn phòng làm việc của chúng tôi và đưa cô ấy đến khu Rio Villa để hỏi cô ấy câu hỏi quan trọng nhất của cuộc đời mình. Trước đó tôi đã lên kế hoạch sẽ cầu hôn Marsha vào ngày lễ Tình nhân. Tôi sẽ đưa nàng đến thành phố mà nàng thích nhất trên thế giới - Carmel - và tặng nàng một bó hồng vàng trên bờ biển khi hoàng hôn buông xuống. Nhưng còn đến bốn tuần nữa mới đến lúc đó. Thế nên giờ đây tôi như đứa trẻ ngóng chờ quà Giáng sinh, tôi không thể nén được sự phấn khích của mình lâu hơn được nữa. Ở cạnh Marsha, tôi như bị chiếm hữu hoàn toàn.
Trong lúc Marsha đang mải mê kể về công việc ngày hôm ấy, tôi cố gắng đánh lạc hướng nàng. Đến lúc ấy thì cô ấy không hề biết gì về ý định của tôi cả. Sau hơn nửa giờ đứng ngoài trời, dưới một cái mái vòm, tôi gần như đã từ bỏ mọi hy vọng. Ý thức về thời gian của tôi hoàn toàn biến mất. Tôi muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo với cô ấy. Nhưng từ thẳm sâu trong lòng, tôi vẫn sợ là cô ấy sẽ từ chối. Trong lúc còn e sợ, tôi phát hiện ra mình không thể nghĩ ra cách để cầu hôn cô ấy. Tôi - một người đi nói chuyện để kiếm sống, và với một cái đầu nhanh trí hóm hỉnh có thể giúp người ta quên đi ưu phiền của mình - ấy vậy mà tôi lại không thể nói ra được những lời quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Khi Marsha ngừng nói, tôi mới bước đến gần nàng hơn, rồi vòng tay ôm quanh eo nàng. Bằng một giọng chậm và trầm, tôi nói khẽ:
- Em hãy nhắm mắt lại, và hãy hít thật sâu.
Lồng ngực nàng vẫn phập phồng, nhưng tôi có thể cảm thấy Marsha không còn quá căng thẳng. Đầu óc quay cuồng, tôi không biết phải nói điều gì tiếp theo nữa. Tôi thì thầm vào tai cô ấy:
- Em nghĩ gì về… về Dòng sông Nga?
Câu trả lời dịu dàng của Marsha như làm hai cẳng chân đang run lẩy bẩy của tôi trở nên bình tĩnh hơn. Đoạn tôi thận trọng lần bàn tay phải của mình vào túi rồi lấy ra cái hộp nhung đen, kẹp nó giữa hai đùi rồi hỏi tiếp:
- Em nghĩ gì về… Stephen?
Làn sương mù và một cơn mưa buốt giá thốc đến làm cho Marsha run rẩy vì lạnh. Khi Marsha nói cô yêu Stephen nhiều như thế nào và cảm thấy tự hào vì thằng bé ra sao, tôi nhắm mắt lại. Miệng lẩm bẩm một lời cầu nguyện, tôi lấy cái hộp ra. Khi nước mắt bắt đầu trào ra nơi khóe mắt, tôi bước đến trước mặt Marsha và quỳ xuống, rồi mở cái hộp ra và hỏi cô ấy:
- Vậy em nghĩ gì về việc… dành trọn phần đời còn lại của em ở bên cạnh anh?
Lúc Marsha hét lên, tôi cứ nghĩ là cô ấy đang nổi cơn thịnh nộ với tôi. Cô ấy nhảy cẫng lên trên tấm ván gỗ trong một khoảng thời gian kéo dài tưởng chừng như vô tận. Chỉ khi cô ấy ôm chầm lấy tôi mạnh đến mức tôi gần như gãy cổ, thì tôi mới hiểu rằng cô ấy đã đồng ý với lời cầu hôn của mình.
