← Quay lại trang sách

Chương 509 Hân Duyệt Liên Hệ

Lý Bình An giương phất trần lên, nói:

- Không cần đa lễ!

Ánh mắt nhìn vào bên trong sơn cốc, chỉ thấy Bạch Hiểu Thuần đang nhảy bộ pháp kỳ quái giữa đám sấm chớp, bị sét đánh đến độ gào khóc thảm thiết, nói năng lung tung, bên cạnh còn có một lò luyện đan đã vỡ tan tành.

Lý Bình An sắc mặt cổ quái, hỏi:

- Nó lại luyện chế ra đan dược gì?

Thạch Hạo cười hì hì nói:

- Sư đệ nói muốn luyện chế Trưởng Sinh đan gì đó, kết quả là bị sét đánh.

Khóe miệng Lý Bình An co giật hai cái, Trường Sinh đan kia chính là cấp bậc tiên đan, sao có thể nói luyện là luyện được? Phất trần hất lên trời một cái, một đạo Thái Cực Đồ hiện lên phía dưới tầng mây đen kịt, sấm sét đánh xuống Thái Cực Đồ làm nổi lên từng đợt rung chấn. Thái Cực Đồ xoay tròn, đám mây đen trong nháy mắt bị Âm Dương nhãn của Thái Cực Đồ hút vào bên trong, biến mất giữa trời đất.

Bên trong sơn cốc, Bạch Hiểu Thuần toàn thân đen sì, “đùng"

một tiếng ngửa mặt lên ngã lăn ra đất, trên người bốc lên từng luồng khói trắng.

Lý Bình An nói:

- Khiêng nó về đạo quan.

Thạch Hạo, Ninh Khuyết đồng thanh đáp:

- Vâng, sư phụ!

Lý Bình An quay người bay trở về. Thanh Vũ, Thanh Tuyết vội vàng đuổi theo.

Thanh Vũ cười lớn nói:

- Sư phụ, chờ chúng ta một chút.

Cô nàng liền bay đến bên cạnh Lý Bình An, giang tay ôm lấy cánh tay hắn.

Lý Bình An bất lực nói:

- Đều là đại cô nương cả rồi, mau buông ra.

Thanh Vũ thè lưỡi, cười hì hì nói:

- Không buông!

Lý Bình An bất đắc dĩ nói:

- Đều được người khác gọi là sư tổ cả rồi, mà vẫn còn nghịch ngợm như vậy.

Thanh Vũ bĩu môi, nói:

- Sư phụ, ta hối hận rồi, nếu biết trước như vậy ta đã không thu nhận các nàng. Nghe các nàng gọi làm ta cảm thấy già đi bao nhiêu.

Trong lúc nói chuyện, ba người Lý Bình An đã đáp xuống Tam Thanh quan. Lúc này Thanh Vũ mới buông tay ra.

Sau đó Thạch Hạo, Ninh Khuyết khiêng Bạch Hiểu Thuần toàn thân đen sì từ trên không trung hạ xuống, chạy về phía hậu viện.

Thanh Vũ kéo Lý Bình An đi tới ngồi xuống chiếc ghế dựa dưới gốc cây đào, đứng đằng sau bóp vai cho Lý Bình An, cười hì hì hỏi:

- Sư phụ, chúng ta đi ra ngoài chơi có được không?

Lý Bình An đôi mắt lim dim, trả lời:

- Lúc nào cũng chỉ biết chơi. Tàng Kinh các nhiều kinh thư như vậy các ngươi đọc xong hết rồi sao?

Thanh Vũ buồn bực chu miệng nhỏ lên.

Thanh Tuyết đi đến đứng bên cạnh Lý Bình An, cười nói:

- Sư phụ, người để chúng ta ra ngoài truyền đạo có được không?

Tiện thể giám sát xem Đạo môn trong thiên hạ có làm ra những chuyện bừa bãi gì hay không.

Lý Bình An trầm ngâm một lát, cười đáp:

- Vậy cũng là chuyện tốt!

Thanh Vũ vui vẻ giơ ngón tay cái lên với Thanh Tuyết.

Thanh Tuyết khẽ cười một tiếng.

Trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một trận rung động. Một con hạc vàng từ trên không trung bay ra.

Lý Bình An, Thanh Tuyết, Thanh Vũ cùng nhau nhìn về phía phi hạc.

Giọng nói của Thập Nhị tiên sinh từ trong phi hạc truyền ra:

- Quán chủ, xin hãy kích hoạt viên châu ta lưu lại cho ngài.

Thanh Vũ lẩm bẩm:

- Hân Duyệt tỷ tìm chúng ta làm gì?

Lý Bình An đứng dậy khỏi ghế, xòe tay ra, một viên ngọc màu trắng ngà như chân trâu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn tiện tay ném viên ngọc ra ngoài, viên ngọc rơi xuống trước mặt ba người kêu “Bịch” một tiếng, rồi hóa thành bụi phấn.

Một lát sau, không gian xung quanh vặn vẹo, bóng dáng hư ảo của Triệu Hân Duyệt hiện lên.

Hư ảnh của Triệu Hân Duyệt thở dài thi lễ, cười nói:

- Bái kiến quán chủ!

Lý Bình An cũng cười nói, đáp lễ:

- Bái kiến Thập Nhị tiên sinh.

Thanh Vũ, Thanh Tuyết cũng cười hì hì chắp tay thi lễ nói:

- Bái kiến Thập Nhị tiên sinh.

Triệu Hân Duyệt bật cười thành tiếng:

- Có phải chúng ta nghiêm túc quá rồi hay không?

Lý Bình An cười nói:

- Không phải vì quá lâu rồi chúng ta không gặp nhau sao? Mà Hân Duyệt đột nhiên tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ trong Luận Ngữ vẫn còn chỗ không hiểu sao?

Triệu Hân Duyệt nghiêm mặt nói:

- Không phải vấn đề Luận Ngữ, lần này ta tìm quán chủ là vì có một chuyện muốn thông báo cho ngài một tiếng.

Lý Bình An tò mò hỏi:

- Chuyện gì? Chẳng lẽ Thánh Đường định gây chiến lần nữa sao?

Triệu Hân Duyệt lắc đầu nói:

- Ngược lại không hề có chuyện đó.