← Quay lại trang sách

Chương 525 Thạch Hạo Chiến Thạch Quốc

Trên đảo nhỏ xa xa, Bạch Hiểu Thuần thò đầu ra nhìn hai phe đang đại chiến, nói thầm:

- A... Vậy mà còn có cánh, không biết có thể làm đồ nướng hay không?

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã chạy đến bên cạnh đảo nhỏ, chui vào trong nước biển, cẩn thận lén lút tới gần chiến trường, đánh nhau kịch liệt như vậy, dưới đáy biển chắc chắn có thứ tốt.

Bạch Hiểu Thuần thu liễm khí tức cẩn thận từng li từng tí đi đến đáy biển sâu bên dưới chiến trường, cho dù cách làn nước biển vô tận vẫn có thể cảm nhận được cơn ba động khủng bố truyền đến từ phía trên.

Bạch Hiểu Thuần nhìn thấy dưới đáy biển có Nguyên trì lớn khoảng mười mét thì kinh hỉ nói:

- Ta biết ngay sẽ có đồ tốt mà, nhiều như vậy ta hút một chút cũng không sao đâu nhỉ?

Hắn lén la lén lút nhìn bốn phía một chút, sau đó mới cười hì hì, gấp không chờ nổi xông ngay vào trong Nguyên trì, nhắm mắt đả tọa vận chuyển công pháp.

Nguyên dịch trong nguyên trì xoay tròng giống như một cơn lốc xoáy vây xung quanh Bạch Hiểu Thuần, trong lúc ngẩn ngơ, Bạch Hiểu Thuần nhìn thấy một vùng biển rộng, biển cả sáng long lanh có thể bao dung vạn vật, vô số sinh vật sinh sống trong đó, có cá nướng, có cự long tê cay, có hung thú viễn cổ kho tàu...

Một cơn ba động kỳ lạ từ trong nguyên khí dũng mãnh lao về phía bụng Bạch Hiểu Thuần, tập trung ở nơi đó sinh ra biến hóa.

Không biết qua bao lâu, khi cơn ba động từ cuộc chiến trên không biến mất, Bạch Hiểu Thuần cũng mở mắt ra, hắn hoảng hốt cúi đầu nhìn về phía Nguyên trì, trong lòng choáng váng, ta chỉ muốn ăn trộm một chút xíu thôi mà! Sao lại hết rồi? Trong lòng thầm nghĩ một tiếng không xong, hắn vội vàng đứng dậy lao ra ngoài, mau chóng theo đường cũ quay về, lại lần nữa chui ra khỏi mặt nước leo lên đảo nhỏ.

Trên chiến trường, sắc mặt Khuê U thay đổi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía đảo nhỏ, vừa vặn nhìn thấy Bạch Hiểu Thuần đang xông vào đảo nhỏ..

Khuê U biến sắc, lao ùm xuống đáy biển, sau đó tiếng gầm thét giận dữ truyền ra ngoài:

- Đạo Môn, các ngươi đáng chết.

Trên đảo nhỏ, Bạch Hiểu Thuần rụt cổ một cái nói thầm:

- Không phải chỉ là một cái Nguyên trì thôi sao? Việc gì phải tính toán chỉ li như vậy? Cùng lắm thì lần sau ta trả lại cho ngươi một cái khác, thôi ta là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không để ý tới các ngươi nữa.

Nói xong hắn lén lút bỏ chạy về phương xa.

Mấy ngày sau, người của các thế lực đều đã tụ hợp, sau đại chiến các bên đều có hao tổn, thậm chí một vài thế lực yếu ớt đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Một chỗ khác trên mặt biển, Thạch Hạo đang giằng co với một đám người Thạch quốc, khí thế ngưng trọng.

Thạch Hạo mở miệng nghi hoặc hỏi:

- Ngươi muốn giết ta? Vì sao?

Thanh niên dẫn đầu, duỗi tay lấy ra một cây trường mâu, khuôn mặt lạnh lùng nói:

- Sự tồn tại của ngươi chính là sỉ nhục đối với huyết mạch hoàng thất Thạch Quốc, nên ngươi phải chết.

- Sỉ nhục? Sao các ngươi lại nói ta như vậy?

Thạch Hạo thấp giọng thì thầm một câu.

Thanh niên mặc áo bào tím của Thạch quốc lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ, người giết ngươi là Túc Nghị hầu Thạch Uyên của Thạch quốc.

Thạch Hạo nheo mắt lại, nâng Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao lên nói:

- Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ thả ngươi về nói cho Thạch hoàng biết, Thạch Hạo ta đã trở về.

Thạch Uyên tức giận quát lớn:

- Nói khoác không biết ngượng! Chỉ là tạp chủng bước ra từ Tây Vực, lại cho mình là người quan trọng, giết...

Rầm rầm rầm...

Một cỗ nguyên khí quét đến, tất cả mọi người của Thạch quốc đều cầm binh khí lên, đánh về phía Thạch Hạo.

Lòng Thạch Hạo trầm xuống, tạp chủng? Cơn giận dữ dâng lên, hắn lập tức nghênh đón, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao vung lên, đao quang kim sắc sáng lấp lánh.

Keng...

Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chặn đứng trường mâu của Thạch Uyên, linh khí cuồng bạo bộc phát, nguyên khí mà Thạch Uyên vẫn lấy làm kiêu ngạo dễ dàng sụp đổ, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, Thạch Uyên bay ngược về phía sau, tạo thành một con đường vặn vẹo rất dài giữa không trung.

Thạch Hạo quay người vung trường đao lên, một đạo đao quang hình tròn khuếch tán ra bốn phía xung quanh.

Ấm ầm ầm...

Tiếng nổ mạnh, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, tất cả thanh niên tài tuấn của Thạch quốc đều bị một đao chém bay, một vài binh khí đứt gãy ngay tại chỗ, máu tươi vương vãi khắp nơi.

Ùm ùm...

Tiếng người rơi vào trong biển liên tiếp truyền đến, chỉ trong nháy mắt bầu trời đã trở nên quang đãng.

Thạch Hạo thu hồi Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay, nói:

- Các ngươi thật sự rất yếu.

Thạch Uyên mang vẻ mặt khó có thể tin nổi, chấn kinh kêu lên:

- Không thể nào, sao ngươi có thể lợi hại như vậy? Ngươi chỉ là tiểu tử đến từ Tây Vực mà thôi, ta không tin!