Vài giờ đồng hồ sau, giữa lúc những đợt bão tồi tệ nhất đang trút xuống California, Marsha và tôi lái xe về hướng Tây, phía mặt trời đang lặn. Ngày hôm đó, chúng tôi quyết định gạt bỏ mọi vấn đề của thế gian sang một bên. Ước muốn duy nhất của chúng tôi là dành trọn phần đời còn lại của mình ở bên cạnh nhau… và sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Vào kỳ nghỉ hè của Stephen, một sự kiện đặc biệt khác xảy ra. Tháng 7 năm 1998, sau khi đón chào một ngày mới tuyệt vời và kết thúc bằng một bữa tối có món nướng, tôi ra ngoài đi dạo. Như thường lệ, Stephen đi cùng với tôi. Trong nhiều năm qua, từ lúc thằng bé biết đi, hai cha con tôi vẫn thường đi dạo cùng nhau, và kể từ khi chuyển đến sống bên Dòng sông Nga, chúng tôi đã mài mòn không biết bao nhiêu đôi giày để đi dạo và ngắm những buổi chiều chạng vạng đang chuyển mình thành đêm đen.
Chúng tôi thường nắm tay nhau, ngắm nhìn quang cảnh tuyệt vời xung quanh, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành và cười đùa với nhau. Giờ đây, khi thằng bé bước vào độ tuổi thiếu niên, có những lúc Stephen dường như rất sợ hãi khi nghĩ về vị trí của nó trong cuộc sống này.
Buổi chiều hôm ấy, tiết trời khá mát mẻ. Khi mặt trời khuất dần sau đỉnh núi, những đám mây trên cao như tan chảy ra để lộ một sắc cam rực rỡ. Lúc sắp rẽ vào một con đường quen thuộc, Stephen ngước nhìn tôi và hỏi:
- Hồi đó… mọi chuyện có khắc nghiệt lắm không cha?
Vì không hiểu câu hỏi của thằng bé, tôi hỏi lại xem ý nó là gì. Stephen cúi đầu xuống và lí nhí:
- Cha biết đấy, hồi đó ấy mà?
- Ồ. - Tôi khẽ đáp. Là một người cha, tôi luôn cảm thấy nghĩa vụ đầu tiên của mình là bảo vệ con trai khỏi những điều tàn ác vẫn luôn tồn tại trên đời này, đặc biệt là những điều đáng sợ trong quá khứ của tôi. Tuy vậy, nhằm chuẩn bị sẵn cho thằng bé một hành trang để bước vào thế giới của người trưởng thành, tôi thấy mình phải cho Stephen biết về những thực tế của cuộc sống. Từ hồi mới sáu tuổi, thằng bé đã bắt đầu hỏi về quá khứ của tôi. Thay vì đánh mất niềm tin của Stephen bằng việc nói dối nó, tôi đã giảm nhẹ vấn đề bằng cách nói rằng “mẹ của cha” bị bệnh, và đôi khi bà ấy nói hay làm những điều không hay. Hồi đó thì một câu trả lời đơn giản có vẻ như là đã đủ để thỏa trí tò mò của Stephen.
Tôi chưa bao giờ có ý định nói cho nó biết về mức độ nghiêm trọng của những điều đã xảy ra cho tôi, vì e việc này sẽ làm nó sợ. Nhưng giờ đây, sau khi tôi đã xuất hiện trên rất nhiều chương trình trò chuyện trên truyền hình, đã xuất bản hai quyển sách về cuộc đời tôi và chúng nằm trong danh sách những quyển sách bán chạy nhất, thì việc che giấu quá khứ của tôi với thằng bé là một điều bất khả thi.
- Con biết không, Stephen, cha chưa bao giờ nghĩ giai đoạn đó là khoảng thời gian khắc nghiệt cả. Đó chỉ là một trở ngại mà cha phải vượt qua, vậy thôi.
- Nhưng cha có sợ không? - Nó gặng hỏi.
Như vậy là cuộc trò chuyện đã động đến chủ đề mà tôi đã luôn cố gắng để bảo vệ thằng bé khỏi nó, thế nên tôi đáp:
- Cũng thỉnh thoảng. Nhưng… chẳng phải có những lúc con cũng thấy sợ khi chuẩn bị đánh bóng… hay khi con phải đối mặt với tay ném bóng hay sao?
Mắt thằng bé sáng rực lên.
