Chương 526 Áp Bức Phạm Hiền
Hắn gầm lên:
- Ta không tin ngươi mạnh như vậy, nguyên kỹ Thạch Phá Kinh Thiên!
Thạch Uyên giơ trường mâu lên, nguyên khí trong thiên địa cuồng bạo, tạo thành một biển thiên thạch, vô số tảng đá xoay tròn trên không trung, che kín cả bầu trời.
- Chết đi cho ta!
Thạch Uyên nổi giận gầm lên một tiếng, trường mâu lao về phía Thạch Hạo.
Biển thiên thạch trên bầu trời lập tức bay về phía Thạch Hạo, giống như vô số ngôi sao băng.
Trên người Thạch Hạo lóe sáng, hóa thành một con chim ưng phóng thẳng về phía thiên thạch đang rơi xuống, linh hoạt tránh né từng cục đá đang rơi cực nhanh.
Nhìn thấy đối phương linh hoạt né tránh trong biển thiên thạch đang rơi xuống, Thạch Uyên nở nụ cười lạnh lùng, hét lớn:
- Thạch Phá Kinh Thiên, nổ cho ta!
Vô số tảng đá đang rơi xuống đồng loạt nổ ầm ầm, sức mạnh cuồng bạo mang tính hủy diệt càn quét thiên địa, tiếng nổ ầm vang tạo nên từng cơn sóng lớn trên biển.
Thạch Uyên nở nụ cười, thế này có lẽ đã giết được hắn rồi nhỉ?
- Kéc!
Một tiếng ưng kêu vang lên.
Ngay sau đó một con chim ưng tỏa ra kim quang bay ra từ khu vực không gian cuồng bạo vặn vẹo, lao nhanh như chớp xông tới chỗ Thạch Uyên.
Thạch Uyên biến sắc, vội vàng vung mâu đánh tới.
Một vệt kim quang hiện lên, “Keng” trường mâu phát ra đốm lửa vương vãi khắp nơi, sau đó trường mâu kêu răng rắc một tiếng bị đứt làm đôi, Thạch Uyên lảo đảo Iui lại phía sau.
Chim ưng lướt qua.
Phụt!
Máu tươi tung tóe, một cánh tay bị chém đứt bay lên bầu trời, sau đó rơi xuống mặt biển.
- A... Thạch Uyên hét thảm một tiếng, vội vàng dùng một tay khác che chỗ tay cụt.
Sau lưng Thạch Uyên, chim ưng đã hóa thành Thạch Hạo, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay loé lên rồi biến mất.
Thạch Uyên ôm chỗ tay cụt, cả người run rẩy, khó có thể tin nổi:
- Ngươi... Ngươi dám chém đứt tay ta.
Thạch Hạo quay đầu nhìn về phía Thạch Uyên, bình thản nói:
- Ngươi muốn giết ta, ta chém đứt cánh tay ngươi, rất công bằng.
Còn chuyện thân thế của ta, ta sẽ tự mình tìm hiểu rõ ràng, nếu như mẫu thân ta thật sự là trưởng công chúa Thạch quốc...
Nói đến đây ánh mắt hắn trở nên ác liệt:
- Vậy thì ta sẽ đến hoàng đô Thạch quốc đòi lại công bằng cho mẫu thân ta.
Sau đó hắn quay người bay về phía xa.
Đám đệ tử của Thạch quốc xông ra khỏi mặt biển, mau chóng đến bên cạnh Thạch Uyên.
Một người thanh niên ôm ngực, ho khan nói:
- Túc Nghị hầu, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trong ánh mắt hắn có một tia kinh sợ:
- Hắn quá mạnh!
Ánh mắt Thạch Uyên trở nên âm trầm:
- Tách nhau ra trốn đi, từ bỏ việc tìm kiếm Nguyên trì, trong chúng ta nhất định phải có một người quay về bẩm báo cho bệ hạ biết chuyện Thạch Hạo vẫn còn sống, hắn phải chết.
Tất cả tử đệ Thạch quốc, đồng thanh đáp:
- Vâng!
Sau đó quay người bay tứ tán.
- Phạm Hiền! Ngươi trốn không thoát đâu.
Giọng nói trêu tức vang lên trong không trung.
Phạm Hiền đang mang theo hơn mười tên đệ tử Thư Viện chạy trốn trên một khu vực huyền băng liên miên dài mấy chục dặm.
Đằng sau là một thanh niên yêu dị không nhanh không chậm đuổi theo, đối phương mặc áo bào trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, trên trán có ấn ký chữ Vương, mắt màu u lam, khóe miệng lúc nào cũng mang theo ý cười như có như không.
Sắc mặt Phạm Hiền trở nên u ám, từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ hắn gặp phải quẫn cảnh như thế này, năm lần bảy lượt bị ép phải chạy trốn.
Aml Đột nhiên nguyên khí trước mặt cuộn lên, từng tên yêu tộc nửa người nửa thú lơ lửng giữa không trung, cười ha ha nhìn đám người Phạm Hiền.
Đệ tử của Thư Viện lập tức ngừng lại.
Tiểu mập mạp bên cạnh Phạm Hiền, khóe miệng tràn ra máu tươi, thấp giọng nói:
- Thập Tam tiên sinh, đợi lát nữa khi đại chiến, chúng ta sẽ tranh thủ cơ hội, để ngài đi trước.
Những người còn lại cũng gật đầu, mắt lộ ra vẻ kiên quyết.
Trong lòng Phạm Hiền thầm than một tiếng, lẽ ra hắn nên nghe lời sư phụ, lẽ ra không nên tiến vào nơi này. Hắn hít sâu một hơi, cất giọng trầm thấp nói:
- Không cần, ta có cách mang các ngươi rời đi, chỉ là sau khi rời đi, cơ duyên ở nơi này sẽ không còn liên quan gì với chúng ta nữa.
Tỉnh Vọng phiêu phù giữa không trung, duỗi bàn tay thon dài trắng nõn của mình ra, khẽ cười nói:
- Vừa đến ngũ giai đã để ngươi vào Hãn Hải bí cảnh, phu tử không thích ngươi rồi!
- Theo ý của ta, ngươi dứt khoát chuyển đến Vạn Yêu lâm chúng ta đi, dùng thân phận nhân tộc tiến vào Vạn Yêu lâm nên gọi ngươi là gì được nhỉ? Hay là gọi ngươi là nhân yêu nhé! Phạm Hiền ngươi cảm thấy cái tên này thế nào?
Phạm Hiền nhìn chằm chằm vào Tinh Vọng, cất giọng âm u nói:
- Ta nhớ kỹ ngươi, hôm nay “Chiếu cố” ngày sau ắt có hậu báo.