Chương 520 Thạch Hạo Vào Bí Cảnh
Lý Bình An cười hỏi:
- Ngươi thì sao?
- Ta muốn mời quán chủ cùng đi thưởng thức phong cảnh trên sa mạc.
Lý Bình An gật đầu nói:
- Được! Thanh Tuyết, Thanh Vũ, chúng ta đi.
- Vâng, sư phụ!
Thanh Tuyết Thanh Vũ đồng thanh đáp, sau đó một đoàn người nhẹ nhàng bay về phía sa mạc.
Trên bầu trời, Hắc Quả Phụ dùng chiếc quạt tròn màu hồng phấn che miệng khẽ cười nói:
- Bạo Dương, hóa ra Thập Nhị tiên sinh của Thư Viện không yêu hoa tươi mà yêu bão cát! Ngươi có muốn thử tạo một cơn gió cát đưa qua đó không?
Bạo Dương lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Đa tạ đã nhắc nhở.
Hắn nhìn về phía Lý Bình An đang đứng, tròng mắt hơi híp lại, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh.
Trong Không Trung lâu các, Thân Thánh giáo chủ lạnh lùng đứng đó, nhưng trong lòng cũng đang thì thầm: "Đạo Môn, tuyệt không thể lưu! Nếu không ắt trở thành mối họa lớn của Thánh Đường."
- Khặc khặc khặc... Người áo đen của Bất Hủ tộc cười quái dị hai tiếng, bóng dáng vặn vẹo một cái, rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Xuyên qua cánh cổng Hãn Hải bí cảnh, Thạch Hạo cảm nhận được đầu óc quay cuồng một trận, một khắc sau hắn đã xuất hiện giữa không trung, đầu dưới chân trên, cả người đang rơi xuống mặt đất.
Thạch Hạo xoay người một cái đứng vững giữa không trung, lúc này mới quan sát xung quanh, dưới chân hắn là một vùng biển rộng, trên mặt biển có từng tảng huyền băng rải rác trôi lơ lửng, còn có thể nhìn thấy mấy hòn đảo ở nơi xa.
Thạch Hạo nói thầm:
- Đây chính là Hãn Hải bí cảnh sao? Đám sư đệ đâu rồi? Sao không thấy ai cả?
- Ẩm!
Đột nhiên mặt biển bên dưới nổ tung, một đạo hắc ảnh xông ra từ dưới nước, nó mở cái miệng khổng lồ đỏ ngòm ra, cắn về phía Thạch Hạo.
Thạch Hạo hạ người xuống, tung ra một cước, một tiếng “Bịch" trầm đục vang lên, chỉ trong chớp mắt bóng đen đã bay ra ngoài, rơi vào trong nước biển phía xa, khiến nước biển dâng lên cuồn cuộn, sau đó yên lặng không nhúc nhích. Một cơ thể phủ đây lân phiến hiện ra, hóa thành một đầu Hải Ngư, thân thể màu nâu được bao phủ bằng lân phiến cứng như thép, nhìn giống như từng lưỡi dao sắc bén, trong miệng đầy răng nanh nhọn hoắt, sắc bén như chủy thủ.
Thạch Hạo phi thân rơi xuống trên người con Hải Ngư, nói thầm:
- Đây chính là nguy hiểm mà sư phụ nói sao? Nhưng nó rất yếu mà!
Đột nhiên từng cột nước chui ra từ mặt biển xung quanh, mỗi cột nước đều cao vài chục mét, bao vây chặt chẽ Thạch Hạo.
Thạch Hạo lập tức ngẩng đầu duỗi tay ra, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao xuất hiện trong lòng bàn tay, nheo mắt cẩn thận chú ý cột nước xung quanh.
- Gào...
- Gào...
- Gào...
Từng tiếng gào trầm thấp truyền đến từ dưới đáy biển, mặt biển lập tức sụp xuống trở nên âm u, giống như Thâm Uyên hắc ám.
Trong mắt Thạch Hạo mang theo sự hưng phấn mơ hồ nói:
- Không hổ là bí cảnh, quả nhiên nhanh như vậy đã gặp được đối thủ có thể chiến một trận.
Một mạch nước ngầm bắt đầu khởi động dưới chân Thạch Hạo.
Thạch Hạo lập tức bay lên bầu trời, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, thi thể con quái ngư dưới chân hắn lập tức nổ thành bụi phấn, tạo thành một vòng xoáy vặn vẹo.
- Ẩm!
Mười mấy cột nước cao vài chục mét, đồng thời nổ tung, hóa thánh thủy tiễn bay đầy trời rơi xuống dưới.
Cùng lúc ấy, mặt nước biển bên dưới, một cái đầu lâu to lớn đột nhiên xông ra, táp về phía Thạch Hạo, cái miệng lớn mở ra giống như một gian nhà nhỏ, khí thế mạnh mẽ giống như có thể thôn phệ tất cả.
- Xuống cho ta...
Thạch Hạo lao xuống giống như lưu tỉnh, so với con quái ngư bên dưới Thạch Hạo nhỏ giống như con kiến vậy, hắn hung hăng đá một cước vào miệng con quái ngư, khiến con cá đang xông lên lập tức dừng lại, rơi xuống, tạo nên một tiếng va chạm lớn với mặt biển, sóng nước cao ngập trời.
Thạch Hạo mượn lực phóng lên trên không trung, cười ha ha nói:
- Chỉ có thực lực ngũ giai sơ kỳ cũng dám đánh lén ta?
Kim Quang chú bao phủ cả người, hắn không thèm để ý đến thủy tiễn đây trời.
- Gào!
- Gào!
Hai con quái ngư trực tiếp bay ra khỏi mặt biển, há miệng phun ra vô số cây trường mâu lạnh lẽo bằng nước lao về phía Thạch Hạo, vạn mâu đồng thời lao đến.
- Kéc!
Thạch Hạo xoay người một cái, hóa thành một con chim ưng lao ngược dòng nước xuyên qua vạn mâu.
- Phụt!
Chim ưng trực tiếp xuyên qua đầu một con quái ngư, khiến máu tươi bắn ra tung tóe.
- Gào!
Con quái ngư phát ra một tiếng gầm rú thống khổ, rồi rơi xuống biển tạo nên tiếng nổ ầm ầm, nó giãy dụa kịch liệt trong nước, chỉ một lát sau máu đã nhuộm đỏ cả mặt biển.
Một con quái ngư khác đang bay lên không trung, nó trợn tròn mắt, sao chỉ trong tích tắc đã còn mỗi một mình ta vậy?