Chương 495 Tới Giết Mấy Ngươi
Phốc! Lão già phun ra một ngụm máu, hai chân bay khỏi mặt đất, bịch một tiếng ngã ra ngoài, lăn lộn ra mấy mét, rồi nằm bất động trên đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thị vệ ngoài cửa mắt nhìn thẳng, dường như không nhìn thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi trưởng lão hừ lạnh một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết sống chết, cho ngươi kinh doanh nô lệ, ngươi thật sự cho rằng mình cũng là chủ nhân?! Kéo hắn ra ngoài, băm thành bánh nhân thịt cho nô lệ ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thị vệ lập tức bước đến, đưa tay muốn kéo thi thể của ông lão đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vù vù! Bầu trời truyền đến một tiếng nổ vang, một vật thể màu xanh biếc bay từ trên trời xuống, ầm một tiếng dừng trên trụ sở, một đám mây bốc lên từ phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Lôi trưởng lão ngưng lại, gã bỗng ném phăng cánh tay trong tay vào nồi, nước canh văng tung tóe, cả người đột nhiên bay lên trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Tại hoàng đô tráng lệ của Huyễn Nguyệt đế quốc, Huyễn Nguyệt đại đế đang ngồi trong cung điện cao ngất ngưởng, quân lâm hoàng đô. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi phi chu của bọn Thạch Hạo tăng tốc vọt tới kinh đô của Huyễn Nguyệt đế quốc, ánh mắt Huyễn Nguyệt đại đế ngưng lại, ông ta đặt tấu chương trong tay xuống, đứng dậy đi tới lan can, nhìn về hướng trụ sở thần thánh chi nguyệt, lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ông ta nắm chặt lan can bạch ngọc trước mặt, trong lòng rất không bình tĩnh, nếu không có lời nhắc nhở của Thủy Vận của Thánh đường, ông ta không bao giờ nghĩ rằng Tây Vực có một môn phái hùng mạnh như thế. Hai siêu phàm đại năng dẫn theo mấy chục ngũ giai cao thủ, nhưng kết cục lại thất bại nặng nề, cự long Siêu Phàm cảnh giới cũng bị giam cầm trấn áp, đám ngũ giai cao thủ của thần thánh chi nguyệt đều bị hốt gọn một mẻ, Tài quyết sứ của Thánh đường và rất nhiều đường chủ đều trọng thương mà quay về. ͏ ͏ ͏ ͏
Huyền Nguyệt đại đế mất mát trong lòng, về sau Huyễn Nguyệt đế quốc không còn là đệ nhất cường quốc ở Tây Vực nữa, mà là Đại Đường, nơi không có danh tiếng gì... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài đế đô, Thủy Vận và đám thánh đường cao thủ lần lượt bước ra khỏi đại điện, đứng tại đỉnh núi nhìn về phía Huyễn Nguyệt đế đô, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, Đạo môn tới, thần thánh chi nguyệt kết thúc rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi trưởng lão xông ra khỏi trụ sở thần thánh chi nguyệt, lơ lửng trước bích ngọc phi chủ, nghiêm nghị quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kẻ nào? Dám đến thần thánh chi nguyệt gây rối, cút ra đây cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Người của thần thánh chi nguyệt bên dưới đều nhao nhao cử động, từng tên tay sai lần lượt cầm vũ khí, chúng nhe răng như nửa người nửa thú. Các nô lệ trong lồng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trống rỗng nổi lên từng gợn sóng nhẹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong bích ngọc phi chu, Hoa tiên sinh hờ hững nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ngũ giai sơ kỳ, các ngươi đừng động thủ, để ta tống cổ hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mắt Thạch Hạo sáng lên, hưng phấn đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đánh ngũ giai mới có tinh thần, tứ giai thì quá yếu. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn duỗi tay ra, Tam Tiêm Lưỡng Nhận xuất hiện trong lòng bàn tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoa tiên sinh vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng xúc động, khoảng cách giữa ngũ giai và tứ giai lớn hơn nhiều so với những gì các ngươi tưởng tượng, tuyệt đối không thể so sánh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Biết, bọn ta biết, bọn ta sẽ không xúc động. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo tùy ý đáp, hấp tấp chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết cũng lấy vũ khí của mình đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoa tiên sinh khẽ cau mày, khoảng thời gian này dễ dàng chiến thắng tứ giai nên bọn họ tự kiêu tự đại? Cũng tốt, để bọn họ nhận một đả kích, khi đó mới biết rằng không nên coi thường người trong thiên hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Thạch Hạo, Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần đứng trên mũi thuyền, nhìn gã đàn ông áo đen đang lơ lửng bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi trưởng lão cũng đánh giá ba người, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, ba đứa bé? Đi nhầm đường sao? Gã vô thức liếm liếm môi, hương vị con nít là ngon nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ngây thơ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại thúc, cho hỏi nơi này là trụ sở thần thánh chi nguyệt ở Huyễn Nguyệt đế quốc phải không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi trưởng lão híp mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần kích động kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tới đúng nơi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại thúc, ngươi là người của thần thánh chi nguyệt sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi trưởng lão gật nhẹ đầu, sau đó nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đến thần thánh chi nguyệt làm gì? Mua nô lệ à? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cười hì hì trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là tới giết mấy người rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cái gì? Lôi trưởng lão sửng sốt, trong lòng lập tức vang lên còi báo động, đột nhiên bay tọt sang bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Xoẹt xoẹt! Một kim sắc đao quang vụt qua nơi gã đứng trước đó, một đao chém dư ảnh ra từng mảnh, bóng dáng Thạch Hạo xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong Bích Ngọc phi chu, Hoa trưởng lão biến sắc, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốc độ này còn nhanh hơn, chẳng lẽ lúc trước hắn không xuất toàn lực?! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết xuất hiện sau lưng Lôi trưởng lão như ma quỷ, đánh ra một chưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi trưởng lão xoay người ra nhất trảo, ầm một tiếng nổ vang, một vệt gợn sóng quét ngang không trung, Lôi trưởng lão lảo đảo lùi lại mấy bước, thân ảnh Ninh Khuyết trực tiếp bay ngược trở về, lóe lên rồi biến mất trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