- Ồ có chứ; ý con là, cũng thỉnh thoảng.
- Vậy thì, - tôi hỏi nó, - con sẽ làm gì?
- Cha biết mà. - Stephen nhún vai.
- Không, cha không biết. - Tôi nói. - Cha chưa bao giờ thực sự chơi bóng chày cả. Cha chưa bao giờ trải qua cái cảm giác nhìn chằm chằm vào người ném bóng, và phải đón một quả bóng đang bay về phía mình trong nháy mắt cả. Nói thật với con nhé, cha không biết con làm điều đó như thế nào. Stephen lắc đầu và nói:
- Cũng không có gì to tát lắm. Cha phải luyện tập, vậy thôi. Con đã làm đi làm lại chuyện đó hoài mà. Cha chỉ cần đánh quả bóng; đó là tất cả những gì cha cần phải làm.
- Thậm chí ngay cả khi con đang bị dẫn điểm, đã đánh hụt mất hai gậy, và có thể cảm thấy áp lực đang đè nặng lên mình, chẳng lẽ con không bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc hay sao? - Tôi hỏi.
- Không. - Stephen nói. - Con chỉ làm những gì con phải làm mà thôi.
- Và đó cũng là tất cả những gì cha làm khi cha còn bé, Stephen ạ. Cha đã cố gắng hết mình trong mọi việc. Cũng giống như những gì mà cha con ta đã phải trải qua hồi còn ở căn phòng cha thuê, khi chúng ta không có đủ củi để sưởi ấm ấy. Con tập thích ứng với hoàn cảnh, tất cả chỉ có vậy.
- Nhưng còn cha của cha, chẳng lẽ ông ấy cũng không biết hay sao?
- Cũng có, mà cũng không. Cha nghĩ rằng ông ấy không nhận thức được, hay không muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra, và đến lúc ông hiểu thì… thì mọi chuyện đã quá trễ. Con thấy đấy, cha của cha, cũng như mẹ của cha, là những người nghiện rượu. Hồi đó thì mọi việc rất khác với bây giờ. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng chúng đã bị giấu kín. Một bí mật, chẳng hạn như bệnh ung thư, AIDS, quyền bình đẳng, và rất nhiều thứ khác - tất cả đều không nên được nói đến, dù là vì bối rối, xấu hổ, hay bất kỳ lý do gì khác. Hy vọng rằng, xét về mặt xã hội, thì bây giờ tình hình đã khá hơn. Chúng ta có thể trò chuyện một cách cởi mở về những điều mà chúng ta sẽ không bao giờ có thể nói đến hồi cha bằng tuổi con. Thật ra, con có biết - tôi hỏi, cố tình dẫn dắt Stephen tránh xa khỏi chủ đề mà chúng tôi đang nói đến - một điều mà con sẽ không bao giờ nói với cha mẹ mình là gì không?
Mắt thằng bé mở to:
- Gì ạ?
- Không. Con không bao giờ được nói từ không. Nếu con là một đứa trẻ, thì khi cha mẹ con nói “Nhảy đi”, con sẽ hỏi: “Nhảy cao bao nhiêu?”.
- Việc đó đúng là ngu ngốc. Lúc nào con cũng nói không. Con sẽ không để cho bất cứ ai đối xử với con như thế đâu.
- Đúng. - Tôi giơ ngón tay lên tỏ ý đồng ý với thằng bé. - Đó là bởi vì đã có những thay đổi trong xã hội. Mọi thứ… hồi đó mọi thứ rất khác.
Stephen đứng lại trước mặt tôi và hỏi:
- Cha có tha thứ cho bà ấy không? Ý con là, mẹ của cha ấy.
