Chương 521 Thạch Hạo Ngộ Thần Thông
Chim ưng lóe lên giữa không trung, hóa thành Thạch Hạo, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao vung lên, một đạo đao quang kim sắc xuyên qua bầu trời lao đến.
- Phập!
Máu tươi bắn tung tóe đây trời, chỉ trong nháy mắt con quái ngư còn lại đã bị một đao chẻ đôi, rơi ầm ầm xuống biển..
Thạch Hạo vác Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đứng trên không trung, nghiêng đầu nhìn mặt biển bên dưới.
Từng cơn sóng ngầm dưới mặt biển vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng không còn con hai ngư nào lao ra nữa.
Một lát sau, Thạch Hạo nghi hoặc thì thầm:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Không đi cũng không đánh, chẳng lẽ muốn dây dưa khiến ta tiêu hao nguyên khí sao?
- Ngao...
Ngay sau đó một tiếng gào trầm thấp vang lên.
Mặt biển sôi trào, từng con quái ngư xuất hiện trên mặt biển, đen ngòm nối đuôi nhau không dứt, tất cả quái ngư tu vi thấp nhất đều đạt đến tứ giai, thậm chí có con còn đạt đến ngũ giai trung kỳ.
Ầm!
Tất cả đám quái ngư đồng loạt lao lên trời, mang theo nguyên khí cuồng bạo, khí thế hùng hổ đánh về phía Thạch Hạo.
- Đến hay lắm!
Thạch Hạo kêu lên một tiếng, không lùi còn xông tới, tay cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao xông vào giữa bầy quái ngư, tung một cước hung hăng đá vào người một đầu quái ngư ngũ giai, quái ngư lập tức gào thét rồi lao xuống mặt biển.
Thạch Hạo mượn lực bay lên trời, hét lớn một tiếng, vung đao chém xuống, đao quang kim sắc quét ngang, một tiếng “Xoạt"
vang lên, một đầu quái ngư đã bị chém thành hai nửa, máu tươi bắn tung tóc.
Oành!
Một cột nước đột nhiên đâm vào người Thạch Hạo, đẩy Thạch Hạo không ngừng bay lên bầu trời.
Từng cột nước liên tiếp xông ra, không ngừng đẩy Thạch Hạo lên cao.
- Pháp Tướng Thiên Địa.
Một tiếng hét lớn vang lên, ở trong cột nước, Thạch Hạo đột nhiên biến lớn, trở thành một tiểu cự nhân cao mười mét đứng giữa không trung, tay nắm chặt thành nắm đấm, dùng sức nện xuống phía dưới một phát.
Uỳnh!
Mười mấy cột nước đồng thời bị một quyền kia đánh tan, hóa thành cơn mưa to ngập trời rơi xuống dưới.
Tiểu cự nhân Thạch Hạo, cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao to lớn đột nhiên bay xuống, bóng người di chuyển, đại đao vung lên, từng con quái ngư bị chém giết ngay tại chỗ.
Một lát sau, tiểu cự nhân Thạch Hạo thu nhỏ trở lại nguyên hình, lơ lửng giữa không trung há miệng thở dốc, lẩm bẩm:
- Chiêu Pháp Tướng Thiên Địa này tiêu hao đúng là lớn thật!
Hắn cúi đầu nhìn về phía mặt biển bên dưới đã bị máu tươi nhuộm đỏ, trong lòng nghĩ đến điều gì đó lập tức bay xuống, nhảy ùm vào trong biển.
Vài trăm mét dưới mặt biển, Thạch Hạo đứng trên bờ cát dưới đáy biển, nhìn ao nước màu trắng ngà như sữa trước mặt, kinh hỉ kêu lên:
- Linh tuyền! Nhanh như vậy đã gặp được linh tuyền, đâu phải thưa thớt như lời sư phụ nói!
Trước mặt Thạch Hạo có một ao nước nhỏ chu vi khoảng chừng ba mét, trong ao chứa đây chất lòng màu trắng ngà, chất lỏng lưu động hiện ra ánh sáng muôn màu, phân biệt rõ ràng so với nước biển, không hòa tan với nhau.
Lúc này Thạch Hạo đã thu hồi Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, nhảy vào trong Linh trì, ngồi khoanh chân dưới đáy ao, ao nước vừa vặn ngập đến cổ hắn chỉ lộ ra phần đầu, hắn nhắm mắt lại bắt đầu bắt đầu vận chuyển “Cửu Chuyển Huyền Công”.
Trong Linh trì, khi Thạch Hạo vận chuyển công pháp, linh dịch bắt đầu nổi lên sóng gió, tạo thành một vòng xoáy lưu chuyển vây quanh Thạch Hạo, dưới linh dịch chiếu rọi khuôn mặt Thạch Hạo lộ ra về mờ mịt, dáng vẻ trang nghiêm.
Lúc Thạch Hạo đang ngẩn ngơ, trong đầu hắn phản chiếu ra một vùng biển mênh mông, trong vùng biển rộng ấy có vô số chủng tộc, vạn vật sinh tồn, tâm thần dần dần chìm vào trong biển cả, không biết chìm xuống bao lâu, khi đáy biển càng ngày càng u ám, sinh vật cũng càng ngày càng ít, cuối cùng ở nơi tĩnh mịch nhất dưới đáy biển, Thạch Hạo trông thấy một con mắt, con mắt của biển cả, rộng lớn, sâu thẳm, giống như mang theo lực lượng vô tận, nước biển vô cùng tuôn ra từ trong Hải nhãn, mang đến sức sống mênh mông cho biển cả.
Đầu óc Thạch Hạo hoàn toàn trầm mê trong Hải nhãn, cùng lúc đó một cỗ lực lượng vô hình trong Linh trì, bắt đầu hội tụ tràn vào mi tâm Thạch Hạo.
Không biết qua bao lâu, Thạch Hạo đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy ao nước đã bị nước biển lấp đầy, hắn tiếc nuối nói:
- Quá ít.
Nói xong thì vô thức sờ lên trán mình, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng có một cỗ lực lượng đang ấp ủ trong đó, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Mình cần phải tìm được nhiều Linh trì hơn"
Sau đó hắn đứng dậy, phóng thẳng lên bầu trời.
Trên một hòn đảo, Phạm Hiền đã hội hợp với ba người đệ tử của Hạo Nhiên Thư Viện, bốn người đi lại trong một cánh rừng.