Chương 508 Một Ngày Tham Quan Địa Phủ
Lý Bình An hỏi:
- Dạ Vũ cư sĩ, ngài đến Địa Phủ làm gì?
Minh Vương thuận miệng nói:
- Nghe nói Địa Phủ có khả năng nghịch chuyển sinh tử, trong lòng ta cảm thấy hiếu kỳ, nên muốn đến xem thử.
Lý Bình An lắc đầu, nói:
- Không dám nói là nghịch chuyển sinh tử, chỉ là luân hồi mà thôi. Âm dương có thứ tự, sinh tử luân hồi mới là đại đạo. Nếu như Dạ Vũ cư sĩ không chê, bần đạo có thể làm người dẫn đường một lần, dẫn ngài đi tham quan một vòng Địa Phủ.
Minh Vương hài lòng cười, nói:
- Được!
Lý Bình An vươn tay ra, nói:
- Xin mời Dạ Vũ cư sĩ đi theo ta!
Thân ảnh hai người lóe lên, lập tức xuyên qua Hoàng Tuyền Lộ, đi tới trước một dòng sông gợn sóng mãnh liệt. Có đám lệ quỷ đang giãy dụa dưới sông.
Một cây cầu to lớn màu đỏ thẫm bắc ngang qua mặt sông dài rộng.
Lý Bình An giới thiệu:
- Con sông này tên là sông Vong Xuyên, qua sông Vong Xuyên là sẽ đến được Minh phủ rồi.
Hai người bước đi trên cây cầu dài đỏ thẫm, Minh Vương hỏi:
- Cầu này tên là gì?
Lý Bình An tiếp tục giới thiệu:
- Cầu này là cầu Nại Hà. Đứng trên cầu Nại Hà, khẽ than một tiếng không biết phải làm sao; nước sông Vong Xuyên, sao có thể nhìn thấu. Chúng ta đi thôi!
Đi qua cầu Nại Hà, liền nhìn thấy một quảng trường rộng lớn.
Quảng trường này chính là một đài đá nguyên khối, trên đài đá có hàng ngàn hàng vạn vong hồn đang gào khóc nức nở.
Minh Vương nghi hoặc hỏi:
- Bọn họ làm gì vậy? Vì sao lại khóc lớn như vậy?
Lý Bình An cảm khái nói:
- Đài này là Vọng Hương đài. Đứng trên Vọng Hương đài, bọn họ có thể nhìn thấy quê hương một lần cuối cùng.
Minh Vương đột nhiên hỏi:
- Ta có thể đi lên nhìn thử không?
Lý Bình An gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể! Minh Vương khởi thân bay lên, bào phục màu đỏ của nàng tung bay rồi đáp xuống trên Vọng Hương đài. Khoảnh khắc khi đáp xuống, Minh Vương vô thức nâng tay lên che trán, mày nhíu thật sâu.
Sau một lát, Minh Vương bay trở về đứng bên cạnh Lý Bình An.
Lý Bình An hỏi:
- Có nhìn thấy không?
Minh Vương lắc đầu, nói:
- Có lẽ ta chết đã quá lâu rồi! Không nhìn thấy gì cả.
Không thấy gì cả? Đôi mắt Lý Bình An lộ vẻ nghi ngờ, không thể nào! Chẳng lẽ Vọng Hương đài hỏng rồi? Liền nhìn về phía những quỷ hồn vẫn đang gào khóc thảm thiết trên Vọng Hương đài, rõ ràng vẫn bình thường mà!
Sau đó Lý Bình An lại dẫn Minh Vương đi xem đá Tam Sinh, mười tám tầng Địa ngục, Mạnh Công Đình, nơi lục đạo luân hồi. Cuối cùng hai người lưu luyến từ biệt trước Quỷ môn quan.
Sau khi thân ảnh đỏ rực của Minh Vương biến mất khỏi tầm mắt, Lý Bình An mới thở phào một hơi, lẩm bẩm:
- Cuối cùng cũng đi rồi!
Trong lòng rùng mình một cái, đại năng này từ đâu tới đây vậy?
Lúc ấy hắn đang tĩnh tọa trong đạo quan, đột nhiên bị một trận tim đập kịch liệt làm kinh động, mới phát hiện ra có một nhân vật khủng bố như vậy tới Địa Phủ, khi ấy mới vội vàng chạy đến.
Càng đến gần càng nhận ra người mới tới này đáng sợ như thế nào. Thông qua khí tức mà Địa phủ cảm ứng được, thì người này quả thực không phải là người đến từ nhân gian. Nếu thật sự là địch nhân đến Địa phủ để phát động đại chiến, thì cho dù hắn có may mắn giành chiến thắng đi chăng nữa, Địa Phủ cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề, thậm chí còn có thể làm ảnh hưởng đến quá trình luân hồi.
Lý Bình An lắc đầu, cảm thán nói:
- Quả nhiên không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ! Ố Tây Vực hoang vu này còn có nhân vật khủng bố đến vậy, chẳng phải tại những khu vực khác sẽ còn có đại năng khủng bố hơn nữa sao? Trong truyền thuyết khi đã đạt được Thánh giai chẳng phải là sẽ có khả năng hủy thiên diệt địa sao.
Tứ Tượng đại trận nhập thể khiến hắn vừa mới cảm thấy có chút kiêu ngạo, trong nháy mắt đã lại bị đả kích tan tành, tâm trạng buồn bã quay về Tam Thanh quan.
Thân ảnh Lý Bình An vừa mới hiện lên bên trong Tam Thanh quan đại điện, liền lập tức nghe thấy tiếng sấm chớp nổ vang “Ầm! Ầm! Ẩm! từ phía xa vọng lại. Vội vàng đi ra khỏi đại điện, khởi thân bay lên, chỉ thấy ngọn núi phía sau Tam Thanh quan mây đen cuồn cuộn, ánh chớp lóe sáng, từng đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, ầm ầm vang lên.
- AI - Ôi!
- Đau quá đi!
Bên dưới bầu trời sấm chớp vang lên những tiếng kêu kỳ lạ.
Lý Bình An tay cầm phất trần tức giận đến đau cả lợi, giận dữ quát:
- Đám tiểu tử ngu đốt các ngươi lại làm gì nữa rồi?
Trên một đỉnh núi ở rặng núi phía sau, vài bóng dáng thiếu niên thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi đang cười hì hì đứng chỉ trỏ về phía sơn cốc. Toàn bộ sấm sét đều đang đánh vào bên trong đó.
Thân mình Lý Bình An đáp xuống đỉnh núi.
Thạch Hạo, Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Ninh Khuyết vội vàng thi lễ:
- Sư phụ!