Tôi quỳ xuống và ôm lấy hai vai thằng bé. -
Dĩ nhiên rồi. Chẳng hiểu thế nào mà có một điều gì đó đã biến mẹ của cha thành một con người như vậy. Hồi đó, bà không được phép nói về những chuyện nghe có vẻ tiêu cực. Cha nghĩ bà ấy không biết dựa vào ai cả, để có thể thực sự giúp bà ấy đối mặt với những rắc rối của bà. Theo như cha biết, thì cha không tin rằng trên đời này lại có ai đó thức dậy vào một buổi sáng nọ và muốn mình trở nên xấu xa, làm tổn thương người khác hay nghiện chất kích thích cả, nhưng có một điều gì đó đã dẫn dắt họ đến những chuyện đó, bởi vì họ đang có một vấn đề chưa giải quyết được. Nếu hiểu theo một cách hơi kỳ quái, thì dù mẹ của cha đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ với cha, nhưng dẫu sao thì cha cũng đã học được từ bà ấy điều mình không nên làm.
Stephen gật đầu với tôi ra ý đã hiểu. Tôi tiếp:
- Đó là lý do vì sao mà cha luôn đứng về phía con để đối mặt với những khó khăn. Nếu con có thể học được bất cứ điều gì từ quá khứ của cha, thì điều đó là đừng ghét bỏ hay oán hận ai cả. Nếu con làm thế, thì vô tình con cũng đã trở thành người đã đối xử sai trái với con. Khi lớn hơn, con sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Nếu con có một vấn đề gì đó, đừng lên giường ngủ với tâm trạng buồn bực; hãy nói chuyện với mẹ của con, gọi điện cho cha vào giữa đêm, sao cũng được. Điều này rất quan trọng, vì nếu con để những việc không hay chất chứa trong lòng, dù việc đó có là gì đi chăng nữa, thì chúng sẽ ăn mòn con từng chút từng chút một, như nó đã làm với mẹ của cha vậy. Và đó sẽ là một sự lãng phí, đặc biệt là với tất cả những gì con đang có. Đừng căm ghét ai cả!
- Cha và cha của cha có bao giờ dành thời gian ở bên nhau không?
- Không nhiều lắm. Nhưng như cha nói đấy, hồi đó thì mọi chuyện rất khác. Cha chắc là một phần trong ông ấy rất muốn như thế, nhưng cha không biết… - Giọng tôi lạc đi khi tôi nghĩ về cha tôi và tôi.
- Hai người đã có những quãng thời gian đặc biệt ở bên cạnh nhau chứ? - Stephen nghiêng đầu hỏi tôi.
- À… thật ra… - Tôi cảm thấy hơi nghèn nghẹn ở cổ. - Có lẽ hồi đó cha nhỏ hơn con bây giờ. Một buổi tối nọ, vào một đêm cũng giống như đêm nay đây, cha của cha ra ngoài để hút thuốc, và cha đã đi theo ông ấy đến chính nơi này, đây là nơi mà gia đình cha và cha thường ở bên nhau trong kỳ nghỉ hè.
- Ở ngay đây, trong căn nhà gỗ đó ư? - Stephen chỉ tay và hỏi một cách kinh ngạc.
- Phải, ở ngay đây. Hai cha con cha đã đi dạo quanh khu nhà, và lần duy nhất cha được ở bên cạnh cha mình đó đã khiến cha cảm thấy như mình cao tới hơn ba mét. Cha cảm thấy mình là một người hoàn toàn khác, là một ai đó có giá trị. Đó là điều cha không bao giờ quên. Hồi ấy điều đó có ý nghĩa vô cùng lớn lao đối với cha. Chính vì vậy mà cha rất thích đi dạo với con; đó là điều mà cha có thể truyền lại cho con. - Tôi nhìn con trai mỉm cười.
Tôi và Stephen lặng im cùng hồi tưởng lại cuộc hành trình đã bắt đầu cách đây một đời người. Chỉ có điều lần này, hai cha con tôi nắm tay nhau, và tôi giữ cho con trai tôi ở sát bên cạnh tôi. Đến cuối dãy phố, Stephen dừng lại và ôm ngang người tôi.
- Cảm ơn cha.
- Không. - Tôi đáp. - Cảm ơn con, Stephen. Con vô cùng có ý nghĩa đối với cha, và cha cũng biết là mọi chuyện không được dễ dàng cho con, nhưng cha đã cố gắng. Cha muốn con biết rằng cha yêu con nhiều như thế nào. Cha thật sự rất yêu con.
Khi về đến gần nhà chúng tôi, Stephen rụt rè hỏi:
- Cha ơi… liệu con có làm được không?
