Chương 502 Siêu Thoát Là Tiên Nhân
Tiểu đạo sĩ xúc động ngậm ngùi:
- Sư phụ, ngài hãy yên tẦm! Ta nhất định sẽ đem Tứ Tượng quan phát dương quang đại.
- Nhân tiện, khi ta đi, ta đã vay một vạn linh thạch dưới danh nghĩa Tứ Tượng quan danh, ngươi nhớ trả lại nhé!
Tiểu đạo sĩ hai mắt trừng lớn, bừng bừng tức giận nói:
- Một vạn linh thạch? Tứ Tượng quan chúng ta giá trị một vạn linh thạch sao?
Đột nhiên hắn lấy lại tỉnh thần, thì thầm nói:
- Đúng nhỉ! Hiện tại mình là đại năng có trận đồ trong người, còn sợ không trả được một vạn linh thạch sao?
Hắn đứng dậy ra khỏi phòng, đứng bên hồ nuôi cá, phất tay, tò mò kêu lên:
- Tứ Tượng đại trận, ra đi!
Khanh khách! Meo meo! Tê tê! Một trận phù văn lóe lên mang theo thanh âm quái dị, giữa không trung xuất hiện những hư ảnh cao ba thước, phương đông một đầu trường xà, phương tây một con mèo lông tạp, phương nam một con gà trống lớn, phương bắc một con rùa kim tiền.
- Ta mẹ kiếp! Ta mẹ kiếp! Sư phụ, người lừa ta!
Tiểu đạo sĩ ngửa mặt lên trời bi phẫn thét gào.
Bên trong Tam Thanh quan, Lý Bình An lấy lại tỉnh thần, khóe miệng co giật hai lần, trên đời này còn có sư phụ lừa bịp thế sao?
Đột nhiên nhớ tới lúc học Kim Quang, một đạo sĩ đã yêu cầu đồ đệ biểu diễn làm võ tảng đá bằng ngực của mình. Hừ! Hình như có thật!
Lý Bình An nói thầm:
- Không được, chưa học được, phải xem lại một lần nữa.
Tâm trí hắn lập tức đắm chìm trong huyễn tượng.
Trên bầu trời Nam triều, mây cuốn mây bay, Triệu Hân Duyệt và Hoa tiên sinh đang phi hành giữa không trung.
Hoa tiên sinh liếc Triệu Hân Duyệt, bất chợt nói:
- Hối hận chưa?
Triệu Hân Duyệt nghi hoặc, hỏi:
- Hối hận cái gì?
Hoa tiên sinh im lặng, nói:
- Ra vẻ hào phóng đem bích ngọc phi chu cho người ngoài, nên giờ chỉ có thể tự mình bay về đây này?
Triệu Hân Duyệt cười nói:
- Không hối hận!
Hoa tiên sinh không nhịn được, hỏi:
- Ngươi sẽ không có hảo cảm với tên Tam Thanh quán chủ kia chứ?
Triệu Hân Duyệt thừa nhận một cách hào phóng:
- Có! Bình An quán chủ học thức uyên bác, tâm địa thiện lương, mà lại không tham lam nữa, quả thật là một người tốt.
Hoa tiên sinh hoảng hốt kêu lên:
- Ngươi thật sự thích hắn sao? Phu tử có biết không?
Triệu Hân Duyệt sững sờ, xấu hổ nói:
- Ai nói ta thích hắn?
- Ngươi vừa nói ngươi có hảo cảm với hắn.
- Chỉ là bạn rất thân thôi!
Hoa tiên sinh gật gật đầu, thấm thía nói:
- Chỉ là bằng hữu thì tốt, tên Tam Thanh quan quán chủ này, tâm tư quá mức thâm trầm, ngươi vẫn nên ít kết giao với hắn thì hơn.
Lý do hắn đưa "Luận Ngữ" cho ngươi và trả lại các tộc truyền thừa hẳn là không thuần túy như vậy. Đoán chừng hắn muốn tái hiện lại Hồng Hoang thịnh thế, con đường này nhất định là kẻ thù của chư đại thánh địa, nhấc lên gió tanh mưa máu.
Triệu Hân Duyệt im lặng, nói:
- Hoa thúc, ngài đoán sai rồi, Bình An quán chủ nói, bây giờ thiên hạ đã trải qua biến đổi lớn, pháp tắc tu luyện cũng thay đổi, không thể khôi phục về thời kỳ Hồng Hoang nữa, hắn cũng sẽ không đi ngược với mệnh trời.
Hoa tiên sinh nhẹ gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Không có là tốt nhất, thời kỳ viễn cổ tuyệt đối đã xảy ra một đại chiến hủy thiên diệt địa, mới khiến Hồng Hoang đoạn tuyệt.
Triệu Hân Duyệt khẽ đổi sắc mặt, nói:
- Hoa thúc, có phải ngài biết gì đó không?
Hoa tiên sinh hỏi ngược lại:
- Ngươi hãy suy nghĩ một chút, biển chết Bắc Vực là máu ai nhuộm đỏ? Long tộc dưới đáy sâu Vô Tận Hải đang thủ hộ cái gì?
Côn trùng trong Thánh chiến bí cảnh của Thánh đường từ đâu mà đến? Thần Kiếm sơn Vạn Kiếm thành ngục giam giam giữ thứ gì? Tại sao Vạn yêu lâm bí cảnh lại có côn trùng giống như Thánh đường? Tây Vực vì sao lại bị Lôi Đình rãnh trời ngăn cách?
Ông cảm thán nói tiếp:
- Trên đời này có quá nhiều bí mật, trừ khi Tam Thanh quan quán chủ hắn có thể thành tựu siêu thoát, bằng không cho dù là nhập thánh cũng khó có thể hiểu rõ chân tướng thế giới này.
Triệu Hân Duyệt trầm mặc một hồi lâu, rồi nói:
- Phu tử cũng không biết sao?
Hoa tiên sinh lắc đầu:
- Phu tử cũng một mực muốn tìm kiếm sự thật.
- Siêu thoát là cái gì?
Hoa tiên sinh mơ ước nói:
- Những năm này thư viện chúng ta cũng không phải là không được gì, nhận được một chút tin tức từ đôi câu vài lời từ một số bí cảnh, siêu thoát chính là thoát ra khỏi thế giới mà độc tôn, trường sinh bất tử.
Triệu Hân Duyệt kinh ngạc thốt lên:
- Tiên nhân!
Hoa tiên sinh sững sờ, nghi hoặc hỏi:
- Tiên nhân lại là cái gì?
- Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh. Tiên nhân chính là thoát ra khỏi thiên địa, không tồn tại trên ngũ hành, được hưởng tự do tự tại.