← Quay lại trang sách

Chương 494 Thần Thánh Chi Nguyệt

Thạch Hạo đang lau Tam Tiêm Lưỡng Nhận, Ninh Khuyết ngồi khoanh chân nhắm mắt đả tọa, Bạch Hiểu Thuần thì không ngừng vứt kẹo vào miệng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hoa tiên sinh khụ một tiếng, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- À, có ai trong các ngươi có thể nói cho ta biết cửu vỹ hồ yêu là gì không? Ta ngao du bốn vực, nhưng chưa từng nhìn thấy hồ yêu có chín đuôi bao giờ. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu Thuần nói một cách đương nhiên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hồ ly có chín đuôi chính là Cửu vỹ hồ đấy! ͏ ͏ ͏ ͏

Hoa tiên sinh hơi ngừng lại, bất lực nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, cái câu hồ ly có chín đuôi chính là Cửu vỹ hồ rất đúng, Hoa tiên sinh nở nụ cười hòa nhã dễ gần, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy Cửu vỹ hồ là gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu Thuần ném một viên đan dược vào miệng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thì là hồ ly có chín đuôi chứ gì nữa! ͏ ͏ ͏ ͏

Hoa tiên sinh cạn lời, thật muốn tẩn cái đứa bé xui quấy này một trận. ͏ ͏ ͏ ͏

Ninh Khuyết mở mắt, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Để ta kể chuyện vể Cửu vỹ hồ cho Hoa tiên sinh nghe đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Hoa tiên sinh hài lòng nhìn Ninh Khuyết, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Làm phiền rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Ninh Khuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta sẽ kể chuyện Đồ Sơn Nữ Kiều và Nhân Hoàng Đại Vũ cho tiên sinh! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vào thời Thuần Đế, sông trong thiên hạ nhiều vô cùng, lũ lụt hoành hành thành thiên tai, Đại Vũ nhận mệnh lệnh của Thuần Đế đi trị thủy. Lúc đi đến Thanh Khâu thì gặp một con bạch hồ chín đuôi, cũng chính là Đồ Sơn Nữ Kiều... ͏ ͏ ͏ ͏

Trong khoảng thời gian tiếp theo, bích ngọc phi chu xuyên qua các nơi ở Tây vực, liên tiếp cứu vớt các chủng tộc bị nô dịch, như Mộc Linh tộc, Thố yêu tộc, Nhân ngư tộc vân vân... Lý Bình An cũng liên tiếp ban tặng các loại truyền thừa, Kiến Mộc đồ đằng, tượng thỏ ngọc, tượng nhân ngư vân vân. ͏ ͏ ͏ ͏

Phi chu cũng đi đến địa điểm cuối cùng. Hoa tiên sinh trong phi chu đã hoàn toàn cạn lời, ba đứa bé này đúng là mạnh đến nghịch thiên, tuổi còn nhỏ mà đối phó với Tứ giai đại yêu dễ như cắt rau chặt dưa vậy. Cho dù Tây vực suy vong, thực lực tu sĩ đồng cảnh giới có hơi thấp, nhưng cũng không đến mức thế này chứ! ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu Thuần hăng hái điều khiển phi chu, giống như một đầu lợn rừng ngang ngược, hung hăng lao về phía trước trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo ôm đầu, bất lực nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thanh Thuần, đệ chậm lại một chút cho ta, chóng mặt quá. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu Thuần cầm thủy tinh cầu, phấn khích kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vẫn còn tay sai còn lại của thần thánh chi nguyệt ở Huyễn Nguyệt đế quốc, ngộ nhỡ bọn chúng nghe được phong thanh rồi bỏ chạy thì làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏

Hoa tiên sinh nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chỉ cần người trong thánh đường không truyền tin hắc long bị trấn áp đi, bọn họ sẽ không bỏ chạy. ͏ ͏ ͏ ͏

- Dù vậy cũng phải nhanh hơn. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Tiểu Thuần hưng phấn kêu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiến lên nào! Chiến hạm vô địch của ta. ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo, Ninh Khuyết không còn gì để nói, khẩu hiệu này thật đáng xấu hổ! ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Thành Bắc của Huyễn Nguyệt đế quốc, bên trong trụ sở của thần thánh chi nguyệt, trong một gian đại điện sương khói lượn lờ, một cái vạc ùng ục sôi trào giữa đại điện, một nhân ngư đang quằn quại trong nước sôi, hình dạng hoàn toàn thay đổi. ͏ ͏ ͏ ͏

Một gã đàn ông to con, khuôn mặt đầy râu ngồi trước cái vạc, trực tiếp thò tay vào trong, xoẹt, gã xé xuống một đầu cánh tay, đặt trong miệng nhai kẽo kẹt. ͏ ͏ ͏ ͏

Một lão già mặc áo choàng gấm từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt không thay đổi khi nhìn thấy tên to con dữ tợn gặm cánh tay, hiển nhiên đã quen với việc này. ͏ ͏ ͏ ͏

Lão già quỳ trên mặt đất cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tham kiến Lôi trưởng lão. ͏ ͏ ͏ ͏

Tên to con buông mảnh cánh tay máu thịt lẫn lộn đang gặm xuống, vươn đầu lưỡi rộng ra liếm một cái, hơi híp mắt hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi tới đây làm gì? Tới khuyên bản trưởng lão đừng ăn nô lệ sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Mặt ông lão biến sắc, vội vàng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không dám! Tiểu nhân có chuyện quan trọng cần báo cáo. ͏ ͏ ͏ ͏

Sắc mặt Lôi trưởng lão tốt hơn một chút, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Ông lão trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không biết vì sao những ngày qua, các quý tộc của Huyễn Nguyệt đế quốc cắt đứt quan hệ làm ăn với chúng ta, chẳng những không tiêu thụ được nô lệ, mà ngay cả nô lệ nhân tộc cũng không bán cho chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏

Lôi trưởng lão không thèm để ý: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không việc gì, không bán được thì không bán nữa, vốn dĩ những hàng hóa này là để chuyển đến Trung Vực. ͏ ͏ ͏ ͏

Ông lão lo lắng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Trưởng lão, nếu không mua được nô lệ nhân tộc, hàng hóa của chúng ta sẽ thiếu một nửa. ͏ ͏ ͏ ͏

Lôi trưởng lão tiếp tục gặm cánh tay, lầu bầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Huyễn Nguyệt đại đế lại đang âm mưu quỷ kế gì, chờ hội trưởng trở về, để hội trưởng đi tìm Huyễn Nguyệt đại đế. ͏ ͏ ͏ ͏

Ông lão do dự nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta... Ta lo lắng liệu có phải hội trưởng bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi không? ͏ ͏ ͏ ͏

Lôi trưởng lão ngừng nhai nuốt, ngẩng đầu nhìn lão già, ánh mắt lạnh lẽo kinh người. Phi! Gã mở miệng phun, một bóng đen nhảy lên không trung, bịch một tiếng vang trầm, bóng đen đâm vào ngực ông lão, nổ tung thành bọt thịt rải rác. ͏ ͏ ͏ ͏