Tôi chỉ có thể vuốt mái tóc vàng được cắt gọn gàng của thằng bé một cách thích thú. Chính câu hỏi này cũng đã đeo đuổi tôi suốt nhiều năm trời.
- Không sao đâu cha. Con biết đây là một câu hỏi thật ngu ngốc. Con không muốn làm lãng phí thời gian của cha.
- Stephen, con không việc gì phải sợ mất thời gian của cha cả. Con ngồi xuống đây. - Tôi bảo thằng bé.
- Ở đây, ngay giữa đường ư? - Thằng bé hỏi, đưa mắt nhìn quanh.
Tôi xếp bằng ngồi xuống vệ đường.
- Ngay tại đây, ngay bây giờ, không gì quan trọng bằng việc này đâu. Hãy thư giãn đi. Con hãy còn quá nhỏ để suy nghĩ một cách nghiêm trọng như vậy. Con sẽ làm được thôi. Con không cần nghi ngờ gì cả, chắc chắn là con sẽ làm được!
- Làm sao mà cha biết được cơ chứ? Ý con là…
- Cha biết. - Tôi gật đầu. - Cha hiểu con. Con là một người đàn ông tuyệt vời. Con tử tế, có một tâm hồn nhạy cảm. Con biết phân biệt phải trái và, quan trọng hơn cả, con có một trái tim nhân hậu.
Để đổi đề tài, tôi thừa nhận:
- Cha biết việc cha mẹ ly hôn không hề dễ dàng với con, và cha xin lỗi. Cha thực sự xin lỗi. Cha biết việc học hành không phải lúc nào cũng thuận lợi, hay việc phải đối mặt với những đứa trẻ khác, hay những điều mà con phải đương đầu hàng ngày. Cha không có ý cực đoan đâu nhé, nhưng thế mới là cuộc sống. Ai cũng có rắc rối cả. Ai cũng vậy.
Nhưng con thì khác: con sẽ đối mặt với những chuyện đại loại như vậy. Không phải lúc nào chuyện này cũng dễ dàng, nhưng đó là cách mà mọi việc sẽ diễn ra. Không phải cha đang tỏ ra mình là một người cứng rắn trong chuyện này, nhưng dù có chuyện gì xảy ra với con đi chăng nữa, nó cũng không cho con cái cớ để đổ lỗi cho người khác, hay đắm chìm trong sự tự hối tiếc cho bản thân mình.
Mẹ con, các giáo viên của con, những người yêu thương con, hay ngay cả bản thân cha nữa: chúng ta chỉ có thể giúp con được đến thế thôi. Mọi việc tùy thuộc ở con nếu con muốn điều đó xảy ra. Không ai trên đời này hoàn hảo cả. Không có bậc cha mẹ nào hoàn hảo cả, và cũng không ai có một cuộc sống hoàn hảo cả. Mẹ con và cha đã cố gắng giải quyết vấn đề của mình, nhưng cha mẹ đã không làm được. Khi con lớn hơn, có thể con sẽ học được một điều gì đó tích cực từ sai lầm của cha mẹ.
