← Quay lại trang sách

Chương 511 Tới Bắc Vực

Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn, cương vực khác đó! Chắc là rất thú vị!

Lý Bình An nhìn về phía Thạch Hạo nói:

- Lấy Bích Ngọc phi chu ra đi!

- Vâng!

Thạch Hạo đáp lời, hắn chỉ tay một cái, Bích Ngọc phi chu lập tức bay ra từ trong túi càn khôn, tia sáng màu xanh ngọc lập tức khuếch tán trong không trung, che cả ánh nắng, bên dưới lập tức râm mát.

Lý Bình An nhìn về phía Bạch Vân quán, mở miệng nói:

- Bạch Vân, vi sư mang mấy vị sư huynh sư tỷ của ngươi ra khỏi Tây Vực, mọi việc của Đạo môn trong Tây Vực, do ngươi phụ trách.

Trong Bạch Vân quán, Bạch Vân đang tĩnh tọa, đột nhiên giọng Lý Bình An vang lên bên tai: “Bạch Vân, vi sư mang mấy vị sư huynh sư tỷ của ngươi ra khỏi Tây Vực, mọi việc của Đạo môn trong Tây Vực, do ngươi phụ trách"

Bạch Vân xoay người đứng dậy, cung kính hướng về phía Tam Thanh quan chắp tay thi lễ nói:

- Đệ tử lĩnh mệnh!

Bích Ngọc phi chu phá không lao ra khỏi Tam Thanh quan, mấy ngày sau đã xuyên qua Tây Vực đi tới Hoành Đoạn Sơn Mạch nằm phía đông Huyễn Nguyệt đế quốc, bay thẳng vào trong Hoành Đoạn Sơn Mạch.

Hoành Đoạn Sơn Mạch kéo dài liên miên không biết bao nhiêu dặm, ngăn cách Tây Vực và cương vực khác, cả dãy núi giống như một đạo bình chướng tự nhiên đứng vững giữa thiên địa, từng ngọn núi cao vút chọc trời, bên trên dãy núi mây đen cuồn cuộn, từng đạo sấm chớp đang bay múa trong không trung, cho nên nơi này còn gọi là Lôi Đình thiên tiệm (rãnh trời sấm sét), không phải Siêu Phàm khó có thể bay qua.

Bích Ngọc phi chu xuyên qua mây đen, ầm ầm ầm... Từng đạo sấm sét sinh ra trong mây, không ngừng đánh vào Bích Ngọc phi chu, tạo nên từng cơn gợn sóng bên ngoài Bích Ngọc phi chu.

Mọi người trong phi chu vẫn ổn định, không bị sấm sét bên ngoài ảnh hưởng chút nào.

Ba ngày sau, Bích Ngọc phi chu đột nhiên xuyên qua lôi vân, ánh sáng lại lần nữa chiếu lên phi chu, bọn họ đã bay ra khỏi Tây Vực.

Trong phi chu, Thạch Hạo hít sâu một hơi, kinh ngạc kêu lên:

- Sư phụ, linh lực trong thiên địa ở nơi này nồng đậm quá, mặc dù không bằng trong đạo quán, nhưng nồng đậm hơn rất nhiều so với Tây Vực.

Lý Bình An đứng dậy đi ra ngoài, đám đệ tử cũng vội vàng đuổi theo, sư đồ cùng nhau đứng đầu thuyền, nhìn mây trôi bên ngoài.

Lý Bình An yên lặng cảm nhận linh lực nồng đậm trong trời đất, nói:

- Khó trách các Vực khác lại xem thường mảnh đất Tây Vực như vậy, chỉ riêng thiên địa linh khí này thôi cũng kém rất nhiều rồi.

Thanh Tuyết đứng bên cạnh cười trấn an:

- Sư phụ, sơn thần thổ địa đã và đang cố gắng chữa trị linh mạch, trăm năm sau Tây Vực sẽ không còn kém các vực còn lại.

Lý Bình An cười nói:

- Nói không sai, trăm năm sau Tây Vực sẽ không yếu hơn các vực khác bao nhiêu nữa, thiên địa không thiếu sót mới có thể khiến ai nấy đều mạnh như rồng như hổ.

Lý Bình An duỗi tay ra, một con tiểu hạc màu vàng nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay, hướng về phương bắc kêu to vài tiếng.

Phi chu đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng bay về phương bắc, không gian phía trước nổi lên một cơn gợn sóng, phi chu trực tiếp biến mất trong không trung.

Bắc Vực có một mảnh sa mạc rộng lớn, tên là Vô Ngân Sa Hải, chính là một trong ba sa mạc lớn của Tứ Phương giới, chim bay khó thoát.

Người thường khó có thể đặt chân đến chỗ sâu nhất trong Vô Ngân Sa Hải, nơi đó có một tòa thành trì to lớn, trong thành người đến người đi, một cỗ khí tức mình mờ bao phủ, chiếm cứ nơi đó.

Sáng sớm, trong một trang viên phía đông thành trì, tiếng đọc sách lanh lảnh truyền ra, tiếng đọc sách câu thông với nguyên khí trong thiên địa, tạo nên đủ loại cảnh tượng kỳ dị trong trang viên, cây cối quái lạ, các loại phi cầm dị thú...

Triệu Hân Duyệt đứng trong hoa viên, thất thần nhìn về phía phương tây, trong lòng phỏng đoán, Bình An quán chủ, ngươi sẽ đến hay không?

Hạo Nhiên Thư Viện cũng có kẻ địch, tiến vào trong bí cảnh, kẻ địch nhất định sẽ nhân cơ hội ấy ra tay độc ác, đặc biệt là Phạm Hiền, người được tôn làm Thập Tam tiên sinh của Thư Viện, nhưng tu vi mới chỉ đạt đến ngũ giai sơ kỳ mà thôi, kẻ địch nhất định sẽ nhân cơ hội này nhằm vào hắn, thậm chí còn diệt trừ cho thống khoái.

Nếu như bản thân chưa tiến vào Siêu Phàm cảnh, tự mình dẫn đội tiến vào sẽ không sợ Thánh Địa chút nào, nhưng hiện tại, ai...

Triệu Hân Duyệt đứng cạnh bồn hoa, thở dài một hơi thật sâu, hai đầu lông mày mang theo vẻ ưu sầu.

Một người thư sinh trung niên mặc áo bào màu xám, cung kính thi lễ với Triệu Hân Duyệt nói:

- Thập Nhị tiên sinh, tiểu thánh tử Thần Tinh của Thánh Đường mời ngài đến Không Trung lâu các.

Triệu Hân Duyệt nói thẳng:

- Không đi!