Chương 503 Bên Trong Thánh Sơn
Triệu Hân Duyệt mừng rỡ nói tiếp:
- Các người nói đến người thành tựu siêu thoát nhất định là nói đến tiên nhân.
Hoa tiên sinh đảo mắt nhìn nàng, nói:
- Lại là tên Tam Thanh quan quán chủ nói à?
Triệu Hân Duyệt gật đầu nói:
- Vâng!
Hoa tiên sinh thở dài, nói với vẻ nghiêm trọng:
- Theo sự hiểu biết của ta về Bình An quán chủ, hắn chỉ biết Hồng Hoang cường thịnh, căn bản không biết nguyên nhân viễn cổ đoạn tuyệt, hắn tuyên dương thân phận Đạo môn viễn cổ tông môn một cách kiêu căng như vậy, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Triệu Hân Duyệt đang bay trên không đột nhiên dừng lại, nghiêm giọng hỏi:
- Hoa thúc, ngài nói sẽ có người nhắm vào hắn sao? Nhắm vào Đạo môn sao?
Hoa tiên sinh cũng ngừng lại, giải thích:
- Đây cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, cũng có khả năng đại biến sớm đã kết thúc, bằng không trăm vạn năm này cũng chẳng yên ổn.
Triệu Hân Duyệt quay người nói:
- Không được, ta phải trở về nhắc nhở hắn.
Hoa tiên sinh vội vàng nói:
- Hân Duyệt, đừng đi.
Triệu Hân Duyệt khó hiểu nhìn về phía Hoa tiên sinh.
Hoa tiên sinh nói:
- Đạo môn tại Tây Vực gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu quả thật có hắc thủ sau màn đoán chừng đã sớm chú ý đến hắn, nhưng đến bây giờ đều vô sự, chắc hẳn phán đoán của ta là không đúng rồi.
Triệu Hân Duyệt bất an nói:
- Ngộ nhỡ bọn hắn vẫn còn chú ý tới thì sao?
Hoa tiên sinh nói:
- Tam Thanh quan quán chủ, ta mặc dù không tiếp xúc với hắn nhiều, nhưng cũng có thể nhìn thấy hắn có lý tưởng, có khát vọng, hắn là người rất kiên trì, ngươi khuyên hắn cũng vô dụng thôi. Tam Thanh quan đã có thể tồn tại từ viễn cổ truyền thừa đến nay, nhất định có chỗ dựa của chính mình, chúng ta không cần bận tâm mù quáng!
Triệu Hân Duyệt chần chừ, mình trở về có thể nói cái gì? Để Bình An quán chủ từ bỏ đạo môn, từ bỏ Địa Phủ, lần nữa quy ẩn sao? Sâu trong lòng nàng cũng mơ hồ không muốn như thế.
Hoa tiên sinh nói:
- Đi thôi! Ngươi cũng thành tựu siêu phàm, sau khi trở về có thể tìm phu tử làm rõ một vài chuyện.
Triệu Hân Duyệt gật gật đầu, nói:
- Được!
Nàng âm thầm hạ quyết tâm sau khi trở lại thư viện, dùng phi hạc liên lạc với Bình An quán chủ, nhất định nhắc hắn cẩn thận để ý.
Hai người nhanh chóng bay về phương đông.
Ổ Nam Vực, Đông đại lục là thập vạn đại sơn, bên trong chiếm cứ vô số yêu thú, hung thú, chính là nơi ở của yêu tộc thế lực Vạn Yêu Lâm.
Ố Nam Vực, Tây đại lục chính là tổng bộ của thánh đường, một tòa Thánh sơn cao vút trong mây trắng đứng vững ở trung tâm Tây đại lục, bên cạnh là hàng trăm Thánh Sơn nhỏ, giống như chúng tinh phủng nguyệt bảo vệ tòa Thánh sơn hùng vĩ, nơi này chính là nơi hành hương của Quang thần tín đồ từ tứ phương giới, Thánh sơn của Vô Lượng Quang thần.
Bên trong thần điện huy hoàng chỗ cao nhất của Thánh Sơn, một bóng dáng cao lớn như có như không ngồi trên thần vị, xung quanh nở rộ bạch quang ấm áp, trên đỉnh đầu có một vòng ánh sáng màu sắc rực rỡ.
Cuồng Tam khiêm tốn quỳ rạp xuống đất, cuồng nhiệt thưa:
- Quang thần vĩ đại, ngài là đức tin, ngài là sự tồn tại vô hạn, ngài toàn trí toàn năng, hiện diện ở khắp mọi nơi, tràn ngập vạn vật, ngài là chủ của chúng ta, ngài là chúa tể của đất trời, ngài là độc nhất vô nhị Chân Thần, ngài là đấng từ ái, công nghĩa và thánh khiết...
Quang thần ngồi trên thần vị, thánh quang trong ánh mắt sáng tối chập chờn.
Sau một lát, âm thanh uy nghiêm từ tứ phương tám hướng vang lên:
- Đây là điều quán chủ kia nói?
Cuồng Tam khiêm tốn nói:
- Là hắn tắm mình trong vinh quang của thần, lĩnh ngộ được một chút thần chân ý.
Quang thần cất lên âm thanh thật lớn:
- Rất tốt, đem những lời này làm lời mở đầu của thánh kinh, truyền bá ra ngoài.
Cuồng Tam cung kính đáp:
- Vâng!
- Tiểu Khổng Tước kia thật sự nói, Đạo môn là sự an bài của Minh Vương?
Cuồng Tam cung kính đáp:
- Vâng!
Quang thần ở trên trầm ngâm một lúc, lại nói:
- Ngươi lui ra đi!
Cuồng Tam dập đầu lạy, nói:
- Tán dương vô lượng quang thần, tán dương chúng sinh chi chủ!
Hắn đứng lên, khom người cung kính rời khỏi thần điện, hướng xuống đất bay đi.
Chạng vạng tối, trong một không gian bí cảnh ở Thánh Sơn, Thanh Phong mặc bạch bào của chủ giáo, nằm dưới một thân cây, một cái chuông lớn buộc trên nhánh cây thả rơi xuống.
Thanh Phong kéo dây thừng trong tay, gõ leng keng leng keng vào Trấn Hồn chuông, trông dáng vẻ rất lười nhác.
- Dừng lại!
Một tiếng hét lớn từ bên ngoài rừng cây vang lên.
Thanh Phong dừng tay lại, quay đầu nhìn ra ngoài, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chỉnh lại y phục, vừa cười vừa nói:
- Cha, sao ngài lại tới đây?
Minh Vi Thương hai tay đặt sau lưng đi vào, bình thản nói:
- Ngươi vậy mà bái một sư môn tốt.