Con sẽ ổn cả thôi. Con có một trái tim kiên cường. Trong cuộc sống con sẽ mắc phải những sai lầm, con sẽ vấp ngã, nhưng vấn đề là con phải biết đứng dậy. Cũng giống như trong môn bóng chày vậy: con sẽ đánh trúng vài quả, nhưng cũng có khi con sẽ liên tục đánh trật. Nhưng đừng bỏ cuộc. Hãy tập trung, thả lỏng, hít một hơi thật sâu, và cố gắng đánh một cú ra trò. Cha xin con, Stephen, đừng bỏ cuộc. Có rất nhiều người rút lui ngay từ khi họ nhìn thấy dấu hiệu đầu tiên của khó khăn. Họ bỏ học, họ hành động như thể họ là người biết tuốt, và thế là họ hình thành một thói quen là bỏ cuộc đối với mọi thứ. Con tốt đẹp hơn như thế nhiều. Nếu con bỏ cuộc, mọi thứ mà con luôn tranh đấu vì nó - điểm số của con, môn bóng chày, lòng tự trọng của con - sẽ trở nên vô nghĩa. Vấn đề là ở chỗ, vào cuối mỗi ngày con vẫn phải đối mặt với chính bản thân mình. Cha biết ở tuổi con phải nghe những lời như thế này là có phần quá nhiều, nhưng cha luôn ở bên cạnh để giúp đỡ con. Như cha nói đấy, cha không thể làm tất cả mọi việc cho con, nhưng nghĩa vụ của cha, với tư cách là một người cha, là giúp con trở thành một người trưởng thành có trách nhiệm, sống tốt và có ích cho xã hội. Cha không ở đây để nuôi dạy một đứa trẻ, mà là một con người hạnh phúc, biết quan tâm và chăm sóc người khác. Cha nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất trong con. Con còn cả cuộc đời trước mặt mình. Nếu cha đã học được điều gì từ quá khứ của mình, thì một điều mà cha có thể dạy con với tư cách một người cha đó là: Stephen, trên đời này không có gì, ý cha thực sự là không có bất cứ điều gì mà con không thể đạt được, nếu con thực sự muốn như thế. Lựa chọn nằm trong tay con. Lúc nào cũng thế, và sẽ luôn như thế. Hãy theo đuổi đến cùng con đường mà mình đã chọn. Hãy thành thật với chính mình, rồi con sẽ ổn cả thôi.
Stephen mỉm cười và hỏi tôi:
- Cha nghĩ như thế thật sao?
Tôi nắm tay thằng bé và nói:
- Cha biết như thế. Con sẽ ổn cả thôi. Cha luôn ở bên cạnh con. Ngay cả khi sau này cha mất đi, không thể ở cạnh con được nữa, thì con hãy nhớ rằng không ngày nào mà cha không nhớ đến con và cầu nguyện cho con. Xem nào, - tôi đùa - đừng có trở thành một người giống như cha và lúc nào cũng quá nghiêm trọng như thế. Hãy vui vẻ đi! Hãy thư giãn, sống hết mình đi. Hít một hơi nào. “Hít vào bằng mũi… thở ra bằng miệng,” - tôi nhái giọng của Schwarzenegger(1).
Khi chúng tôi ngước nhìn những ngôi sao chi chít trên vòm trời đêm, mọi thứ dường như đều nằm trong tầm tay với. Cả Stephen và tôi đều hít đầy phổi bầu không khí trong lành ấy. Tôi hỏi thằng bé:
- Con đã cảm thấy khá hơn chưa? Stephen gạt nước mắt và gật đầu. Tôi chồm người tới và ôm thằng bé vào lòng.
- Con yêu cha.
- Cha cũng yêu con, con trai ạ. Cha thật sự yêu con. Hãy tin cha đi, mọi việc sẽ ổn cả thôi. - Tôi thì thầm.
- Con rất tiếc vì cha đã phải trải qua những việc đó. - Stephen ngước nhìn tôi và nói.
- Ừ thì… - Tôi gạt nước mắt. - … Nói thật với con nhé, - tôi ấp úng, - khi cha ngồi đây với con, những việc đó cứ như chưa bao giờ xảy ra vậy. Chỉ cần cha nhìn con và biết là con sẽ ổn, với cha chừng ấy là đủ rồi. Cha nghĩ cha đã sống vì những giây phút này đây. Cha sẽ luôn nhớ điều này, ngay bây giờ, khi chúng ta đang ở bên cạnh nhau - đây sẽ là một trong những kỷ niệm hạnh phúc nhất của đời cha.
- Con cũng vậy. - Stephen đứng dậy và bước đến cái hàng rào gần đó.
Sau vài giây chờ cho chân bớt tê, tôi đi theo thằng bé, tự hỏi nó đang nghĩ gì trong đầu.
- Cha có nhớ cha vẫn thường kể cho con nghe về việc cha thích ngửi mùi hương của cây tùng bách, rằng chúng khiến cha cảm thấy dễ chịu thế nào, ngay cả khi cha đang gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống không?
Vẫn còn cảm thấy xúc động, tôi chỉ biết gật đầu.
- Đây sẽ là mùi hương của con. Khi con ngửi thấy mùi này, con sẽ nghĩ về hai cha con ta và khoảng thời gian mà chúng ta ở bên cạnh nhau. Đó cũng sẽ là một trong những kỷ niệm đẹp nhất của con.
- Tốt lắm. - Tôi vừa nói vừa bước đến để hái vài đóa hoa lài từ đám dây leo.
Về đến nhà, khi đã đưa Stephen vào giường và hôn chúc thằng bé ngủ ngon cùng với con cá sấu nhồi bông Wally yêu quý của nó, tôi đứng ngắm con rất lâu sau khi nó đã ngủ thiếp đi. Trước khi tắt đèn, tôi nhắm mắt lại rồi hít thật sâu mùi hương của những đóa hoa lài, cái mùi hương đang tràn ngập trong căn phòng của Stephen. “Những kỷ niệm đẹp”, tôi cầu nguyện khi đóng cảnh cửa sau lưng mình lại.
Tôi bước ra ngoài, nhìn đồng hồ. Sau cuộc đi bộ kéo dài bốn giờ, Stephen và tôi trở nên hiểu nhau và gắn bó với nhau hơn bao giờ hết. Sau một giấc ngủ sâu, tôi đi dạo khi trời vừa rạng sáng. Dưới những tán cây tùng bách, tôi mỉm cười khi cảm thấy mình thật may mắn. Sau nhiều năm tranh đấu căng thẳng và những lúc đánh vật với chính bản thân mình, cuộc sống của tôi có vẻ như đang đi vào quỹ đạo. Tôi là cha của một đứa con tuyệt vời, thằng bé đã trải qua thời thơ ấu tươi đẹp. Về phần tôi, tôi đã phá vỡ xiềng xích quá khứ của mình và có cơ hội được giúp đỡ người khác. Tôi được một người phụ nữ tuyệt vời yêu thương và luôn ở cạnh tôi trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi hạnh phúc, theo mọi cách nghĩ về từ này. Tôi cũng đã thực hiện được ước mơ của đời mình - tôi đã được sống bên Dòng sông Nga.
Trước khi quay về nhà, tôi đột ngột dừng lại khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của cây tùng bách. Tôi ngước nhìn lên những vì sao trắng bạc đang lấp lánh phía trên những ngọn cây, rồi nhắm mắt lại, nhớ về lần đầu tiên tôi hít căng tràn lồng ngực mùi hương này, cái mùi hương vẫn dai dẳng ám ảnh tâm trí tôi. Lần đầu tiên cùng gia đình đến Dòng sông Nga, tôi đã ngước nhìn đến mỏi cả cổ cảnh tượng bầu trời xanh thẳm dần nhường chỗ cho vầng hào quang màu cam rực rỡ và những vệt mây màu tím cứ như có ai quét một nhát cọ lên thảm trời mênh mông đó vậy.
Và rồi ngay khoảnh khắc đó, mẹ ôm nhẹ hai vai tôi và khẽ nói: “Con hãy hít vào đi, hãy hít thật sâu vào, rồi nín thở, và con đừng bao giờ quên khoảnh khắc này nhé!”. Tôi đã làm theo lời mẹ.
Ngay lúc ấy, tôi không chỉ ngửi thấy mùi hương của tùng bách, mà còn là mùi nước hoa dịu nhẹ cùng hương tóc ngọt ngào của mẹ.
Chính từ khoảnh khắc đó, hương thơm dịu nhẹ thuần khiết ấy trở nên rất đỗi thiêng liêng đối với tôi. Giờ đây, một mình đứng dưới tạo vật của Chúa, tôi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, và hít vào một hơi thật sâu. Tôi như ngửi thấy mùi hương của mẹ thoang thoảng đâu đây, và tôi còn mường tượng rõ nụ cười rạng rỡ của cha. Tôi mở mắt, nhìn xa xăm về phía vì sao Bắc Đẩu, lòng thì thầm cầu nguyện:
- Hãy yên nghỉ. Cầu Đức Chúa quyền năng phù hộ cho cha mẹ sự yên bình vĩnh cửu. Amen.